Vật Trong Tay
Chương 42
Lương Viễn Trạch đã nhờ y tá báo cảnh sát. Lúc Hà Nghiên đến bệnh viện, cảnh sát đang hỏi Lương Viễn Trạch về tình tiết vụ án. Sau khi biết danh tính của Hà Nghiên, hai cảnh sát liếc nhìn nhau, một trong số họ bảo Hà Nghiên ra ngoài, đứng ở hành lang hỏi cô: “Cô Hà, chuyện chồng cô nói nghĩa là sao?”
Viên cảnh sát nói nửa chừng rồi giơ ngón tay lên chỉ vào đầu mình, tự giải thích: “Anh ấy báo án nói Phó Thận Hành, tổng giám đốc công ty Phó Thị chính là tên tội phạm bị lãnh án tử hình Thẩm Tri Tiết. Anh ấy bảo từ tháng chín năm ngoái, cô liên tục bị Phó Thận Hành đe dọa. Đến chiều tối hôm nay, anh ấy còn bị chúng xông vào nhà đánh đập và chặt đứt một ngón tay.”
Hà Nghiên cười chua chát, ngẩng đầu nhìn viên cảnh sát trẻ, hỏi: “Anh có tin không? Tin một tên tội phạm đã bị xử tử có thể thay hình đổi dạng, dùng một thân phận hiển hách khác để sống trên cõi đời này không?”
Viên cảnh sát giật mình trước câu hỏi của cô, anh ta cười khan, không trả lời thẳng, chỉ nói: “Nghe rất giống tiểu thuyết.”
“Đúng vậy, rất giống tiểu thuyết.” Hà Nghiên rủ mắt, thấp giọng thì thào, một lát sau lại ngước mắt nhìn viên cảnh sát, giọng điềm tĩnh: “Phó Thận Hành thật sự rất giống tên tử tù Thẩm Tri Tiết nhưng hai người bọn chúng có phải là một hay không thì không phải tôi hay bất kì ai khác có thể phán đoán lung tung. Còn chuyện hôm nay Lương Viễn Trạch bị đánh, đó là sự thật, lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường, nhưng không biết chúng có liên quan gì đến Phó Thận Hành hay không.”
Viên cảnh sát nhìn cô, hỏi tiếp: “Vừa nãy cô đi đâu?”
Hà Nghiên thản nhiên trả lời: “Tôi đi tìm Phó Thận Hành. Tôi nghi ngờ hắn sai người đánh Lương Viễn Trạch nên đã chạy tới công ty để chất vấn hắn.”
“Sao?” Viên cảnh sát ngạc nhiên: “Kết quả thế nào?”
“Lúc tôi đến, hắn đang họp. Hắn nói với tôi là hắn không hề biết chuyện.” Hà Nghiên đáp, dừng một lát xong tiếp tục: “Tôi không biết hắn nói thật hay nói dối nữa.”
Viên cảnh sát khẽ gật đầu, ghi lại đoạn đối thoại rồi xin chữ ký của Hà Nghiên: “Cô Hà, chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra vụ này, hy vọng cô có thể trấn an anh Lương, hiện tại tâm trạng của anh ấy hơi bị kích động.”
Hà Nghiên gật đầu đồng ý, viên cảnh sát bên trong cũng đi ra, anh ta nhìn cuốn sổ ghi chép, sau đó lưu phương thức liên lạc của cô, cùng đồng nghiệp rời đi trước. Hà Nghiên dừng ở cửa, không bước vào trong mà đứng lặng ngắm Lương Viễn Trạch. Anh đang ngồi cúi đầu, như có linh cảm liền quay lại nhìn cô, gọi tên cô: “Nghiên Nghiên.”
Bấy giờ Hà Nghiên mới đi vào, ngồi xuống đối diện anh, cẩn thận nắm tay anh, cúi đầu quan sát một hồi, từng giọt nước mắt long lanh rơi, nhỏ xuống đầu gối anh, nhanh chóng thấm ướt thành mảng nhỏ. Hà Nghiên khịt mũi thì thầm: “Em xin lỗi, Viễn Trạch.”
Lương Viễn Trạch nghe Hà Nghiên xin lỗi, anh liền dùng bàn tay lành lặn nâng khuôn mặt cô lên, nhìn cô, trầm giọng nói: “Đừng sợ, Nghiên Nghiên, anh đã kể hết cho cảnh sát nghe rồi. Anh cũng yêu cầu họ bảo vệ an toàn cho cha mẹ. Phó Thận Hành sẽ không dám làm gì nữa đâu. Em phải tin rằng, trên thế giới này, tà đạo không bao giờ có thể thắng chính nghĩa.”
Hà Nghiên gượng cười, khẽ thì thầm: “Viễn Trạch, anh nghĩ mọi chuyện đơn giản quá.”
Đúng vậy, Lương Viễn Trạch đã nghĩ mọi chuyện hết sức đơn giản. Phó Thận Hành không để lại bất kỳ chứng cứ nào, ngoại trừ tướng mạo cho họ biết hắn và Thẩm Tri Tiết là cùng một người. Chưa nhắc đến cảnh sát, bất kể ai biết chuyện cũng sẽ nói đầu óc của Lương Viễn Trạch có vấn đề.
Về việc Lương Viễn Trạch bị người ta đánh đập gây tổn thương, camera giám sát của cư xá đã bị phá hỏng như trước kia, không chút manh mối, không thể tra ra đám lưu manh từng đột nhập vào nhà. Chỉ bằng một câu nói của Lương Viễn Trạch, không có điều kiện tiên quyết là vật chứng hay nhân chứng nên Phó Thận Hành không thèm lộ diện, chỉ phái luật sư đi giải quyết vấn đề.
Điểm quan trọng nhất là, Hà Nghiên hoàn toàn không đồng tình với những gì Lương Viễn Trạch đã nói. Hơn nữa, khi vụ án phát sinh, họ đã ly hôn, cô không còn là vợ của anh, mà chỉ là vợ cũ. Cô thẳng thắn thừa nhận có quen biết và qua lại với Phó Thận Hành. Vì Phó Thận Hành mà cô mới ly hôn với Lương Viễn Trạch. Ngay ngày ly hôn, Lương Viễn Trạch đã chạy tới công ty Phó Thị để làm loạn.
Tất cả mọi chuyện đều được chứng minh bằng camera giám sát.
Khi vấn đề được xử lý đến bước này, đó dường như là lời giải thích hợp lý cho lời kể của Lương Viễn Trạch. Vướng mắc tình cảm giữa ba người đã khiến vụ án nảy sinh. Mấy tên lưu manh kia có phải do Phó Thận Hành chỉ đạo hay không, cho dù là sự thật, nhưng không có bằng chứng hữu ích, chính cảnh sát cũng bất lực.
Viên cảnh sát điều tra nhìn Lương Viễn Trạch bằng ánh mắt thương cảm và đồng tình: “Xin lỗi, anh Lương, do không có bằng chứng nên chúng tôi không thể áp dụng bất kỳ hành động nào đối với Phó Thận Hành, đây là tính công minh của luật pháp. Bảo vệ an toàn cho mọi người dân, đồng thời, không để ai bị oan uổng.”
Lương Viễn Trạch bình tĩnh đến không ngờ, hay có thể nói sau khi biết khẩu cung của Hà Nghiên, anh đã có bộ dạng như vậy. Anh không ngốc, chỉ là anh đã coi thế giới này quá tươi sáng và đẹp đẽ.
Lương Viễn Trạch từ trong cục cảnh sát đi ra, thấy Hà Nghiên đứng đợi bên ngoài, anh không tiến lên mà đứng lặng đó nhìn cô.
Mặt trời vào đông gay gắt dị thường, anh vô thức nheo mắt, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng sau chiếc xe màu đen đỗ sau lưng cô cách đấy không xa. Đó là xe của Phó Thận Hành, anh đã từng bắt gặp, ngày ấy từ cục dân chính đi ra, Phó Thận Hành đã dùng chính chiếc xe này tới đón Hà Nghiên.
Hà Nghiên bước lên trước, dừng trước mặt anh: “Viễn Trạch.”
Lương Viễn Trạch mỉm cười chế giễu, khẽ hỏi cô: “Hà Nghiên, em chắc chắn mình đã làm đúng, đúng không?”
Hà Nghiên không trả lời, tiến một bước, đưa tay ôm cổ anh, thì thầm nhả từng chữ vào tai anh: “Viễn Trạch, anh có thể lựa chọn hận em, sau đó quên em đi. Anh cũng có thể lựa chọn tiếp tục yêu em, rời xa em, thoát khỏi sự khống chế của Phó Thận Hành, sau đó giúp em cứu cha mẹ mình.”
Anh vẫn đứng buông thõng hai tay, hỏi thêm: “Vậy còn em?”
Cô siết chặt vòng tay trên cổ anh, giọng căm hận: “Em xuống địa ngục, giết Phó Thận Hành, buộc hắn hoàn trả gấp đôi những gì chúng ta đã phải nhận.”
“Nghiên Nghiên.” Anh thì thầm gọi tên cô, giơ tay ôm cô, vùi đầu vào vai cô như một đứa trẻ. Một lát sau, Hà Nghiên cảm thấy đầu vai ẩm ướt, lại nghe giọng Lương Viễn Trạch khàn khàn: “Anh hận chính mình, hận bản thân vô dụng, hận bản thân đã không bảo vệ được em, hận anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị tổn thương, chịu đựng vũ nhục.”
“Viễn Trạch!” Hà Nghiên nghiêm nghị cắt ngang lời anh, buộc anh phải ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh, vành mắt cũng đỏ lựng: “Tuy anh không thể bảo vệ em nhưng anh có thể cứu vớt em. Viễn Trạch, cơ thể anh có thể đi càng xa càng tốt, nhưng anh phải lưu giữ em trong trái tim mình. Anh hãy đợi em ở cửa Địa Ngục, nếu đến lúc đó chúng ta còn sống, nếu anh không chê em dơ bẩn thì hãy vươn tay ra giữ lấy em, đưa em trốn khỏi Địa Ngục, được không?”
Sau lưng, tiếng còi ô tô thúc giục, đó là sự kiên nhẫn cuối cùng của Phó Thận Hành.
Hà Nghiên nghiến răng, kiên quyết đẩy Lương Viễn Trạch ra, quay người đi về phía chiếc xe. A Giang đã xuống xe, tay vịn cửa đợi cô. Cô xoay lưng bước vào trong, lạnh giọng nói: “Đi thôi.”
Phó Thận Hành nhìn sang, quan sát khuôn mặt cô, cười nhạo: “Sao? Không khóc lóc gì à? Tôi còn tưởng đôi uyên ương số khổ sẽ ôm nhau khóc nức nở cơ đấy.”
Hà Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, đáp trả: “Phó Thận Hành, đừng nói với tôi mấy câu quái gở khiến mình giống như một gã đàn ông nhỏ nhen ghen tuông như thế. Anh muốn trả thù tôi chứ không phải yêu đương gì với tôi.”
Hắn nhất thời nghẹn họng, ngón tay bóp chặt cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt độc địa. Hắn bỗng bật cười, hỏi lại cô: “Hà Nghiên, em sợ tôi yêu em, hay sợ một ngày nào đó chính em sẽ yêu tôi?”
Viên cảnh sát nói nửa chừng rồi giơ ngón tay lên chỉ vào đầu mình, tự giải thích: “Anh ấy báo án nói Phó Thận Hành, tổng giám đốc công ty Phó Thị chính là tên tội phạm bị lãnh án tử hình Thẩm Tri Tiết. Anh ấy bảo từ tháng chín năm ngoái, cô liên tục bị Phó Thận Hành đe dọa. Đến chiều tối hôm nay, anh ấy còn bị chúng xông vào nhà đánh đập và chặt đứt một ngón tay.”
Hà Nghiên cười chua chát, ngẩng đầu nhìn viên cảnh sát trẻ, hỏi: “Anh có tin không? Tin một tên tội phạm đã bị xử tử có thể thay hình đổi dạng, dùng một thân phận hiển hách khác để sống trên cõi đời này không?”
Viên cảnh sát giật mình trước câu hỏi của cô, anh ta cười khan, không trả lời thẳng, chỉ nói: “Nghe rất giống tiểu thuyết.”
“Đúng vậy, rất giống tiểu thuyết.” Hà Nghiên rủ mắt, thấp giọng thì thào, một lát sau lại ngước mắt nhìn viên cảnh sát, giọng điềm tĩnh: “Phó Thận Hành thật sự rất giống tên tử tù Thẩm Tri Tiết nhưng hai người bọn chúng có phải là một hay không thì không phải tôi hay bất kì ai khác có thể phán đoán lung tung. Còn chuyện hôm nay Lương Viễn Trạch bị đánh, đó là sự thật, lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường, nhưng không biết chúng có liên quan gì đến Phó Thận Hành hay không.”
Viên cảnh sát nhìn cô, hỏi tiếp: “Vừa nãy cô đi đâu?”
Hà Nghiên thản nhiên trả lời: “Tôi đi tìm Phó Thận Hành. Tôi nghi ngờ hắn sai người đánh Lương Viễn Trạch nên đã chạy tới công ty để chất vấn hắn.”
“Sao?” Viên cảnh sát ngạc nhiên: “Kết quả thế nào?”
“Lúc tôi đến, hắn đang họp. Hắn nói với tôi là hắn không hề biết chuyện.” Hà Nghiên đáp, dừng một lát xong tiếp tục: “Tôi không biết hắn nói thật hay nói dối nữa.”
Viên cảnh sát khẽ gật đầu, ghi lại đoạn đối thoại rồi xin chữ ký của Hà Nghiên: “Cô Hà, chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra vụ này, hy vọng cô có thể trấn an anh Lương, hiện tại tâm trạng của anh ấy hơi bị kích động.”
Hà Nghiên gật đầu đồng ý, viên cảnh sát bên trong cũng đi ra, anh ta nhìn cuốn sổ ghi chép, sau đó lưu phương thức liên lạc của cô, cùng đồng nghiệp rời đi trước. Hà Nghiên dừng ở cửa, không bước vào trong mà đứng lặng ngắm Lương Viễn Trạch. Anh đang ngồi cúi đầu, như có linh cảm liền quay lại nhìn cô, gọi tên cô: “Nghiên Nghiên.”
Bấy giờ Hà Nghiên mới đi vào, ngồi xuống đối diện anh, cẩn thận nắm tay anh, cúi đầu quan sát một hồi, từng giọt nước mắt long lanh rơi, nhỏ xuống đầu gối anh, nhanh chóng thấm ướt thành mảng nhỏ. Hà Nghiên khịt mũi thì thầm: “Em xin lỗi, Viễn Trạch.”
Lương Viễn Trạch nghe Hà Nghiên xin lỗi, anh liền dùng bàn tay lành lặn nâng khuôn mặt cô lên, nhìn cô, trầm giọng nói: “Đừng sợ, Nghiên Nghiên, anh đã kể hết cho cảnh sát nghe rồi. Anh cũng yêu cầu họ bảo vệ an toàn cho cha mẹ. Phó Thận Hành sẽ không dám làm gì nữa đâu. Em phải tin rằng, trên thế giới này, tà đạo không bao giờ có thể thắng chính nghĩa.”
Hà Nghiên gượng cười, khẽ thì thầm: “Viễn Trạch, anh nghĩ mọi chuyện đơn giản quá.”
Đúng vậy, Lương Viễn Trạch đã nghĩ mọi chuyện hết sức đơn giản. Phó Thận Hành không để lại bất kỳ chứng cứ nào, ngoại trừ tướng mạo cho họ biết hắn và Thẩm Tri Tiết là cùng một người. Chưa nhắc đến cảnh sát, bất kể ai biết chuyện cũng sẽ nói đầu óc của Lương Viễn Trạch có vấn đề.
Về việc Lương Viễn Trạch bị người ta đánh đập gây tổn thương, camera giám sát của cư xá đã bị phá hỏng như trước kia, không chút manh mối, không thể tra ra đám lưu manh từng đột nhập vào nhà. Chỉ bằng một câu nói của Lương Viễn Trạch, không có điều kiện tiên quyết là vật chứng hay nhân chứng nên Phó Thận Hành không thèm lộ diện, chỉ phái luật sư đi giải quyết vấn đề.
Điểm quan trọng nhất là, Hà Nghiên hoàn toàn không đồng tình với những gì Lương Viễn Trạch đã nói. Hơn nữa, khi vụ án phát sinh, họ đã ly hôn, cô không còn là vợ của anh, mà chỉ là vợ cũ. Cô thẳng thắn thừa nhận có quen biết và qua lại với Phó Thận Hành. Vì Phó Thận Hành mà cô mới ly hôn với Lương Viễn Trạch. Ngay ngày ly hôn, Lương Viễn Trạch đã chạy tới công ty Phó Thị để làm loạn.
Tất cả mọi chuyện đều được chứng minh bằng camera giám sát.
Khi vấn đề được xử lý đến bước này, đó dường như là lời giải thích hợp lý cho lời kể của Lương Viễn Trạch. Vướng mắc tình cảm giữa ba người đã khiến vụ án nảy sinh. Mấy tên lưu manh kia có phải do Phó Thận Hành chỉ đạo hay không, cho dù là sự thật, nhưng không có bằng chứng hữu ích, chính cảnh sát cũng bất lực.
Viên cảnh sát điều tra nhìn Lương Viễn Trạch bằng ánh mắt thương cảm và đồng tình: “Xin lỗi, anh Lương, do không có bằng chứng nên chúng tôi không thể áp dụng bất kỳ hành động nào đối với Phó Thận Hành, đây là tính công minh của luật pháp. Bảo vệ an toàn cho mọi người dân, đồng thời, không để ai bị oan uổng.”
Lương Viễn Trạch bình tĩnh đến không ngờ, hay có thể nói sau khi biết khẩu cung của Hà Nghiên, anh đã có bộ dạng như vậy. Anh không ngốc, chỉ là anh đã coi thế giới này quá tươi sáng và đẹp đẽ.
Lương Viễn Trạch từ trong cục cảnh sát đi ra, thấy Hà Nghiên đứng đợi bên ngoài, anh không tiến lên mà đứng lặng đó nhìn cô.
Mặt trời vào đông gay gắt dị thường, anh vô thức nheo mắt, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng sau chiếc xe màu đen đỗ sau lưng cô cách đấy không xa. Đó là xe của Phó Thận Hành, anh đã từng bắt gặp, ngày ấy từ cục dân chính đi ra, Phó Thận Hành đã dùng chính chiếc xe này tới đón Hà Nghiên.
Hà Nghiên bước lên trước, dừng trước mặt anh: “Viễn Trạch.”
Lương Viễn Trạch mỉm cười chế giễu, khẽ hỏi cô: “Hà Nghiên, em chắc chắn mình đã làm đúng, đúng không?”
Hà Nghiên không trả lời, tiến một bước, đưa tay ôm cổ anh, thì thầm nhả từng chữ vào tai anh: “Viễn Trạch, anh có thể lựa chọn hận em, sau đó quên em đi. Anh cũng có thể lựa chọn tiếp tục yêu em, rời xa em, thoát khỏi sự khống chế của Phó Thận Hành, sau đó giúp em cứu cha mẹ mình.”
Anh vẫn đứng buông thõng hai tay, hỏi thêm: “Vậy còn em?”
Cô siết chặt vòng tay trên cổ anh, giọng căm hận: “Em xuống địa ngục, giết Phó Thận Hành, buộc hắn hoàn trả gấp đôi những gì chúng ta đã phải nhận.”
“Nghiên Nghiên.” Anh thì thầm gọi tên cô, giơ tay ôm cô, vùi đầu vào vai cô như một đứa trẻ. Một lát sau, Hà Nghiên cảm thấy đầu vai ẩm ướt, lại nghe giọng Lương Viễn Trạch khàn khàn: “Anh hận chính mình, hận bản thân vô dụng, hận bản thân đã không bảo vệ được em, hận anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị tổn thương, chịu đựng vũ nhục.”
“Viễn Trạch!” Hà Nghiên nghiêm nghị cắt ngang lời anh, buộc anh phải ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh, vành mắt cũng đỏ lựng: “Tuy anh không thể bảo vệ em nhưng anh có thể cứu vớt em. Viễn Trạch, cơ thể anh có thể đi càng xa càng tốt, nhưng anh phải lưu giữ em trong trái tim mình. Anh hãy đợi em ở cửa Địa Ngục, nếu đến lúc đó chúng ta còn sống, nếu anh không chê em dơ bẩn thì hãy vươn tay ra giữ lấy em, đưa em trốn khỏi Địa Ngục, được không?”
Sau lưng, tiếng còi ô tô thúc giục, đó là sự kiên nhẫn cuối cùng của Phó Thận Hành.
Hà Nghiên nghiến răng, kiên quyết đẩy Lương Viễn Trạch ra, quay người đi về phía chiếc xe. A Giang đã xuống xe, tay vịn cửa đợi cô. Cô xoay lưng bước vào trong, lạnh giọng nói: “Đi thôi.”
Phó Thận Hành nhìn sang, quan sát khuôn mặt cô, cười nhạo: “Sao? Không khóc lóc gì à? Tôi còn tưởng đôi uyên ương số khổ sẽ ôm nhau khóc nức nở cơ đấy.”
Hà Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, đáp trả: “Phó Thận Hành, đừng nói với tôi mấy câu quái gở khiến mình giống như một gã đàn ông nhỏ nhen ghen tuông như thế. Anh muốn trả thù tôi chứ không phải yêu đương gì với tôi.”
Hắn nhất thời nghẹn họng, ngón tay bóp chặt cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt độc địa. Hắn bỗng bật cười, hỏi lại cô: “Hà Nghiên, em sợ tôi yêu em, hay sợ một ngày nào đó chính em sẽ yêu tôi?”
Bình luận truyện