Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 32: Nhận lấy hay giành lại?



Tiếng chuông cửa vang lên từng hồi dài, chấn động cả không gian im ắng lúc nửa đêm. Cánh cổng sắt lớn mở ra, vị quản gia cúi đầu chào một cách trịch thượng:

-Chào cậu Bảo.

-Chào ông Lâm.- hắn liếc nhìn ông một thoáng.- Kiên đâu?

Ông Lâm ngạc nhiên. Chưa bao giờ Bảo tới đây tìm anh, nhất là sau lần nó tới. Mà nếu có tìm thì cũng chỉ thấy gương mặt tức giận hay phẫn uất chứ không như hôm nay, lạnh lùng, điềm tĩnh và chút gì oai oán. Điều khác lạ này khiến ông thấy hơi cảnh giác, khi một con người thay đổi đột ngột thì nhất định có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

-Cậu ấy ở trên phòng làm việc.

-Ông có phiền không khi dẫn tôi tới đó?- Còn thế nữa chứ? Nhớ những lần hắn tới đây đều xông thẳng vào, chạy lên từng lầu mà xông vào từng phòng cho tới khi tìm được anh thì thôi chứ làm gì có việc từ tốn hỏi thế. Ông đang muốn biết liệu ngày mai trời có bão không đây.

-Được thôi. Mời cậu theo tôi lên phòng.

*

“Cốc…cốc…”

-Ai đó?- ANh hỏi vọng ra từ trong phòng.

-Tôi, quản gia Lâm đây ạ. Có cậu Bảo muốn tìm cậu chủ, cậu có muốn tiếp không ạ?

Anh im lặng trong phòng vài giây rồi mới nói:

-Được, mời cậu ấy vào.

-Vâng.- Mở cách cửa một cách cẩn thận theo đúng bản năng của một quản gia lâu đời.- Mời cậu vào.

-Ông Lâm, sẵn tiện pha giúp tôi tách trà.

-Vâng, đúng loại trà cậu ưa thích. Còn cậu?- Ông quay snag nhìn hắn.

-Tùy ông.- Hắn không quan tâm tới việc trà nước mà bước thẳng vào trong phòng.

*

Căn phòng rộng rãi trang trí theo kiểu Tây, cả một ức tường phía trái là một kệ sách khổng lồ toàn sách là sách. Bức tường bên trái lại treo một bức trang vẽ theo câu chuyện giữa thần Artemis và chàng Orion trong thần thoại. Đối diện cửa ra vào là chiếc bàn làm việc bằng đá cẩm thạch đen. Anh ngồi trên ghế, uy nghi, lạnh lùng nhưng cao sang như một vị vua ngồi trên ngai vàng của mình.

-Có chuyện gì sao, Bảo?- Anh đan hai tay lại với nhau, chống lên bàn rồi tựa cằm vào mu bàn tay.- Ồ, tối vô ý quá, mời ngồi.- Anh đưa tay về phía góc phòng bên kia có kê bộ bàn ghế tiếp khách màu nâu sẫm.

-Là chuyện về An.- Hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa dài.

-Sao? Cô ấy có chuyện gì à?- Giọng anh cho thấy rõ sự lo lắng.

-Không, chỉ hơi sốt nhưng vẫn ổn.

-Vậy à? Nhưng tôi không nghĩ chỉ vì thế mà anh tới đây.

-Phải. Tôi tới là muốn hỏi anh một câu thôi. Nếu tôi ngường An lại cho anh thì sao?- Hắn hít thật sâu rồi cố giữ bình tĩnh mà nói.

Anh nhìn hắn, rõ ràng anh đang cực kì ngạc nhiên. Hắn mà cũng nói được cậu này sao? Anh suy nghĩ một chút rồi cười phá lên dù cho hắn đang tỏ vẻ rất nghiêm trọng trên mặt.

-Đương nhiên là…trôi sẽ trả lại cho anh rồi.- Anh như cố trấn tĩnh mình lại nhưng vẫn còn cười mỉm, nói.

-Tại sao?

-Bảo à, anh biết đấy, tôi là một thằng đàn ông thích chinh phục khó khăn. Tôi thích tự giành lấy thứ mình muốn hơn là chờ người ta nhường lại, nói cách khác thì là….hơi xin lỗi An một chút vậy, như thể bố thí. Nhất là với người con gái mà tôi yếu thì càng phải như vậy. Mà anh không nghĩ khi nghe anh nói những lời này, cô ấy sẽ buồn lắm sao? Còn cả Lan nữa, cô nhóc không thích đàn ông dễ buông xuôi quá đâu.

Hắn im lặng suy nghĩ. Phải, hắn đang buông xuôi tất cả của hắn. Nó sẽ thất vọng khi hắn buông nó ra sao? Rốt cuộc cái lòng tự tôn và tin tưởng vào chính mình của hắn đâu rồi để mà giờ hắn trở nên yếu đuối thế này chứ?

Hắn đứng dậy, nói:

-Có lẽ anh nói đúng. Đây là cuộc đấu của chúng ta, chịu thua không phải là đức tính tốt đẹp của tôi. Và cũng xin nhắc cho anh nhớ, đừng hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

-Tôi hi vọng là có ngày đó.- Anh cười lịch thiệp.- Anh không muốn thử trà của tôi sao? Chắc pha sắp xong rồi đấy.

-Không, tôi không hứng thú.

-Vậy thì tạm biệt.

Hắn đáp lại lời chào bằng tiếng cửa đóng khô khốc.

*

-Thiếu gia, tôi mang trà vào nhé.- Giọng một cô hầu gái vang lên nhỏ nhẹ.

-Không cần.- Anh nói.

-Nhưng…- Dường như cô hầu gái này không quan tâm gì tới việc trà nước mà chỉ muốn nhìn ngắm chàng công tử mình phục vụ. Điều này khiến anh không thích thú gì.

“Rầm”

Anh đập mạnh tay xuống bàn, gằng giọng:

-Đi!

-V…âng…

Anh vắt một tay lên trán, thở dài. Lúc nãy dù không nhìn rõ mấy nhưng trên môi hắn hình như dính chút son bóng màu hồng. Nhóc thì làm gì xài son bóng chứ, chỉ có thể là nó, mà đó cũng là một điều hiển nhiên khi hắn và nó ngày ngày cạnh nhau như vậy.

Chết tiệt! Rốt cuộc thì hơi người đó đã tới đâu rồi chứ?!

CHỉ cần nghĩ tới thế là anh đã thấy bực tức lắm rồi.

-Bảo à, An dĩ nhiên sẽ là của tôi nhưng mục địch của tôi al2 đánh bại anh cơ. Mấy cú đấm anh tặng tôi còn nhớ mãi.- Anh nói mỉa mai khiến người khác nghe thấy phải lạnh gáy.

*

“Cạch”

Nó mở cửa để rồi ngạc nhiên khi đó là người nó không bao giờ nghĩ là sẽ tới tìm nó. Dù chiếc kính râm to che gần hết mặt, chiếc nón rộng vành màu hồng che khuất nhưng nó vẫn nhận ra vẻ đẹp nhã nhặn đó, là cô, không thể nhầm được. Hơi lúng túng, nó nói:

-Mời..va…vào…

-Cảm ơn.- Cô cởi kính ra, đôi mắt vẫn còn hoe hoe đỏ.- Tôi nghĩ tôi nên tới tìm cô sau mọi chuyện.

Cô lại định oán trách nó ư?

-Được thôi.

Cô ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm cuốn tạp chí.

-Cô muốn uống gì không?- Nó mở lời.

-Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô có hồng trà.

-Được thôi.

Một lát sau, nó bưng ra hai tách trà nóng thơm dìu dịu. Đặt một tách trước mắt cô, nó nói:

-Mời.- Ngồi xuống bên cạnh cô, nhấp ngụm trà nhỏ, nó hỏi.- Có chuyện gì sao?

-Chỉ là tôi vừa ở bệnh viện về thôi.

-Và cô tới đây để chì chiết tôi?- Nó ướm hỏi.

-Không, tôi chỉ muốn tìm ai đó…có thể nói chuyện…và tôi nghĩ cô sẽ không phiền…

-Dĩ nhiên.- Nó cười nhạt.- Sao lại không chứ? Tôi chỉ sợ cô vẫn giận tôi…

-Sao tôi phải giận cô? Có giận chỉ giận tên Đình ngu ngốc đó thôi, hắn quá tốt, quá yêu cô mà không nhận ra việc hắn làm như thế nào với những người khác.- Cô gắng kìm lại nước mắt, còn nó chỉ ngồi im lặng. Nó cảm thấy có gì đó dằn vặt, oán hờn khi nó đang che giấu một sự thật cho gã mà nó chắc rằng khi biết, cô sẽ giận dữ tới nhường nào. Nó muốn nói ra tất cả giữa nó và gã để cô thôi khóc nhưng nó đã hứa với gã, đã hứa danh dự nên nó lại chọn phương án là lặng im.- An à, tôi không hề có quyền giận cô, tôi còn không có quyền oán thán cô nữa kìa, nếu có quyền gì đó thì chỉ có thể là quyền mong cho cô hạnh phúc, theo đúng ý của Đình mà thôi.- Và cô lại khóc, đôi mắt đã đỏ lại còn đỏ hơn.

-Mĩ à…tôi hiểu tình cảm của cô…

-Phải, tôi yêu Đình, anh ấy không phải mối tình đầu của tôi nhưng tôi đã tự nhủ với lòng mình rằng anh ấy sẽ là mối tình cuối cùng của tôi.- Cô nén cảm xúc mà nói rành mạch.- Nhưng cuối cùng thì sao? Anh ấy không yêu tôi…- Nói tới đây, cô bật khóc- anh ấy không cần tôi nữa, anh ấy rời xa tôi thật rồi…

Cô tựa vào vai nó dù thật ra cô cao hơn nó cả nửa cái đầu. Cô nức nở, nói:

-Anh…xa tôi…thật rồi…An à…anh ấy…

-Tôi hiểu mà.- Nó vuốt nhẹ mái tóc cô như an ủi.- Hãy tin rằng trong lòng Đình, cô cũng có vị trí nào đó.- Nghe thấy vậy, cô sụt sùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện