Vệ Sĩ
Chương 68: Nuốt lời
Tình cảm là tương hỗ. Vô cùng ngọt ngào khi cảm giác tỉnh lại, giật mình giác ngộ, đối phương cũng là đồng dạng thâm tình, hết thảy liền như lần đầu gặp gỡ năm đó.
Hai tay Hoắc Truyền Võ nâng sườn Sở Tuần, bế cậu lên: “Về sau làm nhiệm vụ không được như vậy, lộ quá nhiều dấu vết.”
Sở Tuần khẽ lật mí mắt: “Tôi lại không làm vậy với người khác, tôi lấy đầu lọc thuốc còn thừa của người khác sao?”
Hoắc Truyền Võ: “……”
Giọng Hoắc Truyền Võ khàn khàn: “Vậy, nhẫm lấy đầu lọc thuốc của yêm làm gì?”
Sở Tuần: “……”
Hai người tương đối, có một lúc không nói gì, ai cũng không lên tiếng. Một chuyến tàu gào thét chạy qua, mang theo xao động nóng nảy trong lòng, dần đi xa. Đại sảnh trống trải làm tâm ý phức tạp chậm rãi lắng đọng lại, đáy mắt nhấp nháy sáng rọi.
Giây tiếp theo, Sở Tuần mặt không đổi sắc, đôi mắt lấp lánh như sao đêm, đột nhiên duỗi tay ghìm cổ Truyền Võ, chủ động hôn lên cậu bé của cậu.
Cậu nói tôi muốn làm gì hả.
Môi hai người chợt chạm vào nhau, đều nóng bỏng, hơi thở ấm nóng dồn nén trong cơ thể dường như toàn bộ hội tụ ở môi, ở đầu lưỡi. Môi Sở Tuần phủ lên môi Truyền Võ, lập tức được đáp lại. Nhị Võ của cậu mạnh mẽ áp lên, mang theo kịch liệt thở dốc, sức nặng ép gáy cậu mạnh lui về phía sau một chút!
Sở Tuần “Ưm” một tiếng, theo bản năng hé miệng. Đầu lưỡi nhanh chóng lộ ra, ướt át, dinh dính, mang theo nhiệt độ cơ thể, tần suất nhịp tim, điên cuồng dây dưa, mút lẫn nhau, muốn ăn cả người trước mắt.
Thực sự là đã chờ lâu lắm, kềm nén đến tàn nhẫn, tuổi cũng lớn, suy nghĩ càng thành thục, thấu triệt. Quay đầu, yêu nhất vẫn là người này. Tình cảm như rượu lâu năm, càng để lâu càng thêm thơm thuần, tản mát mùi vị thấm tận đấy lòng, khiến kẻ khác say mê.
Nụ hôn này thiếu lâu lắm rồi.
Năm đó trong toilet nhỏ phía sau trạm thực phẩm ở đại viện.
Bên đống cỏ khô trên con đường nhỏ thôn quê.
Ở ngay đống phế tích đại sảnh ngầm này.
Hoắc Truyền Võ dồn Sở Tuần vào góc tường, hai tay kề sát hai tay Sở Tuần, bàn tay nắm chặt, mười ngón tay quấn lấy nhau. Hai người thô thanh thở gấp, lồng ngực ma sát, hôn môi đối phương. Nụ hôn của đàn ông thô ráp mà bá đạo, loại chuyện này không cần học, không cần người dạy, cả hai nhanh chóng tìm được tiết tấu chung, liếm hàm răng, khoang miệng, yết hầu đối phương, khí lực rất lớn. Cánh tay Truyền Võ và cổ Sở Tuần hằn lên đường gân, mạch máu gồ lên, cơ ngực dưới áo sơmi phập phồng.
Nhị Võ dùng cằm phủ một lớp râu ngắn cọ lên mặt Sở Tuần. Sở Tuần không chút do dự vươn lưỡi hôn lên, râu đâm đau lưỡi cậu, cũng không để ý. Cậu mê luyến hết thảy những gì thuộc về anh, khuôn mặt thon gầy của Nhị Võ, cái cằm góc cạnh, mái tóc đen thô cứng……
Sở Tuần cắn khóe miệng Nhị Võ, cắn mặt Nhị Võ, cắn đầu mày Nhị Võ, như chú chó nhỏ nổi điên, lại tinh tế liếm mút từng nơi mình đã cắn. Hai người nâng mặt đối phương, tựa như ôm tâm mình. Cậu rút tay ra, bắt lấy tóc Truyền Võ, Truyền Võ cũng bắt lấy cậu, hơi thở cực nóng mất đi khống chế phà vào mặt nhau, trong mắt cũng chỉ có bộ dáng say mê khi động tình của đối phương.
Đại sảnh trống trải mở rộng, toàn bộ im ắng.
Say mệ si dại, thậm chí so với nhục dục bản thân càng mê muội kẻ khác hơn.
Sở Tuần hôn liên tục, ngừng một lát thở dốc mới nhớ tới, đây là nụ hôn đầu tiên đời này của Nhị gia.
Cậu vuốt ve lồng ngực Nhị Võ, ngón tay vói vào quần áo, sờ soạng khuôn ngực kiện mỹ ẩm ướt của đối phương, cực lực kìm nén xúc động…… quá thích.
Tay Nhị Võ đã luồn vào quần áo cậu, xác thực mà nói, đã luồn vào quần cậu, tìm tới cái mông xúc cảm rất tốt kia. Đàn ông động tình, một khi châm một ngọn lửa nhỏ, trong chốc lát sẽ cháy lan ra đồng cỏ, căn bản thu không được tâm tư, chỉ muốn ăn sạch đối phương.
Hai người cắn mút khóe miệng nhau. Sở Tuần thấp giọng thở dốc, thình lình nói một câu: “Hai ta như vậy, trái với kỷ luật đi?”
Hoắc Truyền Võ hơi lui mặt về phía sau, môi mím chặt, có một tia xấu hổ, chỉ sợ Sở Tuần nhắc tới điều này. Sở Tuần không đề cập tới, anh cũng không đề.
Sở Tuần lại hôn một cái, hỏi: “Cậu lúc trước đáp ứng chú Hạ không ‘làm’ với tôi phải không?”
Hoắc Truyền Võ thành thực gật đầu: “Ừ.”
Sở Tuần: “Ai bảo cậu đáp ứng lão đầu nhi hả?!”
Hoắc Truyền Võ: “…… Đây là kỷ luật mà, bằng không yêm sao có thể ở lại Bắc Kinh?”
Sở Tuần: “Tôi cũng đáp ứng chú Hạ, trong lúc chấp hành nhiệm vụ không làm vậy với cậu, về sau xuất ngũ mới phát triển ‘loại quan hệ này’.”
Hai người ngay cả thời gian nói mấy câu cũng nhịn không được, lại một lần nữa không nao núng gặm cắn nhau. Sở Tuần truy đuổi tai Truyền Võ, hôn lên, câu liếm vành tai. Cậu mút khiến Truyền Võ “Ưm” một tiếng, hạ thể lập tức gồ lên, cứng rắn đỉnh vào đùi cậu. Truyền Võ chôn mặt vào hõm vai Sở Tuần, kéo áo sơmi Sở Tuần ra phân nửa, hôn lên xương quai xanh, vai Sở Tuần, hôn lên người anh mỗi đêm nằm trong chăn nghĩ đến nổi điên.
Môi lưỡi tựa như thông điện, chạy đến huyết mạch toàn thân, dòng điện ma sát dọc xuống nửa thân dưới, bộ lông trong đũng quần cũng kích điện dựng đứng lên, hạ thân cường tráng như thiết, cách quần cũng có thể cảm thấy cơ thịt nhảy lên mạch đập.
Sở Tuần cùng người khác, cho tới bây giờ đều là mềm nhũn. Khi chấp hành nhiệm vụ tinh thần thừa nhận áp lực, tâm lý lại kháng cự bài xích, làm cho tình dục uể oải, khí quan trì độn.
Chỉ có cùng Nhị Võ mới hoàn toàn thả lỏng, tín nhiệm, tùy ý là mình.
Nhị Võ hôn cậu một chút, mạch máu cả người cậu như sống lại tham dự dẫn điện, nửa người dưới lập tức có phản ứng……
Xương hông hai người dán vào nhau, ôm mông nhau, nhưng dù sao cũng còn có tố chất nghề nghiệp, bảo tồn một tia lý trí.
Sở Tuần nhíu mày nói: “Nhị Võ, chú Hạ nói, không được phép xằng bậy. Cậu nói hai ta như vậy có tính ‘xằng bậy’ không?”
Hoắc Truyền Võ luôn nghe lời Sở Tuần nhất, liền dừng lại tay chân xúc động, còn thực nghiêm túc nghĩ: “…… Tính đi.”
Sở Tuần hỏi lại: “Cái gì kêu tính đi?”
Hoắc Truyền Võ thấp giọng nói: “Hai ta, còn không lĩnh chứng, lãnh đạo cũng chưa phê chuẩn, không phải vợ chồng, cứ vậy mà làm chính là ‘xằng bậy’ đi?”
Sở Tuần chịu không nổi: “Tới địa ngục đi, đều năm tháng nào rồi, hiện tại học sinh trung học cũng có kinh nghiệm, cũng chỉ có hai ta cứ như hai tên đại ngốc thôi! Chúng ta chỉ là không thể lĩnh chứng, không lĩnh chứng thì không làm, liền đi ra ngoài tìm người khác làm.”
Khóe miệng Hoắc Truyền Võ câu ra nụ cười: “Hai ta lại chẳng phải vậy.”
Truyền Võ nói xong, nhịn không được lại hôn lên mi tâm Sở Tuần, thích.
Tư duy của đồng chí Tiểu Hoắc thập phần chính phái bảo thủ, cùng Tiểu Tuần hẳn là phải có “kiến giải”, sau đó mới có thể làm chuyện đó. Mặc dù hai người đàn ông không thể lấy tấm giấy đỏ kia, nhưng anh thực sự thừa nhận Sở Tuần, trong lòng nghĩ đến cưới hỏi đàng hoàng, đem người này hoàn toàn chiếm làm của mình.
Sở Tuần cũng muốn, lão tử muốn cậu muốn chết, rất nghẹn khuất.
Sở Tuần trấn định phân tích: “Tôi cảm thấy vậy không tính ‘xằng bậy’. Nhị Võ, cậu nếu dám đi ra ngoài cùng người không đứng đắn làm cái kia, vậy mới kêu làm bừa, xằng bậy. Cậu với tôi, hai ta, thiên kinh địa nghĩa ván đã đóng thuyền. Chú Hạ cũng biết, cha tôi đoán chừng cũng biết. Biết liền có nghĩa là ngầm đồng ý, ngầm đồng ý cũng là một loại duy trì, phê chuẩn không phải là tương lai ký roẹt roẹt một chữ sao. Mẹ cậu biết nhưng không đồng ý…… Kỳ thật cha cậu cũng biết đi?!”
Trong đầu Hoắc Truyền Võ hiện lên cha mình: “……”
Sở Tuần: “Hai ta là đúng quy cách, không xằng bậy.”
“Nhị Võ.”
“……”
Sở Tuần đả thông tư tưởng cho đối phương, kỳ thật chỉ do chột dạ, cần dùng một lý do nghiêm túc mà thâm tình thuyết phục chính mình. Miệng cậu hé ra, lời còn chưa dứt, đáy mắt Hoắc Truyền Võ tối đen, bỗng dưng hôn cậu……
Hai người thở hổn hển, vén áo sơmi, Sở Tuần kéo áo ba lỗ của Truyền Võ lên cao đến cổ. Xương vai con bướm của Truyền Võ run lên, áo bị quăng đến góc tường!
Truyền Võ thô thanh thở gấp, dùng sức kéo quần Sở Tuần, lộ ra xương hông trắng nõn, đùi, dương vật đỏ rực vểnh cao từ trong quần bắn ra. Sở Tuần hai ba cái lột quần ngoài quần trong của đối phương, ngón tay xoa nắn mông Nhị Võ, vân vê vết bớt kia. Cậu mấy ngày nay cách tường trộm nhìn cũng không thấy rõ, lúc này xem trọn vẹn.
Quần lót hai người đều bắt trên đầu gối, kéo lê ống quần, ôm nhau, loạng choạng bước đi, cọ đến bên giường, sau đó ngã xuống giường nhỏ.
Giường rất nhỏ, là loại giường đơn chỉ có một tấm ván giường trong bộ đội, lại còn trải hai tấm đệm giường mỏng, không có nệm.
Sở Tuần bị Truyền Võ đè lên giường liền bị đụng thắt lưng, ăn đau: “Ai……”
Sở Nhị gia nào ngủ qua loại giường này?
Cậu cũng không hơi đâu để ý giường cứng, bởi vì Nhị Võ còn cứng hơn ván giường, thẳng tắp như cây gậy, đỉnh vào bụng cậu, làm mắt cậu lập tức nóng lên…… Hai người phần dưới trần trụi ở trên giường quay cuồng, nghiền áp, dương vật kề sát lại xoa nắn lẫn nhau, tay không ngừng di chuyển. Hạ thể Sở Tuần bị bàn tay to của đối phương nắm lấy, phi thường thoải mái. Bàn tay thô ráp của Truyền Võ thô lỗ vuốt ve tính khí cậu, lực tay rất lớn, làm khoang ngực Sở Tuần phát ra âm thanh, vừa như đau vừa như hưởng thụ, tư vị sung sướng nói không nên lời. Hai chân Sở Tuần rộng mở, ôm lấy bắp chân Nhị Võ.
Đều là đàn ông, kinh nghiệm dùng tay phong phú, biết làm thế nào để thoải mái nhất, hai người vong tình hôn nhau, an ủi nhau, xem ngón tay ai càng linh hoạt, có thể từ trong miệng đối phương dẫn dụ ra tiếng rên rỉ không khống chế được. Tính khí của Nhị Võ, khi cương cứng hình dạng tráng kiện, căng ra đỏ thẫm, hùng vĩ xinh đẹp, Sở Tuần hạ mắt nhìn thấy, ngón tay vân vê hai hòn trứng sưng lên kia, nghe lồng ngực Nhị Võ truyền ra tiếng thở gấp, lập tức cũng bị sóng mắt của Nhị Võ làm hưng phấn đến run lên.
Truyền Võ mạnh mẽ hôn cậu, hai người cau mày cọ xát lẫn nhau, nháy mắt cao trào vô cùng tuyệt vời, hài hòa. Tinh dịch nóng bỏng bắn lên lông mu đối phương, dọc theo đùi chảy xuống……
Sở Tuần thoải mái nằm trên giường nhỏ, trên thân còn khoác áo sơmi, hai chân thon dài. Ngọn đèn trên trần nhà vui vẻ đu đưa trong mắt cậu.
Truyền Võ xuống giường đi tìm khăn giấy, lau sạch cho cả hai, trần trụi đi lại trong phòng.
Tính tình Sở Tuần vẫn như trước, một chút cũng không thay đổi, duỗi tay chân, lắc lắc, tự nghĩ tự vui: “Ha ha……”
Truyền Võ: “Vui sao?”
Sở Tuần: “Tôi thích.”
Truyền Võ đưa tay khẽ búng vào chim nộn mềm mại của Sở Tuần. Sở Tuần nằm, cười hì hì nhìn anh, ở trước mặt Nhị Võ không hề ngượng ngùng, tự mình lấy tay gảy chim, khoe khoang với đối phương, nhan sắc hình dạng này đẹp cỡ nào.
Hai người mặc quần lót, ở trong phòng đi tới đi lui, thập phần hài hòa, tựa như một cặp tình nhân sống chung với nhau đã lâu.
Sở Tuần xem như lần đầu tiên chính thức đi thăm cung điện ngầm, để đối phương dẫn đi, một lần nữa đi dạo quanh đại sảnh. Hạ tổng nói hai người “Không được ở chung”, hình như chưa nói không cho phép chỉ mặc quần lót đi lại trong nhà đối phương nhỉ?
Sở Tuần nhìn thanh tạ thô nặng, cẩn thận xem xét: “Một trăm tám mươi cân? Tôi cũng nâng không nổi, gãy tay mất.”
Hoắc Truyền Võ đứng phía sau Sở Tuần, ộm trọn eo Sở Tuần, nhéo nhéo cánh tay mảnh khảnh kia.
Tố chất thân thể Sở Tuần kỳ thật không tồi, chỉ là hai người không cùng một môn võ. Cốt cách dây chằng của Sở Tuần dài nhỏ, tay dài chân cũng dài, rất dẻo dai, thân mình rất nhẹ, nếu khinh công trong tiểu thuyết võ hiệp viết là thật, Truyền Võ cho rằng, Tiểu Tuần nhất định thuộc môn phái Lăng ba vi bộ, Đạp tuyết vô ngân kia.
Sở Tuần: “Cậu lần trước liên tục làm một trăm hai mươi cái.”
Truyền Võ: “…… Nhẫm trộm đếm?”
Truyền Võ: “Nhẫm còn nhìn thấy gì nữa?”
Sở Tuần: “Nhìn thấy tay cậu ác liệt đánh súng, một tuần đến vài lần. Làm thân thể không tốt tôi phải nói cậu biết, về sau thứ kia của cậu bị hỏng làm Nhị gia chướng mắt, liền đổi người.”
Hoắc Truyền Võ: “……”
Hoắc Truyền Võ vỗ một bàn tay vào mông Sở Tuần, Sở Tuần lấy tay bưng mông: “Từ nhỏ cha mẹ cũng chưa từng đánh mông tôi, chỉ có cậu, cứ đánh tôi!”
Sở Tuần đong đưa cái võng mắc vào cột trụ xi măng, ánh mắt mang theo cười nhạo: “Ai, sao lại mắc võng ở đây vậy?”
Hoắc Truyền Mõ mím môi, cười mà không đáp, vẫn là bộ dạng khốc khốc.
Sở Tuần: “Sao không nói?”
……
Đáy mắt Sở Tuần lướt qua một đạo quang mang giảo hoạt, đột nhiên vung tay, đẩy Hoắc Truyền Võ lên võng, nhảy lên đè ép, liều mạng cưỡi anh.
Truyền Võ sao có thể tùy tiện để cậu cưỡi? Hai người tay chân dây dưa, cẳng chân quấn lấy nhau, lăn qua lộn lại gây sức ép, ấn xuống, lại bắn lên, cả võng kịch liệt lắc lư.
Sở Tuần đột nhiên ngừng động, ngẩng đầu: “Thứ này chắc chứ?”
“Có thể chịu được hai ta làm cái kia không?”
Hoắc Truyền Võ nhìn cậu: “Chắc.”
Sở Tuần nhanh chóng vùi đầu vào người Nhị Võ, lại xoa nhéo, náo loạn một lúc lâu, nháo đến đổ mồ hôi. Dây võng thô bao lấy đệm võng, bao bọc hai người ở bên trong, giống như một cái tổ.
Hai người song song lẳng lặng nằm, bốn mắt nhìn nhau, lại hôn nhau một chút. Trên mặt Sở Tuần cũng không có biểu tình gì, chậm rãi cúi người xuống, hôn lên rãnh ngực khêu gợi của Truyền Võ, cơ bụng, cách quần lót, hôn đũng quần, răng nhẹ nhàng cắn, thực thích.
Truyền Võ lập tức hít thở ồ ồ, lại căng phồng lên, lúc này căng càng sung mãn, Sở Tuần liếm láp nhẹ cắn làm quần lót đỉnh thành góc độ làm người ta sợ hãi, đũng quần ướt một mảng nhỏ.
Sở Tuần cách quần lót xoa nắn, cười nhạo nói: “Đệt, đỉnh Everest cũng chỉ dốc thế này thôi nhỉ?”
Mắt Hoắc Truyền Võ đen láy: “Cậu là đỉnh gì?”
Sở Tuần không nói lời nào, làm như đùa dai, đột nhiên cởi quần, ngậm lấy Hoắc Tiểu Nhị tráng kiện.
Võng rung mạnh một chút, chút nữa là không chịu được!
“Ai…… Mẹ……”
Hoắc Truyền Võ than một tiếng, hai mắt nháy mắt thất thần, môi mím chặt, say mê cúi đầu nhìn Sở Tuần ngậm mình, mút đầu hành sưng đỏ của mình. Đầu lưỡi liếm đến sảng khoái làm anh muốn kêu lên, lại kêu không được, tri giác toàn thân toàn bộ tập trung vào nơi được đầu lưỡi Sở Tuần xoa dịu. Tiểu Tuần đối với anh tốt như vậy, tư vị kia, giống như làm hoàng đế, đời này chưa từng có ai đối với anh tốt như thế……
Sở Tuần xê dịch đầu, làm mình nằm càng thoải mái. Cậu ôm lấy đùi Truyền Võ, môi há căng, dùng sức mút, đồng thời một tay vuốt ve mông Truyền Võ, chà xát hai thứ căng tròn kia, để đối phương thoải mái. Phương diện kỹ xảo này, cậu biết rất rành, đáng tiếc không có cơ hội làm; đổi là người khác, quỳ xuống đất cầu cậu cậu cũng không mút. Nhị Võ trước đó đã tắm, hạ thân mát lạnh tràn ngập hương xà phòng, còn có cả hương vị phát ra từ thân thể anh. Trong bộ lông đen rậm rạp lộ ra dương cương đàn ông khiến kẻ khác mê muội.
Hoắc Truyền Võ kéo quần lót Sở Tuần xuống bắp chân, cũng học theo ôm lấy.
Sở Tuần đột nhiên che lại, cười nói: “Cậu đừng động, tôi chưa tắm, dơ.”
Truyền Võ có thể ngại cậu dơ sao? Truyền Võ cúi đầu ăn Sở Tiểu Nhị vào miệng, ôm hai chân đang run của Sở Tuần……
Hai người lúc ấy không nói ra, nhưng lòng có tính toán, cực lực ẩn nhẫn không làm đến bước cuối cùng, những cái khác có thể làm đều làm, có thể cho đối phương, đều cho.
Đều là quân nhân, lúc trước ở trước mặt Hạ bộ trưởng cam đoan, lập quân lệnh trạng, lời thề son sắt, xoay mặt liền nuốt lời vụng trộm muốn làm với nhau, dù sao không phải chuyện của một người. Sở Tuần khi đó ở trong lòng cấp cho mình một điểm mấu chốt, chỉ cần không “đi vào”, hai người sẽ không tính chân chính thành vợ chồng. Không phải chỉ là hai thằng đàn ông nghẹn không được đánh một pháo thôi sao. Tương lai chú Hạ hỏi, mình liền dám đúng lý hợp tình nói, tụi cháu còn chưa “tốt” đâu, chưa làm tình.
�
Hoắc Tiểu Nhị gia trướng lên thô to, miệng Sở Tuần không đủ sâu, nuốt không hết, quy đầu thô to chọc đến yết hầu cậu, đỉnh thật khó chịu, bức ra nước mắt.
Cậu hết sức ngậm, nghe lồng ngực đối phương phát ra hơi thở ồ ồ. Võng đàn hồi hùa theo thân thể run rẩy, đầu hành nóng bỏng của Nhị Võ dường như có sinh mệnh, khuấy động yết hầu cậu. Cậu mỗi một lần bị đỉnh đến muốn khóc cũng vừa lúc là vị trí Nhị Võ thích nhất, điều này làm đáy lòng cậu sinh ra cảm giác thỏa mãn mãnh liệt. Hai người không ngừng thở dốc, dùng tưa lưỡi cọ xát điểm mẫn cảm của đối phương, nghe đối phương hừ ra tiếng, thoải mái cực kỳ.
Truyền Võ đột nhiên thô thanh nói: “Ưm…… Không được.”
Truyền Võ khi cao trào dùng sức đỉnh vài cái, lại yêu thương Tiểu Tuần, không nỡ phát lực thống vào trong, kìm lực lại. Mặc dù như vậy, Sở Tuần vẫn bị thống đến mê muội, cảm giác Nhị Võ dường như dùng hết khí lực nhấc 180 cân tạ, yết hầu như bị hỏa thiêu bỏng rát.
Truyền Võ rút mạnh ra, khi rút ra không kìm được, từ vài góc độ bắn ra, cơ hồ bắn đầy mặt Sở Tuần.
“Ai…… Đệt…… Cậu đùa giỡn lưu manh!……”
Sở Tuần mắng, nửa người dưới còn ở trong miệng Truyền Võ.
Sở Tuần lau thứ trên mặt, lau đi khóe mắt ướt át, tức giận hết sức thống vài cái trong miệng Truyền Võ, Nhị gia cũng thống cậu khóc, bắn mặt cậu!
Truyền Võ chột dạ áy náy, vội vàng tay miệng cùng sử dụng, còn nghiêm túc vỗ về Tiểu nhị gia, nhanh chóng làm Sở Tuần cũng bắn ra……
* * *
Đêm đó Sở Tuần ở cung điện ngầm của Truyền Võ đến hơn hai giờ sáng, không ở qua đêm.
Cậu xuống võng, xoay người cúi xuống, nhặt quần lót rơi trên mặt đất, mặc quần áo chạy lấy người. Đã cam đoan với Hạ tổng không ở cùng nhau, sẽ không sống cùng một nơi.
Ở trong lòng cậu, công tác cùng tình cảm quan trọng như nhau. Nhiều năm như vậy, tiết tấu cuộc sống khẩn trương, thoải mái, phập phồng mà phong phú, cậu đã quen rồi, đời này liền như vậy mà qua. Nhị Võ ở bên cạnh, cuộc sống sẽ không ủy khuất.
Sở Tuần mặc quần áo, Truyền Võ ngồi ở phía sau, vẻ mặt mê luyến, lấy tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng kiện mỹ của Sở Tuần.
Anh trầm mặc, nội liễm, làm với Sở Tuần rất nghiêm túc, lực tay lộ ra dục vọng sinh lý của đàn ông trưởng thành trường kỳ ứ đọng.
Sở Tuần quay đầu hôn một cái: “Cái kia, tôi cũng không mỗi tối lại đây xem cậu được, tôi mệt, cũng ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi. Mấy ngày nữa có rảnh sẽ tìm cậu.”
Truyền Võ gật đầu, cũng không nói lời thừa, sẽ không dây dưa vấn đề nhàm chán như “Lần sau cậu tới lại cọ súng”. Hai người lúc này, tâm ý đã định, không cần sớm tối gặp nhau.
Trong phòng còn vương vãi quần áo dơ của Truyền Võ, túi áo đen lộ ra một tấm danh thiếp.
Sở Tuần tâm tư tinh tế, nhặt lên xem: “Hoắc Hoan Hoan? Cô ta đưa cho cậu à?”
Hoắc Truyền Võ: “Ờ.”
Sở Tuần thuận tay nhét tấm danh thiếp vào túi mình: “Người phụ nữ này rất thân với họ Hầu, tôi tra ngọn nguồn, có lẽ có vấn đề.”
Hoắc Truyền Võ: “…… Cô ta có thể có vấn đề?”
Hoắc Hoan Hoan nếu có vấn đề, lúc trước Sở Tuần đụng phải trận nổ mạnh ở hội đấu giá, đối phương chẳng phải là đã sớm có thể đoán được nội tình? Sở Tuần nghĩ đến khả năng này, phía sau liền rùng mình, không ai có thể ở trước mặt cậu che dấu sâu như vậy, mặt ngoài còn ngụy trang không một kẽ hở?
Đối phương nếu bất động thanh sắc, vậy cậu cũng không làm rõ, song phương thử thăm dò, xem ai lòi đuôi trước.
Sở Tuần bỗng dưng nhìn thẳng Truyền Võ, đánh giá: “Ai, vì sao cho cậu danh thiếp? Cô ta không coi trọng cậu đó chứ?”
Hoắc Truyền Võ tránh đi ánh nhìn chăm chú của Sở Tuần: “Không có.”
Sở Tuần nhíu mi: “Cô ta là đồng hương của cậu nhỉ, hay là cùng họ?”
Hoắc Truyền Võ hờ hững nói: “Chỗ tôi, mấy người trong thôn thường cùng một họ.”
Hoắc Truyền Võ khi đó không nói thật với Sở Tuần. Anh và Hoắc Hoan Hoan nhiều năm như vậy nửa điểm quan hệ cũng không có, người ta là đại minh tinh nổi tiếng, hỗn trong giới điện ảnh truyền hình, song phương hoàn toàn không phải người một đường, cũng không liên hệ. Huống hồ anh người này miệng vụng, hơn nữa không thích nói chuyện nhà với người khác, không biết cung khai thế nào.
Hai tay Hoắc Truyền Võ nâng sườn Sở Tuần, bế cậu lên: “Về sau làm nhiệm vụ không được như vậy, lộ quá nhiều dấu vết.”
Sở Tuần khẽ lật mí mắt: “Tôi lại không làm vậy với người khác, tôi lấy đầu lọc thuốc còn thừa của người khác sao?”
Hoắc Truyền Võ: “……”
Giọng Hoắc Truyền Võ khàn khàn: “Vậy, nhẫm lấy đầu lọc thuốc của yêm làm gì?”
Sở Tuần: “……”
Hai người tương đối, có một lúc không nói gì, ai cũng không lên tiếng. Một chuyến tàu gào thét chạy qua, mang theo xao động nóng nảy trong lòng, dần đi xa. Đại sảnh trống trải làm tâm ý phức tạp chậm rãi lắng đọng lại, đáy mắt nhấp nháy sáng rọi.
Giây tiếp theo, Sở Tuần mặt không đổi sắc, đôi mắt lấp lánh như sao đêm, đột nhiên duỗi tay ghìm cổ Truyền Võ, chủ động hôn lên cậu bé của cậu.
Cậu nói tôi muốn làm gì hả.
Môi hai người chợt chạm vào nhau, đều nóng bỏng, hơi thở ấm nóng dồn nén trong cơ thể dường như toàn bộ hội tụ ở môi, ở đầu lưỡi. Môi Sở Tuần phủ lên môi Truyền Võ, lập tức được đáp lại. Nhị Võ của cậu mạnh mẽ áp lên, mang theo kịch liệt thở dốc, sức nặng ép gáy cậu mạnh lui về phía sau một chút!
Sở Tuần “Ưm” một tiếng, theo bản năng hé miệng. Đầu lưỡi nhanh chóng lộ ra, ướt át, dinh dính, mang theo nhiệt độ cơ thể, tần suất nhịp tim, điên cuồng dây dưa, mút lẫn nhau, muốn ăn cả người trước mắt.
Thực sự là đã chờ lâu lắm, kềm nén đến tàn nhẫn, tuổi cũng lớn, suy nghĩ càng thành thục, thấu triệt. Quay đầu, yêu nhất vẫn là người này. Tình cảm như rượu lâu năm, càng để lâu càng thêm thơm thuần, tản mát mùi vị thấm tận đấy lòng, khiến kẻ khác say mê.
Nụ hôn này thiếu lâu lắm rồi.
Năm đó trong toilet nhỏ phía sau trạm thực phẩm ở đại viện.
Bên đống cỏ khô trên con đường nhỏ thôn quê.
Ở ngay đống phế tích đại sảnh ngầm này.
Hoắc Truyền Võ dồn Sở Tuần vào góc tường, hai tay kề sát hai tay Sở Tuần, bàn tay nắm chặt, mười ngón tay quấn lấy nhau. Hai người thô thanh thở gấp, lồng ngực ma sát, hôn môi đối phương. Nụ hôn của đàn ông thô ráp mà bá đạo, loại chuyện này không cần học, không cần người dạy, cả hai nhanh chóng tìm được tiết tấu chung, liếm hàm răng, khoang miệng, yết hầu đối phương, khí lực rất lớn. Cánh tay Truyền Võ và cổ Sở Tuần hằn lên đường gân, mạch máu gồ lên, cơ ngực dưới áo sơmi phập phồng.
Nhị Võ dùng cằm phủ một lớp râu ngắn cọ lên mặt Sở Tuần. Sở Tuần không chút do dự vươn lưỡi hôn lên, râu đâm đau lưỡi cậu, cũng không để ý. Cậu mê luyến hết thảy những gì thuộc về anh, khuôn mặt thon gầy của Nhị Võ, cái cằm góc cạnh, mái tóc đen thô cứng……
Sở Tuần cắn khóe miệng Nhị Võ, cắn mặt Nhị Võ, cắn đầu mày Nhị Võ, như chú chó nhỏ nổi điên, lại tinh tế liếm mút từng nơi mình đã cắn. Hai người nâng mặt đối phương, tựa như ôm tâm mình. Cậu rút tay ra, bắt lấy tóc Truyền Võ, Truyền Võ cũng bắt lấy cậu, hơi thở cực nóng mất đi khống chế phà vào mặt nhau, trong mắt cũng chỉ có bộ dáng say mê khi động tình của đối phương.
Đại sảnh trống trải mở rộng, toàn bộ im ắng.
Say mệ si dại, thậm chí so với nhục dục bản thân càng mê muội kẻ khác hơn.
Sở Tuần hôn liên tục, ngừng một lát thở dốc mới nhớ tới, đây là nụ hôn đầu tiên đời này của Nhị gia.
Cậu vuốt ve lồng ngực Nhị Võ, ngón tay vói vào quần áo, sờ soạng khuôn ngực kiện mỹ ẩm ướt của đối phương, cực lực kìm nén xúc động…… quá thích.
Tay Nhị Võ đã luồn vào quần áo cậu, xác thực mà nói, đã luồn vào quần cậu, tìm tới cái mông xúc cảm rất tốt kia. Đàn ông động tình, một khi châm một ngọn lửa nhỏ, trong chốc lát sẽ cháy lan ra đồng cỏ, căn bản thu không được tâm tư, chỉ muốn ăn sạch đối phương.
Hai người cắn mút khóe miệng nhau. Sở Tuần thấp giọng thở dốc, thình lình nói một câu: “Hai ta như vậy, trái với kỷ luật đi?”
Hoắc Truyền Võ hơi lui mặt về phía sau, môi mím chặt, có một tia xấu hổ, chỉ sợ Sở Tuần nhắc tới điều này. Sở Tuần không đề cập tới, anh cũng không đề.
Sở Tuần lại hôn một cái, hỏi: “Cậu lúc trước đáp ứng chú Hạ không ‘làm’ với tôi phải không?”
Hoắc Truyền Võ thành thực gật đầu: “Ừ.”
Sở Tuần: “Ai bảo cậu đáp ứng lão đầu nhi hả?!”
Hoắc Truyền Võ: “…… Đây là kỷ luật mà, bằng không yêm sao có thể ở lại Bắc Kinh?”
Sở Tuần: “Tôi cũng đáp ứng chú Hạ, trong lúc chấp hành nhiệm vụ không làm vậy với cậu, về sau xuất ngũ mới phát triển ‘loại quan hệ này’.”
Hai người ngay cả thời gian nói mấy câu cũng nhịn không được, lại một lần nữa không nao núng gặm cắn nhau. Sở Tuần truy đuổi tai Truyền Võ, hôn lên, câu liếm vành tai. Cậu mút khiến Truyền Võ “Ưm” một tiếng, hạ thể lập tức gồ lên, cứng rắn đỉnh vào đùi cậu. Truyền Võ chôn mặt vào hõm vai Sở Tuần, kéo áo sơmi Sở Tuần ra phân nửa, hôn lên xương quai xanh, vai Sở Tuần, hôn lên người anh mỗi đêm nằm trong chăn nghĩ đến nổi điên.
Môi lưỡi tựa như thông điện, chạy đến huyết mạch toàn thân, dòng điện ma sát dọc xuống nửa thân dưới, bộ lông trong đũng quần cũng kích điện dựng đứng lên, hạ thân cường tráng như thiết, cách quần cũng có thể cảm thấy cơ thịt nhảy lên mạch đập.
Sở Tuần cùng người khác, cho tới bây giờ đều là mềm nhũn. Khi chấp hành nhiệm vụ tinh thần thừa nhận áp lực, tâm lý lại kháng cự bài xích, làm cho tình dục uể oải, khí quan trì độn.
Chỉ có cùng Nhị Võ mới hoàn toàn thả lỏng, tín nhiệm, tùy ý là mình.
Nhị Võ hôn cậu một chút, mạch máu cả người cậu như sống lại tham dự dẫn điện, nửa người dưới lập tức có phản ứng……
Xương hông hai người dán vào nhau, ôm mông nhau, nhưng dù sao cũng còn có tố chất nghề nghiệp, bảo tồn một tia lý trí.
Sở Tuần nhíu mày nói: “Nhị Võ, chú Hạ nói, không được phép xằng bậy. Cậu nói hai ta như vậy có tính ‘xằng bậy’ không?”
Hoắc Truyền Võ luôn nghe lời Sở Tuần nhất, liền dừng lại tay chân xúc động, còn thực nghiêm túc nghĩ: “…… Tính đi.”
Sở Tuần hỏi lại: “Cái gì kêu tính đi?”
Hoắc Truyền Võ thấp giọng nói: “Hai ta, còn không lĩnh chứng, lãnh đạo cũng chưa phê chuẩn, không phải vợ chồng, cứ vậy mà làm chính là ‘xằng bậy’ đi?”
Sở Tuần chịu không nổi: “Tới địa ngục đi, đều năm tháng nào rồi, hiện tại học sinh trung học cũng có kinh nghiệm, cũng chỉ có hai ta cứ như hai tên đại ngốc thôi! Chúng ta chỉ là không thể lĩnh chứng, không lĩnh chứng thì không làm, liền đi ra ngoài tìm người khác làm.”
Khóe miệng Hoắc Truyền Võ câu ra nụ cười: “Hai ta lại chẳng phải vậy.”
Truyền Võ nói xong, nhịn không được lại hôn lên mi tâm Sở Tuần, thích.
Tư duy của đồng chí Tiểu Hoắc thập phần chính phái bảo thủ, cùng Tiểu Tuần hẳn là phải có “kiến giải”, sau đó mới có thể làm chuyện đó. Mặc dù hai người đàn ông không thể lấy tấm giấy đỏ kia, nhưng anh thực sự thừa nhận Sở Tuần, trong lòng nghĩ đến cưới hỏi đàng hoàng, đem người này hoàn toàn chiếm làm của mình.
Sở Tuần cũng muốn, lão tử muốn cậu muốn chết, rất nghẹn khuất.
Sở Tuần trấn định phân tích: “Tôi cảm thấy vậy không tính ‘xằng bậy’. Nhị Võ, cậu nếu dám đi ra ngoài cùng người không đứng đắn làm cái kia, vậy mới kêu làm bừa, xằng bậy. Cậu với tôi, hai ta, thiên kinh địa nghĩa ván đã đóng thuyền. Chú Hạ cũng biết, cha tôi đoán chừng cũng biết. Biết liền có nghĩa là ngầm đồng ý, ngầm đồng ý cũng là một loại duy trì, phê chuẩn không phải là tương lai ký roẹt roẹt một chữ sao. Mẹ cậu biết nhưng không đồng ý…… Kỳ thật cha cậu cũng biết đi?!”
Trong đầu Hoắc Truyền Võ hiện lên cha mình: “……”
Sở Tuần: “Hai ta là đúng quy cách, không xằng bậy.”
“Nhị Võ.”
“……”
Sở Tuần đả thông tư tưởng cho đối phương, kỳ thật chỉ do chột dạ, cần dùng một lý do nghiêm túc mà thâm tình thuyết phục chính mình. Miệng cậu hé ra, lời còn chưa dứt, đáy mắt Hoắc Truyền Võ tối đen, bỗng dưng hôn cậu……
Hai người thở hổn hển, vén áo sơmi, Sở Tuần kéo áo ba lỗ của Truyền Võ lên cao đến cổ. Xương vai con bướm của Truyền Võ run lên, áo bị quăng đến góc tường!
Truyền Võ thô thanh thở gấp, dùng sức kéo quần Sở Tuần, lộ ra xương hông trắng nõn, đùi, dương vật đỏ rực vểnh cao từ trong quần bắn ra. Sở Tuần hai ba cái lột quần ngoài quần trong của đối phương, ngón tay xoa nắn mông Nhị Võ, vân vê vết bớt kia. Cậu mấy ngày nay cách tường trộm nhìn cũng không thấy rõ, lúc này xem trọn vẹn.
Quần lót hai người đều bắt trên đầu gối, kéo lê ống quần, ôm nhau, loạng choạng bước đi, cọ đến bên giường, sau đó ngã xuống giường nhỏ.
Giường rất nhỏ, là loại giường đơn chỉ có một tấm ván giường trong bộ đội, lại còn trải hai tấm đệm giường mỏng, không có nệm.
Sở Tuần bị Truyền Võ đè lên giường liền bị đụng thắt lưng, ăn đau: “Ai……”
Sở Nhị gia nào ngủ qua loại giường này?
Cậu cũng không hơi đâu để ý giường cứng, bởi vì Nhị Võ còn cứng hơn ván giường, thẳng tắp như cây gậy, đỉnh vào bụng cậu, làm mắt cậu lập tức nóng lên…… Hai người phần dưới trần trụi ở trên giường quay cuồng, nghiền áp, dương vật kề sát lại xoa nắn lẫn nhau, tay không ngừng di chuyển. Hạ thể Sở Tuần bị bàn tay to của đối phương nắm lấy, phi thường thoải mái. Bàn tay thô ráp của Truyền Võ thô lỗ vuốt ve tính khí cậu, lực tay rất lớn, làm khoang ngực Sở Tuần phát ra âm thanh, vừa như đau vừa như hưởng thụ, tư vị sung sướng nói không nên lời. Hai chân Sở Tuần rộng mở, ôm lấy bắp chân Nhị Võ.
Đều là đàn ông, kinh nghiệm dùng tay phong phú, biết làm thế nào để thoải mái nhất, hai người vong tình hôn nhau, an ủi nhau, xem ngón tay ai càng linh hoạt, có thể từ trong miệng đối phương dẫn dụ ra tiếng rên rỉ không khống chế được. Tính khí của Nhị Võ, khi cương cứng hình dạng tráng kiện, căng ra đỏ thẫm, hùng vĩ xinh đẹp, Sở Tuần hạ mắt nhìn thấy, ngón tay vân vê hai hòn trứng sưng lên kia, nghe lồng ngực Nhị Võ truyền ra tiếng thở gấp, lập tức cũng bị sóng mắt của Nhị Võ làm hưng phấn đến run lên.
Truyền Võ mạnh mẽ hôn cậu, hai người cau mày cọ xát lẫn nhau, nháy mắt cao trào vô cùng tuyệt vời, hài hòa. Tinh dịch nóng bỏng bắn lên lông mu đối phương, dọc theo đùi chảy xuống……
Sở Tuần thoải mái nằm trên giường nhỏ, trên thân còn khoác áo sơmi, hai chân thon dài. Ngọn đèn trên trần nhà vui vẻ đu đưa trong mắt cậu.
Truyền Võ xuống giường đi tìm khăn giấy, lau sạch cho cả hai, trần trụi đi lại trong phòng.
Tính tình Sở Tuần vẫn như trước, một chút cũng không thay đổi, duỗi tay chân, lắc lắc, tự nghĩ tự vui: “Ha ha……”
Truyền Võ: “Vui sao?”
Sở Tuần: “Tôi thích.”
Truyền Võ đưa tay khẽ búng vào chim nộn mềm mại của Sở Tuần. Sở Tuần nằm, cười hì hì nhìn anh, ở trước mặt Nhị Võ không hề ngượng ngùng, tự mình lấy tay gảy chim, khoe khoang với đối phương, nhan sắc hình dạng này đẹp cỡ nào.
Hai người mặc quần lót, ở trong phòng đi tới đi lui, thập phần hài hòa, tựa như một cặp tình nhân sống chung với nhau đã lâu.
Sở Tuần xem như lần đầu tiên chính thức đi thăm cung điện ngầm, để đối phương dẫn đi, một lần nữa đi dạo quanh đại sảnh. Hạ tổng nói hai người “Không được ở chung”, hình như chưa nói không cho phép chỉ mặc quần lót đi lại trong nhà đối phương nhỉ?
Sở Tuần nhìn thanh tạ thô nặng, cẩn thận xem xét: “Một trăm tám mươi cân? Tôi cũng nâng không nổi, gãy tay mất.”
Hoắc Truyền Võ đứng phía sau Sở Tuần, ộm trọn eo Sở Tuần, nhéo nhéo cánh tay mảnh khảnh kia.
Tố chất thân thể Sở Tuần kỳ thật không tồi, chỉ là hai người không cùng một môn võ. Cốt cách dây chằng của Sở Tuần dài nhỏ, tay dài chân cũng dài, rất dẻo dai, thân mình rất nhẹ, nếu khinh công trong tiểu thuyết võ hiệp viết là thật, Truyền Võ cho rằng, Tiểu Tuần nhất định thuộc môn phái Lăng ba vi bộ, Đạp tuyết vô ngân kia.
Sở Tuần: “Cậu lần trước liên tục làm một trăm hai mươi cái.”
Truyền Võ: “…… Nhẫm trộm đếm?”
Truyền Võ: “Nhẫm còn nhìn thấy gì nữa?”
Sở Tuần: “Nhìn thấy tay cậu ác liệt đánh súng, một tuần đến vài lần. Làm thân thể không tốt tôi phải nói cậu biết, về sau thứ kia của cậu bị hỏng làm Nhị gia chướng mắt, liền đổi người.”
Hoắc Truyền Võ: “……”
Hoắc Truyền Võ vỗ một bàn tay vào mông Sở Tuần, Sở Tuần lấy tay bưng mông: “Từ nhỏ cha mẹ cũng chưa từng đánh mông tôi, chỉ có cậu, cứ đánh tôi!”
Sở Tuần đong đưa cái võng mắc vào cột trụ xi măng, ánh mắt mang theo cười nhạo: “Ai, sao lại mắc võng ở đây vậy?”
Hoắc Truyền Mõ mím môi, cười mà không đáp, vẫn là bộ dạng khốc khốc.
Sở Tuần: “Sao không nói?”
……
Đáy mắt Sở Tuần lướt qua một đạo quang mang giảo hoạt, đột nhiên vung tay, đẩy Hoắc Truyền Võ lên võng, nhảy lên đè ép, liều mạng cưỡi anh.
Truyền Võ sao có thể tùy tiện để cậu cưỡi? Hai người tay chân dây dưa, cẳng chân quấn lấy nhau, lăn qua lộn lại gây sức ép, ấn xuống, lại bắn lên, cả võng kịch liệt lắc lư.
Sở Tuần đột nhiên ngừng động, ngẩng đầu: “Thứ này chắc chứ?”
“Có thể chịu được hai ta làm cái kia không?”
Hoắc Truyền Võ nhìn cậu: “Chắc.”
Sở Tuần nhanh chóng vùi đầu vào người Nhị Võ, lại xoa nhéo, náo loạn một lúc lâu, nháo đến đổ mồ hôi. Dây võng thô bao lấy đệm võng, bao bọc hai người ở bên trong, giống như một cái tổ.
Hai người song song lẳng lặng nằm, bốn mắt nhìn nhau, lại hôn nhau một chút. Trên mặt Sở Tuần cũng không có biểu tình gì, chậm rãi cúi người xuống, hôn lên rãnh ngực khêu gợi của Truyền Võ, cơ bụng, cách quần lót, hôn đũng quần, răng nhẹ nhàng cắn, thực thích.
Truyền Võ lập tức hít thở ồ ồ, lại căng phồng lên, lúc này căng càng sung mãn, Sở Tuần liếm láp nhẹ cắn làm quần lót đỉnh thành góc độ làm người ta sợ hãi, đũng quần ướt một mảng nhỏ.
Sở Tuần cách quần lót xoa nắn, cười nhạo nói: “Đệt, đỉnh Everest cũng chỉ dốc thế này thôi nhỉ?”
Mắt Hoắc Truyền Võ đen láy: “Cậu là đỉnh gì?”
Sở Tuần không nói lời nào, làm như đùa dai, đột nhiên cởi quần, ngậm lấy Hoắc Tiểu Nhị tráng kiện.
Võng rung mạnh một chút, chút nữa là không chịu được!
“Ai…… Mẹ……”
Hoắc Truyền Võ than một tiếng, hai mắt nháy mắt thất thần, môi mím chặt, say mê cúi đầu nhìn Sở Tuần ngậm mình, mút đầu hành sưng đỏ của mình. Đầu lưỡi liếm đến sảng khoái làm anh muốn kêu lên, lại kêu không được, tri giác toàn thân toàn bộ tập trung vào nơi được đầu lưỡi Sở Tuần xoa dịu. Tiểu Tuần đối với anh tốt như vậy, tư vị kia, giống như làm hoàng đế, đời này chưa từng có ai đối với anh tốt như thế……
Sở Tuần xê dịch đầu, làm mình nằm càng thoải mái. Cậu ôm lấy đùi Truyền Võ, môi há căng, dùng sức mút, đồng thời một tay vuốt ve mông Truyền Võ, chà xát hai thứ căng tròn kia, để đối phương thoải mái. Phương diện kỹ xảo này, cậu biết rất rành, đáng tiếc không có cơ hội làm; đổi là người khác, quỳ xuống đất cầu cậu cậu cũng không mút. Nhị Võ trước đó đã tắm, hạ thân mát lạnh tràn ngập hương xà phòng, còn có cả hương vị phát ra từ thân thể anh. Trong bộ lông đen rậm rạp lộ ra dương cương đàn ông khiến kẻ khác mê muội.
Hoắc Truyền Võ kéo quần lót Sở Tuần xuống bắp chân, cũng học theo ôm lấy.
Sở Tuần đột nhiên che lại, cười nói: “Cậu đừng động, tôi chưa tắm, dơ.”
Truyền Võ có thể ngại cậu dơ sao? Truyền Võ cúi đầu ăn Sở Tiểu Nhị vào miệng, ôm hai chân đang run của Sở Tuần……
Hai người lúc ấy không nói ra, nhưng lòng có tính toán, cực lực ẩn nhẫn không làm đến bước cuối cùng, những cái khác có thể làm đều làm, có thể cho đối phương, đều cho.
Đều là quân nhân, lúc trước ở trước mặt Hạ bộ trưởng cam đoan, lập quân lệnh trạng, lời thề son sắt, xoay mặt liền nuốt lời vụng trộm muốn làm với nhau, dù sao không phải chuyện của một người. Sở Tuần khi đó ở trong lòng cấp cho mình một điểm mấu chốt, chỉ cần không “đi vào”, hai người sẽ không tính chân chính thành vợ chồng. Không phải chỉ là hai thằng đàn ông nghẹn không được đánh một pháo thôi sao. Tương lai chú Hạ hỏi, mình liền dám đúng lý hợp tình nói, tụi cháu còn chưa “tốt” đâu, chưa làm tình.
�
Hoắc Tiểu Nhị gia trướng lên thô to, miệng Sở Tuần không đủ sâu, nuốt không hết, quy đầu thô to chọc đến yết hầu cậu, đỉnh thật khó chịu, bức ra nước mắt.
Cậu hết sức ngậm, nghe lồng ngực đối phương phát ra hơi thở ồ ồ. Võng đàn hồi hùa theo thân thể run rẩy, đầu hành nóng bỏng của Nhị Võ dường như có sinh mệnh, khuấy động yết hầu cậu. Cậu mỗi một lần bị đỉnh đến muốn khóc cũng vừa lúc là vị trí Nhị Võ thích nhất, điều này làm đáy lòng cậu sinh ra cảm giác thỏa mãn mãnh liệt. Hai người không ngừng thở dốc, dùng tưa lưỡi cọ xát điểm mẫn cảm của đối phương, nghe đối phương hừ ra tiếng, thoải mái cực kỳ.
Truyền Võ đột nhiên thô thanh nói: “Ưm…… Không được.”
Truyền Võ khi cao trào dùng sức đỉnh vài cái, lại yêu thương Tiểu Tuần, không nỡ phát lực thống vào trong, kìm lực lại. Mặc dù như vậy, Sở Tuần vẫn bị thống đến mê muội, cảm giác Nhị Võ dường như dùng hết khí lực nhấc 180 cân tạ, yết hầu như bị hỏa thiêu bỏng rát.
Truyền Võ rút mạnh ra, khi rút ra không kìm được, từ vài góc độ bắn ra, cơ hồ bắn đầy mặt Sở Tuần.
“Ai…… Đệt…… Cậu đùa giỡn lưu manh!……”
Sở Tuần mắng, nửa người dưới còn ở trong miệng Truyền Võ.
Sở Tuần lau thứ trên mặt, lau đi khóe mắt ướt át, tức giận hết sức thống vài cái trong miệng Truyền Võ, Nhị gia cũng thống cậu khóc, bắn mặt cậu!
Truyền Võ chột dạ áy náy, vội vàng tay miệng cùng sử dụng, còn nghiêm túc vỗ về Tiểu nhị gia, nhanh chóng làm Sở Tuần cũng bắn ra……
* * *
Đêm đó Sở Tuần ở cung điện ngầm của Truyền Võ đến hơn hai giờ sáng, không ở qua đêm.
Cậu xuống võng, xoay người cúi xuống, nhặt quần lót rơi trên mặt đất, mặc quần áo chạy lấy người. Đã cam đoan với Hạ tổng không ở cùng nhau, sẽ không sống cùng một nơi.
Ở trong lòng cậu, công tác cùng tình cảm quan trọng như nhau. Nhiều năm như vậy, tiết tấu cuộc sống khẩn trương, thoải mái, phập phồng mà phong phú, cậu đã quen rồi, đời này liền như vậy mà qua. Nhị Võ ở bên cạnh, cuộc sống sẽ không ủy khuất.
Sở Tuần mặc quần áo, Truyền Võ ngồi ở phía sau, vẻ mặt mê luyến, lấy tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng kiện mỹ của Sở Tuần.
Anh trầm mặc, nội liễm, làm với Sở Tuần rất nghiêm túc, lực tay lộ ra dục vọng sinh lý của đàn ông trưởng thành trường kỳ ứ đọng.
Sở Tuần quay đầu hôn một cái: “Cái kia, tôi cũng không mỗi tối lại đây xem cậu được, tôi mệt, cũng ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi. Mấy ngày nữa có rảnh sẽ tìm cậu.”
Truyền Võ gật đầu, cũng không nói lời thừa, sẽ không dây dưa vấn đề nhàm chán như “Lần sau cậu tới lại cọ súng”. Hai người lúc này, tâm ý đã định, không cần sớm tối gặp nhau.
Trong phòng còn vương vãi quần áo dơ của Truyền Võ, túi áo đen lộ ra một tấm danh thiếp.
Sở Tuần tâm tư tinh tế, nhặt lên xem: “Hoắc Hoan Hoan? Cô ta đưa cho cậu à?”
Hoắc Truyền Võ: “Ờ.”
Sở Tuần thuận tay nhét tấm danh thiếp vào túi mình: “Người phụ nữ này rất thân với họ Hầu, tôi tra ngọn nguồn, có lẽ có vấn đề.”
Hoắc Truyền Võ: “…… Cô ta có thể có vấn đề?”
Hoắc Hoan Hoan nếu có vấn đề, lúc trước Sở Tuần đụng phải trận nổ mạnh ở hội đấu giá, đối phương chẳng phải là đã sớm có thể đoán được nội tình? Sở Tuần nghĩ đến khả năng này, phía sau liền rùng mình, không ai có thể ở trước mặt cậu che dấu sâu như vậy, mặt ngoài còn ngụy trang không một kẽ hở?
Đối phương nếu bất động thanh sắc, vậy cậu cũng không làm rõ, song phương thử thăm dò, xem ai lòi đuôi trước.
Sở Tuần bỗng dưng nhìn thẳng Truyền Võ, đánh giá: “Ai, vì sao cho cậu danh thiếp? Cô ta không coi trọng cậu đó chứ?”
Hoắc Truyền Võ tránh đi ánh nhìn chăm chú của Sở Tuần: “Không có.”
Sở Tuần nhíu mi: “Cô ta là đồng hương của cậu nhỉ, hay là cùng họ?”
Hoắc Truyền Võ hờ hững nói: “Chỗ tôi, mấy người trong thôn thường cùng một họ.”
Hoắc Truyền Võ khi đó không nói thật với Sở Tuần. Anh và Hoắc Hoan Hoan nhiều năm như vậy nửa điểm quan hệ cũng không có, người ta là đại minh tinh nổi tiếng, hỗn trong giới điện ảnh truyền hình, song phương hoàn toàn không phải người một đường, cũng không liên hệ. Huống hồ anh người này miệng vụng, hơn nữa không thích nói chuyện nhà với người khác, không biết cung khai thế nào.
Bình luận truyện