Vị Quýt Yêu Thích
Chương 45: “Rốt cuộc em có hiểu lầm gì với đàn ông vậy?
Trước kia tính cách Phó Ý rất ngang ngược, người khác không biết nhưng Kiều Sâm biết rất rõ.
Cậu ấy sẽ không xông về phía bạn chửi mắng khí thế ngút trời, cậu ấy sẽ chỉ trực tiếp ấn đầu của bạn xuống đất nghiền ép, giúp bạn nếm chút mùi vị bê tông cốt thép trộn lẫn với đế giày dơ bẩn.
Kiều Sâm vẫn còn nhớ hồi năm nhất đại học, đám người Kiều Hành Trinh lại dám tìm đến thẳng Once, khi đó Kiều Hành Trinh đứng trước mặt bọn họ nói một đống lời tàn nhẫn, sau đó Phó Ý nghe đến không mức không nhịn nổi nữa, trực tiếp tiến lên mạnh tay túm cổ anh ta kéo xuống.
Mà khi tâm tình vị đại gia này không tốt, thường thường đều sẽ có một dấu hiệu không rõ ràng lắm.
Ví dụ như hiện tại, từ trong tiếng lạch cạch này Kiều Sâm rõ ràng ngửi ra được cái mùi “Tôi khuyên mấy người tốt nhất đừng quấy rầy ông đây tán gái”.
“Hi Hi, không phải em nói muốn ăn macaron của quán đối diện sao?” Anh rất am hiểu lòng người mà kéo Lương Hi đứng dậy: “Bây giờ chắc là tiệm mở cửa rồi, chúng ta đi xem xem?”
Lực của động tác không cho phép Lương Hi chống cự, mang cô ấy vẫn đang mơ hồ ra khỏi phòng.
Nghe tiếng khung cửa và cửa gỗ va chạm tiếng vang nặng nề, Khương Như Vũ chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: “Có phải anh đe dọa đàn anh Kiều không?”
“Cậu ấy có chỗ nào anh có thể đe dọa chứ.” Phó Ý lười biếng khẽ hừ một tiếng rồi mỉm cười, cầm máy sấy tóc lên: “Anh sấy tóc cho em?”
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Khương Như Vũ không còn cảm giác gò bó nên ngay lập tức ngả người ngồi xuống ghế như quan lớn đáp: “Được ạ.”
Không cần tự mình ra tay, dĩ nhiên là Khương Như Vũ vui vẻ thoải mái tự do tự tại, vừa đưa há cảo tôm vào miệng vừa tận hưởng phục vụ cao cấp đến từ bạn trai.
Túi đồ ăn bọn họ mua cho cô có mấy món điểm tâm, số lượng không lớn, ngược lại chủng loại khá phong phú, đều là món cô thích ăn, chắc là Lương Hi chọn cho cô.
Cô thoải mái híp mắt ăn phân nửa, khi ánh mắt tùy ý liếc đến bao bì đóng gói, chợt ngồi dậy.
Vừa nãy chỉ lo xấu hổ, bây giờ mới phát hiện gói đồ ăn họ đưa cho cô là điểm tâm của Phú Cẩm Hiên.
“Mọi người vừa đi Phú Cẩm hiên uống trà sao?” Cô nghiêng đầu suy nghĩ nhìn anh, trong đôi mắt lóe lên sự ngờ vực.
Phú Cẩm Hiên là nhà hàng trà bánh kiểu Hongkong được gắn sao Michelin, có lần Khương Vân Trí đưa cô tới đây cô có liếc qua mấy lần giá cả, chủ yếu đều là người có tiền mới có thể đến đây, một buổi trà bánh đủ để một người bình thường ăn mười lần món trà bánh thông thường rồi; nói cách khác, đồ của nhà hàng này không phải món ăn mà là của trời.
“Hả?” Phó Ý không nghe rõ, tắt máy sấy trong tay, ý bảo cô nói lại lần nữa.
“Phú Cẩm Hiên.” Khương Như Vũ lật mặt trước của túi đựng rồi giơ logo của Phú Cẩm Hiên ra trước mặt anh.
Đáy mắt Phó Ý hiện lên một tia mờ mịt thoáng qua rồi biến mất, sau đó lập tức phản ứng kịp: “Ừ, là ăn ở đấy.”
“Nếu như em nhớ không lầm, chỗ bọn họ một lồng há cảo tôm cũng vượt quá 100 tệ.” Khương Như Vũ càng mờ mịt: “Có phải anh lén trúng xổ số không nói cho em biết không?”
“Sao có thể, nhất định phải dẫn cô bé nhà ta đi cùng hưởng phú quý.” Anh tận dụng vị trí này xoa xoa đỉnh đầu cô: “Là Kiều Sâm dẫn bọn anh đi, anh cũng không biết lại đắt như vậy.”
“Vậy có phải anh muốn cùng anh ấy chia AA*?” Vẻ mặt của Khương Như Vũ cũng không vì nghe được Kiều Sâm dẫn đi mà nhẹ nhõm đi ít nhiều, ngược lại càng nghiêm túc: “Bữa ăn này của mọi người hết bao nhiêu tiền?”
*Chia đều tiền trêи mỗi đầu người, thường trong những dịp tụ tập ăn uống.
Phó Ý im lặng cong môi.
Còn tưởng rằng bị cô gái nhỏ nhín thấu rồi, thì ra là cô đang lo lắng cho mình không trả nổi tiền cơm.
“Sao thế?” Ngón tay anh quấn quanh lọn tóc cô: “Em định giúp anh trả tiền hả?”
“Nếu như mấy anh không ăn nhiều quá, chắc là em có thể.” Khương Như Vũ nghiêm túc nói: “Tháng này em không ra ngoài chơi nhiều, còn dư lại không ít tiền.”
Nói đến đây, cô chợt hơi do dự, ngay sau đó dè dặt cẩn thận hỏi anh: “À… Hai người đàn ông các anh đi uống trà, còn kéo theo cả Lương Hi, chắc là không ăn đến 1500 tệ chứ…?”
Đột nhiên Khương Như Vũ cảm thấy Kiều Sâm thật sự không phải người, cùng phòng ký túc với Phó Ý ba năm, còn không rõ tình huống gia đình anh sao? lại có thể dẫn Phó Ý đến Phú Cẩm Hiên ăn rồi chia AA, là muốn anh đã ngủ gầm cầu còn phải bán mình trả nợ sao?
Vốn dĩ cô còn chuẩn bị vì tình yêu tươi đẹp của Lương Hi mà rơi lệ, bây giờ cô bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác, chị em tốt gả nhầm cho tên đàn ông cặn bã.
“Nghĩ gì thế?” Phó Ý vừa nhìn là biết cô lại nghĩ lệch đi đâu rồi, vẻ cong môi ban đầu đã hạ xuống, còn mơ hồ có cảm giác phun lửa: “Giữa anh và Kiều Sâm chưa bao giờ chia AA.”
“Anh cũng có mời anh ấy ăn cơm phải không?” Khương Như Vũ quay người lại, nhìn bản thân và Phó Ý trong gương: “Bình thường hai người đi ra ngoài ăn gì?”
“Cái gì cũng có cả.” Anh mở máy sấy ở mức thấp nhất: “Mấy quán ăn thông thường.”
“Quán ven đường sao?” Khương Như Vũ hơi dừng lại.
“Ừm.” Phó Ý trở lại vẻ thờ ơ như thường ngày.
Động tác gắp đồ ăn của Khương Như Vũ dừng lại, buông đũa xuống.
Quán ăn ven đường và Phú Cẩm Hiên.
“...?” Sợi tóc anh đang nắm trong tay chợt trượt xuống, Khương Như Vũ quay đầu lại, có hơi khó tin lại có phần xem thường: “Vậy có phải bây giờ anh đang, ăn bám phụ nữ?”
Phó Ý: “...”
Phó Ý giận đến bật cười.
Lần này anh thật sự nếm được mùi vị tự bê đá đập chân mình khó chịu cỡ nào.
Ăn bám phụ nữ.
Mọi lần đầu tiên của tiểu thiếu gia nhà họ Phó đều được dâng tặng cho cô bạn gái bé nhỏ không biết trời cao đất dày trước mặt này.
Máy sấy tóc được điều chỉnh đến mức lớn nhất, Phó Ý tăng thêm sức, dùng tốc độ nhanh nhất sấy khô tóc cô xong thì đặt máy sấy tóc lên bàn đến cạch một tiếng.
Sau đó cúi người xuống, chính là ở tư thế này đè sát xuống, từ trong gương nhìn qua giống như là anh ôm cô vào ngực từ phía sau.
Anh chậm rãi cúi đầu, cọ cằm lên phía trêи mắt cô, rõ ràng là hành động hết sức thân mật nhưng lại bị anh làm rất cứng rắn còn có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
“Em gái nhỏ, rốt cuộc em có hiểu lầm gì với đàn ông vậy?”
“Không nói anh đi làm trai bao thì nghi ngờ anh ăn bám phụ nữ?”
“...”
Khương Như Vũ bị anh cọ đến nổi da gà, mặc dù không bằng lòng lắm nhưng vẫn thành thật biện giải cho mình: “Cũng không phải là em cố ý, chỉ là sinh hoạt hàng ngày của anh…”
“Sinh hoạt hàng ngày của anh làm sao?” Anh hừ lạnh một tiếng.
“Phó Ý, anh không cảm thấy anh không hề giống trước đây một chút nào sao?” Không tìm được lý do qua loa lấy lệ, cô bèn thẳng thắn nói lời thật lòng.
Phó Ý không lên tiếng, tỏ ý cô cứ tiếp tục nói.
“Chính là, mặc dù khi anh còn làm gia sư cho em, anh chỉ hơi cợt nhả.” Khương Như Vũ nghiêm túc nói: “Nhưng đó cũng là cợt nhả trong giới hạn, không giống như bây giờ…”
Dường như là cô nghĩ không ra từ nào để hình dung, vắt óc nghĩ hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Có cảm giác là bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu cũng có thể động ɖu͙ƈ.”
Có lẽ là chột dạ, càng nói đến cuối giọng Khương Như Vũ càng nhỏ.
Cợt nhả trong giới hạn.
Có thể động ɖu͙ƈ mọi lúc mọi nơi.
Phó Ý tức đến nghiến răng, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn ra tay mở não của cô gái nhỏ này ra xem xem cấu tạo rốt cuộc thần kỳ đến mức nào.
Nặng nề thở ra một hơi, anh đứng thẳng người, bắt đầu suy nghĩ liệu đời này anh còn có thể uốn nắn lại những suy nghĩ cổ quái kỳ lạ của cô về bình thường được không.
Khương Như Vũ nhìn anh ban đầu bị tức giận vẫn mang theo chút ý cười đang dần dần thu lại, đến cuối cùng thẳng người, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào gương.
Trong lòng cảm thấy hoảng loạn vô cớ.
Không phải chứ, anh sẽ không tức giận nhỉ?
Mặc dù anh rất cợt nhả… nhưng mấy lời cô nói khẳng định cũng có phần đùa giỡn mà!
Sao mà nghiêm túc như vậy?
Khương Như Vũ lại ngước mắt lên nhìn anh, người sau lưng vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt không mỉm cười khiến trong lòng cô càng nhìn càng hoảng sợ.
Xong rồi, vẫn nên dỗ dành anh thôi, trong lòng Khương Như Vũ im lặng mà thở dài, hình như đúng là bản thân có hơi quá đáng, mấy lời nói đó đặt trêи người đàn ông nào thì họ cũng không vui vẻ gì.
Cô lẳng lặng không lên tiếng cầm lược khách sạn bày sẵn lên chải đầu, sau đó ở tư thế xoay người lại, nửa quỳ trêи ghế, hai tay đặt trêи lưng ghế, kề sát mặt vào, chỉ lộ ra ánh mắt nai con chăm chú nhìn anh.
Nhìn anh vài giây, cô phát hiện ngoại trừ liếc mắt nhìn cô thì thật sự Phó Ý không có động tĩnh nào lớn, cô mím môi, vịn vào bàn đứng lên từ trêи ghế ngồi.
Ghế của khách sạn không tính là quá cao, nhưng sau khi cô đứng lên vẫn cao hơn Phó Ý một cái đầu.
“Anh tức giận phải không?” Một tay cô vịn vào lưng ghế, tay còn lại chọc học vào gò má của anh.
Thật sự Phó Ý cũng không tức giận lắm, dù sao thì tiểu tổ tông là do mình cưng chiều mà ra, nhưng mà lúc này nghe cô hỏi vậy chợt nghiêm mặt, cứng nhắc đáp lại.
Anh thừa nhận, Khương Như Vũ thật sự hoảng loạn luôn.
Do dự chốc lát, cô bĩu môi, cánh tay vòng qua cổ anh, lúc này đôi môi bày ra một độ cong mỏng, hôn lên môi anh như chuồn chuồn đạp nước.
“Em nói đùa mà.” Không dám nhìn vẻ mặt anh, Khương Như Vũ tựa như oán giận lẩm bẩm: “Anh không thể giận em được…”
Thấy Phó Ý vẫn chưa lên tiếng, trong đầu Khương Như Vũ thoáng hiện lên đủ mọi khả năng, loại trừ mấy trường hợp, chỉ còn lại một kiểu, thậm chí cô cảm thấy khả năng này rất hoang đường: “Không phải là anh đang… tự ti đấy chứ?”
“?” Cuối cùng Phó Ý không nhịn được, cười khẩy: “Em nói anh tự ti…?”
Khương Như Vũ bị vẻ mặt của anh làm cho sợ hết hồn, theo bản năng gật đầu, còn không kịp thu lại sự kinh hoàng trong mắt.
Sắc mặt của anh từ không biểu cảm biến thành không thể tin được rồi lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ban đầu, mặc cho cô ôm cổ, châm biếm cong cong môi, cuối cùng…
“Vậy em có thể hôn anh lần nữa không?” Anh rũ mắt, gần như cố chịu đựng nhẹ giọng hỏi: “Đền bù nội tâm bị thương của anh một chút?”
Khương Như Vũ: “...”
Phó Ý, tên đàn ông xấu xa này.
Sao có thể diễn như vậy???
Thế mà cô còn thật sự tin anh.
Thế mà cô còn thật sự nghiêm túc lại sợ hãi nghiêm trọng!!!
“Anh…” Cô cắn răng buông anh ra, lùi về sau một bước, ngồi trêи bàn, sau khi kéo dãn khoảng cách với anh mới không nhịn được lên án: “Sao anh không đi Cannes? Không đi tranh đoạt giải diễn viên xuất sắc ở Oscar thật có lỗi với kỹ năng diễn xuất này của anh!”
Tiếng cười Phó Ý vẫn luôn kìm nén trong cổ họng cuối cùng cũng bật ra ngoài.
Tiếng cười vô cùng vui vẻ phát ra từ lồng ngực đến giọng nói, trong con ngươi nhìn cô tràn đầy chê cười: “Em gái nhỏ, là đẳng cấp của em quá thấp.”
Kia là ba từ anh từng thích nhất khi dùng để gọi cô, âm đọc vô cùng rõ ràng, trong câu nói thoáng hiện lên ý khiêu khích, giống như là đang chê cười cô.
Khương Như Vũ, em là đồ ngốc, thế mà cũng có thể tin.
Hai tay Khương Như Vũ chống trêи mặt bàn, đối với sự thật bản thân đọ sức cùng Phó Ý luôn ở thế yếu thì càng nghĩ càng giận, cảm giác mình luôn bị tên đàn ông xấu xa này làm vài hành động không đứng đắn, bất kể là lời nói hay hành vi.
Thấy rõ sự thật này, Khương Như Vũ cảm thấy hình như mình bị sỉ nhục rất lớn.
Cô thật sự không cam lòng.
Cô quyết định mặc kệ ra sao, nhất định phải là chút gì đó, không thể để người hiền lành bị ức hϊế͙p͙.
Địa vị “Người yếu” một khi được thiết lập, muốn vùng lên sẽ rất khó.
Phó Ý nhìn vẻ mặt cô bạn gái nhỏ nhà mình càng lúc càng nghiêm túc, đôi môi mím chặt, giống như đang ở sát biên giới sắp nổi giận.
Anh sờ sờ cằm, tự ngẫm có phải bản thân hơi quá đáng không, đang suy nghĩ xem dùng cách gì mới có thể dỗ cô, cô gái nhỏ vẫn luôn căng mặt đột nhiên động đậy.
Một tiếng vang hơi chói tai, cái ghế ngăn cách suy nhất giữa hai người đã biến mất trong phạm vi tầm mắt của anh.
Giây kế tiếp, cổ áo của anh bị người ta nắm lấy, sức lực cực lớn kéo anh về phía trước, trêи môi chợt chạm vào một nơi mềm mại.
Ngay sau đó trêи môi truyền đến cảm giác đau đớn, có lẽ là bị cắn rách da.
“Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao.” Khương Như Vũ nhớ lại tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết và phim truyền hình, cứng rắn học theo khẩu khí và giọng điệu của họ, phóng đãng lại ngả ngớn nói: “Miễn là anh phục vụ em tốt…”
“Thì muốn gì cũng được.”
Cậu ấy sẽ không xông về phía bạn chửi mắng khí thế ngút trời, cậu ấy sẽ chỉ trực tiếp ấn đầu của bạn xuống đất nghiền ép, giúp bạn nếm chút mùi vị bê tông cốt thép trộn lẫn với đế giày dơ bẩn.
Kiều Sâm vẫn còn nhớ hồi năm nhất đại học, đám người Kiều Hành Trinh lại dám tìm đến thẳng Once, khi đó Kiều Hành Trinh đứng trước mặt bọn họ nói một đống lời tàn nhẫn, sau đó Phó Ý nghe đến không mức không nhịn nổi nữa, trực tiếp tiến lên mạnh tay túm cổ anh ta kéo xuống.
Mà khi tâm tình vị đại gia này không tốt, thường thường đều sẽ có một dấu hiệu không rõ ràng lắm.
Ví dụ như hiện tại, từ trong tiếng lạch cạch này Kiều Sâm rõ ràng ngửi ra được cái mùi “Tôi khuyên mấy người tốt nhất đừng quấy rầy ông đây tán gái”.
“Hi Hi, không phải em nói muốn ăn macaron của quán đối diện sao?” Anh rất am hiểu lòng người mà kéo Lương Hi đứng dậy: “Bây giờ chắc là tiệm mở cửa rồi, chúng ta đi xem xem?”
Lực của động tác không cho phép Lương Hi chống cự, mang cô ấy vẫn đang mơ hồ ra khỏi phòng.
Nghe tiếng khung cửa và cửa gỗ va chạm tiếng vang nặng nề, Khương Như Vũ chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: “Có phải anh đe dọa đàn anh Kiều không?”
“Cậu ấy có chỗ nào anh có thể đe dọa chứ.” Phó Ý lười biếng khẽ hừ một tiếng rồi mỉm cười, cầm máy sấy tóc lên: “Anh sấy tóc cho em?”
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Khương Như Vũ không còn cảm giác gò bó nên ngay lập tức ngả người ngồi xuống ghế như quan lớn đáp: “Được ạ.”
Không cần tự mình ra tay, dĩ nhiên là Khương Như Vũ vui vẻ thoải mái tự do tự tại, vừa đưa há cảo tôm vào miệng vừa tận hưởng phục vụ cao cấp đến từ bạn trai.
Túi đồ ăn bọn họ mua cho cô có mấy món điểm tâm, số lượng không lớn, ngược lại chủng loại khá phong phú, đều là món cô thích ăn, chắc là Lương Hi chọn cho cô.
Cô thoải mái híp mắt ăn phân nửa, khi ánh mắt tùy ý liếc đến bao bì đóng gói, chợt ngồi dậy.
Vừa nãy chỉ lo xấu hổ, bây giờ mới phát hiện gói đồ ăn họ đưa cho cô là điểm tâm của Phú Cẩm Hiên.
“Mọi người vừa đi Phú Cẩm hiên uống trà sao?” Cô nghiêng đầu suy nghĩ nhìn anh, trong đôi mắt lóe lên sự ngờ vực.
Phú Cẩm Hiên là nhà hàng trà bánh kiểu Hongkong được gắn sao Michelin, có lần Khương Vân Trí đưa cô tới đây cô có liếc qua mấy lần giá cả, chủ yếu đều là người có tiền mới có thể đến đây, một buổi trà bánh đủ để một người bình thường ăn mười lần món trà bánh thông thường rồi; nói cách khác, đồ của nhà hàng này không phải món ăn mà là của trời.
“Hả?” Phó Ý không nghe rõ, tắt máy sấy trong tay, ý bảo cô nói lại lần nữa.
“Phú Cẩm Hiên.” Khương Như Vũ lật mặt trước của túi đựng rồi giơ logo của Phú Cẩm Hiên ra trước mặt anh.
Đáy mắt Phó Ý hiện lên một tia mờ mịt thoáng qua rồi biến mất, sau đó lập tức phản ứng kịp: “Ừ, là ăn ở đấy.”
“Nếu như em nhớ không lầm, chỗ bọn họ một lồng há cảo tôm cũng vượt quá 100 tệ.” Khương Như Vũ càng mờ mịt: “Có phải anh lén trúng xổ số không nói cho em biết không?”
“Sao có thể, nhất định phải dẫn cô bé nhà ta đi cùng hưởng phú quý.” Anh tận dụng vị trí này xoa xoa đỉnh đầu cô: “Là Kiều Sâm dẫn bọn anh đi, anh cũng không biết lại đắt như vậy.”
“Vậy có phải anh muốn cùng anh ấy chia AA*?” Vẻ mặt của Khương Như Vũ cũng không vì nghe được Kiều Sâm dẫn đi mà nhẹ nhõm đi ít nhiều, ngược lại càng nghiêm túc: “Bữa ăn này của mọi người hết bao nhiêu tiền?”
*Chia đều tiền trêи mỗi đầu người, thường trong những dịp tụ tập ăn uống.
Phó Ý im lặng cong môi.
Còn tưởng rằng bị cô gái nhỏ nhín thấu rồi, thì ra là cô đang lo lắng cho mình không trả nổi tiền cơm.
“Sao thế?” Ngón tay anh quấn quanh lọn tóc cô: “Em định giúp anh trả tiền hả?”
“Nếu như mấy anh không ăn nhiều quá, chắc là em có thể.” Khương Như Vũ nghiêm túc nói: “Tháng này em không ra ngoài chơi nhiều, còn dư lại không ít tiền.”
Nói đến đây, cô chợt hơi do dự, ngay sau đó dè dặt cẩn thận hỏi anh: “À… Hai người đàn ông các anh đi uống trà, còn kéo theo cả Lương Hi, chắc là không ăn đến 1500 tệ chứ…?”
Đột nhiên Khương Như Vũ cảm thấy Kiều Sâm thật sự không phải người, cùng phòng ký túc với Phó Ý ba năm, còn không rõ tình huống gia đình anh sao? lại có thể dẫn Phó Ý đến Phú Cẩm Hiên ăn rồi chia AA, là muốn anh đã ngủ gầm cầu còn phải bán mình trả nợ sao?
Vốn dĩ cô còn chuẩn bị vì tình yêu tươi đẹp của Lương Hi mà rơi lệ, bây giờ cô bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác, chị em tốt gả nhầm cho tên đàn ông cặn bã.
“Nghĩ gì thế?” Phó Ý vừa nhìn là biết cô lại nghĩ lệch đi đâu rồi, vẻ cong môi ban đầu đã hạ xuống, còn mơ hồ có cảm giác phun lửa: “Giữa anh và Kiều Sâm chưa bao giờ chia AA.”
“Anh cũng có mời anh ấy ăn cơm phải không?” Khương Như Vũ quay người lại, nhìn bản thân và Phó Ý trong gương: “Bình thường hai người đi ra ngoài ăn gì?”
“Cái gì cũng có cả.” Anh mở máy sấy ở mức thấp nhất: “Mấy quán ăn thông thường.”
“Quán ven đường sao?” Khương Như Vũ hơi dừng lại.
“Ừm.” Phó Ý trở lại vẻ thờ ơ như thường ngày.
Động tác gắp đồ ăn của Khương Như Vũ dừng lại, buông đũa xuống.
Quán ăn ven đường và Phú Cẩm Hiên.
“...?” Sợi tóc anh đang nắm trong tay chợt trượt xuống, Khương Như Vũ quay đầu lại, có hơi khó tin lại có phần xem thường: “Vậy có phải bây giờ anh đang, ăn bám phụ nữ?”
Phó Ý: “...”
Phó Ý giận đến bật cười.
Lần này anh thật sự nếm được mùi vị tự bê đá đập chân mình khó chịu cỡ nào.
Ăn bám phụ nữ.
Mọi lần đầu tiên của tiểu thiếu gia nhà họ Phó đều được dâng tặng cho cô bạn gái bé nhỏ không biết trời cao đất dày trước mặt này.
Máy sấy tóc được điều chỉnh đến mức lớn nhất, Phó Ý tăng thêm sức, dùng tốc độ nhanh nhất sấy khô tóc cô xong thì đặt máy sấy tóc lên bàn đến cạch một tiếng.
Sau đó cúi người xuống, chính là ở tư thế này đè sát xuống, từ trong gương nhìn qua giống như là anh ôm cô vào ngực từ phía sau.
Anh chậm rãi cúi đầu, cọ cằm lên phía trêи mắt cô, rõ ràng là hành động hết sức thân mật nhưng lại bị anh làm rất cứng rắn còn có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
“Em gái nhỏ, rốt cuộc em có hiểu lầm gì với đàn ông vậy?”
“Không nói anh đi làm trai bao thì nghi ngờ anh ăn bám phụ nữ?”
“...”
Khương Như Vũ bị anh cọ đến nổi da gà, mặc dù không bằng lòng lắm nhưng vẫn thành thật biện giải cho mình: “Cũng không phải là em cố ý, chỉ là sinh hoạt hàng ngày của anh…”
“Sinh hoạt hàng ngày của anh làm sao?” Anh hừ lạnh một tiếng.
“Phó Ý, anh không cảm thấy anh không hề giống trước đây một chút nào sao?” Không tìm được lý do qua loa lấy lệ, cô bèn thẳng thắn nói lời thật lòng.
Phó Ý không lên tiếng, tỏ ý cô cứ tiếp tục nói.
“Chính là, mặc dù khi anh còn làm gia sư cho em, anh chỉ hơi cợt nhả.” Khương Như Vũ nghiêm túc nói: “Nhưng đó cũng là cợt nhả trong giới hạn, không giống như bây giờ…”
Dường như là cô nghĩ không ra từ nào để hình dung, vắt óc nghĩ hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Có cảm giác là bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu cũng có thể động ɖu͙ƈ.”
Có lẽ là chột dạ, càng nói đến cuối giọng Khương Như Vũ càng nhỏ.
Cợt nhả trong giới hạn.
Có thể động ɖu͙ƈ mọi lúc mọi nơi.
Phó Ý tức đến nghiến răng, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn ra tay mở não của cô gái nhỏ này ra xem xem cấu tạo rốt cuộc thần kỳ đến mức nào.
Nặng nề thở ra một hơi, anh đứng thẳng người, bắt đầu suy nghĩ liệu đời này anh còn có thể uốn nắn lại những suy nghĩ cổ quái kỳ lạ của cô về bình thường được không.
Khương Như Vũ nhìn anh ban đầu bị tức giận vẫn mang theo chút ý cười đang dần dần thu lại, đến cuối cùng thẳng người, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào gương.
Trong lòng cảm thấy hoảng loạn vô cớ.
Không phải chứ, anh sẽ không tức giận nhỉ?
Mặc dù anh rất cợt nhả… nhưng mấy lời cô nói khẳng định cũng có phần đùa giỡn mà!
Sao mà nghiêm túc như vậy?
Khương Như Vũ lại ngước mắt lên nhìn anh, người sau lưng vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt không mỉm cười khiến trong lòng cô càng nhìn càng hoảng sợ.
Xong rồi, vẫn nên dỗ dành anh thôi, trong lòng Khương Như Vũ im lặng mà thở dài, hình như đúng là bản thân có hơi quá đáng, mấy lời nói đó đặt trêи người đàn ông nào thì họ cũng không vui vẻ gì.
Cô lẳng lặng không lên tiếng cầm lược khách sạn bày sẵn lên chải đầu, sau đó ở tư thế xoay người lại, nửa quỳ trêи ghế, hai tay đặt trêи lưng ghế, kề sát mặt vào, chỉ lộ ra ánh mắt nai con chăm chú nhìn anh.
Nhìn anh vài giây, cô phát hiện ngoại trừ liếc mắt nhìn cô thì thật sự Phó Ý không có động tĩnh nào lớn, cô mím môi, vịn vào bàn đứng lên từ trêи ghế ngồi.
Ghế của khách sạn không tính là quá cao, nhưng sau khi cô đứng lên vẫn cao hơn Phó Ý một cái đầu.
“Anh tức giận phải không?” Một tay cô vịn vào lưng ghế, tay còn lại chọc học vào gò má của anh.
Thật sự Phó Ý cũng không tức giận lắm, dù sao thì tiểu tổ tông là do mình cưng chiều mà ra, nhưng mà lúc này nghe cô hỏi vậy chợt nghiêm mặt, cứng nhắc đáp lại.
Anh thừa nhận, Khương Như Vũ thật sự hoảng loạn luôn.
Do dự chốc lát, cô bĩu môi, cánh tay vòng qua cổ anh, lúc này đôi môi bày ra một độ cong mỏng, hôn lên môi anh như chuồn chuồn đạp nước.
“Em nói đùa mà.” Không dám nhìn vẻ mặt anh, Khương Như Vũ tựa như oán giận lẩm bẩm: “Anh không thể giận em được…”
Thấy Phó Ý vẫn chưa lên tiếng, trong đầu Khương Như Vũ thoáng hiện lên đủ mọi khả năng, loại trừ mấy trường hợp, chỉ còn lại một kiểu, thậm chí cô cảm thấy khả năng này rất hoang đường: “Không phải là anh đang… tự ti đấy chứ?”
“?” Cuối cùng Phó Ý không nhịn được, cười khẩy: “Em nói anh tự ti…?”
Khương Như Vũ bị vẻ mặt của anh làm cho sợ hết hồn, theo bản năng gật đầu, còn không kịp thu lại sự kinh hoàng trong mắt.
Sắc mặt của anh từ không biểu cảm biến thành không thể tin được rồi lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ban đầu, mặc cho cô ôm cổ, châm biếm cong cong môi, cuối cùng…
“Vậy em có thể hôn anh lần nữa không?” Anh rũ mắt, gần như cố chịu đựng nhẹ giọng hỏi: “Đền bù nội tâm bị thương của anh một chút?”
Khương Như Vũ: “...”
Phó Ý, tên đàn ông xấu xa này.
Sao có thể diễn như vậy???
Thế mà cô còn thật sự tin anh.
Thế mà cô còn thật sự nghiêm túc lại sợ hãi nghiêm trọng!!!
“Anh…” Cô cắn răng buông anh ra, lùi về sau một bước, ngồi trêи bàn, sau khi kéo dãn khoảng cách với anh mới không nhịn được lên án: “Sao anh không đi Cannes? Không đi tranh đoạt giải diễn viên xuất sắc ở Oscar thật có lỗi với kỹ năng diễn xuất này của anh!”
Tiếng cười Phó Ý vẫn luôn kìm nén trong cổ họng cuối cùng cũng bật ra ngoài.
Tiếng cười vô cùng vui vẻ phát ra từ lồng ngực đến giọng nói, trong con ngươi nhìn cô tràn đầy chê cười: “Em gái nhỏ, là đẳng cấp của em quá thấp.”
Kia là ba từ anh từng thích nhất khi dùng để gọi cô, âm đọc vô cùng rõ ràng, trong câu nói thoáng hiện lên ý khiêu khích, giống như là đang chê cười cô.
Khương Như Vũ, em là đồ ngốc, thế mà cũng có thể tin.
Hai tay Khương Như Vũ chống trêи mặt bàn, đối với sự thật bản thân đọ sức cùng Phó Ý luôn ở thế yếu thì càng nghĩ càng giận, cảm giác mình luôn bị tên đàn ông xấu xa này làm vài hành động không đứng đắn, bất kể là lời nói hay hành vi.
Thấy rõ sự thật này, Khương Như Vũ cảm thấy hình như mình bị sỉ nhục rất lớn.
Cô thật sự không cam lòng.
Cô quyết định mặc kệ ra sao, nhất định phải là chút gì đó, không thể để người hiền lành bị ức hϊế͙p͙.
Địa vị “Người yếu” một khi được thiết lập, muốn vùng lên sẽ rất khó.
Phó Ý nhìn vẻ mặt cô bạn gái nhỏ nhà mình càng lúc càng nghiêm túc, đôi môi mím chặt, giống như đang ở sát biên giới sắp nổi giận.
Anh sờ sờ cằm, tự ngẫm có phải bản thân hơi quá đáng không, đang suy nghĩ xem dùng cách gì mới có thể dỗ cô, cô gái nhỏ vẫn luôn căng mặt đột nhiên động đậy.
Một tiếng vang hơi chói tai, cái ghế ngăn cách suy nhất giữa hai người đã biến mất trong phạm vi tầm mắt của anh.
Giây kế tiếp, cổ áo của anh bị người ta nắm lấy, sức lực cực lớn kéo anh về phía trước, trêи môi chợt chạm vào một nơi mềm mại.
Ngay sau đó trêи môi truyền đến cảm giác đau đớn, có lẽ là bị cắn rách da.
“Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao.” Khương Như Vũ nhớ lại tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết và phim truyền hình, cứng rắn học theo khẩu khí và giọng điệu của họ, phóng đãng lại ngả ngớn nói: “Miễn là anh phục vụ em tốt…”
“Thì muốn gì cũng được.”
Bình luận truyện