Vấn Vương Lòng Anh
Chương 28
Editor: Lục.
Sau khi tin tức Phó Nguyệt đính hôn được tung ra, những lời chửi rủa trên mạng tràn ngập Weibo và cả phòng làm việc của cô.
Cô liếc mắt nhìn lại thời gian tài khoản kia tung tin tức.
Đúng mười hai giờ đêm.
Người tung tin tức này dùng tài khoản mới lập, tất cả tổng cộng chỉ có hai bài viết.
Một là những bức ảnh chụp lén đang trên hot search, còn lại là một đoạn video ngắn quay lại cảnh cô bị Văn Mộc Cảnh chặn lại ở điện ảnh Vân Thành.
Những bức ảnh và dòng trạng thái đều ám chỉ cô nịnh nọt kim chủ, làm người thứ ba, làm chuyện mờ ám.
Hot search từ hôm qua đến giờ không hề có dấu hiệu giảm nhiệt.
Thậm chí vì vậy mà hot search Phó Nguyệt đính hôn cũng dần leo lên đầu.
Nhìn thật nực cười.
Phần bình luận hoàn toàn áp đảo đến từ một phía
[ Ghê tởm!! ]
[ Không nổi tiếng cũng đúng thôi, có thời gian không dùng để nâng cao năng lực bản thân mà lại dùng để nịnh bợ kim chủ. ]
[ Uiii, là người thứ ba à? Thương chị Phó Nguyệt của tui. ]
[ Đừng lan truyền mấy cái này, đừng vội tin, tui chờ Đường Đường lên tiếng. ]
[ Ồ? Vẫn còn có người tẩy trắng à? Thế này còn chưa đủ rõ ràng sao? Hình tượng mối tình đầu trong sáng đây à? Làm không nổi đâu.]
[ Cô gái này giỏi thật, lớn hay nhỏ hơn đều “chơi” được, lợi hại. ]
[ Nhớ lại hồi trước tui từng đu cp Hoa Sinh, làm tui suýt chút nôn ra hết bữa tối hôm qua. ]
[ Giải nghệ! Mau giải nghệ đi!! Đừng làm ô uế kịch bản và đoàn phim ]
[ Đồ không biết xấu hổ! Mau cút khỏi giới giải trí. ]
[….]
Đường Oanh lướt xem một chút quay ra đã có hơn tám trăm nghìn bình luận, không biết vì sao, cô chợt cảm thấy trong lòng ấm ức.
Những lời nhục mạ vô căn cứ như đang đánh thẳng vào hàng phòng ngự trong lòng cô.
Chưa xem được bao lâu, Văn Mộc Cảnh đã lấy điện thoại của cô đi: “Đừng xem nữa, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tại sao lại giấu em chuyện này?” Đường Oanh ngước lên nhìn Lý Già, đôi mắt cô ngấn lệ.
Lý Già trốn tránh ánh mắt bất lực của cô, chột dạ nói: “Em vừa mới tỉnh dậy, cơ thể còn chưa hồi phục…”
“Đừng lo lắng, em ăn sáng trước đi, việc này anh xử lý được.” Văn Mộc Cảnh đặt điện thoại của cô qua một bên, nhẹ nhàng an ủi.
“Xử lý? Anh xử lý thế nào? Anh là gì của tôi? Anh quên rằng mình cũng đang vướng vào mớ bòng bong này à?” Đường Oanh lớn tiếng hỏi ngược lại.
Nói xong, một giọt nước mắt lăn xuống má cô, giọt lệ trong suốt như pha lê còn vương trên mi mắt chực trào.
“Đường Đường, em yên tâm đi.” Lý Già thấy bầu không khí căng thẳng, đứng ra hóa giải: “Văn tổng đã bảo Trình Lê đi điều tra xem ai là người tung tin đồn, hơn nữa bộ phận quan hệ công chúng cũng đang đang chuẩn bị lên bài, lần đó em bị viêm dạ dày nên mới có sự hiểu lầm với Quý Ngôn Tu, em yên tâm, chuyện này sẽ nhanh chóng được làm rõ.”
“Không thể nói rõ được đâu.” Đường Đường cúi đầu tự nói với chính mình, nước không ngừng rơi xuống tấm chăn.
Mối quan hệ của cô và Chu Trạch Sâm, Quý Ngôn Tu thì không vấn đề gì, dù sao cũng có bằng chứng, nhưng chuyện của cô với Văn Mộc Cảnh thì phải giải thích thế nào?
Cư dân mạng đều cho rằng cô là người thứ ba chen vào phá hoại quan hệ của hai người họ, cô có giải thích thế nào cũng là sai.
Văn Mộc Cảnh thấy cô gái trước mặt khóc thút thít, anh cảm thấy đau lòng.
Anh ngồi xuống mép giường, dùng tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chắc chắn có thể.”
Anh nhất định không để cô mang tiếng xấu.
Lý Già và Lạc Miên Miên nhìn nhau, ngầm hiểu ý cùng nhau im lặng đi ra ngoài.
“Em bị viêm dạ dày từ khi nào?” Văn Mộc Cảnh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đọng trên mi cô.
“Tôi không nhớ rõ.” Đường Oanh buồn bực hất tay anh ra, tự mình lau đi nước mắt, ngồi dịch dịch về phía sau.
“…”
Hôm qua khi anh nhìn thấy bức ảnh Quý Ngôn Tu ôm cô vào bệnh viện, anh cảm thấy có chút khó chịu, cảm xúc đè nặng trong lòng khiến anh gần như ngộp thở.
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại lúc đó, ảnh chụp là cắt ra từ camera, lúc đó hai người họ cùng mặc một bộ lễ phục ở bữa tiệc của GD, bọn họ lại đi cửa sau, chắc hẳn là có chuyện gì đó mà hắn không biết.
Hơn nữa đêm đó cô cũng không về nhà, nếu như là vì viêm dạ dày phải đến bệnh viện thì có thể hiểu được.
Nhưng khi cô trở về lại không hề nói với anh, chỉ bóng gió hỏi anh về chuyện của Phó Nguyệt.
Có lẽ lúc đó cô đã đọc được mấy tin đồn thất thiệt trên mạng.
Cô chắc hẳn vô cùng đau lòng.
Văn Mộc Cảnh nắm chặt tay, anh đã làm biết bao chuyện khiến cô buồn lòng rồi.
Từ giờ về sau không được phép tiếp tục nữa, tuyệt đối không được.
Trong phòng bệnh yên tĩnh một lát, cho đến khi “cạch” một tiếng, cửa phòng được mở ra, hai người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Trên người Chu Trạch Sâm mặc bộ vest, có chút mệt mỏi bước vào.
Ông lo lắng đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ rõ ràng trước mắt.
Ông thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô gái trên giường bình an vô sự: “Bây giờ con thấy trong người thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Đường Oanh lắc đầu.
Chu Trạch Sâm đỡ vai cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Con không đau thật à?”
“…Con không cẩn thận bị ngã thôi, không có gì nghiêm trọng, vài ngày nữa sẽ ổn thôi.” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông, Đường Oanh đành phải nói thật.
Nếu như không phải thật sự không thể giấu được, cô cũng chẳng muốn nói.
“Có đau lắm không? Sao lại khóc??” Chu Trạch Sâm lo lắng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô.
Ông chỉ có đứa con gái này, đã xa cách hai mươi năm, ông không muốn lạc mất lần nữa.
“Không đau.” Cô khóc càng lớn.
Con người vốn là như vậy, mặc kệ là bao nhiêu ấm ức, chỉ cần người nhà quan tâm một câu thì cảm giác đó sẽ lập tức bộc phát, cô hít hít mũi, lại bắt đầu khóc.
Nhiều năm qua Chu Trạch Sâm không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, nên cũng không biết dỗ cô thế nào.
Đường Oanh đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, cô ôm lấy vai ông khóc nức nở.
Chu Trạch Sâm hơi kinh sợ trước điều ngọt ngào này, từ khi hai người gặp lại, đây là lần đầu tiên cô bộc lộ cảm xúc với ông.
Ông sợ ngồi cao cô bị đau nên ngồi xuống giường để cô dựa vào.
Một lát sau, cô nghiêng đầu nhìn Văn Mộc Cảnh đã đứng lên, ánh mắt không vui: “Văn tổng, nếu không có việc gì nữa thì anh không cần ở lại.”
“….”
Cổ họng Văn Mộc Cảnh giống như bị thứ gì đó chặn ngang, một lúc sau anh mới đáp lại: “Được.”
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh không vội vàng rời đi, hắn đứng một mình trong dãy hành lang, trầm tư suy nghĩ.
Ít lâu sau, Trình Lê quay lại, trên tay ôm theo một xấp tài liệu dày: “Văn tổng, chúng tôi đã tìm ra người chụp những bức ảnh đó.”
“Là ai?”
“Là Điền Tử.”
Văn Mộc Cảnh nhíu mày nghi hoặc: “Cô ấy lấy những tấm ảnh này ở đâu?”
“Chắc là cố ý theo dõi để chụp lén.”
“Văn tổng” Trình Lê lấy ra cho anh xem vài tấm hình: “Đây là hình ảnh từ camera giám sát tại thời điểm đó, tất cả đều có sự xuất hiện của Đường tiểu thư.”
Anh ta lại chỉ vào một bức ảnh khác: “Tấm ảnh này bị chụp lén khi Đường tiểu thư đứng dưới tán cây, hơn nữa mấy ngày đó Điền Tử cũng ở điện ảnh Vân Thành với vai trò khách mời, thời gian trùng khớp. Ngoài ra, trước đây chúng tôi có liên hệ với cô ta để xóa một vài ảnh chụp, nhưng có lẽ cô tq còn giữ bản sao lưu, nếu không thì ảnh chụp trong buổi tiệc tối hôm đó sẽ không bị phát tán ra ngoài.”
Văn Mộc Cảnh lật xem tài liệu trên tay, trán dần nổi gân xanh, anh không ngờ lại bị cô ả tính kế.
“Văn tổng, sáng nay đoàn phim có liên lạc với chúng tôi, họ nói những đoạn dây Wia đã mất hết vào hôm qua, để không chậm trễ tiến độ, họ đã qua mượn thiết bị đạo cụ của đoàn phim khác.”
Trình Lê đưa cho hắn một xấp tài liệu khác, tiếp tục nói: “Đây là ảnh chụp tại thời điểm đó, có người trong đoàn phim nói lúc đó có một người phụ nữ cho bọn họ mượn dây, bọn họ vội trở về nên không để ý khuôn mặt của người đó, sau đó chúng tôi dò hỏi từng người trong đoàn phim đó thì được biết trong bộ phận phụ trách thiết bị chỉ có nam, sau khi xem lại camera giám sát vài lần, chúng tôi phát hiện thủ phạm vẫn là Điền Tử.”
Văn Mộc Cảnh nhìn kĩ lại các bức ảnh, sợi dây Wia được mượn về nhìn có vẻ chắc chắn nhưng không chịu được sức nặng, nếu treo lâu, dây chắc chắn sẽ đứt.
Trình Lê giải thích: “Sau đó đoàn phim cũng có kiểm tra đoạn dây Wia của Bạch Nhụy, phát hiện trên đó xuất hiện nhiều vết kéo đứt, nếu cô Đường không gặp chuyện ngoài ý muốn trước, Chắc chắn Bạch Nhụy sẽ rơi xuống.”
“Điền Tử bây giờ còn ở La Sơn không?”
“Bây giờ chắc không đâu, nhưng ngày hôm qua cô ta còn ở đó, chúng tôi vẫn đang điều tra vị trí cụ thể.”
Văn Mộc Cảnh nhìn tất cả bằng chứng trên tay, thần kinh căng ra, ngực phập phồng vì tức giận, anh nắm tay lại đấm thật mạnh vào bức tường trước mặt.
Những ngón tay đánh trực tiếp vào tường trở trên đỏ rực, đường gân trở nên rõ ràng.
Thì ra là anh quá khoan dung nhân nhượng ả, đây là lấy oán báo ơn, rõ ràng muốn hại chết Đường Oanh.
Con người tâm địa độc ác đến vậy.
Theo từng động tác của anh, Trình Lê dần cảm thấy sợ sệt: “Văn tổng, bây giờ trên mạng còn có tin đồn về vụ tai nạn, mọi người bình luận đều rất khó nghe, ngài xem có cần kiểm soát dư luận trước không?”
“Không cần.”
Văn Mộc Cảnh cố gắng kìm nén cơn giận: “Chúng ta đã biết kẻ chụp lén và gây ra vụ tai nạn là cùng một người, cậu đem những bằng chứng này đưa cho cảnh sát để họ tra IP của chủ tài khoản đi, sau khi có kết quả thì cậu hãy đưa cho Lý Già, bảo phòng quan hệ công chúng của họ chờ thông cáo của cảnh sát rồi hãy up một bài đính chính, ngoài ra, đoàn phim cũng sẽ lên bài nói rõ về vụ điều tra tai nạn.”
“Còn về Điền Tử.”
“Cậu hợp tác với phía cảnh sát để bắt giữ cô ta, nếu cần thiết thì có thể tiết lộ thêm một vài thông tin.”
“Vâng.” Trình Lê đáp lời, chợt trong đầu anh ta có ánh sáng lóe lên: “Văn tổng, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, bộ phim gần đây của Điền Tử là hợp tác với cô Phó, theo như chúng tôi điều tra, dạo này hai người đó còn khá thân thiết.”
Điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
“Được, tôi biết rồi.” Văn Mộc Cảnh cười chế giễu, quả đúng như hắn nghĩ, Phó Nguyệt có liên quan đến Điền Tử.
“Trình Lê, đợi chút đã.”
Trình Lê chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị anh gọi lại.
“Văn tổng có chuyện gì sao ạ?”
“Mấy ngày nay Phó gia bình yên quá rồi, cậu tìm nhân viên điều tra bảo họ đến thăm hỏi một chút, nếu không điều tra được gì, chúng ta sẽ giúp họ một tay.” Giọng nói của Văn Mộc Cảnh lạnh băng không có cảm xúc gì.
“Còn nữa, tiến độ công ty cũng phải đẩy nhanh hơn.”
“Vâng”
Trình Lê lén nhìn anh vài lần, thấy anh không còn gì muốn giao phó.
Người đàn ông trước mặt anh ta quần áo lộn xộn, lộ ra vẻ mệt mỏi, có lẽ cả đêm lo lắng cho Đường tiểu thư nên ngủ không ngon.
Trình Lê tận tình hỏi: “Văn tổng, ngài có muốn về khách sạn nghỉ ngơi chút không?”
Văn Mộc Cảnh nhắm mắt lại mở to, anh nhìn xuống bộ quần áo chưa kịp thay của mình: “Cậu đi trước đi.”
Trình Lê gật đầu không nói thêm gì, cúi người rời đi.
Trên hành lang chỉ còn lại một mình anh.
Anh hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn như muốn đâm thủng tờ giấy trên tay.
…….
Mới chỉ một ngày, dư luận vẫn đang dậy sóng.
Tất cả tin đồn bịa đặt trên mạng chẳng mấy chốc đã lọt vào tai Chu Trạch Sâm.
Nhìn những tin đồn thất thiệt trên mạng, ở trước mặt Đường Oanh ông còn kìm chế được, nhưng vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh, ông lập tức đùng đùng nổi giận như thể muốn ăn tươi nuốt sống kẻ dám đặt điều.
Tề Bành cũng lần đầu nhìn thấy sếp mình mất bình tĩnh như vậy.
Nhưng mà chuyện này xảy ra trên người ai thì cũng không thể bình tĩnh nổi.
Bây giờ đã có đầy đủ bằng chứng do Văn Mộc Cảnh cung cấp, bọn họ đang ở khách sạn nói chuyện với Lý Già về việc up bài đính chính.
Phòng bệnh chỉ còn lại Đường Oanh và Lâm Du Từ.
Lâm Du Từ đến La Sơn vào lúc giữa trưa.
Hôm qua cô ấy thức cả đêm xem phim, vừa thấy hot search, cô ấy lập tức xin nghỉ, sáng sớm đã đặt vé máy bay đến đây.
Cô ấy không thể đứng ra giúp cô làm sáng tỏ vụ việc, nhưng đến chăm sóc người bệnh thì cô ấy dư sức làm được.
Gần tối, La Sơn mới vào tháng chín, thời tiết dễ chịu, không quá oi bức.
Hoàng hôn ráng đỏ chiếu qua khung cửa sổ, phong cảnh vô cùng tuyệt mỹ.
Lâm Du Từ gọt vỏ một quả táo rồi cắt quả táo thành từng miếng nhỏ đặt lên dĩa, cô ấy cắm cây tăm vào, đưa cho Đường Oanh một miếng: “Đường Đường, cậu ăn chút trái cây đi, cậu đó, đừng lo lắng gì nữa, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt là được rồi, chị Già có thể xử lý mọi chuyện ổn thỏa mà.”
Sau khi tin tức Phó Nguyệt đính hôn được tung ra, những lời chửi rủa trên mạng tràn ngập Weibo và cả phòng làm việc của cô.
Cô liếc mắt nhìn lại thời gian tài khoản kia tung tin tức.
Đúng mười hai giờ đêm.
Người tung tin tức này dùng tài khoản mới lập, tất cả tổng cộng chỉ có hai bài viết.
Một là những bức ảnh chụp lén đang trên hot search, còn lại là một đoạn video ngắn quay lại cảnh cô bị Văn Mộc Cảnh chặn lại ở điện ảnh Vân Thành.
Những bức ảnh và dòng trạng thái đều ám chỉ cô nịnh nọt kim chủ, làm người thứ ba, làm chuyện mờ ám.
Hot search từ hôm qua đến giờ không hề có dấu hiệu giảm nhiệt.
Thậm chí vì vậy mà hot search Phó Nguyệt đính hôn cũng dần leo lên đầu.
Nhìn thật nực cười.
Phần bình luận hoàn toàn áp đảo đến từ một phía
[ Ghê tởm!! ]
[ Không nổi tiếng cũng đúng thôi, có thời gian không dùng để nâng cao năng lực bản thân mà lại dùng để nịnh bợ kim chủ. ]
[ Uiii, là người thứ ba à? Thương chị Phó Nguyệt của tui. ]
[ Đừng lan truyền mấy cái này, đừng vội tin, tui chờ Đường Đường lên tiếng. ]
[ Ồ? Vẫn còn có người tẩy trắng à? Thế này còn chưa đủ rõ ràng sao? Hình tượng mối tình đầu trong sáng đây à? Làm không nổi đâu.]
[ Cô gái này giỏi thật, lớn hay nhỏ hơn đều “chơi” được, lợi hại. ]
[ Nhớ lại hồi trước tui từng đu cp Hoa Sinh, làm tui suýt chút nôn ra hết bữa tối hôm qua. ]
[ Giải nghệ! Mau giải nghệ đi!! Đừng làm ô uế kịch bản và đoàn phim ]
[ Đồ không biết xấu hổ! Mau cút khỏi giới giải trí. ]
[….]
Đường Oanh lướt xem một chút quay ra đã có hơn tám trăm nghìn bình luận, không biết vì sao, cô chợt cảm thấy trong lòng ấm ức.
Những lời nhục mạ vô căn cứ như đang đánh thẳng vào hàng phòng ngự trong lòng cô.
Chưa xem được bao lâu, Văn Mộc Cảnh đã lấy điện thoại của cô đi: “Đừng xem nữa, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tại sao lại giấu em chuyện này?” Đường Oanh ngước lên nhìn Lý Già, đôi mắt cô ngấn lệ.
Lý Già trốn tránh ánh mắt bất lực của cô, chột dạ nói: “Em vừa mới tỉnh dậy, cơ thể còn chưa hồi phục…”
“Đừng lo lắng, em ăn sáng trước đi, việc này anh xử lý được.” Văn Mộc Cảnh đặt điện thoại của cô qua một bên, nhẹ nhàng an ủi.
“Xử lý? Anh xử lý thế nào? Anh là gì của tôi? Anh quên rằng mình cũng đang vướng vào mớ bòng bong này à?” Đường Oanh lớn tiếng hỏi ngược lại.
Nói xong, một giọt nước mắt lăn xuống má cô, giọt lệ trong suốt như pha lê còn vương trên mi mắt chực trào.
“Đường Đường, em yên tâm đi.” Lý Già thấy bầu không khí căng thẳng, đứng ra hóa giải: “Văn tổng đã bảo Trình Lê đi điều tra xem ai là người tung tin đồn, hơn nữa bộ phận quan hệ công chúng cũng đang đang chuẩn bị lên bài, lần đó em bị viêm dạ dày nên mới có sự hiểu lầm với Quý Ngôn Tu, em yên tâm, chuyện này sẽ nhanh chóng được làm rõ.”
“Không thể nói rõ được đâu.” Đường Đường cúi đầu tự nói với chính mình, nước không ngừng rơi xuống tấm chăn.
Mối quan hệ của cô và Chu Trạch Sâm, Quý Ngôn Tu thì không vấn đề gì, dù sao cũng có bằng chứng, nhưng chuyện của cô với Văn Mộc Cảnh thì phải giải thích thế nào?
Cư dân mạng đều cho rằng cô là người thứ ba chen vào phá hoại quan hệ của hai người họ, cô có giải thích thế nào cũng là sai.
Văn Mộc Cảnh thấy cô gái trước mặt khóc thút thít, anh cảm thấy đau lòng.
Anh ngồi xuống mép giường, dùng tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chắc chắn có thể.”
Anh nhất định không để cô mang tiếng xấu.
Lý Già và Lạc Miên Miên nhìn nhau, ngầm hiểu ý cùng nhau im lặng đi ra ngoài.
“Em bị viêm dạ dày từ khi nào?” Văn Mộc Cảnh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đọng trên mi cô.
“Tôi không nhớ rõ.” Đường Oanh buồn bực hất tay anh ra, tự mình lau đi nước mắt, ngồi dịch dịch về phía sau.
“…”
Hôm qua khi anh nhìn thấy bức ảnh Quý Ngôn Tu ôm cô vào bệnh viện, anh cảm thấy có chút khó chịu, cảm xúc đè nặng trong lòng khiến anh gần như ngộp thở.
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại lúc đó, ảnh chụp là cắt ra từ camera, lúc đó hai người họ cùng mặc một bộ lễ phục ở bữa tiệc của GD, bọn họ lại đi cửa sau, chắc hẳn là có chuyện gì đó mà hắn không biết.
Hơn nữa đêm đó cô cũng không về nhà, nếu như là vì viêm dạ dày phải đến bệnh viện thì có thể hiểu được.
Nhưng khi cô trở về lại không hề nói với anh, chỉ bóng gió hỏi anh về chuyện của Phó Nguyệt.
Có lẽ lúc đó cô đã đọc được mấy tin đồn thất thiệt trên mạng.
Cô chắc hẳn vô cùng đau lòng.
Văn Mộc Cảnh nắm chặt tay, anh đã làm biết bao chuyện khiến cô buồn lòng rồi.
Từ giờ về sau không được phép tiếp tục nữa, tuyệt đối không được.
Trong phòng bệnh yên tĩnh một lát, cho đến khi “cạch” một tiếng, cửa phòng được mở ra, hai người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Trên người Chu Trạch Sâm mặc bộ vest, có chút mệt mỏi bước vào.
Ông lo lắng đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ rõ ràng trước mắt.
Ông thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô gái trên giường bình an vô sự: “Bây giờ con thấy trong người thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Đường Oanh lắc đầu.
Chu Trạch Sâm đỡ vai cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Con không đau thật à?”
“…Con không cẩn thận bị ngã thôi, không có gì nghiêm trọng, vài ngày nữa sẽ ổn thôi.” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông, Đường Oanh đành phải nói thật.
Nếu như không phải thật sự không thể giấu được, cô cũng chẳng muốn nói.
“Có đau lắm không? Sao lại khóc??” Chu Trạch Sâm lo lắng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô.
Ông chỉ có đứa con gái này, đã xa cách hai mươi năm, ông không muốn lạc mất lần nữa.
“Không đau.” Cô khóc càng lớn.
Con người vốn là như vậy, mặc kệ là bao nhiêu ấm ức, chỉ cần người nhà quan tâm một câu thì cảm giác đó sẽ lập tức bộc phát, cô hít hít mũi, lại bắt đầu khóc.
Nhiều năm qua Chu Trạch Sâm không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, nên cũng không biết dỗ cô thế nào.
Đường Oanh đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, cô ôm lấy vai ông khóc nức nở.
Chu Trạch Sâm hơi kinh sợ trước điều ngọt ngào này, từ khi hai người gặp lại, đây là lần đầu tiên cô bộc lộ cảm xúc với ông.
Ông sợ ngồi cao cô bị đau nên ngồi xuống giường để cô dựa vào.
Một lát sau, cô nghiêng đầu nhìn Văn Mộc Cảnh đã đứng lên, ánh mắt không vui: “Văn tổng, nếu không có việc gì nữa thì anh không cần ở lại.”
“….”
Cổ họng Văn Mộc Cảnh giống như bị thứ gì đó chặn ngang, một lúc sau anh mới đáp lại: “Được.”
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh không vội vàng rời đi, hắn đứng một mình trong dãy hành lang, trầm tư suy nghĩ.
Ít lâu sau, Trình Lê quay lại, trên tay ôm theo một xấp tài liệu dày: “Văn tổng, chúng tôi đã tìm ra người chụp những bức ảnh đó.”
“Là ai?”
“Là Điền Tử.”
Văn Mộc Cảnh nhíu mày nghi hoặc: “Cô ấy lấy những tấm ảnh này ở đâu?”
“Chắc là cố ý theo dõi để chụp lén.”
“Văn tổng” Trình Lê lấy ra cho anh xem vài tấm hình: “Đây là hình ảnh từ camera giám sát tại thời điểm đó, tất cả đều có sự xuất hiện của Đường tiểu thư.”
Anh ta lại chỉ vào một bức ảnh khác: “Tấm ảnh này bị chụp lén khi Đường tiểu thư đứng dưới tán cây, hơn nữa mấy ngày đó Điền Tử cũng ở điện ảnh Vân Thành với vai trò khách mời, thời gian trùng khớp. Ngoài ra, trước đây chúng tôi có liên hệ với cô ta để xóa một vài ảnh chụp, nhưng có lẽ cô tq còn giữ bản sao lưu, nếu không thì ảnh chụp trong buổi tiệc tối hôm đó sẽ không bị phát tán ra ngoài.”
Văn Mộc Cảnh lật xem tài liệu trên tay, trán dần nổi gân xanh, anh không ngờ lại bị cô ả tính kế.
“Văn tổng, sáng nay đoàn phim có liên lạc với chúng tôi, họ nói những đoạn dây Wia đã mất hết vào hôm qua, để không chậm trễ tiến độ, họ đã qua mượn thiết bị đạo cụ của đoàn phim khác.”
Trình Lê đưa cho hắn một xấp tài liệu khác, tiếp tục nói: “Đây là ảnh chụp tại thời điểm đó, có người trong đoàn phim nói lúc đó có một người phụ nữ cho bọn họ mượn dây, bọn họ vội trở về nên không để ý khuôn mặt của người đó, sau đó chúng tôi dò hỏi từng người trong đoàn phim đó thì được biết trong bộ phận phụ trách thiết bị chỉ có nam, sau khi xem lại camera giám sát vài lần, chúng tôi phát hiện thủ phạm vẫn là Điền Tử.”
Văn Mộc Cảnh nhìn kĩ lại các bức ảnh, sợi dây Wia được mượn về nhìn có vẻ chắc chắn nhưng không chịu được sức nặng, nếu treo lâu, dây chắc chắn sẽ đứt.
Trình Lê giải thích: “Sau đó đoàn phim cũng có kiểm tra đoạn dây Wia của Bạch Nhụy, phát hiện trên đó xuất hiện nhiều vết kéo đứt, nếu cô Đường không gặp chuyện ngoài ý muốn trước, Chắc chắn Bạch Nhụy sẽ rơi xuống.”
“Điền Tử bây giờ còn ở La Sơn không?”
“Bây giờ chắc không đâu, nhưng ngày hôm qua cô ta còn ở đó, chúng tôi vẫn đang điều tra vị trí cụ thể.”
Văn Mộc Cảnh nhìn tất cả bằng chứng trên tay, thần kinh căng ra, ngực phập phồng vì tức giận, anh nắm tay lại đấm thật mạnh vào bức tường trước mặt.
Những ngón tay đánh trực tiếp vào tường trở trên đỏ rực, đường gân trở nên rõ ràng.
Thì ra là anh quá khoan dung nhân nhượng ả, đây là lấy oán báo ơn, rõ ràng muốn hại chết Đường Oanh.
Con người tâm địa độc ác đến vậy.
Theo từng động tác của anh, Trình Lê dần cảm thấy sợ sệt: “Văn tổng, bây giờ trên mạng còn có tin đồn về vụ tai nạn, mọi người bình luận đều rất khó nghe, ngài xem có cần kiểm soát dư luận trước không?”
“Không cần.”
Văn Mộc Cảnh cố gắng kìm nén cơn giận: “Chúng ta đã biết kẻ chụp lén và gây ra vụ tai nạn là cùng một người, cậu đem những bằng chứng này đưa cho cảnh sát để họ tra IP của chủ tài khoản đi, sau khi có kết quả thì cậu hãy đưa cho Lý Già, bảo phòng quan hệ công chúng của họ chờ thông cáo của cảnh sát rồi hãy up một bài đính chính, ngoài ra, đoàn phim cũng sẽ lên bài nói rõ về vụ điều tra tai nạn.”
“Còn về Điền Tử.”
“Cậu hợp tác với phía cảnh sát để bắt giữ cô ta, nếu cần thiết thì có thể tiết lộ thêm một vài thông tin.”
“Vâng.” Trình Lê đáp lời, chợt trong đầu anh ta có ánh sáng lóe lên: “Văn tổng, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, bộ phim gần đây của Điền Tử là hợp tác với cô Phó, theo như chúng tôi điều tra, dạo này hai người đó còn khá thân thiết.”
Điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
“Được, tôi biết rồi.” Văn Mộc Cảnh cười chế giễu, quả đúng như hắn nghĩ, Phó Nguyệt có liên quan đến Điền Tử.
“Trình Lê, đợi chút đã.”
Trình Lê chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị anh gọi lại.
“Văn tổng có chuyện gì sao ạ?”
“Mấy ngày nay Phó gia bình yên quá rồi, cậu tìm nhân viên điều tra bảo họ đến thăm hỏi một chút, nếu không điều tra được gì, chúng ta sẽ giúp họ một tay.” Giọng nói của Văn Mộc Cảnh lạnh băng không có cảm xúc gì.
“Còn nữa, tiến độ công ty cũng phải đẩy nhanh hơn.”
“Vâng”
Trình Lê lén nhìn anh vài lần, thấy anh không còn gì muốn giao phó.
Người đàn ông trước mặt anh ta quần áo lộn xộn, lộ ra vẻ mệt mỏi, có lẽ cả đêm lo lắng cho Đường tiểu thư nên ngủ không ngon.
Trình Lê tận tình hỏi: “Văn tổng, ngài có muốn về khách sạn nghỉ ngơi chút không?”
Văn Mộc Cảnh nhắm mắt lại mở to, anh nhìn xuống bộ quần áo chưa kịp thay của mình: “Cậu đi trước đi.”
Trình Lê gật đầu không nói thêm gì, cúi người rời đi.
Trên hành lang chỉ còn lại một mình anh.
Anh hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn như muốn đâm thủng tờ giấy trên tay.
…….
Mới chỉ một ngày, dư luận vẫn đang dậy sóng.
Tất cả tin đồn bịa đặt trên mạng chẳng mấy chốc đã lọt vào tai Chu Trạch Sâm.
Nhìn những tin đồn thất thiệt trên mạng, ở trước mặt Đường Oanh ông còn kìm chế được, nhưng vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh, ông lập tức đùng đùng nổi giận như thể muốn ăn tươi nuốt sống kẻ dám đặt điều.
Tề Bành cũng lần đầu nhìn thấy sếp mình mất bình tĩnh như vậy.
Nhưng mà chuyện này xảy ra trên người ai thì cũng không thể bình tĩnh nổi.
Bây giờ đã có đầy đủ bằng chứng do Văn Mộc Cảnh cung cấp, bọn họ đang ở khách sạn nói chuyện với Lý Già về việc up bài đính chính.
Phòng bệnh chỉ còn lại Đường Oanh và Lâm Du Từ.
Lâm Du Từ đến La Sơn vào lúc giữa trưa.
Hôm qua cô ấy thức cả đêm xem phim, vừa thấy hot search, cô ấy lập tức xin nghỉ, sáng sớm đã đặt vé máy bay đến đây.
Cô ấy không thể đứng ra giúp cô làm sáng tỏ vụ việc, nhưng đến chăm sóc người bệnh thì cô ấy dư sức làm được.
Gần tối, La Sơn mới vào tháng chín, thời tiết dễ chịu, không quá oi bức.
Hoàng hôn ráng đỏ chiếu qua khung cửa sổ, phong cảnh vô cùng tuyệt mỹ.
Lâm Du Từ gọt vỏ một quả táo rồi cắt quả táo thành từng miếng nhỏ đặt lên dĩa, cô ấy cắm cây tăm vào, đưa cho Đường Oanh một miếng: “Đường Đường, cậu ăn chút trái cây đi, cậu đó, đừng lo lắng gì nữa, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt là được rồi, chị Già có thể xử lý mọi chuyện ổn thỏa mà.”
Bình luận truyện