Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 73: Dạy học
[Nhiệm vụ cưỡng chế 7: Truyền thụ cho cư dân bộ lạc Trường Hà chữ thông dụng và chữ phổ biến của văn tự Hoa Hạ (tổng cộng 3500 từ), số Ả Rập, phép tính trong mười chữ số, số học cơ bản (phép cộng trừ nhân chia thông dụng).
Thời hạn nhiệm vụ: 2 năm.
Phần thưởng nhiệm vụ: Trước khi thời hạn nhiệm vụ kết thúc, ký chủ nộp lên đơn sát hạch không ít hơn 40, không vượt quá 50 học sinh, do hệ thống thống nhất sát hạch. Mỗi một học sinh thông qua sát hạch, ký chủ sẽ được 20000 điểm tích phân phần thưởng, hơn 60% học sinh thông qua sát hạch, ký chủ sẽ được một lần rút thưởng tùy ý. Hơn 80% học sinh thông qua sát hạch, ký chủ sẽ được một quyển [Thổ nạp pháp (trung cấp)]. Toàn bộ học sinh thông qua sát hạch, ký chủ sẽ được một quyển [Thể thuật trung cấp], các phần thưởng ở trên tích lũy dần dần. Tỉ lệ thông qua sát hạch thấp hơn 60%, nhiệm vụ bị phán thất bại, người đạt chuẩn và người không đạt chuẩn trừ đi tương ứng, số không đạt chuẩn còn lại, tính theo số người mỗi người trừ đi 20000 điểm tích phân của ký chủ.]
Trước đó không lâu, Ngô Nặc hoàn thành nghiệm vụ cưỡng chế thứ 6 _ giúp bộ lạc Trường Hà đào hầm chứa thức ăn và giống qua đông đúng cách, nhận được 10000 điểm tích phân, rút thưởng lại rút phải một quyển tự điển Hán tự thông dụng, còn là bản điện tử lừa đảo, chỉ có thể lật xem trên giao diện thao tác hệ thống. Ngô Nặc tức đến mức chỉ muốn lôi hệ thống ra đánh cho một trận __ có phần thưởng nào lừa đảo thế không?
Phần thưởng vốn cho là không có chút tác dụng, hiện tại lại có thể được dùng đến.
[Hệ thống ngoan, tôi sai rồi, phần thưởng lần trước rất tốt!] Ngô tiểu Nặc có thể co có thể duỗi nịnh nọt cực điểm.
Hệ thống rất nhân tính hóa hừ một tiếng, không để ý đến ký chủ ngốc nữa, hệ thống ngoan gì chứ, trong tâm mới không nóng lên đâu.
“… Vu Nặc, con nguyện ý truyền dạy văn tự của bộ lạc Viêm Hoàng cho trẻ con bộ lạc chúng ta không? Nếu…” Đại vu thấy Ngô Nặc ngồi yên không nói, cho rằng y có điều lo nghĩ, lại hỏi lần nữa, kết quả còn chưa nói xong, đã bị Ngô Nặc ngắt lời.
“Con có thể dạy văn tự bộ lạc Viêm Hoàng cho mọi người, nhưng lời cảnh cáo phải nói trước, nếu có đứa nào không nghe lời không chịu học đàng hoàng, không đạt được yêu cầu của con, thì đừng trách con… không khách sáo!” Con nít thường nghịch ngợm ngồi không yên, lúc Ngô Nặc đi học, các nam sinh trong lớp y thường xuyên chọc giáo viên tức bốc khói, giáo viên trên bục giảng bài, mọi người ở dưới chau đầu ghé tai làm mấy động tác nhỏ, một buổi học chỉ cần qua một nửa, dưới mông họ cứ như mọc đinh, nhìn trái ngó phải chau đầu ghé tai, chuông tan học vừa reng, vụt vụt chạy ra ngoài, vừa đến kỳ thi thì vò đầu bức tóc ủ rũ chán chê.
Tuy y chưa học trung học, nhưng ít nhất cũng đã tiếp nhận giáo dục bắt buộc chín năm của tổ quốc, tự điển rút được y đã lật sơ qua một lần, có một phần chữ y cũng thấy xa lạ vô cùng, muốn trong thời gian hai năm ngắn ngủi dạy toàn bộ cho mấy đứa trẻ không có chút cơ bản, thậm chí gần như không biết Hán ngữ, còn phải thông qua sát hạch của hệ thống, tuy phần thưởng rất phong phú, nhưng mạo hiểm cũng vô cùng lớn.
Lỡ như ngay cả một đứa cũng không thông qua, hệ thống trừ của y một triệu tám trăm ngàn tích phân, y cả khóc cũng không có chỗ khóc.
“Cái này, con không cần lo lắng, ta sẽ nói rõ với tụi nó.”
Nhìn gương mặt cười thành hoa cúc của đại vu, Ngô Nặc cảm thấy mình cứ như một con chim thịt mập bị một con cáo già ngắm trúng.
Đám nhóc đang vô cùng nhàm chán ủ trong nhà tránh rét, không biết sao, đột nhiên cảm thấy sống lưng chợt lạnh, vô thức nhìn ra cửa sổ da thú để mở thông gió.
Không có gió mà, đại khái là ảo giác đi ~(≧▽≦)/~.
Ngô Nặc nhớ lại tình hình lúc mới đi học, còn rút từ trong tự điển ra ghép âm lại cho đều, phí công sức mấy ngày, mới chọn được vài chữ đơn giản nhất, thường dùng nhất trong tự điển, chuẩn bị trước bắt đầu dạy từ những chữ này.
Con số Ả Rập trước từ 1 đến 100, số biết rồi, mới dạy đám nhóc phép cộng trừ.
Nể tình một triệu tích phân, hai bộ công pháp, Ngô Nặc lấy ra mười hai phần khí thế, chuẩn bị bài từ sáng đến tối.
Bạch đại miêu bị lạnh nhạt nghĩ hết cách muốn được tiểu sứ thần chú ý, khi hắn lần thứ ba ấn dấu chân đen thui trên cuộn da dê Ngô Nặc vất vả khổ cực viết ra, cuối cùng bị Ngô tiểu Nặc đã hết cách nhẫn nhịn xách cổ ném ra khỏi nhà.
Lăn hai vòng trong tuyết, Bạch đại miêu ngoi dậy quẩy rớt tuyết trên lông, cái đuôi lắc vô cùng vui vẻ, một bộ đạt được mục đích__ dáng vẻ tức giận của tiểu sứ thần cũng quá dễ coi ︿( ̄︶ ̄)︿. Vòng hai vòng bên ngoài, đại miêu cẩn thận vén một góc rèm da thú lên, thấy Ngô Nặc ngồi cạnh bồn lửa, dùng lông vũ chim thịt chấm vu dược đen thui, nhíu mày nghiêm túc viết viết vẽ vẽ lên cuộn da dê, ánh lửa ấm áp rọi lên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của y, cứ như có một sức mạnh khiến người ta an tĩnh an tâm, Bạch đại miêu vô thức nín thở, rón ra rón rén tới cạnh Ngô Nặc, nằm lên da thú cạnh chân y, đầu mập cọ cọ, được Ngô Nặc sờ đầu vuốt cằm, cuối cùng thỏa mãn, nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngáy.
Bất tri bất giác bận tới chạng vạng, Ngô Nặc ngẩng đầu vặn cổ, vô ý liếc thấy mèo mập chổng bốn chân lên trời ngủ vô cùng ngon, nhịn không được thò tay sờ cái bụng mập trắng bóng của hắn. Y vừa mới thò móng vuốt tội ác ra sờ hai cái, ánh bạc lóe lên, mèo mập biến thành mỹ nam tóc bạc, tay dài cong tới lật người đè lên, Ngô Nặc dùng hành động thực tế thuyết minh, cái gì là chơi lửa tự thiêu.
Ngoài phòng gió tuyết từng cơn, trong phòng xuân quang ấm áp.
Địa điểm dạy học được chọn ở đại sảnh nhà ăn của các nô lệ, nơi đó lớn, một phòng có thể ngồi một hai trăm người.
Ngày đầu tiên tới học, đều là trẻ con của các cư dân bộ lạc, đám nhóc dưới 15 tuổi chạy tới mấy chục người, tuổi nhỏ nhất mới chỉ có ba bốn, nước muỗi còn nhễu thật dài, vào trong ‘giảng đường’ căn bản không biết tìm chỗ ngồi, cùng bạn nhỏ cùng tuổi kêu ngao ngao chạy loạn khắp phòng, không có gì khác biệt với tiểu dã nhân. Tuổi lớn hơn chút thì thành thật hơn, những thổ dân ở thế giới này không chỉ lớn nhanh, nội tâm cũng thành thục rất sớm, Ngô Nặc mới ở trong phòng học không lâu, đã nghe có mấy đứa ở đó hỏi bạn học nữ sinh con với mình, còn có hai giống cái thuần nhân vì thế mà đánh nhau.
Nhìn hai bạn nam còn cao hơn so với mình, lại nhìn ấu thú nhân đang lăn lốc cầu vuốt ve bên chân mình, Ngô Nặc suýt nữa tức đến mức máu phọt ra.
Trọng trách nặng mà đường xa, tích phân của hệ thống làm sao dễ kiếm như thế?
Nghĩ đến phần thưởng phong phú, Ngô Nặc lại cố sức.
Để Bạch treo vải đã cắt sẵn lên tường, trên vải trắng cắt thành miếng nhỏ, dùng nước thuốc màu đen đặc biệt điều chế cẩn thận viết lên chữ cái phiên âm, con số Ả Rập, Hán tự đơn giản vân vân.
Đợi treo vải xong, Ngô Nặc cất giọng la mấy tiếng yên tĩnh, trong phòng học vẫn ồn ào không thôi.
Bạch đột nhiên gầm lên một tiếng thấp trầm, phòng học lập tức im như thóc, có nhiều đứa tuổi còn nhỏ bị dọa khóe mắt đỏ lên run run rẩy rẩy, đứa lớn hơn thì cũng tái cả mặt.
Ngô Nặc thanh giọng nói: “Được rồi, hiện tại trước xếp chỗ ngồi, mọi người từ thấp đến cao theo thứ tự ngồi xuống!”
Trong phòng học lại một trận xôn xao, Bạch hừ lạnh một tiếng, đám nhóc thức thời ngậm miệng, lục tục xếp thành tám hàng theo phân phó của Ngô Nặc, từ thấp đến cao xếp xong chỗ ngồi, mỗi tổ chọn ra một tiểu tổ trưởng tạm thời, phụ trách trật tự và một vài chuyện thường ngày của tổ. Tiếp theo lại cho mọi người biết quy củ khi đi học, bất tri bất giác, một buổi sáng đã qua.
Buổi trưa để đám nhóc về nhà nghỉ ngơi một tiếng, buổi chiều nghe tiếng gầm của Bạch, đám nhóc kéo nhau ra khỏi cửa, hứng gió lạnh bão tuyết chạy tới phòng học, thấy Bạch lạnh mặt ngồi trước cửa phòng học, một đám vừa vào phòng đã tự động im miệng, chiếu theo thứ tự buổi sáng, nhanh chóng tìm được vị trí của mình, ngồi lên miếng da thú.
Bốn góc phòng học mỗi góc đặt hai chậu lửa lớn, đám nhóc ngồi vào chỗ rồi, không bao lâu sẽ ấm áp.
Đợi khi ấu thú nhân cuối cùng nhỏ tuổi nhất được ba nó đưa vào phòng học, Ngô Nặc chính thức bắt đầu giảng bài.
Y không dạy Hán tự trước, chọn bắt đầu dạy từ con số Ả Rập đơn giản nhất, 1 đến 10 dạy cả buổi chiều.
Thuần nhân nhỏ tuổi có năng lực mô phỏng mạnh, học nhanh, phát âm chuẩn, nhưng quên càng nhanh, sau 1 chúng trực tiếp nhảy tới 5 6 7.
Thuần nhân tuổi lớn hơn có năng lực logic mạnh, rất nhanh đã học được thứ tự 1-10, nhưng phát âm rất nhiều lúc chỉ có chúng có thể nghe hiểu.
Còn về ấu thú nhân…
Ngô Nặc đã không muốn làm khó chúng, cũng không muốn làm khó bản thân nữa.
Ngày đầu tiên dạy học kết thúc, Ngô Nặc cảm thấy cả người mình không khỏe lắm.
Nhưng, vì một triệu tích phân, nhất định phải tiếp tục cố gắng.
Ngày thứ hai…
Ngày thứ ba…
Ngày thứ tư, Ngô Nặc đã không còn dã tâm bừng bừng mơ tưởng đến phần thưởng của hệ thống, chỉ cầu tương lai hệ thống đừng trừ tích phân của y quá thảm.
Dạy đủ mười ngày, mấy nhóc thuần nhân cuối cùng có thể dùng Hán ngữ tiêu chuẩn phát âm từ 1 đến 30, ấu thú nhân có hạn chế trời sinh, không thể phát ra tiếng người, nhưng cũng có thể dùng ngôn ngữ của thú nhân, chuẩn xác nói ra mỗi một con số, Ngô Nặc tùy tiện nói một số, chúng đều có thể nhanh chóng dùng vuốt viết trên mặt cát.
Tiếp theo, Ngô Nặc chậm rãi dạy Hán tự tương ứng từ 1 đến 30 (giản thể) cho mọi người, có cơ bản trước đó, đám nhóc học nhanh hơn không ít, chỉ tốn mấy ngày, đã học được Hán tự tương ứng, còn có thể linh hoạt chuyển đổi giữa con số Hán tự và con số Ả Rập.
Tiếp đó, Ngô Nặc tốn phải hơn nửa tháng, mới dạy được chúng phiên âm Hán ngữ.
Trừ giáo trình dạy học bình thường, Ngô Nặc còn yêu cầu tất cả trẻ em đến học, ít nhất một tuần phải tắm một lần gội đầu một lần, quần áo nhất định phải sạch sẽ, tóc một là cắt ngắn hai là dùng chỉ gai buộc lại, cắt móng tay rửa tay vân vân.
Bạch đặc biệt phụ trách kiểm tra, đứa nào không sạch sẽ không cho phép vào phòng học.
Mỗi tuần Ngô Nặc sẽ chọn ra năm đứa không đến trễ, yêu sạch sẽ, biểu hiện trong lớp ưu tú ra, phát cho chúng mỗi đứa một phần thức ăn vặt tự chế, có lúc là cá con khô, có lúc là thịt khô, có lúc là khoai sợi chiên giòn vân vân.
Vị thức ăn vặt rất ngon, mỗi tuần chỉ có năm đứa nhận được, đứa nhận được phần thưởng khỏi nói đắc ý cỡ nào, con nhà mình nhận được phần thưởng, cha mẹ còn cao hứng hơn cả đứa con, xem con trai là rồng con gái là phụng, trông mong con mình càng ưu tú càng cường đại hơi mình, là tâm nguyện giản dị nhất của cha mẹ. Nếu con nhà mình nhận được phần thưởng, nhà thuần nhân gia cảnh hơi kém ít nhất cha mẹ cũng sẽ nấu hai quả trứng chim thịt cho con coi như khen ngợi, dư dả chút sẽ nấu một chén thịt sấy thịt muối cho chúng. Gia cảnh thú nhân thường dư dả, con nhà ai được thưởng, kém nhất phải giết một con dê làm phần thưởng.
So với được thưởng, số lượng đứa không được thưởng vẫn chiếm đa số.
Các phụ huynh không bao che che chở con như mấy phụ huynh chỉ có con trai con gái một đời sau, ngủ nướng? Đánh! Không thích học? Đánh! Không nghe lời giáo viên? Càng phải đánh! Đánh đến khi nghe lời mới thôi!
Từ sau khi liên tục mấy tuần có trẻ con nô lệ nhận được phần thưởng, câu cửa miệng của các phụ huynh bộ lạc Trường Hà giáo dục con cái liền biến thành: “Ngay cả con nít nô lệ cũng không sánh được, đầu tụi bây lẽ nào còn ngu hơn heo thú hả?”
Trong quá trình Ngô Nặc dạy học, ngày ngày đều có trẻ em nô lệ tì lên cửa sổ xem lén, học lén, Ngô Nặc nhìn những gương mặt nhi đồng thất học đó, vung tay, cũng cho mấy đứa nhóc nô lệ đó vào phòng học.
Ngô Nặc trước giờ không có quan niệm chủ nô gì đó, trong mắt y, trẻ em nô lệ và những đứa trẻ khác đều là học sinh, đều đối xử bình đẳng, yêu cầu thống nhất.
So với những đứa trẻ khác, trẻ em nô lệ càng quý trọng cơ hội học tập quý giá này, không cần bất cứ ai dùng roi đánh, chúng đã có thể học nghiêm túc khắc khổ hơn bất cứ ai.
Đợi vừa tới thời gian bình xét mỗi tuần, năm đứa được nhận phần thưởng đều là trẻ em nô lệ, đám nhóc bộ lạc Trường Hà lập tức có cảm giác nguy cơ, sau khi bị cha mẹ mắng qua đánh qua, cố gắng học tập đã được kích mở.
Dưới cạnh tranh tốt đẹp, hiệu suất học tập của chúng cuối cùng cũng tăng lên.
Mùa đông nhàn rỗi vô sự, hiếm được năm nay thức ăn sung túc lại có nhà mới che mưa tránh tuyết, mỗi ngày đều có than đá đốt, ngoại trừ lúc các người lớn nỗ lực tạo mạng người cũng sẽ cùng mấy đứa con học một chút tri thức, thói quen vệ sinh cũng dần tốt lên, ngôn ngữ hành động cũng vô thức chậm rãi thay đổi càng tốt hơn.
Thời hạn nhiệm vụ: 2 năm.
Phần thưởng nhiệm vụ: Trước khi thời hạn nhiệm vụ kết thúc, ký chủ nộp lên đơn sát hạch không ít hơn 40, không vượt quá 50 học sinh, do hệ thống thống nhất sát hạch. Mỗi một học sinh thông qua sát hạch, ký chủ sẽ được 20000 điểm tích phân phần thưởng, hơn 60% học sinh thông qua sát hạch, ký chủ sẽ được một lần rút thưởng tùy ý. Hơn 80% học sinh thông qua sát hạch, ký chủ sẽ được một quyển [Thổ nạp pháp (trung cấp)]. Toàn bộ học sinh thông qua sát hạch, ký chủ sẽ được một quyển [Thể thuật trung cấp], các phần thưởng ở trên tích lũy dần dần. Tỉ lệ thông qua sát hạch thấp hơn 60%, nhiệm vụ bị phán thất bại, người đạt chuẩn và người không đạt chuẩn trừ đi tương ứng, số không đạt chuẩn còn lại, tính theo số người mỗi người trừ đi 20000 điểm tích phân của ký chủ.]
Trước đó không lâu, Ngô Nặc hoàn thành nghiệm vụ cưỡng chế thứ 6 _ giúp bộ lạc Trường Hà đào hầm chứa thức ăn và giống qua đông đúng cách, nhận được 10000 điểm tích phân, rút thưởng lại rút phải một quyển tự điển Hán tự thông dụng, còn là bản điện tử lừa đảo, chỉ có thể lật xem trên giao diện thao tác hệ thống. Ngô Nặc tức đến mức chỉ muốn lôi hệ thống ra đánh cho một trận __ có phần thưởng nào lừa đảo thế không?
Phần thưởng vốn cho là không có chút tác dụng, hiện tại lại có thể được dùng đến.
[Hệ thống ngoan, tôi sai rồi, phần thưởng lần trước rất tốt!] Ngô tiểu Nặc có thể co có thể duỗi nịnh nọt cực điểm.
Hệ thống rất nhân tính hóa hừ một tiếng, không để ý đến ký chủ ngốc nữa, hệ thống ngoan gì chứ, trong tâm mới không nóng lên đâu.
“… Vu Nặc, con nguyện ý truyền dạy văn tự của bộ lạc Viêm Hoàng cho trẻ con bộ lạc chúng ta không? Nếu…” Đại vu thấy Ngô Nặc ngồi yên không nói, cho rằng y có điều lo nghĩ, lại hỏi lần nữa, kết quả còn chưa nói xong, đã bị Ngô Nặc ngắt lời.
“Con có thể dạy văn tự bộ lạc Viêm Hoàng cho mọi người, nhưng lời cảnh cáo phải nói trước, nếu có đứa nào không nghe lời không chịu học đàng hoàng, không đạt được yêu cầu của con, thì đừng trách con… không khách sáo!” Con nít thường nghịch ngợm ngồi không yên, lúc Ngô Nặc đi học, các nam sinh trong lớp y thường xuyên chọc giáo viên tức bốc khói, giáo viên trên bục giảng bài, mọi người ở dưới chau đầu ghé tai làm mấy động tác nhỏ, một buổi học chỉ cần qua một nửa, dưới mông họ cứ như mọc đinh, nhìn trái ngó phải chau đầu ghé tai, chuông tan học vừa reng, vụt vụt chạy ra ngoài, vừa đến kỳ thi thì vò đầu bức tóc ủ rũ chán chê.
Tuy y chưa học trung học, nhưng ít nhất cũng đã tiếp nhận giáo dục bắt buộc chín năm của tổ quốc, tự điển rút được y đã lật sơ qua một lần, có một phần chữ y cũng thấy xa lạ vô cùng, muốn trong thời gian hai năm ngắn ngủi dạy toàn bộ cho mấy đứa trẻ không có chút cơ bản, thậm chí gần như không biết Hán ngữ, còn phải thông qua sát hạch của hệ thống, tuy phần thưởng rất phong phú, nhưng mạo hiểm cũng vô cùng lớn.
Lỡ như ngay cả một đứa cũng không thông qua, hệ thống trừ của y một triệu tám trăm ngàn tích phân, y cả khóc cũng không có chỗ khóc.
“Cái này, con không cần lo lắng, ta sẽ nói rõ với tụi nó.”
Nhìn gương mặt cười thành hoa cúc của đại vu, Ngô Nặc cảm thấy mình cứ như một con chim thịt mập bị một con cáo già ngắm trúng.
Đám nhóc đang vô cùng nhàm chán ủ trong nhà tránh rét, không biết sao, đột nhiên cảm thấy sống lưng chợt lạnh, vô thức nhìn ra cửa sổ da thú để mở thông gió.
Không có gió mà, đại khái là ảo giác đi ~(≧▽≦)/~.
Ngô Nặc nhớ lại tình hình lúc mới đi học, còn rút từ trong tự điển ra ghép âm lại cho đều, phí công sức mấy ngày, mới chọn được vài chữ đơn giản nhất, thường dùng nhất trong tự điển, chuẩn bị trước bắt đầu dạy từ những chữ này.
Con số Ả Rập trước từ 1 đến 100, số biết rồi, mới dạy đám nhóc phép cộng trừ.
Nể tình một triệu tích phân, hai bộ công pháp, Ngô Nặc lấy ra mười hai phần khí thế, chuẩn bị bài từ sáng đến tối.
Bạch đại miêu bị lạnh nhạt nghĩ hết cách muốn được tiểu sứ thần chú ý, khi hắn lần thứ ba ấn dấu chân đen thui trên cuộn da dê Ngô Nặc vất vả khổ cực viết ra, cuối cùng bị Ngô tiểu Nặc đã hết cách nhẫn nhịn xách cổ ném ra khỏi nhà.
Lăn hai vòng trong tuyết, Bạch đại miêu ngoi dậy quẩy rớt tuyết trên lông, cái đuôi lắc vô cùng vui vẻ, một bộ đạt được mục đích__ dáng vẻ tức giận của tiểu sứ thần cũng quá dễ coi ︿( ̄︶ ̄)︿. Vòng hai vòng bên ngoài, đại miêu cẩn thận vén một góc rèm da thú lên, thấy Ngô Nặc ngồi cạnh bồn lửa, dùng lông vũ chim thịt chấm vu dược đen thui, nhíu mày nghiêm túc viết viết vẽ vẽ lên cuộn da dê, ánh lửa ấm áp rọi lên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của y, cứ như có một sức mạnh khiến người ta an tĩnh an tâm, Bạch đại miêu vô thức nín thở, rón ra rón rén tới cạnh Ngô Nặc, nằm lên da thú cạnh chân y, đầu mập cọ cọ, được Ngô Nặc sờ đầu vuốt cằm, cuối cùng thỏa mãn, nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngáy.
Bất tri bất giác bận tới chạng vạng, Ngô Nặc ngẩng đầu vặn cổ, vô ý liếc thấy mèo mập chổng bốn chân lên trời ngủ vô cùng ngon, nhịn không được thò tay sờ cái bụng mập trắng bóng của hắn. Y vừa mới thò móng vuốt tội ác ra sờ hai cái, ánh bạc lóe lên, mèo mập biến thành mỹ nam tóc bạc, tay dài cong tới lật người đè lên, Ngô Nặc dùng hành động thực tế thuyết minh, cái gì là chơi lửa tự thiêu.
Ngoài phòng gió tuyết từng cơn, trong phòng xuân quang ấm áp.
Địa điểm dạy học được chọn ở đại sảnh nhà ăn của các nô lệ, nơi đó lớn, một phòng có thể ngồi một hai trăm người.
Ngày đầu tiên tới học, đều là trẻ con của các cư dân bộ lạc, đám nhóc dưới 15 tuổi chạy tới mấy chục người, tuổi nhỏ nhất mới chỉ có ba bốn, nước muỗi còn nhễu thật dài, vào trong ‘giảng đường’ căn bản không biết tìm chỗ ngồi, cùng bạn nhỏ cùng tuổi kêu ngao ngao chạy loạn khắp phòng, không có gì khác biệt với tiểu dã nhân. Tuổi lớn hơn chút thì thành thật hơn, những thổ dân ở thế giới này không chỉ lớn nhanh, nội tâm cũng thành thục rất sớm, Ngô Nặc mới ở trong phòng học không lâu, đã nghe có mấy đứa ở đó hỏi bạn học nữ sinh con với mình, còn có hai giống cái thuần nhân vì thế mà đánh nhau.
Nhìn hai bạn nam còn cao hơn so với mình, lại nhìn ấu thú nhân đang lăn lốc cầu vuốt ve bên chân mình, Ngô Nặc suýt nữa tức đến mức máu phọt ra.
Trọng trách nặng mà đường xa, tích phân của hệ thống làm sao dễ kiếm như thế?
Nghĩ đến phần thưởng phong phú, Ngô Nặc lại cố sức.
Để Bạch treo vải đã cắt sẵn lên tường, trên vải trắng cắt thành miếng nhỏ, dùng nước thuốc màu đen đặc biệt điều chế cẩn thận viết lên chữ cái phiên âm, con số Ả Rập, Hán tự đơn giản vân vân.
Đợi treo vải xong, Ngô Nặc cất giọng la mấy tiếng yên tĩnh, trong phòng học vẫn ồn ào không thôi.
Bạch đột nhiên gầm lên một tiếng thấp trầm, phòng học lập tức im như thóc, có nhiều đứa tuổi còn nhỏ bị dọa khóe mắt đỏ lên run run rẩy rẩy, đứa lớn hơn thì cũng tái cả mặt.
Ngô Nặc thanh giọng nói: “Được rồi, hiện tại trước xếp chỗ ngồi, mọi người từ thấp đến cao theo thứ tự ngồi xuống!”
Trong phòng học lại một trận xôn xao, Bạch hừ lạnh một tiếng, đám nhóc thức thời ngậm miệng, lục tục xếp thành tám hàng theo phân phó của Ngô Nặc, từ thấp đến cao xếp xong chỗ ngồi, mỗi tổ chọn ra một tiểu tổ trưởng tạm thời, phụ trách trật tự và một vài chuyện thường ngày của tổ. Tiếp theo lại cho mọi người biết quy củ khi đi học, bất tri bất giác, một buổi sáng đã qua.
Buổi trưa để đám nhóc về nhà nghỉ ngơi một tiếng, buổi chiều nghe tiếng gầm của Bạch, đám nhóc kéo nhau ra khỏi cửa, hứng gió lạnh bão tuyết chạy tới phòng học, thấy Bạch lạnh mặt ngồi trước cửa phòng học, một đám vừa vào phòng đã tự động im miệng, chiếu theo thứ tự buổi sáng, nhanh chóng tìm được vị trí của mình, ngồi lên miếng da thú.
Bốn góc phòng học mỗi góc đặt hai chậu lửa lớn, đám nhóc ngồi vào chỗ rồi, không bao lâu sẽ ấm áp.
Đợi khi ấu thú nhân cuối cùng nhỏ tuổi nhất được ba nó đưa vào phòng học, Ngô Nặc chính thức bắt đầu giảng bài.
Y không dạy Hán tự trước, chọn bắt đầu dạy từ con số Ả Rập đơn giản nhất, 1 đến 10 dạy cả buổi chiều.
Thuần nhân nhỏ tuổi có năng lực mô phỏng mạnh, học nhanh, phát âm chuẩn, nhưng quên càng nhanh, sau 1 chúng trực tiếp nhảy tới 5 6 7.
Thuần nhân tuổi lớn hơn có năng lực logic mạnh, rất nhanh đã học được thứ tự 1-10, nhưng phát âm rất nhiều lúc chỉ có chúng có thể nghe hiểu.
Còn về ấu thú nhân…
Ngô Nặc đã không muốn làm khó chúng, cũng không muốn làm khó bản thân nữa.
Ngày đầu tiên dạy học kết thúc, Ngô Nặc cảm thấy cả người mình không khỏe lắm.
Nhưng, vì một triệu tích phân, nhất định phải tiếp tục cố gắng.
Ngày thứ hai…
Ngày thứ ba…
Ngày thứ tư, Ngô Nặc đã không còn dã tâm bừng bừng mơ tưởng đến phần thưởng của hệ thống, chỉ cầu tương lai hệ thống đừng trừ tích phân của y quá thảm.
Dạy đủ mười ngày, mấy nhóc thuần nhân cuối cùng có thể dùng Hán ngữ tiêu chuẩn phát âm từ 1 đến 30, ấu thú nhân có hạn chế trời sinh, không thể phát ra tiếng người, nhưng cũng có thể dùng ngôn ngữ của thú nhân, chuẩn xác nói ra mỗi một con số, Ngô Nặc tùy tiện nói một số, chúng đều có thể nhanh chóng dùng vuốt viết trên mặt cát.
Tiếp theo, Ngô Nặc chậm rãi dạy Hán tự tương ứng từ 1 đến 30 (giản thể) cho mọi người, có cơ bản trước đó, đám nhóc học nhanh hơn không ít, chỉ tốn mấy ngày, đã học được Hán tự tương ứng, còn có thể linh hoạt chuyển đổi giữa con số Hán tự và con số Ả Rập.
Tiếp đó, Ngô Nặc tốn phải hơn nửa tháng, mới dạy được chúng phiên âm Hán ngữ.
Trừ giáo trình dạy học bình thường, Ngô Nặc còn yêu cầu tất cả trẻ em đến học, ít nhất một tuần phải tắm một lần gội đầu một lần, quần áo nhất định phải sạch sẽ, tóc một là cắt ngắn hai là dùng chỉ gai buộc lại, cắt móng tay rửa tay vân vân.
Bạch đặc biệt phụ trách kiểm tra, đứa nào không sạch sẽ không cho phép vào phòng học.
Mỗi tuần Ngô Nặc sẽ chọn ra năm đứa không đến trễ, yêu sạch sẽ, biểu hiện trong lớp ưu tú ra, phát cho chúng mỗi đứa một phần thức ăn vặt tự chế, có lúc là cá con khô, có lúc là thịt khô, có lúc là khoai sợi chiên giòn vân vân.
Vị thức ăn vặt rất ngon, mỗi tuần chỉ có năm đứa nhận được, đứa nhận được phần thưởng khỏi nói đắc ý cỡ nào, con nhà mình nhận được phần thưởng, cha mẹ còn cao hứng hơn cả đứa con, xem con trai là rồng con gái là phụng, trông mong con mình càng ưu tú càng cường đại hơi mình, là tâm nguyện giản dị nhất của cha mẹ. Nếu con nhà mình nhận được phần thưởng, nhà thuần nhân gia cảnh hơi kém ít nhất cha mẹ cũng sẽ nấu hai quả trứng chim thịt cho con coi như khen ngợi, dư dả chút sẽ nấu một chén thịt sấy thịt muối cho chúng. Gia cảnh thú nhân thường dư dả, con nhà ai được thưởng, kém nhất phải giết một con dê làm phần thưởng.
So với được thưởng, số lượng đứa không được thưởng vẫn chiếm đa số.
Các phụ huynh không bao che che chở con như mấy phụ huynh chỉ có con trai con gái một đời sau, ngủ nướng? Đánh! Không thích học? Đánh! Không nghe lời giáo viên? Càng phải đánh! Đánh đến khi nghe lời mới thôi!
Từ sau khi liên tục mấy tuần có trẻ con nô lệ nhận được phần thưởng, câu cửa miệng của các phụ huynh bộ lạc Trường Hà giáo dục con cái liền biến thành: “Ngay cả con nít nô lệ cũng không sánh được, đầu tụi bây lẽ nào còn ngu hơn heo thú hả?”
Trong quá trình Ngô Nặc dạy học, ngày ngày đều có trẻ em nô lệ tì lên cửa sổ xem lén, học lén, Ngô Nặc nhìn những gương mặt nhi đồng thất học đó, vung tay, cũng cho mấy đứa nhóc nô lệ đó vào phòng học.
Ngô Nặc trước giờ không có quan niệm chủ nô gì đó, trong mắt y, trẻ em nô lệ và những đứa trẻ khác đều là học sinh, đều đối xử bình đẳng, yêu cầu thống nhất.
So với những đứa trẻ khác, trẻ em nô lệ càng quý trọng cơ hội học tập quý giá này, không cần bất cứ ai dùng roi đánh, chúng đã có thể học nghiêm túc khắc khổ hơn bất cứ ai.
Đợi vừa tới thời gian bình xét mỗi tuần, năm đứa được nhận phần thưởng đều là trẻ em nô lệ, đám nhóc bộ lạc Trường Hà lập tức có cảm giác nguy cơ, sau khi bị cha mẹ mắng qua đánh qua, cố gắng học tập đã được kích mở.
Dưới cạnh tranh tốt đẹp, hiệu suất học tập của chúng cuối cùng cũng tăng lên.
Mùa đông nhàn rỗi vô sự, hiếm được năm nay thức ăn sung túc lại có nhà mới che mưa tránh tuyết, mỗi ngày đều có than đá đốt, ngoại trừ lúc các người lớn nỗ lực tạo mạng người cũng sẽ cùng mấy đứa con học một chút tri thức, thói quen vệ sinh cũng dần tốt lên, ngôn ngữ hành động cũng vô thức chậm rãi thay đổi càng tốt hơn.
Bình luận truyện