Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 17: Đón Nhận Sự Trả Thù 1





Lâm Nhã Tịnh cũng không có cố chấp muốn lại lên lầu.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Mạc quản gia cười vui vẻ, nhanh chóng bưng lên cho cô một chén canh, một đĩa thịt, sau đó lại hì hục bới cho cô một chén cơm.

Lâm Nhã Tịnh chủ động muốn đứng lên giúp đỡ bà một tay, Mạc quản gia lại tỏ vẻ không vui kéo tay cô: “Tiểu thư, cô mau ngồi xuống đi, thân thể cô hiện tại không tốt, bác sĩ hôm qua cũng dặn dò tôi phải bồi bổ cho cô, tôi còn đang hầm một nồi canh gà nhân sâm cho cô, trước khi ăn chỉ cần uống hết một chén, sau đó lại ăn cơm, ngủ một giấc, ngày mai cô liên có thế khỏe lại rồi”
Từng lời nói, từng câu từ đều ẩn chứa sự dân dã mộc mạc lại chân thành khiến cho mắt cô có chút cay cay.

Sức khỏe của cô ngoài cô bạn thân Trương Phi Phi lúc nào cũng la hét đòi cô nghỉ ngơi, thật sự không còn ai quan tâm cô nữa.

Đọc FULL bộ truyện.
Mạc quản gia mang đến cho cô hơi ấm của gia đình, lại giống như mẹ của cô, một cảm giác từ rất lâu rồi cô chưa từng cảm nhận được.

Lâm Nhã Tịnh ngập ngừng cảm ơn Mạc quản gia.

Mạc quản gia xua xua tay: “Ài, ngoan, không cần cảm ơn lão bà này, nếu như muốn cảm ơn thì nhanh chóng mau khỏe lại” Lâm Nhã Tịnh sau khi uống xong canh gà, nhìn đến Mạc quản gia đứng nhìn cô, cũng không có ngồi xuống.


Cô thắc mắc hỏi: “Mạc quản gia, bà cũng ngồi xuống đi” “Không cần, không cần, tôi đã ăn rồi, tiểu thư cứ ăn đi, không cần để ý đến tôi”
Lâm Nhã Tịnh nhìn xung quanh, thấy không có ai ở đây, cô liên kéo Mạc quản gia cùng ngồi xuống: “Bà ngồi ăn với tôi đi, tôi...ăn một mình như vậy thật sự buồn lắm” Mạc quản gia cũng không kiên trì, ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ là vẫn không ăn.

Lâm Nhã Tịnh hỏi, bà chỉ trả lời là sáng nay bà đã ăn rồi, không thấy đói.

Mạc quản gia mang đến cho cô một cảm giác thân thiết, vì thế cô cũng không có nhiều cố kị, ăn cũng thoải mái hơn một chút.

Chung quy vẫn là ăn nhiều hơn một chút, mặt giãn ra nhiều hơn một chút, cô cũng không có nói chuyện nhiều.

Ngày hôm qua, cô làm ra loại chuyện muốn bắn chết Cửu gia, không biết tại sao hôm qua hắn lại dễ dàng buông tha cho cô như thế, nhưng với tính tình tàn nhẫn kia khẳng định vẫn sẽ ghi thù trong lòng.

Cô sợ nói chuyện nhiều một chút, Mạc quản gia cũng sẽ bị vạ lây.

Cho nên trong phòng ăn lúc này ngoại trừ tiếng gắp đồ ăn, chiếc đũa gỗ va chạm vào chén thủy tinh ra cũng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi thoáng qua tai.

Không khí trong phòng tràn ngập ngượng ngập mãi không tiêu tan.

Cuối cùng, Mạc quản gia vẫn là người lên tiếng: “Tiểu thư, hôm nay trời đẹp như vậy, hay là cô ra ngoài chơi một chút đi, cho khuây khỏa đầu óc, thân thể đón ánh nắng một chút cũng tốt”
Cô bất ngờ thảng thốt: “Tôi được ra ngoài?” Mạc quản gia cười đáp: “Đương nhiên có thể rồi."
Hành động gắp thức ăn của cô đột nhiên cứng lại, một ý nghĩ chợt lóe lên, sau đó liên không cánh mà bay.

Cô cười khổ lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ muốn về phòng ngủ một giấc mà thôi” Lời nói này cũng không phải là lời nói dối.

Ngày hôm qua, cô mơ mơ màng màng ngủ đi, nhưng trong đầu cô vẫn tồn tại sự lo sợ, rốt cuộc thần kinh căng thẳng cả một đêm.

Sáng hôm nay tỉnh dậy, cả người cô đều mệt mỏi không thôi.

“Cửu gia...có ở nhà không?” - Lâm Nhã Tịnh xoay mặt nhìn Mạc quản gia mà hỏi.

Mạc quản gia lúc này “A” một tiếng như mới chợt nhớ ra, đáp lời: “Cửu gia sáng nay có nói mấy ngày nay ngài ấy sẽ không về nhà, ngài ấy nói với tôi nhăn lại với tiểu thư là không cần nhớ ngài ấy, ngài ấy rất nhanh sẽ trở về, còn nói cô ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, sau khi trở về, liên cùng cô vui vẻ”
Một câu “Cùng cô vui vẻ” kia sau khi lọt vào tai của Lâm Nhã Tịnh liền trở thành lời thì thầm của ác ma.

Cơ thể cô bất giác run lên, bàn tay cầm ly nước nhất thời buông lỏng.


Chiếc ly thủy tinh trong suốt liền theo trọng lực, rơi xuống đất, nghe lên một tiếng vang chói tai, âm thanh này giống như ở sâu thẳm trong tim cô vậy...!
Lâm Nhã Tịnh hồi phục tinh thần đứng dậy định cúi người xuống dọn, Mạc quan gia nhanh tay nhanh chân đỡ cô ra ngoài phòng khách, không cho cô đụng vào đồ thủy tinh vỡ vụn kia.

“Tiểu thư, không sao, không sao, cô cứ ra ngoài đây ngồi, để tôi dọn dẹp cho, một lát là sẽ xong ngay thôi” Lâm Nhã Tịnh cảm thấy có chút áy náy, lại một lần nữa cảm ơn, cũng thuận theo ý của Mạc quản gia mà ngồi xuống ghế sô pha êm ái ở phòng khách.

Ánh nắng của buổi sớm len lỏi qua cửa kính, chiếu trên nền nhà, dưới ngay dưới chân của Lâm Nhã Tịnh, nhưng lại không chạm tới chân cô.

Lâm Nhã Tịnh nở một nụ cười chế giễu, ánh nắng này giống như tia sáng hạnh phúc trong cuộc đời của cô.

Vĩnh viễn đều sẽ không chạm tới cô.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại ngây ngốc giơ tay trắng trẻo ra cố bắt lấy ánh sáng ấy.

Trong lòng tự nhủ, quả thật cô không thể nắm lấy...!Hướng theo ánh sáng, cô nhìn ra cửa, thấy bên ngoài um tùm cây cối phát triển tươi tốt hai bên lối đi, gió không ngừng thổi, hai bên nghe xào xạc yên bình tĩnh lặng đến lạ, cô còn nhìn thấy ở xa còn có thêm những bồn hoa nhỏ đặt cạnh nhau tạo nên một rừng hoa lung linh.

Cô nhịn không được lại nhìn nhiều thêm một chút thế giới ngoài kia.

Cô biết, rất có thể cả đời này, cô đều sẽ ở trong chiếc lông xinh đẹp kiều diễm này.

Vài ngày sau đó, quả nhiên như lời của Mạc quản gia nói, Âu Dương Dạ Trạch không có lại về nhà.

Mấy ngày này là những ngày cô ngủ ngon nhất, ăn được lại ngủ được, tinh thân thoải mái lên không ít.


Tuy nhiên, hôm nay lại vì xuất hiện của một người nào đó, đánh dấu mốc kết thúc chuỗi ngày an nhàn của cô.

“Ai là tình nhân của Cửu gia, mau bước ra đây cho ta!” Lâm Nhã Tịnh nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu, trên tay vẫn đang cầm một miếng sandwich kẹp thịt thơm ngon do chính tay Mạc quản gia làm cho cô.

Dạo gần đây, hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn, sự thân thiết đã tiến lên một bậc, cũng không có nhiêu sự lúng túng.

Ngay lúc âm thanh chua chát kia vang lên, Lâm Nhã Tịnh và Mạc quản gia không hẹn mà liếc nhìn nhau.

Mạc quản gia thu lại nụ cười lúc này đang trò chuyện với cô, lau lau tay vào tạp đê, sau đó nói một câu với cô liền ra ngoài.

Lâm Nhã Tịnh cũng không có tâm tình ăn tiếp.

Người ta đã chỉ đích danh cô, cô biết cô không ra không được.

Nhưng tim cô vẫn run rẩy không ngừng, giọng nói này, chỉ sợ sẽ khiến cô đau khổ một phen...!Mạc quản gia bước ra, thấy một người phụ nữ ăn mặc quý phái, trên tay còn mang theo một cái túi màu đỏ chói lòa, sắc mặt giận dữ chỉ kém muốn đốt cháy căn biệt thự này.

Mạc quản gia bước đến gần, lịch sự hỏi: “Xin hỏi phu nhân đây đến là để tìm ai? Cửu gia đã đi công tác rồi, hiện tại vẫn chưa về”
Người phụ nữ liếc nhìn từ trên xuống dưới, giọng chua chát lặp lại một lần nữa: “Tôi đến tìm hồ ly tinh, nghe không rõ sao? Hay bị điếc rồi? Gọi ả ta đến đây quỳ trước mặt tôi! Dám đụng đến Trịnh Sang Sang con gái tôi, đúng là chán sống rồi! Khôn hồn thì mau lết xác thối của cô ra đây!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện