Chương 117: 117: Y Thông Minh Lên Rồi
Giản Hành Chi chạy về phòng mình, nhảy một cái nhào thẳng lên giường, vùi đầu vào gối.
666 nhìn y vùi mình hồi lâu, thở dài khuyên: “Chủ nhân, ngài thở đi, đừng để ngộp chết.”
“Ta có thể nín thở một ngày, đừng nói chuyện.”
666: “…”
Lẽ nào nó lại sợ một thần tiên như y làm ngộp chết mình sao?!
666 cảm giác hệ thống truyền tải của mình bị nghẽn rồi.
Nó bình tĩnh một lát, tự nhủ với mình chủ nhân lần này không giống trước kia.
Chủ nhân trước đây của nó đều là cuồng ngạo xuất chúng, còn Long Ngạo Thiên này cần sự thương yêu và ủng hộ của nó.
Nhớ lại lúc nãy xảy ra chuyện gì, nó cố gắng dỗ dành Giản Hành Chi: “Ngài đừng thất vọng, người ta không trả lời, không chừng do đang nghĩ làm sao đáp lại ngài thì sao?”
“Cô đừng nói nữa.”
Giản Hành Chi vừa nghe đã cảm thấy khó chịu hơn: “Bây giờ chắc chắn nàng rất ghét ta.”
“Ơ… Ta thấy vẻ mặt của cô ấy không giống lắm…”
“Sao nàng không bóp bùa liền tâm giết ta đi?”
Giản Hành Chi truy hỏi.
666 cảm thấy nó và người này giao tiếp không nổi rồi, suy nghĩ mở miệng: “Hay là ngài đi hỏi cô ấy xem?”
“Không được.”
Giản Hành Chi kéo gối xuống, thò đầu ra, lật người: “Ta không muốn làm phiền nàng nữa.
Sau này, ta cũng không xuất hiện, tránh cho nàng xấu hổ.
Dù sao Ngọc Linh Lung chỉ còn lại hai mảnh, ta đưa nàng phi thăng xong, nàng trở về Tịch Sơn, sau này chúng ta không gặp lại nhau.”
“Lúc nãy cô ấy cũng đâu có nói gì…”
“Đừng nói nữa…” Giản Hành Chi cắt lời nó: “Tính tình nàng tốt, sợ nặng lời khiến ta buồn, ta không thể được nước lấn tới.
Ban nãy ta đã quá đáng, sau này không quấy rầy nàng nữa.”
Nói xong, Giản Hành Chi nhắm mắt lại: “Ngủ đi.”
Bảo là ngủ nhưng Giản Hành Chi vốn chẳng ngủ được, y trăn trở trằn trọc trên giường cả đêm, càng nghĩ càng khó chịu.
Nhưng y có thể làm sao đây?
Ban đầu, y mơ hồ cho rằng nàng hỏi có thích mình không là vì nàng cũng thích y, không hỏi một tiếng đã kích động hôn người ta, kết quả hiểu sai ý.
Sao Tần Uyển Uyển không giết y đi? Đã nói mạo phạm nàng thì giết y mà.
Nàng vẫn quá mềm lòng.
Giản Hành Chi không dễ chịu, Tần Uyển Uyển cũng một đêm khó ngủ.
Nàng không biết mình đang tức cái gì, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.
Hôn người ta đến thở không ra hơi, chẳng cho nàng thở một cái đã chạy mất dạng, bảo nàng giải thích thế nào?
Sao lại có tên đàn ông khốn kiếp thế này…
Thời điểm chọc người ta tức đến tăng xông máu muốn đánh chết y, cái miệng kia lại bô lô ba la, khiến người ta cảm thấy y rất tốt.
Hai người nằm cách một bức tường, ai nấy nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung.
Giản Hành Chi buồn bã.
Tần Uyển Uyển tức giận.
Cũng may Tần Uyển Uyển ngủ được một chút, lăn lộn đến gần sáng thì mơ màng thiếp đi.
Đợi sáng thức giấc, Tần Uyển Uyển ổn định tâm trạng, bước tới nhà ăn ăn sáng, suy nghĩ làm sao mượn cơ hội này nói chuyện với Giản Hành Chi…
Nói gì đây?
Lòng Tần Uyển Uyển bỗng dưng rối rắm, tâm trạng nàng chưa từng phức tạp như thế.
Trước đây, nàng lười biếng nhưng tâm tư sáng trong, nhưng Giản Hành Chi lại giống như một tảng đá to ném xuống mặt hồ, thứ làm dậy lên không phải gợn sóng lăn tăn mà là sóng to gió lớn.
Lòng vui thì có vui, nhưng cứ cảm thấy làm kẻ thù, làm sư phụ, làm bạn lâu như thế, trở thành người yêu thì hơi…
Tần Uyển Uyển cũng không nói rõ được, nàng điều chỉnh tâm trạng đến nhà ăn, vào cửa đã thấy mọi người ngồi ở cạnh bàn, trừ Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển ngây người, theo bản năng mở miệng: “Giản Hành Chi đâu?”
“Y đi tìm Liễu Phi Sương rồi.”
Thúy Lục lên tiếng, gọi Tần Uyển Uyển: “Mau tới ăn chút gì đi.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi đi tìm Liễu Phi Sương, quay đầu nhìn sang Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường đáng tin hơn Thúy Lục, mở miệng giải thích: “Tiền bối bảo đêm qua trôi qua một đêm, không chừng Bạch Vi khôi phục chút ít, không yên tâm bên phía Liễu tiểu thư nên tới đó trước rồi.”
“Giản đạo quân đúng là người tốt.” Lạc Hành Chu nghe thấy lời Tạ Cô Đường, vui vẻ nói: “Còn chu đáo hơn chúng ta nữa!”
“Lời này không đúng lắm.” Mai Tuế Hàn lên tiếng, xoay cây quạt trong tay: “Bình thường không thấy hắn nghĩ nhiều như vậy, đều là Tần cô nương suy nghĩ giúp hắn.” Mai Tuế Hàn nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Đúng không Uyển Uyển cô nương?”
Tần Uyển Uyển mỉm cười không đáp, chỉ nói: “Ăn sáng thôi.”
Mọi người nhìn nhau, không biết tại sao không dám mở miệng, im lặng ăn xong bữa sáng một cách kỳ lạ.
Sau khi ăn xong, Tần Uyển Uyển đứng dậy định trở về phòng, Nam Phong vội chạy tới: “Chủ nhân, người không đi tìm Giản đạo quân sao?”
“Tìm y làm gì?”
Tần Uyển Uyển cười, quay đầu nói: “Ta về phòng tu luyện trước.”
“Ảo cảnh trong tay tiền bối có ích cho tu luyện hơn…” Tạ Cô Đường nhanh chóng đứng lên, nói theo Nam Phong: “Uyển Uyển, hay là muội đi tìm tiền bối đi?”
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, sau đó gật đầu: “Ừm.”
Tạ Cô Đường và Nam Phong theo bản năng thở phào.
Thúy Lục xoay quạt tròn trên tay, cười nói: “Vậy chi bằng mọi người đi chung, Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương ở chung một chỗ, nhiều người cũng tiện bảo vệ.”
Mọi người quyết định xong, cả nhóm đi về phía sân viện Liễu Phi Sương.
Sân viện Liễu Phi Sương đang náo nhiệt.
Liễu Phi Sương ngồi trong phòng, bị người khác ép thêu giầy vớ cho Lạc Hành Chu.
Tiểu muội Nha Nha năm tuổi đang chơi trong sân, được một đám thị nữ chơi bắt bướm cùng.
Giản Hành Chi ngậm cỏ trong miệng, nghiêng người ngồi tựa trên cây liễu, ngẩng đầu nhìn trời.
“Tiểu ca ca, tiểu ca ca!” Nha Nha đứng dưới tán cây gọi Giản Hành Chi: “Huynh bắt bươm bướm cho muội đi.”
“Không bắt.” Giản Hành Chi dứt khoát từ chối, sáng nay y tới đây đã bị cô gái nhỏ này làm phiền.
Cô gái nhỏ hoạt bát hiếu động, lúc thì hái hoa, lúc thì bắt bướm, Liễu Phi Sương phải thêu hoa nên không chơi với cô bé được, con bé bèn dẫn một đám thị nữ đuổi theo y quậy.
“Bươm bướm đẹp lắm.” Nha Nha cố chấp: “Tiểu ca ca bắt cho muội đi, muội cho huynh kẹo.”
“Bươm bướm là côn trùng, ta bắt sâu lông cho nhóc.”
“Bươm bướm không phải côn trùng, bươm bướm là bươm bướm!” Nha Nha đỏ mắt, sắp sửa phát khóc.
Giản Hành Chi nhìn Nha Nha, gọi Liễu Phi Sương: “Liễu Phi Sương, muội muội cô sắp khóc rồi này.”
“Khóc!” Giọng Liễu Phi Sương vang lên: “Phiền quá đi.”
Nha Nha nghe nói thế, khóc lớn tại chỗ.
Giản Hành Chi rùng mình, móc lỗ tai, vội vã đồng ý: “Rồi, rồi, rồi, ta bắt cho.”
Nói xong, Giản Hành Chi nhảy lên trời, giơ tay dùng linh lực bọc lấy một con bướm.
Thị nữ bên dưới vỗ tay reo: “Tiên quân ngầu quá!”
“Tiên quân lợi hại quá!”
Tần Uyển Uyển đúng lúc bước vào, nhìn thấy Giản Hành Chi bắt bướm, nghe cô gái nhỏ bên cạnh hoan hô.
Nàng sững lại, dừng ở đầu hành lang.
Giản Hành Chi đang ở giữa không trung nghe thấy tiếng người, vừa quay đầu đã thấy Tần Uyển Uyển dẫn theo người đứng ở cửa.
Y hết hồn lảo đảo một cái, may mà cơ thể nhanh hơn đầu óc, vội vàng lấy lại thăng bằng, đáp vững vàng xuống đất, sau đó giả vờ bình tĩnh quay đầu, đưa bướm cho thị nữ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Này.”
Đưa bướm xong, y nhìn Tạ Cô Đường: “Các người tới đúng lúc, ta quay về ngủ đây.”
Nói xong, y xoay người rời đi.
Tần Uyển Uyển lẳng lặng nhìn con bướm vỗ cánh kia.
Mọi người đều nhận ra ánh mắt nàng, không dám lên tiếng.
Hồi lâu sau, Tần Uyển Uyển dời mắt, bình tĩnh đi về phía hành lang đằng sau phòng, hờ hững nói: “Ta tĩnh tọa, mọi người nghỉ ngơi đi.”
“Cô ấy…” Lạc Hành Chu nuốt nước bọt, nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển biến mất, lại nhìn Tạ Cô Đường: “Có phải cô ấy tức giận không?”
“Phải.” Tạ Cô Đường gật đầu.
“Bọn họ làm sao thế?” Thúy Lục nhíu mày.
“Hay là cãi nhau rồi?”
Nam Phong nghi hoặc.
Mọi người xôn xao một hồi cũng không tìm ra được nguyên do, chỉ đành nhìn hai người trốn tới trốn lui.
Tần Uyển Uyển ở chỗ Liễu Phi Sương, Giản Hành Chi lại về sân viện.
Tần Uyển Uyển về sân viện, Giản Hành Chi lại tới chỗ Liễu Phi Sương.
Liên tiếp vài ngày, đừng bảo nói chuyện với Giản Hành Chi, ngay cả bóng người mà Tần Uyển Uyển cũng chẳng thấy.
Sắp tới ngày cưới, Bạch Vi chẳng có chút động tĩnh, Liễu Nguyệt Hoa bắt đầu lo lắng trong lòng, gọi tất cả mọi người tới: “Bạch Vi vẫn luôn không xuất hiện, e là muốn tìm cơ hội hôm tân hôn, khiến Liễu thị mất mặt trước thiên hạ.” Liễu Nguyệt Hoa lên tiếng, nhìn về phía nhóm người: “Không biết các vị có cách gì khiến Bạch Vi xuất hiện trước, tránh gây sự hôm thành hôn không?”
Mọi người không nói.
Tần Uyển Uyển nghe câu hỏi của Liễu Nguyệt Hoa, suy nghĩ rồi mở miệng: “Bạch Vi không xuất hiện, hoặc là muốn chọn ngày tân hôn ra tay, hoặc là vì gần đây chúng ta canh chừng nghiêm ngặt, cô ta dự định chọn một thời điểm thích hợp.”
“Thời điểm thích hợp nào?”
Tạ Cô Đường nhìn sang Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cười nói: “Lúc động phòng hoa chúc, chúng ta cũng chẳng thể canh giữ bên người tân lang tân nương.”
“Ta cũng nghĩ thế.” Liễu Nguyệt Hoa thở dài: “Một ngày chưa diệt Bạch Vi, ngày đó ta khó yên lòng.
Chúng ta cũng chẳng thể biến động phòng hoa chúc thành một cuộc chiến.”
Mọi người trầm mặc.
Nghe thấy lời Liễu Nguyệt Hoa, tất cả mọi người đều nghĩ đến một biện pháp, nhưng không ai dám lên tiếng.
Tần Uyển Uyển hiểu ám chỉ của Liễu Nguyệt Hoa, dứt khoát nói: “Vậy chi bằng chủ động đặt bẫy, dời ngày cưới lên ngày mai.
Chúng ta tiến hành hôn sự trước, dụ Bạch Vi ra.”
“Hay lắm.”
Liễu Nguyệt Hoa gật đầu, nhưng suy nghĩ một hồi, bà do dự nói: “Có điều tu vi Phi Sương không cao, nếu thật sự để nó…”
“Ta có thể biến thành dáng vẻ Phi Sương, làm cô dâu.”
Tần Uyển Uyển không để Liễu Nguyệt Hoa nói ra, dù sao Liễu Nguyệt Hoa đã hứa đưa Ngọc Linh Lung cho bọn họ, nhận tiền người ta thì phải làm việc.
Nàng ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu: “Ngày mai Lạc công tử cứ đến đón dâu bình thường.
Đến khi động phòng hoa chúc, Bạch Vi tới, chúng ta lập tức bắt ba ba trong rọ.”
“Ta thay Hành Chu đón dâu.”
Nghe thấy sắp xếp của Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường cau mày lên tiếng: “Ta không yên tâm Hành Chu đón dâu đối phó Bạch Vi.”
“Tướng mạo Tạ đạo quân và Lạc Hành Chu khác biệt quá lớn, e rằng sẽ khiến Bạch Vi nhận ra.” Mai Tuế Hàn đứng một bên cười: “Chi bằng để tại hạ dùng huyễn thuật biến thành Lạc đạo quân đón dâu.”
Lời vừa phát ra, Thúy Lục khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Giản Hành Chi.
Thật ra ở đây không có ai thích hợp hơn Giản Hành Chi, vừa biết biến hóa, tu vi lại cao, nhưng Giản Hành Chi cúi đầu không nói một lời.
Thúy Lục lại bắt đầu ho khan nhắc nhở, Giản Hành Chi vẫn không nhúc nhích.
Tạ Cô Đường và Nam Phong không nhịn được cũng gia nhập đội ho khan, thế là tiếng ho vang lên hết đợt này tới đợt khác trong đại sảnh.
Giản Hành Chi cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Liễu Phi Sương tò mò nhìn mọi người: “Các người sao thế?”
“Thì…” Thúy Lục bị hỏi, hơi xấu hổ đáp: “Ngứa cổ họng .”
“Ba người các người đều ngứa cổ họng?” Liễu Phi Sương hỏi tiếp, mọi người không nói nên lời.
Tần Uyển Uyển hiểu ý họ, nhìn Giản Hành Chi, bình tĩnh nói: “Cứ để Lạc đạo quân đi, sắp đặt ổn thỏa là được.”
Tần Uyển Uyển quyết định xong, mọi người cũng không nói thêm, ai nấy đều nhìn Giản Hành Chi thương hại.
Tần Uyển Uyển và Liễu Nguyệt Hoa bàn bạc một hồi rồi đứng dậy rời đi.
***
Lòng Tần Uyển Uyển phiền muộn, không về sân viện với mọi người, ngược lại đi dạo vườn hoa giải sầu.
Giản Hành Chi nhìn phương hướng nàng rời đi, tạm biệt Tạ Cô Đường rồi đi tới.
Có điều vừa mới đi mấy bước, y phát hiện Mai Tuế Hàn cũng đi qua, y do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn lựa chọn nhảy lên cao, để Mai Tuế Hàn đi trước.
Y đã nói không quấn lấy nàng, chỉ cần Tần Uyển Uyển an toàn, ai muốn nói chuyện với nàng có liên quan gì y?
Tần Uyển Uyển bước một mình chốc lát, lòng thư thái đôi chút, tìm tảng đá ven hồ ngồi xuống.
38 thấy nàng phiền lòng, thở dài khuyên nàng: “Haiz, hai người cần gì phải thế? Chẳng phải đi tìm y nói chuyện một chút là xong sao?”
“Ta không đi.” Tần Uyển Uyển bức bối: “Tại sao lần nào cũng đều bảo ta đi?”
“Nói cũng đúng.” 38 gật đầu, cảm thấy Tần Uyển Uyển nói có lý: “Sao có thể để con gái dỗ dành chứ? Ta đều dỗ bà xã ta đấy.”
38 vừa nói thế, Tần Uyển Uyển càng khó chịu hơn.
Ngay cả hệ thống còn biết dỗ dành người khác, hệ thống của Giản Hành Chi còn chẳng bằng!
Nàng mím môi, nhìn mình trong hồ nước không nói.
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng thanh niên trêu chọc: “Ngồi đây tức giận à?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mai Tuế Hàn ngồi bên cạnh nàng.
Tần Uyển Uyển nhích sang một bên theo bản năng, cảnh giác hỏi: “Mai công tử?”
Mai Tuế Hàn nghiêng đầu nhìn nàng, giơ tay mở lòng bàn tay, bên trong là một con bướm bị bọc trong linh lực.
Tần Uyển Uyển ngây người, nghe y dịu dàng nói: “Tặng nàng, đừng giận nữa.”
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn bươm bướm, hồi sau mới hoàn hồn, vội lắc đầu: “Không cần, đa tạ.”
Nói xong, nàng giơ tay phá kết giới linh lực, bươm bướm bay ra khỏi lòng bàn tay Mai Tuế Hàn.
Mai Tuế Hàn cũng không để ý, chỉ nói: “Hôm kia thấy nàng cứ nhìn chằm chằm bươm bướm trong tay Giản Hành Chi, ta còn tưởng nàng thích.”
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Giản Hành Chi nhảy lên trên cây, vừa mới nằm xuống đã nghe thấy câu này, động tác y khựng lại, ngước mắt nhìn hai người ven hồ.
“Mai công tử đến đây làm gì?”
Tần Uyển Uyển bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi.
Mai Tuế Hàn không hề che giấu, ngắm trời sao nói: “Thấy nàng không vui, sợ một mình nàng xảy ra chuyện nên đến đây xem thử.
“Mai công tử chu đáo, ta xin ghi nhận tấm lòng.” Tần Uyển Uyển đáp một cách hòa nhã: “Có điều ta muốn ngồi một mình, nếu công tử không có việc gì thì có thể về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Cũng không phải không có việc gì.” Mai Tuế Hàn xoay đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Ta chỉ muốn hỏi nàng thật sự muốn Lạc Hành Chu làm tân lang à?”
Nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển ngước mắt lên.
Mai Tuế Hàn giải thích: “Ta biết nàng không tin ta, vì vậy không yên tâm ta thay thế Lạc Hành Chu.
Nhưng Bạch Vi không phải người mà Lạc Hành Chu có thể đối phó, ta đã gieo quẻ giúp nàng…” Mai Tuế Hàn giơ tay lên, không trung hiện lên một chữ “Hung” màu vàng.
Hắn quay đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Chuyến này, nếu nàng như đi cùng Lạc Hành Chu, ta không yên tâm.”
“Mai công tử.” Tần Uyển Uyển nghe vậy mỉm cười: “Ta và ngài không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ đúng không? Mai công tử nói không yên tâm là lấy thân phận gì để nói?”
Mai Tuế Hàn nghe vậy, suy nghĩ rồi đáp: “Ta có nói, nàng cũng không tin, cần gì phải hỏi ta chứ?”
“Mai công tử không ngại nói thử xem?”
“Ta thích nàng.”
Lời này nói một cách điềm tĩnh thản nhiên, do đó lộ ra một chút lỗ mãng.
Tần Uyển Uyển không lên tiếng.
Xung quanh chỉ có tiếng ve hát ếch kêu, Giản Hành Chi nằm giữa khoảng không yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn trời sao.
Lòng y chua chát, muốn ra ngoài ngăn cản nhưng lấy tư cách gì?
“Thích bao nhiêu?” Thật lâu sau, Tần Uyển Uyển rốt cuộc lên tiếng, hỏi ngược lại một câu.
Giản Hành Chi không dám nhìn hai người họ.
Y muốn đi, không muốn nghe, nhưng lại sợ Mai Tuế Hàn tâm bất chính.
Y chỉ đành tựa cây, giả vờ không tồn tại.
Mai Tuế Hàn nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển, thấp giọng bật cười: “Nếu ta nói bằng với Giản Hành Chi, cô nương có tin hay không?”
Bằng với y?
Giản Hành Chi ngầm phỉ nhổ.
Hắn cũng xứng?
Nhưng Tần Uyển Uyển không phản bác, ngược lại nghiêm túc đáp: “Ta có thể tin.”
Đầu Tần Uyển Uyển bị lừa đá rồi.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Giản Hành Chi.
Nhưng không đợi y nghĩ xong, chợt nghe thấy tiếng gió sắc bén bên cạnh.
Giản Hành Chi đứng bật dậy, nhìn thấy Tần Uyển Uyển ra tay trước, chuôi kiếm Uyên Ngưng đánh thẳng về phía Mai Tuế Hàn!
Giản Hành Chi không hiểu ý Tần Uyển Uyển, không dám làm bừa, siết chặt chuôi kiếm nhìn chiến cuộc.
Động tác Mai Tuế Hàn cực nhanh, ngay giây phút Tần Uyển Uyển tấn công, ngón tay ngưng quyết “xoẹt” một tiếng, ngăn cản Uyên Ngưng trước mặt: “Tần cô nương có ý gì?”
“Ngài muốn ta tin…” Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn Uyên Ngưng: “Vậy ngài rút kiếm Uyên Ngưng một lần xem.”
“Tần cô nương nói đùa rồi.” Mai Tuế Hàn và Tần Uyển Uyển giằng co, vẻ mặt lại vô cùng dìu dàng: “Uyên Ngưng là bội kiếm của nàng, kiếm của kiếm tu tương đương tính mạng, sao ta có thể chạm vào?”
“Ngài không dám?”
Tần Uyển Uyển nói thẳng.
Mai Tuế Hàn cười nói: “Có gì không dám?”
Nói xong, pháp quyết của Mai Tuế Hàn rút lui, giơ tay lên định chạm vào Uyên Ngưng.
Đúng lúc đó, một thanh kiếm chém xuống, Mai Tuế Hàn lập tức rút tay lại, quay đầu thấy Giản Hành Chi đang đứng bên cạnh hai người.
Y nhìn Mai Tuế Hàn, lạnh giọng nói: “Ta có chuyện muốn nói với nàng, cảm phiền.”
“Ta và người không có chuyện để nói.”
Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi, lập tức đứng lên, xoay người bỏ đi.
Sắc mặt Giản Hành Chi hơi khó coi, nhưng y vẫn thu kiếm đuổi theo.
Hai người bước nhanh trong vườn hoa, Giản Hành Chi không lên tiếng, buồn bực đi theo sau Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn y: “Người đi theo ta làm gì?”
“Kiếm của kiếm tu…” Giản Hành Chi gắng gượng, gian nan lên tiếng: “Không thể người khác tùy tiện chạm vào.”
Thần hồn kiếm tu và kiếm nối liền, giao kiếm cho người khác, nếu là kẻ rắp tâm, vậy chẳng khác nào giao mạng cho kẻ đó.
“Ngươi quản ta?” Đương nhiên Tần Uyển Uyển biết chuyện này, nhưng nhớ tới hành động gần đây của y, Tần Uyển Uyển giận sôi máu, nhìn chằm chằm y nói: “Người lấy thân phận gì quản ta?”
Giản Hành Chi không nói nên lời, đột nhiên y hơi hối hận.
Nếu biết nói ra sẽ có kết quả này, y đã không nói, ít nhất vẫn là bạn bè.
Y cố gắng điều chỉnh cảm xúc để mình lý trí một chút, điềm tĩnh lên tiếng: “Ta không có tư cách gì quản nàng, chỉ muốn khuyên nàng.
Thân phận Mai Tuế Hàn không rõ ràng, trước khi chưa xác định y là địch hay bạn, không thể để người khác tùy tiện chạm vào kiếm.”
“Ta tự có dự định của mình.” Tần Uyển Uyển không để ý tới y, chỉ hỏi: “Người tìm ta để nói những chuyện này.”
Giản Hành Chi không trả lời, dường như đang điều chỉnh cảm xúc.
Qua hồi lâu, y mới mở miệng lần nữa: “Chủ yếu ta muốn hỏi nàng một câu, ngày mai có thể để ta thay thế Lạc Hành Chu không? Tu vi của ta cao hơn y, đối phó Bạch Vi cũng nắm chắc hơn.
Chỉ để nàng và y ở một mình, ta… ta không yên tâm.”
“Vậy vì sao lúc nãy người không nói?”
“Ta…” Giản Hành Chi cảm thấy nàng biết rõ rồi còn hỏi, nhưng y vẫn đáp: “Ta lo lắng nếu lúc nãy ta trực tiếp đồng ý, mọi người đều sẽ ép nàng, ta sợ nàng không muốn.”
Tần Uyển Uyển không nói, hiếm khi Giản Hành Chi dịu dàng như thế.
“Tính tình nàng tốt, ta biết nếu mọi người đều ép nàng, nàng để ý đại cục thì sẽ để ta làm.
Nhưng ta biết đêm đó ta đường đột, sợ là lòng nàng không vui, cho nên ta muốn hỏi ý của nàng.”
“Nếu ý của ta là Lạc Hành Chu thì sao?” Tần Uyển Uyển hỏi tiếp.
Giản Hành Chi đờ người, thật ra y không nghĩ Tần Uyển Uyển ghét y đến vậy.
Y đứng yên hồi lâu rồi đáp: “Vậy ta sẽ chuẩn bị thật nhiều cho nàng, nếu như gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nàng nhớ gọi ta.”
“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển tức quá hóa cười: “Người là đồ óc chó!”
Mắng xong, Tần Uyển Uyển phẩy tay áo bỏ đi.
Giản Hành Chi bị nàng mắng tới phát cáu, y đuổi theo sau lưng nàng.
“Ta đây tốt bụng lo lắng cho nàng.
Nàng không cảm kích thì thôi, sao còn mắng ta chứ?”
Tần Uyển Uyển mặc kệ y.
Giản Hành Chi đi sau lưng gạt nhánh cây trên đầu giúp nàng, tiếp tục đuổi theo: “Ta thích nàng, nàng không thích ta thì thôi, ít nhất chúng ta vẫn hợp tác làm nhiệm vụ.
Ta còn phải giúp nàng phi thăng, nàng định giận dỗi với ta như thế cả đời sao?”
“Buổi tối đó là ta kích động, ta tưởng nàng hỏi ta có thích nàng không là vì nàng cũng thích ta.
Ta hiểu sai, ta xin lỗi nàng được không?”
“Ta không có công lao cũng có cực khổ, nàng… nàng không thể nể tình bình thường ta đối tốt với nàng…”
“Người đối tốt với ta khi nào?!”
Tần Uyển Uyển vừa nghe thấy lời này, tức khắc quay đầu lại mắng.
Giản Hành Chi ngây người.
Tần Uyển Uyển vừa tức vừa tủi thân: “Người tặng người ta bươm bướm, còn hoa người ta tặng ta lại là tự ta hái đấy!”
Câu này mắng đến Giản Hành Chi ngớ người, y hoàn hồn chốc lát rồi mới ấp úng: “Đó… đó là đứa bé mà…”
“Ta không nói chuyện này với người.”
Tần Uyển Uyển cảm thấy mình thất thố, không muốn nói chuyện với y.
Đột nhiên ngay lúc nàng xoay người, Giản Hành Chi như bừng tỉnh: “Nàng không thích ta, nàng để ý ta tặng người ta bươm bướm với hoa làm gì?”
Tần Uyển Uyển mím môi không đáp, xách váy bước vào sân viện.
Giản Hành Chi thấy mắt nàng hơi ửng đỏ, nháy mắt nhận ra điều gì: “Có phải nàng thích ta không?”
“Cút!”
Tần Uyển Uyển quát y.
Giản Hành Chi nghe tiếng mắng, nhìn đôi mắt ngập hơi nước của Tần Uyển Uyển, càng nghĩ càng thấy có lý.
Y không dám chạm vào nàng, chạy theo bên cạnh, lúc thì chồm người qua bên trái, lúc thì chồm người qua bên phải: “Tần Uyển Uyển, nàng thích ta đúng không?”
“Nàng nói đi, có phải nàng ghen không, cho nên mấy ngày nay đều không vui?”
“Nàng thích ta, ta hôn nàng xong rồi chạy, cho nên nàng tức giận sao?”
“Ta không thích!”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi đuổi theo đến phiền, chạy thẳng vào phòng, giơ tay lên định đóng cửa.
Giản Hành Chi chen nửa người vào, không cho nàng đóng, truy hỏi: “Nàng không thích ta, vậy vì sao nàng tức giận ta tặng bươm bướm cho Nha Nha?”
“Người cút!”
“Nàng thích ta, sao ngày đó hôn xong lại không nói?”
“Người ra ngoài!” Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Tần Uyển Uyển lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, ra sức xô đẩy y: “Người cút ra ngoài cho ta!”
“Nàng cho ta câu trả lời chắc chắn đi.” Giản Hành Chi chen tại cửa không đi, sáng mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Có phải nàng thích ta không?”
“Đừng đứng lì ở chỗ ta!” Tần Uyển Uyển thấy y được voi đòi tiên, hung dữ đá một cước: “Đi canh Liễu Phi Sương đi! Đi bắt bướm bướm cho người ta đi!”
Một cước này quá mạnh, Giản Hành Chi bị đá văng ra ngoài.
Y khom lưng xoa chỗ bị Tần Uyển Uyển đá, hắng giọng, nói với về phía cửa phòng: “Nàng không nói, ta xem như nàng thích ta đấy!”
“Không thích! Đi nhanh đi!”
“Nàng đừng tức giận, nàng nguôi giận trước đã.” Lần này Giản Hành Chi khôn ra, y đứng dậy, tựa cửa nói chuyện với Tần Uyển Uyển: “Hôm đó, ta tưởng mình hiểu lầm ý nàng, cho rằng nàng không thích ta nên mới chạy đi.
Ta sợ nàng không thích ta, ta quấn lấy nàng thì nàng lại thấy phiền, cho nên mới trốn nàng.
Ta bắt bướm cho Nha Nha, nhưng Nha Nha mới có năm tuổi, nàng đừng nghĩ nhiều.
Mặc dù ta không biết vì sao nàng tức giận, nhưng nàng đừng giận nữa, ta mua hạt dẻ cho nàng được không?”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói ngọt, dán lên bàn không nói, lòng lại dễ chịu hơn nhiều.
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển thật lâu không lên tiếng, nhớ tới chính sự nên không dây dưa nhiều, mỉm cười nói với Tần Uyển Uyển: “Nàng nguôi giận trước đã.
Ta nghe lời nàng, đi bắt bươm bướm cho Liễu Phi Sương.”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển tức tối quát lớn: “Cút!”
Tần Uyển Uyển mắng y, y không để bụng, tươi cười xoay đầu đi tìm Lạc Hành Chu.
Lạc Hành Chu đang tán gẫu với Tạ Cô Đường trở về, chợt đụng mặt Giản Hành Chi.
Lạc Hành Chu còn chưa kịp chào hỏi đã thấy kiếm của Giản Hành Chi vung tới, “phập” một tiếng chém lên cây, kề ngay cổ y.
Kiếm quá nhanh, nếu không phải Giản Hành Chi chủ động dừng tay, y sợ lúc này đầu đã dời chỗ.
Lạc Hành Chu nuốt nước bọt: “Giản… Giản đạo quân…”
“Nói với cậu một chuyện.” Giản Hành Chi tới gần, giọng điệu mang theo chút uy hiếp: “Ngày mai ta giúp cậu, hiểu chưa?”
“Hiểu.” Lạc Hành Chu vừa nghe là biết nói tới cái gì, gật đầu như giã tỏi: “Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ biến mất sạch sẽ, ngài yên tâm.”
“Đa tạ.”
Giản Hành Chi thu kiếm, vui vẻ xoay người.
“Giản đạo quân đi đâu đấy?”
Lạc Hành Chu nhìn phương hướng Giản Hành Chi rời đi thì hơi mù mờ.
Giản Hành Chi vẫy tay: “Đi bảo vệ Liễu Phi Sương, bắt bươm bướm cho cô ta!”
Lạc Hành Chu: “Hả?”
Giản Hành Chi mặc kệ sự kinh ngạc của Lạc Hành Chu, cầm kiếm đi tới vườn hoa, cảm giác ánh trăng dịu dàng, cành liễu yểu điệu.
Cánh bướm dập dờn dưới trăng, y giơ tay dệt linh lực thành lưới.
Lúc Giản Hành Chi bắt bướm, Tần Uyển Uyển đang úp lên bàn rối rắm.
Còn chưa nghĩ ra nên làm hòa hay tiếp tục cãi nhau với Giản Hành Chi, chợt nàng nghe thấy Lạc Hành Chu hoảng hốt chạy vào: “Tần cô nương, không hay rồi, cô đi ngăn Giản đạo quân đi!”
“Sao thế?”
Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ Lạc Hành Chu, lập tức ngẩng đầu: “Y làm gì?”
“Ngài ấy bày trận bắt bươm bướm trong sân, bắt nhiều lắm, nói là muốn tặng cho Phi Sương!”
Tần Uyển Uyển ngây người, Lạc Hành Chu cuống quít: “Phi Sương ghét bướm lắm!”
“Để ta đi xem!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vã chạy ra cửa.
Có điều vừa bước ra, nàng đã nhìn thấy bươm bướm bay thẳng một mạch đến viện nàng ở giống như được thứ gì dẫn dắt, mỗi con bướm đều được linh lực bao bọc để tránh bột phấn phát tán.
Mọi người sửng sốt, bỗng thấy thược dược trồng trong đình chậm rãi nở từng đóa hoa thật to.
Tần Uyển Uyển nhìn bụi hoa và bươm bướm, mất hồi lâu mới lẩm bẩm: “Y thông minh lên rồi…”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Hỏi: “Nhìn thấy hoa và bươm bướm có cảm giác gì?”
Tần Uyển Uyển: “Đáng sợ! Đáng sợ quá!!! Giản Hành Chi thành người rồi!!!”
------oOo------
Bình luận truyện