Chương 9
Ngày Chung Dạng phỏng vấn ngoài trời đổ cơn mưa.
Buổi sáng cô có hai tiết chuyên ngành, sau khi tan học Chung Dạng cũng không cùng ăn bữa tối với đám Kha Trăn. Cô đội mưa chạy về ký túc thu xếp một lượt rồi rời khỏi trường học.
Thời gian phỏng vấn là ba giờ chiều, vì cuộc phỏng vấn lần này mà Chung Dạng đã đặc biệt mua một bộ váy công sở cực kỳ chín chắn.
Từ đại học Z đến công ty Gia Hưng cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ.
Trên đường đi cô nhận được điện thoại của Từ Tôn Đông: "Chiều nay em phỏng vấn đúng không?"
"Vâng, em đang ở trên xe đây."
Hai người nói chuyện thêm mấy câu rồi Từ Tôn Đông nói: "Phỏng vấn đạt rồi anh mời em ăn cơm."
Chung Dạng cười khẽ: "Sao lại để anh mời được, nếu phỏng vấn đạt rồi thì em sẽ mời anh ăn cơm."
Đầu bên kia hình như có người gọi anh ấy, Từ Tôn Đông đáp: "Trước tiên cứ vậy đã nhé, phỏng vấn xong thì gọi điện cho anh."
Chung Dạng cúp điện thoại, tài xế ngồi phía trước nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi cô: "Bạn trai của cô à?"
Chung Dạng trả lời bình thản: "Không phải ạ."
Tài xế nói rất nhiều, luyên thuyên một hồi cùng với Chung Dạng. Chung Dạng là người không thích nói nhiều, nhưng lại sợ tài xế hiểu nhầm là cô cố tình tỏ ra kênh kiệu nên cũng tiếp lời ông ấy mấy câu. Tới nơi Chung Dạng thanh toán tiền rồi xuống xe.
Chung Dạng đi thang máy lên trên lầu ba.
...
Hôm nay Ôn Trì Chi có chuyện phải thương lượng bàn bạc với Hà tổng của công ty Gia Hưng, hai người cùng đi ra khỏi thang máy.
Hà tổng dẫn Ôn Trì Chi đi về phía phòng làm việc, lúc đi qua hành lang thì có một cô gái đang ngồi ở ngoài cửa của một phòng làm việc nào đó. Ôn Trì Chi tùy ý quét mắt, nhìn thấy Chung Dạng thì mặt anh không hề thay đổi: "Lão Hà, dạo gần đây đang tuyển nhân viên sao?"
Hà tổng nghe thấy anh hỏi vậy thì thuận tiện liếc mắt một cái, giải thích nói: "Tháng sau có một buổi họp báo nên bây giờ đang dự định phỏng vấn tuyển chọn hai MC."
Ôn Trì Chi gật gật đầu.
Hà tổng là người rất có mắt nhìn, cũng biết Ôn Trì Chi hỏi lời này chắc chắn không hề đơn giản, cười nói: "Ôn tổng, cậu có người bạn nào làm về mảng này không?"
Ôn Trì Chi không nhanh không chậm đáp: "Trùng hợp quá, người mà tôi quen biết chẳng phải đã đến đây phỏng vấn rồi sao?"
Hà tổng mỉm cười: "Thế thì khéo thật, không biết người bạn này của Ôn tổng tên là gì?"
Chung Dạng từ phòng làm việc ra ngoài, thở hắt ra một hơi.
Hai năm nay hầu như các cuộc phỏng vấn lớn nhỏ cô đều trải qua không hề ít, chỉ riêng lần này lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Chung Dạng đứng ở giữa vạch của hai bên cửa thang máy, giơ tay ấn vào nút mở cửa, trong lúc đợi thang máy đến thì cô gửi tin nhắn cho Kha Trăn.
Một tiếng kêu -ding- vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.
Chung Dạng bước vào bên trong.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn như thế mà bên ngoài đã mưa gió sấm chớp giật đùng đùng.
Gió mạnh thổi đến khiến mưa hắt vào mặt đau rát, vừa lạnh vừa đau, Chung Dạng nhíu chặt mày, đằng sau truyền đến giọng nói: "Để tôi đưa cô về."
Chung Dạng quay đầu nhìn, Ôn Trì Chi đứng đằng sau cô, trong mắt chứa ý cười.
Ánh mắt Chung Dạng có chút kinh ngạc: "Anh Ôn."
Một chiếc xe con màu đen dừng lại ngoài cửa lớn.
Hai người lên xe, Ôn Trì Chi xem di động, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở khá chín chắn, thân hình thon thả được bao bọc bởi bộ đồ tuyệt đẹp, khiến cho anh có cái nhìn khác biệt về cô.
Ngón tay của anh gõ nhẹ vào mặt sau của điện thoại, hỏi: "Cô tới đây phỏng vấn à?"
Chung Dạng hơi ngồi ngay ngắn lại, hai tay cô đặt trên đùi: "Đúng vậy."
Ôn Trì Chi bật cười.
Chung Dạng ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lộ ra sự khó hiểu.
Ôn Trì Chi nhẹ giọng đáp: "Cô thả lỏng đi, tôi không phải là người phỏng vấn cô, ngồi như thế nào khiến cô thoải mái thì ngồi như thế, không phải quá gò bó làm gì cả."
Chung Dạng vốn dĩ vẫn chìm trong trạng thái phỏng vấn vẫn chưa hồi phục lại bình thường, bả vai cô thoáng buông lỏng, dựa người ra sau ghế.
Hai người chìm vào sự tĩnh lặng, tiếng mưa bên ngoài mỗi lúc một lớn dần.
Ôn Trì Chi rút ra điếu thuốc, ngón tay anh vân vê đầu thuốc, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn Chung Dạng: "Cùng nhau ăn bữa cơm, cô thấy sao?"
Chung Dạng nghiêng người qua, cách hai giây sau cô mới từ từ gật đầu.
Khóe môi Ôn Trì Chi cong lên: "Tối nay cô có tiết không?"
"Tôi có hai tiết tự học."
Ôn Trì Chi hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh thổi vào, tóc của Chung Dạng bị gió thổi rối loạn dính vào trước mắt. Cô đang định giơ tay vuốt ra phía sau thì trước mặt đã có một bàn tay giúp cô vén những lọn tóc đó ra sau tai.
Lòng bàn tay của người đàn ông trượt xuống vành tai cô, động chạm mà như không động chạm, Chung Dạng trong phút chốc cứng đờ thân thể.
Ôn Trì Chi phát hiện ra sự thay đổi của cô, anh im lặng thu tay về. Anh cúi đầu châm lửa, một nhúm lửa xanh vàng nhuốm cháy đầu thuốc, Ôn Trì Chi rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra.
Rất nhanh, trong xe đã ập đến một mùi nicotin gay mũi.
Chung Dạng giơ tay kéo kéo áo khoác, Ôn Trì Chi hỏi: "Lạnh à?"
Chung Dạng chỉnh lại vạt váy rồi nhẹ giọng đáp: "Có một chút."
Tiếng cười khẽ từ cổ họng anh phát ra, anh hút thêm mấy hơi thuốc rồi gạt tàn thuốc, sau đó đóng lại cửa sổ.
Xe dừng lại trước cửa của một nhà hàng Quảng Đông.
Tài xế phía trước cầm chiếc ô màu đen đưa cho anh, Ôn Trì Chi nhận lấy rồi mở ô đi vòng qua bên kia xe mở cửa cho Chung Dạng.
Hai người che chung một chiếc ô, khoang mũi của Chung Dạng tràn ngập mùi thuốc ở trên người anh, tới lúc đi vào trong thì có người đi tới nhận lấy ô, ngón tay của anh trong lúc vô tình chạm phải cổ tay cô, da thịt chạm vào nhau lạnh buốt, anh thấp giọng nói: "Lạnh vậy sao?"
Chung Dạng cắn môi: "Tôi vẫn ổn."
Ôn Trì Chi cười cười, hai người đi theo phục vụ vào trong phòng bao.
Ôn Trì Chi trước nay là người thích yên tĩnh không thích náo nhiệt, mỗi lần đến nhà hàng ăn cơm đều thích tự mình ngồi một phòng.
Hai người ngồi xuống ghế, Ôn Trì Chi bỏ áo khoác ngoài vắt lên trên thành ghế, tay anh với lấy quyển menu rồi đưa cho Chung Dạng: "Cô xem đi, thích ăn những gì thì cứ gọi thoải mái."
Chung Dạng trước giờ không hề kén chọn trong việc ăn uống, cô tùy ý gọi một vài món, Ôn Trì Chi nhận lấy menu rồi lại gọi tiếp thêm hai món, xong xuôi mới đưa menu cho nhân viên phục vụ.
Bấy giờ trong phòng bao có tiếng chuông điện thoại vang lên, Ôn Trì Chi rút điện thoại từ trong túi áo khoác ra nhìn một cái, ngón tay anh gõ nhẹ lên trên bàn, không hề vội vàng nghe máy.
Tiếng chuông điện thoại dừng lại mấy giây rồi lại tiếp tục vang lên.
Ôn Trì Chi hơi cau mày, khẽ ho một tiếng rồi mới đi đến trước cửa sổ nghe điện thoại.
Ánh mắt Chung Dạng rơi trên bóng lưng anh, hôm nay anh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, sơ mi trắng cùng quần tây màu xám, dáng người rắn rỏi. Một tay anh cầm di động, trên mặt chứa nét cười nhàn nhạt, tay còn lại đút vào trong túi quần tây. Dường như anh phát giác ra được ánh nhìn của cô nên ngước mắt nhìn về phía cô, tầm mắt của hai người cứ thế chạm nhau.
Chung Dạng giống như đứa trẻ phạm sai lầm bị bắt ngay tại trận, ngay lập tức rời ánh mắt đi chỗ khác, Ôn Trì Chi thấy cô cúi thấp đầu, vành tai lại còn hơi đỏ đỏ thì không khỏi bật cười trong lòng.
Da mặt của cô mỏng thật đấy.
Hai người ăn cơm xong Ôn Trì Chi tự mình lái xe đưa Chung Dạng về lại trường học.
Xe dừng lại trước lầu ký túc, Ôn Trì Chi nhìn Chung Dạng xuống xe, sau đó anh lái xe rời khỏi đại học Z, chưa đi được bao xa thì nhận được điện thoại của Dương Thận.
Một tay Ôn Trì Chi nắm chặt vô lăng: "Có chuyện gì?"
Ở bên chỗ Dương Thận có chút ồn ào, anh ta nói đùa: "Nghe nói cậu vừa mới đưa một cô gái tới chỗ của tôi ăn cơm?"
Ôn Trì Chi lắc đầu cười cười: "Mới rời đi chưa được bao lâu mà sao cậu đã biết rồi? Là ai nhiều lời đến thế hả?"
Dương Thận: "Là cô gái họ Chung đấy à?"
Ôn Trì Chi không tiếp lời.
Dương Thận dựa người ra sau ghế sofa, rít một hơi thuốc rồi nói: "Nửa năm nay cậu đều không ra ngoài tụ tập, tôi còn tưởng cậu thật sự tu tâm dưỡng tính rồi đấy. Bây giờ thì thế nào, cậu thật sự thích cô gái đó à?"
~Hết chương 9~
Bình luận truyện