Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 144: Cầm gia Hoa quốc
Bất kể là huynh đệ hay phụ tử, nhiều khi chỉ vì ngôi bảo tọa mà cốt nhục tương tàn, huynh đệ phản bội, cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.
Thường thường, trong chốn cung đình đều diễn ra vô vàn cảnh tượng khác nhau, không khác gì một cái tiểu thế giới, trong đó có đủ loại âm mưu quỷ kế, coi như nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tỷ như Hoa Văn Vũ, bị đệ đệ Hoa Thanh của mình phái người truy sát, mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, chính là chuyện bình thường trong Hoàng gia, tuyệt đối không phải là thiểu số.
Dọc theo đường đi, Hoa Văn Vũ thấy Đế Thích Thiên đối với tình cảnh trong thế tục dường như rất có hứng thú, bèn đem một số sự tình đơn giản ở vùng lân cận nói qua cho hắn.
Bạch Hồ khi còn ở Vạn Yêu Cốc nói cũng không sai, các nước phía đông xác thực rất hỗn loạn, giết chóc lẫn nhau không ngừng.
Mỗi một quãng thời gian, tại đây đều có quốc gia bị diệt vong, cũng có quốc gia mới quật khởi từ trong hỗn loạn.
Tình cảnh như vậy, đã giằng co ròng rã trong mấy trăm năm, đến bây giờ, số quốc gia còn lại chỉ vẻn vẹn ba nước, tạo thành thế chân vạc hết sức vững vàng.
Theo thứ tự là Hoa quốc, Tề Quốc và Chu quốc.
Trong ba nước, Hoa quốc có kinh tế phát triển nhất, quốc lực mạnh nhất, bởi vì nước này có vài thứ đặc sản thịnh hành ở khu vực lân cận, khiến cho chỉnh thể của quốc gia đi lên, vì thế, quốc lực mới chiếm vị trí đầu tiên, mà Tề Quốc lại lấy quân sự xưng danh, dân phong bưu hãn (dân chúng ngưu bức), hơn nữa, tướng lĩnh trong nước đối với nghệ thuật quân sự, đều có chỗ độc đáo.
Vì thế, về mặt quân sự, có thể nói là số một trong ba nước.
Còn Chu quốc, lại coi trọng nhất việc đồng áng, hơn nữa, vị trí địa lý trước giờ đều mưa thuận gió hòa, vô cùng phồn hoa. Trong ba nước, nhân khẩu Chu quốc là nhiều nhất.
Ba quốc gia, mỗi nước một vẻ, không ai vượt qua ai, càng không thể đem hai quốc gia còn lại nuốt chửng.
Cho nên, chinh chiến qua lại giữa ba quốc gia đã kéo dài mấy trăm năm, ở vùng biên giới tiểu chiến sự xảy ra không ngừng, còn đại chiến thỉnh thoảng lại phát sinh, hầu như năm nào cũng có.
Mà mỗi lần chiến tranh, trên chiến trường đều có mấy trăm ngàn đến hàng triệu quân lính chém giết lẫn nhau. Quả thực là máu chảy thành sông.
Mấy trăm năm qua, đại địa dưới chân, tùy tiện bốc lên một nắm đất, đều lẫn màu màu đỏ, đều ngửi thấy từng đợt máu tanh, bởi vì nơi đây từng chồng chất ngàn vạn bạch cốt.
Phiến chiến trường này, bị người ta xưng là "Hoang Nguyên đẫm máu và nước mắt".
Đừng nói ở lại bên trong, cho dù chỉ đi ngang qua, cũng cảm thấy từng trận âm phong hàn khí bức người. Nếu thể chất yếu một chút, chỉ sợ sau khi đi qua, sẽ mắc bệnh nặng. Thật sự là một hung địa đáng sợ.
"Lạch cạch! Lạch cạch!"
Đế Thích Thiên yên lặng tiến về phía trước. Mặt trời ngã về phía tây, ánh tà dương nhuộm màu đỏ thắm, tựa như một ngọn lửa đem mây nung đến rực rỡ, hình thành nên một cỗ ý cảnh đặc biệt.
"Văn Vũ, người Hoa quốc các ngươi có am hiểu âm luật, có nhiều người có cầm kỹ cao siêu hay không?"
Nghe xong vài điểm khái quát về thế cuộc hiện tại, trong đầu Đế Thích Thiên đã hình dung ra đại khái tình huống nơi đây, nhưng cũng không qua mức lưu ý, dù sao, hắn đến đây không phải để đánh nhau, mà là để học âm luật. Học cầm kỹ mới là mục đích chính của hắn lần này.
Hắn phỏng đoan, Hoa Văn Vũ là hoàng tử Hoa quốc, đối với cao thủ, tông sư âm luật bên trong Hoa quốc khẳng định sẽ tương đối hiểu rõ, cho dù không tinh tường, thì cũng sẽ biết đại khái một chút, nói chung, so với bản thân hắn quen thuộc hơn rất nhiều, nên mới mở miệng hỏi thăm một chút, thử xem có tìm được một vài tin tức hữu dụng hay không.
"Đế tiên sinh, ngài muốn tìm người hiểu âm luật, muốn tìm nhạc công?"
Trong giọng nói của Hoa Văn Vũ mang theo thần sắc kinh ngạc, thân phận của Đế Thích Thiên hắn cũng biết, chính là Yêu tộc, ở trong miệng tu tiên giả chính là Yêu quái, từ trước đến nay đều hung ác tàn bạo, gặp người là sẽ tàn nhẫn ăn thịt. Làm sao lại đi hứng thú với những thứ đàn ca phong nhã kia. Cho nên, nghe thấy hắn đột nhiên hỏi đến chuyện âm luật, Hoa Văn Vũ thiếu chút nữa cũng giật mình.
"Ừm!"
Đế Thích Thiên hơi khẽ cau mày, toát ra uy thế nồng đậm, lạnh nhạt nói:
"Thứ không nên hỏi, ngươi tốt nhất đừng hỏi."
Trong tiếng nói, mang theo ý tứ cảnh cáo nhè nhẹ.
"Vâng, vâng!"
Hoa Văn Vũ nghe xong, trong lòng cả kinh, vội vã đáp ứng một tiếng, hắn khó khăn lắm mới tìm được một vị cường giả làm chỗ dựa, sao giám chần chừ thêm nữa, nói:
"Hoa quốc ta tất nhiên có âm luật đại sư, hơn nữa, bên trong Hoa quốc, có một gia tộc đối với âm luật có trình độ cực cao. Khi biểu diễn, mỗi một khúc đều như thiên tốc chi âm (tiếng trời), vạn kim khó cầu."
Nói xong, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ say mê, dường như, đang hồi tưởng lại một tình cảnh tươi đẹp nào đó.
"Ồ! Có thế gia như vậy à?"
Đôi mắt cô lạnh của Đế Thích Thiên nhất thời bắn ra hai đạo tinh quang khiếp người, trong lòng bắt đầu tập trung lưu ý.
Hoa Văn Vũ vội vàng ngẩng đầu lên, dường như sợ Đế Thích Thiên không tin, mới nói tiếp:
"Đế tiên sinh, đây là thật. Ngài có thể ở trong nội cảnh Hoa quốc tùy tiện hỏi thăm sẽ biết, vãn bối tuyệt không nói dối. Gia tộc này gọi là Cầm gia, truyền thừa đã mấy trăm năm rồi. Người Cầm gia, mỗi đời đều tinh thông đủ loại nhạc khí. Thời điểm sinh nhật phụ hoàng trước kia, vãn bối từng được nghe qua một lần, lúc ấy, toàn bộ cung điện, ngoại trừ tiếng đàn ra, đều không còn một thanh âm nào khác, vang vọng suốt hai ngày không tan. Thiên tốc thanh âm, đúng là thiên tịch thanh âm, chỉ cần nghe qua một lần, cả đời sẽ khó quên."
Nét mặt Hoa Văn Vũ mang theo vẻ ngóng trông nồng đậm, than thở nói:
"Nghe nói, đại tỷ thế hệ này của Cầm gia - Cầm Tâm cô nương, một thân cầm nghệ đã siêu phàm thoát tục, đạt tới cảnh giới bất khả tư nghi, cầm âm vang lên, đến hồ điệp nghe được cũng chạy đến, uyển chuyển nhảy múa chung quanh. Đáng tiếc, vãn bối vẫn chưa có cơ hội gặp qua nàng một lần.”
Từ ngữ khí lẫn thần sắc của Hoa Văn Vũ, có thể nhìn ra, hắn đối với Cầm gia thán phục cỡ nào.
"Có chuyện như vậy thật à."
Hai mắt Đế Thích Thiên lấp lánh ánh sáng.
Trình độ âm luật của Cầm gia thế nào, hắn cũng không để ý lắm, mà chỉ muốn từ trên người bọn họ học được thứ mình cần.
Thầm nói: Nếu như Cầm gia thật sự như Hoa Văn Vũ nói, xem ra, chỗ này chính là nơi học tập cầm kỹ tốt.
"Đế tiên sinh, ngươi chẳng lẽ đánh chủ ý với Cầm gia?"
Hoa Văn Vũ sau khi phục hồi lại tinh thần cũng cẩn thận quét mắt nhìn về Đế Thích Thiên một chút, chần chờ nói:
"Phụ hoàng ta từng nói, bất luận thế nào, cũng tuyệt đối không được động đến Cầm gia, nếu không sẽ rước lấy đại họa."
Đế Thích Thiên nghe xong, không khỏi liếc mắt nhìn hắn, mơ hồ đoán được, khả năng hắn lo lắng mình sẽ gây bất lợi với Cầm gia mới cố ý nói như vậy.
Đương nhiên, cũng không phủ nhận hắn đang nói thật. Bên khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, lãnh đạm nói:
"Yên tâm, người không phạm ta, bản Vương cũng không tùy ý đi gây phiền phức với người bình thường. Chuyện Cầm gia, ngươi chớ xía vào, ta tự nhiên sẽ đích thân đi xem xét."
Từ trong lời nói của Hoa Văn Vũ, hắn nghe được một chút ý nhị không bình thường, thầm nói: Động tới Cầm gia sẽ có đại họa? Lời này lại từ trong miệng một vị Hoàng đế nói ra, có thể khiến một vị Đế vương cảm thấy như vậy, lẽ nào, Cầm gia không phải là thế gia phổ thông, mà là thế gia tu tiên? Nếu không, có thể uy hiếp được hoàng thất, ngoại trừ đám tu tiên giả lẫn trong thế tục ra, thì còn ai khác?
Trong lòng lóe lên đủ loại ý nghĩ, nhưng trên mặt vẫn không hiển lộ mảy may nào.
Chỉ là, hắn cũng không tự chủ được đối với Cầm gia này nổi lên lòng hiếu kỳ nhàn nhạt. Càng muốn nhìn qua một chút, xem bọn họ đến tột cùng là dạng tồn tại gì.
Hỏi qua Hoa Văn Vũ, hắn biết được, sơn trang Cầm gia tọa lạc ở Đế đô, cũng chính là thành Kinh Hoa.
Một đường hỏi dò, bất tri bất giác, đã ra khỏi khu rừng, tiến vào trong một trấn nhỏ tên là Bình An. Lấy danh tự như vậy, ý tứ đã rất thẳng thắn, chính là hy vọng có thể bình an sinh sống chỗ này.
"Xâu kẹo hồ lô, bán xâu kẹo hồ lô đây, hai văn tiền một chuỗi."
"Thịt chó. Thịt chó bào chế bằng bí phương tổ truyền đây, tuyệt đối đủ vị, mời vào ăn mấy bát."
"Mộc Điêu, Mộc Điêu loại tốt nhất đây, chuyên điêu khắc thực nghiệm."
Vừa vào trấn, đã nghe từng tiếng thét to liên tiếp vang lên, trên đường phố, từng nhóm người túm năm tụm bảy đi lại không ngừng, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Đám hài đồng ngươi đuổi ta chạy, đùa giỡn chung quanh, tiếng nói tiếng cười vô cùng trong trẻo, khiến cho người ta phi thường thoải mái.
Liễu rũ bên sông, thuyền đung đưa trong nước. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, tạo thành từng mảnh sóng nước chập chờn, trông thật dễ chịu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đế Thích Thiên có một loại xúc động cảnh còn người mất, trong lòng gợn sóng, nhưng vẫn cảm thấy cùng đoàn người náo nhiệt này, khó có thể dung nhập với nhau, hoàn toàn xa lạ.
"Đúng á, kiếp trước ta là người, kiếp này đã là Yêu. Yêu tộc mới là bộ tộc của Đế Thích Thiên ta hiện giờ.”
Trong lòng âm thầm than nhẹ, lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều thêm. Người thì làm sao, mà yêu thì thế nào, cũng đều là sinh linh trong thiên địa mà thôi.
Người có quyền sinh tồn, yêu cũng vậy.
"Đế tiên sinh, cái trấn nhỏ này vãn bối từng đi qua, biết một cái khách điếm trong đó, nhìn sắc trời lúc này, không bằng chúng ta trước tiên tạm tới đó nghỉ ngơi một đêm, ăn một chút gì đó, sáng sớm ngày mai lại thuê một chiếc xe ngựa, chạy tới Đế đô."
Hoa Văn Vũ nhìn đám người qua lại trước mắt, trong lòng không khỏi lộ ra cảm giác cách một thế hệ.
Đối với hắn, lần này quả thực chính là trở về từ cõi chết.
"Vừa vặn ta cũng muốn nếm thử một chút mỹ vị trong thế tục."
Đế Thích Thiên gật gù đáp.
Hắn quả thật hơi chút hoài niệm những món ăn ngon trước đây, quan trọng nhất là, khách sạn tửu lâu tam giáo cửu lưu như vậy, chính là địa phương ngư long hỗn tạp, tin tức chỗ này thường linh thông nhất, đi vào trong đó ngồi một chút, nói không chừng có thể nghe được một vài tin tức hữu dụng, làm phong phú thêm nhận thức về thế tục của hắn.
"Ha ha, Đế tiên sinh nếu muốn ăn, thì sau khi quay lại Đế đô, ta sẽ cho ngự trù trong cung làm cơm cho ngài, muốn ăn cái gì cũng được."
Hoa Văn Vũ nghe xong, ánh mắt chợt lóe sáng, đem điểm này nhớ kỹ trong lòng.
Vừa nói, một bên vừa đi trước dẫn đường.
Không lâu lắm, hai người đã đến trước một tòa khách điếm cao ba tầng, tên gọi cũng trùng với tên thị trấn, khách sạn Bình An.
Thường thường, trong chốn cung đình đều diễn ra vô vàn cảnh tượng khác nhau, không khác gì một cái tiểu thế giới, trong đó có đủ loại âm mưu quỷ kế, coi như nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tỷ như Hoa Văn Vũ, bị đệ đệ Hoa Thanh của mình phái người truy sát, mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, chính là chuyện bình thường trong Hoàng gia, tuyệt đối không phải là thiểu số.
Dọc theo đường đi, Hoa Văn Vũ thấy Đế Thích Thiên đối với tình cảnh trong thế tục dường như rất có hứng thú, bèn đem một số sự tình đơn giản ở vùng lân cận nói qua cho hắn.
Bạch Hồ khi còn ở Vạn Yêu Cốc nói cũng không sai, các nước phía đông xác thực rất hỗn loạn, giết chóc lẫn nhau không ngừng.
Mỗi một quãng thời gian, tại đây đều có quốc gia bị diệt vong, cũng có quốc gia mới quật khởi từ trong hỗn loạn.
Tình cảnh như vậy, đã giằng co ròng rã trong mấy trăm năm, đến bây giờ, số quốc gia còn lại chỉ vẻn vẹn ba nước, tạo thành thế chân vạc hết sức vững vàng.
Theo thứ tự là Hoa quốc, Tề Quốc và Chu quốc.
Trong ba nước, Hoa quốc có kinh tế phát triển nhất, quốc lực mạnh nhất, bởi vì nước này có vài thứ đặc sản thịnh hành ở khu vực lân cận, khiến cho chỉnh thể của quốc gia đi lên, vì thế, quốc lực mới chiếm vị trí đầu tiên, mà Tề Quốc lại lấy quân sự xưng danh, dân phong bưu hãn (dân chúng ngưu bức), hơn nữa, tướng lĩnh trong nước đối với nghệ thuật quân sự, đều có chỗ độc đáo.
Vì thế, về mặt quân sự, có thể nói là số một trong ba nước.
Còn Chu quốc, lại coi trọng nhất việc đồng áng, hơn nữa, vị trí địa lý trước giờ đều mưa thuận gió hòa, vô cùng phồn hoa. Trong ba nước, nhân khẩu Chu quốc là nhiều nhất.
Ba quốc gia, mỗi nước một vẻ, không ai vượt qua ai, càng không thể đem hai quốc gia còn lại nuốt chửng.
Cho nên, chinh chiến qua lại giữa ba quốc gia đã kéo dài mấy trăm năm, ở vùng biên giới tiểu chiến sự xảy ra không ngừng, còn đại chiến thỉnh thoảng lại phát sinh, hầu như năm nào cũng có.
Mà mỗi lần chiến tranh, trên chiến trường đều có mấy trăm ngàn đến hàng triệu quân lính chém giết lẫn nhau. Quả thực là máu chảy thành sông.
Mấy trăm năm qua, đại địa dưới chân, tùy tiện bốc lên một nắm đất, đều lẫn màu màu đỏ, đều ngửi thấy từng đợt máu tanh, bởi vì nơi đây từng chồng chất ngàn vạn bạch cốt.
Phiến chiến trường này, bị người ta xưng là "Hoang Nguyên đẫm máu và nước mắt".
Đừng nói ở lại bên trong, cho dù chỉ đi ngang qua, cũng cảm thấy từng trận âm phong hàn khí bức người. Nếu thể chất yếu một chút, chỉ sợ sau khi đi qua, sẽ mắc bệnh nặng. Thật sự là một hung địa đáng sợ.
"Lạch cạch! Lạch cạch!"
Đế Thích Thiên yên lặng tiến về phía trước. Mặt trời ngã về phía tây, ánh tà dương nhuộm màu đỏ thắm, tựa như một ngọn lửa đem mây nung đến rực rỡ, hình thành nên một cỗ ý cảnh đặc biệt.
"Văn Vũ, người Hoa quốc các ngươi có am hiểu âm luật, có nhiều người có cầm kỹ cao siêu hay không?"
Nghe xong vài điểm khái quát về thế cuộc hiện tại, trong đầu Đế Thích Thiên đã hình dung ra đại khái tình huống nơi đây, nhưng cũng không qua mức lưu ý, dù sao, hắn đến đây không phải để đánh nhau, mà là để học âm luật. Học cầm kỹ mới là mục đích chính của hắn lần này.
Hắn phỏng đoan, Hoa Văn Vũ là hoàng tử Hoa quốc, đối với cao thủ, tông sư âm luật bên trong Hoa quốc khẳng định sẽ tương đối hiểu rõ, cho dù không tinh tường, thì cũng sẽ biết đại khái một chút, nói chung, so với bản thân hắn quen thuộc hơn rất nhiều, nên mới mở miệng hỏi thăm một chút, thử xem có tìm được một vài tin tức hữu dụng hay không.
"Đế tiên sinh, ngài muốn tìm người hiểu âm luật, muốn tìm nhạc công?"
Trong giọng nói của Hoa Văn Vũ mang theo thần sắc kinh ngạc, thân phận của Đế Thích Thiên hắn cũng biết, chính là Yêu tộc, ở trong miệng tu tiên giả chính là Yêu quái, từ trước đến nay đều hung ác tàn bạo, gặp người là sẽ tàn nhẫn ăn thịt. Làm sao lại đi hứng thú với những thứ đàn ca phong nhã kia. Cho nên, nghe thấy hắn đột nhiên hỏi đến chuyện âm luật, Hoa Văn Vũ thiếu chút nữa cũng giật mình.
"Ừm!"
Đế Thích Thiên hơi khẽ cau mày, toát ra uy thế nồng đậm, lạnh nhạt nói:
"Thứ không nên hỏi, ngươi tốt nhất đừng hỏi."
Trong tiếng nói, mang theo ý tứ cảnh cáo nhè nhẹ.
"Vâng, vâng!"
Hoa Văn Vũ nghe xong, trong lòng cả kinh, vội vã đáp ứng một tiếng, hắn khó khăn lắm mới tìm được một vị cường giả làm chỗ dựa, sao giám chần chừ thêm nữa, nói:
"Hoa quốc ta tất nhiên có âm luật đại sư, hơn nữa, bên trong Hoa quốc, có một gia tộc đối với âm luật có trình độ cực cao. Khi biểu diễn, mỗi một khúc đều như thiên tốc chi âm (tiếng trời), vạn kim khó cầu."
Nói xong, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ say mê, dường như, đang hồi tưởng lại một tình cảnh tươi đẹp nào đó.
"Ồ! Có thế gia như vậy à?"
Đôi mắt cô lạnh của Đế Thích Thiên nhất thời bắn ra hai đạo tinh quang khiếp người, trong lòng bắt đầu tập trung lưu ý.
Hoa Văn Vũ vội vàng ngẩng đầu lên, dường như sợ Đế Thích Thiên không tin, mới nói tiếp:
"Đế tiên sinh, đây là thật. Ngài có thể ở trong nội cảnh Hoa quốc tùy tiện hỏi thăm sẽ biết, vãn bối tuyệt không nói dối. Gia tộc này gọi là Cầm gia, truyền thừa đã mấy trăm năm rồi. Người Cầm gia, mỗi đời đều tinh thông đủ loại nhạc khí. Thời điểm sinh nhật phụ hoàng trước kia, vãn bối từng được nghe qua một lần, lúc ấy, toàn bộ cung điện, ngoại trừ tiếng đàn ra, đều không còn một thanh âm nào khác, vang vọng suốt hai ngày không tan. Thiên tốc thanh âm, đúng là thiên tịch thanh âm, chỉ cần nghe qua một lần, cả đời sẽ khó quên."
Nét mặt Hoa Văn Vũ mang theo vẻ ngóng trông nồng đậm, than thở nói:
"Nghe nói, đại tỷ thế hệ này của Cầm gia - Cầm Tâm cô nương, một thân cầm nghệ đã siêu phàm thoát tục, đạt tới cảnh giới bất khả tư nghi, cầm âm vang lên, đến hồ điệp nghe được cũng chạy đến, uyển chuyển nhảy múa chung quanh. Đáng tiếc, vãn bối vẫn chưa có cơ hội gặp qua nàng một lần.”
Từ ngữ khí lẫn thần sắc của Hoa Văn Vũ, có thể nhìn ra, hắn đối với Cầm gia thán phục cỡ nào.
"Có chuyện như vậy thật à."
Hai mắt Đế Thích Thiên lấp lánh ánh sáng.
Trình độ âm luật của Cầm gia thế nào, hắn cũng không để ý lắm, mà chỉ muốn từ trên người bọn họ học được thứ mình cần.
Thầm nói: Nếu như Cầm gia thật sự như Hoa Văn Vũ nói, xem ra, chỗ này chính là nơi học tập cầm kỹ tốt.
"Đế tiên sinh, ngươi chẳng lẽ đánh chủ ý với Cầm gia?"
Hoa Văn Vũ sau khi phục hồi lại tinh thần cũng cẩn thận quét mắt nhìn về Đế Thích Thiên một chút, chần chờ nói:
"Phụ hoàng ta từng nói, bất luận thế nào, cũng tuyệt đối không được động đến Cầm gia, nếu không sẽ rước lấy đại họa."
Đế Thích Thiên nghe xong, không khỏi liếc mắt nhìn hắn, mơ hồ đoán được, khả năng hắn lo lắng mình sẽ gây bất lợi với Cầm gia mới cố ý nói như vậy.
Đương nhiên, cũng không phủ nhận hắn đang nói thật. Bên khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, lãnh đạm nói:
"Yên tâm, người không phạm ta, bản Vương cũng không tùy ý đi gây phiền phức với người bình thường. Chuyện Cầm gia, ngươi chớ xía vào, ta tự nhiên sẽ đích thân đi xem xét."
Từ trong lời nói của Hoa Văn Vũ, hắn nghe được một chút ý nhị không bình thường, thầm nói: Động tới Cầm gia sẽ có đại họa? Lời này lại từ trong miệng một vị Hoàng đế nói ra, có thể khiến một vị Đế vương cảm thấy như vậy, lẽ nào, Cầm gia không phải là thế gia phổ thông, mà là thế gia tu tiên? Nếu không, có thể uy hiếp được hoàng thất, ngoại trừ đám tu tiên giả lẫn trong thế tục ra, thì còn ai khác?
Trong lòng lóe lên đủ loại ý nghĩ, nhưng trên mặt vẫn không hiển lộ mảy may nào.
Chỉ là, hắn cũng không tự chủ được đối với Cầm gia này nổi lên lòng hiếu kỳ nhàn nhạt. Càng muốn nhìn qua một chút, xem bọn họ đến tột cùng là dạng tồn tại gì.
Hỏi qua Hoa Văn Vũ, hắn biết được, sơn trang Cầm gia tọa lạc ở Đế đô, cũng chính là thành Kinh Hoa.
Một đường hỏi dò, bất tri bất giác, đã ra khỏi khu rừng, tiến vào trong một trấn nhỏ tên là Bình An. Lấy danh tự như vậy, ý tứ đã rất thẳng thắn, chính là hy vọng có thể bình an sinh sống chỗ này.
"Xâu kẹo hồ lô, bán xâu kẹo hồ lô đây, hai văn tiền một chuỗi."
"Thịt chó. Thịt chó bào chế bằng bí phương tổ truyền đây, tuyệt đối đủ vị, mời vào ăn mấy bát."
"Mộc Điêu, Mộc Điêu loại tốt nhất đây, chuyên điêu khắc thực nghiệm."
Vừa vào trấn, đã nghe từng tiếng thét to liên tiếp vang lên, trên đường phố, từng nhóm người túm năm tụm bảy đi lại không ngừng, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Đám hài đồng ngươi đuổi ta chạy, đùa giỡn chung quanh, tiếng nói tiếng cười vô cùng trong trẻo, khiến cho người ta phi thường thoải mái.
Liễu rũ bên sông, thuyền đung đưa trong nước. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, tạo thành từng mảnh sóng nước chập chờn, trông thật dễ chịu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đế Thích Thiên có một loại xúc động cảnh còn người mất, trong lòng gợn sóng, nhưng vẫn cảm thấy cùng đoàn người náo nhiệt này, khó có thể dung nhập với nhau, hoàn toàn xa lạ.
"Đúng á, kiếp trước ta là người, kiếp này đã là Yêu. Yêu tộc mới là bộ tộc của Đế Thích Thiên ta hiện giờ.”
Trong lòng âm thầm than nhẹ, lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều thêm. Người thì làm sao, mà yêu thì thế nào, cũng đều là sinh linh trong thiên địa mà thôi.
Người có quyền sinh tồn, yêu cũng vậy.
"Đế tiên sinh, cái trấn nhỏ này vãn bối từng đi qua, biết một cái khách điếm trong đó, nhìn sắc trời lúc này, không bằng chúng ta trước tiên tạm tới đó nghỉ ngơi một đêm, ăn một chút gì đó, sáng sớm ngày mai lại thuê một chiếc xe ngựa, chạy tới Đế đô."
Hoa Văn Vũ nhìn đám người qua lại trước mắt, trong lòng không khỏi lộ ra cảm giác cách một thế hệ.
Đối với hắn, lần này quả thực chính là trở về từ cõi chết.
"Vừa vặn ta cũng muốn nếm thử một chút mỹ vị trong thế tục."
Đế Thích Thiên gật gù đáp.
Hắn quả thật hơi chút hoài niệm những món ăn ngon trước đây, quan trọng nhất là, khách sạn tửu lâu tam giáo cửu lưu như vậy, chính là địa phương ngư long hỗn tạp, tin tức chỗ này thường linh thông nhất, đi vào trong đó ngồi một chút, nói không chừng có thể nghe được một vài tin tức hữu dụng, làm phong phú thêm nhận thức về thế tục của hắn.
"Ha ha, Đế tiên sinh nếu muốn ăn, thì sau khi quay lại Đế đô, ta sẽ cho ngự trù trong cung làm cơm cho ngài, muốn ăn cái gì cũng được."
Hoa Văn Vũ nghe xong, ánh mắt chợt lóe sáng, đem điểm này nhớ kỹ trong lòng.
Vừa nói, một bên vừa đi trước dẫn đường.
Không lâu lắm, hai người đã đến trước một tòa khách điếm cao ba tầng, tên gọi cũng trùng với tên thị trấn, khách sạn Bình An.
Bình luận truyện