Vật Trong Ao
Chương 13
Vì sao lại nói nhân sinh hà xử bất tương phùng*? Bởi vì Tôm Sông quá nhàm
chán, thà chết cũng muốn ra ngoài dạo phố, nên lập tức hóa thành hình người leo
ra khỏi miệng giếng, sau đó, liền đụng đầu vào một người , là m Minh.
(* Đời người thiếu gì nơi có thể gặp nhau)
m Minh một tay ôm thùng nước, một tay ôm chỗ vừa bị va trên đầu, sững sờ vì nhìn thấy Tôm Sông.
"Sao ngươi lại ở chỗ này!!!" Tôm Sông ôm cục u trên đầu mình, bi phẫn hô.
m Minh vẻ mặt vô tội, "Thật ra, nơi này là nhà ta..."
Tôm Sông lúc này cứng đờ.
"Ngươi... Nhà ngươi?!" Tôm Sông nhảy khỏi miệng giếng, nhìn xung quanh hoa viên có chút hoang phế.
"Nói đúng hơn, là biệt viện của nhà ta." m Minh đặt thùng nước xuống, thành thật đáp.
Tôm Sông nhìn thấy hắn, thở dài, "Ngươi có thể chất hấp dẫn yêu quái..." Nàng tổng kết.
"Ta?" m Minh cười, "Đúng rồi, Hạ cô nương, sao cô lại ở chỗ này?"
"Không liên quan đến ngươi." Tôm Sông rảo bước tránh ra.
Đúng lúc này, mấy cái đầu đồng thời thò ra khỏi miệng giếng.
"Hà Tử ~~ giúp chúng ta mua bánh đậu ~~" Cá Chép và Cá Chuối hô.
"Hà Tử tỷ tỷ, giúp ta đến thư viện báo với tiên sinh một tiếng, nói thời gian này ta sẽ không đi học!" Con Cua nỗ lực ló đầu, hô.
"Hà Tử, giúp ta mang bầu rượu về!" Cá Nheo duỗi bàn tay dùng lực quơ quơ.
Tôm Sông tiến lên mấy bước, "Sao các ngươi không tự đi đi?!"
Chúng yêu rưng rưng nói: "Chúng ta không có dũng khí ~~ "
"Đi chết đi!!!" Tôm Sông nhảy lên miệng giếng, cuồng dẫm một trận lên mấy cái đầu.
"Hạ cô nương." m Minh đi lên, giữ chặt Tôm Sông, "Không cần tức giận, chút việc này cứ giao cho ta."
Chúng yêu nhao nhao cảm kích nói: "Bạn tốt đúng là bạn tốt~~ "
Tôm Sông híp mắt nhìn m Minh, "Ngươi rất kỳ quái, có mục đích gì?"
m Minh chớp mắt mấy cái, "Mục đích?"
Tôm Sông khoanh tay trước ngực, đứng trên miệng giếng nhìn xuống m Minh, "Lòng người khó dò, làm yêu tinh sợ nhất là gặp phải người xấu!"
m Minh ngẩng đầu nhìn nàng, "Ta không phải người xấu."
"Con người biết nói dối, không, đáng, tin!"
m Minh trầm mặc một chút, "Ta không có nói dối."
Không hiểu sao không khí đột nhiên trở nên kỳ dị vô cùng.
"A a, nói đến nói dối, ta đã từng..." Cá Nheo cười mở miệng.
"Lão Niêm! Đừng có mà nói lạc đề!!!"
= =#
m Minh trầm mặc một lúc, mở miệng: "Ta chỉ là, muốn kết giao bằng hữu, không được sao?"
"Người nên kết giao bằng hữu với người, cha mẹ ngươi không dạy ngươi sao!" Tôm Sông khinh thường.
m Minh sửng sốt một chút.
Cá Chuối và Cá Chép lại đồng thời la lớn: "A —— kì thị chủng tộc —— "
"Liên quan gì đến hai ngươi!!! Không phải nói hai ngươi!!!" Tôm Sông một cước dẫm qua.
Cá Chuối ôm đầu, "Phản ứng quá khích, buột miệng nói ra... Không phải cố ý..."
Cá Chép cũng ôm đầu, "Nhưng mà, Hà Tử ngươi cũng không phải, cho dù có là nhân loại, cũng không được kỳ thị..."
"m Minh ca ca, ngươi không cần lo lắng, nếu ngươi giúp ta đi xin phép tiên sinh, ta với ngươi là bằng hữu, không sao hết!" Con Cua rất trượng nghĩa mở miệng.
"Ờ, m Minh công tử, rượu của ngươi phẩm chất không tệ, lão Niêm ta vẫn coi ngươi là bằng hữu ~~" Cá Nheo cũng mở miệng.
"Ngươi cho chúng ta bánh đậu, tuyệt đối không phải là người xấu, chúng ta tin tưởng ngươi!" Cá Chuối và Cá Chép đồng thời tuyên bố.
"Các ngươi còn dám nói!!!" Tôm Sông liền dùng lực mạnh hơn dẫm.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, m Minh không tự giác cười.
"Cười cái gì mà cười!" Tôm Sông nhíu mi.
m Minh lắc đầu, "Không có, cô hoa mắt."
Tôm Sông đang muốn phát biểu, ngoài viện lại truyền đến tiếng người.
"Công tử, ngài phải trở về."
"Biết rồi." m Minh đáp lại một tiếng, quay lại cười nói với Tôm Sông, "Hạ cô nương, ta nghe nói, gần đây trên trấn có rất nhiều đạo sĩ, hiện tại cô đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Muốn cái gì cứ nói, ta sẽ mang đến giúp cô."
Tôm Sông khinh thường hừ lạnh, "Đám đạo sĩ, có thể làm khó được ta sao?"
"Các ngươi thức thời một chút cho ta coi!!!" Đột nhiên, đáy giếng truyền tới tiếng hét to, "Ta thu lưu các ngươi là vì thấy các ngươi đáng thương, các ngươi còn cho rằng nơi này của ta là lữ quán à!!! Nói vào là vào, nói ra là ra, bày bố kết giới che dấu tai mắt người không tốn pháp lực chắc!!! Tất cả về hết đây cho ta!!!"
"A —— Thanh Oa nổi giận ——" chúng yêu cả kinh nói.
"Các ngươi thật sự là vô cùng quá phận!!! Tất cả bị đạo sĩ tóm đi cho ta, thế giới sẽ lập tức yên bình, TMD!!!..." giọng của Ếch, vẫn nổi giận như cũ."Ta sớm đã biết rõ mà, quen biết cái tên Cá Nheo ngươi chính là thất bại lớn nhất trong đời ta..."
"Ách... Nói đến thất bại lớn, ta đã từng..." Cá Nheo cẩn thận dè dặt mở miệng.
"Niêm ngư chết tiệt, không được nói lạc đề!!!" = =#
"À cái... Nói đến lạc đề, ta đã từng..."
"Ngươi đi chết đi!!!"
= =#
Theo cơn bạo lực thăng cấp, chúng yêu xám xì xám xịt rút về trong giếng.
Tôm Sông nghĩ nghĩ, không tình nguyện nhô đầu ra, "Này, giúp ta mua Sơn Hải Kinh, phải có tranh minh hoạ!"
m Minh cười, khẽ gật đầu.
Tôm Sông hừ lạnh một tiếng, biến mất.
m Minh nhìn cái miệng thần kỳ giếng, một mảnh u ám truyền đến một thanh âm cuối cùng.
"Ha hả, nói đến Sơn Hải Kinh, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
(* Đời người thiếu gì nơi có thể gặp nhau)
m Minh một tay ôm thùng nước, một tay ôm chỗ vừa bị va trên đầu, sững sờ vì nhìn thấy Tôm Sông.
"Sao ngươi lại ở chỗ này!!!" Tôm Sông ôm cục u trên đầu mình, bi phẫn hô.
m Minh vẻ mặt vô tội, "Thật ra, nơi này là nhà ta..."
Tôm Sông lúc này cứng đờ.
"Ngươi... Nhà ngươi?!" Tôm Sông nhảy khỏi miệng giếng, nhìn xung quanh hoa viên có chút hoang phế.
"Nói đúng hơn, là biệt viện của nhà ta." m Minh đặt thùng nước xuống, thành thật đáp.
Tôm Sông nhìn thấy hắn, thở dài, "Ngươi có thể chất hấp dẫn yêu quái..." Nàng tổng kết.
"Ta?" m Minh cười, "Đúng rồi, Hạ cô nương, sao cô lại ở chỗ này?"
"Không liên quan đến ngươi." Tôm Sông rảo bước tránh ra.
Đúng lúc này, mấy cái đầu đồng thời thò ra khỏi miệng giếng.
"Hà Tử ~~ giúp chúng ta mua bánh đậu ~~" Cá Chép và Cá Chuối hô.
"Hà Tử tỷ tỷ, giúp ta đến thư viện báo với tiên sinh một tiếng, nói thời gian này ta sẽ không đi học!" Con Cua nỗ lực ló đầu, hô.
"Hà Tử, giúp ta mang bầu rượu về!" Cá Nheo duỗi bàn tay dùng lực quơ quơ.
Tôm Sông tiến lên mấy bước, "Sao các ngươi không tự đi đi?!"
Chúng yêu rưng rưng nói: "Chúng ta không có dũng khí ~~ "
"Đi chết đi!!!" Tôm Sông nhảy lên miệng giếng, cuồng dẫm một trận lên mấy cái đầu.
"Hạ cô nương." m Minh đi lên, giữ chặt Tôm Sông, "Không cần tức giận, chút việc này cứ giao cho ta."
Chúng yêu nhao nhao cảm kích nói: "Bạn tốt đúng là bạn tốt~~ "
Tôm Sông híp mắt nhìn m Minh, "Ngươi rất kỳ quái, có mục đích gì?"
m Minh chớp mắt mấy cái, "Mục đích?"
Tôm Sông khoanh tay trước ngực, đứng trên miệng giếng nhìn xuống m Minh, "Lòng người khó dò, làm yêu tinh sợ nhất là gặp phải người xấu!"
m Minh ngẩng đầu nhìn nàng, "Ta không phải người xấu."
"Con người biết nói dối, không, đáng, tin!"
m Minh trầm mặc một chút, "Ta không có nói dối."
Không hiểu sao không khí đột nhiên trở nên kỳ dị vô cùng.
"A a, nói đến nói dối, ta đã từng..." Cá Nheo cười mở miệng.
"Lão Niêm! Đừng có mà nói lạc đề!!!"
= =#
m Minh trầm mặc một lúc, mở miệng: "Ta chỉ là, muốn kết giao bằng hữu, không được sao?"
"Người nên kết giao bằng hữu với người, cha mẹ ngươi không dạy ngươi sao!" Tôm Sông khinh thường.
m Minh sửng sốt một chút.
Cá Chuối và Cá Chép lại đồng thời la lớn: "A —— kì thị chủng tộc —— "
"Liên quan gì đến hai ngươi!!! Không phải nói hai ngươi!!!" Tôm Sông một cước dẫm qua.
Cá Chuối ôm đầu, "Phản ứng quá khích, buột miệng nói ra... Không phải cố ý..."
Cá Chép cũng ôm đầu, "Nhưng mà, Hà Tử ngươi cũng không phải, cho dù có là nhân loại, cũng không được kỳ thị..."
"m Minh ca ca, ngươi không cần lo lắng, nếu ngươi giúp ta đi xin phép tiên sinh, ta với ngươi là bằng hữu, không sao hết!" Con Cua rất trượng nghĩa mở miệng.
"Ờ, m Minh công tử, rượu của ngươi phẩm chất không tệ, lão Niêm ta vẫn coi ngươi là bằng hữu ~~" Cá Nheo cũng mở miệng.
"Ngươi cho chúng ta bánh đậu, tuyệt đối không phải là người xấu, chúng ta tin tưởng ngươi!" Cá Chuối và Cá Chép đồng thời tuyên bố.
"Các ngươi còn dám nói!!!" Tôm Sông liền dùng lực mạnh hơn dẫm.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, m Minh không tự giác cười.
"Cười cái gì mà cười!" Tôm Sông nhíu mi.
m Minh lắc đầu, "Không có, cô hoa mắt."
Tôm Sông đang muốn phát biểu, ngoài viện lại truyền đến tiếng người.
"Công tử, ngài phải trở về."
"Biết rồi." m Minh đáp lại một tiếng, quay lại cười nói với Tôm Sông, "Hạ cô nương, ta nghe nói, gần đây trên trấn có rất nhiều đạo sĩ, hiện tại cô đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Muốn cái gì cứ nói, ta sẽ mang đến giúp cô."
Tôm Sông khinh thường hừ lạnh, "Đám đạo sĩ, có thể làm khó được ta sao?"
"Các ngươi thức thời một chút cho ta coi!!!" Đột nhiên, đáy giếng truyền tới tiếng hét to, "Ta thu lưu các ngươi là vì thấy các ngươi đáng thương, các ngươi còn cho rằng nơi này của ta là lữ quán à!!! Nói vào là vào, nói ra là ra, bày bố kết giới che dấu tai mắt người không tốn pháp lực chắc!!! Tất cả về hết đây cho ta!!!"
"A —— Thanh Oa nổi giận ——" chúng yêu cả kinh nói.
"Các ngươi thật sự là vô cùng quá phận!!! Tất cả bị đạo sĩ tóm đi cho ta, thế giới sẽ lập tức yên bình, TMD!!!..." giọng của Ếch, vẫn nổi giận như cũ."Ta sớm đã biết rõ mà, quen biết cái tên Cá Nheo ngươi chính là thất bại lớn nhất trong đời ta..."
"Ách... Nói đến thất bại lớn, ta đã từng..." Cá Nheo cẩn thận dè dặt mở miệng.
"Niêm ngư chết tiệt, không được nói lạc đề!!!" = =#
"À cái... Nói đến lạc đề, ta đã từng..."
"Ngươi đi chết đi!!!"
= =#
Theo cơn bạo lực thăng cấp, chúng yêu xám xì xám xịt rút về trong giếng.
Tôm Sông nghĩ nghĩ, không tình nguyện nhô đầu ra, "Này, giúp ta mua Sơn Hải Kinh, phải có tranh minh hoạ!"
m Minh cười, khẽ gật đầu.
Tôm Sông hừ lạnh một tiếng, biến mất.
m Minh nhìn cái miệng thần kỳ giếng, một mảnh u ám truyền đến một thanh âm cuối cùng.
"Ha hả, nói đến Sơn Hải Kinh, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
Bình luận truyện