Vẽ Nên Hạnh Phúc
Chương 13
Thứ năm tuần này, Lâm Đồng Chi về nhà, mẹ mặt mày hớn hở ra đón. Lâm Đồng Chi cũng không để ý, sau khi cô gọi một tiếng mẹ thì vẫn giống ngày thường, thay đôi dép rồi chui vào phòng của mình, để túi sách xuống lấy giấy bút ra, tìm đề hình mà chiều nay học, sau đó dựa theo phương pháp của Cố Duy Bình vẽ giao tuyến ra và tính toán lại một lần, khi xác định đã nhớ kỹ cách giải loại đề hình này, trong lòng cô không khỏi sinh ra một cảm giác hài lòng, mình cũng không phải đần như vậy ha, coi như nó đã khác đi, mình cũng biết cách giải rồi, vì vậy Lâm Đồng Chi giơ tay lên búng một cái.
Đúng lúc này, mẹ ở bên ngoài gọi: "Đồng Chi, ra nhặt rau giúp mẹ."
Rất lâu rồi mẹ không bảo cô làm việc gì..., Lâm Đồng Chi có chút kinh ngạc, cô vội vàng để giấy bút xuống đi ra ngoài, chính mình còn chưa kịp mở miệng nói, thì Lâm Giản đã kéo dài giọng, hơi khoa trương kêu lên: "Mặt trời mọc lên từ phía tây hay sao, mẹ lại bảo Lâm Đồng Chi làm việc?"
Mẹ đánh cho nó một cái, trên mặt vẫn cười dịu dàng hiền lành, ám ảnh họp phụ huynh hình như đã bị xua tan hoàn toàn, đã làm cho tâm tình của Lâm Đồng Chi tốt lên không ít, cô đi vào bếp, tìm rổ, mang ghế nhỏ ngồi xuống động tác nhanh nhẹn ngắt đầu bỏ đuôi, chọn đậu nành.
Không bao lâu, mẹ cũng đi vào, ngồi xuống vừa giúp đỡ vừa vui vẻ mở miệng: "Đồng Chi, nói cho con một tin tức tốt, con không cần phải thi lại vào trường đại học nữa."
Quả đỗ trong tay Lâm Đồng Chi đã được nhặt tốt liền tiến vào sọt rác, cô nghiêng mặt, vẻ mặt thắc mắc nhìn mẹ.
Mẹ nghĩ cô có biểu tình như vậy do quá độ vui mừng, lại nói tiếp: "Ba con chuẩn bị cho con tham gia quân ngũ, ừ, địa phương thì không cần nghĩ, đi Tân Cương, dù sao con không cần lại đi thi đại học quái quỷ gì đó nữa."
Thình lình xảy ra biến cố lại có thể quyết định số phận của cô, cứ như vậy bị mẹ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra khỏi miệng, làm Lâm Đồng Chi có cảm giác rất khó tin và trống rỗng, mà lúc này, ba cũng thong thả đi vào bếp, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, mỉm cười bổ sung: "Học đại học cũng không phải con đường duy nhất, cái đó dù sao cũng là ngồi cầu độc mộc, không phải mỗi người đều thích hợp với nó, Đồng Chi, lần này con vào quân đội rèn luyện một chút, thay đổi hoàn cảnh Đồng Chi của chúng ta nói không chừng càng có thể giỏi hơn đấy."
Cổ họng của Lâm Đồng Chi đột nhiên có một loại cảm giác nghẹt thở, ba mẹ chu đáo như vậy, cô còn cầu mong gì hơn nữa? Chỉ cần cô nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ đi con đường này, thi đại học, luôn làm cho người ta lo lắng và sợ hãi, nhưng những loài thú dữ sẽ không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì tới cô nữa, cô muốn reo hò, muốn cười to, muốn la hét, tảng đá lớn trong lòng cô đã lâu đột nhiên biến mất, trái tim chỉ còn lại một khoảng trống lớn, điều này thật sự chỉ là gánh nặng sao? Vừa rồi cô đã giải quyết được một vấn đề khó khắn nhưng niềm vui lại từ đâu mà đến? Và vì sao vừa nghĩ đến phải rời khỏi trường học liền cảm thấy chua xót trong long và muốn rơi nước mắt? Bản tính là thứ gì mà làm cho Lâm Đồng Chi phản ứng theo bản năng: "Thành tích của con đã tiến bộ rồi, con không muốn đi lính."
Chỉ nghe "bộp" một tiếng, mẹ ném rổ rau xuống đất, Lâm Giản đang ở trong phòng khách chạy nhanh vào bếp, nôn nóng sốt ruột hỏi: "Chuyện gì? Chuyện gì?" Nhìn sắc mặt của mẹ, lại thè lưỡi rồi chạy nhanh về phòng khách tắt ti vi rồi chạy nhanh vào phòng của mình.
"Ngươi đứa bé này sao lại tùy hứng như vậy? Con có biết, cả thành phố một năm có bao nhiêu chỉ tiêu nữ binh không? Chỉ vì con mà ba con đã phải cầu xin ông nội và bà nội, ăn nói khép nép, nhờ vả khắp nơi đút lót khắp nơi, những nơi có thể liên hệ đều tìm đến, con hỏi người ta một chút, ba con đời này đã cầu xin ai như vậy lần thứ hai chưa? Con cho rằng đang đi chợ mua rau nói mua là mua được sao?" Mẹ càng nói càng tức giận: "Con cũng rất không hiểu chuyện rồi, những lời này mẹ vốn không muốn nói ra, thành tích của con tiến bộ hơn vẫn là chỉ đứng dưới 20 người trong lớp, hi vọng có thể thi đậu đại học là rất mong manh, nếu con chịu cố gắng hơn, có nắm chắc thi được đại học, người làm ba mẹ như chúng ta cũng không đến mức như vậy?"
Lâm Đồng Chi ôm lấy đầu gối, chôn đầu thật sâu xuống dưới, nước mắt cũng đã tuôn ra, ba, cả đời ba luôn ngay thẳng trí thức kiêu ngạo lại vì cô mà làm ra những chuyện như vậy? Con cái nhà người ta mang tới vinh dự, vui vẻ cho ba mẹ và gia đình, còn cô? Lại làm cho ba mẹ phải quan tâm, lo lắng, chạy đôn chạy đáo, đầu cô càng chôn thấp hơn, dường như cô muốn thu nhỏ thân thể của mình để có thể cố gắng làm cho sự khuất nhục của ba mẹ thu nhỏ lại, nhỏ đến mức có thể chui vào lòng đất, nhỏ đến nỗi làm cho người khác không chú ý đến.
Ba đi đến nhặt cái rổ lên, hơn nữa đè tay mẹ xuống. Ánh mắt của ba mang theo ôn hòa, tìm tòi nghiên cứu, khích lệ nhìn cô: "Đồng Chi, bây giờ con đã lớn rồi, hãy nói cho ba mẹ biết, con nghĩ thế nào?"
Ánh mắt yêu thương kia làm cho Lâm Đồng Chi từ từ ngẩng đầu lên, cô cắn môi, giọng nói rất nhỏ nhưng rất kiên định: "Ba, con không muốn làm lính đào ngũ."
"Cái gì?" Ba cũng không tức giận, chỉ là rất hứng thú nhìn cô, trong ánh mắt thậm chí có một loại có thể gọi là tha thiết, ánh mắt này khích lệ cô, cô nhìn ba nói: "Ba, con cảm thấy con vẫn có thể cố gắng. Đều nói thi đại học như chiến đấu, như vậy thắng hay thua chỉ có thể chiến đấu xong mới biết được, con không thể chưa đánh đã chạy."
Chính cô cũng không dám tin là mình lại có thể nói được mấy câu đó, đột nhiên cô nhìn thấy bản chất của trái tim mình và những gì cô thực sự muốn, thì ra cô cũng không yếu đuối, nhát gan, sợ phiền phức như vậy, thì ra khi đối mặt với khó khăn cô chẳng những không trốn tránh khóc lóc. Dường như trong lòng của cô còn có thể phát ra những tiếng gào thét như trong ca khúc về trận tử chiến của Sở: "Sở tuy tam hộ, vong tần tất sở (Tuy nước sở chỉ còn 3 hộ nhưng diệt tần tất là sở)." Đây là huyết mạch và dũng khí tổ tiên di truyền lại đã làm cho vô số địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, như vậy, cô còn sợ cái gì?
Cô nhẹ nhàng mở miệng, cũng đã xác định được tâm tư của mình và bày tỏ thái độ với ba: "Trận đánh này, con nhất định phải đánh, trận đánh này, con sẽ không thua."
Vẻ mặt của ba vui mừng, giống như con gái nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành, vui mừng và tự hào, sự tức giận của mẹ sớm bị ném lên chín tầng mây, mẹ mang theo biểu tình xa lạ kinh ngạc vui sướng nhìn Lâm Đồng Chi, giống như thấy được món đồ quý giá đã mất đi mà tìm lại được, hoặc là, có người chứng minh một cái bình hay tảng đá ở trong nhà cô lại là một khối vàng.
Đúng lúc này, mẹ ở bên ngoài gọi: "Đồng Chi, ra nhặt rau giúp mẹ."
Rất lâu rồi mẹ không bảo cô làm việc gì..., Lâm Đồng Chi có chút kinh ngạc, cô vội vàng để giấy bút xuống đi ra ngoài, chính mình còn chưa kịp mở miệng nói, thì Lâm Giản đã kéo dài giọng, hơi khoa trương kêu lên: "Mặt trời mọc lên từ phía tây hay sao, mẹ lại bảo Lâm Đồng Chi làm việc?"
Mẹ đánh cho nó một cái, trên mặt vẫn cười dịu dàng hiền lành, ám ảnh họp phụ huynh hình như đã bị xua tan hoàn toàn, đã làm cho tâm tình của Lâm Đồng Chi tốt lên không ít, cô đi vào bếp, tìm rổ, mang ghế nhỏ ngồi xuống động tác nhanh nhẹn ngắt đầu bỏ đuôi, chọn đậu nành.
Không bao lâu, mẹ cũng đi vào, ngồi xuống vừa giúp đỡ vừa vui vẻ mở miệng: "Đồng Chi, nói cho con một tin tức tốt, con không cần phải thi lại vào trường đại học nữa."
Quả đỗ trong tay Lâm Đồng Chi đã được nhặt tốt liền tiến vào sọt rác, cô nghiêng mặt, vẻ mặt thắc mắc nhìn mẹ.
Mẹ nghĩ cô có biểu tình như vậy do quá độ vui mừng, lại nói tiếp: "Ba con chuẩn bị cho con tham gia quân ngũ, ừ, địa phương thì không cần nghĩ, đi Tân Cương, dù sao con không cần lại đi thi đại học quái quỷ gì đó nữa."
Thình lình xảy ra biến cố lại có thể quyết định số phận của cô, cứ như vậy bị mẹ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra khỏi miệng, làm Lâm Đồng Chi có cảm giác rất khó tin và trống rỗng, mà lúc này, ba cũng thong thả đi vào bếp, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, mỉm cười bổ sung: "Học đại học cũng không phải con đường duy nhất, cái đó dù sao cũng là ngồi cầu độc mộc, không phải mỗi người đều thích hợp với nó, Đồng Chi, lần này con vào quân đội rèn luyện một chút, thay đổi hoàn cảnh Đồng Chi của chúng ta nói không chừng càng có thể giỏi hơn đấy."
Cổ họng của Lâm Đồng Chi đột nhiên có một loại cảm giác nghẹt thở, ba mẹ chu đáo như vậy, cô còn cầu mong gì hơn nữa? Chỉ cần cô nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ đi con đường này, thi đại học, luôn làm cho người ta lo lắng và sợ hãi, nhưng những loài thú dữ sẽ không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì tới cô nữa, cô muốn reo hò, muốn cười to, muốn la hét, tảng đá lớn trong lòng cô đã lâu đột nhiên biến mất, trái tim chỉ còn lại một khoảng trống lớn, điều này thật sự chỉ là gánh nặng sao? Vừa rồi cô đã giải quyết được một vấn đề khó khắn nhưng niềm vui lại từ đâu mà đến? Và vì sao vừa nghĩ đến phải rời khỏi trường học liền cảm thấy chua xót trong long và muốn rơi nước mắt? Bản tính là thứ gì mà làm cho Lâm Đồng Chi phản ứng theo bản năng: "Thành tích của con đã tiến bộ rồi, con không muốn đi lính."
Chỉ nghe "bộp" một tiếng, mẹ ném rổ rau xuống đất, Lâm Giản đang ở trong phòng khách chạy nhanh vào bếp, nôn nóng sốt ruột hỏi: "Chuyện gì? Chuyện gì?" Nhìn sắc mặt của mẹ, lại thè lưỡi rồi chạy nhanh về phòng khách tắt ti vi rồi chạy nhanh vào phòng của mình.
"Ngươi đứa bé này sao lại tùy hứng như vậy? Con có biết, cả thành phố một năm có bao nhiêu chỉ tiêu nữ binh không? Chỉ vì con mà ba con đã phải cầu xin ông nội và bà nội, ăn nói khép nép, nhờ vả khắp nơi đút lót khắp nơi, những nơi có thể liên hệ đều tìm đến, con hỏi người ta một chút, ba con đời này đã cầu xin ai như vậy lần thứ hai chưa? Con cho rằng đang đi chợ mua rau nói mua là mua được sao?" Mẹ càng nói càng tức giận: "Con cũng rất không hiểu chuyện rồi, những lời này mẹ vốn không muốn nói ra, thành tích của con tiến bộ hơn vẫn là chỉ đứng dưới 20 người trong lớp, hi vọng có thể thi đậu đại học là rất mong manh, nếu con chịu cố gắng hơn, có nắm chắc thi được đại học, người làm ba mẹ như chúng ta cũng không đến mức như vậy?"
Lâm Đồng Chi ôm lấy đầu gối, chôn đầu thật sâu xuống dưới, nước mắt cũng đã tuôn ra, ba, cả đời ba luôn ngay thẳng trí thức kiêu ngạo lại vì cô mà làm ra những chuyện như vậy? Con cái nhà người ta mang tới vinh dự, vui vẻ cho ba mẹ và gia đình, còn cô? Lại làm cho ba mẹ phải quan tâm, lo lắng, chạy đôn chạy đáo, đầu cô càng chôn thấp hơn, dường như cô muốn thu nhỏ thân thể của mình để có thể cố gắng làm cho sự khuất nhục của ba mẹ thu nhỏ lại, nhỏ đến mức có thể chui vào lòng đất, nhỏ đến nỗi làm cho người khác không chú ý đến.
Ba đi đến nhặt cái rổ lên, hơn nữa đè tay mẹ xuống. Ánh mắt của ba mang theo ôn hòa, tìm tòi nghiên cứu, khích lệ nhìn cô: "Đồng Chi, bây giờ con đã lớn rồi, hãy nói cho ba mẹ biết, con nghĩ thế nào?"
Ánh mắt yêu thương kia làm cho Lâm Đồng Chi từ từ ngẩng đầu lên, cô cắn môi, giọng nói rất nhỏ nhưng rất kiên định: "Ba, con không muốn làm lính đào ngũ."
"Cái gì?" Ba cũng không tức giận, chỉ là rất hứng thú nhìn cô, trong ánh mắt thậm chí có một loại có thể gọi là tha thiết, ánh mắt này khích lệ cô, cô nhìn ba nói: "Ba, con cảm thấy con vẫn có thể cố gắng. Đều nói thi đại học như chiến đấu, như vậy thắng hay thua chỉ có thể chiến đấu xong mới biết được, con không thể chưa đánh đã chạy."
Chính cô cũng không dám tin là mình lại có thể nói được mấy câu đó, đột nhiên cô nhìn thấy bản chất của trái tim mình và những gì cô thực sự muốn, thì ra cô cũng không yếu đuối, nhát gan, sợ phiền phức như vậy, thì ra khi đối mặt với khó khăn cô chẳng những không trốn tránh khóc lóc. Dường như trong lòng của cô còn có thể phát ra những tiếng gào thét như trong ca khúc về trận tử chiến của Sở: "Sở tuy tam hộ, vong tần tất sở (Tuy nước sở chỉ còn 3 hộ nhưng diệt tần tất là sở)." Đây là huyết mạch và dũng khí tổ tiên di truyền lại đã làm cho vô số địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, như vậy, cô còn sợ cái gì?
Cô nhẹ nhàng mở miệng, cũng đã xác định được tâm tư của mình và bày tỏ thái độ với ba: "Trận đánh này, con nhất định phải đánh, trận đánh này, con sẽ không thua."
Vẻ mặt của ba vui mừng, giống như con gái nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành, vui mừng và tự hào, sự tức giận của mẹ sớm bị ném lên chín tầng mây, mẹ mang theo biểu tình xa lạ kinh ngạc vui sướng nhìn Lâm Đồng Chi, giống như thấy được món đồ quý giá đã mất đi mà tìm lại được, hoặc là, có người chứng minh một cái bình hay tảng đá ở trong nhà cô lại là một khối vàng.
Bình luận truyện