Vết sẹo cũ

Chương 15



Edit: OhHarry

【 Lương Thu Dương nói rằng khi nào thành ngôi sao lớn, cậu ấy sẽ thuê người giúp việc về nấu nướng, giặt giũ đồ cho chúng tôi. Tôi nhờ cậu trước khi giấc mơ thành hiện thực thì đi giặt đống quần áo ngâm trong chậu một tuần trước đã. 】

Lúc tôi suýt bị tụt quần ở trong hẻm nhỏ, tuy Tống Bách Lao đã kịp thời ngăn lại nhưng vết thương trên mặt tôi không thể tiêu đi. Về đến nhà, tôi nhốt mình trong phòng, cơm tối cũng không xuống ăn. Ninh Thi và Chu Vân Sinh ra ngoài dự tiệc nên trong nhà chỉ có mỗi tôi với Chu Ly, anh ta gõ cửa phòng tôi, nói mình mang chút đồ lên để ban đêm tôi đói thì có thể ăn. Tôi sợ anh ta lo lắng, lại càng sợ gây phiền phức cho anh ta thế nên nhờ hắn để đồ ngoài cửa là được.

Chu Ly im lặng một lúc rồi gõ cửa càng mạnh: "Em rốt cuộc làm sao vậy? Tiểu Úc, mở cửa ra để anh xem nào."

Tôi hơi ngẩng khuôn mặt đang vùi vào gối lên: "Em không sao, chỉ bị mệt thôi.... Anh cứ kệ em, em ngủ một giấc là hết."

Chu Ly không lên tiếng nữa, tôi tưởng anh ta đi rồi nên thả lỏng người rồi ngả vào gối, nhưng lại lỡ đụng vào vết thương, đau đến nỗi khẽ rít một tiếng.

Đang mơ màng sắp ngủ, chợt có tiếng động nhỏ phát ra từ cửa.

Thoạt đầu tôi không biết đó là tiếng gì, nhưng khi thấy tay nắm cửa bắt đầu chuyển động, tôi mới nhận ra đó là tiếng mở khóa.

Tôi hoảng hốt, định nhảy xuống giường để ra chặn cửa nhưng chẳng kịp nữa, cửa phòng bị đẩy nhẹ từ ngoài vào, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Chu Ly xuất hiện, đối diện với bẳn mặt xanh xanh tím tím của tôi.

"Tiểu Úc, em...." Hình như Chu Ly bị bộ dạng của tôi làm cho giật mình, anh ta bước nhanh tới trước mặt tôi, nắm lấy cánh tay tôi nhìn lên nhìn xuống xem còn chỗ nào bị thương không, "Em sao thế này? Ai đánh em?"

Khi ấy, anh ta giả vờ như thật để người ta cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm chăm sóc tỉ mỉ của mình, từ đó tôn trọng anh ta, kính yêu anh ta từ tận đáy lòng, tin tưởng anh ta như một kẻ ngu ngốc. Anh ta đóng vai người anh trai quan tâm đến em mình quá đạt, tôi khó mà không bị lừa.

Tôi chưa từng cảm nhận được sự ấm áp từ Ninh Thi, nhưng lại được Chu Ly ban phát cho chút tình cảm ấy, cho nên ngay cả khi biết được mọi thứ đều chỉ là giả dối, là diễn kịch, là cuộc đấu đá giữa anh ta và Ninh Thi, cảm xúc của tôi với anh ta vẫn vô cùng phức tạp, không hoàn toàn ghét hay căm hận.

"Do sơ ý thôi...." Ban đầu tôi còn định đối phó qua loa bằng mấy lời nói dối vụng về như không cẩn thận va vào cửa, nhưng Chu Ly không tin.

Anh ta trầm mặt, điềm tĩnh nói: "Nếu em không muốn nói, ngày mai anh sẽ hỏi từng đứa bạn trong lớp em."

Anh ta mà đi hỏi, những người kia thể nào cũng không dám trái ý, nhất định sẽ nói hết chuyện tôi bị bắt nạt ra.

Chu Ly chưa từng tranh với đời, luôn cư xử điềm đạm với người khác, sao tôi có thể gây phiền phức, để anh ta bị cuốn vào tranh chấp của mình?

"Đừng...." Tôi nắm lấy cánh tay anh ta, "Em thật sự không sao mà."

Chu Ly cau mày, nét không vui xẹt qua nơi đáy mắt.

"Em nhìn xem mình bị thương thành cái dạng gì rồi?" Anh ta rút tay ra, đầu ngón tay cách người tôi một centimet, nhưng không chạm xuống da.

"Khóe miệng xanh bầm, mắt sưng cả lên." Anh ta vừa nói, vừa di chuyển ngón tay, phác họa theo những đường nét trên mặt tôi, "Thế mà em còn bảo không sao?"

Ánh mắt khắt khe tới nỗi tôi không dám nhìn thẳng.

"Em....."

Chu Ly cứ ép nói mãi, tôi không còn cách nào, chỉ đành kể hết toàn bộ sự việc.

Nghe tới sự xuất hiện bất ngờ của Tống Bách Lao, vẻ mặt Chu Ly lần đầu tiên vượt khỏi tầm kiểm soát, để lộ sự nghi ngờ, khó hiểu.

"Tống Bách Lao?" Anh ta hơi nheo mắt, giọng điệu khiến người ta tự nhiên thấy lo lắng, nhưng ngay sau đó, Chu Ly đã nở nụ cười tựa nắng mai, quay về hình tượng người anh trai thân thiết tốt bụng.

"Em quen cậu ta là? Anh nhớ lần trước em còn nhặt được huy hiệu của cậu ta."

Có lẽ lúc đấy anh ra đã tính toán lợi dụng Tống Bách Lao để chỉnh tôi, nếu không cũng chẳng hứng thú với chuyện tôi quen Tống Bách Lao đến vậy.

Nhưng lúc ấy tôi và Tống Bách Lao thật sự không quen nhau lắm, tôi thậm chí còn hơi ghét hắn, cho rằng hắn vừa tự đại vừa kiêu căng.

"Không quen, em và anh ta không chơi với nhau." Tôi nói thật với Chu Ly.

Anh ta vỗ vai tôi: "Chuyện này cứ giao cho anh, em nghỉ ngơi cho tốt."

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và Truyện Bất Hủ của Hải Đường Lê Hoa.

Anh ta thay tôi xin nghỉ hai ngày ở nhà để dưỡng sức, đến khi đi học lại, tôi phát hiện những tên bắt nạt ngày xưa thấy tôi mà như như chuột thấy mèo, không chỉ đi vòng qua mà còn không dám chạm mắt với tôi. Dù vẫn chẳng có ai bằng lòng để ý đến tôi nhưng cuộc sống đúng là đã tốt hơn rất nhiều.

Sau này tôi mới biết, Chu Ly đã dẫn người đến tìm kẻ đầu têu đòi cởi quần tôi vào ngay ngày hôm sau, đánh hắn theo phương châm dùng bạo lực trị bạo lực rồi cởi quần, nhốt tên đó vào nhà vệ sinh nguyên một ngày. Tên kia bị sốc nặng nên nhanh chóng chuyển trường, tôi cũng không gặp lại hắn ta nữa.

Có Chu Ly ra mặt thay, tự nhiên chẳng ai dám gây sự với tôi. Thế nhưng tôi vẫn không thích Thượng Thiện, không thích nơi phân biệt giai cấp và đạo đức giả này.

Buổi trưa, tôi thường mang hộp cơm lên sân thượng của tòa dạy học bên cạnh để ăn. Chỗ ấy rất yên tĩnh, đôi khi ăn cơm ngon thời tiết đẹp tôi còn nằm đó ngủ một lát.

Nhưng tôi không ngờ rằng sân thượng tưởng chừng không có người sở hữu này lại là "hoa đã có chủ" từ lâu, mà ông chủ của lãnh địa này vừa khéo là Tống Bách Lao.

Một hôm nọ, tôi nằm phơi nắng trên sân thượng, đang ngủ ngon lành thì chợt cảm nhận được một bóng đen đang phủ xuống đầu.

Nếu đây là mây đen thì đúng thật dày quá.

Tôi thấy khó hiểu nên mở mắt ra xem, trong tầm mắt nhập nhèm bỗng lọt vào khuôn mặt đảo ngược của Tống Bách Lao.

Hắn ngồi xổm ở phía trước đầu tôi, tay chống cằm, nhìn tôi chằm chằm như đang nghiền ngẫm. Tôi không hề chuẩn bị tâm lý đối mặt với tên sao chổi xuất hiện đột ngột này nên sợ đến nỗi ngồi bật dậy.

Tống Bách Lao ấn tay lên ngực tôi trước để ngăn lại hành động ấy.

"Tôi thấy cậu đang hưởng thụ lắm, ngủ thêm lát nữa đi."

Tôi nhìn hắn mà không dám thở mạnh, bởi vì góc độ rất kỳ quặc nên tạm thời không có cách nào phán đoán chính xác hắn đang nghiêm túc hay mỉa mai.

Hắn nghiêng đầu cười nói: "Lúc trước tôi còn thấy lạ, không hiểu sao ở đây lại xuất hiện một vài thứ không thuộc về mình, vẫn đang băn khoăn chẳng biết ai to gan thế, dám tranh địa bàn với tôi."

Đôi khi tôi vô tình để quên mấy chai nước đã uống hết trên sân thượng, chúng thường biến mất vào ngày hôm sau, tôi còn tưởng có lao công dọn, nhưng không ngờ người vứt rác hộ lại là Tống Bách Lao.

Tôi nuốt khan, giãy dụa trước khi bỏ mạng: "Trên cửa đâu viết người khác không được vào...."

Trong tiềm thức, tôi thấy mình e là sắp bị đánh rồi.

Tống Bách Lao nhìn tôi một cái rồi gật đầu: "Cũng đúng." Hắn đứng dậy, "Không phải Chu Ly xử lý hết mọi chuyện cho cậu rồi à? Sao cậu lại trốn lên đây ăn cơm?"

Tôi lo lắng ngồi dậy, thấy hắn nhìn chằm chằm vào hộp cơm thì vội vã ra đậy kín lại rồi ôm vào lòng.

"Ở đây khá yên tĩnh." Tôi ôm hộp cơm, nhẩm tính trong đầu lát nữa bị đánh thì dùng tư thế phòng thủ nào.

Tống Bách Lao đút hai tay vào túi quần, dựa lưng vào hàng rào hàng rào dây thép: "Phải là cực kỳ yên tĩnh, rất thích hợp để trốn học đi ngủ." Hắn quay đầu, chỉ xuống một vị trí ở dưới tầng, "Lần trước cậu suýt bị chúng nó lột quần ở đằng kia."

Tôi nhìn theo hướng hắn chỉ, đúng là chỗ đấy thật. Tuy tâm trạng hắn trông có vẻ khá tốt nhưng tôi thật sự không hiểu hắn có ý gì nên không tiếp lời.

"Tính ra tôi cứu cậu được hai lần rồi ấy nhỉ." Hắn nhìn tôi cười: "Cậu cứ như cô bé Lọ Lem ý."

Tôi mím môi, không thể phủ nhận rằng, tuy thái độ của tên này tồi tệ cực kỳ nhưng đúng thật là tôi mang ơn hắn.

"Anh muốn gì....." Tôi biết tỏng hắn đang đòi trả ơn đây mà.

"Muốn lên sân thượng thì cũng được thôi, nhưng cậu phải mang đồ lót dạ cho tôi." Hắn sải bước về hướng cửa sân thượng, tay phải hất nhẹ ra sau, quăng một túi đồ cho tôi, "Sau này tự dọn rác đi."

Tôi bắt lấy theo phản xạ rồi nhận ra đây là chiếc túi giấy bị vò nhàu nát, hơn nữa còn là cái túi tôi dùng để đựng bánh quy tự làm.

Bánh quy là hôm trước hứng lên thì nướng nhưng ăn không ngon lắm, vị bị ngọt quá và hơi cháy, tôi gói bánh vào túi giấy, định ăn cơm xong thì mang ra tráng miệng, không ngờ lại bị Tống Bách Lao ăn vụng hết sạch.

Tôi cầm cái túi trong tay, nhớ lại lời Tống Bách Lao nói, cảm thấy hơi phức tạp.

Muốn lên sân thượng thì phải mang đồ tráng miệng ra đổi? Không ngờ vua đánh nhau vang danh của Thương Thiện lại có sở thích này.....

Vốn dĩ tôi không có hứng thú với việc làm bánh, nhưng để tiếp tục lên sân thượng, tôi không chỉ lục tục mua một đống sách về tự học cách làm các loại bánh mì bánh ngọt, mà còn dần dần sinh ra tình yêu, bắt đầu thật sự si mê lĩnh vực nghệ thuật này, đây cũng tạm coi là nhờ phúc Tống Bách Lao.

Tôi và Tống Bách Lao không chạm mặt nhiều, nhưng lần nào tôi cũng chuẩn bị sẵn "cống phẩm" để đề phòng trường hợp bất ngờ gặp phải hắn.

Lúc cùng chia sẻ sân thượng, thật ra chúng tôi không giao tiếp mấy, kể cả khi ở cùng nhau cũng là mỗi người ngồi một góc. Nếu hắn có "khách", tôi sẽ đứng trên cầu thang một lúc, đợi cho đến khi hắn xong việc mới đi lên.

Một năm ấy, không ngờ lại hài hòa đến thế.

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và Truyện Bất Hủ của Hải Đường Lê Hoa.

"Có một khoảng thời gian đúng là khá thân." Kết thúc hồi ức, tôi cười cười với Tống Bách Lao, giờ nhìn hắn cũng thấy vừa mắt hơn vài phần.

Không cần biết mong muốn ban đầu của Chu Ly là gì, nhưng lúc ấy, tôi thật sự coi anh ta như "anh trai" mình.

Tống Bách Lao hơi rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở nụ cười của tôi: "Cậu ta ra mặt thay cậu, còn giúp cậu bỏ thuốc, khóa cửa.... Hai người đúng là anh em tốt."

Nụ cười trên môi còn chưa kịp nhạt đi, tôi đã bị lời buộc tội càng đòi mạng của Tống Bách Lao làm cho khuôn mặt hoàn toàn đóng băng.

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên thành ly, thong thả nói tiếp: "Nói thật, lần này đổi từ cậu ta sang cậu, có phải cũng do hai người bàn bạc từ trước không? Chuyện bảy năm trước các cậu hợp tác nhưng không làm được, bảy năm sau cuối cùng cũng thành công, sự kiên trì này đúng là khiến người ta phải khâm phục."

Trí tưởng tượng của hắn cũng khiến người ta phải khâm phục.

Tôi dựa vào cửa, ngồi cách hắn thật xa, chẳng còn tâm trạng mà trả lời hắn.

Tống Bách Lao uống hết rượu trong ly rồi đặt qua một bên, sau đó bất ngờ đưa tay kéo tôi vào lòng.

"Sao không nói gì? Cậu đang ngầm thừa nhận à?" Hắn ấn lòng bàn tay lên lưng tôi, khiến toàn bộ phần thân trên chúng tôi dán chặt vào nhau, tôi thậm chí còn ngửi được hương rượu len lỏi giữa môi và răng hắn.

Tôi nghiêng đầu đi, chống tay lên bả vai hắn, cố gắng thoát khỏi tư thế xấu hổ.

Tay Tống Bách Lao càng dùng sức, hắn ghé sát mặt vào tôi: "Sao tự dưng câm rồi?"

Việc bị hắn hiểu lầm khiến tôi buộc phải sẵn sàng tinh thần bị tra hỏi vào mọi lúc. Hắn căn bản không tin tôi, trong lòng vốn đã có đáp án, tại sao cứ phải ép cung tôi như vậy. Hay là hắn vui vẻ khi thấy tôi lúng túng khổ sở?

Tôi mệt mỏi với việc phải giải thích đi giải thích lại: "Phải, chúng tôi đã bàn bạc từ trước." Dù sao nói gì hắn cũng chẳng tin, tôi quyết định mặc kệ hết thảy, chuyện này muốn ra sao thì ra, "Tất cả đều là âm mưu của tôi và Chu Ly."

Tôi cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay hắn căng cứng lên như gọng kìm sắt, kẹp eo tôi đau vô cùng.

"Quả nhiên cậu vẫn vậy...." Hắn muốn nói lại thôi, cáu giận chồng chất đan xen.

Giờ thì hắn tin nhanh thật.

Tôi bổ sung câu tiếp theo hộ hắn: "Không biết xấu hổ? Mưu mô thủ đoạn? Hay là rẻ tiền?"

Hắn như chết lặng trước câu hỏi của tôi, sững sờ chốc lát rồi buông lỏng cánh tay đang kẹp chặt tôi, tôi nhân cơ hội này thoát khỏi lồng ngực hắn, dịch sang bên cạnh.

Tôi sửa sang lại quần áo, thêm dầu vào lửa: "Bảy năm qua, tôi luôn mong được gả cho anh kể cả anh không muốn cưới. Tôi biết anh ghét tôi nhưng tôi không quan tâm." Tôi cười nhìn hắn: "Tôi không biết xấu hổ, mưu mô thủ đoạn, rẻ tiền như vậy đấy."

Nói xong, tôi đã soạn sẵn bản nháp trong đầu, quyết định phác lại vẻ mặt như không biết ra tay chỗ nào của Tống Bách Lao để về viết vào nhật ký, sau này cứ lúc nào tâm trạng không tốt thì lôi ra xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện