Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 89: Vây quét



Sau khi Hàn Lục dẫn thủ hạ trốn vào Hắc Sắc sâm lâm, không đi vào rừng quá sâu, mà tìm một gò đất kín đáo, trốn sau gò đất, âm thầm theo dõi những người đang phạt cây xa xa, dự tính nhân cơ hội bắt một hai chục thuần nhân, làm thức ăn hôm nay.

Chỉ đáng tiếc những thuần nhân này lại ở chung với thú nhân, đối phương người nhiều thế mạnh, tụ lại một chỗ làm việc, cây cối trong rừng lục tục bắt đầu mọc mầm non, nhưng còn phải mấy tháng nữa mới đến lúc kết quả, không có thức ăn đương nhiên không thể đi sâu vào rừng, làm họ căn bản không thể hạ thủ.

Người bộ lạc Hàn Nham đều hiểu, chút ít người của họ căn bản không thể nào đánh lại những người bộ lạc Đại Thạch, nhưng Hàn Lục phải giết được dực hổ Bạch mới có thể yên tâm bỏ đi, thủ lĩnh có lệnh, những người khác cũng không dám đi.

Mãi đến gần tối, trong rừng cuối cùng truyền tới một chút âm thanh khác.

“Thủ lĩnh, hình như có thuần nhân qua đây.” Người nói thần sắc khá hưng phấn, tiếng sột soạt càng lúc càng gần, hắn bất giác lộ ra vẻ rục rịch muốn thử.

“Ừm, biết tụi mày đói rồi.” Đáy mắt Hàn Lục lóe qua tia tàn nhẫn, “Giữ lại hai người sống mang tới cho tao, những người khác toàn bộ thuộc về tụi mày. Nơi này cách chỗ ở của bộ lạc Trường Hà rất gần, bảo bọn chúng tay chân nhanh nhẹn chút, tất cả những kẻ qua đây, một tên cũng đừng thả chạy và đừng cho chúng kêu cứu.”

“Được, thủ lĩnh!” Nam nhân liếm đôi môi khô nẻ, sờ đầu lâu treo trên eo, trong hưng phấn mang theo chút tiếc nuối ly khai. So với yên hơi lặng tiếng săn giết những thuần nhân này, hắn càng thích giày vò họ, thưởng thức sợ hãi giãy dụa của họ trước lúc chết, tuyệt vọng khiến máu thịt họ càng ngon hơn.

Rất nhanh, gã đã truyền đạt mệnh lệnh của Hàn Lục xuống, những thú nhân sớm đã đói bụng đến mất kiên nhẫn, thay nhau hóa thành hình thú, lặng lẽ mai phục trong rừng rậm, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất săn bắt bữa tối hôm nay.

Tốc độ đi của ‘bữa tối’ nhanh bất ngờ, đợi khi các thú nhân bộ lạc Hàn Nham phản ứng lại, ‘bữa tối’ đã lao tới trước mặt họ.

Má nó, căn bản không phải thuần nhân gì tới, mà là chiến sĩ thú nhân của đối phương! Những tên gian xảo này dùng vu dược che giấu khí tức thú nhân, giả thành thuần nhân.

Nhất định là Thử Đại Thử Nhị!

Hai tên phản đồ đáng chết đó!

Ý thức được mình đã bị bại lộ, mấy người bộ lạc Hàn Nham trừ âm thầm mắng chửi Thử Đại Thử Nhị, chỉ có thể liều mạng nghênh chiến.

Đại vu phái đi số lượng gấp ba chiến sĩ thú nhân của bộ lạc Hàn Nham, còn đặc biệt phái một tiểu đội cung tên thuần nhân, ba đấu một chính diện kích sát, sau lưng còn có một đám phóng tên lạnh tên độc, cuộc chiến này đã định là không công bằng.

Chiến sĩ thú nhân được đại vu phái ra tiêu diệt bộ lạc Hàn Nham, trên bảy phần đều có huyết hải thâm thù với họ, thù nhân gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, giết chết đối phương, đặc biệt dồn sức hung tuyệt.

Rất nhanh, các thú nhân bộ lạc Hàn Nham ngã xuống số lượng lớn.

Hàn Lục trời sinh gian xảo tàn nhẫn, thấy tình thế không đúng, lập tức triệu tập thú nhân còn lại chạy trốn.

Các chiến sĩ bộ lạc Trường Hà giết đỏ mắt, làm sao cho phép thù nhân tự đưa tới cửa chạy trốn?

Chiến đấu kịch liệt chưa từng có, Hàn Lục liều mạng già, mới miễn cưỡng mở được một đường máu đột phá khỏi vòng vây chạy đi, nhưng khi hắn đến mang theo hơn hai trăm chiến sĩ thú nhân, cuối cùng chạy ra được chỉ có lác đác ba bốn chục người, hơn nữa ai cũng bị trọng thương, đáng hận nhất là, những chiến sĩ thú nhân bị giết chết kia, phần lớn đều không phải vì chính diện giao đấu với thú nhân đối phương mà chết, mà là sau khi bị cành (tên) gỗ kỳ quái kia bắn trúng, hành động chậm chạp, sau đó mới bị giết chết.

Nếu không phải vì những cành gỗ kỳ quái kia, tuyệt đối không chết nhiều người như thế!

Bộ lạc Trường Hà, bộ lạc Đại Thạch!

Đáng chết, đáng chết, toàn bộ đều đáng chết!

Hàn Lục cùng các chiến sĩ thú nhân trọng thương khác kẹp đuôi lếch thếch thảm hại chạy trốn trong bóng tối, oán hận trong mắt gần như ngưng thành thực thể.

Những con linh cẩu tàn nhẫn này hiển nhiên đã quên, lúc đầu bọn họ làm sao tiêu diệt bộ lạc người khác, thủ đoạn tàn độc tàn nhẫn đó, vượt xa sự báo thù của bộ lạc Trường Hà hôm nay.

Hàn Lục chạy thoát khiến đại vu và thủ lĩnh đặc biệt tiếc nuối, nếu có thể, họ đương nhiên hy vọng có thể một lần tiêu diệt cả bộ lạc Hàn Nham. Nhưng Hắc Sắc sâm lâm cực lớn, đám người Hàn Lục nếu đã chạy đi được, muốn tìm rồi giết họ không cần nghi ngờ vô cùng khó khăn. Thành ngữ chó cùng rứt giậu mấy người đại vu không biết, nhưng đạo lý này thì họ vẫn hiểu.

Hơn nữa hiện tại trong rừng thiếu thốn thức ăn, nếu thật phái chiến sĩ thú nhân đi truy sát, rất có thể người không truy được, ngược lại bồi mình vào, không cần thiết phải vì mấy con chó nhà có tang mà tổn hại thực lực của mình. Lại nói, bọn Hàn Lục chạy trốn thì chạy được rồi, nhưng ai ai cũng bị trúng vu độc của ông, bộ lạc Hàn Nham cách bộ lạc Trường Hà không tính gần, dưới tình trạng bị thương trúng độc thiếu thốn thức ăn, bọn họ muốn chạy về hang ổ, không phải chuyện dễ dàng.

Đại vu dự liệu không sai, hôm đó Hàn Lục quả thật dẫn theo ba bốn chục người chạy ra, nhưng rất nhanh đã có người chết bởi vu độc phát tác. Vu độc đại vu luyện chế, không chỉ có độc tố trong độc vật còn có vu chú, độc tính không mạnh, nhưng lại như giòi bọ trong xương, khiến người ta chịu đủ giày vò mà chết. Mà những độc tố đó sau khi người chết vẫn còn tiếp tục tàn phá thi thể, độc tính xuôi theo oán hận của bản thân người chết không giảm còn tăng, chỉ cần có người dám ăn xác họ, cũng sẽ không thoát được vận mệnh trúng độc mà chết.

Độc này, là đại vu đặc biệt phối chế ra cho mấy con linh cẩu thích ăn thịt người của bộ lạc Hàn Nham.

Nhóm người Hàn Lục hoang mang chạy trốn, lại bị trọng thương, làm sao còn có thể giống như lúc tới tùy ý tấn công người gặp ven đường, xem họ là thức ăn, hiện tại họ đang sợ bại lộ hành tung, chiêu thù tới, chỉ có thể chọn đường hẻo lánh mà đi. Động vật trong rừng đã không còn lại mấy con, động vật có thể chịu đựng qua mùa đông rét lạnh tới nay, một là cực kỳ cường đại, hai là cực kỳ nhát gan cẩn thận, muốn bắt chúng, sao dễ thế được?

Người bộ lạc Hàn Nham ăn thịt dê sớm đã thành thói quen, đồng bạn vừa chết, lập tức sẽ bị họ xem là thức ăn, khẩn cấp phân chia.

Thế là, người vốn không trúng độc, cũng xui xẻo dính độc, rất nhanh độc phát thân vong.

Hàn Lục và mấy tâm phúc của gã hôm đó bắt sống được một con gấu đói gần chết, mấy người họ chia nhau thịt gấu, mới may mắn thoát được kiếp nạn.

Nhưng vận may thế này, đối với Hàn Lục mà nói, căn bản không khác gì vận ác.

Khi gã đi, hiên ngang khí phách mang theo hơn hai trăm chiến sĩ thú nhân, cuối cùng trở về bộ lạc tính cả gã cũng chỉ được bảy người.

Thảm hơn là, sau khi họ đi, một vài thú nhân, thuần nhân bị họ diệt tộc không biết từ đâu nhận được tin tức, không tiếc bất cứ giá nào báo thù họ, tấn công sào huyệt của bộ lạc. Hơn ba mươi chiến sĩ thú nhân ở lại, làm sao là đối thủ của hai ba trăm thú nhân, thuần nhân bị thù hận bức điên? Tuy cuối cùng họ lợi dụng địa lợi thiên nhiên dễ thủ khó công, miễn cưỡng giữ được mạng nhỏ, nhưng căn bản không rảnh chăm sóc giống cái và ấu thú nhân trong bộ lạc.

Hơn mười ấu thú nhân trong bộ lạc toàn bộ bị những kẻ báo thù điên cuồng giết chết, trong đó, bao gồm của con trai bảo bối duy nhất của Hàn Lục.

Mà giống cái của Hàn Lục là con gái nhỏ của thủ lĩnh bộ lạc Mục Nguyên, tuy cũng là thú nhân, nhưng hình thú lại giống mẫu tộc là một con thỏ, với thẩm mỹ của người thời đại này, ả yếu yếu ớt ớt nhỏ nhỏ gầy gầy động một chút là rơi nước mắt, thật sự không tính là mỹ nhân gì, lực chiến đấu còn không bằng một vài giống cái thuần nhân, kẻ báo thù giết vào bộ lạc, ả bị dọa chỉ lo tự trốn chạy, ngay cả con trai cũng ném lại không lo. Ả ngược lại may mắn chạy thoát, nhưng con của ả và Hàn Lục lại bị người ta ném chết tại chỗ, xé thành nhiều mảnh, tử trạng cực thảm.

Mấy hôm nay, ả khóc đến sưng cả mắt, một lòng một dạ trông mong Hàn Lục trở về sẽ báo thù cho con trai của họ, giết sạch toàn bộ thú nhân, thuần nhân đáng chết đó, ai biết Hàn Lục mang nhiều người đi như thế, chỉ dẫn về lác đác mấy người.

Ả ngẩn người, bị dọa quên cả rơi nước mắt, ngốc nghếch nhìn Hàn Lục, vẻ mặt khó thể tin nổi, trong mắt mơ hồ mang theo trách cứ. Nếu không phải gã nhất quyết muốn tấn công bộ lạc Trường Hà, chuyện sao lại biến thành thế này?

Hàn Lục biết ả chỉ lo chạy trốn, bỏ lại con trai một mình chết thảm, hận không thể tát ả một phát chết tươi, nhưng cuối cùng gã vẫn nhịn được, cho dù con đàn bà này có vô năng, ả cũng là con gái nhỏ của thủ lĩnh bộ lạc Mục Nguyên, cho dù trên thực tế chỉ là một đứa con gái không được ba yêu thương mấy, nhưng dựa vào thân phận ả, hắn cũng không thể giết ả.

Ít nhất hiện tại còn chưa thể!

Gã muốn lật mình, nhất định phải nhờ sự giúp đỡ của bộ lạc Mục Nguyên. Chắc chắn, bộ lạc Mục Nguyên nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với bộ lạc Trường Hà hiện tại!

Hàn Lục chạy một đường, cũng suy nghĩ một đường.

Hình xăm trên người những thuần nhân đó là đầu lâu thú của bộ lạc Trường Hà, hơn nữa vu độc đáng sợ đó, cả Hắc Sắc sâm lâm chỉ có Vu Quyền mới phối ra được, bộ lạc Trường Hà và họ có thù oán, một lần phái ra nhiều thú nhân như thế đối chiến với họ, chỉ có bộ lạc Trường Hà mới làm ra được. Bọn họ chưa từng chọc đến bộ lạc Đại Thạch, cho dù Thử Đại Thử Nhị thật sự bán đứng họ, nếu Liệt và Vu Hỏa bộ lạc Đại Thạch nắm quyền, họ cũng không thể trực tiếp hạ sát chiêu với mình, ít nhất phải nể tình bộ lạc Mục Nguyên sau lưng Hàn Nham, ít nhất sẽ không đuổi tận giết tuyệt họ như vậy.

Đủ chi tiết gom lại, Hàn Lục cảm thấy bộ lạc Trường Hà tuyệt đối không đổi chủ, ngược lại, nếu gã đoán không lầm, thậm chí họ có thể đã nuốt chửng bộ lạc Đại Thạch!

Chỉ một mùa đông mà thôi, bộ lạc Trường Hà rốt cuộc làm sao làm được?!

Chắc hẳn, bộ lạc Mục Nguyên cũng rất muốn biết, bộ lạc Trường Hà tại sao đột nhiên lại trở nên cường đại như thế.

Nỗ lực nhiều năm nay, vất vả cực khổ gầy dựng thế lực, trong một đêm hóa thành hư vô, ngay cả con trai bảo bối cũng chết, trong lòng Hàn Lục căm hận bộ lạc Trường Hà.

Hắn mang theo gần hai mươi người còn lại của bộ lạc, rời khỏi hang ổ, đến nương tựa bộ lạc Mục Nguyên.

Chuyện phát sinh ở bộ lạc Hàn Nham hoàn toàn không ảnh hưởng đến bộ lạc Trường Hà.

Sau khi khoai trắng có thể dùng ăn hết, Ngô Nặc và đại vu thương lượng, mở một hầm trữ giống khoai trắng, xem như lương thực phát cho mọi người. Lần lượt, cư dân cũ bộ lạc Trường Hà cũng mang các động vật giống đực khác ngoại trừ bò man trong nhà đăng ký giao cho bộ lạc, bộ lạc chọn một vài con khỏe mạnh giữ lại phối giống, còn lại giết hết, phân chia cho mọi người làm thức ăn.

Ngô Nặc còn dạy mọi người dùng dây mây và dây thừng bệnh lại thành lưới cá, khích lệ mọi người xuống sông bắt cá, đàn cá vất vả chịu đựng qua mùa đông toàn bộ gặp nạn.

May mà kỹ thuật vật liệu đan lưới có hạn, lưới đan ra lỗ rất lớn, bình thường cá dưới một cân đều dễ dàng chui ra chạy thoát, tóm lại không tạo nên săn bắt mang tính phá hoại.

Đợi thời tiết vừa chuyển ấm, những động vật trốn dưới bùn ngủ cả mùa đông cũng lục tục thức tỉnh.

Thịt rắn, thịt thú lí lạp, ếch thú, địa giáp long vân vân, lục tục xuất hiện trong nồi đá của mọi người.

Sau khi bùn đất rã đông hoàn toàn, nhiệt độ và độ ấm thích hợp, nhanh chóc thúc mầm hạt giống trong đất, chậm rãi, quanh khu rừng mọc ra cỏ dại có thể ăn, thời kỳ giáp hạt vẫn chưa tính là hoàn toàn qua, nhưng ngày tháng gian nan nhất đã kết thúc theo xuân về mặt đất vạn vật thức tỉnh, mọi người lại một lần nữa bận rộn.

Mà lúc này, dực hổ Bạch đã rời bộ lạc gần một tháng, cuối cùng xuất hiện trở lại trong bộ lạc.

Trước đó, ở nơi xa xôi, thú triều cực đại đã hoàn toàn thành hình, hùng hổ hiên ngang đi về phía bắc.

Tộc người lùn tràn đầy tinh lực theo sau lưng thú triều, men theo ký hiệu Bạch lưu lại cho họ trên đường, nhanh chóng đi về phía bộ lạc Trường Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện