Về Tình Yêu Chúng Ta Hiểu Quá Ít
Chương 6
Chiếc xe kia bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong sân trường. Kỳ lạ là chủ nhân của nó không hề tìm tôi, nhưng tôi biết, ở đằng sau cửa kính màu đen kia có một đôi mắt sáng chăm chú nhìn theo mình.
Có đôi khi đi cùng Lục Tử Kiện ngang qua, nó thậm chí còn ngắm nghía chiếc xe hào hứng hơn cả tôi
Mỗi lần đến thời điểm này, trong lòng tôi lại nổi lên chút tức tối.
Từ lâu, tôi đã biết Lục Tử Kiện luôn tỏ ra thái độ không quan tâm chẳng qua vì tôi cố tình trốn tránh không nhắc đến mà thôi.
Nhưng tôi chẳng tin, nó thật sự không hiếu kỳ.
Tôi chỉ lo lắng một ngày nào đó, Lục Tử Kiện sẽ hỏi mình và cũng dự cảm rằng khi ấy tôi sẽ không ngần ngại nói thật cho nó biết.
Còn người kia vì lẽ gì quay lại quấy rầy cuộc sống của tôi? Lúc trước, là chính anh ta đã không cần tôi nữa, hiện tại đúng ra phải phủi tay bỏ đi đúng không? – Cứ nghĩ đến đó lòng tôi lại khó chịu vô cùng. Lâm thiếu gia tôi đây không có giá trị đến vậy sao?
Bỗng nhiên tôi nhận ra một điều: kỳ thật tôi hận, rất hận anh ta.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn vốn chẳng có ai yêu thương tôi và tôi cũng chưa từng để ý, phương châm của tôi là mỗi ngày đều gắng sống thật vui vẻ.
Ngày nào cũng vậy, tôi đều tự dặn lòng: Ai không thương tôi là thiệt hại lớn lao của đời họ.
Rồi anh ta đến, đập nát niềm tin nhỏ nhoi ấy của tôi.
Thì ra, tôi căn bản không có khả năng giữ lấy người mình yêu thương nhất. Mẹ sẽ không vì tôi mà ở lại thế gian này, bà ngoại cũng vậy. Dù tôi đã đem tình yêu của mình đến bên người kia, anh ta cũng vẫn vì một người đàn bà xa lạ nào đó mà bỏ đi.
Nếu không muốn bị bỏ rơi, việc duy nhất có thể làm chính là bỏ rơi kẻ khác trước. – đừng nghĩ lời này nghe thật sến súa buồn cười, nó chính là chân lý.
Tôi không hề tính toán chi li vì lẽ gì mọi người chẳng ai yêu thương mình, dù sao bản thân cũng chưa từng bỏ ra quá nhiều tình cảm.
Tôi không thể yêu ai nữa, có lẽ vì bản thân đã mất đi năng lực làm người yêu của kẻ khác rồi.
Lẽ ra tôi phải được mỹ mãn nằm trên giường, tiếp tục hưởng thụ giấc ngủ trưa của mình.
Nhưng mới chợp mắt chưa được bao lâu đã bị Kiện heo đánh thức.
A ~~~~~~~~, chẳng lẽ nó không nhớ thời gian ngủ trưa của tôi là từ mười hai giờ đến bốn giờ chiều?!
Cái gì! Bảo tôi cùng nó đến thư viện? Nó mù đường chắc?!
Làm bài tập? Chờ nó làm xong tôi chép lại thì chết ai?!
…………
Giấc ngủ dở dang của tôi dĩ nhiên không thể tiếp tục khi Kiện heo cứ luôn mồm lằng nhằng bên cạnh, lại thêm được nó hứa hẹn khuyến mãi thêm hai chầu sườn lợn, tôi đành phải chịu vất vả chút, cùng cậu chàng đi thư viện.
Có điều! Tâm tình phấn khởi nhờ hai chầu ăn vừa có được liền nhanh chóng tiêu tan.
Trên đường tới thư viện, chúng tôi bất ngờ đụng phải hoa khôi của khoa, tuy chỉ là chút việc cỏn con, nhưng bị cô nàng lải nhải đến chịu không thấu. Hừ, chỉ có tên đần kia mới không nhận ra cô nàng đối với mình có tình ý, tên Kiện heo này quả thực là một thằng ngốc chính hiệu.
Tôi vốn chịu không được mấy màn lèo nhèo của đám con gái, trông thấy hai người bọn họ nói chuyện ồn ào, đành chủ động tách ra bên cạnh. Cô nàng vui mừng liếc mắt đưa tình một cái trắng trợn, Kiện heo lại được dịp khoe mẽ rồi đây, chỉ là, tôi không nhìn thấy ánh mắt ai oán của nó, đầu đã quay sang chỗ khác mất rồi.
Màn gặp gỡ trên đường tới thư viện đâu kết thúc ở đó được, không ngờ tôi còn trái chờ phải đợi nó một hồi lâu mà tên kia vẫn mãi chưa thấy đến, đúng là cái tên trọng sắc khinh bạn a! Nhìn thấy đám bài tập cần làm của nó cũng đã hoàn thành rồi, tôi tức giận lầm bầm mấy câu rồi cũng quay về.
Về tới dưới lầu khu ký túc xá, chiếc xe kia thế mà cũng ở đó! Không biết vì cái gì, cơn giận trong lòng đột nhiên bùng nổ, tôi đi thẳng về phía chiếc xe.
Người trong xe trông thấy tôi đi qua, có chút mừng vui, lập tức mở cửa xe ra.
Tôi ngồi vào trong, đem cửa xe dập thật mạnh, quay đầu nhìn thẳng vào mặt anh ta rồi hỏi: “Anh cuối cùng là có chuyện gì?!”
Nụ cười ôn nhu trên mặt Cao Tường có chút sựng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, một tia dao động cũng không phát hiện được. Anh ta dịu giọng hỏi: “Bảo Bảo, hôm nay em không vui sao?”
Tôi đâu còn dễ mềm lòng vì bộ dạng này của đối phương, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Có anh mỗi ngày gác ở đây, tôi vui sao nổi?”
Có phải tôi đã nhìn lầm hay không? Cao Tường cứ như đang khó khăn cười gượng.
Dù sao tôi cóc quan tâm anh ta nghĩ cái gì, hiện tại mỗi đứa một nơi quản làm chi anh ta cao hứng hay khổ sở: “Nhà anh phá sản rồi sao? Rảnh rỗi như vậy!”
Cao Tường im lặng hồi lâu, đột nhiên tựa như đã hạ quyết tâm, rất thành thực nói với tôi: “Bảo Bảo, trước kia là anh không đúng, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi!”
Quả nhiên đã có tính toán trước!
Đáng tiếc, Lâm Gia Bảo tôi đã từ lâu đã không còn để bị gạt dễ như vậy, bản thân cũng bày ra bộ dạng rất chân thành: “Cao Tường, ngựa khôn không ăn máng cũ, quá khứ thì cứ để trôi theo quá khứ đi.”
Hứ, nghe cứ như lời kịch, cũng may không có kẻ thứ ba ở đây.
Cao Tường nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, sau đó đột ngột kéo tôi vào trong ngực ôm chặt, giọng nói tựa chừng mang theo chút nghẹn ngào: “Bảo Bảo, em không còn thương anh nữa sao?”
Hài hước, tôi vì cái gì phải thương với chả yêu anh?
Cảm giác đối phương ôm càng chặt, tôi có hơi khó chịu vì không thở được. Chẳng lẽ bị tôi từ chối, anh ta thẹn quá hóa giận?
Tưởng tượng đến đây, tôi có hơi chùn xuống, trong lòng vốn muốn giả vờ nhẹ nhàng, nhưng thôi, cứ nên cứng rắn một chút đi.
Cao Tường như cũng cảm nhận được, có phần thả lỏng hơn, miệng vào thì thầm gọi tên tôi: “Bảo Bảo, Bảo Bảo……” Sau đó hôn xuống.
Tôi cũng không dễ để bị bắt nạt như vậy! Một phen đẩy mạnh đói phương, giận tái mặt, tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
“Bảo Bảo, xin…cho anh thêm một cơ hội nữa…” Anh ta trông thật đau khổ (là thật hay giả?), khóe mắt cũng đã đỏ (vì tức giận?)
Trong một thoáng, lòng tôi cuồn cuộn xót xa.
Cắn mạnh răng, tôi vẫn quyết định dao sắc chặt đứt đay rối: “Anh về đi, chúng ta không còn khả năng đâu! Anh như vậy khiến em rất khó chịu, đừng để em phải ghét anh! Đừng đến đây nữa!”
Cánh tay ôm chặt trên người tôi dần buông lỏng, nhưng vẫn không kìm được mà run rẩy. Tôi mở cửa xe bước xuống, cố dằn lại mong muốn ngoái nhìn vẻ mặt của đối phương.
Từ đầu đến cuối, Cao Tường đều im lặng không nói được lời nào.
Tôi bước đến phía dưới cầu thang, Cao Tường vẫn chẳng lên tiếng, có thể coi đây là không cam lòng chứ?
Thì ra, hết thương một người lại đơn giản đến vậy, không cần biện hộ bằng bất cứ lý do gì. Có lẽ, khi một người đối với kẻ khác đã chẳng còn cảm giác nữa, sẽ có thể tìm được vô số lý do để không thương người ta.
Ngẫm lời những lời nói khi nãy của tôi, ừ, coi như hợp tình hợp lý, bản thân cảm giác có chút đắc ý. Tôi đã bảo mà, mình cũng thông minh chứ!
Mang bộ dạng tươi cười bước vào ký túc xá, tôi bắt gặp gương mặt xanh tím của Lục Tử Kiện, nó đang ngồi trên giường, bày ra tư thế chuẩn bị hỏi tội người ta.
Tôi coi như nó không ở đó, vẫn vui tươi hớn hở như thường. Hừ, bình thường chỉ có tôi đen mặt với nó, từ lúc nào đã dám tức giận với tôi hả?
Kiện heo thấy tôi không thèm để ý đến mình, mặt càng đen hơn.
Trong lòng trộm cười, dùng khóe mắt lén quan sát nó, tôi phải xem tên này còn có thể chịu đựng được bao lâu!
Quả nhiên, nó đã nhịn hết nổi, chụp lấy cánh tay tôi, nghiến răng nói: “Vì sao không ở thư viện chờ tớ?”
Nó không nói đến thì thôi, vừa nhắc lại liền khiến tôi tức chết. Này, tôi không trách cậu thì thôi, cậu còn dám hỏi tôi cái gì!
“Tôi vì cái gì phải đợi cậu?!” Tôi cố tình cười thật sáng lạn.
Nó hẳn đã tức đến điên rồi, liều mạng giữ lấy cánh tay tôi, siết chặt đến mức làm tôi bị đau, mặt thì đỏ bừng, phì phò thử từng hơi một. Tôi biết tỏng tên này mà, căn bản là nó không biết cãi nhau với người khác.
Kiện heo nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi nửa ngày, sau đó phun ra một câu: “Gặp lại tình nhân cũ vui vẻ vậy sao?!”
Tôi có chút sửng sốt, lại muốn thế nào đây, không vừa ý cái gì nữa. Nhịn xuống, nhưng cuối cùng lại nuốt không trôi: “Tôi gặp lại ai liên quan gì đến cậu? Tôi cùng người khác lên giường hay đi theo người ta cũng mắc mớ gì tới cậu hả?!”
Nói còn chưa hết câu, nắm đấm của Kiện heo đã vung tới, chính xác ngay mắt trái của tôi. Cứ thế, một đám sao quay mòng mòng trước mắt, tôi lảo đảo người, đầu đập về phía trước một cái. Tôi tức giận suýt ngất đi, nhanh chóng mò mẫn tìm chỗ ngồi xuống.
Kiện heo hít vào một hơi lạnh, lại luôn mồm giải thích: “Bảo Bảo! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Lâm Gia Bảo tôi đã sống lớn đến chừng này, đã bao giờ phải chịu qua chuyện đáng giận như vậy? Là tôi muốn nhịn nhưng không thể nhịn nữa! Tôi co chân, nhằm ngay hướng tên kia đá mạnh một cái!
Kiện heo hét thảm một tiếng, ôm chân té ngồi trên đất.
Vừa lúc cậu bạn cùng phòng Trần Húc vừa về tới nơi cũng bị dọa sợ, cho rằng chúng tôi đánh nhau, vội vàng vọt vào trong.
Tôi giật mình, có chút hối hận, nào ai biết tên kia dốt như vậy, chẳng biết đường tránh! Thật sự là dốt muốn chết! Lại thấy Kiện heo hướng đám người kia khoát tay, ý bảo không chuyện gì, tôi mới thở phào một cái. Giờ mới thấy mắt trái sưng sưng, xem chừng đã bị bầm mất rồi.
Tôi đành quay về giường nằm xuống nghe tiếng bọn họ an ủi Kiện heo, trong lòng chợt thấy oan ức. Rõ ràng tên kia vì gái cho tôi leo cây, khi về còn vô duyên vô cớ tức giận, hiện tại, cũng do nó động tay động chân trước. Từ trước tới giờ, Kiện heo còn chưa từng đánh tôi lần nào kia! Hồi ấy có lần nhiều chuyện, chọc nó tức giận, nhưng tên này cũng chỉ cười cười. Mà nói đến chuyện hôm nay, rõ rành rành là do nó sai!
Tôi nằm vật trên giường, càng nghĩ càng thấy oan ức. Sau gáy có chút đau nhức, không biết có đập trúng chỗ nào quan trọng không, mắt nhất định đã sưng vù lên rồi. Mà tên kia rõ ràng không có chuyện gì, lại cũng chẳng thèm sang xin lỗi…
Trong một thoáng, tôi chợt cảm thấy trên mặt mình có chút lành lạnh, đưa tay sờ, lại phát hiện nước mắt từ khi nào đã trào ra.
Tôi kéo cao chăn, nằm úp người xuống, quyết định ăn năn hối tiếc một phen. Không nghĩ tới, chỉ một lát sau, bản thân mơ mơ màng màng liền ngủ quên mất.
Tận khi Trần Húc đánh thức tôi dậy.
Cậu ta cầm trên tay một cái cà mèn, nghe nói là tiện đường mua ở căn tin mang về cho tôi một phần. Đối phương vừa nói xong, tôi liền cảm thấy thật sự đói bụng. Dạ dày tôi vốn cũng không được tốt, có khi không ăn cơm đúng giờ sẽ đau đến trời long đất lở. Bình thường vẫn là Kiện heo nghiêm khắc theo sát bắt tôi ăn uống đúng giờ hôm nay lại đánh nhau một trận như vậy, đương nhiên nó sẽ chẳng buồn quản nữa. Hừ, đáng tiếc Lâm Gia Bảo tôi đây gặp được nhiều người tốt, xoay người một cái, tôi liền ngồi thẳng dậy.
Nghĩ lại mới nhớ, không đúng, chuyện này thật không bình thường! Thứ nhất, cơm căn tin làm sao có thịt sườn ngon đến như vậy, nếu thế đã sớm phá sản từ lâu rồi, rõ ràng đây là thức ăn bán trong tiệm cơm bên ngoài. Thứ hai, tôi cùng Trần Húc không tính là gần gũi, cho dù cậu ta có lòng tốt, cũng sẽ không tinh ý như vậy, lại còn biết tôi thích nhất là phần cơm kiểu này. Dựa vào đầu óc trinh thám nhạy bén của mình, đây chính là tín hiệu xin hòa của Kiện heo kia!
Tôi sao có thể đơn giản tha thứ cho nó như vậy? Tôi bèn lớn giọng nói với Trần Húc: “Cám ơn cậu, tôi không đói bụng.” Xoay người đi, lại nằm xuống ngủ.
Trần Húc có hơi không biết làm sao, đành phải nói: “Tôi để đây cho cậu, bao giờ đói bụng thì nhớ ăn nhé.”
Cơn buồn ngủ đã qua mất, giờ muốn cũng chẳng ngủ lại được, còn thêm bụng đói réo ầm ầm đến phát phiền, mùi cơm sườn thơm ngon xông vào hai cánh mũi, khiến tôi có chút đứng ngồi không yên.
Kỳ thực giận thì cứ giận thôi, tôi cũng chẳng cách nào hơn thua với dạ dày của chính mình, cơm sườn để lạnh ăn sẽ mất ngon! Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn là quyết định trước tiên phải giải quyết vấn đề ấm no của bản thân cái đã.
Có điều suất cơm sườn này thì tôi nhận, nhưng không đồng nghĩa chấp thuận lời xin lỗi! Hung hăng cắn xuống một miếng, tôi tưởng tượng đây chính là thịt sườn của tên Kiện heo kia, thật là ngon mà!
Có đôi khi đi cùng Lục Tử Kiện ngang qua, nó thậm chí còn ngắm nghía chiếc xe hào hứng hơn cả tôi
Mỗi lần đến thời điểm này, trong lòng tôi lại nổi lên chút tức tối.
Từ lâu, tôi đã biết Lục Tử Kiện luôn tỏ ra thái độ không quan tâm chẳng qua vì tôi cố tình trốn tránh không nhắc đến mà thôi.
Nhưng tôi chẳng tin, nó thật sự không hiếu kỳ.
Tôi chỉ lo lắng một ngày nào đó, Lục Tử Kiện sẽ hỏi mình và cũng dự cảm rằng khi ấy tôi sẽ không ngần ngại nói thật cho nó biết.
Còn người kia vì lẽ gì quay lại quấy rầy cuộc sống của tôi? Lúc trước, là chính anh ta đã không cần tôi nữa, hiện tại đúng ra phải phủi tay bỏ đi đúng không? – Cứ nghĩ đến đó lòng tôi lại khó chịu vô cùng. Lâm thiếu gia tôi đây không có giá trị đến vậy sao?
Bỗng nhiên tôi nhận ra một điều: kỳ thật tôi hận, rất hận anh ta.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn vốn chẳng có ai yêu thương tôi và tôi cũng chưa từng để ý, phương châm của tôi là mỗi ngày đều gắng sống thật vui vẻ.
Ngày nào cũng vậy, tôi đều tự dặn lòng: Ai không thương tôi là thiệt hại lớn lao của đời họ.
Rồi anh ta đến, đập nát niềm tin nhỏ nhoi ấy của tôi.
Thì ra, tôi căn bản không có khả năng giữ lấy người mình yêu thương nhất. Mẹ sẽ không vì tôi mà ở lại thế gian này, bà ngoại cũng vậy. Dù tôi đã đem tình yêu của mình đến bên người kia, anh ta cũng vẫn vì một người đàn bà xa lạ nào đó mà bỏ đi.
Nếu không muốn bị bỏ rơi, việc duy nhất có thể làm chính là bỏ rơi kẻ khác trước. – đừng nghĩ lời này nghe thật sến súa buồn cười, nó chính là chân lý.
Tôi không hề tính toán chi li vì lẽ gì mọi người chẳng ai yêu thương mình, dù sao bản thân cũng chưa từng bỏ ra quá nhiều tình cảm.
Tôi không thể yêu ai nữa, có lẽ vì bản thân đã mất đi năng lực làm người yêu của kẻ khác rồi.
Lẽ ra tôi phải được mỹ mãn nằm trên giường, tiếp tục hưởng thụ giấc ngủ trưa của mình.
Nhưng mới chợp mắt chưa được bao lâu đã bị Kiện heo đánh thức.
A ~~~~~~~~, chẳng lẽ nó không nhớ thời gian ngủ trưa của tôi là từ mười hai giờ đến bốn giờ chiều?!
Cái gì! Bảo tôi cùng nó đến thư viện? Nó mù đường chắc?!
Làm bài tập? Chờ nó làm xong tôi chép lại thì chết ai?!
…………
Giấc ngủ dở dang của tôi dĩ nhiên không thể tiếp tục khi Kiện heo cứ luôn mồm lằng nhằng bên cạnh, lại thêm được nó hứa hẹn khuyến mãi thêm hai chầu sườn lợn, tôi đành phải chịu vất vả chút, cùng cậu chàng đi thư viện.
Có điều! Tâm tình phấn khởi nhờ hai chầu ăn vừa có được liền nhanh chóng tiêu tan.
Trên đường tới thư viện, chúng tôi bất ngờ đụng phải hoa khôi của khoa, tuy chỉ là chút việc cỏn con, nhưng bị cô nàng lải nhải đến chịu không thấu. Hừ, chỉ có tên đần kia mới không nhận ra cô nàng đối với mình có tình ý, tên Kiện heo này quả thực là một thằng ngốc chính hiệu.
Tôi vốn chịu không được mấy màn lèo nhèo của đám con gái, trông thấy hai người bọn họ nói chuyện ồn ào, đành chủ động tách ra bên cạnh. Cô nàng vui mừng liếc mắt đưa tình một cái trắng trợn, Kiện heo lại được dịp khoe mẽ rồi đây, chỉ là, tôi không nhìn thấy ánh mắt ai oán của nó, đầu đã quay sang chỗ khác mất rồi.
Màn gặp gỡ trên đường tới thư viện đâu kết thúc ở đó được, không ngờ tôi còn trái chờ phải đợi nó một hồi lâu mà tên kia vẫn mãi chưa thấy đến, đúng là cái tên trọng sắc khinh bạn a! Nhìn thấy đám bài tập cần làm của nó cũng đã hoàn thành rồi, tôi tức giận lầm bầm mấy câu rồi cũng quay về.
Về tới dưới lầu khu ký túc xá, chiếc xe kia thế mà cũng ở đó! Không biết vì cái gì, cơn giận trong lòng đột nhiên bùng nổ, tôi đi thẳng về phía chiếc xe.
Người trong xe trông thấy tôi đi qua, có chút mừng vui, lập tức mở cửa xe ra.
Tôi ngồi vào trong, đem cửa xe dập thật mạnh, quay đầu nhìn thẳng vào mặt anh ta rồi hỏi: “Anh cuối cùng là có chuyện gì?!”
Nụ cười ôn nhu trên mặt Cao Tường có chút sựng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, một tia dao động cũng không phát hiện được. Anh ta dịu giọng hỏi: “Bảo Bảo, hôm nay em không vui sao?”
Tôi đâu còn dễ mềm lòng vì bộ dạng này của đối phương, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Có anh mỗi ngày gác ở đây, tôi vui sao nổi?”
Có phải tôi đã nhìn lầm hay không? Cao Tường cứ như đang khó khăn cười gượng.
Dù sao tôi cóc quan tâm anh ta nghĩ cái gì, hiện tại mỗi đứa một nơi quản làm chi anh ta cao hứng hay khổ sở: “Nhà anh phá sản rồi sao? Rảnh rỗi như vậy!”
Cao Tường im lặng hồi lâu, đột nhiên tựa như đã hạ quyết tâm, rất thành thực nói với tôi: “Bảo Bảo, trước kia là anh không đúng, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi!”
Quả nhiên đã có tính toán trước!
Đáng tiếc, Lâm Gia Bảo tôi đã từ lâu đã không còn để bị gạt dễ như vậy, bản thân cũng bày ra bộ dạng rất chân thành: “Cao Tường, ngựa khôn không ăn máng cũ, quá khứ thì cứ để trôi theo quá khứ đi.”
Hứ, nghe cứ như lời kịch, cũng may không có kẻ thứ ba ở đây.
Cao Tường nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, sau đó đột ngột kéo tôi vào trong ngực ôm chặt, giọng nói tựa chừng mang theo chút nghẹn ngào: “Bảo Bảo, em không còn thương anh nữa sao?”
Hài hước, tôi vì cái gì phải thương với chả yêu anh?
Cảm giác đối phương ôm càng chặt, tôi có hơi khó chịu vì không thở được. Chẳng lẽ bị tôi từ chối, anh ta thẹn quá hóa giận?
Tưởng tượng đến đây, tôi có hơi chùn xuống, trong lòng vốn muốn giả vờ nhẹ nhàng, nhưng thôi, cứ nên cứng rắn một chút đi.
Cao Tường như cũng cảm nhận được, có phần thả lỏng hơn, miệng vào thì thầm gọi tên tôi: “Bảo Bảo, Bảo Bảo……” Sau đó hôn xuống.
Tôi cũng không dễ để bị bắt nạt như vậy! Một phen đẩy mạnh đói phương, giận tái mặt, tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
“Bảo Bảo, xin…cho anh thêm một cơ hội nữa…” Anh ta trông thật đau khổ (là thật hay giả?), khóe mắt cũng đã đỏ (vì tức giận?)
Trong một thoáng, lòng tôi cuồn cuộn xót xa.
Cắn mạnh răng, tôi vẫn quyết định dao sắc chặt đứt đay rối: “Anh về đi, chúng ta không còn khả năng đâu! Anh như vậy khiến em rất khó chịu, đừng để em phải ghét anh! Đừng đến đây nữa!”
Cánh tay ôm chặt trên người tôi dần buông lỏng, nhưng vẫn không kìm được mà run rẩy. Tôi mở cửa xe bước xuống, cố dằn lại mong muốn ngoái nhìn vẻ mặt của đối phương.
Từ đầu đến cuối, Cao Tường đều im lặng không nói được lời nào.
Tôi bước đến phía dưới cầu thang, Cao Tường vẫn chẳng lên tiếng, có thể coi đây là không cam lòng chứ?
Thì ra, hết thương một người lại đơn giản đến vậy, không cần biện hộ bằng bất cứ lý do gì. Có lẽ, khi một người đối với kẻ khác đã chẳng còn cảm giác nữa, sẽ có thể tìm được vô số lý do để không thương người ta.
Ngẫm lời những lời nói khi nãy của tôi, ừ, coi như hợp tình hợp lý, bản thân cảm giác có chút đắc ý. Tôi đã bảo mà, mình cũng thông minh chứ!
Mang bộ dạng tươi cười bước vào ký túc xá, tôi bắt gặp gương mặt xanh tím của Lục Tử Kiện, nó đang ngồi trên giường, bày ra tư thế chuẩn bị hỏi tội người ta.
Tôi coi như nó không ở đó, vẫn vui tươi hớn hở như thường. Hừ, bình thường chỉ có tôi đen mặt với nó, từ lúc nào đã dám tức giận với tôi hả?
Kiện heo thấy tôi không thèm để ý đến mình, mặt càng đen hơn.
Trong lòng trộm cười, dùng khóe mắt lén quan sát nó, tôi phải xem tên này còn có thể chịu đựng được bao lâu!
Quả nhiên, nó đã nhịn hết nổi, chụp lấy cánh tay tôi, nghiến răng nói: “Vì sao không ở thư viện chờ tớ?”
Nó không nói đến thì thôi, vừa nhắc lại liền khiến tôi tức chết. Này, tôi không trách cậu thì thôi, cậu còn dám hỏi tôi cái gì!
“Tôi vì cái gì phải đợi cậu?!” Tôi cố tình cười thật sáng lạn.
Nó hẳn đã tức đến điên rồi, liều mạng giữ lấy cánh tay tôi, siết chặt đến mức làm tôi bị đau, mặt thì đỏ bừng, phì phò thử từng hơi một. Tôi biết tỏng tên này mà, căn bản là nó không biết cãi nhau với người khác.
Kiện heo nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi nửa ngày, sau đó phun ra một câu: “Gặp lại tình nhân cũ vui vẻ vậy sao?!”
Tôi có chút sửng sốt, lại muốn thế nào đây, không vừa ý cái gì nữa. Nhịn xuống, nhưng cuối cùng lại nuốt không trôi: “Tôi gặp lại ai liên quan gì đến cậu? Tôi cùng người khác lên giường hay đi theo người ta cũng mắc mớ gì tới cậu hả?!”
Nói còn chưa hết câu, nắm đấm của Kiện heo đã vung tới, chính xác ngay mắt trái của tôi. Cứ thế, một đám sao quay mòng mòng trước mắt, tôi lảo đảo người, đầu đập về phía trước một cái. Tôi tức giận suýt ngất đi, nhanh chóng mò mẫn tìm chỗ ngồi xuống.
Kiện heo hít vào một hơi lạnh, lại luôn mồm giải thích: “Bảo Bảo! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Lâm Gia Bảo tôi đã sống lớn đến chừng này, đã bao giờ phải chịu qua chuyện đáng giận như vậy? Là tôi muốn nhịn nhưng không thể nhịn nữa! Tôi co chân, nhằm ngay hướng tên kia đá mạnh một cái!
Kiện heo hét thảm một tiếng, ôm chân té ngồi trên đất.
Vừa lúc cậu bạn cùng phòng Trần Húc vừa về tới nơi cũng bị dọa sợ, cho rằng chúng tôi đánh nhau, vội vàng vọt vào trong.
Tôi giật mình, có chút hối hận, nào ai biết tên kia dốt như vậy, chẳng biết đường tránh! Thật sự là dốt muốn chết! Lại thấy Kiện heo hướng đám người kia khoát tay, ý bảo không chuyện gì, tôi mới thở phào một cái. Giờ mới thấy mắt trái sưng sưng, xem chừng đã bị bầm mất rồi.
Tôi đành quay về giường nằm xuống nghe tiếng bọn họ an ủi Kiện heo, trong lòng chợt thấy oan ức. Rõ ràng tên kia vì gái cho tôi leo cây, khi về còn vô duyên vô cớ tức giận, hiện tại, cũng do nó động tay động chân trước. Từ trước tới giờ, Kiện heo còn chưa từng đánh tôi lần nào kia! Hồi ấy có lần nhiều chuyện, chọc nó tức giận, nhưng tên này cũng chỉ cười cười. Mà nói đến chuyện hôm nay, rõ rành rành là do nó sai!
Tôi nằm vật trên giường, càng nghĩ càng thấy oan ức. Sau gáy có chút đau nhức, không biết có đập trúng chỗ nào quan trọng không, mắt nhất định đã sưng vù lên rồi. Mà tên kia rõ ràng không có chuyện gì, lại cũng chẳng thèm sang xin lỗi…
Trong một thoáng, tôi chợt cảm thấy trên mặt mình có chút lành lạnh, đưa tay sờ, lại phát hiện nước mắt từ khi nào đã trào ra.
Tôi kéo cao chăn, nằm úp người xuống, quyết định ăn năn hối tiếc một phen. Không nghĩ tới, chỉ một lát sau, bản thân mơ mơ màng màng liền ngủ quên mất.
Tận khi Trần Húc đánh thức tôi dậy.
Cậu ta cầm trên tay một cái cà mèn, nghe nói là tiện đường mua ở căn tin mang về cho tôi một phần. Đối phương vừa nói xong, tôi liền cảm thấy thật sự đói bụng. Dạ dày tôi vốn cũng không được tốt, có khi không ăn cơm đúng giờ sẽ đau đến trời long đất lở. Bình thường vẫn là Kiện heo nghiêm khắc theo sát bắt tôi ăn uống đúng giờ hôm nay lại đánh nhau một trận như vậy, đương nhiên nó sẽ chẳng buồn quản nữa. Hừ, đáng tiếc Lâm Gia Bảo tôi đây gặp được nhiều người tốt, xoay người một cái, tôi liền ngồi thẳng dậy.
Nghĩ lại mới nhớ, không đúng, chuyện này thật không bình thường! Thứ nhất, cơm căn tin làm sao có thịt sườn ngon đến như vậy, nếu thế đã sớm phá sản từ lâu rồi, rõ ràng đây là thức ăn bán trong tiệm cơm bên ngoài. Thứ hai, tôi cùng Trần Húc không tính là gần gũi, cho dù cậu ta có lòng tốt, cũng sẽ không tinh ý như vậy, lại còn biết tôi thích nhất là phần cơm kiểu này. Dựa vào đầu óc trinh thám nhạy bén của mình, đây chính là tín hiệu xin hòa của Kiện heo kia!
Tôi sao có thể đơn giản tha thứ cho nó như vậy? Tôi bèn lớn giọng nói với Trần Húc: “Cám ơn cậu, tôi không đói bụng.” Xoay người đi, lại nằm xuống ngủ.
Trần Húc có hơi không biết làm sao, đành phải nói: “Tôi để đây cho cậu, bao giờ đói bụng thì nhớ ăn nhé.”
Cơn buồn ngủ đã qua mất, giờ muốn cũng chẳng ngủ lại được, còn thêm bụng đói réo ầm ầm đến phát phiền, mùi cơm sườn thơm ngon xông vào hai cánh mũi, khiến tôi có chút đứng ngồi không yên.
Kỳ thực giận thì cứ giận thôi, tôi cũng chẳng cách nào hơn thua với dạ dày của chính mình, cơm sườn để lạnh ăn sẽ mất ngon! Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn là quyết định trước tiên phải giải quyết vấn đề ấm no của bản thân cái đã.
Có điều suất cơm sườn này thì tôi nhận, nhưng không đồng nghĩa chấp thuận lời xin lỗi! Hung hăng cắn xuống một miếng, tôi tưởng tượng đây chính là thịt sườn của tên Kiện heo kia, thật là ngon mà!
Bình luận truyện