Vì Em Hái Xuống Sao Trời

Chương 14



Nhìn có vẻ như cô chuẩn bị hẹn hò có bạn trai.

Vệ Lẫm nghĩ anh chiếu cố cô như vậy, cô còn xem anh là người ngoài. Nấu cháo cho anh trai anh, nhưng ở cạnh anh lại không nói đến chuyện cô biết nấu ăn, tình nguyện ăn mỳ ăn liền với anh.

Chẳng lẽ cô không biết anh là vị hôn phu trên danh nghĩa của cô ư?

Phía trước là ngã tư đường, đi thẳng là đường về ký túc xá nữ, rẽ trái là đường về căn hộ.

Trần Nhược Tinh thầm thở phào, rốt cuộc cũng sắp tách nhau ra rồi. Tuy rằng cô và Vệ Lẫm đã quen biết một đoạn thời gian, Vệ Lẫm với cô mà nói quả thật thân thuộc hơn những nam sinh xa lạ khác, nhưng cô nói chuyện với anh vẫn rất khẩn trương.

Cô cẩn thận nhìn Vệ Lẫm, muốn nói tạm biêt, nhưng lại không dám mở miệng.

Vệ Lẫm đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chớp mắt liền đi tới giao lộ, anh cũng không dừng bước chân.

Trần Nhược Tinh lại dừng lại.

Vệ Lẫm khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Quên đồ trong phòng học rồi?”

Trần Nhược Tinh khẽ cắn môi, đưa tay lên chỉ về phía bên trái, ý nói đó là đường anh nên đi.

Vệ Lẫm bừng tỉnh, “A, không chú ý.” Cô còn không để anh đưa về cơ đấy.

Trần Nhược Tinh khó khăn nói một câu, “Tạm biệt.”

Vệ Lẫm lên tiếng, “Tạm biệt!” thanh âm lạnh lẽo đến bản thân cũng không biết. Anh lên xe đạp nhanh chóng lái đi, nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt Trần Nhược Tinh.

Cô nghĩ, về sau nữ sinh ngồi sau xe của Vệ Lẫm nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Trần Nhược Tinh vừa về ký túc xá, ba người trong phòng liền vây lấy cô.

“Thành thật khai báo, cậu và Vệ Lẫm rốt cuộc là sao?” vẻ mặt Tôn Diệc Nặc hiện lên hứng thú muốn nghe chuyện tình yêu.

Trần Nhược Tinh lắc đầu, “Hẳn là do quan hệ giữa hai nhà bọn mình nên cậu ấy mới giúp đỡ mình.”

Giả Gia: “Mình làm sao lại cảm thấy dường như không phải như vậy.”

Hứa Lạc Lạc nhún nhún vai, “Mình chỉ là khách quan kể lại cho hai cậu ấy mà thôi.”

Trần Nhược Tinh thở ra, “Các cậu không biết đâu, trung tâm thương mại XX ở trung tâm thành phố là của nhà Vệ Lẫm.” cô rất tự biết thân biết phận.

Ba người kia ngây ngẩn. “Trời ạ! Vệ Lẫm đúng là Vệ thiếu nha!”

“Khó trách cậu ấy kiêu ngạo như vậy, người ta là tư bản mà.”

“Nhưng mà Nhược Tinh, cậu cũng không nên nhụt chí. Cậu cũng rất tốt, thông minh, xinh đẹp, gia thế chỉ là bên ngoài thôi.”

Trần Nhược Tinh nhợt nhạt cười, “Vệ Lẫm không thích kiểu người như mình.”

“Vậy cậu thích kiểu người gì?”

“Lớn hơn mình vài tuổi, có thể bảo vệ mình.”

“Mình cũng thích người lớn tuổi hơn, thành thục chín chắn, như giáo sư Tiết vậy.”

“Các cậu đều là thích lớn tuổi hơn à! Mình thích tiểu thịt tươi cơ!”

Trần Nhược Tinh cười cười, không nhịn được nghĩ tới Vệ Triệt. “Được rồi, mình còn bài tập phải làm, đi làm bài đây.”

Tối hôm đó, chuyện Trần Nhược Tinh đẩy Quan Húc truyền đến ký túc xá nam. Ngày hôm sau thời điểm hai lớp đi học, Trần Nhược Tinh chưa vào lớp học đã có người thảo luận chuyện này, có chút khó mà tin được.

Đến khi Trần Nhược Tinh vào phòng, mọi người không nhịn được nhìn cô, nhưng mà xuất phát từ giáo dưỡng, ngược lại cũng không ai nói gì.

Trần Nhược Tinh cúi đầu tìm một chỗ ngồi, mở sách ra, ôn tập nội dung học tiết trước.

Đột nhiên, phía sau cô truyền đến một thanh âm. “Bạn học, cho mình mượn vở một chút.” Là một giọng nam xa lạ, nam sinh kia vỗ vai cô một cái.

Cơ thể Trần Nhược Tinh cứng đờ.

“Bạn học, mượn vở chút, không đến mức đó chứ?”

“Haiz, Quan Húc, cậu quen cậu ấy, giúp mình nói một tiếng đi.”

“Tôi không quen.”

Mấy nam sinh phía sau cười vang.

Trần Nhược Tinh bấu chặt lòng bàn tay, những thứ trên sách vở, cô không xem vào được chữ nào nữa.

Ba người Hứa Lạc Lạc đi vào, nghe được mấy nam sinh cười đùa ầm ĩ. “Này, bạn học, cậu không biết chỗ nào?”

Mấy người cùng phòng với Quan Húc đùa giỡn, cũng không thấy ngượng ngùng gì với mấy nữ sinh, tiếp tục trêu cợt Trần Nhược Tinh.

Chương Nhất Thần cũng đi tới, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc, “Đây là vở của tôi. Các cậu nếu không biết vấn đề nào, tôi có thể dạy các cậu.”

Quan Húc nhìn bóng dáng của Trần Nhược Tinh, nhíu mày, “Được rồi, mọi người đừng đùa nữa.”

“Quan Húc! Tối qua không phải cậu kêu mông bị đau sao! Là tôi dán thuốc cao cho cậu đấy!”

“Đừng nói nữa!” Quan Húc xấu hổ không thôi.

Hứa Lạc Lạc ngồi xuống vỗ vỗ đầu vai Trần Nhược Tinh, “Đừng để ý đến bọn họ.”

Trần Nhược Tinh nghiêng đầu, cười cười tỏ vẻ không sao.

Cảm ơn cậu, còn có Chương Nhất Thần.

Tiết học buổi sáng kết thúc, Trần Nhược Tinh muốn tìm Quan Húc xin lỗi, kết quả vừa tan học, Quan Húc đã rời đi, đến bóng người cũng không thấy đâu. Cô thở dài.

“Nhược Tinh, đi thôi.”

“Ừm.”

Đến thời gian ăn cơm, mọi người cùng nhau đến căn tin.

Chương Nhất Thần và Vệ Lẫm ngồi chung một bàn, “Thật đúng là nhỏ mọn, khi dễ nữ sinh thì ngon lắm sao.”

Vệ Lẫm tư tưởng không tập trung, “Cậu nói ai?”

“Chính là mấy nam sinh lớp 2, hôm nay cậu đến muộn nên không biết. Mấy người bọn họ bắt nạt Trần Nhược Tinh.”

Vệ Lẫm nhíu mày, “Nói hoàn chỉnh đi.”

“Tối qua Quan Húc bị Trần Nhược Tinh đẩy ngã dập mông, sau đó chuyện này bị truyền ra. Sáng nay mấy người trong ký túc xá bọn họ đại khái là muốn trút giận thay Quan Húc, đến ngồi phía sau Trần Nhược Tinh cố ý quấy rối.”

“Trần Nhược Tinh có phản ứng gì?”

“Không có phản ứng gì.” Chương Nhất Thần thở dài, “Hoa khôi của lớp chúng ta cậu cũng biết đấy, là đóa hoa dịu dàng, còn có thể nổi nóng gì được chứ.”

“Cô ấy là hoa khôi lớp?” Vệ Lẫm hỏi.

“Đúng vậy. Cậu không ở ký túc xá nên không biết, hoa khôi trường là Tiêu Tịnh Ngữ lớp 3.”

“Dáng vẻ như thế nào?”

Chương Nhất Thần lấy di động ra mở ảnh chụp của Tiêu Tịnh Ngữ, “Đây ——”

Vệ Lẫm cầm lấy di động nhìn qua.

“Thật ra nói về bề ngoài, Trần Nhược Tinh càng đẹp hơn, nhưng Tiêu Tịnh Ngữ như ánh nắng mặt trời, hoạt bát đáng yêu. Chủ yếu là ảnh chọn của Trần Nhược Tinh không đẹp lắm, cậu ấy không có cười.”

Vệ Lẫm cũng chỉ thấy Trần

Nhược Tinh cười được vài lần.

“Cậu thấy Trần Nhược Tinh và Tiêu Tịnh Ngữ ai đẹp hơn?”

Vệ Lẫm trả di động lại cho cậu ta, “Tôi không có hứng thú.”

Chương Nhất Thần cất di động, giương mắt nhìn Trần Nhược Tinh và Hứa Lạc Lạc bưng khay cơm tìm chỗ ngồi. Cậu ta đứng dậy vẫy tay, “Bên bọn mình còn chỗ này.”

Hứa Lạc Lạc nói với Trần Nhược Tinh: “Chúng ta qua đó ngồi đi.”

“Lớp trưởng, cảm ơn nha.” Hứa Lạc Lạc ngồi vào bên cạnh Chương Nhất Thần, Trần Nhược Tinh đành phải ngồi cạnh Vệ Lẫm.

Chương Nhất Thần cười, “Không cần khách khí. Giờ này bình thường đông người không có chỗ. Lần sau ăn cơm, tôi giúp các cậu lấy chỗ. A, Trần Nhược Tinh, cậu ăn ít như vậy?”

Vệ Lẫm nhìn khay cơm của cô, hai miếng rau, một chén cơm nhỏ, đúng là ít đến nỗi không thể ít hơn. Rau xanh, cà rốt, cô xem bản thân là thỏ sao?

Trần Nhược Tinh nói: “Mình ăn không nhiều lắm, hơn nữa lấy nhiều ăn không hết liền lãng phí.”

Chương Nhất Thần: “So với cậu, thì tôi chính là thùng cơm rồi.”

Hứa Lạc Lạc sợ Trần Nhược Tinh xấu hổ, “Bọn mình phải giữ dáng, cậu nghĩ dễ sao?”

Chương Nhất Thần: “Nhưng các cậu đều không béo a!”

Vệ Lẫm lạnh nhạt bổ sung một câu, “Gầy như sào tre vậy cũng không có người thích đâu.”

Hứa Lạc Lạc hung hăng cắn một miếng bánh trôi nhân thịt, “Chính mình thích là được rồi.”

Ánh mắt Vệ Lẫm nhìn lướt qua Trần Nhược Tinh, “Nhảy cũng cần có sức, hai ngày nay cô ăn nhiều chút đi.”

Trần Nhược Tinh: “...”

Chương Nhất Thần cười: “Đúng rồi, buổi chiều lớp 2 chúng ta có trận đấu bóng rổ, các cậu tới xem không?”

Hứa Lạc Lạc: “Được. Dù sao buổi chiều cũng không có tiết.”

Trần Nhược Tinh không có phản ứng gì.

Vệ Lẫm không chút để ý ăn một miếng rau.

Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ, “Chiều nay mình phải tới quán cafe làm thêm.”

Vệ Lẫm đặt đũa xuống.

Chương Nhất Thần: “Cậu đi mấy giờ?”

Trần Nhược Tinh: “4 giờ.”

Chương Nhất Thần: “Bọn tôi 2 giờ đấu, thời gian không trùng. Đến cổ vũ cho bọn tôi đi.”

Trần Nhược Tinh rối rắm, “Được, mình đi.” Dù sao lúc sáng Chương Nhất Thần còn giúp đỡ cô.

Vệ Lẫm lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn quả cà mà hắn ghét.

Tuy Vệ Lẫm và Trần Nhược Tinh cũng không nói gì nhiều, nhưng lại có Chương Nhất Thần nên cũng không thấy tẻ nhạt. Cậu ta kể chuyện hồi cấp 3, “Giáo viên chủ nhiệm của tôi vô cùng nghiêm khắc, bắt học tập, kỷ luật, đến muộn liền phạt chạy, còn có thể dục giữa giờ, động tác phải đặc biệt đẹp.”

“Đẹp thế nào? Cậu diễn xem xem.” Vệ Lẫm nhếch miệng.

Trần Nhược Tinh cũng tò mò nhìn Chương Nhất Thần.

Chương Nhất Thần mặc căng lên, “Đời này tôi không muốn diễn lại lần nào nữa. Các cậu thì sao?”

Hứa Lạc Lạc cảm thán: “Xem ra cấp 3 nào cũng đều có giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc! Bọn mình cũng vậy, có điều chủ nhiệm lớp mình là nữ, mọi người đều lén gọi bà ấy là Diệt Tuyệt sư thái (????)! Có một lần có học sinh lỡ miệng, ở trước mặt chủ nhiệm kêu một tiếng “Diệt Tuyệt sư thái”, sau đó bị phạt viết kiểm điểm.”

(????) Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm. Đồng thời, bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch rõ ràng, lại quá độc ác.

“Quá thảm rồi!” Mọi người không nhịn được cười.

“Nhược Tinh, trường cậu thì sao?”

Trần Nhược Tinh: “Trường mình là cấp 3 của thị trấn, cũng không có gì đặc biệt.”

Chương Nhất Thần gật đầu, “Thật ra cấp 3 nào cũng giống nhau, Vệ Lẫm, cậu thì sao?”

Hứa Lạc Lạc cũng tò mò, “Có phải có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu không? Viết thư cho cậu? Đưa đồ ăn? Cậu có thích nữ sinh nào không?”

Trần Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn anh.

Vệ Lẫm trầm mặc vài giây, “Cậu làm gì mà hỏi nhiều vấn đề vậy?”

Hứa Lạc Lạc: “Tò mò nha.”

Vệ Lẫm đứng dậy, bưng khay cơm lên, “Mấy vấn đề này tôi chỉ nói với bạn gái tôi thôi! Đi đây!”

Chương Nhất Thần kêu lên: “Bạn gái của cậu ở đâu?”

Hứa Lạc Lạc cũng cười thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện