Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 124: Tai vạ giáng xuống



Loại dự cảm này, chính là cảm ứng sinh ra từ trong tối tăm, rất khó diễn nghĩa, một khi xuất hiện thì nhất định là có sự tình trọng yếu phát sinh. Cho nên bất kể là ai, một khi xuất hiện loại cảm giác tâm huyết dâng trào này, đều cực kỳ coi trọng. Bởi vì, nếu ngươi không đếm xỉa mà nói, không chừng tai họa lại đột nhiên hàng lâm khiến ngươi trở tay không kịp.

Mặc dù đối với loại dự cảm này Đế Thích Thiên cũng không minh bạch, nhưng tâm tình vô cớ bực bội lại làm hắn không cách nào tiếp tục tu luyện.

"Tại sao lại có cảm giác kỳ quái này, cuối cùng là như thế nào?"

Đế Thích Thiên âm thầm trầm tư, bất quá, suy nghĩ thế nào cũng không thể minh tường. Điều này hiển nhiên là do hắn đối với chuyện tu hành hiểu biết quá ít. Tuy rằng hắn dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi đột phá đến cảnh giới yêu thú, nhưng tiếp xúc với tu yêu cũng không đến một năm thời gian.

Tin tức lấy được từ trong truyền thừa huyết mạch cũng không nhiều, đối với loại tình huống này cũng không có nửa điểm miêu tả. Điều này làm cho hắn trăm mối vẫn không thể lý giải, liền âm thầm quyết định, trong tương lai, nhất định phải học tập một cách hệ thống những kiến thức này, nếu không, đối với căn cơ bản thân sẽ bị ảnh hưởng, đây tuyệt không phải là điều hắn muốn.

"Xem ra đã không có biện pháp tiếp tục tĩnh tâm tu luyện nữa rồi. Dù sao trong Yêu Phủ còn có rất nhiều thi thể, để cho Luyện Yêu Đỉnh tự hành luyện hóa tuy rằng có chậm chạp, nhưng cũng tương đương với yêu thú tầm thường cố gắng tu luyện rồi.”

Đế Thích Thiên bỗng nhiên đứng dậy, xoay người hướng bên ngoài cửa động đi tới. Hắn dự định rời khỏi cốc, hướng bốn phía Nam Man nhìn qua một chút, thử xem có thể tiêu trừ bực bội trong lòng hay không. Bằng không, đối với tu luyện sẽ rất bất lợi, nếu chẳng may tẩu hỏa nhập ma, vậy coi như xong.

Chậm rãi rời khỏi sơn cốc, Đế Thích Thiên vừa đi, tâm thân vừa tỏa thử dò xét xung quanh. Trong rừng, bình mình điểm lên từng tia sáng yếu ớt như sao đêm, hương thơm tươi mát từ những bụi cây ngọn cỏ không tên đang theo gió tỏa ra bốn phía, từng con từng con chim quyên tô đẹp thêm khung cảnh, cũng đua nhau cất tiếng hót. Toàn bộ núi rừng tràn ngập trong khí tức tự nhiên thoải mái mà kiếp trước hắn căn bản không cách nào hưởng thụ qua.

Đương nhiên, cùng với cảnh tượng tươi đẹp, còn có rất nhiều ao đầm, độc khí tràn lan, làm cho lòng người kinh hãi.

Những cảnh tượng bất đồng đồng thời xuất hiện, đem Nam Man triệt để bao phủ trong tầng tầng khí tức thần bí.

"Tỷ tỷ, trong này sao đột nhiên yên tĩnh vậy? Ta có dự cảm xấu."

Thiếu nữ ôm Tiểu Bạch Hổ cùng Bạch Hồ tiến vào trong rừng, vốn còn tính vào sâu bên trong tìm vài tiểu động vật hỏi thăm tình huống, xem có biết nơi hạ lạc của ca ca Tiểu Bạch Hổ hay không. Nhưng kỳ quái chính là, sau khi các nàng tiến vào không lâu, liền cảm giác được khí tức cổ quái xuất hiện xung quanh.

Trùng điểu không minh (côn trùng không còn kêu), bách thú cũng không còn bóng dáng, bốn phía đột nhiên biến thành yên tĩnh dị thường, loại yên tĩnh này, hơi có chút quỷ dị.

Tiểu Bạch Hổ mí mắt không ngừng kinh hoàng, quét nhìn bốn phía. Thân là thú vương, tính cảnh giác rất nhạy bén, khiến nàng cảm giác được, tựa hồ có một loại uy hiếp không hiểu đang hướng về phía các nàng, liền hướng thiếu nữ nói ra cảm thụ của mình.

"Xem ra, có đồ vật gì đó đang đánh chủ ý lên chúng ta." Bạch Hồ trong mắt hiện lên thần sắc suy nghẫm, cũng hướng cảnh tượng bốn phía nhìn lại. Nàng hiện tại không có nhiều năng lực tự bảo vệ mình, nếu gặp nguy hiểm, nói không chừng sẽ thành bi kịch. Trong nội tâm âm thầm cảnh giác, hai lỗ tai dựng thẳng lên cao, tâm thần chậm rãi hướng bốn phía tản ra.

"Ừ, vừa rồi có một cây hoa nhỏ nói cho ta biết, trong này có nguy hiểm, khuyên chúng ta mau rời khỏi đây." Thiếu nữ trong mắt cũng hiện lên một tia khẩn trương, bàn tay nhỏ bé đang ôm Tiểu Bạch Hổ cùng Bạch Hồ không khỏi nắm chặt lại. Nàng dù thần kỳ đến đâu, thì vẫn chỉ là một nữ hài tử mười ba mười bốn tổi.

"Chúng ta nhanh rời đi."

Nói xong, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn vài phần. Lúc này đôi giầy dưới chân đã rách tung toé, cơ hồ đã không thể mặc, lộ ra đôi bàn chân sáng bóng như ngọc khiến cho người ta kinh diễm, tựa như có thiên địa linh tú tụ tập.

"Xèo xèo!!!"

Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên liên tiếp vang lên một hồi thanh âm gào thét. Tiếng thét này, dị thường chói tai, làm cho người ta nhịn không được rùng mình một cái. Khắp nơi từ dưới mặt đất, từng tiếng oanh minh phảng phất như thác nước đang cuồn cuộn đổ xuống, khiến hoa cỏ cây cối bốn phía đều lay động kịch liệt.

Giống như đột nhiên nổi lên địa chấn.

"Phỉ tỷ tỷ, Tiểu Bạch sợ!!!"


Tiểu Bạch Hổ mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, nàng dù sao vẫn là tiểu cọp con mới ra đời được mấy tháng, cũng chưa từng kinh qua loại cảnh tượng này, không khỏi duỗi hổ trảo ra, nắm chặt lấy quần áo thiếu nữ, hai con mắt hoảng sợ hướng bốn phía nhìn quanh. Xuất phát từ nhạy cảm của động vật, nàng rõ ràng cảm giác được uy hiếp to lớn nào đó đang nhanh chóng tới gần, đem nơi này hoàn toàn bao phủ.

Áp lực vô hình quanh quẩn khắp không gian.

"Đừng sợ. Chúng ta không có việc gì." Thiếu nữ sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nhìn về phía bốn.

"Ầm ầm!!!"

Sau một loạt âm thanh chói tai vang lên, chỉ thấy, cả vùng đất chung quanh đột nhiên vỡ ra từng mảng lớn, từng đàn chuột hung mãnh như thủy triều, từ dưới đất vọt lên, đem bốn phía xung quanh triệt để bao vây.

"Là chuột, thật nhiều chuột. Sao lại có nhiều chuột hội tụ như vậy? " 

Thiếu nữ kinh ngạc kêu lên. Từ dưới đất lao ra rất nhiều chuột, nguyên một đám mở to con mắt thị huyết, dữ tợn nhìn chằm chằm vào một người hai thú trước mặt, nháy mắt vây thành một cái vòng lớn.

Ba tầng trong, ba tầng ngoài, rậm rạp chằng chịt, không hề có kẻ hở, nhìn mà da đầu cũng muốn tê dại. Tình cảnh như vậy có thể nói là vô cùng khủng bố.

"Không tốt, nhiều chuột như vậy liền phiền toái, trong đó nhất định có Thử Vương." Bạch Hồ lúc này thần sắc cũng lộ ra kinh lắng (lo lắng kinh hãi), nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này, hai con mắt không khỏi híp lại thành một đường.

"Xèo xèo!!! Cung nghênh Đại Vương."

Bầy thử sau khi đi ra, cũng không lập tức hướng thiếu nữ các nàng công kích, mà chỉ vây quanh bốn phía, đôi con mắt đều nhìn chằm chằm hướng động khẩu trước mặt thiếu nữ, thần tình kính sợ. Đột nhiên, một cổ khí tức cường hãn từ trong động tràn ra, bầy thử trong nháy mắt cảm giác được đều cúi đầu xuống.

"Lạch cạch!!!"

Một con chuột lớn gấp mười lần những con khác từ dưới đất vọt lên, liền hợp cùng bầy thử cung kính đứng trước cửa động, tựa như đang chờ đợi cái gì. Con chuột to lớn này cũng không phải ai khác, mà chính là Thử Đại được Thử Vương phong làm Thử Tướng quân trước kia.

"Cung thỉnh Đại Vương!” Thử Đại lớn tiếng hô.


"Bang bang!!!"

Mặt đất rung động vài cái, chỉ thấy, hoàng quang lóe lên, một con chuột hình thể to lớn thình lình từ dưới đất vọt ra, nó vừa ra tới, tất cả thử bầy trong nháy mắt đều cúi hết đầu, trong mắt tỏa ra quang mang cuồng nhiệt.

Thử Vương, chính là Thử Vương xuất hiện.

"Xèo xèo!!!" Thử Vương từ trong động lao ra, rơi trên mặt đất, chính diện nhìn về phía thiếu nữ, cái mũi chun lại ra sức ngửi ngửi, lộ ra thần sắc say mê, nói: "Thơm quá, ta ngửi được hương vị thịt người, thật là thơm; thịt người so với loại thịt khác muốn ngon hơn vô số lần."

Vừa nói, bên miệng thiếu chút nữa nước miếng cũng chảy ra. Trong mắt hắn, thiếu nữ trước mặt, chính là một khối thịt còn sống. Cách xa như vậy mà hắn cũng ngửi thấy được mùi thơm mê người, so về thân thể tu sĩ lần trước còn muốn thơm hơn không biết bao nhiêu lần, khiến hắn có loại xúc động muốn ngay lập tức đem cô gái kia nuốt vào trong bụng.

"Ngươi đừng tới đây, coi chừng ta lấy gậy gõ đầu ngươi.” Thử Vương nói đúng là tiếng người, thiếu nữ nghe xong, cũng không khỏi sợ hãi, một tay ôm Bạch Hổ cùng Bạch Hồ, một tay cầm một nhánh cây nhặt được trên mặt đất.

Trong nội tâm nàng cũng âm thầm sợ hãi nói: ta không có biện pháp cảm ứng được chúng, những con chuột thật sự có thể ăn ta. Làm sao bây giờ, ta còn chưa giúp Tiểu Bạch tìm lại ca ca. Gia gia lại không dạy ta tu luyện, làm sao đánh thắng được nhiều chuột như vậy bây giờ.

Nàng trời sinh cùng tự nhiên thân cận, có được một khỏa Thất Khiếu Linh Lung tâm, có thể nói may mắn. Nhưng mà, bản thân cũng chưa từng tu luyện qua, cùng với người bình thường không khác gì nhau. Thời điểm đi lại trong rừng, đều bằng khí tức thân thiện trên người, cùng các loại động vật trao đổi, mà những động vật này cũng nguyện ý thân cận nàng.

Lúc này nàng cảm giác được, trong lòng những con chuột này, toàn bộ đều cuồng nhiệt với Thử Vương trước mắt, chỉ trực chờ Thử Vương ra mệnh lệnh. Mà Thử Vương, lại càng có dục niệm ăn thịt nàng hơn hết.

Trong lúc nhất thời, cảm giác bất lực hiện lên trong lòng.

"Làm sao bây giờ?"

Thiếu nữ không có tu vi, Tiểu Bạch Hổ mặc dù là vua bách thú, nhưng bây giờ còn chưa có khí tức vương giả thú vương, cho dù có, thì trước mặt yêu thú Thử Vương, cũng không nên sử ra. Bạch Hồ nhìn cảnh tượng chung quanh một chút, trong mắt hiện lên một tia sầu khổ.

"Chẳng lẽ lại muốn ta liều mạng nguyên khí đại thương, ra tay một lần? Nếu như vậy, thương thế của ta liền không biết tới khi nào mới khỏi." Bạch Hồ trong nội tâm âm thầm cười khổ.

"Xèo xèo!!! Một nhánh cây cũng muốn ngăn cản Bản Vương, hắc hắc, ngoan ngoãn cho bản Đại Vương nuốt vào bụng đi. Thịt thơm quá, không nhịn được nữa."

Thử Vương nghe xong, không khỏi cười khặc khặc quái dị, cái mũi nhún nhún lại, từng bước một hướng thiếu nữ đi tới.

"Ngao!!!"

Tiểu Bạch Hổ sưu một tiếng, từ trong ngực thiếu nữ nhảy ra, đứng trên mặt đất. Toàn thân bạch sắc hổ mao lóe sáng, căm tức nhìn Thử Vương đi tới, trong miệng ra phát ra một tiếng hổ gầm mang theo âm vị trẻ con. Nàng cũng không hổ là Bạch Hổ, tuy là vị thành niên, nhưng tiếng hổ gầm vừa ra, lại có năm sáu phần khí tức vương giả của hổ vương.

Trong tiếng gầm, mang theo cảnh cáo.

"Khặc khặc, lại là Bạch Hổ, vừa vặn, bản Đại Vương đang một bụng tức khí, lại trêu chọc không nổi Vạn Yêu Cốc Hắc Hổ, liền mượn tạm ngươi tiêu trừ cơ giận vậy." Thử Vương thấy Bạch Hổ, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Nhớ tới Đế Thích Thiên, liền đối với lão hổ bản năng có loại một chán ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện