Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 57: Thu hoạch
Ngô Nặc đè nén kích động, xem hết một lượt vật giao dịch thú nhân đó bày ra, mới dời đề tài lên thứ đã nhờ hệ thống xác định là than đá không cần nghi ngờ, “… Đây là thứ gì vậy? Đen thùi lùi, có thể ăn sao?”
Báo đốm Kim thật lớn quật quật đuôi, không hưng trí nói: “Không thể ăn, nhưng có thể xem như củi đốt.” Năm ngoái lúc mùa đông hắn vô ý phát hiện đá đen ở vùng đất nguyền rủa có thể đốt như củi, bảo các nô lệ nhặt không ít về, hắn cao cao hứng hứng nói phát hiện của mình cho đại vu, kết quả đại vu lại nói số đá này bị thần thú nguyền rủa, người nào đốt số đá này sẽ phải chết.
Hắn nghe xong lời đại vu, liền ném hết số đá đen đó, ai biết nô lệ của hắn chịu không nổi lạnh, lén lút nhặt số đá đó về đốt, đốt liền mấy ngày cũng không sao.
Nô lệ khác thấy thế, cũng lén chủ nhân lặng lẽ nhặt đá đen về đốt, cũng toàn bộ vô sự.
Loại đá đen này ở vùng đất nguyền rủa cách bộ lạc không đến một ngày lộ trình, khắp nơi đều có, sau đó, khi mùa đông qua được một nửa, có vài cư dân thuần nhân trong nhà không còn đủ củi, bị đông lạnh thật sự chịu không nổi nữa, cũng kết bạn đi nhặt một chút đá đen về đốt như củi. Sau đó, ngay cả thú nhân cũng chạy đi nhặt.
Vì vẫn không có ai gặp chuyện gì, đại vu cảnh cáo mấy lần đều không có người nghe, ngược lại cả bộ lạc đều đốt loại đá đen này.
Kết quả liền có chuyện.
Bộ lạc có hai chiến sĩ thú nhân cấp hai và ba đứa con của họ, vô thanh vô tức mà chết, lúc họ chết mắt mở trừng trừng miệng há rộng, nhìn như là muốn cầu cứu, nhưng nô lệ của họ ngủ trong nhà gỗ chỉ cách một bức tường, năm nô lệ, mà không ai nghe được âm thanh gì.
Đại vu xác định bọn họ là bị nguyền rủa chết, cấm bộ lạc tiếp tục đốt đá đen.
Nhưng mùa đông thật sự quá lạnh, rất nhiều người đều bán tín bán nghi đối với chuyện nguyền rủa, so với cả nhà Đặc Mộc bị nguyền rủa chết, mọi người càng nguyện ý tin rằng họ ăn lầm thức ăn có độc mới chết, rất nhiều nô lệ và người trong nhà không có đủ củi đốt, vẫn len lén đốn đá đen.
Nhưng, không qua bao lâu, lại có một nhà bốn thuần nhân lặng lẽ chết, chết giống y hệt như nhà Đặc Mộc.
Lần này, người trong bộ lạc hoàn toàn tin tưởng đá đen mang đến nguyền rủa không may, mọi người thà bị đông lạnh cũng không còn đốt đá đen nữa. Mà hắn vì mang đá đen về bộ lạc, cuối cùng ủ thành tai họa đó, bị đại vu và thủ lĩnh hung hăng trách phạt một trận, còn hủy bỏ tư cách người ứng tuyển kế thừa thủ lĩnh, nếu hắn không phải là chiến sĩ thú thân, không chừng còn bị đoạt đi tư cách cư dân rơi xuống làm nô lệ.
Nhưng hắn không cam tâm, rõ ràng nhiều người đốt đá đen như thế, hắn cũng đốt đều không sao, nhưng sao lại có vài người gặp chuyện chứ? Nhất định là cách họ đốt đá đen không đúng!
Báo đốm Kim là một thú nhân vô cùng cố chấp, chuyện hắn nhận định, mười con long thú cũng không kéo lại được.
Nhưng, nói từ một góc độ nào đấy, báo đốm Kim kỳ thật đã xác định được chân tướng mơ hồ.
Hít khí cacbon trúng độc gì đó, quả thật là cách đốt than không đúng _(:3ゝ∠)_.
Báo đốm Kim không chịu thua, lần này vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội tham gia hội chợ bộ lạc, trừ đồ đá mình tự mài ra, còn mang theo một túi đá đen lớn.
Chiến sĩ bộ lạc thấy hắn vẫn chưa chết tâm với đá đen, đều cách hắn thật xa, còn nói sau khi trở về sẽ cho đại vu và thủ lĩnh biết.
Hừ, nói thì nói, còn sợ bọn họ hay sao?!
Báo đốm Kim là một thú nhân tốt rất ngay thẳng, thấy Ngô Nặc đối với đá đen có hứng thú, liền nói hết toàn bộ trải nghiệm của hắn cho Ngô Nặc. Dù sao nên nói hắn đều đã nói, có nguyện ý trao đổi hay không là chuyện của tiểu thuần nhân trước mắt này.
Ngô Nặc suy nghĩ một chút, nói: “Tôi là người thừa kế huyết mạch đại vu, có lẽ là vu lực của tôi quá yếu, tôi không hề cảm thấy sức mạnh nguyền rủa trên số đá này, có thể giao dịch số đá đen này với tôi không? Tôi lấy về cho đại vu bộ lạc tôi xem giúp cho.”
Báo đốm Kim thấy Ngô Nặc rất lạ mặt, còn cái con miêu thú mập mạp luôn ở bên cạnh y kia, không biết sao, cứ khiến hắn có cảm giác sợ hãi, nhưng hắn trước giờ luôn thần kinh thô, không nghĩ nhiều, hỏi: “Các cậu là bộ lạc nào?”
“Bộ lạc Trường Hà?”
Đại vu bộ lạc Trường Hà là… Vu Quyền! Vu Quyền đại nhân là đại vu vu lực mạnh nhất, kiến thức rộng lớn nhất quanh đây, nếu ông cũng nói đá đen không có sức mạnh nguyền rủa, vậy đá đen chắc chắn không có vấn đề!
Mắt báo đốm Kim sáng lên, đứng bật dậy, trịnh trọng nói: “Số đá đen này tôi tặng cho cậu, nhưng, cậu phải cho tôi biết, Vu Quyền đại nhân rốt cuộc nói thế nào.”
Ngô Nặc đối với thú nhân ngay thẳng mà cố chấp này có ấn tượng không tồi, gật đầu cười nói: “Không vấn đề, lát nữa tôi sẽ về chỗ đóng trại, đợi tôi hỏi đại vu rồi, chiều tôi sẽ tới tìm anh.”
“Được.”
Báo đốm Kim hiếm được gặp một ‘tri âm’, tâm tình cực tốt, không chỉ tặng không than đá cho Ngô Nặc, còn miễn phí cho y một bộ da sói cũ đóng gói lại.
Đợi đi một đoạn rất xa rồi, Bạch đột nhiên nhảy ra, nhờ nô lệ đứng sau lưng Ngô Nặc, nhảy phốc lên vai y, đứng vững rồi, hắn nhỏ giọng hỏi Ngô Nặc: “Nặc, thứ vừa rồi đó là gì?” Trực giác cho hắn biết, đá đen Ngô Nặc mua về không đơn giản, tuy Ngô Nặc che giấu rất tốt, nhưng hắn vẫn nhìn thấy sự kích động và hưng phấn y đã giấu đi.
Buổi sáng Ngô Nặc cũng mua không ít thứ, nhưng không có thứ nào khiến y cao hứng thành thế này.
Ngô Nặc nâng tay gãi gãi cằm nhỏ đầy thịt của Bạch, cười nói: “Thứ tốt, đúng rồi, cậu từng đến bộ lạc Đại Thạch chưa?”
Bạch thoải mái đến híp mắt, ậm ừ hàm hồ không rõ nói: “Chưa… chưa từng đi qua.”
“Vậy cậu từng nghe truyền thuyết về vùng đất nguyền rủa chưa?”
“Từng nghe đại vu nói.”
“Vậy cậu kể tôi nghe đi, vùng đất nguyền rủa đó rốt cuộc là chuyện gì.”
Bạch cố gắng khống chế xúc động muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc, chốc có chốc không quẫy quẫy đuôi, nhỏ giọng kể cho Ngô Nặc nghe chuyện vùng đất nguyền rủa của bộ lạc Đại Thạch.
Cái gọi là vùng đất nguyền rủa cách bộ lạc Đại Thạch không xa, đất đen ngàn dặm, nhưng thảm thực vật cằn cỗi, rất nhiều chỗ cả cọng cỏ cũng không mọc nổi, nếu ở lâu trong đó, rất dễ mất phương hướng, cuối cùng bị vây chết bên trong.
Trừ những thứ này, truyền thuyết về vùng đất nguyền rủa còn rất nhiều, chẳng hạn, vào mấy chục năm trước, thần thú thịnh nộ trút thiên hỏa xuống, vùng đất nguyền rủa có một ngọn núi cháy hừng hực đủ nửa tháng, đại vu bộ lạc Đại Thạch mang tộc nhân cầu nguyện suốt nửa tháng, thần thú mới nguôi giận, đổ mưa to mấy ngày liền, cuối cùng mới dập tắt được ngọn núi bốc cháy đó.
Trong bộ lạc Đại Thạch từng có một đội chiến sĩ thú nhân phạm sai lần không phục bộ lạc quản giáo, tự mình phản bội bộ lạc, trong lúc hoang mang chạy trốn, chạy vào vùng đất nguyền rủa, sau đó thì không bao giờ ra nữa, về sau, bộ lạc Đại Thạch phái người vào tìm họ, tìm được lại là những thi thể đã mục rữa. Không ai biết họ rốt cuộc chết thế nào, cuối cùng chỉ có thể quy kết là nguyền rủa của thần.
Ở vùng Hắc sắc sâm lâm, vùng đất nguyền rủa và vùng đất tử vong đều là hung địa nổi tiếng, mọi người thường dùng để hù dọa con nhỏ không nghe lời, bình thường cũng sẽ cố gắng tránh xa mấy nơi không may mắn này.
Vô tri, cho nên sợ hãi. Rõ ràng là bảo địa chỉ có thể gặp không thể cầu, lại bị người ta hiểu lầm là hung địa.
Ngô Nặc vừa cảm thán trong lòng, vừa cân nhắc phải làm sao lấy được vùng đất nguyền rủa này.
Tuy Ngô Nặc đọc sách không nhiều, nhưng y vẫn biết độ quan trọng của than đá. Cho dù là đất nước ăn vặt hiện đại, than đá vẫn là năng lượng công nghiệp chủ yếu, là một tài nguyên chiến lược trọng yếu của quốc gia.
Đương nhiên, cách dùng quá cao quá lớn của than đá hiện tại y cũng không dùng đến, trong thời gian ngắn chỉ có thể thay thế củi cung cấp độ ấm cho bộ lạc, nung gạch là được, về lâu về dài, chính là tinh luyện kim loại.
Thế giới này đã tồn tại đồ sắt, chuyển tiếp sang thời kỳ binh khí lạnh, chỉ là vấn đề thời gian.
Mấy quyển tài liệu lịch sử chỉ có ở trung học cơ sở dùng rất nhiều lịch sử đẫm máu nói cho người đời, mỗi lần sức sản xuất xuất hiện cải cách mang tính cách mạng, đều sẽ đi cùng với dã tâm, chiến tranh và tử vong.
Nô lệ bị xem như gia súc tùy người mua bán trong hội chợ bộ lạc, tuyệt đại đa số đều tới từ những bộ lạc chiến bại, thú nhân chiến bại có cơ hội gia nhập bộ lạc thắng, thuần nhân lại chỉ có thể bị ấn ký hiệu làm nô lệ.
Chiến tranh giữa bộ lạc sẽ không ngừng lại, ngược lại sẽ theo thời gian trôi đi mà càng lúc càng kịch liệt. Vì bộ lạc rải rác chuyển tiếp sang thành thị rồi lại chuyển tiếp sang quốc gia, là một tiến trình lịch sử tất nhiên, thế ngoại đào viên không bị thế tục ảnh hưởng trước giờ đều chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của nhân loại, cũng chỉ có thể là nguyện vọng.
Mà trong đoạn tiến trình lịch sử tất nhiên này, không muốn trở thành kẻ hy sinh bị bánh xe lịch sử nghiền nát, thì chỉ có thể trở thành kẻ thao túng nắm chặt sợi dây thừng.
Cơ hội đã bày ra trước mắt Ngô Nặc, tại sao y phải từ bỏ, y dựa vào cái gì muốn từ bỏ?
Ngô Nặc lúc này, có lẽ còn chưa nghĩ được xa vời như thế, thông thấu như thế, nhưng y đã nhìn thấy cái đuôi của cơ hội, hiện tại chuyện y cần làm chính là tận hết khả năng bắt lấy nó!
Sau đất dính ở vùng đất tử vong, đá đen ở vùng đất nguyền rủa lại một lần nữa đổi mới nhận thức của đại vu đối với Ngô Nặc, hiện tại ông càng thêm hiếu kỳ, bộ lạc Viêm Hoàng trong miệng Ngô Nặc rốt cuộc cường đại giàu có ra sao.
Bạch đại miêu ở bên cạnh đắc ý vẫy đuôi, tiểu sứ thần đi ra từ nơi chúng thần, nơi của chúng thần đương nhiên không giống ︿( ̄︶ ̄)︿.
Đại vu lớn tuổi thành tinh, nghe Ngô Nặc đơn giản miêu tả, ông đã đoán được tính quan trọng của đá đen được gọi là ‘than đá’ đó.
Vùng đất nguyền rủa rất rộng lớn, tuy bộ lạc Đại Thạch ở gần đó, nhưng vì nơi này quá mức tà môn, bộ lạc Đại Thạch còn chưa thu nó vào phạm vi thế lực của mình. Nhưng, nếu để bọn họ biết giá trị tác dụng chân chính của than đá, bọn họ có thể nhường miếng thịt mỡ cạnh chén ra không?
Đương nhiên không thể.
Cho nên, cách tốt nhất hiện nay chính là tránh người của bộ lạc Đại Thạch, lặng lẽ tới vùng đất nguyền rủa nơi cách xa bộ lạc Đại Thạch thu gom than đá, sau đó có thể che giấu bao lâu thì tính bấy lâu.
Người nhiều miệng tạp, Ngô Nặc và đại vu không cách nào thảo luận chuyện này quá sâu, rất nhiều đề tài điểm đến là dừng.
Buổi chiều, sau khi ăn chút đồ, Ngô Nặc lấy ống muối bỏ đầy túi da bò, tiếp tục đi dạo hội chợ.
Y rất giữ chữ tín đi tìm báo đốm Kim, nói cho hắn nghe cách nhìn của ‘đại vu’: “Kim đại nhân, đại vu nói ông không cảm giác được bất cứ sức mạnh nguyền rủa nào, nhưng truyền thuyết vùng đất nguyền rủa lưu truyền đã lâu, hơn nữa vùng đất nguyền rủa quả thật cũng phát sinh qua rất nhiều chuyện kỳ quái, cho nên, ông ấy cũng không cách nào đoán chắc được đá đen này rốt cuộc có từng bị thần thú nguyền rủa không. Đại vu còn nói, đợi sau khi trở về, ông sẽ đích thân thử đá đen này. Nhưng, tôi cảm thấy có lẽ suy nghĩ của anh đúng, dù sao nhiều người đốt đá đen như thế, tại sao có người chết, người khác lại bình yên? Có lẽ vấn đề không nằm ở bản thân đá đen.”
Đứng trên lợi ích bộ lạc, Ngô Nặc không thể nói trắng ra giá trị tác dụng của than đá. Nhưng đứng trên góc độ lương tri, y cũng không thể dùng tin tức sai lầm chỉ bậy người đã phát hiện than đá, còn kiên trì quan điểm của mình. Chuyện duy nhất y có thể làm, chính là đưa ra gợi ý thích hợp, còn về Kim có thể phát hiện bí ẩn bên trong không, thì phải xem vào hắn.
Hơn nữa, đối với những thổ đân này mà nói, hiện tại tác dụng lớn nhất của than đá cũng chỉ là đóng vai trò của củi đốt, giữ ấm cho họ mà thôi. Mùa đông không dễ chịu, Ngô Nặc không cách nào trái lương tâm, lừa người giác giữ bảo sơn mà chết cóng được.
Có được đáp án này, trong lòng Kim ít nhiều cũng có chút thất vọng, nhưng, nghe nói Vu Quyền nguyện ý đích thân dùng thử, hắn vẫn rất cảm động, cười nói với Ngô Nặc: “Vậy đợi năm sau tới hội chợ bộ lạc, tôi lại đi tìm Vu Quyền đại nhân hỏi xem.”
“Được.”
Bỏ qua báo đốm Kim, Ngô Nặc và Bạch tiếp tục đi dạo hội chợ.
Bộ lạc Mục Nguyên thường xuyên qua lại với bộ lạc bên ngoài, trừ đổi về một lượng lớn muối thô, cũng mang về đặc sản chỉ bộ lạc phương xa mới có.
Ngô Nặc ôm Bạch, vất vả chen lên bệ đá của bộ lạc Mục Nguyên, trên bệ đá to lớn, ống trúc chứa muối thô chỉ còn lại vài ống, thịt muối chất thành núi cũng bị các bộ lạc trao đổi chỉ còn lại một chút thịt nát hư thối quá mức. Vật tư tập thể của bộ lạc đã trao đổi xong, các cư dân bộ lạc Mục Nguyên lên bệ đá bày sạp.
Ngô Nặc đi qua nhìn, lợi dụng tin tức hệ thống cung cấp, trao đổi một chút dược thảo quý hiếm, hiệu lực kỳ diệu. Đáng tiếc là, những thảo dược này đều đã phơi khô, chỉ có rất ít cái có hạt giống, những cái khác đều không có hạt giống.
Đi đi dừng dừng, chọn chọn lựa lựa, Ngô Nặc còn chưa dạo xong bệ đá, nô lệ cùng đi ra với y đã chạy về mấy chuyến, túi da bò dùng tốc độ mắt thường thấy được xẹp xuống.
Dạo rồi dạo mãi Ngô Nặc đột nhiên bị một thứ màu cà phê nhạt thu hút tầm mắt.
Đó là… vải vóc?
Ngô Nặc bước nhanh qua, vừa chuẩn bị sờ lên thử cảm giác, lại bị một thú nhân cao hơn hai mét quát to: “Không được chạm!”
Ngô Nặc nhanh tay lẹ mắt an ủi đại miêu sắp dựng lông, mỉm cười hỏi: “Đây là gì? Tại sao không thể chạm?”
“Đây là vải, tôi tốn giá cao mới đổi được từ bộ lạc siêu cấp.” Dáng vẻ đại hán thú nhân trông có phần kiêu ngạo, bộ dạng đó giống như một tên nhà quê vào thành phố xong khoe khoang thành phố chói lóa với đồng hương.
Ngô Nặc vừa dùng hệ thống kiểm tra thông tin chất liệu của vải này, vừa giả vờ không hiểu: “Vải? Dùng cái gì làm ra vậy?”
Trên màn hình thao tác không ai thấy cạnh đó xuất hiện một dòng thông tin: Sợi thực vật chưa biết, có thể dệt thành vải, độ mềm mại, độ thông khí khá cao, độ bền dai mạnh.
Ngô Nặc lúc trước không biết gì về thế giới này, lại không hiểu rõ quy (sơ) tắc (hở) giao dịch của hệ thống, còn bận choáng đầu óc, quần lót cần thay đổi thì trực tiếp đổi từ hệ thống. Trong ấn tượng của y, bông vải là rẻ nhất, không hề do dự đổi lấy quần lót cotton. Cho đến vừa rồi thấy vải làm thủ công từ chất liệu không rõ, y mới giật mình phát hiện thế giới này đã có thể dệt vải, theo lý mà nói, hệ thống không nên lấy nhiều tích phân giao dịch như thế.
Cho đến khi thấy mấy chữ ‘sợi thực vật chưa biết’, Ngô Nặc mới bừng tỉnh, nguyên nhân không nằm ở hệ thống, mà là thế giới này mẹ nó căn bản không có loại thực vật là bông vải (╯‵口′)╯︵┻━┻. Y thuần túy là bị tư duy quán tính của mình hố.
Lúc trước mua mấy cái quần lót, đã tốn của y mấy ngàn điểm tích phân, mẹ nó. Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên phát hiện, y không biết còn phải bỏ oan uổng bao nhiêu tích phân nữa!
Nội tâm Ngô Nặc có một vạn con thần thú gào thét chạy qua, còn chưa hồi phục từ cơn đau thịt nặng nề và đả kích to lớn, hệ thống trầm mặc đã lâu bắt đầu công bố nhiệm vụ__
[Nhiệm vụ cưỡng chế 5: Tìm kiếm loại thực vật chưa biết này.
Thời hạn nhiệm vụ: 1 năm.
Phần thưởng nhiệm vụ: 5000 tích phân, bản vẽ khung dệt vải sức người cấp thấp.]
Được rồi, hệ thống cuối cùng cũng coi như có lương tâm một lần, độ khó của nhiệm vụ này không tính là quá lớn, phần thưởng trông cũng không tồi… nhưng vô ích, cho dù không có bản vẽ, y cũng có thể nhờ sơ hở để Vương Tam Hổ đem khung dệt vải lên khu giao dịch, tự xem rồi về vẽ lại muốn làm bao nhiêu cái thì làm bấy nhiêu cái, không phải còn tiên tiến hơn phần thưởng hệ thống cho y sao!
Hệ thống: Ha ha.
Nhiệm vụ cưỡng chế không có chỗ phản kháng, Ngô Nặc bơ phờ nhận nhiệm vụ. Trao đổi giữa y và hệ thống không ai biết, đại hán thú nhân chép miệng nói: “Đương nhiên là dùng để làm quần áo, trong bộ lạc siêu cấp chỉ có đại nhân vật mới có thể mặc quần áo làm từ vải.” Mới lạ, trừ nô lệ không thể mặc quần áo làm bằng vải, còn lại bất kể là thú nhân thuần nhân gì đều được mặc. Mà loại vải hắn đổi về cũng chỉ có thuần nhân bình thường mới mặc, thú nhân, đại nhân vật mặc đều là quần áo có màu sắc diễm lệ. Còn có vài cái có hoa văn, không biết tốt hơn loại vải này bao nhiêu lần. Hắn đổi từ bộ lạc siêu cấp về không ít, nhưng không ngờ mấy kẻ không kiến thức trong bộ lạc căn bản không thèm, thà mặc da thú cũng không chịu mặc vải của hắn. Ặc, tiểu yêu tinh thị trường này, thật lòng không dễ mày mò _(:3ゝ∠)_.
Ngô Nặc trực giác thấy thú nhân trước mắt không nói thật, nhưng y cũng không mấy để ý, giả bộ mang vẻ hiếu kỳ yêu thích, hỏi: “Thật sao? Vậy vải này anh tính đổi thế nào?”
“Ít nhất 20 ống muối.” Số vải này hắn dùng da thú của bộ lạc Trường Hà đổi, 10 bộ da thú răng dài đổi một cuộn vải, hắn đổi đến 30 cuộn, đến nay một cuộn cũng không bán ra được.
“Mắc quá rồi, 5 ống muối.”
“15 ống muối, không thể ít hơn!”
“Chỉ 5 thôi, không giao dịch thì tôi đi.” Ngô Nặc ra vẻ mua cũng được không mua cũng được.
Đại hán cự thú lặng lẽ tính toán, một ống muối năm ngoái có thể đổi được năm bộ da răng dài của bộ lạc Trường Hà, năm nay có thể đổi tám bộ, hắn dùng 10 bộ da răng dài đổi một cuộn vải, nếu 5 ống muối… ngón tay không đủ dùng hơi nóng ruột, bỏ đi, dù sao có thể kiếm lời là được.
Cuối cùng, đại hán thú nhân bán ba cuộn vải cho Ngô Nặc với giá năm ống muối mỗi cuộn.
Đáng tiếc là, đại hán thú nhân căn bản không biết bộ lạc đối phương rốt cuộc dùng cái gì để dệt vải, hạt giống càng không thấy bóng dáng.
May mà hệ thống cho thời gian khá dư dả, cùng lắm qua mùa đông này rồi, bảo Bạch đi tìm hạt giống cho y, thuận tiện xem những bộ lạc siêu cấp kia rốt cuộc trông ra sao.
Đây vẫn là lần đầu tiên, Ngô Nặc chủ động có suy nghĩ ra ngoài xem thử.
Mấy cuộn vải này tuy dệt rất thô sơ, nhưng đúng như bình luận của hệ thống, sờ lên vô cùng mềm mại thoải mái, hoàn toàn không thua kém xúc cảm của cotton.
Về phải làm hai bộ quần áo, quay sang nhìn Bạch ngoan ngoãn đi bên cạnh, ừm, cũng làm cho Bạch hai bộ.
Không biết sao, trong đầu Ngô Nặc đột nhiên hiện lên hình người tuấn mỹ quá đáng, lỗ tai không hiểu sao lại nóng lên.
Ngô tiểu Nặc suy nghĩ đã đi chệch đường hoàn toàn quên mất, y căn bản chưa từng biết may quần áo!
Dạo xong sạp hàng cuối cùng trên bệ đá, Ngô Nặc cũng không tìm thấy thêm thứ gì đặc biệt hứng thú nữa.
Chen xuống bên cạnh bệ đá, Ngô Nặc mới đi mấy bước, liền cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt__ Mãng xà! Một ổ mãng xà! Đều là cự mãng!
Cứu mạng!!!
“Đừng sợ, bọn họ đều là thú nhân của bộ lạc Khê Cốc! Không phải rắn thú.” Bạch lo lắng nhìn Ngô Nặc, cảm giác nhịp tim hoàn toàn rối loạn của y, cùng với thân thể khẽ run, đại miêu đau lòng muốn chết, ánh mắt đảo qua các thú nhân Khê Cốc trở nên cực kỳ âm trầm bất thiện.
Các cự mãng cảm giác được một luồng địch ý mãnh liệt, lũ lượt dựng người lên, thè cái lưỡi đỏ sậm ra, phát ra tiếng xè xè đáng sợ.
Má ơi, càng đáng sợ! Ngô Nặc ôm chặt Bạch, quả thật sắp khóc, cả đời y sợ nhất chính là rắn, không gì so được.
Lúc trước chỉ mỗi đồ chơi hình rắn thôi y đã tránh đi thật xa, hiện tại nhìn thấy một lúc nhiều cự mãng như thế, hơn nữa còn ở gần như thế, không khác biệt gì với việc rơi vào ổ rắn, không chỉ lông toàn thân mà ngay cả tiểu tâm can cũng sắp nổ rồi được chưa!
Tiểu sứ thần thật là quá nhát gan.
Bạch rất đau lòng rất bất đắc dĩ, nhưng sâu trong nội tâm lại lóe qua một cảm xúc cực kỳ ẩn mật không thể để ai biết.
Ngô Nặc bị dọa không dám cử động, trong đầu trắng xóa, đột nhiên trước mắt lóe ánh bạc, một lát sau, y bị ôm vào một vòng tay ấm áp.
“Đừng sợ, có tôi đây, không ai có thể tổn thương cậu.”
Giọng nói lạnh lùng thu hút, tràn đầy bá khí không cho phép nghi ngờ.
Giọng nói quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, Ngô Nặc cảm thấy hình như mình mới vừa được vớt ra khỏi hầm băng, trong lòng như có một hơi ấm chảy qua, lại như xen tạp thêm thứ gì khác. Ngô Nặc không nghĩ kỹ, chỉ cảm thấy, ừm, đại Bạch miêu nhà mình thật sự không uổng công nuôi ︿( ̄︶ ̄)︿.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nữ ngạo mạn âm nhu: “Khẩu khí thật lớn, cũng không sợ cắn phải lưỡi.”
Bạch vô cảm nhìn qua hướng âm thanh đó, đôi mắt lam sậm lạnh lẽo khiếp người.
Mãng xà: Đẹp, đẹp đẹp quá! Chưa từng thấy qua thú nhân nào đẹp như vậy!
Một luồng sáng xám vụt qua, cự mãng đen kịt lắc người biến thành một mỹ nhân lanh lợi sáng sủa, cao nhỏng thon gầy, tóc đen chạm đất, mi mục như họa, da trắng mặt đẹp.
“Tôi, tôi muốn sinh con với anh!” Tiểu công chúa của bộ lạc Khê Cốc xấu hổ nói, âm thanh đặc biệt nũng nịu.
Bạch: …
Ngô Nặc: …
Báo đốm Kim thật lớn quật quật đuôi, không hưng trí nói: “Không thể ăn, nhưng có thể xem như củi đốt.” Năm ngoái lúc mùa đông hắn vô ý phát hiện đá đen ở vùng đất nguyền rủa có thể đốt như củi, bảo các nô lệ nhặt không ít về, hắn cao cao hứng hứng nói phát hiện của mình cho đại vu, kết quả đại vu lại nói số đá này bị thần thú nguyền rủa, người nào đốt số đá này sẽ phải chết.
Hắn nghe xong lời đại vu, liền ném hết số đá đen đó, ai biết nô lệ của hắn chịu không nổi lạnh, lén lút nhặt số đá đó về đốt, đốt liền mấy ngày cũng không sao.
Nô lệ khác thấy thế, cũng lén chủ nhân lặng lẽ nhặt đá đen về đốt, cũng toàn bộ vô sự.
Loại đá đen này ở vùng đất nguyền rủa cách bộ lạc không đến một ngày lộ trình, khắp nơi đều có, sau đó, khi mùa đông qua được một nửa, có vài cư dân thuần nhân trong nhà không còn đủ củi, bị đông lạnh thật sự chịu không nổi nữa, cũng kết bạn đi nhặt một chút đá đen về đốt như củi. Sau đó, ngay cả thú nhân cũng chạy đi nhặt.
Vì vẫn không có ai gặp chuyện gì, đại vu cảnh cáo mấy lần đều không có người nghe, ngược lại cả bộ lạc đều đốt loại đá đen này.
Kết quả liền có chuyện.
Bộ lạc có hai chiến sĩ thú nhân cấp hai và ba đứa con của họ, vô thanh vô tức mà chết, lúc họ chết mắt mở trừng trừng miệng há rộng, nhìn như là muốn cầu cứu, nhưng nô lệ của họ ngủ trong nhà gỗ chỉ cách một bức tường, năm nô lệ, mà không ai nghe được âm thanh gì.
Đại vu xác định bọn họ là bị nguyền rủa chết, cấm bộ lạc tiếp tục đốt đá đen.
Nhưng mùa đông thật sự quá lạnh, rất nhiều người đều bán tín bán nghi đối với chuyện nguyền rủa, so với cả nhà Đặc Mộc bị nguyền rủa chết, mọi người càng nguyện ý tin rằng họ ăn lầm thức ăn có độc mới chết, rất nhiều nô lệ và người trong nhà không có đủ củi đốt, vẫn len lén đốn đá đen.
Nhưng, không qua bao lâu, lại có một nhà bốn thuần nhân lặng lẽ chết, chết giống y hệt như nhà Đặc Mộc.
Lần này, người trong bộ lạc hoàn toàn tin tưởng đá đen mang đến nguyền rủa không may, mọi người thà bị đông lạnh cũng không còn đốt đá đen nữa. Mà hắn vì mang đá đen về bộ lạc, cuối cùng ủ thành tai họa đó, bị đại vu và thủ lĩnh hung hăng trách phạt một trận, còn hủy bỏ tư cách người ứng tuyển kế thừa thủ lĩnh, nếu hắn không phải là chiến sĩ thú thân, không chừng còn bị đoạt đi tư cách cư dân rơi xuống làm nô lệ.
Nhưng hắn không cam tâm, rõ ràng nhiều người đốt đá đen như thế, hắn cũng đốt đều không sao, nhưng sao lại có vài người gặp chuyện chứ? Nhất định là cách họ đốt đá đen không đúng!
Báo đốm Kim là một thú nhân vô cùng cố chấp, chuyện hắn nhận định, mười con long thú cũng không kéo lại được.
Nhưng, nói từ một góc độ nào đấy, báo đốm Kim kỳ thật đã xác định được chân tướng mơ hồ.
Hít khí cacbon trúng độc gì đó, quả thật là cách đốt than không đúng _(:3ゝ∠)_.
Báo đốm Kim không chịu thua, lần này vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội tham gia hội chợ bộ lạc, trừ đồ đá mình tự mài ra, còn mang theo một túi đá đen lớn.
Chiến sĩ bộ lạc thấy hắn vẫn chưa chết tâm với đá đen, đều cách hắn thật xa, còn nói sau khi trở về sẽ cho đại vu và thủ lĩnh biết.
Hừ, nói thì nói, còn sợ bọn họ hay sao?!
Báo đốm Kim là một thú nhân tốt rất ngay thẳng, thấy Ngô Nặc đối với đá đen có hứng thú, liền nói hết toàn bộ trải nghiệm của hắn cho Ngô Nặc. Dù sao nên nói hắn đều đã nói, có nguyện ý trao đổi hay không là chuyện của tiểu thuần nhân trước mắt này.
Ngô Nặc suy nghĩ một chút, nói: “Tôi là người thừa kế huyết mạch đại vu, có lẽ là vu lực của tôi quá yếu, tôi không hề cảm thấy sức mạnh nguyền rủa trên số đá này, có thể giao dịch số đá đen này với tôi không? Tôi lấy về cho đại vu bộ lạc tôi xem giúp cho.”
Báo đốm Kim thấy Ngô Nặc rất lạ mặt, còn cái con miêu thú mập mạp luôn ở bên cạnh y kia, không biết sao, cứ khiến hắn có cảm giác sợ hãi, nhưng hắn trước giờ luôn thần kinh thô, không nghĩ nhiều, hỏi: “Các cậu là bộ lạc nào?”
“Bộ lạc Trường Hà?”
Đại vu bộ lạc Trường Hà là… Vu Quyền! Vu Quyền đại nhân là đại vu vu lực mạnh nhất, kiến thức rộng lớn nhất quanh đây, nếu ông cũng nói đá đen không có sức mạnh nguyền rủa, vậy đá đen chắc chắn không có vấn đề!
Mắt báo đốm Kim sáng lên, đứng bật dậy, trịnh trọng nói: “Số đá đen này tôi tặng cho cậu, nhưng, cậu phải cho tôi biết, Vu Quyền đại nhân rốt cuộc nói thế nào.”
Ngô Nặc đối với thú nhân ngay thẳng mà cố chấp này có ấn tượng không tồi, gật đầu cười nói: “Không vấn đề, lát nữa tôi sẽ về chỗ đóng trại, đợi tôi hỏi đại vu rồi, chiều tôi sẽ tới tìm anh.”
“Được.”
Báo đốm Kim hiếm được gặp một ‘tri âm’, tâm tình cực tốt, không chỉ tặng không than đá cho Ngô Nặc, còn miễn phí cho y một bộ da sói cũ đóng gói lại.
Đợi đi một đoạn rất xa rồi, Bạch đột nhiên nhảy ra, nhờ nô lệ đứng sau lưng Ngô Nặc, nhảy phốc lên vai y, đứng vững rồi, hắn nhỏ giọng hỏi Ngô Nặc: “Nặc, thứ vừa rồi đó là gì?” Trực giác cho hắn biết, đá đen Ngô Nặc mua về không đơn giản, tuy Ngô Nặc che giấu rất tốt, nhưng hắn vẫn nhìn thấy sự kích động và hưng phấn y đã giấu đi.
Buổi sáng Ngô Nặc cũng mua không ít thứ, nhưng không có thứ nào khiến y cao hứng thành thế này.
Ngô Nặc nâng tay gãi gãi cằm nhỏ đầy thịt của Bạch, cười nói: “Thứ tốt, đúng rồi, cậu từng đến bộ lạc Đại Thạch chưa?”
Bạch thoải mái đến híp mắt, ậm ừ hàm hồ không rõ nói: “Chưa… chưa từng đi qua.”
“Vậy cậu từng nghe truyền thuyết về vùng đất nguyền rủa chưa?”
“Từng nghe đại vu nói.”
“Vậy cậu kể tôi nghe đi, vùng đất nguyền rủa đó rốt cuộc là chuyện gì.”
Bạch cố gắng khống chế xúc động muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc, chốc có chốc không quẫy quẫy đuôi, nhỏ giọng kể cho Ngô Nặc nghe chuyện vùng đất nguyền rủa của bộ lạc Đại Thạch.
Cái gọi là vùng đất nguyền rủa cách bộ lạc Đại Thạch không xa, đất đen ngàn dặm, nhưng thảm thực vật cằn cỗi, rất nhiều chỗ cả cọng cỏ cũng không mọc nổi, nếu ở lâu trong đó, rất dễ mất phương hướng, cuối cùng bị vây chết bên trong.
Trừ những thứ này, truyền thuyết về vùng đất nguyền rủa còn rất nhiều, chẳng hạn, vào mấy chục năm trước, thần thú thịnh nộ trút thiên hỏa xuống, vùng đất nguyền rủa có một ngọn núi cháy hừng hực đủ nửa tháng, đại vu bộ lạc Đại Thạch mang tộc nhân cầu nguyện suốt nửa tháng, thần thú mới nguôi giận, đổ mưa to mấy ngày liền, cuối cùng mới dập tắt được ngọn núi bốc cháy đó.
Trong bộ lạc Đại Thạch từng có một đội chiến sĩ thú nhân phạm sai lần không phục bộ lạc quản giáo, tự mình phản bội bộ lạc, trong lúc hoang mang chạy trốn, chạy vào vùng đất nguyền rủa, sau đó thì không bao giờ ra nữa, về sau, bộ lạc Đại Thạch phái người vào tìm họ, tìm được lại là những thi thể đã mục rữa. Không ai biết họ rốt cuộc chết thế nào, cuối cùng chỉ có thể quy kết là nguyền rủa của thần.
Ở vùng Hắc sắc sâm lâm, vùng đất nguyền rủa và vùng đất tử vong đều là hung địa nổi tiếng, mọi người thường dùng để hù dọa con nhỏ không nghe lời, bình thường cũng sẽ cố gắng tránh xa mấy nơi không may mắn này.
Vô tri, cho nên sợ hãi. Rõ ràng là bảo địa chỉ có thể gặp không thể cầu, lại bị người ta hiểu lầm là hung địa.
Ngô Nặc vừa cảm thán trong lòng, vừa cân nhắc phải làm sao lấy được vùng đất nguyền rủa này.
Tuy Ngô Nặc đọc sách không nhiều, nhưng y vẫn biết độ quan trọng của than đá. Cho dù là đất nước ăn vặt hiện đại, than đá vẫn là năng lượng công nghiệp chủ yếu, là một tài nguyên chiến lược trọng yếu của quốc gia.
Đương nhiên, cách dùng quá cao quá lớn của than đá hiện tại y cũng không dùng đến, trong thời gian ngắn chỉ có thể thay thế củi cung cấp độ ấm cho bộ lạc, nung gạch là được, về lâu về dài, chính là tinh luyện kim loại.
Thế giới này đã tồn tại đồ sắt, chuyển tiếp sang thời kỳ binh khí lạnh, chỉ là vấn đề thời gian.
Mấy quyển tài liệu lịch sử chỉ có ở trung học cơ sở dùng rất nhiều lịch sử đẫm máu nói cho người đời, mỗi lần sức sản xuất xuất hiện cải cách mang tính cách mạng, đều sẽ đi cùng với dã tâm, chiến tranh và tử vong.
Nô lệ bị xem như gia súc tùy người mua bán trong hội chợ bộ lạc, tuyệt đại đa số đều tới từ những bộ lạc chiến bại, thú nhân chiến bại có cơ hội gia nhập bộ lạc thắng, thuần nhân lại chỉ có thể bị ấn ký hiệu làm nô lệ.
Chiến tranh giữa bộ lạc sẽ không ngừng lại, ngược lại sẽ theo thời gian trôi đi mà càng lúc càng kịch liệt. Vì bộ lạc rải rác chuyển tiếp sang thành thị rồi lại chuyển tiếp sang quốc gia, là một tiến trình lịch sử tất nhiên, thế ngoại đào viên không bị thế tục ảnh hưởng trước giờ đều chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của nhân loại, cũng chỉ có thể là nguyện vọng.
Mà trong đoạn tiến trình lịch sử tất nhiên này, không muốn trở thành kẻ hy sinh bị bánh xe lịch sử nghiền nát, thì chỉ có thể trở thành kẻ thao túng nắm chặt sợi dây thừng.
Cơ hội đã bày ra trước mắt Ngô Nặc, tại sao y phải từ bỏ, y dựa vào cái gì muốn từ bỏ?
Ngô Nặc lúc này, có lẽ còn chưa nghĩ được xa vời như thế, thông thấu như thế, nhưng y đã nhìn thấy cái đuôi của cơ hội, hiện tại chuyện y cần làm chính là tận hết khả năng bắt lấy nó!
Sau đất dính ở vùng đất tử vong, đá đen ở vùng đất nguyền rủa lại một lần nữa đổi mới nhận thức của đại vu đối với Ngô Nặc, hiện tại ông càng thêm hiếu kỳ, bộ lạc Viêm Hoàng trong miệng Ngô Nặc rốt cuộc cường đại giàu có ra sao.
Bạch đại miêu ở bên cạnh đắc ý vẫy đuôi, tiểu sứ thần đi ra từ nơi chúng thần, nơi của chúng thần đương nhiên không giống ︿( ̄︶ ̄)︿.
Đại vu lớn tuổi thành tinh, nghe Ngô Nặc đơn giản miêu tả, ông đã đoán được tính quan trọng của đá đen được gọi là ‘than đá’ đó.
Vùng đất nguyền rủa rất rộng lớn, tuy bộ lạc Đại Thạch ở gần đó, nhưng vì nơi này quá mức tà môn, bộ lạc Đại Thạch còn chưa thu nó vào phạm vi thế lực của mình. Nhưng, nếu để bọn họ biết giá trị tác dụng chân chính của than đá, bọn họ có thể nhường miếng thịt mỡ cạnh chén ra không?
Đương nhiên không thể.
Cho nên, cách tốt nhất hiện nay chính là tránh người của bộ lạc Đại Thạch, lặng lẽ tới vùng đất nguyền rủa nơi cách xa bộ lạc Đại Thạch thu gom than đá, sau đó có thể che giấu bao lâu thì tính bấy lâu.
Người nhiều miệng tạp, Ngô Nặc và đại vu không cách nào thảo luận chuyện này quá sâu, rất nhiều đề tài điểm đến là dừng.
Buổi chiều, sau khi ăn chút đồ, Ngô Nặc lấy ống muối bỏ đầy túi da bò, tiếp tục đi dạo hội chợ.
Y rất giữ chữ tín đi tìm báo đốm Kim, nói cho hắn nghe cách nhìn của ‘đại vu’: “Kim đại nhân, đại vu nói ông không cảm giác được bất cứ sức mạnh nguyền rủa nào, nhưng truyền thuyết vùng đất nguyền rủa lưu truyền đã lâu, hơn nữa vùng đất nguyền rủa quả thật cũng phát sinh qua rất nhiều chuyện kỳ quái, cho nên, ông ấy cũng không cách nào đoán chắc được đá đen này rốt cuộc có từng bị thần thú nguyền rủa không. Đại vu còn nói, đợi sau khi trở về, ông sẽ đích thân thử đá đen này. Nhưng, tôi cảm thấy có lẽ suy nghĩ của anh đúng, dù sao nhiều người đốt đá đen như thế, tại sao có người chết, người khác lại bình yên? Có lẽ vấn đề không nằm ở bản thân đá đen.”
Đứng trên lợi ích bộ lạc, Ngô Nặc không thể nói trắng ra giá trị tác dụng của than đá. Nhưng đứng trên góc độ lương tri, y cũng không thể dùng tin tức sai lầm chỉ bậy người đã phát hiện than đá, còn kiên trì quan điểm của mình. Chuyện duy nhất y có thể làm, chính là đưa ra gợi ý thích hợp, còn về Kim có thể phát hiện bí ẩn bên trong không, thì phải xem vào hắn.
Hơn nữa, đối với những thổ đân này mà nói, hiện tại tác dụng lớn nhất của than đá cũng chỉ là đóng vai trò của củi đốt, giữ ấm cho họ mà thôi. Mùa đông không dễ chịu, Ngô Nặc không cách nào trái lương tâm, lừa người giác giữ bảo sơn mà chết cóng được.
Có được đáp án này, trong lòng Kim ít nhiều cũng có chút thất vọng, nhưng, nghe nói Vu Quyền nguyện ý đích thân dùng thử, hắn vẫn rất cảm động, cười nói với Ngô Nặc: “Vậy đợi năm sau tới hội chợ bộ lạc, tôi lại đi tìm Vu Quyền đại nhân hỏi xem.”
“Được.”
Bỏ qua báo đốm Kim, Ngô Nặc và Bạch tiếp tục đi dạo hội chợ.
Bộ lạc Mục Nguyên thường xuyên qua lại với bộ lạc bên ngoài, trừ đổi về một lượng lớn muối thô, cũng mang về đặc sản chỉ bộ lạc phương xa mới có.
Ngô Nặc ôm Bạch, vất vả chen lên bệ đá của bộ lạc Mục Nguyên, trên bệ đá to lớn, ống trúc chứa muối thô chỉ còn lại vài ống, thịt muối chất thành núi cũng bị các bộ lạc trao đổi chỉ còn lại một chút thịt nát hư thối quá mức. Vật tư tập thể của bộ lạc đã trao đổi xong, các cư dân bộ lạc Mục Nguyên lên bệ đá bày sạp.
Ngô Nặc đi qua nhìn, lợi dụng tin tức hệ thống cung cấp, trao đổi một chút dược thảo quý hiếm, hiệu lực kỳ diệu. Đáng tiếc là, những thảo dược này đều đã phơi khô, chỉ có rất ít cái có hạt giống, những cái khác đều không có hạt giống.
Đi đi dừng dừng, chọn chọn lựa lựa, Ngô Nặc còn chưa dạo xong bệ đá, nô lệ cùng đi ra với y đã chạy về mấy chuyến, túi da bò dùng tốc độ mắt thường thấy được xẹp xuống.
Dạo rồi dạo mãi Ngô Nặc đột nhiên bị một thứ màu cà phê nhạt thu hút tầm mắt.
Đó là… vải vóc?
Ngô Nặc bước nhanh qua, vừa chuẩn bị sờ lên thử cảm giác, lại bị một thú nhân cao hơn hai mét quát to: “Không được chạm!”
Ngô Nặc nhanh tay lẹ mắt an ủi đại miêu sắp dựng lông, mỉm cười hỏi: “Đây là gì? Tại sao không thể chạm?”
“Đây là vải, tôi tốn giá cao mới đổi được từ bộ lạc siêu cấp.” Dáng vẻ đại hán thú nhân trông có phần kiêu ngạo, bộ dạng đó giống như một tên nhà quê vào thành phố xong khoe khoang thành phố chói lóa với đồng hương.
Ngô Nặc vừa dùng hệ thống kiểm tra thông tin chất liệu của vải này, vừa giả vờ không hiểu: “Vải? Dùng cái gì làm ra vậy?”
Trên màn hình thao tác không ai thấy cạnh đó xuất hiện một dòng thông tin: Sợi thực vật chưa biết, có thể dệt thành vải, độ mềm mại, độ thông khí khá cao, độ bền dai mạnh.
Ngô Nặc lúc trước không biết gì về thế giới này, lại không hiểu rõ quy (sơ) tắc (hở) giao dịch của hệ thống, còn bận choáng đầu óc, quần lót cần thay đổi thì trực tiếp đổi từ hệ thống. Trong ấn tượng của y, bông vải là rẻ nhất, không hề do dự đổi lấy quần lót cotton. Cho đến vừa rồi thấy vải làm thủ công từ chất liệu không rõ, y mới giật mình phát hiện thế giới này đã có thể dệt vải, theo lý mà nói, hệ thống không nên lấy nhiều tích phân giao dịch như thế.
Cho đến khi thấy mấy chữ ‘sợi thực vật chưa biết’, Ngô Nặc mới bừng tỉnh, nguyên nhân không nằm ở hệ thống, mà là thế giới này mẹ nó căn bản không có loại thực vật là bông vải (╯‵口′)╯︵┻━┻. Y thuần túy là bị tư duy quán tính của mình hố.
Lúc trước mua mấy cái quần lót, đã tốn của y mấy ngàn điểm tích phân, mẹ nó. Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên phát hiện, y không biết còn phải bỏ oan uổng bao nhiêu tích phân nữa!
Nội tâm Ngô Nặc có một vạn con thần thú gào thét chạy qua, còn chưa hồi phục từ cơn đau thịt nặng nề và đả kích to lớn, hệ thống trầm mặc đã lâu bắt đầu công bố nhiệm vụ__
[Nhiệm vụ cưỡng chế 5: Tìm kiếm loại thực vật chưa biết này.
Thời hạn nhiệm vụ: 1 năm.
Phần thưởng nhiệm vụ: 5000 tích phân, bản vẽ khung dệt vải sức người cấp thấp.]
Được rồi, hệ thống cuối cùng cũng coi như có lương tâm một lần, độ khó của nhiệm vụ này không tính là quá lớn, phần thưởng trông cũng không tồi… nhưng vô ích, cho dù không có bản vẽ, y cũng có thể nhờ sơ hở để Vương Tam Hổ đem khung dệt vải lên khu giao dịch, tự xem rồi về vẽ lại muốn làm bao nhiêu cái thì làm bấy nhiêu cái, không phải còn tiên tiến hơn phần thưởng hệ thống cho y sao!
Hệ thống: Ha ha.
Nhiệm vụ cưỡng chế không có chỗ phản kháng, Ngô Nặc bơ phờ nhận nhiệm vụ. Trao đổi giữa y và hệ thống không ai biết, đại hán thú nhân chép miệng nói: “Đương nhiên là dùng để làm quần áo, trong bộ lạc siêu cấp chỉ có đại nhân vật mới có thể mặc quần áo làm từ vải.” Mới lạ, trừ nô lệ không thể mặc quần áo làm bằng vải, còn lại bất kể là thú nhân thuần nhân gì đều được mặc. Mà loại vải hắn đổi về cũng chỉ có thuần nhân bình thường mới mặc, thú nhân, đại nhân vật mặc đều là quần áo có màu sắc diễm lệ. Còn có vài cái có hoa văn, không biết tốt hơn loại vải này bao nhiêu lần. Hắn đổi từ bộ lạc siêu cấp về không ít, nhưng không ngờ mấy kẻ không kiến thức trong bộ lạc căn bản không thèm, thà mặc da thú cũng không chịu mặc vải của hắn. Ặc, tiểu yêu tinh thị trường này, thật lòng không dễ mày mò _(:3ゝ∠)_.
Ngô Nặc trực giác thấy thú nhân trước mắt không nói thật, nhưng y cũng không mấy để ý, giả bộ mang vẻ hiếu kỳ yêu thích, hỏi: “Thật sao? Vậy vải này anh tính đổi thế nào?”
“Ít nhất 20 ống muối.” Số vải này hắn dùng da thú của bộ lạc Trường Hà đổi, 10 bộ da thú răng dài đổi một cuộn vải, hắn đổi đến 30 cuộn, đến nay một cuộn cũng không bán ra được.
“Mắc quá rồi, 5 ống muối.”
“15 ống muối, không thể ít hơn!”
“Chỉ 5 thôi, không giao dịch thì tôi đi.” Ngô Nặc ra vẻ mua cũng được không mua cũng được.
Đại hán cự thú lặng lẽ tính toán, một ống muối năm ngoái có thể đổi được năm bộ da răng dài của bộ lạc Trường Hà, năm nay có thể đổi tám bộ, hắn dùng 10 bộ da răng dài đổi một cuộn vải, nếu 5 ống muối… ngón tay không đủ dùng hơi nóng ruột, bỏ đi, dù sao có thể kiếm lời là được.
Cuối cùng, đại hán thú nhân bán ba cuộn vải cho Ngô Nặc với giá năm ống muối mỗi cuộn.
Đáng tiếc là, đại hán thú nhân căn bản không biết bộ lạc đối phương rốt cuộc dùng cái gì để dệt vải, hạt giống càng không thấy bóng dáng.
May mà hệ thống cho thời gian khá dư dả, cùng lắm qua mùa đông này rồi, bảo Bạch đi tìm hạt giống cho y, thuận tiện xem những bộ lạc siêu cấp kia rốt cuộc trông ra sao.
Đây vẫn là lần đầu tiên, Ngô Nặc chủ động có suy nghĩ ra ngoài xem thử.
Mấy cuộn vải này tuy dệt rất thô sơ, nhưng đúng như bình luận của hệ thống, sờ lên vô cùng mềm mại thoải mái, hoàn toàn không thua kém xúc cảm của cotton.
Về phải làm hai bộ quần áo, quay sang nhìn Bạch ngoan ngoãn đi bên cạnh, ừm, cũng làm cho Bạch hai bộ.
Không biết sao, trong đầu Ngô Nặc đột nhiên hiện lên hình người tuấn mỹ quá đáng, lỗ tai không hiểu sao lại nóng lên.
Ngô tiểu Nặc suy nghĩ đã đi chệch đường hoàn toàn quên mất, y căn bản chưa từng biết may quần áo!
Dạo xong sạp hàng cuối cùng trên bệ đá, Ngô Nặc cũng không tìm thấy thêm thứ gì đặc biệt hứng thú nữa.
Chen xuống bên cạnh bệ đá, Ngô Nặc mới đi mấy bước, liền cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt__ Mãng xà! Một ổ mãng xà! Đều là cự mãng!
Cứu mạng!!!
“Đừng sợ, bọn họ đều là thú nhân của bộ lạc Khê Cốc! Không phải rắn thú.” Bạch lo lắng nhìn Ngô Nặc, cảm giác nhịp tim hoàn toàn rối loạn của y, cùng với thân thể khẽ run, đại miêu đau lòng muốn chết, ánh mắt đảo qua các thú nhân Khê Cốc trở nên cực kỳ âm trầm bất thiện.
Các cự mãng cảm giác được một luồng địch ý mãnh liệt, lũ lượt dựng người lên, thè cái lưỡi đỏ sậm ra, phát ra tiếng xè xè đáng sợ.
Má ơi, càng đáng sợ! Ngô Nặc ôm chặt Bạch, quả thật sắp khóc, cả đời y sợ nhất chính là rắn, không gì so được.
Lúc trước chỉ mỗi đồ chơi hình rắn thôi y đã tránh đi thật xa, hiện tại nhìn thấy một lúc nhiều cự mãng như thế, hơn nữa còn ở gần như thế, không khác biệt gì với việc rơi vào ổ rắn, không chỉ lông toàn thân mà ngay cả tiểu tâm can cũng sắp nổ rồi được chưa!
Tiểu sứ thần thật là quá nhát gan.
Bạch rất đau lòng rất bất đắc dĩ, nhưng sâu trong nội tâm lại lóe qua một cảm xúc cực kỳ ẩn mật không thể để ai biết.
Ngô Nặc bị dọa không dám cử động, trong đầu trắng xóa, đột nhiên trước mắt lóe ánh bạc, một lát sau, y bị ôm vào một vòng tay ấm áp.
“Đừng sợ, có tôi đây, không ai có thể tổn thương cậu.”
Giọng nói lạnh lùng thu hút, tràn đầy bá khí không cho phép nghi ngờ.
Giọng nói quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, Ngô Nặc cảm thấy hình như mình mới vừa được vớt ra khỏi hầm băng, trong lòng như có một hơi ấm chảy qua, lại như xen tạp thêm thứ gì khác. Ngô Nặc không nghĩ kỹ, chỉ cảm thấy, ừm, đại Bạch miêu nhà mình thật sự không uổng công nuôi ︿( ̄︶ ̄)︿.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nữ ngạo mạn âm nhu: “Khẩu khí thật lớn, cũng không sợ cắn phải lưỡi.”
Bạch vô cảm nhìn qua hướng âm thanh đó, đôi mắt lam sậm lạnh lẽo khiếp người.
Mãng xà: Đẹp, đẹp đẹp quá! Chưa từng thấy qua thú nhân nào đẹp như vậy!
Một luồng sáng xám vụt qua, cự mãng đen kịt lắc người biến thành một mỹ nhân lanh lợi sáng sủa, cao nhỏng thon gầy, tóc đen chạm đất, mi mục như họa, da trắng mặt đẹp.
“Tôi, tôi muốn sinh con với anh!” Tiểu công chúa của bộ lạc Khê Cốc xấu hổ nói, âm thanh đặc biệt nũng nịu.
Bạch: …
Ngô Nặc: …
Bình luận truyện