Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 17: Tuyên bố rắc rối



Họp báo về việc làm phim.

Nhà báo nhiều chưa từng có trước một buổi công khai kế hoạch lớn mà có thể chấn động cả giới phim ảnh cả nước.

Bá Đình xuất hiện với mái tóc mới khiến nhiều người thản thốt nhưng rồi cái sự bỡ ngỡ đó cũng nhanh chóng mất đi vì dù sao mái tóc ngắn đó cũng khiến gã nam tính hơn hẳn.

Thánh Mỹ xuống hiện với bộ đầm hồng đậm xòe ra như con búp bê càng khiến mọi người xôn xao hơn khi cô thay đổi những bộ đồ bó sát người bằng bộ đồ như thế.

Đạo diễn Vũ Tường vẫn theo cái kiểu bụi bặm phong trần.

Tiếng máy ảnh nhá máy cứ vang lên xoành xoạch.

Thế nhưng… Witch vẫn chưa xuất hiện.

*

-Đạo diễn Vũ Tường, ông nghĩ gì về bộ phim này?- Một nhà báo lên tiếng.

-Thoạt đầu tôi không nhận bộ phim này vì nghĩ đây đơn giản là bộ phim của lứa trẻ, một người như tôi khó mà đạo diễn nổi, thậm chí có lúc tôi còn cho là nhảm nhí.- Đạo diễn Tường cười cười.- Nhưng một lần dạo phố, tôi đi vào một cửa hàng cà phê sách và thấy cuốn “Liệu anh có linh hồn?” nên tò mò đọc thử. Thật sự câu chuyện cuốn hút tôi, nó không quá con nít nhưng cũng không quá người lớn. Một câu chuyện tuyệt vời qua nét văn của Witch. Thế nên tôi quyết định chọn bộ phim này.

-Thế ông có khó khăn gì trong việc tuyển chọn diễn viên không?

-Tôi không lo về việc này, thậm chí buổi casting tôi cũng không tới.

Cánh nhà báo ồ lên.

-Tại sao lại như vậy?

-Vì Witch đã lo việc này, tôi tin ở cô ấy dù chưa từng gặp. Tôi tin cô ấy sẽ có lựa chọn đúng đắn nhất cho nhân vật của mình. Thậm chí cả kịch bản tôi cũng phải nhờ tới cô ấy, một người vô cùng có trách nhiệm.

-Thế Witch sẽ tham gia đoàn làm phim chứ?

-Đương nhiên rồi.

-Thế hôm nay cô ấy có tới không?

-Một chốc nữa quý vị sẽ biết.- Đạo diện Tường cười ẩn ý.

-Cảm ơn ông.- Nhà báo đó quay sang Thánh Mỹ.- Cô thấy thế nào khi tham gia bộ phim này?

-Tôi rất vui.

-Thế nhưng tôi nghe nói trong buổi casting cô và Witch đã cãi nhau.- Tên nhà báo hôm trước gã gặp ở sân bay bỗng nói lớn.

Cô hơi khựng lại rồi cũng mỉm cười nói:

-Chuyện đó là không đúng.

-Thế còn anh Bá Đình.

-Vâng?

-Mẫu phụ nữ ưa thích của anh là gì? Chắc không phải là mấy bà mệnh phụ phu nhân chứ?- Rõ ràng gã này cố tình gây hấn để tìm scandal về gã đây mà. Khỏi nói, ngay cả trong giới báo chí tên này còn chẳng được ai ưa thích.

-Xin lỗi vì tới trễ.- Một giọng nói bất chợt vang lên. Đồng loạt mọi nhà báo quay lại nhìn người mới tới.- Tôi là Witch.- Kết thúc câu nói là tiếng đèn flash từ máy ảnh.

Hôm nay nó mặc một bộ váy dài màu cam nhạt, trang trí bằng đăng ten và có đính vài viên lục bảo. Đi bên nó là hắn, khoác lên mình bộ đồ ngày thường nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý. Giới nhà báo nhận ra ngay đó là ai. Sao lại không nhận ra Bảo, người gây chấn động suốt thời gian dài nhờ vào bộ óc siêu việt được chứ? Nhưng sao hắn lại đi với nó? Có mối quan hệ gì giữa hai người này?

Gã thấy cái cảnh đó chợt mỉm cười. Giờ thì tạo chút scandal cũng đâu sao. Gã cầm chiếc micro, đứng dậy nói dõng dạc:

-Tôi sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi.- Các nhà báo quay lại.- Mẫu người tôi thích chính là- gã chỉ tay về phía nó- Witch!!!

*

Những nhà báo xôn xao:

-Thật sao?

-Không thể tin nổi.

-Bá Đình khiêu chiến cướp người của thiên tài thế giới, có tin hot rồi.

-Tin sốt dẻo đây.

Nó ngạc nhiên.

-Sao anh ta lại nói vậy chứ?

Nhưng hắn giờ không nghe nó, toàn thân hắn run lên vì kích động.

-Bình tĩnh đi Bảo.

-Witch, việc vừa rồi cô có ý kiến thế nào?- Một nữ nhà báo hỏi.

Nó cười e thẹn:

-Tôi thấy mình không xứng với kiểu phụ nữa lí tưởng của Bá Đình đâu.

-Thế còn quan hệ của cô với công tử Đăng Bảo đây?

-Ơ…

Bỗng Bảo ôm sát nó vào người hơn, càng khiến cánh nhà báo toán loạn như phát rồ. Hắn nói:

-Tôi nghĩ hôm nay tới đây là vì bộ phim chứ?

Cái trừng mắt của hắn khiến cánh nhà báo im thin thít, dạt ra hai phía nhường đường cho họ tới chỗ ngồi của đoán làm phim đang phỏng vấn.

Khi nó đã yên vị nơi chỗ ngồi còn hắn cũng ngồi im trên chiếc ghế sofa đơn ở góc trong, khuất ánh đèn, cánh nhà báo mới bắt đầu tiếp tục phỏng vấn.

-Witch, trước đây cô chưa bao giờ xuất hiện trước giới báo chí. Thế bây giờ tại sao cô lại ra mặt?

-Vì tôi yêu câu chuyện của mình, tôi muốn đưa nó tới gần khán giả hơn.

-Tôi có vài câu riêng tư cho cô được không?

-Được thôi.- Nó cười tươi tắn.

-Trông cô có vẻ khá trẻ nhỉ?

-Vâng, tôi năm nay 17 tuổi.

-17 tuổi thật sao?- Không chỉ cô nhà báo mà còn tất thảy nhà báo khác cũng ngạc nhiên trước số tuổi của nó. Thậm chí vài người trong đoàn làm phim cũng sững người.

-Vâng, có lẽ trông tôi hơi già nhỉ?- Nó chòng ghẹo.

-Thế cô có ý định gì sau bộ phim này không?

-Tôi dự định sẽ ra cuốn sách mới.

-Tên gì ạ?

-Thiên mệnh.

-Thế còn…

-Xin lỗi, đây là buổi công bố về bộ phim, không phải về sách của tôi.

-Ơ…vâng. Cô sẽ không phiền nếu tôi chụp một bức ảnh chứ?

-Vâng, được thôi.

“Tách”

Và cứ thế, buổi lễ phỏng vấn cứ kéo dài mà không ai chú ý tới tên nhà báo đáng ghét kia đang cắm cúi viết viết gì đó mà không thèm phỏng vấn.

*

Và rồi vì cái sự lơ là ấy, không ai biết ngay sang hôm sau đã có ngay một scandal chễm chệ trên mặt báo giải trí. Và đương nhiên, chỉ có gã thích thú về việc này.

*

Anh quản lí quăng phịch tờ báo trước mặt gã. Ngay trang nhất là dòng chữ giật tít to tướng màu đỏ: WITCH LỘ MẶT, BÁ ĐÌNH CÔNG KHAI CƯỚP NGƯỜI CỦA THIÊN TÀI QUỐC TẾ!!! Bên cạnh còn có ảnh gã và một bức ảnh của nó và hắn chụp chung khi mới bước vào.

-Cậu xem cậu gây ra chuyện gì?

Cầm tờ báo lên đọc. Gã mỉm cười thỏa mãn khi đọc thấy nội dung tờ báo không nói gì về bộ phim mà chỉ giật tít về câu nói hôm qua. Xem ra cái gã nhà báo đáng ghét kia đôi khi cũng được việc, tên đó nói cứ như thật, nào là Bá Đình công khai cướp người phụ nữ của hắn, rồi nghi ngờ Witch dụ dỗ rồi còn sang việc hắn tức tối như điên tới nỗi muốn giết gã.

-Còn cười được sao?- Anh quản lí nói.

Ném tờ báo lên bàn, gã nói:

-Như thế tăng thêm hứng thú khi người ta xem phim đấy chứ.

-Gì?

Gã không quan tâm, giờ vấn đề gã quan tâm là hắn và có thể cả anh nữa sẽ thế nào khi đọc tờ báo hôm nay cơ.

*

Sáng sớm.

Trong căn nhà thân quen của nó, hắn đứng bên cửa sổ. Cái thùng rác cạnh đó còn tờ báo nhăn nhúm vừa vứt vào bên trong. Hắn rút điện thoại ra, gọi vào một dãy số.

-Tìm cách xử lí tay nhà báo đó cho tôi.

Rồi hắn quăng cái điện thoại về phía sau, mặc cho tiếng va chạm mạnh vang lên trên sàn nhưng hắn tuyệt nhiên không quay lại.

Tại sao chứ?

Sao số phận cứ như thế?

Hắn tưởng như giờ đã có nó, thế nhưng giờ, tên Đình có mặt khiến mọi thứ như yên ổn bỗng thay đổi hoàn toàn.

Nhưng hắn không quan tâm.

Dù thế nào thì lần này hắn cũng sẽ giữ nó lại bên mình.

Dù cho anh có cướp lại cũng không được.

Dù cho có điều gì ngăn cản hắn bên nó.

Hắn thề đấy.

*

Nó vẫn ngủ ngon lành trên giường sau một buổi tối mệt mỏi.

*

Trong căn biệt thự xa hoa.

Anh ngồi nhấp ngụm trà thong thả nhưng ánh mắt lại trống rỗng lạnh lùng.

Trên bàn là tờ báo với dòng chữ tiêu đề màu đỏ.

Không thể thiếu em.

Nó vẫn nằm im, ôm chặt cái gối ôm như thể người chết đuối vớ được cọc.

Hắn nhẹ bước vào phòng, cố gắng đi thật khẽ để không làm nó tỉnh giấc. Vuốt lọn tọc phủ trên gò má nó ra sau, hắn cười nhẹ.

Hắn ước sao giây phút này đừng bao giờ kết thúc.

Hắn không cần nó nói yêu hắn.

Không cần nó phải đáp lại tình cảm nơi hắn.

Không cần nó ở bên hắn như một người con gái.

Thậm chí nếu muốn, nó có thể làm em gái hắn cũng được.

Làm bạn bè cũng chẳng sao.

Chỉ cần nó bên cạnh hắn thế này.

Thế là quá đủ rồi.

Hắn thì thào:

-Tôi không thể nào mất em được.- Và hắn đã khóc.

Giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt nó, trông như thể nó đang khóc chứ không phải là hắn vậy.

Mi mắt nó giật giật.

Đôi mắt nó mở nhẹ, nụ cười dịu dàng trên môi. Đưa bàn tay chạm lên gương mặt hắn, nó hỏi:

-Sao anh lại khóc?

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, hắn cười.

-Anh không khóc.

Hắn nhẹ cúi xuống, đặt lên môi nó nụ hôn nhẹ.

Thoạt tiên, nó tròn mắt ngạc nhiên không thể tả nhưng rồi dần dần, tay nó vòng lên, ôm lấy hắn.

Một tình yêu đang theo một hướng không thể biết trước được.

Định mệnh lại bắt đầu trò chơi tàn nhẫn của mình.

*

Nó buông tay ra, hắn cũng ngẩn đầu lên nhìn nó, ánh mắt không giấu nỗi ngạc nhiên.

-Tại sao?

-Vì…em thích anh.- Nó cười.

Và rồi hắn cúi xuống trao cho nó một nụ hôn dịu dàng khác.

*

Hôm đó cũng là ngày bấm máy quay những cảnh đầu tiên. Cảnh quay đầu được quay ở quán bar Mĩ Kiều. Nó vội vàng tới đó, khung cảnh có vẻ khá nhộn nhịp bên ngoài bởi các fan cứ chực chờ các thần tượng của mình. Khó khăn lắm nó mới lách vào được mà không bị ai chú ý tới.

Quán bar Mĩ Kiều được trang trí khá sang trọng, dù sao đây cũng là quán bar lớn nhất thành phố cơ mà. Ở ngay sân khấu dành cho ca sĩ hát ở đây, nguyên một ê kíp làm phim đang tất bật làm việc.

-Chào đạo diễn.- Nó nói.

-Chào Witch, cô tới thật đúng lúc, chúng tôi đang chuẩn bị quay cảnh đầu đây.

-Cảnh nào ạ?

-Cảnh 1.- Đạo diễn Tường đáp.- Thánh Mỹ đang chuẩn bị kia.- Ông chỉ vào cô đang đứng ở gần sân khấu, mặc trên mình bộ đầm màu trắng ngà đơn giản, đang trang điểm.

-Vậy không phiền nữa, tiến hành thôi.

-Được.- Rồi ông nói to.- Môi người, bắt đầu mau nào.

*

Cô bước lên sân khấu một cách hơi rụt rè nhưng cũng dễ dàng. Cảnh này chỉ có việc hát thôi, thế thì cũng chẳng hề khó khăn gì với cô cả, một idol nổi tiếng về ca hát. Ngay khi cô cất tiếng hát, mọi người đều khen ngợi nhưng bắt gặp cái quắc mắt của đạo diễn, mọi người im ngay.

Cô đã đinh ninh lần này cô sẽ khiến nó phải sáng mắt ra, phải công nhận tài năng của cô. Cô đã nghĩ vậy đấy.

Nhưng ánh mắt đang dần thay đổi theo chiều hướng xấu, bên cạnh đó đạo diễn cũng nheo mắt lại tỏ vẻ khó chịu.

-Cắt.- Thánh Mỹ khựng lại, mọi người ngạc nhiên.

-Ơ, đạo diễn, cô ấy chưa diễn xong mà?-Trợ lí của ông nói.

-Cảnh này đã hỏng rồi.- Câu nói đó càng khiến cô trố mắt ngạc nhiên hơn nữa.

-Sao lại thế được? Tôi đang diễn tốt cơ mà?

-Witch, cô thấy sao?- Đạo diễn quay sang hỏi nó.

-Hỏng hoàn toàn.- Nó nói.

-Sao chứ? Cô biết gì mà nói?

-Cô hình như chưa đọc lại cuốn sách của tôi nhỉ?

-Tôi đang nói về diễn xuất!

-Cô hoàn toàn diễn sai rồi.

-Sai chỗ nào chứ?

-Đây là lần đầu tiên nữ chính đi hát ở quán bar để kiếm tiền nên thoạt đầu sẽ rụt rè, sợ hãi, thậm chí có thể hát sai nhưng vẫn cố thực hiện tốt chứ không phải hát một cách hoàn hảo như ca sĩ chuyên nghiệp được.

Cô không thể không thừa nhận rằng nó nói đúng nhưng cũng không muốn nói rằng mình sai nên cô im lặng. Bất ngờ, đạo diễn nói:

-Witch, cô có thể diễn đoạn này thử được không?

Nó hơi ngạc nhiên trước đề nghị đó nhưng rồi cũng nhận lời.

-Để xem cô diễn thế nào?- Cô nói nhỏ, chỉ để cho mình mình nghe thấy.

Nó vén mái tóc lên, cầm chiếc micro bước ra ngoài sân khấu. Nó bước bước đầu tiên rồi khựng lại. Nhìn về phía dưới có diễn viên quần chúng một chốc rồi lại bước ra, gương mắt vẫn cúi thấp, tỏ vẻ lúng túng.

Tiếng nhạc dịu dàng vang lên.

Nó cất tiếng hát.

“Vì em mong chờ người có biết?

Biết chăng rằng em vẫn chỉ nhớ về người

Những kỉ niệm và những yêu thương em trao người

Người liệu có nhớ chăng?

Hay anh đang ở bên ai kia?

Xin anh, xin anh hãy nhìn em.

Dù anh không chấp nhận thì xin anh hãy nói đi

Để em khóc, khóc cho vơi đi nỗi đau này

Vậy nên xin anh hãy cứ nói ra, làm tổn thương em cũng được

Nhưng xin anh tuyệt nhiên đừng im lặng

Để rồi cả hai ta đều đau và liệu chăng người đang bên anh cũng đau?

Vậy xin anh chỉ để mình em đau mà thôi

Xin anh hỡi người…”

Cả không gian hoàn toàn im lặng, mọi ánh mắt nhìn nó.

Diễn xuất xuất thần.

Giọng hát trong trẻo, đôi khi hơi lạc điệu, thể hiện rõ nhân vật đang đóng nhưng vẫn cuốn hút mọi người.

Do nó không nhớ chứ thật ra, suốt sáu năm trước nó luôn học nhạc với những thiên tài âm nhạc nổi tiếng. Nhưng giờ, tất cả chỉ là quá khứ trắng xóa trong đầu. Nó không rõ giọng hát được trau dồi này ở đâu ra, chỉ biết là nó có, thế là đủ.

*

Các fan hâm mộ bị dạt ra hai bên bởi các vệ sĩ. Từ trên chiếc xe hơi đặt tiền, anh và nhóc bước xuống. Cạnh đó, gã cũng tình cờ tới cùng lúc với hai người đó.

-Chào.- Gã cười.

Anh chỉ gật đầu đáp lại trong khi nhóc cười toe. Anh không biết sao anh không ưa nỗi gã. Vì lí do gì chứ?

Thấy gã, fan hầm mộ càng gào thét lớn hơn nhưng mấy gã vệ sĩ làm họ không dám nhảy ra mà quan tâm.

Một giọng hát từ trong quán bar cất lên.

Một giọng hát làm mê lòng người, làm cho sự ồn ào kia chìm vào im ắng.

-Đây là…- Anh thốt lên.

Sao giọng hát này lại quen thuộc đến thế?

Anh đã nghe đâu đó rồi nhưng là ở đâu?

Sao giọng hát này lại da diết và buồn đến thế?

Bất chợt, trong đầu anh hiện ra một hình ảnh mờ ảo của ai đó.

Một người con gái.

Vừa quen vừa lạ.

Vừa cho anh cảm giác hạnh phúc nhưng cũng đau thương.

Rốt cuộc cô ấy là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện