Vết Bớt Hoa Điền

Chương 39: Thăm Dò



Trong lòng lập tức gợn sóng, Trịnh Lan nhướng mày nhìn Tiểu Viện, trên gương mặt rung động lòng người là rạng mây ửng hồng, đôi mắt vì tức giận mà trở nên linh động đang nũng nịu nhìn chàng.

Thừa biết là nàng đang dùng mỹ nhân kế để đạt được mục đích, nhưng bản thân Trịnh Lan không thể không thừa nhận, dù bản thân võ công cao cường cũng chẳng tài nào chống đỡ nổi.

Tiểu Viện thấy chàng đã lung lay, nở nụ cười ngọt ngào, cánh tay trắng nõn vươn ra ôm lấy chàng, khẽ chạm lên hầu kết vừa lăn chậm vì dục vọng, dùng giọng điệu như trêu chọc thì thâm bên tai chàng: “Sau này cam đoan không có tam ca tứ ca gì hết, chỉ có mình Lan ca ca thôi.”

“Ái phi nói lời phải giữ lấy lời đó.” Trịnh Lan nhìn nàng, mi mắt run lên, nếu không phải còn có hạ nhân đứng cách đó không xa chờ nhận lệnh, Trịnh Lan chỉ hận không thể bế nàng vào thẳng giường, ôn lại mỹ vị của đêm qua.

Tiểu Viện đã đạt được mục đích, đang định đứng dậy, trở lại chỗ để ăn cho xong bữa sáng thì thấy Vạn Gia, đồ đệ của Hải Thăng, đi vào, nói: “Bẩm vương phi, Tú Dung huyện chủ đến thăm, giờ đang chờ ở bên ngoài rồi ạ.”, sau đó đưa bái thiếp lên.

Nhìn nội dung bên trong, Tiểu Viện nói với Trịnh Lan: “Lý cô nương tới là để cảm ơn điện hạ hôm cung biến đã cứu phụ thân nàng ấy đó.”

Trịnh Lan gật đầu đáp: “Nếu là tới chơi với ái phi, bổn vương nên tránh đi thì hơn.” Chàng lập tức đựng dậy toan tới thư phòng.

Tiểu Viện nhạy bén ngăn lại: “Lý cô nương là bạn đồng môn với điện hạ, thuở nhỏ cũng có quen biết, sao không ngồi lại trò chuyện một lát?”

Tay Trịnh Lan cốc lên trán Tiểu Viện, bật cười: “Ái phi mà còn nói chuyện kỳ quặc như vậy, cẩn thận bổn vương không thả Tam ca của nàng ra nữa.”

Tiểu Viện cười nói: “Có khi ở bên điện hạ đã lâu, nên bị lây cách nói của điện hạ mất rồi.”

Trịnh Lan không trách nàng, chàng đi thẳng tới phòng khách, hướng về phía viện Phàn Cầm. Hai người họ sắp rời kinh rồi, Trịnh Lan cần viết một lá thư cho đại tướng quân Tần Hưởng. Mặc dù đã từ chối ý muốn lập trữ của Hằng Xương Đế, nhưng Trịnh Lan không thể không thừa nhận, trận cung biến đã vô tình khiến chàng nắm trong tay lực lượng quân lính bảo vệ kinh thành, trước kia muốn rời xa vòng xoáy quyền lực, giờ xui rủi bị cuốn vào. Việc rời kinh lúc này, trái lại càng khiến chàng dấn sâu vào chốn quan trường.

Hằng Xương Đế còn giao cho chàng nhiệm vụ quét sạch thế gia vọng tộc Hàng Nam, lông mày nhíu chặt, hành động lấy thân báo đáp của Tiếu Viện đêm qua, cùng với lời nhắc nhở của Hằng Xương Đế khiến chàng cảm thấy mục đích của chuyến xuôi nam lần này đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là nửa quy ẩn nửa du ngoạn nữa, đây rõ ràng là vừa làm công vụ, vừa cải trang tuần tra. Giờ phút này, chàng rất có lòng tin vào tương lai của mình và Tiểu Viện, cũng hết sức hài lòng. Những công vụ nhàm chán trước đây, vì giờ đã có giai nhân kề cạnh, hồng tụ thêm hương, lại khiến lòng chàng không thôi mong chờ.

Chén bát được dọn xuống, thay bằng trà nhài thơm mát và điểm tâm tinh xảo, Lý Tú Dung được một người hầu dẫn tới phòng khách. Trong lúc chờ đợi, Tiểu Viện đã kịp thay một bộ quần áo tử tế, búi tóc lên cao, còn đặc biệt cài chiếc trâm đại diện cho tình bạn đáng quý giữa hai người.

Lý Tú Dung thấy cây trâm trên đầu nàng, trong lòng vui vẻ, bảo nha hoàn Hương Tuyết đi theo mình dâng lễ vật đã chuẩn bị trước đó lên, là một cuộn tranh.

“Lý cô nương tới thì tới thôi, sao phải mang nhiều quà cáp quý giá vậy làm gì? Bức tranh này chỉ sợ giá trị cũng không nhỏ, ta phải hỏi ý điện hạ mới dám nhận.” Tiểu Viện lệnh cho Bách Linh và Hương Tuyết trải bức tranh mà Lý Tu Dung mang tới ra, không ngờ lại là bức “Câu cá một mình trên núi tuyết” của thiền sư Tào Động Hoành Giới tiền triều. Bức danh hoạ này là báu vật truyền đời nhà Lý Lương Bật đại nhân. Hai trăm năm trước, nhà họ Lý ở Hà Dương là vọng tộc thời Đại Trịnh khai quốc, mà thiền sư Tào Động Hoành Giới lúc đó lại là thương khách tại môn phiệt Lý gia.

Nhiều năm qua, rất nhiều văn nhân quý tộc yêu thích hội hoạ đều hi vọng có thể kết giao với Lý lão gia, chính là vì từng được chiêm ngưỡng bức tranh “Câu cá một mình trên núi tuyết” này. Nhưng Tiểu Viện lại không am hiểu chuyện bút mực màu vẽ này lắm, vốn chẳng phải tiểu thư danh gia chân chính, tất nhiên cũng không rõ lai lịch sâu xa của bức họa này.

Lý Tú Dung ra hiệu cho nha hoàn thiếp thân Hương Tuyết, Hương Tuyết cuộn tranh lại, để lên mặt bàn rồi lui xuống. Tiểu Viện thấy vậy thì đoán chắc Lý Tú Dung muốn nói chuyện riêng với mình, cũng tỏ ý cho Bách Linh, Thiên Tuệ và các hạ nhân khác lui xuống.

“Huyện chủ có lời muốn nói sao?” Tiểu Viện hạ thấp mi mắt, khi nhìn lên, đôi mắt nhìn Lý Tú Dung đã bao hàm sự tức giận.

Hai mắt linh động như sóng nước, không những đẹp mà còn rất có hồn, chỉ một cái nhìn khiến lòng Lý Tú Dung run lên. Đến nàng còn vậy, vị quý nhân kia dù có quen thói lạnh lùng châm chọc, chắc cũng khó mà cầm lòng được trước đôi mắt sâu thẳm này.

Lý Tú Dung thất thần, Tiểu Viện tiếp tục hỏi: “Huyện chủ đang nghĩ gì vậy?”

Lấy lại tinh thần, Lý Tú Dung vừa cười áy náy vừa đáp: “Ta với cô nương cũng tính là tỷ muội, bây giờ không có hạ nhân, có cần khách khí vậy không?”

Tiểu Viện nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Thế giờ ta có thể hỏi tỷ, rốt cuộc có chuyện gì mà cần gặp riêng ta không?”

Lý Tú Dung: “Thực không dám giấu giếm, lần này đến thăm là để cảm tạ ngày cung biến, vương phi đã ra mặt giúp đỡ cha ta.” Vẻ mặt Lý Tú Dung chân thành, ngón tay khẽ chạm vào cuộn tranh trên mặt bàn, rồi tiến lên ghì chặt tay Tiểu Viện: “Thực sự rất cảm ơn cô.”

Tình thế cung biến hôm đó nguy hiểm nhường nào, Lý Tú Dung hiểu rõ, với bản tính cương trực không thiên vị của phụ thân, cùng oán hận đã chồng chất nhiều năm với cung Thái tử, dù không phải bồi thường một cái mạng già thì cũng phải chịu một phen tra tấn da thịt. Nghe nói hôm đó trong những người chống đối Thái tử còn có thân vương Trịnh Lạo, bị móc hai mắt, vì mất máu quá nhiều mà giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong Thái y viện. Biết chuyện Trịnh Lạo, Lý Tu Dung nghĩ thôi mà cũng ghê sợ, nghe phụ thân kể chuyện hôm cung biến có vương phi liều mình cứu giúp, Lý Tú Dung cảm kích khôn nguôi, từ đó mới nảy sinh suy nghĩ mang báu vật Lý Lương Bật đã cất giữ nhiều năm đến tặng Trạm Vương phi.

“Lý đại nhân là trung thần lương tướng, còn là thầy giáo của điện hạ, tính hình hôm đó cấp bách, cứu người là việc nên làm.” Tiểu Viện khiêm tốn đáp.

Lý Tú Dung im lặng không nói gì, đứng dậy tiền gần về phía Tiểu Viện, có hơi thất lễ nhìn chằm chằm vết bớt hoa điền giữa lông mày nàng đến xuất thần. Tiểu Viện bị nhìn chằm chằm cũng đâm lo, buông thõng hai mắt, nhưng Lý Tú Dung vẫn không dừng lại.

Lúc Lý Tú Dung hạ lệnh để người hầu ra ngoài, Tiểu Viện cũng thuận theo cho Bách Linh và Thiên Tuệ lui xuống, nàng đã đoán được hôm nay Lý Tú Dung có lời riêng muốn nói.

“Vương phi xinh đẹp quá.” Ánh mắt Lý Tú Dung rời khỏi vết Hoa Điền, quay ra ngắm kỹ khuôn mặt Tiểu Viện, da thịt trắng hơn tuyết, đôi mắt xanh man mát như làn nước, khuôn mặt trái xoan dịu dàng không có vẻ lả lơi, lời tán thưởng của Lý Tú Dung là thật lòng, nhưng vẫn bị Tiểu Viện nhận ra trong đó có đôi phần nuối tiếc.

“Cảm ơn lời tán dương của huyện chủ, bổn cung thực không dám nhận.” Tiểu Viện nhìn Lý Tú Dung đầy phức tạp, cũng mang theo ý tìm tòi nghiên cứu. Nàng rất muốn chủ động hỏi, rốt cuộc có chuyện gì muốn nói mà không nói được, nhưng thời khắc này, bản tính trầm ổn của Tiểu Viện cho nàng biết rằng, nên chờ đợi thêm sẽ tốt hơn.

“Chàng sẽ không chỉ trầm mê mỹ mạo.” Lý Tú Dung như đang tự nhủ, lại như đang an ủi trái tim vụn vỡ đã được giấu kín.

Tiểu Viện nở nụ cười ấm áp, phụ hoạ theo: “Huyện chủ thông minh, từ xưa tới này, lấy sắc hầu quân tất không thể lâu dài.”

Lý Tú Dung cười tự giễu, ánh mắt thâm sâu, thậm chí là sắc bén, như đã thủ sẵn thế công mà nói: “Cô nương không phải là Tiền Thục Viện, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện