Vật Trong Tay
Chương 89
Điện thoại cá nhân của Phó Thận Hành không lưu nhiều số và cũng chỉ có một vài cái tên nên chẳng mấy chốc Hà Nghiên đã tìm ra di động của Tiểu Ngũ. Số này rất lạ, khác hoàn toàn với số cô nhớ trước kia. Hà Nghiên nhìn giờ, sắp đến thời điểm Phó Thận Hành tắm xong. Cô quyết định dùng điện thoại của Phó Thận Hành gọi trực tiếp vào số này.
Đây là cách mạo hiểm nhất, cũng có thể là an toàn nhất. Phó Thận Hành giám sát di động của mọi người nhưng không tự giám sát chính mình.
Hà Nghiên thầm toan tính trong lòng. Rất nhanh, Tiểu Ngũ nhận điện, cười ha hả hỏi thăm: "Anh Hành, có chuyện gì vậy?"
Cô trấn tĩnh, hạ giọng: "Tôi là Hà Nghiên, Phó Thận Hành đang tắm."
Điện thoại thoáng im lặng, Tiểu Ngũ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ồ, chị Hà?"
Hà Nghiên không quan tâm tới thái độ vờ vịt của anh ta, lạnh giọng hỏi: "Nói cho tôi biết, làm cách nào để nhổ tận gốc cái cây kia?"
Tiểu Ngũ cười cười: "Chị Hà, chị đang nói gì vậy?"
"Đừng giả ngốc, anh biết tôi đang nói gì." Hà Nghiên tỉnh táo trả lời, vô thức quay đầu nhìn hướng phòng ngủ, cửa phòng mở toang, tiếng nước vẫn vang vọng trong phòng tắm: "Phó Thận Hành sẽ xuất hiện trong khoảng năm phút nữa. Tôi cần xóa nhật ký cuộc gọi trước khi hắn ra ngoài, khôi phục nguyên trạng mọi thứ. Tiểu Ngũ, tôi không có thời gian đùa cợt với anh."
Tiểu Ngũ trầm mặc khoảng mười mấy giây rồi mới lên tiếng: "Anh ấy đã cứu mạng chị."
Đúng là Phó Thận Hành đã cứu mạng cô, hắn đã xông qua lửa đạn lao vào trong nhà tìm cô, bảo vệ cô, dùng thân thể mình che chắn mảnh đạn cho cô. Cảm động ư? Không hề cảm động. Nhưng trong bóng tối dưới đống hoang tàn đổ nát, hắn đã thật sự trấn an được nỗi sợ hãi của cô.
Phải làm thế nào đây? Chính hắn đã mạnh mẽ, tàn khốc, tước cô ra khỏi cuộc sống ban đầu, kéo vào trong bóng tối. Nếu không có hắn, giờ có lẽ cô đang cùng Lương Viễn Trạch trải qua cuộc sống hạnh phúc, bình yên. Nếu không có hắn, hiện tại cô đã sớm có những đứa con của mình.
Hà Nghiên lạnh lùng trả lời: "Đúng vậy."
Tiểu Ngũ trầm ngâm, nói tiếp: "Trước kia tôi đã hiến kế cho anh ấy, bảo anh ấy nên ngoan ngoãn phục tùng chị, liệt nữ sợ triền lang *, chỉ cần anh ấy đủ tốt, một ngày nào đó chị sẽ mềm lòng. Hà Nghiên, anh ấy thật sự yêu chị."
*Liệt nữ sợ triền lang: Phụ nữ dù mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ mềm lòng trước người đàn ông nhiệt tình theo đuổi.
"Còn ba phút." Cô kiên quyết ngắt lời Tiểu Ngũ: "Chúng ta còn ba phút, bỏ qua cơ hội này, sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu."
Chợt nghe Tiểu Ngũ bật cười: "Chị sẽ vĩnh viễn không động lòng với anh ấy, đúng không?"
"Hai mươi bốn giây." Hà Nghiên nhắc nhở.
Tiểu Ngũ ngừng cười, trả lời rành rọt: "Chị cần vào thư phòng của hắn để tìm tài liệu. Trong đó có bằng chứng rửa tiền giữa Phó Thị và tướng quân Đan Ước, các hạng mục đầu tư của Phó Thị ở Đông Nam Á, cũng như các thông tin tài chính liên quan đến Đan Ước. Toàn bộ dữ liệu đen của Phó Thị đều nằm hết trong đấy."
Giọng cô hết sức rành mạch: "Có chắc trong thư phòng của hắn không? Là giấy hay điện tử?"
"Là một chiếc USB, có lẽ trong thư phòng, bởi vì tôi đã tìm trong văn phòng rồi." Tiểu Ngũ trả lời, ngừng một lát, dặn dò: "Cẩn thận, khả năng trong thư phòng của hắn có camera giám sát."
"Sau khi tìm được thì xử lý thế nào?" Cô hỏi: "Đưa cho anh à?"
"Tốt nhất là đưa cho tôi." Tiểu Ngũ đáp, suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Vì sự an toàn của chị, nên sao lưu một bản đưa cho tôi, không nên chuyển bản gốc."
Hà Nghiên mím môi, hỏi vấn đề cuối cùng: "Rốt cuộc, anh là ai?"
Tiểu Ngũ mỉm cười: "Chị đoán xem."
Hà Nghiên không đoán, trực tiếp cúp máy. Trong phòng tắm, tiếng nước đã ngừng. Nếu không ngoài dự đoán, Phó Thận Hành sẽ nhanh chóng ra đây. Cô căng thẳng tới mức run lẩy bẩy, xóa bỏ lịch sử cuộc gọi với Tiểu Ngũ, sau đó, thả chiếc điện thoại hơi phát nhiệt vào trong túi quần hắn. Mọi việc hoàn tất nhanh chóng và lặng lẽ, khi Hà Nghiên trở lại chỗ ngồi, bộ phim trên tivi vừa hay chiếu tới màn đặc sắc, viên gián điệp của ta vừa truyền tin tức đi thì kẻ địch xông vào.
Tình tiết quá mức trùng hợp, Hà Nghiên trừng mắt, vô thức bật cười.
Thật kỳ lạ, sau khi tắm rửa xong, Phó Thận Hành không ra ngoài ngay, mà ở lại thêm hai ba phút, mới lau tóc từ trong phòng ngủ đi ra: "Xem gì cười vui thế?"
Cô không hoảng hốt, quay đầu nhìn hắn. Thấy hắn chỉ quàng hờ khăn tắm quanh hông, cô cau mày, hỏi mỉa: "Không lạnh à?"
Phó Thận Hành mặt không đổi sắc, giật giật khóe môi, đáp: "Không lạnh."
Hà Nghiên chậm rãi gật đầu, quay sang tiếp tục xem tivi, giọng điệu thờ ơ, hỏi: "Anh có thể đổi sách cho tôi không? Mấy cuốn lần trước xem xong rồi." Cô đứng dậy, đến bên chiếc xích đu gần cửa sổ cầm cuốn sách mượn lần trước, đưa cho hắn: "Cái này trả anh."
Phó Thận Hành giơ tay ra nhận, nhưng chưa kịp chạm vào, Hà Nghiên đã thu tay, nhíu mày, nói: "Tay ướt." Tay hắn đúng là vẫn còn ướt, cô lại là người cực kỳ yêu sách, khó tránh khỏi khó chịu. Phó Thận Hành thản nhiên cười: "Vậy em cầm đi."
Hắn quay người rời phòng khách, đi về phía thư phòng đối diện. Hà Nghiên theo sau, nhìn ngón tay hắn dừng trên tay nắm cửa hai giây, sau đó, cửa phòng bật mở. Cô thất vọng, hắn sử dụng vân tay, không dùng mật mã, như vậy hoàn toàn không có cơ hội để cô vụng trộm. Không biết có cách nào làm vô hiệu hóa khóa vân tay hay không. Chỉ cần hắn nhập mật mã một lần trước mặt cô, cho cô giới hạn, cô sẽ dễ dàng đoán ra mật khẩu.
Phó Thận Hành không biết suy nghĩ của Hà Nghiên, hắn chặn cửa giúp cô, khẽ nghiêng người ý bảo cô vào.
Như thường lệ, Hà Nghiên tự đến chỗ giá sách, ngẩng đầu, quan sát kỹ càng những cuốn sách trên giá, lựa ra những cuốn mình cảm thấy hứng thú. Phó Thận Hành không thúc giục, đứng phía sau cách đấy không xa, im lặng đợi cô. Tầm mắt cô di chuyển từng tầng một, cuối cùng nhìn thấy một quyển, bèn kiễng chân, với tay lấy. Thật không may, chiều cao không đủ, đầu ngón tay của cô vẻn vẹn chạm được vào phần dưới gáy sách, rất khó để kéo cuốn sách ra.
Hắn nhìn thấy, không nhịn được cười.
Cô quay lại, xấu hổ trừng mắt: "Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười đâu."
Hắn phớt lờ cơn giận của cô, bước tới, đứng đằng sau lấy quyển sách giúp cô. Hắn áp sát, một tay rất tự nhiên đặt ngang eo cô, tay kia vươn qua đỉnh đầu, không nhanh không vội rút quyển sách đó ra. Cơ thể Hà Nghiên thoáng cứng đờ, lén nghiến răng nhưng không di chuyển.
Đúng là hắn có mưu đồ khác, sách đã lấy nhưng không chịu rời đi, đã thế, hắn còn cúi xuống, khẽ hôn gáy cô. Cô thoáng run rẩy, đổi giọng: "Tránh ra, anh đừng có mà lợi dụng."
Câu nói như cổ vũ, hắn đặt quyển sách lại, hai tay đỡ eo cô, tiếp tục hôn, từ cổ ra sau vai, từ cổ sang bên tai: "A Nghiên." Giọng hắn đã trở nên khàn đặc: "Chúng ta thử lại nhé?"
Thử để xem cơ thể cô còn kháng cự hắn giống như trước không. Thử để xem có thể phá vỡ tảng băng cứng, tiến lên trước một bước không.
Hà Nghiên không trả lời, cúi đầu cắn môi.
Phó Thận Hành mở cờ trong bụng, cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu phủ xuống. Lúc đầu, còn kìm nén, nhưng khi đầu lưỡi xâm nhập vào môi cô, hắn liền mất kiểm soát. Cô cố ý quyến rũ hắn, nửa thật nửa giả giãy dụa. Màn giãy dụa này như đáp trả, khiến hắn càng thêm gấp gáp.
Hắn bế Hà Nghiên bằng hai tay, quay lưng đặt cô lên bàn, cúi người chặn cô lại. Bấy giờ, cô mới đẩy mạnh hắn ra, vẫy vùng giữa màn mưa hôn dày đặc, giọng run run: "Đừng ở đây."
Hơi thở đã trở nên dồn dập nhưng hắn vẫn ngăn cơn hứng tình, hỏi: "Sao vậy?"
Cô quay sang, nhìn giàn hoa nhỏ màu đen làm vật trang trí bên cạnh bàn, xấu hổ nói: "Thẩm Tri Tiết, anh là đồ biến thái, anh định ghi lại cảnh này sao?"
Phó Thận Hành liếc theo hướng cô nhìn, nhịn cười khẽ cắn môi cô, giải thích: "Đó là đồ nghe trộm, không phải camera."
"Thật à?" Cô nghi ngờ nhìn hắn: "Sẽ không ghi lại chứ? Anh đừng có lừa tôi."
"Thật." Hắn trả lời, cảm thấy vẻ rụt rè này của cô hết sức dễ thương. Hắn cong môi, nhanh nhẹn lột quần áo của cô. Trên cơ thể mịn màng của cô có mấy vết mờ mờ, là vết roi lần trước, bác sĩ nói tuy không để lại sẹo nhưng phải rất lâu mới có thể biến mất. Hắn nhìn mà đau lòng, động tác vô thức nhẹ nhàng hơn, cúi người hôn lên vết thương.
Hà Nghiên dồn toàn bộ tâm tư vào chiếc USB nên mới chấp nhận màn quấy nhiễu của Phó Thận Hành. Khi hắn hôn lên cơ thể, cô bỗng nổi cáu. Cô có thể chịu đựng được sự thô bạo, nhưng không thể tiếp nhận sự dịu dàng biến thái của hắn. "Nhanh lên." Cô mở miệng thúc giục, mất kiên nhẫn nhắc nhở: "Dùng bao đi."
Động tác của Phó Thận Hành cứng đờ, muốn buông nhưng không nỡ. Đúng vậy, hắn không nỡ buông. Giống như chàng trai trẻ lần đầu nếm thử ham muốn, sau khi biết rõ mùi vị sẽ không thể vãn hồi. Đành trông ngóng tới ngày có thể dùng sự dịu dàng và nóng bỏng để dành phần nào chút thương cảm của cô.
Hai ngày sau, Hà Nghiên nhận được lời mời của tổng bộ Phó Thị. Tuy Phó Thận Hành nói không quan tâm nhưng không quan tâm sao được. Hắn kín đáo bảo A Giang chuyển lời cho bên HR (bộ phận nhân sự), sắp xếp cho Hà Nghiên một vị trí cực kỳ nhàn hạ, dỗ cô vui là chính. Hà Nghiên thừa biết nhưng không chỉ ra, hàng ngày đi làm tan tầm giống mọi người.
Cô đoán mật khẩu thư phòng rất nhiều lần, nào là sinh nhật Phó Thận Hành, nào là sinh nhật Thẩm Tri Tiết, thậm chí thử cả ngày sinh của mình nhưng vẫn không thể mở được. Những lúc có Phó Thận Hành, cô mượn cớ vào tìm sách, nhưng ở trước mặt hắn, cô không dám hành động.
Đồ không lấy được, Phó Thận Hành thì lại dây dưa không tha. Điều này càng khiến Hà Nghiên thêm bực bội. Bất an hơn cả là thời kỳ sinh lý đã qua từ lâu mà bà dì vẫn chưa thấy đến. Cô không khỏi hoang mang, nếu không phải lần nào Phó Thận Hành cũng sử dụng bao, cô đã nghi ngờ mình mang thai.
Hy vọng không thấy đâu, lại không được bên ngoài giúp đỡ, Hà Nghiên không kìm nén hơn được nữa, đành mạo hiểm hẹn Điền Điềm đi dạo. Hai vệ sĩ theo cách đấy không xa. Sau lần Hà Nghiên gặp chuyện, mỗi lần ra ngoài, Phó Thận Hành đều cho người theo sát. Thường là A Giang, nếu A Giang không rảnh thì sẽ là những vệ sĩ được Phó Thận Hành tin tưởng.
"Không có tin tức gì của Lương Viễn Trạch." Điền Điềm nói, với tay nhặt quần áo mùa hè trên kệ, lấy một chiếc ướm lên người Hà Nghiên, miệng lẩm bẩm những chuyện không liên quan đến trang phục: "Mình thăm dò động tĩnh của Vương Tuấn, không thấy anh ta gửi mail cho mình. À, lần trước gặp anh ta trên mạng, nghi Lương Viễn Trạch dùng tên của anh ta nên đã nói chuyện phiếm một lúc, bị bà vợ gọi điện tới mắng cho một trận."
Hà Nghiên sững người, không nhịn được cười.
Điền Điềm lườm cô, thủng thẳng nói: "Còn không biết xấu hổ mà cười, Hà Nghiên, cậu thiếu nợ tình cảm của mình nhiều quá rồi đấy."
"Ừ, đúng là thiếu nợ nhiều quá rồi." Hà Nghiên khẽ gật đầu, gượng cười: "Mình không mong gì, chỉ mong sau này không làm liên lụy tới cậu."
"Yên tâm đi, tuy mình không nhiều mưu mẹo nhưng khả năng tự bảo vệ thì có thừa." Điền Điềm rướn môi nhìn Hà Nghiên, khẩu khí kiêu ngạo: "Hơn nữa, ba mình lại là thị trưởng, Phó Thận Hành muốn làm gì cũng phải cân nhắc một chút."
Phó Thận Hành là kẻ điên, không e dè khi làm chuyện điên rồ. Hà Nghiên cười cười, chuyển chủ đề, thì thầm hỏi Điền Điềm: "Cậu bảo nên dùng cách gì để đặt mật mã?"
"Ngày sinh hoặc một con số nào đấy mang ý nghĩa đặc biệt." Điền Điềm suy nghĩ, lườm Hà Nghiên: "Có phải ai cũng kỳ quái giống cậu đâu, nhìn lướt qua là nhớ ngay. Người bình thường như mình, phần lớn phải dùng mật mã là những con số đặc biệt, nếu không sẽ không thể nhớ nổi."
Hà Nghiên đồng tình, chỉ là những cách tương tự như chọn ngày sinh nhật đã bị loại bỏ. Đối với Phó Thận Hành, còn có con số nào mang ý nghĩa đặc biệt không? Cô nghĩ nát óc vẫn không giải ra.
Hai người dạo phố xong không ăn cơm, Hà Nghiên về thẳng nhà. Vừa vào cửa, cô bất ngờ phát hiện thấy giày của Phó Thận Hành và A Giang ở huyền quan. Lúc này không sớm không muộn, cả hai cùng về khiến Hà Nghiên nảy sinh nghi hoặc, cố ý thả nhẹ bước chân, chậm rãi lên lầu.
Cửa thư phòng khép hờ, tiếng Phó Thận Hành lạnh như băng truyền ra: "Vẫn chưa tìm thấy người sao?"
Hà Nghiên giật mình, vô thức dừng bước ngoài cửa, nín thở đứng đó, nghiêng tai lắng nghe bên trong nói chuyện.
Chợt nghe A Giang lên tiếng: "Chưa ạ. Em đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức. Điện thoại tắt nguồn không định vị được, hẳn là đã chuẩn bị từ trước."
Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói của Phó Thận Hành càng trở nên lạnh lùng: "Tiếp tục đi, phải tìm cho bằng được." Hắn ngừng lại, bổ sung: "Cẩn thận, đừng để Hà Nghiên biết."
Hà Nghiên giật mình kinh sợ. Trên đời này, những người có quan hệ với cô, ngoại trừ ba mẹ và Lương Viễn Trạch thì không còn ai. Cha mẹ cô vẫn sống ở Nam Mĩ, còn Lương Viễn Trạch thì đang ở Tây Ban Nha tìm kiếm bằng chứng của Phó Thận Hành. Không lẽ, hành động của anh đã bị bại lộ?
Trong thư phòng, Phó Thận Hành lại dặn dò câu gì đó, Hà Nghiên nghe không rõ, chỉ thấy A Giang trả lời ngắn gọn: "Rõ ạ." Hà Nghiên đang phán đoán thì A Giang nhanh chóng từ trong phòng đi ra, cô gần như lùi lại theo bản năng, cố gắng ẩn núp.
Không ngờ, vừa lùi được hai bước, không biết giúp việc ra khỏi bếp từ bao giờ, đứng dưới tầng nhiệt tình chào hỏi: "Cô Hà, cô về rồi ạ?"
Hà Nghiên thoáng sững người, xoay lưng nhìn xuống dưới, thản nhiên trả lời: "Ừm."
Lúc quay lại, Phó Thận Hành đã mở cửa thư phòng, đứng đó nhìn cô. Mặc dù sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại hơi co giật. Trông thấy hắn, Hà Nghiên bình tĩnh lạ thường. Cô giương cằm, lạnh lùng nhìn hắn. A Giang từ trong thư phòng bước nhanh ra, khách khí chào cô, sau đó đi xuống.
Chỉ còn Phó Thận Hành và Hà Nghiên ở cửa.
Phó Thận Hành chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng bảo: "A Nghiên, vào đi." Hắn quay người vào trước, ra hiệu cho cô đóng cửa. Hắn dựa trước bàn hờ hững nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường: "Nghe được bao nhiêu rồi?"
"Không nhiều." Hà Nghiên ngồi xuống, ngước lên nhìn hắn, không có ý định giấu diếm: "Các anh đang tìm ai, chuyện cần giấu tôi là gì?"
Hắn không trả lời ngay, ngập ngừng một chút, đáp: "Đang tìm Trần Hòa."
Hà Nghiên giật mình, trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống. Cô không dám biểu hiện, tiếp tục trầm mặt, cười lạnh: "Tìm cô ấy? Tại sao vậy?"
"Ừm." Phó Thận Hành gật đầu, khóa chặt cô bằng ánh mắt, hỏi lại sau một hồi suy nghĩ: "Còn nhớ tập hồ sơ vân tay ở Bắc Lăng trước kia không?"
Đương nhiên Hà Nghiên nhớ, bởi chính vì nó mà cô đã cố gắng bằng mọi cách để đánh cắp dấu vân tay của Phó Thận Hành. Nếu không bị Trần Hòa phá rối, có lẽ cô đã thành công. "Nhớ, chẳng phải bị anh đốt rồi sao?"
"Bản gốc đã bị đốt, còn bản sao đang nằm trong tay Trần Hòa." Phó Thận Hành trả lời, rướn môi cười nhạt, thong dong giải thích cho cô nghe: "Tôi đã cho người tìm kiếm trong một thời gian dài nhưng vẫn chưa tìm thấy. Bà Trần là cao nhân, giấu bản sao đó rất kỹ."
"Hay là không hề có bản sao?" Hà Nghiên nhíu đôi mi thanh tú, nói dối mặt không đổi sắc: "Một người đi đứng bất tiện như bà ấy thì có thể giấu thứ đấy ở đâu?"
Phó Thận Hành nói: "Chắc là có, vì đã bị Trần Hòa lấy được."
Lúc này, nét mặt Hà Nghiên mới lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cô liên tưởng đến lịch sử cuộc gọi giữa hắn và Trần Hòa trước đấy, không nhịn được hỏi: "Cô ấy đã lấy trộm dấu vân tay của anh à?"
Thấy Hà Nghiên thật sự tin lời mình, Phó Thận Hành bất giác nhẹ nhõm: "Cô ta không tới lấy trộm dấu vân tay của tôi mà là tới uy hiếp tôi."
"Cho nên các anh mới tìm kiếm cô ấy, đúng không?" Hà Nghiên hỏi tiếp.
"Phó Thận Hành đoán không ra tâm tư của Hà Nghiên, cẩn thận quan sát nét mặt cô: "A Nghiên, tôi không còn cách nào khác, sự tồn tại của thứ đó là mối đe dọa đối với tôi, tôi phải loại bỏ mối đe dọa này." Hắn do dự, nói bằng giọng hối lỗi: "Không giấu em, đúng là trước kia tôi có dính líu một chút tới cô ta. Lúc ấy chỉ vì giận em, muốn chọc tức em, không ngờ lại thành ra thế này."
Ừ, vì trả thù mà tới trêu chọc, lừa tình cô bé ấy. Hà Nghiên cười khẩy, thật sự muốn nói với Phó Thận Hành rằng, hành động này không trả thù được cô. Biết người Phó Thận Hành cần tìm không phải là Lương Viễn Trạch, tâm trí cô đã tỉnh táo trở lại. Tự mình gây họa, hậu quả Trần Hòa phải gánh chịu là gì, không liên quan tới cô. Cô nhếch môi rời ghế, lạnh nhạt nói: "Nếu đã tạo ra rắc rối thì tự mình giải quyết đi."
Cô ra khỏi thư phòng, quay về phòng ngủ thay quần áo.
Phó Thận Hành đi theo, chần chừ tiến lên nhốt chặt vòng eo của cô từ phía sau, không chịu buông tay. Hắn nhẹ giọng dỗ dành: "Em giận à?"
Hà Nghiên thật sự không giận, mặc dù cô đoán Phó Thận Hành và Trần Hòa không chỉ "dính líu" đơn giản như thế. Nhưng điều ấy liên quan gì tới cô? Miễn là hắn không chạm vào bạn cô, chạm vào ai khác hay không, nhiều hay ít, cô không thèm quan tâm. Chỉ có điều, bẩn vẫn hoàn bẩn, từ trước tới nay chưa bao giờ sạch sẽ.
"Buông ra." Cô khẽ đuổi, làm bộ ghen tuông: "Tôi muốn đi tắm."
"Được, anh sẽ đi cùng em." Hắn cười, mặc cô giãy dụa, ôm cô vào phòng tắm, ân cần cởi quần áo giúp cô. Hà Nghiên vừa thẹn vừa giận, nhưng vẫn bị hắn bế vào trong bồn tắm lớn. Cả hai gần như trần trụi, hắn không che giấu suy nghĩ xấu xa, ôm chặt cô vào lòng, nâng khuôn mặt cô hôn xuống. Hà Nghiên không thể trốn tránh đành bất lực để tùy hắn phóng túng.
Trong không gian nhỏ hẹp của bồn tắm, hai người nép sát vào nhau, thân thể cường tráng rắn chắc kết hợp với kỹ năng giày vò làm nhiễu loạn hô hấp của Hà Nghiên. Tâm trí cô dần mơ màng, cho tới khi hắn ưỡn lưng định xâm nhập, cô mới bừng tỉnh: "Đừng."
Đôi đồng tử của hắn tối sầm, hơi thở loạn nhịp, nửa dỗ dành nửa lừa gạt: "Sao vậy? Yên tâm, tôi không bắn vào trong, giải quyết cho đỡ thèm, lát sẽ dùng bao."
Gần đây hắn thường xuyên như vậy, luôn dụ dỗ cô không dùng biện pháp bảo vệ, thậm chí còn nắm rất rõ chu kỳ của cô. Bị hắn quấy nhiễu, sắc mặt cô đỏ ửng nhưng thái độ thì vẫn rất lạnh lùng. Đây là câu trả lời cho chuyện của Trần Hòa. Hôm nay, cô không muốn để hắn chạm vào người. Hà Nghiên biết, dùng sức mạnh sẽ không thể đánh bại hắn. Cô liền thay đổi phương thức, khẽ cắn môi, nói nhỏ: "Tôi sắp tới kỳ, cơ thể không thoải mái, không muốn làm."
Phó Thận Hành ngẩn người: "Sắp rồi à?"
"Ừm." Cô gật đầu, sợ bị hắn nhìn thấu, mắt hơi cụp xuống: "Một hai ngày nữa, tôi thấy không khỏe nên không muốn làm."
Ánh mắt hắn lóe lên tia thất vọng nhưng nhanh chóng che giấu. Hắn cúi đầu hôn cô, giận dỗi nói: "Đồ xấu xa, không làm được sao còn quyến rũ tôi?" Hắn nắm tay cô, ép cô đi xuống nắm chặt lấy hắn, cắn tai cô thì thầm: "Em nói xem, tôi phải giải quyết sao đây."
"Chờ một chút, tôi đi lấy ít đồ." Cô gỡ tay hắn, kéo khăn tắm bao bọc cơ thể lao ra khỏi bồn tắm. Cô quay lại nhìn thẳng vào nơi đang dựng đứng, cười ranh mãnh. Hắn ngây người nhận ra mình đã bị lừa, vội vươn tay túm mắt cá chân cô. Nhưng cô đã chuẩn bị từ trước, phóng vọt ra ngoài phòng tắm, đóng sầm cửa, nhanh chóng khóa lại:"Anh cứ từ từ, không phải vội, tôi sẽ ở bên ngoài chờ."
"Đừng để tôi bắt được em." Hắn thật sự tự mình giải quyết, không che giấu tiếng động, đến thời điểm mấu chốt còn khàn giọng gọi tên cô: "A Nghiên, A Nghiên, rên cho tôi nghe đi."
Hà Nghiên sững người một lúc mới hiểu, mặt đỏ tới tận mang tai, xấu hổ mắng: "Phó Thận Hành, anh là đồ biến thái."
Vừa dứt lời, tiếng rên rỉ khó chịu liền truyền qua cánh cửa. Một lúc lâu sau, tiếng nước vang lên. Hà Nghiên thở phào, mở khóa cửa, xoay người thay quần áo. Không ngờ, vừa đi được hai bước, cô đã bị Phó Thận Hành tấn công từ phía sau. Cô hoảng hốt hét toáng, ngã nhào xuống thảm. Hắn nhìn cô cười đắc ý: "A Nghiên, em quá coi thường người đàn ông của mình, anh ta đâu dễ tự xả bằng tay."
Nói xong, hắn luồn tay vào dưới khăn tắm của cô, đặt vật nóng hổi giữa đùi cô. Hắn không mạnh mẽ xâm nhập mà chỉ cọ xát trêu đùa.
"Phó Thận Hành! Anh là đồ khốn kiếp." Cô giận dữ chửi rủa, mặt mũi đỏ ửng bởi hành động của hắn.
Hắn mỉm cười, cúi người hôn lưng cô, từ dịu dàng đến kịch liệt, cuối cùng phóng thích giữa hai chân cô. Hắn ôm cô trở lại phòng tắm, cả hai tắm qua một lần nữa. Thấy cô vẫn lạnh mặt, hắn ghé sát dỗ dành: "Đừng giận nữa, còn chưa vào mà."
Cô nghiến răng phớt lờ, ném gối vào người hắn: "Cút, tối nay ngủ chỗ khác đi."
Không ngờ hắn lại đồng ý: "Được thôi, dù sao cơ thể em cũng không thoải mái, nhìn mà không ăn được khác nào hành hạ tôi. Chi bằng mấy ngày tới chúng ta ngủ riêng đi. Em nhớ tôi thì cứ xuống dưới tầng tìm tôi."
Hà Nghiên hơi bất ngờ, trước kia mỗi lần cơ thể không thoải mái, không thấy hắn trốn tránh như thế này bao giờ. Hôm nay đúng là rất kỳ. Cô sinh nghi nhưng nét mặt vẫn dửng dưng, lạnh lùng nói: "Đi mau! Ai thèm nhớ anh."
Đêm đó, Phó Thận Hành thật sự ngủ dưới tầng.
Hà Nghiên có cảm giác hắn đang lừa mình, là chuyện gì thì cô nhất thời không đoán ra. Cảm giác này rất khó chịu. Vì vậy, lúc đi làm, cô không khỏi thất thần. Suy nghĩ quá nhập tâm nên lúc chiếc điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên, cô giật mình, sững sờ mất một lúc mới nhấc điện thoại lên: "A lô, xin chào."
Đối phương không lên tiếng ngay, yên lặng giây lát, nhẹ nhàng cất lời: "Cô giáo Hà, tôi là Trần Hòa."
Đây là cách mạo hiểm nhất, cũng có thể là an toàn nhất. Phó Thận Hành giám sát di động của mọi người nhưng không tự giám sát chính mình.
Hà Nghiên thầm toan tính trong lòng. Rất nhanh, Tiểu Ngũ nhận điện, cười ha hả hỏi thăm: "Anh Hành, có chuyện gì vậy?"
Cô trấn tĩnh, hạ giọng: "Tôi là Hà Nghiên, Phó Thận Hành đang tắm."
Điện thoại thoáng im lặng, Tiểu Ngũ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ồ, chị Hà?"
Hà Nghiên không quan tâm tới thái độ vờ vịt của anh ta, lạnh giọng hỏi: "Nói cho tôi biết, làm cách nào để nhổ tận gốc cái cây kia?"
Tiểu Ngũ cười cười: "Chị Hà, chị đang nói gì vậy?"
"Đừng giả ngốc, anh biết tôi đang nói gì." Hà Nghiên tỉnh táo trả lời, vô thức quay đầu nhìn hướng phòng ngủ, cửa phòng mở toang, tiếng nước vẫn vang vọng trong phòng tắm: "Phó Thận Hành sẽ xuất hiện trong khoảng năm phút nữa. Tôi cần xóa nhật ký cuộc gọi trước khi hắn ra ngoài, khôi phục nguyên trạng mọi thứ. Tiểu Ngũ, tôi không có thời gian đùa cợt với anh."
Tiểu Ngũ trầm mặc khoảng mười mấy giây rồi mới lên tiếng: "Anh ấy đã cứu mạng chị."
Đúng là Phó Thận Hành đã cứu mạng cô, hắn đã xông qua lửa đạn lao vào trong nhà tìm cô, bảo vệ cô, dùng thân thể mình che chắn mảnh đạn cho cô. Cảm động ư? Không hề cảm động. Nhưng trong bóng tối dưới đống hoang tàn đổ nát, hắn đã thật sự trấn an được nỗi sợ hãi của cô.
Phải làm thế nào đây? Chính hắn đã mạnh mẽ, tàn khốc, tước cô ra khỏi cuộc sống ban đầu, kéo vào trong bóng tối. Nếu không có hắn, giờ có lẽ cô đang cùng Lương Viễn Trạch trải qua cuộc sống hạnh phúc, bình yên. Nếu không có hắn, hiện tại cô đã sớm có những đứa con của mình.
Hà Nghiên lạnh lùng trả lời: "Đúng vậy."
Tiểu Ngũ trầm ngâm, nói tiếp: "Trước kia tôi đã hiến kế cho anh ấy, bảo anh ấy nên ngoan ngoãn phục tùng chị, liệt nữ sợ triền lang *, chỉ cần anh ấy đủ tốt, một ngày nào đó chị sẽ mềm lòng. Hà Nghiên, anh ấy thật sự yêu chị."
*Liệt nữ sợ triền lang: Phụ nữ dù mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ mềm lòng trước người đàn ông nhiệt tình theo đuổi.
"Còn ba phút." Cô kiên quyết ngắt lời Tiểu Ngũ: "Chúng ta còn ba phút, bỏ qua cơ hội này, sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu."
Chợt nghe Tiểu Ngũ bật cười: "Chị sẽ vĩnh viễn không động lòng với anh ấy, đúng không?"
"Hai mươi bốn giây." Hà Nghiên nhắc nhở.
Tiểu Ngũ ngừng cười, trả lời rành rọt: "Chị cần vào thư phòng của hắn để tìm tài liệu. Trong đó có bằng chứng rửa tiền giữa Phó Thị và tướng quân Đan Ước, các hạng mục đầu tư của Phó Thị ở Đông Nam Á, cũng như các thông tin tài chính liên quan đến Đan Ước. Toàn bộ dữ liệu đen của Phó Thị đều nằm hết trong đấy."
Giọng cô hết sức rành mạch: "Có chắc trong thư phòng của hắn không? Là giấy hay điện tử?"
"Là một chiếc USB, có lẽ trong thư phòng, bởi vì tôi đã tìm trong văn phòng rồi." Tiểu Ngũ trả lời, ngừng một lát, dặn dò: "Cẩn thận, khả năng trong thư phòng của hắn có camera giám sát."
"Sau khi tìm được thì xử lý thế nào?" Cô hỏi: "Đưa cho anh à?"
"Tốt nhất là đưa cho tôi." Tiểu Ngũ đáp, suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Vì sự an toàn của chị, nên sao lưu một bản đưa cho tôi, không nên chuyển bản gốc."
Hà Nghiên mím môi, hỏi vấn đề cuối cùng: "Rốt cuộc, anh là ai?"
Tiểu Ngũ mỉm cười: "Chị đoán xem."
Hà Nghiên không đoán, trực tiếp cúp máy. Trong phòng tắm, tiếng nước đã ngừng. Nếu không ngoài dự đoán, Phó Thận Hành sẽ nhanh chóng ra đây. Cô căng thẳng tới mức run lẩy bẩy, xóa bỏ lịch sử cuộc gọi với Tiểu Ngũ, sau đó, thả chiếc điện thoại hơi phát nhiệt vào trong túi quần hắn. Mọi việc hoàn tất nhanh chóng và lặng lẽ, khi Hà Nghiên trở lại chỗ ngồi, bộ phim trên tivi vừa hay chiếu tới màn đặc sắc, viên gián điệp của ta vừa truyền tin tức đi thì kẻ địch xông vào.
Tình tiết quá mức trùng hợp, Hà Nghiên trừng mắt, vô thức bật cười.
Thật kỳ lạ, sau khi tắm rửa xong, Phó Thận Hành không ra ngoài ngay, mà ở lại thêm hai ba phút, mới lau tóc từ trong phòng ngủ đi ra: "Xem gì cười vui thế?"
Cô không hoảng hốt, quay đầu nhìn hắn. Thấy hắn chỉ quàng hờ khăn tắm quanh hông, cô cau mày, hỏi mỉa: "Không lạnh à?"
Phó Thận Hành mặt không đổi sắc, giật giật khóe môi, đáp: "Không lạnh."
Hà Nghiên chậm rãi gật đầu, quay sang tiếp tục xem tivi, giọng điệu thờ ơ, hỏi: "Anh có thể đổi sách cho tôi không? Mấy cuốn lần trước xem xong rồi." Cô đứng dậy, đến bên chiếc xích đu gần cửa sổ cầm cuốn sách mượn lần trước, đưa cho hắn: "Cái này trả anh."
Phó Thận Hành giơ tay ra nhận, nhưng chưa kịp chạm vào, Hà Nghiên đã thu tay, nhíu mày, nói: "Tay ướt." Tay hắn đúng là vẫn còn ướt, cô lại là người cực kỳ yêu sách, khó tránh khỏi khó chịu. Phó Thận Hành thản nhiên cười: "Vậy em cầm đi."
Hắn quay người rời phòng khách, đi về phía thư phòng đối diện. Hà Nghiên theo sau, nhìn ngón tay hắn dừng trên tay nắm cửa hai giây, sau đó, cửa phòng bật mở. Cô thất vọng, hắn sử dụng vân tay, không dùng mật mã, như vậy hoàn toàn không có cơ hội để cô vụng trộm. Không biết có cách nào làm vô hiệu hóa khóa vân tay hay không. Chỉ cần hắn nhập mật mã một lần trước mặt cô, cho cô giới hạn, cô sẽ dễ dàng đoán ra mật khẩu.
Phó Thận Hành không biết suy nghĩ của Hà Nghiên, hắn chặn cửa giúp cô, khẽ nghiêng người ý bảo cô vào.
Như thường lệ, Hà Nghiên tự đến chỗ giá sách, ngẩng đầu, quan sát kỹ càng những cuốn sách trên giá, lựa ra những cuốn mình cảm thấy hứng thú. Phó Thận Hành không thúc giục, đứng phía sau cách đấy không xa, im lặng đợi cô. Tầm mắt cô di chuyển từng tầng một, cuối cùng nhìn thấy một quyển, bèn kiễng chân, với tay lấy. Thật không may, chiều cao không đủ, đầu ngón tay của cô vẻn vẹn chạm được vào phần dưới gáy sách, rất khó để kéo cuốn sách ra.
Hắn nhìn thấy, không nhịn được cười.
Cô quay lại, xấu hổ trừng mắt: "Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười đâu."
Hắn phớt lờ cơn giận của cô, bước tới, đứng đằng sau lấy quyển sách giúp cô. Hắn áp sát, một tay rất tự nhiên đặt ngang eo cô, tay kia vươn qua đỉnh đầu, không nhanh không vội rút quyển sách đó ra. Cơ thể Hà Nghiên thoáng cứng đờ, lén nghiến răng nhưng không di chuyển.
Đúng là hắn có mưu đồ khác, sách đã lấy nhưng không chịu rời đi, đã thế, hắn còn cúi xuống, khẽ hôn gáy cô. Cô thoáng run rẩy, đổi giọng: "Tránh ra, anh đừng có mà lợi dụng."
Câu nói như cổ vũ, hắn đặt quyển sách lại, hai tay đỡ eo cô, tiếp tục hôn, từ cổ ra sau vai, từ cổ sang bên tai: "A Nghiên." Giọng hắn đã trở nên khàn đặc: "Chúng ta thử lại nhé?"
Thử để xem cơ thể cô còn kháng cự hắn giống như trước không. Thử để xem có thể phá vỡ tảng băng cứng, tiến lên trước một bước không.
Hà Nghiên không trả lời, cúi đầu cắn môi.
Phó Thận Hành mở cờ trong bụng, cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu phủ xuống. Lúc đầu, còn kìm nén, nhưng khi đầu lưỡi xâm nhập vào môi cô, hắn liền mất kiểm soát. Cô cố ý quyến rũ hắn, nửa thật nửa giả giãy dụa. Màn giãy dụa này như đáp trả, khiến hắn càng thêm gấp gáp.
Hắn bế Hà Nghiên bằng hai tay, quay lưng đặt cô lên bàn, cúi người chặn cô lại. Bấy giờ, cô mới đẩy mạnh hắn ra, vẫy vùng giữa màn mưa hôn dày đặc, giọng run run: "Đừng ở đây."
Hơi thở đã trở nên dồn dập nhưng hắn vẫn ngăn cơn hứng tình, hỏi: "Sao vậy?"
Cô quay sang, nhìn giàn hoa nhỏ màu đen làm vật trang trí bên cạnh bàn, xấu hổ nói: "Thẩm Tri Tiết, anh là đồ biến thái, anh định ghi lại cảnh này sao?"
Phó Thận Hành liếc theo hướng cô nhìn, nhịn cười khẽ cắn môi cô, giải thích: "Đó là đồ nghe trộm, không phải camera."
"Thật à?" Cô nghi ngờ nhìn hắn: "Sẽ không ghi lại chứ? Anh đừng có lừa tôi."
"Thật." Hắn trả lời, cảm thấy vẻ rụt rè này của cô hết sức dễ thương. Hắn cong môi, nhanh nhẹn lột quần áo của cô. Trên cơ thể mịn màng của cô có mấy vết mờ mờ, là vết roi lần trước, bác sĩ nói tuy không để lại sẹo nhưng phải rất lâu mới có thể biến mất. Hắn nhìn mà đau lòng, động tác vô thức nhẹ nhàng hơn, cúi người hôn lên vết thương.
Hà Nghiên dồn toàn bộ tâm tư vào chiếc USB nên mới chấp nhận màn quấy nhiễu của Phó Thận Hành. Khi hắn hôn lên cơ thể, cô bỗng nổi cáu. Cô có thể chịu đựng được sự thô bạo, nhưng không thể tiếp nhận sự dịu dàng biến thái của hắn. "Nhanh lên." Cô mở miệng thúc giục, mất kiên nhẫn nhắc nhở: "Dùng bao đi."
Động tác của Phó Thận Hành cứng đờ, muốn buông nhưng không nỡ. Đúng vậy, hắn không nỡ buông. Giống như chàng trai trẻ lần đầu nếm thử ham muốn, sau khi biết rõ mùi vị sẽ không thể vãn hồi. Đành trông ngóng tới ngày có thể dùng sự dịu dàng và nóng bỏng để dành phần nào chút thương cảm của cô.
Hai ngày sau, Hà Nghiên nhận được lời mời của tổng bộ Phó Thị. Tuy Phó Thận Hành nói không quan tâm nhưng không quan tâm sao được. Hắn kín đáo bảo A Giang chuyển lời cho bên HR (bộ phận nhân sự), sắp xếp cho Hà Nghiên một vị trí cực kỳ nhàn hạ, dỗ cô vui là chính. Hà Nghiên thừa biết nhưng không chỉ ra, hàng ngày đi làm tan tầm giống mọi người.
Cô đoán mật khẩu thư phòng rất nhiều lần, nào là sinh nhật Phó Thận Hành, nào là sinh nhật Thẩm Tri Tiết, thậm chí thử cả ngày sinh của mình nhưng vẫn không thể mở được. Những lúc có Phó Thận Hành, cô mượn cớ vào tìm sách, nhưng ở trước mặt hắn, cô không dám hành động.
Đồ không lấy được, Phó Thận Hành thì lại dây dưa không tha. Điều này càng khiến Hà Nghiên thêm bực bội. Bất an hơn cả là thời kỳ sinh lý đã qua từ lâu mà bà dì vẫn chưa thấy đến. Cô không khỏi hoang mang, nếu không phải lần nào Phó Thận Hành cũng sử dụng bao, cô đã nghi ngờ mình mang thai.
Hy vọng không thấy đâu, lại không được bên ngoài giúp đỡ, Hà Nghiên không kìm nén hơn được nữa, đành mạo hiểm hẹn Điền Điềm đi dạo. Hai vệ sĩ theo cách đấy không xa. Sau lần Hà Nghiên gặp chuyện, mỗi lần ra ngoài, Phó Thận Hành đều cho người theo sát. Thường là A Giang, nếu A Giang không rảnh thì sẽ là những vệ sĩ được Phó Thận Hành tin tưởng.
"Không có tin tức gì của Lương Viễn Trạch." Điền Điềm nói, với tay nhặt quần áo mùa hè trên kệ, lấy một chiếc ướm lên người Hà Nghiên, miệng lẩm bẩm những chuyện không liên quan đến trang phục: "Mình thăm dò động tĩnh của Vương Tuấn, không thấy anh ta gửi mail cho mình. À, lần trước gặp anh ta trên mạng, nghi Lương Viễn Trạch dùng tên của anh ta nên đã nói chuyện phiếm một lúc, bị bà vợ gọi điện tới mắng cho một trận."
Hà Nghiên sững người, không nhịn được cười.
Điền Điềm lườm cô, thủng thẳng nói: "Còn không biết xấu hổ mà cười, Hà Nghiên, cậu thiếu nợ tình cảm của mình nhiều quá rồi đấy."
"Ừ, đúng là thiếu nợ nhiều quá rồi." Hà Nghiên khẽ gật đầu, gượng cười: "Mình không mong gì, chỉ mong sau này không làm liên lụy tới cậu."
"Yên tâm đi, tuy mình không nhiều mưu mẹo nhưng khả năng tự bảo vệ thì có thừa." Điền Điềm rướn môi nhìn Hà Nghiên, khẩu khí kiêu ngạo: "Hơn nữa, ba mình lại là thị trưởng, Phó Thận Hành muốn làm gì cũng phải cân nhắc một chút."
Phó Thận Hành là kẻ điên, không e dè khi làm chuyện điên rồ. Hà Nghiên cười cười, chuyển chủ đề, thì thầm hỏi Điền Điềm: "Cậu bảo nên dùng cách gì để đặt mật mã?"
"Ngày sinh hoặc một con số nào đấy mang ý nghĩa đặc biệt." Điền Điềm suy nghĩ, lườm Hà Nghiên: "Có phải ai cũng kỳ quái giống cậu đâu, nhìn lướt qua là nhớ ngay. Người bình thường như mình, phần lớn phải dùng mật mã là những con số đặc biệt, nếu không sẽ không thể nhớ nổi."
Hà Nghiên đồng tình, chỉ là những cách tương tự như chọn ngày sinh nhật đã bị loại bỏ. Đối với Phó Thận Hành, còn có con số nào mang ý nghĩa đặc biệt không? Cô nghĩ nát óc vẫn không giải ra.
Hai người dạo phố xong không ăn cơm, Hà Nghiên về thẳng nhà. Vừa vào cửa, cô bất ngờ phát hiện thấy giày của Phó Thận Hành và A Giang ở huyền quan. Lúc này không sớm không muộn, cả hai cùng về khiến Hà Nghiên nảy sinh nghi hoặc, cố ý thả nhẹ bước chân, chậm rãi lên lầu.
Cửa thư phòng khép hờ, tiếng Phó Thận Hành lạnh như băng truyền ra: "Vẫn chưa tìm thấy người sao?"
Hà Nghiên giật mình, vô thức dừng bước ngoài cửa, nín thở đứng đó, nghiêng tai lắng nghe bên trong nói chuyện.
Chợt nghe A Giang lên tiếng: "Chưa ạ. Em đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức. Điện thoại tắt nguồn không định vị được, hẳn là đã chuẩn bị từ trước."
Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói của Phó Thận Hành càng trở nên lạnh lùng: "Tiếp tục đi, phải tìm cho bằng được." Hắn ngừng lại, bổ sung: "Cẩn thận, đừng để Hà Nghiên biết."
Hà Nghiên giật mình kinh sợ. Trên đời này, những người có quan hệ với cô, ngoại trừ ba mẹ và Lương Viễn Trạch thì không còn ai. Cha mẹ cô vẫn sống ở Nam Mĩ, còn Lương Viễn Trạch thì đang ở Tây Ban Nha tìm kiếm bằng chứng của Phó Thận Hành. Không lẽ, hành động của anh đã bị bại lộ?
Trong thư phòng, Phó Thận Hành lại dặn dò câu gì đó, Hà Nghiên nghe không rõ, chỉ thấy A Giang trả lời ngắn gọn: "Rõ ạ." Hà Nghiên đang phán đoán thì A Giang nhanh chóng từ trong phòng đi ra, cô gần như lùi lại theo bản năng, cố gắng ẩn núp.
Không ngờ, vừa lùi được hai bước, không biết giúp việc ra khỏi bếp từ bao giờ, đứng dưới tầng nhiệt tình chào hỏi: "Cô Hà, cô về rồi ạ?"
Hà Nghiên thoáng sững người, xoay lưng nhìn xuống dưới, thản nhiên trả lời: "Ừm."
Lúc quay lại, Phó Thận Hành đã mở cửa thư phòng, đứng đó nhìn cô. Mặc dù sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại hơi co giật. Trông thấy hắn, Hà Nghiên bình tĩnh lạ thường. Cô giương cằm, lạnh lùng nhìn hắn. A Giang từ trong thư phòng bước nhanh ra, khách khí chào cô, sau đó đi xuống.
Chỉ còn Phó Thận Hành và Hà Nghiên ở cửa.
Phó Thận Hành chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng bảo: "A Nghiên, vào đi." Hắn quay người vào trước, ra hiệu cho cô đóng cửa. Hắn dựa trước bàn hờ hững nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường: "Nghe được bao nhiêu rồi?"
"Không nhiều." Hà Nghiên ngồi xuống, ngước lên nhìn hắn, không có ý định giấu diếm: "Các anh đang tìm ai, chuyện cần giấu tôi là gì?"
Hắn không trả lời ngay, ngập ngừng một chút, đáp: "Đang tìm Trần Hòa."
Hà Nghiên giật mình, trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống. Cô không dám biểu hiện, tiếp tục trầm mặt, cười lạnh: "Tìm cô ấy? Tại sao vậy?"
"Ừm." Phó Thận Hành gật đầu, khóa chặt cô bằng ánh mắt, hỏi lại sau một hồi suy nghĩ: "Còn nhớ tập hồ sơ vân tay ở Bắc Lăng trước kia không?"
Đương nhiên Hà Nghiên nhớ, bởi chính vì nó mà cô đã cố gắng bằng mọi cách để đánh cắp dấu vân tay của Phó Thận Hành. Nếu không bị Trần Hòa phá rối, có lẽ cô đã thành công. "Nhớ, chẳng phải bị anh đốt rồi sao?"
"Bản gốc đã bị đốt, còn bản sao đang nằm trong tay Trần Hòa." Phó Thận Hành trả lời, rướn môi cười nhạt, thong dong giải thích cho cô nghe: "Tôi đã cho người tìm kiếm trong một thời gian dài nhưng vẫn chưa tìm thấy. Bà Trần là cao nhân, giấu bản sao đó rất kỹ."
"Hay là không hề có bản sao?" Hà Nghiên nhíu đôi mi thanh tú, nói dối mặt không đổi sắc: "Một người đi đứng bất tiện như bà ấy thì có thể giấu thứ đấy ở đâu?"
Phó Thận Hành nói: "Chắc là có, vì đã bị Trần Hòa lấy được."
Lúc này, nét mặt Hà Nghiên mới lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cô liên tưởng đến lịch sử cuộc gọi giữa hắn và Trần Hòa trước đấy, không nhịn được hỏi: "Cô ấy đã lấy trộm dấu vân tay của anh à?"
Thấy Hà Nghiên thật sự tin lời mình, Phó Thận Hành bất giác nhẹ nhõm: "Cô ta không tới lấy trộm dấu vân tay của tôi mà là tới uy hiếp tôi."
"Cho nên các anh mới tìm kiếm cô ấy, đúng không?" Hà Nghiên hỏi tiếp.
"Phó Thận Hành đoán không ra tâm tư của Hà Nghiên, cẩn thận quan sát nét mặt cô: "A Nghiên, tôi không còn cách nào khác, sự tồn tại của thứ đó là mối đe dọa đối với tôi, tôi phải loại bỏ mối đe dọa này." Hắn do dự, nói bằng giọng hối lỗi: "Không giấu em, đúng là trước kia tôi có dính líu một chút tới cô ta. Lúc ấy chỉ vì giận em, muốn chọc tức em, không ngờ lại thành ra thế này."
Ừ, vì trả thù mà tới trêu chọc, lừa tình cô bé ấy. Hà Nghiên cười khẩy, thật sự muốn nói với Phó Thận Hành rằng, hành động này không trả thù được cô. Biết người Phó Thận Hành cần tìm không phải là Lương Viễn Trạch, tâm trí cô đã tỉnh táo trở lại. Tự mình gây họa, hậu quả Trần Hòa phải gánh chịu là gì, không liên quan tới cô. Cô nhếch môi rời ghế, lạnh nhạt nói: "Nếu đã tạo ra rắc rối thì tự mình giải quyết đi."
Cô ra khỏi thư phòng, quay về phòng ngủ thay quần áo.
Phó Thận Hành đi theo, chần chừ tiến lên nhốt chặt vòng eo của cô từ phía sau, không chịu buông tay. Hắn nhẹ giọng dỗ dành: "Em giận à?"
Hà Nghiên thật sự không giận, mặc dù cô đoán Phó Thận Hành và Trần Hòa không chỉ "dính líu" đơn giản như thế. Nhưng điều ấy liên quan gì tới cô? Miễn là hắn không chạm vào bạn cô, chạm vào ai khác hay không, nhiều hay ít, cô không thèm quan tâm. Chỉ có điều, bẩn vẫn hoàn bẩn, từ trước tới nay chưa bao giờ sạch sẽ.
"Buông ra." Cô khẽ đuổi, làm bộ ghen tuông: "Tôi muốn đi tắm."
"Được, anh sẽ đi cùng em." Hắn cười, mặc cô giãy dụa, ôm cô vào phòng tắm, ân cần cởi quần áo giúp cô. Hà Nghiên vừa thẹn vừa giận, nhưng vẫn bị hắn bế vào trong bồn tắm lớn. Cả hai gần như trần trụi, hắn không che giấu suy nghĩ xấu xa, ôm chặt cô vào lòng, nâng khuôn mặt cô hôn xuống. Hà Nghiên không thể trốn tránh đành bất lực để tùy hắn phóng túng.
Trong không gian nhỏ hẹp của bồn tắm, hai người nép sát vào nhau, thân thể cường tráng rắn chắc kết hợp với kỹ năng giày vò làm nhiễu loạn hô hấp của Hà Nghiên. Tâm trí cô dần mơ màng, cho tới khi hắn ưỡn lưng định xâm nhập, cô mới bừng tỉnh: "Đừng."
Đôi đồng tử của hắn tối sầm, hơi thở loạn nhịp, nửa dỗ dành nửa lừa gạt: "Sao vậy? Yên tâm, tôi không bắn vào trong, giải quyết cho đỡ thèm, lát sẽ dùng bao."
Gần đây hắn thường xuyên như vậy, luôn dụ dỗ cô không dùng biện pháp bảo vệ, thậm chí còn nắm rất rõ chu kỳ của cô. Bị hắn quấy nhiễu, sắc mặt cô đỏ ửng nhưng thái độ thì vẫn rất lạnh lùng. Đây là câu trả lời cho chuyện của Trần Hòa. Hôm nay, cô không muốn để hắn chạm vào người. Hà Nghiên biết, dùng sức mạnh sẽ không thể đánh bại hắn. Cô liền thay đổi phương thức, khẽ cắn môi, nói nhỏ: "Tôi sắp tới kỳ, cơ thể không thoải mái, không muốn làm."
Phó Thận Hành ngẩn người: "Sắp rồi à?"
"Ừm." Cô gật đầu, sợ bị hắn nhìn thấu, mắt hơi cụp xuống: "Một hai ngày nữa, tôi thấy không khỏe nên không muốn làm."
Ánh mắt hắn lóe lên tia thất vọng nhưng nhanh chóng che giấu. Hắn cúi đầu hôn cô, giận dỗi nói: "Đồ xấu xa, không làm được sao còn quyến rũ tôi?" Hắn nắm tay cô, ép cô đi xuống nắm chặt lấy hắn, cắn tai cô thì thầm: "Em nói xem, tôi phải giải quyết sao đây."
"Chờ một chút, tôi đi lấy ít đồ." Cô gỡ tay hắn, kéo khăn tắm bao bọc cơ thể lao ra khỏi bồn tắm. Cô quay lại nhìn thẳng vào nơi đang dựng đứng, cười ranh mãnh. Hắn ngây người nhận ra mình đã bị lừa, vội vươn tay túm mắt cá chân cô. Nhưng cô đã chuẩn bị từ trước, phóng vọt ra ngoài phòng tắm, đóng sầm cửa, nhanh chóng khóa lại:"Anh cứ từ từ, không phải vội, tôi sẽ ở bên ngoài chờ."
"Đừng để tôi bắt được em." Hắn thật sự tự mình giải quyết, không che giấu tiếng động, đến thời điểm mấu chốt còn khàn giọng gọi tên cô: "A Nghiên, A Nghiên, rên cho tôi nghe đi."
Hà Nghiên sững người một lúc mới hiểu, mặt đỏ tới tận mang tai, xấu hổ mắng: "Phó Thận Hành, anh là đồ biến thái."
Vừa dứt lời, tiếng rên rỉ khó chịu liền truyền qua cánh cửa. Một lúc lâu sau, tiếng nước vang lên. Hà Nghiên thở phào, mở khóa cửa, xoay người thay quần áo. Không ngờ, vừa đi được hai bước, cô đã bị Phó Thận Hành tấn công từ phía sau. Cô hoảng hốt hét toáng, ngã nhào xuống thảm. Hắn nhìn cô cười đắc ý: "A Nghiên, em quá coi thường người đàn ông của mình, anh ta đâu dễ tự xả bằng tay."
Nói xong, hắn luồn tay vào dưới khăn tắm của cô, đặt vật nóng hổi giữa đùi cô. Hắn không mạnh mẽ xâm nhập mà chỉ cọ xát trêu đùa.
"Phó Thận Hành! Anh là đồ khốn kiếp." Cô giận dữ chửi rủa, mặt mũi đỏ ửng bởi hành động của hắn.
Hắn mỉm cười, cúi người hôn lưng cô, từ dịu dàng đến kịch liệt, cuối cùng phóng thích giữa hai chân cô. Hắn ôm cô trở lại phòng tắm, cả hai tắm qua một lần nữa. Thấy cô vẫn lạnh mặt, hắn ghé sát dỗ dành: "Đừng giận nữa, còn chưa vào mà."
Cô nghiến răng phớt lờ, ném gối vào người hắn: "Cút, tối nay ngủ chỗ khác đi."
Không ngờ hắn lại đồng ý: "Được thôi, dù sao cơ thể em cũng không thoải mái, nhìn mà không ăn được khác nào hành hạ tôi. Chi bằng mấy ngày tới chúng ta ngủ riêng đi. Em nhớ tôi thì cứ xuống dưới tầng tìm tôi."
Hà Nghiên hơi bất ngờ, trước kia mỗi lần cơ thể không thoải mái, không thấy hắn trốn tránh như thế này bao giờ. Hôm nay đúng là rất kỳ. Cô sinh nghi nhưng nét mặt vẫn dửng dưng, lạnh lùng nói: "Đi mau! Ai thèm nhớ anh."
Đêm đó, Phó Thận Hành thật sự ngủ dưới tầng.
Hà Nghiên có cảm giác hắn đang lừa mình, là chuyện gì thì cô nhất thời không đoán ra. Cảm giác này rất khó chịu. Vì vậy, lúc đi làm, cô không khỏi thất thần. Suy nghĩ quá nhập tâm nên lúc chiếc điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên, cô giật mình, sững sờ mất một lúc mới nhấc điện thoại lên: "A lô, xin chào."
Đối phương không lên tiếng ngay, yên lặng giây lát, nhẹ nhàng cất lời: "Cô giáo Hà, tôi là Trần Hòa."
Bình luận truyện