Vệ Sĩ

Chương 12: Sở tư lệnh và Hoắc tướng quân



Bộ tư lệnh sau khi chuyển dời đến góc sân thể dục nào đó có công sự che chắn, Sở Tuần đang tính hô lên “Đánh” thì Truyền Võ ở phía sau đè lại bả vai cậu, nhéo nhéo.

Cậu nhóc lấy ra một hột đào, hột đào dùng dao nhỏ khoét rỗng có thể làm thành cái còi. Hoắc Truyền Võ dùng ná bắn bình thường hay chơi, bày ra tư thế kéo cung, hai mắt híp lại, khóe miệng mím chặt, ba ——

Sở Tuần quay đầu lại, miệng há thành hình chữ O, nhìn thấy ngón tay Truyền Võ buông lỏng, hai mắt đen láy bình tĩnh nhìn về phía trước, khóe mắt hơi mỏng trong lúc xuất thủ nháy mắt bắn ra một tia thần thái phiêu dật……

Cái còi giống như một quả tên lệnh (1), khi cắt qua không trung vô cùng trong trẻo dễ nghe.

(1) Tên lệnh: Mũi tên bay

Ám hiệu vừa ra, từ mấy phương hướng bất đồng đồng thời tuôn ra tiếng huýt sáo, là mấy anh em dưới tay Truyền Võ huýt sáo phối hợp với cậu, phát động tiến công!

Sở Tuần nào đã gặp qua chuyện này?

Cậu hôm nay mới tính mở mang kiến thức, thiếu niên Hoắc tướng quân trên chiến trường đánh nhau với người ta, là như thế nào.

Cái gọi là tên lệnh, là bọn thổ phỉ thời dân quốc lưu truyền, tên lệnh chính là ám hiệu phục kích, những tên mã phỉ đang mai phục xách súng vung đao xông lên, trên cổ ngựa còn buộc chuông vang. Bởi vậy bọn mã tặc thổ phỉ này bị gọi là “Bọn cướp đường”. Hơn nữa bọn cướp đường này vốn gốc Sơn Đông, nơi khởi nguồn của thổ phỉ, xưa có Tần Thúc Bảo, Tống Công Minh, sau có Trương Tông Xương, Tôn Mĩ Dao (2), bọn cướp đường hung hãn tung hoành khắp các con đường quan ngoại (3) thời dân quốc, phần lớn là đồng hương Hoắc gia.

(2) Tần Thúc Bảo: Ai xem phim Tần vương Lý Thế Dân thì biết ha, những người này đều xuất thân Sơn Đông, bạn nào hứng thú có thể search google ^^

(3) Quan ngoại: Vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc – Theo QT

Một trái cà chua chín rục xé gió phóng đến sân thể dục, ba, phạm vi ba thước, một mảng nước đỏ bắn tung tóe, mở đầu cho cuộc chiến.

Mấy đứa nhỏ trong đại viện Bộ Ủy đang chơi bóng trên sân thể dục, không nghĩ tới bị phục kích, hơn nữa là mấy nhóm người trước sau hô ứng bọc đánh vây kín, lập tức rối loạn trận địa.

Mấy đứa nhỏ kéo bè kéo lũ đánh nhau, nào đã gặp qua sách lược chiến thuật, còn dương đông kích tây, ám độ trần thương (4), hai cánh tả hữu mai phục xung phong liều chết, đám trẻ ở đại viện Bộ Ủy trở tay không kịp, vừa ngoảnh lại nhìn liền bị ném cà chua đỏ, phía sau lại bị Thẩm phó tướng mang binh bọc đánh, mông đều bị đạn cao su bắn trúng.

(4) Ám độ trần thương: hoạt động bí mật, đánh úp

Thẩm Bác Văn nằm soài sau đống cát bên rìa sân thể dục, bắn, đạn cao su không đả thương người, nhưng bị bắn vào mông, đùi, là rất đau.

Bọn họ còn có ná, trong túi quần mỗi người đều cất một túi vỏ đạn rỗng là đặc sản đại viện, không phải con nhà bộ đội tuyệt kiếm không ra.

Sở Tuần mưu tính rất chuẩn, mấy đứa nhỏ kia quả nhiên nghĩ chạy vào hành lang trốn, tính chạy đến cửa, ở đó ngăn cản đánh trả. Mới vừa chạy đến trước cửa liền bị một trái bom nước bay thẳng vào mặt, cả người ướt đẫm……

Bom nước là vũ khí bí mật Sở tư lệnh phát minh. Sở Tuần dùng vòi nước cao su dưới chân chế tác bom, lấy túi thực phẩm trong căn tin đại viện, bơm nước vào, buộc kín miệng túi, đưa cho Truyền Võ.

Truyền Võ cầm vũ khí, từ phía sau công sự che chắn nhảy ra, chạy hai bước lấy đà, cong người về sau, cánh tay phải ra sức vung lên……

Sử dụng bom nước kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, uy lực rất lớn, đánh đối phương không kịp thở. Lúc này là mùa thu, nhiệt khí đã qua đi, khí hậu chuyển lạnh. Nước lạnh băng mới bơm từ vòi thấm qua quần áo vào người, lạnh lẽo khiến cả người run run, gào khóc. Trúng chiêu chính là đứa cầm đầu bên đại viện Bộ Ủy, tên Hầu Nhất Quần.

Sở Tuần khom lưng tránh phía sau công sự, nhếch miệng vui sướng, khích lệ Truyền Võ: “Đánh hay lắm, xử đẹp tụi nó!”

Sở tiểu nhị kỳ thật là người đặc biệt có tâm mắt, là kẻ trộm tinh ranh trong các kẻ trộm. Chuyện kéo bè kéo lũ đánh nhau này, cậu cũng không tự mình ra trận, mỗi lần đều là chỉ huy đám người Thiệu sĩ quan, Thẩm phó tướng kia, cậu ở phía sau mọi người ồn ào kiêm thét to. Đánh giặc xong cả đám mặt mũi lem luốc hệt như mèo hoa, nhìn Sở Tuần một thân sạch sẽ, tóc rẽ ngôi sáng bóng, giày da cũng không dính đất, đặc biệt mĩ.

Hoắc Truyền Võ chỉ mặc một chiếc áo sơmi đơn bạc, quần áo đều ướt nhẹp, vuốt mặt một cái, trên cằm dính nước, khoang ngực phập phồng.

Hai người chụm đầu, nghe được lồng ngực đối phương hưng phấn thở dốc, vùi đầu bơm nước, thực vui vẻ.

Sở Tuần nói: “Để tôi ném bọn chúng một quả.”

Truyền Võ nói: “Để yêm, nhẫm lực quá yếu, bay không xa, không tới trận địa của chúng ta.”

Truyền Võ bởi vì đánh đến hưng phấn, mặt đỏ lên, má lúm đồng tiền thật sâu, hai mắt đen láy, cầm quả bom nước: “Xem nè, yêm ném trúng đứa ở đằng xa kia cho cậu xem…”

Sở Tuần ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng cổ nhìn. Áo sơmi Truyền Võ ướt đẫm, dán sát vào người, lộ ra làn da màu lúa mạch, dây lưng thắt chặt trên eo, chạy lấy đà, kéo một chân ra sau, phát lực kéo căng người tạo thành một đường cong, dáng người vừa rắn chắc lại linh hoạt. Sở Tuần nhìn không chuyển mắt, Sở tư lệnh bị Tiểu Hoắc tướng quân làm rung động, chỉ bốn chữ —— thực, mẹ, nó, suất!

Hoắc Truyền Võ ném xong một vòng bom, lại xách súng lên, nằm sấp ngắm bắn, kỹ thuật bắn súng thực chuẩn, một người một súng, bắn vào đối thủ. Là con nhà sư trưởng, từ nhỏ đã nghịch súng, ở trong bộ đội luyện bắn bia, súng giả súng thật đều dùng tuốt, công phu cũng không phải xoàng.

Quần áo Sở Tuần cũng ướt nhẹp, đầu tóc ướt đẫm rối bời, cầm vòi nước gắn vào hệ thống cấp nước, bơm nước cho người ta, chơi vui đến điên…

Sở tư lệnh một trận chiến thành danh.

Trận chiến này, đám trẻ trong đại viện quân đội toàn thắng, đánh cho đối phương chạy trối chết, có mấy đứa nhỏ bị bom nước đập khóc, lau nước mắt chạy về tìm viện binh.

Đại viện Bộ Ủy có một đám mấy đứa lớn hơn cầm theo gậy gộc chạy đến.

Sở Tuần vừa thấy, vội vàng huýt còi miệng kêu gọi đồng bạn, hô to! “Lui lại.”

Đánh cho đã, chiếm đủ tiện nghi, một đám trẻ lập tức bỏ chạy, sau lưng có người cầm gậy gộc đuổi giết bọn họ.

Sở Tuần lúc này cũng không để ý được Thiệu Quân Bác Văn, chạy trốn bằng mọi cách, cả đám chạy tán loạn. Truyền Võ kéo Sở Tuần chạy bạc mạng. Truyền Võ chạy rất nhanh, một đường chạy như bay, lại không buông tay Sở Tuần. Sở Tuần cũng may là đã thay quần dài, đi giày chơi bóng, không có mặc tây trang đi ra khoe khoang. Truyền Võ càng chạy mặt càng hồng, Sở Tuần càng chạy mặt càng trắng.

Bọn họ chạy về phía sân than đá, đi đường tắt chạy về sào huyệt.

Sân than đá lúc đó, bên trong bức tường vây là một khối hơn một ngàn tấn xỉ than đá xếp thành một núi than, sau được đưa vào nhà xưởng ép thành từng khối than tổ ong.

Hai người bọn họ vì chạy trốn, bay qua tường thấp, chạy trên núi than, từ đó trở mình phóng qua. Hai đứa nhỏ bước thấp bước cao chạy qua đỉnh núi, Truyền Võ cố kéo Sở Tuần phía sau, không để ý liền bị trợt chân, lăn lông lốc từ trên núi than xuống. Sở Tuần kêu một tiếng, không đứng vững, cũng lăn xuống, không ngừng lại được, một đường lăn thẳng xuống…

Chạy trên núi than là rất nguy hiểm, xỉ than đá đổ xuống, giống như cát chảy, dễ dàng đem hai đứa nhỏ chôn xuống, mất cái mạng nhỏ cũng không ai hay. Việc này hai đứa tiểu hỗn đản năm đó cũng không biết, không hiểu, vô cùng lớn mật.

Hai người một đường lăn xuống, toàn thân đen thui, từ đầu đến chân cuộn thành hai cục than đen.

Một đường chật vật chạy về đại viện, lính gác cổng đều bị dọa nhảy dựng, cơ hồ không nhận ra, hai cục than này là tổ tông nhà Sở sư trưởng cùng Hoắc sư trưởng.

Đám người đuổi theo muốn đánh bọn họ, ở xa nhìn thấy cổng viện có giải phóng quân gác, liền biết đuổi không kịp, thở hổn hển, cách một con phố mắng.

Sở Tuần kéo tay Hoắc Truyền Võ, trộm chạy đến chỗ không ai biết phía sau căn tin lẩn trốn, hai người mệt thở không ra hơi, cười đến không dậy nổi thắt lưng.

Sở Tuần đắc ý: “Ha ha ha ha, bom nước của lão tử rất mạnh đó, đánh cho bọn họ đều ‘tiểu ra quần’!”

Sở Tuần hỏi: “Nè, thú vị không?”

Truyền Võ cũng cười, thiệt tình gật đầu: “Ừ.”

Lăn thành hai quả trứng thối, cũng không dám về nhà, cứ để vậy mà về, không phải là tìm đánh sao. Hai người bọn họ cúi người, ở dưới vòi nước rửa sạch. Nước lành lạnh đâm vào da thịt, Sở Tuần run run không ngừng vung tay, sợ lạnh. Truyền Võ đem cả đầu đưa vào vòi nước, nước chảy xuống đều là màu đen. Bọt nước từ mũi, lông mi ào ào chảy xuống, chảy tới cổ họng, dọc theo ngực chảy xuống.

Sở Tuần đánh lén: “Chảy xuống đũng quần cậu nè.”

Truyền Võ nhanh chóng đón đỡ, ở dưới dòng nước nghiêng đầu phiêu ra một ánh mắt, trên lông mi dày đậm toàn là bọt nước, ánh mắt rất sáng.

“Ai mẹ……”

Truyền Võ bưng đũng quần, khẽ kêu một tiếng, nước lạnh thực chảy vào đũng quần cậu, lạnh lẽo.

“Tiểu kê kê nhà cậu bị đông lạnh thành đá rồi đi!”

Sở Tuần ha ha ha chê cười đối phương.

Truyền Võ cởi chiếc áo sơmi không thể nào bẩn hơn ra, để lưng trần, vẫy vẫy tóc. Nam tử hán mười tuổi còn chưa trưởng thành, dáng người hơi gầy, xương quai xanh tu thẳng hữu lực, làm người ta liếc mắt liền cảm thấy, hình dáng khung xương toàn thân của đứa nhỏ này đều cực cường tráng, bụng phẳng eo hẹp thu vào quần dài, đường cong lưu loát.

Vóc người không cao to, cơ bắp cũng không nhiều, nhưng Hoắc Truyền Võ mười tuổi, rõ ràng đã có khí chất của một chàng trai trẻ.

Ngực Tiểu Sơn Đông ấy vậy mà cũng có đường cong, Sở Tuần hướng về phía hai hạt đỏ nhỏ nhợt nhạt trên ngực đối phương ngắm vài lần, hoàn toàn theo bản năng, bản thân ở trong lòng so sánh một phen, làn da Hoắc tiểu nhị không trắng bằng mình, nhưng là, quả thật dáng người so với mình cường tráng hơn chút.

Hoắc Truyền Võ vò vò áo sơ mi của mình, đưa vào nước chà xát, tìm được một chỗ còn trắng trên áo, kề sát lại: “Đưa mặt cho yêm.”

Mặt Sở Tuần đen đến mức không thấy rõ ngũ quan, chỉ thấy một hàm răng trắng, thực nghe lời đưa mặt cho Hoắc Truyền Võ.

Truyền Võ lấy một góc áo lau mặt cho cậu, lớp xỉ than biến mất, một lần nữa hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo với một nốt ruồi son ở trên.

Sở Tuần vừa rồi quá độ hưng phấn, chạy quá nhanh, ôm bụng chậm rãi khom lưng.

Truyền Võ thò tay xoa bụng cho cậu.

Sở Tuần ngăn lại, oán giận: “Tay cậu lạnh quá, cậu ướp lạnh bụng tôi hả?!”

Truyền Võ chà xát tay, không ngừng hà hơi, sợ không đủ nóng, liền thò tay ôm bụng mình ủ ấm, sau đó mới ôm bụng nhỏ của Sở Tuần xoa xoa.

Tối đó, cả đám trẻ chạy về đại viện, đều tự về nhà. Bởi vì đánh thắng trận, bọn nhỏ cả đại viện mặt mày đều không che được khí thế đắc ý dào dạt của một đám thổ phỉ cướp bóc thành công, quay về doanh trại chúc mừng chia chác chiến lợi phẩm.

Sở Tuần một thân đen thui, còn đang chột dạ, nhẹ tay nhẹ chân lấy chìa khóa nhà đeo trên cổ xuống mở cửa, cửa vừa mở ra liền cúi đầu rón rén chuồn vào phòng.

“Tiểu Tuần?”

“……”

Sở Tuần vừa ngẩng đầu, liền đối diện với cái trừng mắt lạnh lẽo của Sở sư trưởng đang ngồi ngay ngắn ở sô pha trong phòng khách!

Sở tư lệnh bày binh bố trận, thần cơ diệu toán, ngàn tính vạn tính, cũng không tính ra cha mình ở nhà chờ mình.

Chức tư lệnh này, là cái mác tự phong, ở trước mặt anh em còn vênh vang ba hoa, về nhà vừa thấy Sở sư trưởng hàng thật giá thật, lập tức liền héo.

Sở Hoài Trí sao lại trùng hợp ở nhà? Thân làm cha vẫn là lo lắng Sở Du, trong lòng không bỏ xuống được đứa nhỏ chết tiệt kia, trong quân đội được lúc rảnh rỗi, liền trở về nhìn một cái, cùng mấy người lãnh đạo cảnh vệ bên kia nói vài câu khách khí. Sở Du mấy ngày nay cũng thành thật, mỗi ngày đi sớm về trễ, ở bên ngoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu hỗn ở sân trượt băng, phòng ghi hình, phòng bi-a, cũng không gây sự. Sở sư trưởng là không nghĩ tới, thế nhưng gặp được con trai út nhà mình đi ra ngoài quậy phá.

Sở sư trưởng đưa tay vò đầu con mình, từ trên mớ tóc hỗn độn trên đỉnh đầu Sở Tuần cào ra một vốc tro than!

Sở Tuần kỳ thật còn chưa vào cửa, điện thoại trách móc đã gọi tới nhà cậu, bị cha cậu nghe máy.

Điện thoại trách móc chính là nhà đứa nhỏ bên đại viện Bộ Ủy bị bọn họ đánh, họ Hầu. Có người nhận ra “Ngọc Tuyền lộ tam thiếu” Sở Tuần Thẩm Bác Văn bọn họ, trực tiếp gọi điện thoại than phiền với cha mẹ, con nhà anh chị đánh con nhà chúng tôi, đánh rất nặng tay!

Sở Tuần kinh ngạc trừng mắt nhìn, còn nghiêm chỉnh giải thích với cha cậu: “Không đánh nặng tay, tụi con dùng cà chua với bom nước, sao đánh tụi nó nặng tay được.”

Sở sư trưởng chọc ót cậu: “Còn dám nói?! Lão tử không ở nhà, đều con mẹ nó tạo phản.”

Sở sư trưởng lúc này là thực tức giận, nhìn chằm chằm con mình, nửa ngày nói không nên lời, muốn mắng mẹ nó cũng không thể mở miệng, bởi vì câu chửi má nó thô bỉ này, hắn chưa từng mắng Tiểu Tuần.

Ở trong lòng Sở Hoài Trí, hai đứa con, địa vị cảm tình tuyệt đối là không cùng một dạng, trong lòng hắn vô cùng thiên vị đứa nhỏ này. Đứa con lớn là sanh không đúng thời đại, ở giữa cuộc cách mạng văn hóa bước vào thế giới này, bị ảnh hưởng sâu rộng của những cuộc bạo loạn rối ren vặn vẹo, tính cách cử chỉ lỗ mãng, tính tình xúc động, làm chuyện vừa ngốc lại xuẩn, tương lai vừa nhìn là biết không nên thân. Con trai út không như vậy, thông minh lanh lợi, bình tĩnh ổn trọng, thành tích ở trường cũng tốt, hàng năm đều là học sinh ba tốt, là cán bộ lớp, trên tay phải đeo hai gạch, trong đại viện người gặp người khen.

Một đứa con ngoan như vậy, học ai không học, lại đi ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau?!

Sở Du nghiêng người dựa vào cửa phòng, nói bậy: “Tuần nhi, đánh nhau hả? Đánh mấy đứa ngốc bên đại viện Quốc An hả?”

“Ai u, thật giỏi, không hổ là em trai anh mày”

Sở sư trưởng cho một nhãn đao: “Về phòng đi.”

Sở Du le lưỡi, chui về phòng.

Sở sư trưởng bước đến gần Sở Tuần, chăm chú nhìn vào mắt con trai, nghiêm túc hỏi: “Còn mang ai đi ra ngoài đánh nhau?”

Sở Tuần bĩu môi nói: “Quân Quân, Bác Văn……”

Sở sư trưởng cười lạnh: “Ba huynh đệ đánh nhau, tách cũng tách không ra, thực thân thiết.”

“Còn ai nữa?!”

Sở Tuần: “……”

Đáy mắt Sở sư trưởng phát ra tia sáng thâm trầm, cân nhắc: “Còn có tiểu tử Hoắc gia kia? Mấy đứa chơi chung với nhau hả?”

Sở Tuần: “Dạ.”

Sở sư trưởng thanh giọng nói: “Về sau đừng làm càn với con Hoắc gia, đừng dẫn con nhà người đi ra ngoài đánh nhau. Bằng không lại có ngày người ta nói, con trai Sở Hoài Trí làm hư con trai Hoắc Vân Sơn.”

Sở Tuần: “……”

Con trai Sở Hoài Trí hắn ngày nào đó bị Hoắc gia lão đại đánh, hắn cũng không để ý, mặc kệ, nhưng là Sở sư trưởng kiên quyết không thể dễ dàng tha thứ, ngày nào đó con hắn chơi đùa làm hư con Hoắc gia, để người ta ở sau lưng hắn lời ong tiếng ve. Sở sư trưởng nghĩ tới trong lòng vẫn là không được tự nhiên, lại không có cách nào giải thích với con trai, tôn nghiêm của cha, mặt mũi đàn ông, danh dự của một quân nhân…

Sở sư trưởng chuyển đề tài: “Bom nước —— là cái gì vậy? Ai làm?”

Sở Tuần ưỡn ngực: “Là con phát minh.”

Sở sư trưởng hung hăng nghiến đầu lọc: “Con cũng thật có bản lĩnh.”

Ngày hôm sau, mẹ Sở Tuần dắt theo cậu, cầm hai hộp Hilton đến Hầu gia ở đại viện Bộ Ủy xin lỗi.

Mấy đứa con nít đánh nhau cũng không phải chuyện to tát gì, chính là đối phương đến trách móc, liền đem mâu thuẫn giữa mấy đứa nhỏ đẩy lên đến đỉnh điểm, làm cha mẹ cũng chỉ có thể ra mặt tỏ thái độ, huống chi Hầu gia không phải gia đình bình thường.

Hai mẹ con Sở Tuần đứng ở cổng Hầu gia, thế nhưng vừa vặn gặp phải hai mẹ con Hoắc gia, mẹ Truyền Võ mẹ cũng mang theo con trai, cầm hai bình rượu Thái Sơn đặc biệt!

Song phương gặp mặt, đều là xấu hổ, mẹ Sở Tuần gật đầu với đối phương, mẹ Truyền Võ miễn cưỡng mỉm cười, đem hai bình rượu giấu ở phía sau.

Hầu gia quả thật trâu bò, khẩu khí nói chuyện là không hề để ý, lại càng không khoan nhượng.

“Mông Quần Quần nhà chúng tôi bị đạn cao su đánh sưng lên, đánh cho mặt không phải mặt, mông không phải mông, các người nói làm sao đây?”

“Quần Quần của chúng tôi trở về liền phát sốt, cũng không thể đi học!”

“Ai~ hai nhà các người sao lại cùng đến vậy, Quần Quần nhà chúng tôi rốt cuộc là bị ai đánh?”

“Ai trong hai nhà các người là đứa cầm đầu? Làm bom nước đả thương con chúng tôi, là người nào?!”

Hoắc Truyền Võ nhìn mặt mẹ mình, thô giọng nói: “Là yêm ném.”

Sở Tuần liếc mắt nhìn Truyền Võ, vội vàng nói: “Là cháu.”

Mẹ Hầu Nhất Quần cũng không để ý mặt mũi, trong cơn giận dữ chỉ vào hai đứa nhỏ hỏi: “Các cậu xuống tay cũng quá độc, đứa nhỏ bao nhiêu tuổi, học ai mà hư đốn như vậy! Quần Quần nhà chúng ta, thí mắt đều bị đạn cao su bắn tét, sưng lên, hai cậu là ai làm!!!”

Sở Tuần cùng Hoắc Truyền Võ song song ưỡn ngực mang theo tinh thần không biết sợ.

“Cháu làm.”

“Yêm làm.”

Sở Tuần đáp xong, bản thân nhịn không được cười khúc khích một tiếng.

Ngắm thí mắt người ta cũng ngắm chuẩn như vậy, hiển nhiên, nhất định là Tiểu Hoắc tướng quân ngắm, điểm này, Sở tư lệnh thực tự ti.

Hoắc Truyền Võ nghiêng đầu, miệng mím lại, thà chết không chịu khuất phục, tư thế rắn rỏi. Tôi đánh đứa nhỏ Hầu gia các người, tôi thừa nhận, các người thấy chịu thiệt, có bản lĩnh quay lại đây đánh một trận với Hoắc gia?

Sở Tuần cũng không phải đèn cạn dầu, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt hay sợ hãi. Sở Tuần mồm miệng lanh lợi, trước mặt ba người lớn giải thích: “Hầu Nhất Quần bắt nạt mấy đứa nhỏ trong viện tụi cháu trước, cậu ấy đoạt mũ Lôi Phong của tụi cháu, năm trước còn đoạt giầy trượt băng, phải tích góp mười đồng tiền tiền tiêu vặt để mua đó, cậu ta còn tại trên đường chặn đón nữ sinh viện chúng ta, nữ sinh không để ý tới cậu ta cậu ta còn cố cản không cho đi, cậu ta còn……”

Chuyện này chuyện kia, nợ cũ năm xưa nhảy ra một đống, Sở Tuần cuối cùng nói: “Dù sao trọng điểm chính là tụi cháu tìm Hầu Nhất Quần trao đổi chuyện cái mũ…”

Mẹ Hầu Nhất Quần mặc kệ, thanh âm mạnh mẽ: “Một cái mũ cũng làm to chuyện?”

“Cái mũ bao nhiêu tiền, con nhà chúng tôi giá trị bao nhiêu?”

“Lấy mũ với giầy trượt băng của mấy người, chúng ta trả tiền cho mấy người không phải xong rồi sao?”

Mẹ Sở Tuần cùng mẹ Truyền Võ lạnh lùng liếc nhìn mẹ Hầu Nhất Quần, ngoài miệng không tiện nói ra, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: vô nghĩa, vậy cô cũng trả tiền sao? Cô nghĩ nhà chúng tôi thiếu tiền à? Con nhà chúng tôi cũng là bảo bối đó, đến đây cấp các người một cái lễ cũng là quá lắm rồi!”

……

Người lớn ở trong nhà nói chuyện, hai đứa nhỏ vì thế bị phạt đứng ở ngoài cửa lớn, song song đứng dựa tường, thì thầm nói chuyện với nhau.

Hoắc gia cũng bị trách móc, Hoắc sư trưởng cũng hỏi con mình, “Ai cầm đầu đánh nhau? Bom nước là ai làm?”

Hoắc Sư Trưởng nói một câu hệt như Sở sư trưởng, Tiểu Võ, nhẫm đi ra ngoài đánh nhau, đánh tới đầu rơi máu chảy lão tử cũng không quản, tiểu tử có bản lĩnh đánh người, nhưng là cấm trêu chọc tới con Sở gia, đem con người ta làm hư.

Sở Tuần không buông tha hỏi Hoắc tiểu nhị: “Cậu dám nói cậu cầm đầu đánh nhau hả?”

“Trong đại viện chúng ta, cậu là chỉ huy hay tôi là chỉ huy hả? Cậu giỏi điều động người của chúng ta sao, cậu đừng có mà khoe khoang.”

“Bom nước là cậu làm hả?”

“Cậu dám đoạt của tôi? Cậu toàn nói bừa!”

Hoắc Truyền Võ cứ để Sở Tuần nói, nở nụ cười, chẳng hề để ý, trên mặt hiện lên cái lõm nhợt nhạt.

Nhị gia cắn cậu, Sở Tuần tức giận hừ hừ, hai người trợn mắt nhìn nhau, lấy khóe mắt ngắm đối phương, trong hàng hiên truyền ra tiếng ha ha liều mạng nhịn cười.

Đánh nhau mắng nhau, yên tĩnh lại, chính là khi đó, trong lòng hai người đều âm thầm cảm thấy, trận này đánh thực giá trị, thực vui vẻ, thật thú vị, đánh bại bọn họ! Thực đã!……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện