Về Triều Đường Hành Nghề Y
Chương 76
Đề nghị về Nam Đinh trướng một khi đưa ra, rất nhanh được Lý Cẩn Hành chấp nhận. Mọi bệnh nhân bị thương nặng đều được chuyển đến lều trại dựng ở khu phía nam an toàn nhất, để cho quân y mấy ngày trước còn không có việc làm giờ có thể mười hai canh giờ đổi lượt trông coi.
Những quân y này được ủy thác trọng trách sau mấy ngày nghỉ ngơi, đương nhiên làm việc rất tận tâm. Bọn họ bị Thẩm Hàn Sơn lạnh nhạt mấy ngày, đã sớm kìm nén ý muốn chứng minh cho người thấy ta đây cũng có tài, không thể không sử dụng hết bản lĩnh, mặc kệ hai mắt thâm đen vẫn cố gắng đoạt mấy bệnh nhân đang hấp hối về từ tay Diêm Vương.
Như vậy, truyền thi trướng và Nam Đinh trướng được tách biệt rõ ràng, không liên quan tới nhau, hệ thống y tế nho nhỏ này được tổ chức tốt, cải thiện tỷ lệ sống sót của người bị thương, vượt xa mong đợi của Ngô Nghị.
Vào thời điểm danh tiếng Nam Đinh trướng nổi lên mạnh mẽ, bên bệnh trướng dành cho người nhiễm truyền thi cũng bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Nguyệt hoa hoàn rất hữu dụng trong việc ép lại bệnh trạng, tuy rằng mỗi ngày vẫn có không ít người bị khiêng ngang ra khỏi bệnh trướng nhưng số lượng người phải tiến vào nơi cách ly đã ít hơn rất nhiều so với mấy tháng trước.
Tình huống này càng thêm cổ vũ cho tự tin của quân Đường, các tướng sĩ bắt đầu hiểu, chỉ cần không phát bệnh, hoặc là bệnh nhẹ thì truyền thi cũng không phải là thứ bệnh không cách nào chiến thắng.
Còn kẻ địch chân chính lại vẫn ẩn nấp ở đối diện Mãi Tiếu thành, nhưng một đàn sói trong đêm, nheo mắt cẩn thận quan sát động tĩnh bên kia cổng thành, rục rịch liếp láp móng vuốt của mình.
___
Trăng biên cương trong lúc ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa thực sự bùng cháy lại một lần nữa vẽ thành vòng tròn viên mãn, đảo mắt đã đến Trung thu.
Bầu không khí căng thẳng chuẩn bị chiến đấu cũng không cách nào xóa bỏ được cảm giác nhớ nhà của các tướng sĩ, ánh trăng sáng soi chiếu góc mềm mại nhất trong lòng người, lẳng lặng truyền đạt nhớ nhưng đến một nơi chân trời xa xăm.
Tên của nơi đó là cố hương.
Ngay cả Ngô Nghị cũng ngẩng đầu ngắm trăng, không biết nguyệt quang giờ phút này liệu có soi sáng những viên đá lót đường bám rêu xanh nơi Viên Châu, rọi chiếu vào mái nhà đã cùng y sinh hoạt trong một khoảng thời gian ngắn hay không.
Lý Cảnh an vị bên cạnh y, cùng y đưa mắt nhìn xa, ánh mắt đượm buồn của thiếu niên được gió thu thổi qua mà tiêu tán, chỉ còn dư lại ánh sáng lấp lóe nơi đánh mắt, càng sáng hơn ánh trăng đêm nay.
"Nhớ nhà sao?" Ngô Nghị ngồi cùng hắn, gió thu vuốt nhẹ lên tóc, mang theo nhung nhớ từ phương xa.
Lý Cảnh lắc đầu, sau lại gật gù: "Ta rất nhớ cha mẹ, còn cả các đệ đệ, muội muội, nhưng không nhớ nhà."
"Trong nhà có gì không tốt à?" Ngô Nghị không khỏi có chút bật cười, đứa nhỏ vào tuổi này dù sao cũng sẽ có chút tâm tình phản nghịch, chỉ muốn làm một cánh chim nhỏ tự do, nào muốn quay lại tổ.
Lý Cảnh thu lại ánh mắt đang nhìn về nơi xa, nghiêm túc nhìn Ngô Nghị: "Trong nhà không có ngươi."
Ngô Nghị hơi ngẩn ra, thậm chí còn có chút không nói nên lời.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt Lý Cảnh nhìn y tựa hồ có chút thay đổi, trong đó là quyến luyến si mê, đã vượt qua tôn kính của đồ đệ đối với sư phụ, của vãn bối đối với tiến bối, lại nhiều thêm chút ý tứ không rõ.(*)
Chưa kịp để y suy ra nguyên cớ đã có tiếng bước chân từ xa truyền tới, phóng tầm mắt nhìn sang, hóa ra lại có một người bị khiêng ra khỏi bệnh trướng của bệnh nhân truyền thi.
Vì phòng ngừa truyền thi truyền nhiễm, một khi bệnh nhân tử vong sẽ được bọc kín bởi tầng tầng vải bố, ngay lập tức mang đi chôn sâu an táng.
Chuyện này được Thẩm Hàn Sơn luôn nhấn mạnh, sinh đồ chịu trách nhiệm cũng không dám có nửa điểm lười biếng, mười hai canh giờ đều có người bên trướng, chỉ cần có ai vừa chết liền lập tức đi vào trông nom các tướng sĩ khác cùng bọc kỹ thi thể người chết sau đó mang ra ngoài.
Kỳ quái là, Từ Dung cũng đi theo hai, ba người đưa ma này, trên mặt ẩn ẩn vẻ vội vàng, không giống dáng vẻ bình tĩnh ngày thường.
Ngay cả Lý Cảnh cũng phát giác điều dị thường trong đó: "Từ trợ giáo trước giờ không có trách nhiệm chuyển xác chết, huống hồ hôm nay cũng chưa đến phiên hắn làm nhiệm vụ."
Ngô Nghị nhất thời có linh cảm không lành.
Mặc dù hôm nay là Trung thu nhưng để đề phòng kẻ địch nhân cơ hội công thành, Lý Cẩn Hành đã hạ lệnh cấm uống rượu mua say, đồng thời điều ra một tiểu đội trăm người tinh nhuệ tử thủ cổng thành, một con ruồi cũng không cho phép lọt qua, mà đồng thời cũng không để người ra ngoài.
Dưới canh phòng nghiêm ngặt như vậy, muốn đi ra ngoài, xen lẫn vào đội ngũ vận chuyển xác chết xem ra chính là kế sách tốt nhất rồi.
Đang muốn đuổi tới để hỏi cho rõ ràng, hai, ba người kia đã vội vàng chạy đi, nhanh chóng rời khỏi phạm vi tầm mắt.
"Đi." Ngô Nghị thực sự không kìm nổi bất an trong lòng, "Chúng ta đến bệnh trướng nhìn một chút."
"Ta đi là được, sư phụ trước tiên mau bẩm báo cho Thẩm tiến sĩ đi."
Lý Cảnh biết y từng có bệnh trong người, không thể chịu được dù chỉ một tia bệnh truyền thi, vội vàng đẩy y đến trướng của chúng thái y tiến sĩ, còn mình thì tiện tay nhặt lên một tấm vải trắng che khuất mặt mũi, chạy đến bệnh trướng tra hỏi cẩn thận.
Ngô Nghị không chỉnh đốn lại quần áo còn ngổn ngang, vội vàng chạy tới trước trướng của tiến sĩ: "Học sinh Ngô Nghị xin gặp Thẩm tiến sĩ."
Lời còn chưa dứt đã thấy Thẩm Hàn Sơn vén rèm đi ra, thầy trò hai người không ngờ tới động tác của đối phương, xuýt nữa va vào nhau mà ngã ra đất.
"Sao hoang mang hoảng loạn như vậy?" Thẩm Hàn Sơn mặc thường phục, tựa hồ còn chưa ngủ, chỉ biếng nhác ngáp một cái.
Ngô Nghị liền bẩm báo lại rõ ràng những gì nhìn thấy ban nãy cho Thẩm Hàn Sơn.
Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu là việc lớn, có lẽ Từ Dung không chịu được bản thân bị Thẩm Hàn Sơn nhục nhã, quyết định nương nhờ quân Tân La; còn việc nhỏ, có thể là nhân lực không đủ, hắn chỉ hỗ trợ một tay thôi.
Còn việc xử trí thế nào thì là do Thẩm Hàn Sơn định đoạt rồi.
Thẩm Hàn Sơn nghe y phân tích điều kỳ quái của Từ Dung, tựa hồ không có chút kinh ngạc nào, lười biếng đưa tay vỗ eo: "Có khi hắn lén ra khỏi thành uống rượu mua say đấy, ngươi làm sư đệ cũng quản quá rộng rồi."
"Lão sư có phải có chuyện gạt học sinh?" Thẩm Hàn Sơn càng ra vẻ ung dung, Ngô Nghị càng cảm thấy có điều quỷ dị.
Thẩm Hàn Sơn không khỏi thở dài: "Ngươi cần gì phải làm rõ mọi chuyện? Chuyện tình của Trương tiến sĩ và Hiếu Kính Hoàng Đế lúc trước, ngươi đã quên rồi sao?"
Vừa nghe đến thụy hiệu của Lý Hoằng, Ngô Nghị không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, tựa như có một lưỡi đao xẹt qua vậy. Trong án Trương Khởi Nhân mưu hại Hiếu Kính Hoàng Đế, cũng bởi y có lòng hiếu kỳ quá nặng nên mới bị người lợi dụng, thành một miếng mồi người giành nhau cắn trong phân tranh vây cánh.
Trong lòng y như bị dẫm lên, tim bỗng nhiên tăng nhịp, không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Từ Dung ra ngoài lần này hiển nhiên không phải vì chuyện cá nhân, mà mấu chốt trong đó Thẩm Hàn Sơn lại không muốn cho y biết.
Lòng đang nghi hoặc, Thẩm Hàn Sơn đã lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại mình y ngây ngốc dưới ánh trăng.
___
Thẩm Hàn Sơn vừa mới bước đi không bao lâu, Lý Cảnh đã vội vã chạy đến.
"Người chết tên Đổng Tam Nhi, biệt danh là Tam Mao Nhi, nghe nói Từ trợ giáo vì có vài phần giao tình cùng Tam Mao Nhi nên đặc biệt muốn tiễn hắn đoạn đường này."
Ngô Nghị càng cảm thấy kỳ quái: "Hắn và Tam Mao Nhi có thể có giao tình gì?"
Lý Cảnh nói: "Nghe nói Tam Mao Nhi vẫn luôn muốn viết một phong thư nhà nhưng Dịch tiên sinh nhất định không chịu thay hắn viết, Tam Mao Nhi bèn cầu Từ trợ giáo giúp hắn, không ngờ hôm nay thư mới gửi đi người đã không còn."
Nếu quả thật như vậy, chuyện này cũng không khỏi quá đúng dịp.
Ngô Nghị nằm trong quân trướng, lòng vẫn không buông bỏ được nghi hoặc. Mọi việc như một tấm lưới, trói y lại trong mê man, khiến y không biết bước tiếp theo mình nên làm cái gì.
"Sư phụ..." Đầu Lý Cảnh chạm lưng y, âm thanh trầm thấp truyền tới bên tai.
Ngô Nghị theo bản năng mà quay đầu, mới phát hiện Lý Cảnh cũng không có gọi y mà chỉ là nói mơ.
Cũng không biết hắn mơ thấy cảnh tượng đáng sợ gì, hai tay hay chân vươn tới trong vô thức, cơ hồ một tấc cũng không rời mà dán lên thân thể y.
Ngô Nghị bị đối phương ôm siết đến không thở nổi, bỏ ra công phu thật lớn mới gỡ được từng đốt ngón tay của thiếu niên đang ôm lấy eo mình.
Không biết Lý Cảnh đang ở trong mộng làm gì, còn si ngốc nói: "Bánh hồ... Không cho nhân bánh."(**)
Từ nhỏ đến lớn vẫn không quên.
Ngô Nghị bị lời nói mớ này của hắn chọc cười, mây mù dày đặc nơi lồng ngực tựa hồ cũng tan biến.
Y nhẹ nhàng dịch lại góc chăn cho Lý Cảnh, bản thân cũng nhắm mắt, không nghĩ tới sự tình ngày hôm nay nữa.
___
Mấy ngày nữa nhanh chóng trôi qua, Ngô Nghị cũng không còn thấy bóng người Từ Dung trong quân doanh.
Nhưng Lý Cẩn Hành hiển nhiên không rảnh để chú ý đến việc có một trợ giáo nho nhỏ mất tích, mới đây tinh binh thủ thành đã giục ngựa về bẩm báo: Hiện có thêm ba vạn quân Tân La tiến đến, thế như chẻ tre, cơ hồ muốn phá hủy cổng thành.
Các đại phu làm hậu cần nhanh chóng trở nên bận rộn, liên tục có người máu me toàn thân được chuyển đến Nam Đinh trướng, tiếng rên rỉ không ngớt của người bệnh tràn ngập trong bầu không khí căng thẳng.
Dưới cục diện nghiêm túc này, không còn ai cẩn thận phân ra đâu là đại phu đến từ Trường An, đâu là quân y đóng quân đã lâu nữa, mọi người như trở thành một sợi dây thừng, không cần Thẩm Hàn Sơn hay Dịch Khuyết lên tiếng đã tự giác phối hợp ăn ý với nhau.
"Nhất định là tên tiểu tử Từ Dung kia bán đứng chúng ta!"
Thiếu mất một người trong quân đội cũng không phải chuyện ghê gớm gì, nhưng trong tình huống bận rộn ở Nam Đinh trướng mà lại thiếu đi một trợ giáo liền không khỏi có thêm mấy phần đáng chú ý.
Không ngừng có tin đồn lan ra trong Nam Đinh trướng, là Từ Dung bán đứng quân Đường, tình báo tin dịch truyền thi có chuyển biến tốt cho địch nhân, vì vậy quân Tân La mới lập tức phát khởi thế công.
"E rằng thời điểm hắn bị Thẩm tiến sĩ phản bác ngày hôm đó cũng đã nổi lên phản tâm! Ta đã sớm nhìn ra tiểu tử này không phải loại gì tốt." Hồ Chí Lâm không nhịn được mà quát một câu, "Sói con Cao Ly lưu lại, quả nhiên lòng dạ hẹp hòi!"
Ngô Nghị không khỏi nhớ đến sự thù hận chợt lóe rồi biến mất ngày ấy của Từ Dung đối với Tân La, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Từ Dung thân là trẻ mồ côi từ Cao Ly, lưng đeo thù quốc hận nhà, lẽ nào sẽ thực sự vì tranh đấu nhất thời mà bán đứng quân Đường?
- --
Hal: (*) Nói chung là yêu đó uwu Có ai đọc qua rồi không, spoil cho tôi đến chương nào mới về một nhà đi mà huhuhu ;;v;; Mong quá rồi ;;v;;
(**) Vừa thấy dễ thương vừa thấy buồn buồn ;;v;; Lý Cảnh có lẽ giận dỗi Ngô Nghị bỏ lại mình, vừa giận lại vừa sợ, thế nhưng chẳng nói ra, chỉ dám oán trách trong mơ, mà có oán trách thì cũng chỉ lấy vụ nhân bánh từ hồi còn bé xíu xiu ra dọa, chính là Ngô Nghị có làm gì em bé cũng không dám ép buộc quá đà.
Những quân y này được ủy thác trọng trách sau mấy ngày nghỉ ngơi, đương nhiên làm việc rất tận tâm. Bọn họ bị Thẩm Hàn Sơn lạnh nhạt mấy ngày, đã sớm kìm nén ý muốn chứng minh cho người thấy ta đây cũng có tài, không thể không sử dụng hết bản lĩnh, mặc kệ hai mắt thâm đen vẫn cố gắng đoạt mấy bệnh nhân đang hấp hối về từ tay Diêm Vương.
Như vậy, truyền thi trướng và Nam Đinh trướng được tách biệt rõ ràng, không liên quan tới nhau, hệ thống y tế nho nhỏ này được tổ chức tốt, cải thiện tỷ lệ sống sót của người bị thương, vượt xa mong đợi của Ngô Nghị.
Vào thời điểm danh tiếng Nam Đinh trướng nổi lên mạnh mẽ, bên bệnh trướng dành cho người nhiễm truyền thi cũng bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Nguyệt hoa hoàn rất hữu dụng trong việc ép lại bệnh trạng, tuy rằng mỗi ngày vẫn có không ít người bị khiêng ngang ra khỏi bệnh trướng nhưng số lượng người phải tiến vào nơi cách ly đã ít hơn rất nhiều so với mấy tháng trước.
Tình huống này càng thêm cổ vũ cho tự tin của quân Đường, các tướng sĩ bắt đầu hiểu, chỉ cần không phát bệnh, hoặc là bệnh nhẹ thì truyền thi cũng không phải là thứ bệnh không cách nào chiến thắng.
Còn kẻ địch chân chính lại vẫn ẩn nấp ở đối diện Mãi Tiếu thành, nhưng một đàn sói trong đêm, nheo mắt cẩn thận quan sát động tĩnh bên kia cổng thành, rục rịch liếp láp móng vuốt của mình.
___
Trăng biên cương trong lúc ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa thực sự bùng cháy lại một lần nữa vẽ thành vòng tròn viên mãn, đảo mắt đã đến Trung thu.
Bầu không khí căng thẳng chuẩn bị chiến đấu cũng không cách nào xóa bỏ được cảm giác nhớ nhà của các tướng sĩ, ánh trăng sáng soi chiếu góc mềm mại nhất trong lòng người, lẳng lặng truyền đạt nhớ nhưng đến một nơi chân trời xa xăm.
Tên của nơi đó là cố hương.
Ngay cả Ngô Nghị cũng ngẩng đầu ngắm trăng, không biết nguyệt quang giờ phút này liệu có soi sáng những viên đá lót đường bám rêu xanh nơi Viên Châu, rọi chiếu vào mái nhà đã cùng y sinh hoạt trong một khoảng thời gian ngắn hay không.
Lý Cảnh an vị bên cạnh y, cùng y đưa mắt nhìn xa, ánh mắt đượm buồn của thiếu niên được gió thu thổi qua mà tiêu tán, chỉ còn dư lại ánh sáng lấp lóe nơi đánh mắt, càng sáng hơn ánh trăng đêm nay.
"Nhớ nhà sao?" Ngô Nghị ngồi cùng hắn, gió thu vuốt nhẹ lên tóc, mang theo nhung nhớ từ phương xa.
Lý Cảnh lắc đầu, sau lại gật gù: "Ta rất nhớ cha mẹ, còn cả các đệ đệ, muội muội, nhưng không nhớ nhà."
"Trong nhà có gì không tốt à?" Ngô Nghị không khỏi có chút bật cười, đứa nhỏ vào tuổi này dù sao cũng sẽ có chút tâm tình phản nghịch, chỉ muốn làm một cánh chim nhỏ tự do, nào muốn quay lại tổ.
Lý Cảnh thu lại ánh mắt đang nhìn về nơi xa, nghiêm túc nhìn Ngô Nghị: "Trong nhà không có ngươi."
Ngô Nghị hơi ngẩn ra, thậm chí còn có chút không nói nên lời.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt Lý Cảnh nhìn y tựa hồ có chút thay đổi, trong đó là quyến luyến si mê, đã vượt qua tôn kính của đồ đệ đối với sư phụ, của vãn bối đối với tiến bối, lại nhiều thêm chút ý tứ không rõ.(*)
Chưa kịp để y suy ra nguyên cớ đã có tiếng bước chân từ xa truyền tới, phóng tầm mắt nhìn sang, hóa ra lại có một người bị khiêng ra khỏi bệnh trướng của bệnh nhân truyền thi.
Vì phòng ngừa truyền thi truyền nhiễm, một khi bệnh nhân tử vong sẽ được bọc kín bởi tầng tầng vải bố, ngay lập tức mang đi chôn sâu an táng.
Chuyện này được Thẩm Hàn Sơn luôn nhấn mạnh, sinh đồ chịu trách nhiệm cũng không dám có nửa điểm lười biếng, mười hai canh giờ đều có người bên trướng, chỉ cần có ai vừa chết liền lập tức đi vào trông nom các tướng sĩ khác cùng bọc kỹ thi thể người chết sau đó mang ra ngoài.
Kỳ quái là, Từ Dung cũng đi theo hai, ba người đưa ma này, trên mặt ẩn ẩn vẻ vội vàng, không giống dáng vẻ bình tĩnh ngày thường.
Ngay cả Lý Cảnh cũng phát giác điều dị thường trong đó: "Từ trợ giáo trước giờ không có trách nhiệm chuyển xác chết, huống hồ hôm nay cũng chưa đến phiên hắn làm nhiệm vụ."
Ngô Nghị nhất thời có linh cảm không lành.
Mặc dù hôm nay là Trung thu nhưng để đề phòng kẻ địch nhân cơ hội công thành, Lý Cẩn Hành đã hạ lệnh cấm uống rượu mua say, đồng thời điều ra một tiểu đội trăm người tinh nhuệ tử thủ cổng thành, một con ruồi cũng không cho phép lọt qua, mà đồng thời cũng không để người ra ngoài.
Dưới canh phòng nghiêm ngặt như vậy, muốn đi ra ngoài, xen lẫn vào đội ngũ vận chuyển xác chết xem ra chính là kế sách tốt nhất rồi.
Đang muốn đuổi tới để hỏi cho rõ ràng, hai, ba người kia đã vội vàng chạy đi, nhanh chóng rời khỏi phạm vi tầm mắt.
"Đi." Ngô Nghị thực sự không kìm nổi bất an trong lòng, "Chúng ta đến bệnh trướng nhìn một chút."
"Ta đi là được, sư phụ trước tiên mau bẩm báo cho Thẩm tiến sĩ đi."
Lý Cảnh biết y từng có bệnh trong người, không thể chịu được dù chỉ một tia bệnh truyền thi, vội vàng đẩy y đến trướng của chúng thái y tiến sĩ, còn mình thì tiện tay nhặt lên một tấm vải trắng che khuất mặt mũi, chạy đến bệnh trướng tra hỏi cẩn thận.
Ngô Nghị không chỉnh đốn lại quần áo còn ngổn ngang, vội vàng chạy tới trước trướng của tiến sĩ: "Học sinh Ngô Nghị xin gặp Thẩm tiến sĩ."
Lời còn chưa dứt đã thấy Thẩm Hàn Sơn vén rèm đi ra, thầy trò hai người không ngờ tới động tác của đối phương, xuýt nữa va vào nhau mà ngã ra đất.
"Sao hoang mang hoảng loạn như vậy?" Thẩm Hàn Sơn mặc thường phục, tựa hồ còn chưa ngủ, chỉ biếng nhác ngáp một cái.
Ngô Nghị liền bẩm báo lại rõ ràng những gì nhìn thấy ban nãy cho Thẩm Hàn Sơn.
Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu là việc lớn, có lẽ Từ Dung không chịu được bản thân bị Thẩm Hàn Sơn nhục nhã, quyết định nương nhờ quân Tân La; còn việc nhỏ, có thể là nhân lực không đủ, hắn chỉ hỗ trợ một tay thôi.
Còn việc xử trí thế nào thì là do Thẩm Hàn Sơn định đoạt rồi.
Thẩm Hàn Sơn nghe y phân tích điều kỳ quái của Từ Dung, tựa hồ không có chút kinh ngạc nào, lười biếng đưa tay vỗ eo: "Có khi hắn lén ra khỏi thành uống rượu mua say đấy, ngươi làm sư đệ cũng quản quá rộng rồi."
"Lão sư có phải có chuyện gạt học sinh?" Thẩm Hàn Sơn càng ra vẻ ung dung, Ngô Nghị càng cảm thấy có điều quỷ dị.
Thẩm Hàn Sơn không khỏi thở dài: "Ngươi cần gì phải làm rõ mọi chuyện? Chuyện tình của Trương tiến sĩ và Hiếu Kính Hoàng Đế lúc trước, ngươi đã quên rồi sao?"
Vừa nghe đến thụy hiệu của Lý Hoằng, Ngô Nghị không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, tựa như có một lưỡi đao xẹt qua vậy. Trong án Trương Khởi Nhân mưu hại Hiếu Kính Hoàng Đế, cũng bởi y có lòng hiếu kỳ quá nặng nên mới bị người lợi dụng, thành một miếng mồi người giành nhau cắn trong phân tranh vây cánh.
Trong lòng y như bị dẫm lên, tim bỗng nhiên tăng nhịp, không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Từ Dung ra ngoài lần này hiển nhiên không phải vì chuyện cá nhân, mà mấu chốt trong đó Thẩm Hàn Sơn lại không muốn cho y biết.
Lòng đang nghi hoặc, Thẩm Hàn Sơn đã lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại mình y ngây ngốc dưới ánh trăng.
___
Thẩm Hàn Sơn vừa mới bước đi không bao lâu, Lý Cảnh đã vội vã chạy đến.
"Người chết tên Đổng Tam Nhi, biệt danh là Tam Mao Nhi, nghe nói Từ trợ giáo vì có vài phần giao tình cùng Tam Mao Nhi nên đặc biệt muốn tiễn hắn đoạn đường này."
Ngô Nghị càng cảm thấy kỳ quái: "Hắn và Tam Mao Nhi có thể có giao tình gì?"
Lý Cảnh nói: "Nghe nói Tam Mao Nhi vẫn luôn muốn viết một phong thư nhà nhưng Dịch tiên sinh nhất định không chịu thay hắn viết, Tam Mao Nhi bèn cầu Từ trợ giáo giúp hắn, không ngờ hôm nay thư mới gửi đi người đã không còn."
Nếu quả thật như vậy, chuyện này cũng không khỏi quá đúng dịp.
Ngô Nghị nằm trong quân trướng, lòng vẫn không buông bỏ được nghi hoặc. Mọi việc như một tấm lưới, trói y lại trong mê man, khiến y không biết bước tiếp theo mình nên làm cái gì.
"Sư phụ..." Đầu Lý Cảnh chạm lưng y, âm thanh trầm thấp truyền tới bên tai.
Ngô Nghị theo bản năng mà quay đầu, mới phát hiện Lý Cảnh cũng không có gọi y mà chỉ là nói mơ.
Cũng không biết hắn mơ thấy cảnh tượng đáng sợ gì, hai tay hay chân vươn tới trong vô thức, cơ hồ một tấc cũng không rời mà dán lên thân thể y.
Ngô Nghị bị đối phương ôm siết đến không thở nổi, bỏ ra công phu thật lớn mới gỡ được từng đốt ngón tay của thiếu niên đang ôm lấy eo mình.
Không biết Lý Cảnh đang ở trong mộng làm gì, còn si ngốc nói: "Bánh hồ... Không cho nhân bánh."(**)
Từ nhỏ đến lớn vẫn không quên.
Ngô Nghị bị lời nói mớ này của hắn chọc cười, mây mù dày đặc nơi lồng ngực tựa hồ cũng tan biến.
Y nhẹ nhàng dịch lại góc chăn cho Lý Cảnh, bản thân cũng nhắm mắt, không nghĩ tới sự tình ngày hôm nay nữa.
___
Mấy ngày nữa nhanh chóng trôi qua, Ngô Nghị cũng không còn thấy bóng người Từ Dung trong quân doanh.
Nhưng Lý Cẩn Hành hiển nhiên không rảnh để chú ý đến việc có một trợ giáo nho nhỏ mất tích, mới đây tinh binh thủ thành đã giục ngựa về bẩm báo: Hiện có thêm ba vạn quân Tân La tiến đến, thế như chẻ tre, cơ hồ muốn phá hủy cổng thành.
Các đại phu làm hậu cần nhanh chóng trở nên bận rộn, liên tục có người máu me toàn thân được chuyển đến Nam Đinh trướng, tiếng rên rỉ không ngớt của người bệnh tràn ngập trong bầu không khí căng thẳng.
Dưới cục diện nghiêm túc này, không còn ai cẩn thận phân ra đâu là đại phu đến từ Trường An, đâu là quân y đóng quân đã lâu nữa, mọi người như trở thành một sợi dây thừng, không cần Thẩm Hàn Sơn hay Dịch Khuyết lên tiếng đã tự giác phối hợp ăn ý với nhau.
"Nhất định là tên tiểu tử Từ Dung kia bán đứng chúng ta!"
Thiếu mất một người trong quân đội cũng không phải chuyện ghê gớm gì, nhưng trong tình huống bận rộn ở Nam Đinh trướng mà lại thiếu đi một trợ giáo liền không khỏi có thêm mấy phần đáng chú ý.
Không ngừng có tin đồn lan ra trong Nam Đinh trướng, là Từ Dung bán đứng quân Đường, tình báo tin dịch truyền thi có chuyển biến tốt cho địch nhân, vì vậy quân Tân La mới lập tức phát khởi thế công.
"E rằng thời điểm hắn bị Thẩm tiến sĩ phản bác ngày hôm đó cũng đã nổi lên phản tâm! Ta đã sớm nhìn ra tiểu tử này không phải loại gì tốt." Hồ Chí Lâm không nhịn được mà quát một câu, "Sói con Cao Ly lưu lại, quả nhiên lòng dạ hẹp hòi!"
Ngô Nghị không khỏi nhớ đến sự thù hận chợt lóe rồi biến mất ngày ấy của Từ Dung đối với Tân La, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Từ Dung thân là trẻ mồ côi từ Cao Ly, lưng đeo thù quốc hận nhà, lẽ nào sẽ thực sự vì tranh đấu nhất thời mà bán đứng quân Đường?
- --
Hal: (*) Nói chung là yêu đó uwu Có ai đọc qua rồi không, spoil cho tôi đến chương nào mới về một nhà đi mà huhuhu ;;v;; Mong quá rồi ;;v;;
(**) Vừa thấy dễ thương vừa thấy buồn buồn ;;v;; Lý Cảnh có lẽ giận dỗi Ngô Nghị bỏ lại mình, vừa giận lại vừa sợ, thế nhưng chẳng nói ra, chỉ dám oán trách trong mơ, mà có oán trách thì cũng chỉ lấy vụ nhân bánh từ hồi còn bé xíu xiu ra dọa, chính là Ngô Nghị có làm gì em bé cũng không dám ép buộc quá đà.
Bình luận truyện