Vết Bớt Hoa Điền

Chương 61: Chuếnh Choáng




Đã lâu không gặp Kim Tam, cho nên khi Ngọc Lâu Xuân giữ nàng lại dùng bữa tối, Tiểu Viện lập tức đồng ý.

Sắc mặt Hồ Điệp thoáng mất bình tĩnh, nói nhỏ với Tiểu Viện: “Vương phi, điện hạ đã dặn dò trước, hy vọng người nhanh chóng trở về phủ.”
Hôm nay tinh thần Tiểu Viện cực kỳ thoải mái, một phần nàng có thể dễ dàng đoàn tụ với gia đình, tìm được thân nhân, mặt khác có thể giãi bày cùng Tiền Thục Viện nhiều khúc mắc vẫn luôn giữ trong lòng, hơn nữa lại may mắn gặp lại Kim Tam, quá nhiều tin mừng vồ vập ập đến, cho nên nàng cũng không biết bản thân vui vẻ vì điều gì.

Vốn là kẻ lữ hành cô độc trôi dạt trên giang hồ, nay lại giống một con thuyền tìm được bến bờ neo đậu.

Ngọc Lệ xã đàn tuy nhỏ bé, nhưng lại đem cho nàng cảm giác về nhà, về nơi chốn bình yên.

Tiểu Viện nào nỡ rời đi.

“Trở về bẩm điện hạ một tiếng, hôm nay vương phi nhất định phải dùng cơm ở đây xong mới về.

Phủ ta mới mời về một vị đầu bếp, tay nghề nấu ăn rất khá, đặc biệt là các món có khẩu vị đế đô.

Mọi thứ đều có người hầu hạ, không cần lo lắng cho vương phi.”
Lúc nói lời này, Ngọc Lâu Xuân tự tay rót cho hai nữ nhi bình rượu lưu bà đích thân ủ.

Lựu là biểu tượng của sự đông con nhiều lộc, hiện tại bà đã tìm lại được hai cô con gái, cảm thấy không có loại rượu nào hợp cảnh hợp tình hơn bình rượu lựu này.

Canh cá của Kim Tam ngon đến mức khiến ai nếm thử cũng phải mê đắm, Tiểu Viện nói mình không thích cá chép bạc, đó chỉ là câu nói đùa.

Nàng đích thân cho vào nồi canh mấy miếng đậu hũ, mỹ vị càng thêm mấy phần hấp dẫn.

Sau đó lại dùng thìa gỗ khuấy canh, Tiền Thục Viện là đại tiểu thư ngậm thìa vàng lớn lên, chưa từng thấy qua những hành động này, cảm thấy vừa buồn cười, cũng cực kỳ thú vị.

Vì bốn người đã uống vào chén rượu, ai cũng chuếnh choáng men say, Tiểu Viện đi tới chỗ Kim Tam nói: “Tam ca, bữa tối hôm nay thật giống với những ngày chúng ta còn phiêu bạt trên thuyền, ăn thịt, uống rượu, tự do tự tại, khuây khỏa vô cùng.

Huynh không biết, ta một năm nay cười không dám lộ răng, ngồi không dám buông lỏng.”
Tiểu Viện nói xong lời này, Tiền Thục Viện và Ngọc Lâu Xuân đều đưa mắt nhìn nàng, cả hai đều cảm thấy Tiểu Viện hiện tại đang mượn rượu giải sầu.


Ngọc Lâu Xuân lo lắng muốn hỏi thăm con gái, lại bị Tiền Thục Viện ngăn lại.

Nàng lặng lẽ khoát khoát tay ra hiệu.

Tiểu Viện lại thân thiết mở lời hỏi han: “Tam ca thương thế trên người huynh đỡ chưa? Khi nào về lại Lăng Sơn đoàn tụ với Kim bà bà, huynh nhất định phải thay ta hỏi Kim bà bà một câu: Tại sao khi đó lại tàn nhẫn đem bán ta đi như vậy?”
Nét mặt Kim Tam không giấu được sự xấu hổ, Tiền Thục Viện thoáng kinh ngạc nhìn hai người, loáng thoáng hiểu được điều gì đó.

Người đã lừa bán nàng ấy cho Hậu Sơn Trà tự chính mà mẹ đẻ của Kim Tam.

Ban đầu Tiền Thục Viện đã hạ quyết tâm, hoặc bằng mọi giá ngăn Kim Tam rời đi, hoặc cầu xin mẫu thân cho người đến Thiên Lăng Sơn đón mẹ Kim Tam về đây đoàn tụ cùng họ.

Nhưng mà cả đường đồng hành Kim Tam đều giữ kín như bưng thông tin liên quan đến Kim bà bà.

Việc nàng đầu tiên nghe được về vị phụ nhân này lại là nhân vật đủ nhẫn tâm lừa bán một tiểu cô nương.

Thấy Kim Tam xấu hổ, Tiểu Viện ngơ ngác vài giây mới nhận ra mình lỡ miệng, nàng chủ động tự phạt ba chén.

Ngọc Lâu Xuân ôm lấy con gái, khuyên nhủ: “Nhìn con kìa, rõ ràng là một tiểu cô nương tính tình trầm ổn, bình tĩnh sao lại ham uống như thế.

Không được uống nữa!”
Tiền Thục Viện nhanh chân đi rót một chung trà lạnh giải rượu đem tới.

Thời khắc này, Tiểu Viện tựa như muốn đem toàn bộ những uất ức, tổn thương dồn nén hơn chục năm, mượn rượu mở lời, nàng nhìn Ngọc Lâu Xuân chậm rãi nói: “Mẫu thân, người có lẽ không biết, muội muội không so đo việc con đoạt vị trí vương phi của muội ấy.

Nhưng con lại luôn so bì, tị nạnh tại sao ông trời lại đối xử lạnh bạc với con đến thế.

Kim bà bà nhẫn tâm, máu lạnh, nhưng lại đối xử với Tam ca yêu thương, che chở hết mực, đến cùng người lo lắng cho ta đến quên đi bản thân chỉ có phụ mẫu.

Còn con lại chẳng có phước được người khác che chở, thương yêu."
Ngọc Lâu Xuân nhíu mày, vành mắt đỏ lên, không khí vui vẻ hoà thuận lúc đầu vì lời nói lúc say của Tiểu Viện cứ vậy sụp đổ.


Đến khuya, vị quý nhân của Trạm Vương phủ sốt ruột, dứt khoát cho hạ nhân đến Ngọc Lệ Đàn xã đón người.

Xe ngựa của Thẩm Vô Cữu vừa vặn dừng cách đó không xa, vốn định chờ đến đêm khi thân quyến của Ngọc Lâu Xuân ra về, mới tới chơi, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng, một cỗ xe ngựa hoạ tiết Kim Long khảm vàng bạc, đá quý, lộng lẫy, xa hoa dừng trước cửa Ngọc Lệ Đàn xã, chở một nữ tử mình khoác áo choàng bằng lông hồ ly rời đi.

Nhìn chiếc xe ngựa của vương phủ phía xa, lại loáng thoáng nghe được tì nữ từ trên xe ngựa chạy xuống đỡ vị nữ tử kia, gọi hai tiếng “vương phi”, hàng mày hắn khẽ nhíu lại.

“Công tử, chúng ta có chờ tiếp không?” Người hầu Thẩm gia cực kỳ nhạy bén lên tiếng.

Thẩm Vô Cữu nhìn sắc trời, không còn hào hứng bám lấy Ngọc Lâu Xuân nữa, nhìn cỗ xe ngựa lộng lẫy chậm rãi rời đi phía xa xa, lạnh nhạt lên tiếng: “Hồi phủ.”
Trên đường trở về phủ Thẩm Vô Cữu sắp xếp người đi nghe ngóng quan hệ giữa Trạm Vương phi và Ngọc Lâu Xuân, có thể cùng nhau uống rượu đến thời gian này nhất định không phải thứ giao tình bình thường.

Nhưng trong một giây thoáng qua hắn lại không muốn điều tra, ngược lại có chút hy vọng xa vời rằng Ngọc Lâu Xuân sẽ chủ động nói ra toàn bộ sự tình với mình.

Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra, khiến ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy bàng hoàng.

Ngọc Lâu Xuân hơn hắn nhiều tuổi, là một nữ nhân phong trần đã trải qua không ít thương hải tang điền, là nhân tình của Tiền Trọng Mưu.

Những điều này hắn đều biết rõ.

Nhưng dù là như thế, thời điểm nhìn thấy Ngọc Lâu Xuân, vẻ đẹp diễm lệ của bà, đôi mắt trầm buồn hút hồn ấy, toàn bộ như xóa mờ tất thảy.

Thậm chí Thẩm Vô Cữu có thể nhớ rõ ràng hôm nay nàng đã nói với mình bao nhiêu câu.

Mỗi câu mỗi chữ, mỗi một cái nhấc tay, cau mày của nàng tất cả đều khắc sâu vào lòng hắn.

Bản thân Thẩm Vô Cữu cũng cảm thấy hoàn toàn bất lực trước sự si mê mù quáng của mình.

Là gia chủ trẻ tuổi nhất của một trong những đại tộc danh giá nhất Hàng Nam, hắn văn võ toàn tài, thậm chí đến cả lão cáo già Mạnh Khải Lễ đôi khi cũng phải nhường nhịn mấy phần.

Đừng nói đến mỹ nữ Hàng Nam, ngay cả hoàng thân quốc thích, công chúa, quận chúa, chỉ cần hắn động lòng, hiếm có người nào hắn không lấy được? Vậy mà bản thân hắn lại động lòng với một nữ tử phong trần, đúng là một thứ chuyện cười.


Nhưng hắn không thể không thừa nhận, trước Ngọc Lâu Xuân hắn luôn khó kiềm chế nổi cảm xúc.

Bởi vì trưởng thành và có năng lực vượt trội hơn hẳn so với các thiếu gia công tử cùng trang lứa, cho nên đối với các tiểu thư, nữ nhi thế gia trẻ người non dạ, ưa làm nũng, che giấu sự toan tính, nhỏ nhen sau lớp mặt nạ ôn hoà, hữu lệ, hắn đều cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Những năm gần đầy các gia đình có ý liên hôn với Thẩm Gia không ít, nhưng hắn chẳng coi trong nhà nào.

Thẩm Vô Cữu không phải tên nít ranh miệng còn hơi sữa, chưa trải sự đời, dù hắn lần đầu rung động cũng quyết không phạm sai lầm ấu trĩ như đám lang quân trẻ tuổi.

Hắn cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Ngọc Lâu Xuân hôm nay, sau vẻ lịch sự, ôn hoà có chút lạnh lùng, xa lánh, nhưng toàn bộ những biểu cảm đó không thể che giấu được, cảm xúc rung động dù chỉ thoáng qua nơi nàng.

Nàng không nhìn hắn, nhưng lại nói “Hẹn gặp lại.”
Lần gặp lại tiếp theo là khi nào? Thẩm Vô Cữu đột nhiên cảm thấy đêm nay mình không nên tiếp tục đứng chờ ở cổng Ngọc Lệ Đàn xã nữa, mặc dù có thể vô tình bắt gặp xe ngựa của Trạm Vương phủ cũng coi như một thu hoạch không nhỏ.

Hắn biết với một nữ nhân như Ngọc Lâu Xuân, sự theo đuổi cuồng nhiệt, hay tặng những món quà đắt tiền không phải phương pháp hiệu quả.

Nói về quyền lực, hắn sao có thể vượt qua được Tiền Trọng Mưu, Tiền phủ nhiều năm bỏ trống hậu trạch, cũng không thuyết phục được Ngọc Lâu Xuân nhập phủ, vậy hắn dựa vào cái gì, có thể làm trái tim nàng rung động.

Nghĩ vậy, hắn lại càng thêm hiếu kỳ về vị nữ tử này, càng hiếu kỳ, lại càng không buông bỏ được sự xao xuyến dành cho nàng.

Thị nữ hầu hạ Tiểu Viện thay áo khoác ngoài, lại dìu nàng đến bên giường nghỉ ngơi, Hồ Điệp quỳ gối trước mặt chủ thượng, báo cáo lại tất thảy những việc đã chứng kiến hôm nay.

Xưa nay trên mặt Trịnh Lan không mảy may xuất hiện bất kỳ thứ cảm xúc gì, dù trong tình cảnh nguy khốn đến mức nào, vậy mà khi nghe thấy cái tên Kim Tam, lại nghe tới chuyện Tiểu Viện khi say lỡ miệng nói ra những cảm xúc buồn khổ, tổn thương nàng luôn chôn sâu trong lòng, nét mặt không giấu được hơi trầm xuống.

“Theo thuộc hạ quan sát thấy, gã Kim Tam kia và Tiền cô nương dường như đã nảy sinh tình cảm, cho nên vương phi vì vui vẻ đã uống thêm mấy chén.” Lời này của Hồ Điệp rõ ràng muốn tránh nặng tìm nhẹ, hi vọng sắc mặt chủ thượng nhà mình tốt lên một chút.

Trịnh Lan gật gật đầu, cho Hồ Điệp và thị nữ lui ra ngoài.

Thời tiết đã vào thu, gió đêm se lạnh, Trịnh Lan khẽ khàng đi đóng cửa sổ lại, dém lại chăn giúp Tiểu Viện.

Thắp cây đèn gần đầu giường lên, chàng lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan dịu dàng của Tiểu Viện, bởi vì say rượu, hai má nàng ửng hồng, đóa Lăng Hoa giữa trán càng thêm diễm lệ, tươi tắn.

Lòng chàng xao động, muốn cúi xuống hôn nàng, cuối cùng vẫn nhịn được.

Chàng đột nhiên nhớ ra, từ lúc xuôi nam đến nay, hai người chưa từng trải qua chuyện chăn gối.


Chàng vội vàng muốn thu phục đám thế gia vọng tộc Hàng Nam, ngày ngày đều nhận được mật đàm của Hằng Xương đế, có quá nhiều việc cần chàng xử lý.

Chàng không chủ động tầm hoan, Tiểu Viện trước nay cũng chưa từng trách móc chàng hờ hững, lạnh lùng.

Đến cùng vấn đề là ở đâu.

Chàng nhìn hộp gấm tinh xảo đặt trên bàn, đây là thứ Tiểu Viện vẫn luôn siết chặt trong tay đến tận khi về đến phủ, là con dấu Ngọc Lâu Xuân tặng.

“Thanh Bội…” Trịnh Lan mở hộp gấm, bên trong là con dấu tên được điêu khắc tinh xảo, thì ra tiểu cô nương mồ côi chàng vô tình nhặt về cũng có tên, thậm chí còn thật sự giống Hồ Điệp nói, Tiểu Viện xuất thân trong sạch, cũng coi như là nữ tử danh môn.

Cho tới nay, chàng vẫn luôn là người đầu tiên, duy nhất cứu vớt nàng, bảo vệ nàng.

Đối với Tiểu Viện mà nói, tình cảm dành cho chàng phần nhiều là mang ơn.

Dù nàng có muốn được sống là chính mình, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được khỏi lòng bàn tay Trịnh Lan, vì nàng cô độc, vì nàng không có gia đình, không có thân nhân.

Nhưng hiện tại nàng đã tìm được người nhà, thậm chí tìm lại được người vẫn luôn âm thầm yêu thương nàng tha thiết - Kim Tam.

Thế giới của nàng đã mở ra, nàng không chỉ còn mỗi chàng là chỗ dựa nữa.

Trịnh Lan nắm chặt con dấu tên trong tay, đột nhiên lòng sinh ra một thứ cảm xúc hoang đường chưa từng có.

Chàng không chịu thừa nhận… nhưng cảm giác này phải chăng chính là: Bối rối, hoang mang.

Đúng lúc này, Dơi bước vào.

Trịnh Lan chậm rãi thả con dấu tên lại vào hộp gấm, thấy Dơi cung kính hàng lễ, chàng lặng lẽ ra hiệu bề tôi đứng dậy.

“Chủ thượng… Tây Man… đã khởi binh.”
Trịnh Lan cau mày hỏi: “Tần Chí Thành đâu? Không ngăn cản được sao?”
Dơi lắc đầu, dâng lên tin tình báo vừa nhận được.

Trịnh Lan cầm bức mật thư trong tay, sắc mặt thoáng vẻ ngạc nhiên.

Tiền Trọng Mưu chạy trốn tới Tây Man trở thành quân sư cho đám mọi rợ phía Tây, đồng thời còn một người nữa, cũng đã hàng phục người Tây Man, muốn trả thù Đại Trịnh, Trịnh Lan khẽ thở dài, đến cùng quyết định ban đầu của chàng vẫn dẫn đến sai lầm…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện