Vệ Sĩ

Chương 64: Cung điện ngầm



Đồng chí Tiểu Hoắc cũng là vào mùa xuân năm nay được chuyển lên chính thức, trở thành vệ sĩ chuyên trách mọi hành động xuất ngoại của Sở đại tá.

Để ổn định, cũng là để che đậy tai mắt đỡ phải phiền toái dông dài, Hạ Thành không đem tài liệu của Truyền Võ trực tiếp chuyển nhập chiến đoàn Bộ vệ sĩ Tổng tham hai, mà bí mật chuyển tới Tổng cục của Bộ lưu trữ tài liệu quốc phòng. Trên danh nghĩa Sở Tuần và Tiểu Hoắc cũng không thuộc một ngành, người ngoài không biết hai người bọn họ là thủ trưởng cùng cấp dưới.

Chuyện tới lúc này, Sở Tuần ngược lại rề rà quấy rầy, ở lại nhà Hạ tổng cả đêm, không đi.

Sở Tuần ngồi hệt như học sinh tiểu học gặp chủ nhiệm lớp, hai tay không ngừng vuốt phẳng đầu gối: “Chú Hạ, con nếu nói với chú, con hy vọng chú để Nhị Võ ở văn phòng của chú, chú nghĩ như thế nào?”

Hạ Thành cau mày, nhìn thần sắc Sở Tuần: “Để bên người chú làm gì? Con để người như Tiểu Hoắc cả ngày ngồi văn phòng, xem văn kiện cho lão tử? Lão tử cũng không cần cậu ta.”

Sở Tuần bĩu môi vò vò tóc.

Hạ Thành: “Hai đứa giận dỗi?”

Sở Tuần vội vàng phủ nhận: “Sao có thể a, không thể nào.”

Mắt Sở Tuần trong suốt: “Con nếu nói thật với chú, con không hy vọng cậu ấy tương lai gặp chuyện không may, chú có thể cho rằng con đặc biệt vô dụng, lề mề hay không?”

Hạ Thành hừ mũi phun ra một câu: “Thật gà mẹ! Quả thực càng sống càng lùi, còn không bằng trước đây, đây là điều con muốn nói với chú hả?”

Sở Tuần cũng không không biết xấu hổ, cúi đầu, ngồi rất ngoan: “Có thể cũng là tuổi lớn, chịu không nổi biệt ly, có một số việc không dám lại trải qua một lần nữa.”

Hạ Thành bình tĩnh hắng giọng: “Thằng nhóc con này mới bao nhiêu mà ở trước mặt lão tử nói mình ‘tuổi lớn’ hử? Lúc trước ai ở trước mặt ông đây khẩu xuất cuồng ngôn? Thằng nhóc thối nào nói với lão tử, con cả đời chỉ có hai lần đòi hỏi quốc gia, đều là Hoắc Truyền Võ, lời này ai nói?”

“Lão tử thật vất vả hạ quyết tâm, con hiện tại lại đổi ý!”

“Con không đổi ý.” Sở Tuần hổ thẹn, đáy mắt lộ ra một tia mềm mại. Cậu là người cảm tính, tâm tư hay thay đổi, tâm tình hiện giờ cùng lúc trước lại không giống nhau.

Cậu hiện tại bên cạnh chỉ có một mình Nhị Võ, xem như bảo bối mà quý trọng. Dường như tuổi ngày một lớn, người tin cậy bên cạnh lại càng ít đi. Hai tên tiểu tử Bác Văn Tiểu Quân kia, bên cạnh đều sớm có đối tượng, còn mẹ nó gạt Nhị gia, vụng trộm yêu đương không để mình biết, năm ba tháng cũng không thấy người, ai còn nghĩ đến ai?…… Đêm dài an tĩnh hồi tưởng chuyện cũ, chung quanh mờ mịt, bên người cũng chỉ có một mình Nhị Võ, trước kia là người thân thiết nhất với cậu, che chở cậu, hiện giờ vẫn là như vậy.

Dưỡng bệnh nửa năm, tâm tính Sở Tuần chậm rãi tĩnh lặng lại, cũng biết mình làm việc rất cố chấp, khăng khăng làm theo ý mình, áp lực nhiệm vụ ảnh hưởng tình cảm. Cậu sợ mất đi người này, vô luận là loại phương thức “Mất đi” nào, cậu cũng không nguyện ý.

Hạ Thành là người từng trải, trong lòng biết rõ tâm tính tiểu bối, nói: “Con cũng không cần rối rắm, Tiểu Hoắc đã thay con quyết định rồi.”

“Tiểu Hoắc mấy ngày trước đã chính thức báo cáo với cấp trên, xin đảm nhiệm vị trí vệ sĩ của con. Chú đã phê chuẩn cậu ta rồi, cậu ta hiện tại là biên chế chính thức, tùy thời tham dự hành động.”

Sở Tuần khẽ nhếch miệng: “Cậu ấy không nói với con?”

Hạ Thành hỏi lại: “Hai đứa là ai, lời này còn cần cậu ta nói ra sao?”

Sở Tuần ở trước mặt chú Hạ của cậu, hai tai đỏ lên, tay hình như cũng đỏ, cúi đầu chà xát tay, hé miệng cười……

Mùa đông này Sở Tuần dốc lòng tu dưỡng, Hoắc Truyền Võ lặng lẽ đệ trình báo cáo, cực kỳ trang trọng, báo cáo tư tưởng cùng kế hoạch nhiệm vụ tràn ngập hai mươi trang giấy.

Sở Tuần cầm báo cáo trong tay, yên lặng lật xem, hốc mắt nóng lên, ấm áp tràn ra từ đầu quả tim làm ngực cậu đau đớn.

Tư vị kia, quả thực so với xem một phong thư tình còn kích động hơn.

Rõ ràng chính là “Thư tình”.

Nhị Võ người này, không phải dựa vào viết lách ăn cơm, vùi đầu dưới đèn hì hục mài ra hai mươi trang giấy, chữ nhỏ rậm rạp, từng nét nắn nót, từng câu từng chữ lòng son dạ sắt, là có quyết tâm cỡ nào kiên định, cỡ nào mãnh liệt?

……

Bầu trời Cảng Đảo vọt ra quả cầu lửa màu vỏ quít, Hoắc Truyền Võ ôm chặt Sở Tuần trong lòng, lái xe thẳng một đường đến cửa khẩu, tìm được đường sống trong chỗ chết, rất nhiều chuyện vào một khắc đó đã được quyết định.

Hoắc Truyền Võ tiếp nhận giáo trình đặc huấn mùa đông hệt như nhồi đồ ăn cho vịt, học bổ túc bộ môn chuyên ngành, nghiên cứu thiết bị điện tử, ghi nhớ tiếng lóng mã hóa, tiến hành rèn luyện thân thể ở cấp độ siêu cường, huấn luyện thực chiến đối kháng, thẩm vấn cùng phản thẩm vấn……

Đối với anh mà nói, thực chiến là sở trường, chân chính làm khó chính là học thuộc lòng tri thức chuyên nghiệp chuẩn bị cho tình báo viên. Này không chỉ có tổng số các tuyến tàu điện ngầm ở Hồng Kông, bao nhiêu trạm, trong đầu phải có vị trí cùng phương hướng rõ ràng của mỗi một trạm; còn có các trạm trung chuyển mỗi khi bay giữa các thành phố, hệ thống khu tốc độ cao ở Los Angeles phân bố như thế nào, có bao nhiêu con đường, mỗi một đường cao tốc phải nói được phương hướng vị trí, vị trí cụ thể của tất cả các khách sạn trên ba sao ở ngoại ô Chicago, từng chi tiết bên trong, những tuyến đường thông suốt bốn phương cùng hệ thống tàu điện ngầm chồng chéo đan xen ở thành cổ Paris. Còn cần khả năng ứng biến nhanh nhẹn, sức quan sát cẩn thận tỉ mỉ, trong sân vận động mấy vạn người, phóng nhãn đảo qua tìm được mục tiêu bắn chết lẩn trốn trong đó, giữa dòng người đông đúc ở những con đường ngoằn ngoèo theo dõi đối thủ…… Tất cả những thứ này đều là chuẩn bị cho đặc công, thân thể, đầu óc thời khắc phải như lên dây cót, những rèn luyện hàng ngày này liên quan đến nhiệm vụ thành bại cùng sinh tử.

Truyền Võ khi nhậm chức dáng người cao ngất, gương mặt trang nghiêm, kính Hạ bộ trưởng một quân lễ tiêu chuẩn, giấy trắng mực đen lập lời thề: Chuyên gia ưu tú, tuyệt đối trung thành.

Những lời này viết trên giấy, thu vào hồ sơ, chính là đem tánh mạng bán cho quốc gia, với mục tiêu nhiệm vụ anh phải bảo vệ.

Truyền Võ không quấn quít Hạ tổng đòi quân trang, lúc xoay người rời đi chỉ một thân áo đen quần đen, cả người liền hóa thành một cái bóng ẩn nấp trong bóng tối. Màu quân trang anh đặt ở trong lòng. Người, cũng đặt ở trong lòng.

Hai người vô luận sống hay chết, là phúc là họa, tóm lại phải cột cùng một chỗ.

Hạ Thành khi đó nghiêm túc nói: “Có một việc, chính con trong lòng rõ ràng, trong lúc hợp tác có quy củ nghiêm khắc, không thể có gút mắt tình cảm.”

Hạ Thành nhìn chằm chằm vào mắt Sở Tuần: “Chú biết rõ tình bạn nhiều năm trước giữa con và cậu ta, chú an bài như vậy thập phần mạo hiểm, chú cũng khó xử! Nhưng là hiện tại không có lựa chọn tốt hơn, thân phận của con đã bại lộ với Hoắc Truyền Võ, chú chỉ có thể lựa chọn cậu ta, tín nhiệm cậu ta, cũng tín nhiệm con, con hiểu chưa, Tiểu Tuần?”

Sở Tuần cụp mắt nghe, thấp giọng nói: “Dạ hiểu.”

Hạ Thành gằn từng tiếng dặn dò: “Chú cũng đã nói với Tiểu Hoắc y như vậy, cậu ta đã cam đoan với chú. Hai người các con tương lai lui khỏi tiền tuyến, muốn “Tốt” thế nào, lão tử không xen vào, hai đứa muốn yêu thế nào thì yêu thế đó. Nhưng trong mấy năm làm nhiệm vụ này, nhớ kỹ thân phận của con, trọng trách trên vai con, đừng xằng bậy, nếu gây ra tranh cãi tình cảm gà bay chó sủa, chú kiên quyết không buông tha hai đứa!”

Sở Tuần cắn môi, gật đầu.

Hạ Thành: “Bình thường không cần gặp mặt, kiên quyết không thể ở cùng một chỗ, mỗi người có bạn bè của riêng mình, giữ bí mật thân phận cho nhau.”

Sở Tuần thuận miệng hỏi một câu: “Cậu ấy hiện tại ở đâu?”

Hạ Thành: “Ở một kho hàng ngầm.”

Sở Tuần vừa nghe, mày lập tức nhíu lại, không vừa lòng: “Công việc khổ như vậy mệt như vậy muốn mạng người như vậy, quốc gia ngay cả căn nhà cũng không giải quyết, chú để cậu ấy ở tầng hầm sao? Tốt xấu gì cũng phải cấp một căn hộ chứ?”

Hạ Thành bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hoắc người này rất ngạnh, cậu ta muốn ở đó, con thật không biết sao?”

Lão tử con mẹ nó vì chuyện của hai thằng nhóc cứng đầu các cậu, lao lực biết bao nhiêu!

Hạ bộ trưởng cầm bút roẹt roẹt vẽ vội một bức bản đồ. Con đường quen thuộc, con đường…… Ánh mắt Sở Tuần từ từ tập trung, bừng tỉnh nhận ra!

Sở Tuần hôm đó từ nhà chú Hạ lao đi, phóng xe trên đường, một đường hướng quân viện chạy như bay. Tay nắm tay lái của cậu hơi phát run, cơn sóng trong lòng bắt đầu khởi động.

Con đường gần đại viện quân đội này, hồi những năm tám mươi còn hoang vu, hiện hiện giờ đường phố rộng lớn phồn hoa, hai bên đường những tòa nhà cao tầng san sát nhau. Đường tàu điện ngầm Bắc Kinh cũng sớm không phải “một ngang” thêm “một vòng” năm đó, hiện giờ tuyến đường bốn phương thông suốt, trạm ga dày đặc.

Sở Tuần ngơ ngác đứng giữa ngã tư đường, dường như đã qua mấy đời.

Cậu bị một chiếc xe vận tải hung ác bấm còi một tràng, cuống quít lái đi. Bên tai ầm ầm tiếng người cùng tiếng xe cộ, chạm vào ký ức phủ đầy bụi trong lòng, khiến những ngày tháng ảm đạm trước đây lại xuất hiện chút ánh sáng.

Bên dưới giao lộ xây dựng trạm tàu điện ngầm thông suốt. Các tiểu khu phụ cận ngày càng khuếch trương, sầm uất cả con đường, các tuyến tàu điện ngầm ôm trọn nền móng của các tòa nhà cao tầng, so với vị trí ban đầu đặt ra có độ chênh lệch hơi nhỏ, trong công trường phế tích dư ra một khoảng trống.

Sở Tuần xuống ga tàu điện ngầm, tránh đi tai mắt của nhân viên công tác, lặng lẽ cạy mở tấm cửa sắt ở một nơi bí mật, khung cửa rơi xuống tro bụi cùng rỉ sắt.

Cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, từng bước bước vào……

Sở Tuần lại mở mắt ra, trước mắt là một tòa “Cung điện” ngầm.

Cậu kinh ngạc nhìn phía bốn phía, bước từng bước lên cầu thang gỉ sét. Đây là một phần trong đống phế tích của trạm tàu điện ngầm năm đó, trần nhà cao năm sáu mét, diện tích hơn trăm mét vuông, không có vách ngăn che chắn, bày biện nhìn không xót thứ gì.

Một góc đại sảnh là phòng ngủ, giường đơn nhỏ đơn giản sạch sẽ, tủ đầu giường, giá sách, TV. Chủ nhân phòng ở vẫn duy trì thói quen xuất thân quân nhân thế gia, chăn gấp thành miếng đậu hũ vuông vức, drap giường không nhiễm một hạt bụi. Sách vở chỉnh tề sắp hàng trên giá sách, giống như đang xếp hàng điểm danh.

Một nơi khác của phòng ở là một khu rộng rãi, làm thành phòng huấn luyện, bày đầy các loại tạ cùng máy luyện chân. Một bao cát lớn nặng trịch màu đen thuần, cao chừng một người, nặng bằng hai Sở Tuần, lẳng lặng treo ở giữa phòng.

Nóc nhà đại sảnh ngầm cao xa, trống trải, âm lãnh. Cho dù có lắp hai lò sưởi lớn, Sở Tuần cũng vô pháp tưởng tượng Truyền Võ lựa chọn ở loại địa phương này. Một mình ở đây, mỗi đêm lẳng lặng ngồi trong kho hàng lớn này, là tư vị gì?

Cậu bước chậm trên đại sảnh ngầm, hoảng hốt, xúc động, dường như lâm vào ký ức thời thiếu niên ngây thơ, rong chơi trong khu rừng đồng thoại, khu rừng thuộc về cậu cùng cậu bé của cậu.

Cây cột vuông thật lớn chống đỡ trần nhà. Nóc nhà xi măng bố trí đơn sơ, chỉ lắp mấy bóng đèn lớn.

Trên cột trụ xi măng mắc một cái võng, đầu kia buộc vào xà kép. Võng nhẹ nhàng đong đưa bên cây cột.

Sở Tuần ngốc đứng ở cột xi măng, chăm chú nhìn khu đất dưới chân đã hoàn toàn thay đổi, hốc mắt đột nhiên chua xót, nước mắt liền dũng mãnh trào ra.

Cậu chầm chậm ngồi xuống, xúc động vuốt ve cây cột kia.

Chính là chỗ này.

Một ngày khó quên trong sinh mệnh hai người, một ngày kinh tâm động phách khắc cốt minh tâm, phía chân trời Tây Sơn nhiễm huyết sắc, hai đứa bé trai trong đống phế tích lén lút làm chuyện “tốt”.

Chỗ này năm đó còn chưa trát xi măng, chỉ toàn bụi đất. Sở Tuần nhớ rất rõ, cậu tựa vào phía dưới cây cột này, Nhị Võ nằm trên người cậu, hai người vong tình quay cuồng, hổn hển thở gấp, làm chuyện rất xấu……

Sở Tuần hít hít mũi, khóe miệng run rẩy, nghĩ muốn vui, nghĩ muốn cười nhạo cái tên trong thâm tâm luôn hoài niệm người xưa lại trung thành kia.

Nhị Võ a, sao lại không nói ra chứ……

* * * Bạn đang �

Hoắc Truyền Võ chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, bắt đầu cuộc sống “Ở riêng” trường kỳ cùng mục tiêu nhiệm vụ của anh.

Anh sống đơn giản ở Bắc Kinh, ngoài sáng một thân phận, ngầm lại là một thân phận khác. Anh qua lại với hai người bạn nối khố của mình, Quốc Khánh và Cát Tường buôn bán bên ngoài kiếm được chút tiền, ở Bắc Kinh mở mấy tiệm net, bên cạnh tiệm net còn có phòng bi-a. Truyền Võ ban ngày làm việc ở tiệm net cùng phòng bi-a, giúp anh em của anh xem tiệm, bên ngoài là “hỗ trợ” cho anh em anh, chắp vá sống tạm. Đương nhiên bên trong, Hạ tổng cũng không bạc đãi những người dưới quyền có khả năng, đồng chí Tiểu Hoắc là biên chế chính thức, mỗi tháng tiền lương cùng tiền trợ cấp đặc biệt trong ngân hàng cũng rất khả quan, đều là tiền bán mạng vào sinh ra tử.

Hoắc Truyền Võ ở đại sảnh bi-a dạy người ta chơi, đánh cả ngày, bả vai căng cứng. Đèn đường tản ra ánh sáng chiếu xuống đường phố, anh mặc áo gió, dùng áo cùng kính râm che khuất gương mặt, quẹo vào góc đường, đi vào siêu thị.

Truyền Võ rảo bước tiến vào cửa, dừng một chút, đột nhiên nghiêng mặt, khóe mắt sắc bén quét qua phía sau. Đường phố ồn ào náo động, bóng người chập chờn.

Anh cảm thấy phía sau có cái đuôi. Chức nghiệp quân nhân trời sinh tri giác mẫn tuệ làm anh cảnh giác, trong phạm vi mấy mét quanh thân không cho phép người lạ tới gần, làm việc cẩn thận.

Nhưng mấy ngày này, sao lại luôn có cảm giác dường như có người theo dõi mình?

Sở Tuần càng thêm giảo hoạt cẩn thận, mai phục thật xa. Cậu ngồi gần cửa sổ của quán cà phê bên kia đường, từ sau bức màn lộ ra một đôi mắt, nhìn lén.

Hoắc Truyền Võ hình như mua mấy chai nước, một hộp thức ăn nhanh, còn có đồ ăn vặt gì đó. Sở Tuần híp mắt ngắm thật lâu, trên đường xe cộ lui tới làm tầm mắt thiên lý nhãn của cậu bị cản trở nghiêm trọng, không thấy rõ hộp cuối cùng Truyền Võ lấy từ kệ là cái gì.

Sở Tuần nhanh chóng đi một vòng trong đại sảnh ngầm, xóa hết dấu vết mình đã từng tới, thuận tay nhặt hai đầu lọc thuốc trong gạt tàn. Trong nháy mắt cửa sắt chuyển động phát ra tiếng vang, cậu nhanh nhẹn nhảy lên máy tập thể hình, thân thể mềm mại linh hoạt như một con mèo, nhảy lên khung sắt trên mái nhà, nhanh chóng từ cửa thông gió thoát ra ngoài……

Giây tiếp theo Hoắc Truyền Võ mở cửa vào, cảnh giác nhìn chung quanh phòng.

Truyền Võ khi bước xuống cầu thang còn mang nghi ngờ, mùi trong phòng này không đúng. Anh yên lặng đứng giữa đại sảnh, bên cạnh cái võng chỗ cột trụ, hít sâu một hơi, thưởng thức những hạt cực nhỏ lưu động trong không khí, hương vị nhàn nhạt quen thuộc……

Truyền Võ mỗi ngày sinh hoạt trong cung điện ngầm của anh, Sở Tuần liền cùng anh ở trong tòa cung điện ngầm này.

Truyền Võ ở trong phòng.

Sở Tuần ở cách vách, cách một bức tường thật dày.

Sở Tuần hiện tại trong lòng đối đãi Nhị Võ, có một loại cảm giác ngọt ngào lại vặn vẹo như gần như xa, bồi hồi không muốn mạo muội tiến lên, rồi lại không thể rời bỏ, bận lòng.

Hai người cãi nhau, không thể nói không ảnh hưởng đến tâm tình Sở Tuần, cậu đối người khác mặt lạnh tâm ngoan, nội tâm chung quy chỉ để ý Nhị Võ.

Nhị Võ nói ra câu “Nhẫm từ nhỏ vẫn luôn như vậy” kia, làm tim cậu đau buốt, thực khổ sở. Lòng tự trọng bị đả kích ở trước mặt người thân mật nhất, tình cảm trung thành gặp phải nghi ngờ, làm cậu có đôi khi nản lòng thoái chí, lùi về trong mai, không muốn đi ra nữa, bị áp lực công việc cùng tình cảm tra tấn khiến thể xác và tinh thần mỏi mệt. Người có tinh thần cường đại, lúc mệt mỏi, chung quy cũng khát vọng bên cạnh có thể có người để tựa vào.

Sở Tuần có khi đánh răng trong toilet, vừa ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trong gương, sờ chỗ trống trên mi tâm của mình, mất mát, ảo não. Nốt ruồi son nhỏ đã không còn, rốt cuộc tìm lại không được. Mấy năm nay đã thay đổi nhiều lắm, mặt không phải là khuôn mặt trước kia, người cũng đã sớm không phải người năm đó, tính tình càng ngày càng tệ, thân thể cũng suy nhược, đối tượng nhiệm vụ bên cạnh thay đổi liên tục như đèn kéo quân, quá tẫn ngàn phàm, tâm cũng chai cứng, đối với Nhị Võ lại càng không ôn tồn săn sóc như năm đó.

Nhị Võ kỳ thật là thích Sở Tuần năm đó đi.

Bản thân hiện tại biến thành bộ dạng này, cậu ấy còn có thể có bao nhiêu yêu mình nữa?

……

Sở Tuần thường xuyên tới đây một chuyến. Có đôi khi từ công ty đi ra, cùng bạn bè bàn xong chuyện làm ăn trên bàn cơm, ban đêm một mình đi trên đường Trường An rộng lớn, ngắm đèn đường hoa ngọc lan tỏa ra vầng sáng tím đỏ, tâm tình mềm mại, nhịn không được muốn đi nhìn lén Nhị Võ. Tối hôm nào không thấy, ngày hôm sau cả ngày buồn bã ỉu xìu, cả người vô lực, cảm giác trong cuộc sống thiếu ai đó.

Một góc trong kho hàng dùng gạch và xi măng xây thành một bể tắm cạn, ống dẫn nước nóng và lạnh gắn với vòi hoa sen, bên ngoài quây một bức màn nhựa. Sở Tuần thật chịu thua anh, cuộc sống của Truyền Võ luôn giản lược một đường, thoải mái tùy ý là được, không chê đơn sơ, không sợ cô tịch nhàm chán, trải qua ngày tháng độc thân thực nhẹ nhàng, vui vẻ tự đắc.

Truyền Võ mỗi đêm tập thể hình với thiết bị một lần, toàn thân toát mồ hôi, mày kiếm đen nhánh, cơ bắp màu nâu dưới ánh đèn rạng rỡ tỏa sáng. Luyện xong rồi tắm rửa nghỉ ngơi, cuộc sống bảo trì tính nghiêm cẩn của quân nhân, cực có quy luật.

Cả đại sảnh cao lớn trống trải, đèn đuốc sáng trưng, sau bức màn tiếng nước ào ào, lờ mờ lộ ra thân hình cao lớn kiện mỹ, sườn mặt tuấn lãng hiện lên trên màn, tóc đen ướt sũng……

Sở Tuần ngồi ở cách vách, trong phòng nghỉ nhỏ của nhân viên tàu điện ngầm đã tan tầm về nhà. Cậu ngồi vô cùng đoan chính, nhìn không chuyển mắt, tựa như ngồi ở viện bảo tàng Paris thưởng thức bức tượng điêu khắc đẹp nhất.

Truyền Võ tắm xong, trực tiếp kéo màn, thân thể trần trụi, cậu em thô to hồng nhuận xinh đẹp treo giữa háng lắc lư qua lại, cả người bao phủ bởi những giọt nước trong suốt lấp lánh, dưới ánh đèn sáng lên…… Trong phòng dù sao cũng không có người khác.

Sở Tuần nuốt nước miếng, hai tay xiết lại một chỗ, tầm mắt xuyên qua vách tường. Làm thế dù sao hao phí tinh lực, nhìn chằm chằm khiến mắt cậu đau nhức, choáng váng đầu, lại luyến tiếc dời mắt.

Truyền Võ lỏa thân đứng giữa phòng, dừng một chút, đột nhiên xoay lại, nghiêm túc nhìn thẳng mặt tường phía trước.

Sở Tuần bị anh nhìn chằm chằm, bỗng nhiên lui về sau một chút, hoàn toàn theo bản năng, tầm mắt hai người giằng co qua bức tường, nhìn đối phương.

Tim Sở Tuần cũng ngừng đập, bản thân con mẹ nó giống một thằng ngốc, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm chuyện ngu ngốc như vậy, lại còn hưởng thụ lạc thú thầm mến mê muội này.

Giữa hai người chỉ cách một bức tường, bước không qua, cả hai lại luôn tâm tâm niệm niệm đối phương.

Truyền Võ chậm rãi đi về phía trước vài bước, nghiêng đầu, cẩn thận nhìn kỹ bức tường kia. Hoàn toàn là giác quan thứ sáu quấy phá, hoặc là nói, hai người có thần giao cách cảm, sóng điện não va chạm tạo ra tia lửa mắt thường nhìn không thấy.

Anh đột nhiên kéo lấy một cái khăn, vây quanh nửa người dưới, làm thành cái tạp dề, lúc này mới vững vàng, xoay mặt tránh đi.

Sở Tuần nhìn chằm chằm cái mông cong bọc trong khăn của anh: “A……”

Tuyến xe sớm của trạm tàu điện ngầm ước chừng sáu giờ, chuyến cuối cùng ca đêm là hơn mười một giờ, đoàn tàu qua trạm phát ra tiếng ầm cùng tiếng còi vang đinh tai, cả mặt sàn xi măng trong đại sảnh chấn động. Sở Tuần quả thực không thể tưởng tượng, Nhị Võ vậy mà cũng chịu đựng được, thực không để ý.

Cậu thấy Hoắc Truyền Võ mặc một cái quần lót góc bẹt bó sát người, thân thể lộ ra, hai chân duỗi thẳng tựa vào giường đọc sách, vẻ mặt an tĩnh, hoàn toàn sống trong thế giới của mình, không bị người ngoài quấy rầy.

Truyền Võ nhớ tới cái gì, từ trong túi mua sắm của siêu thị lấy ra đồ ăn vặt.

Hộp chữ nhật trong suốt, bên trong hiện ra tám viên sô cô la ánh vàng rực rỡ.

Sở Tuần kinh ngạc nhìn thấy, thân hình tựa như đột nhiên thu nhỏ lại, lại biến thành cậu bé tóc quăn khôi ngô năm đó, ôm quà vào ngực, gạt mẹ, chạy qua khoảng sân rộng trong đại viện, trèo lên bức tường gạch đỏ, chờ đợi dưới ánh trời chiều.

Hoắc Truyền Võ bày sô cô la trên đùi, khóe miệng nhếch lên biểu tình khốc khốc. Hiện tại không thể so với dáng vẻ quê mùa trước đây, kinh qua việc đời, kinh tế cũng dư dả, Hoắc gia hiện giờ muốn ăn gì liền ăn đó. Anh lột một viên sô cô la, chậm rãi bóc, tỉ mỉ thưởng thức, sau đó cất hộp ở bên gối. Mỗi ngày trước khi ngủ ăn một viên, mỗi đêm đều có thể nếm kỹ hương vị ngọt ngào trong trí nhớ.

Sở Tuần chảy nước mắt đầy mặt, chầm chậm cúi người, vùi mặt vào trong tay, lưng run rẩy.

Tên khốn, đặc biệt thích tôi chứ gì.

Cậu yêu tôi như vậy.

Sở Tuần lau đi nước mắt vui mừng, lại bắt đầu cười, hệt như người điên, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, thông suốt, mù mờ mấy tháng nay trở thành hư không.

Yêu tôi còn không nói cho tôi biết, không quỳ xuống đất thổ lộ với Nhị gia.

Nhị gia sẽ không tách khỏi cậu, cứ dây dưa với cậu, xem cậu khi nào nói câu kia với tôi.

……

Cùng năm, hai người Sở Tuần Truyền Võ trong tổ hành động ba người tiến sang bờ bên kia đại dương.

Vụ trộm ở Capitol Hill, thêm vụ nổ mạnh ở Metro-Gold, vụ trộm ở khách sạn Grand Hyatt Chicago…… Sở Tuần ở phòng đấu giá khách sạn Grand Hyatt cùng đối thủ một mất một còn của cậu, Hầu gia công tử Hầu Nhất Quần chạm mặt.

Sở Tuần trong mắt Hầu công tử, treo đầu dê bán thịt chó bí mật hoạt động. Trong lúc cậu ra tay chặn giết tình báo, Hoắc Truyền Võ từ một nơi bí mật gần đó đánh cắp quốc bảo long thủ, làm Hầu công tử lỗ vốn một cú. Hầu Nhất Quần cuối cùng cũng không hiểu ra sao, là ai ở sau lưng xuống tay chỉnh hắn.

Chuyến đi này của Sở Tuần bề ngoài là đánh cắp tình báo cơ mật, bên trong chính là nhằm vào Hầu Nhất Quần. Cậu một mực ở trong tối giám sát chặt chẽ động tĩnh họ Hầu, cũng không tin đối phương lộ không ra dấu vết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện