Chương 12: C12: Công Lược Thượng Thần Cao Lãnh (2)
Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Lạc Lạc
Ly Uyên ở điện Thanh Loan trăm năm, về mặt áo cơm nguyên chủ chưa bao giờ bạc đãi hắn, cũng chưa từng hỏi han một câu ân cần với hắn.
Này dường như rất kỳ quái, nhưng lại thuộc loại bình thường.
Thiên Tầm may mắn là, cũng may lúc Ly Uyên mười tuổi, nguyên chủ đứng ra mang hắn đi, ở Thiên Tầm xem ra, đây là nguyên chủ đã làm một chuyện rất đúng. Bất kể thế nào, nguyên chủ ở trong lòng Ly Uyên chiếm một vị trí không thể thay thế. Cho dù không có quan hệ nam nữ, không có quan hệ **.
Nguyên chủ là một người lạnh nhạt, không biết thế nào là dịu dàng, cho dù là một câu thông thường từ miệng nàng nói ra, đều mang lên mặt nạt người không thể xem nhẹ. Nàng thường xuyên ra ngoài du lịch, hết thảy của Ly Uyên đều giao cho tiên hầu xử lý, hai người hầu như không hề xuất hiện cùng một lúc, mặc dù ở trong cùng một toà cung điện.
Thiên Tầm đoán, đây cũng là một nguyên nhân Ly Uyên tự xin rời đi.
Đương nhiên Ly Uyên mới mười tuổi, tuổi còn quá nhỏ, mọi người ở Thần giới chán ghét hắn, xa lánh hắn, có lẽ, thời điểm đó hắn cần nhất là sự ấm áp, nhưng hết lần này tới lần khác nguyên chủ không cho hắn được.
Người nhạt, tình mỏng, tâm nhạt.
Hắn quả thật không có lý do tiếp tục đợi.
...
Lúc suy nghĩ Thiên Tầm đang xoay chuyển đã đến đại sảnh của yến hội, trong đại sảnh có không ít vẻ mặt, đại khái nguyên chủ là vị thần du lịch ở bên ngoài hợp thời.
Một nam nhân dáng dấp anh tuấn dắt theo một vị nữ tử cũng rất mỹ lệ xuất hiện trước mặt Thiên Tầm, trên mặt cả hai đều mang theo ý cười.
Nam nhân đó là thượng thần Thương Minh, hắn chắp tay khẽ vuốt cằm, trong giọng nói khó nén được vui mừng "Thanh Vu thượng thần có thể tới tham gia yến tiệc trăm ngày của tiểu nữ, là hai người phu thê chúng ta vinh hạnh."
"Hôm nay khách khứa rất nhiều, ta thực sự rất vội, liền do phu nhân thay mặt chiêu đãi thượng thần, mong thứ lỗi."
Đối phương nói chuyện khéo léo, khiêm tốn vừa phải, Thiên Tầm cũng không tiện giở tính tình gì, hơn nữa nàng vốn cũng không phải người như vậy.
Nàng vẫn là một bộ dáng cao quý lãnh diễm, nhưng so với thường ngày trái lại ôn hoà đi rất nhiều : "Khách khứa rất nhiều, phu nhân cũng không nhất định chỉ chiêu đãi một mình ta, ta chỉ ngồi một bên là được, không cần bận tâm ta."
Không có từ giọng của Thiên Tầm nghe ra ý giễu cợt nào, hai phu thê Thương Minh tuy là kinh ngạc một hồi, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng chắp tay gửi lời cảm tạ: "Đa tạ thượng thần."
Tiên hầu Thiên Tầm mang tới được an bài ở một bên phòng, bản thân nàng một người ngồi một mình trong góc phòng tiệc. Không nhận ra nàng, bị bộ dáng cao quý lãnh diễm của nàng làm cho kinh sợ không dám tiến lên, nhận ra nàng ngại vì uy nghiêm của thần thượng cổ cùng lạnh lùng thường ngày của nàng, tóm lại, mãi đến khi yến tiệc bắt đầu, cũng không có người đến chào hỏi với nàng.
Sau lời dạo đầu yến hội của Thương Minh thượng thần, thì có tiên hầu ôm một nữ hài đi ra, tiểu gia hoả phấn trạng ngọc thế, dáng dấp cực kỳ đáng yêu xinh đẹp, mở một đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm khách khứa trong đại sảnh, trong mắt tràn đầy tò mò khó hiểu.
Thiên Tầm vốn định vẫn thu nhỏ cảm giác tồn tại cho đến khi yến hội kết thúc, sau đó đi tìm nam chính đại nhân.
Kết quả con hàng Thương Minh này ôm nữ chính tới trước mặt nàng, đi theo phía sau là phu nhân hắn.
Thế là bởi vì một động tác này của hắn, tầm mắt toàn phòng đều nhao nhao nhìn về phía bên này.
Thương minh: "Thanh Vu thượng thần, ngài là vị thần có uy nghiêm nhất Thần giới, đức cao vọng trọng, xin ngài hãy ban phúc vì tiểu nữ."
Thiên Tầm: "..."
Cái từ đức cao vọng trọng này là dùng như thế sao? Tuy rằng lão tử hơn hai trăm tuổi, nhưng bề ngoài vẫn là một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp được không!
1
Chẳng qua, nàng vẫn nhớ tới Thần giới có ban phúc như lời vừa nói, do một vị tiên linh tương đối lớn tuổi chính là thần thượng cổ độ thần lực cho trẻ sơ sinh mới ra đời, sau đó đọc một bí quyết ban phúc, khiến cho năng lực của đứa trẻ đó càng thêm xuất chúng.
Thiên Tầm ngước mắt, nhìn về phía đứa trẻ trong lồ ng ngực Thương Minh, Bạch Đàn Dao cũng không e ngại lạnh nhạt trong mắt nàng, tay nhỏ bé phịch phịch, giọng nói non nớt, "Ôm... Ôm..."
7
Thương Minh bị động tác của nữ nhi nhà mình cả kinh, mặt hơi biến sắc: "Tiểu nữ không hiểu chuyện, xin thượng thần đừng trách."
Bình luận truyện