Vị Vương Công Cuối Cùng
Chương 27: Tan chảy (2)
Đầu tháng Mười một, Shuji hẹn hò với một một cô gái Nhật Bản.
Cô gái tên là Yuriko, theo cha mẹ sang Trung Quốc làm ăn sinh sống ở đất Đông Bắc này đã được bảy năm. Cha mẹ cô quen biết Ishida Hideyoshi đã lâu, phụ huynh hai bên dắt mối cho họ gặp mặt. Yuriko xinh xắn dễ thương, dung mạo vô cùng mỹ lệ, lúc cười, mắt cong thành hai vành trăng non, chóp mũi hơi vểnh, cằm rất nhọn.
Trước khi tới Trung Quốc, Yuriko từng sống cùng ông bà ở Kyoto hai năm. Đề tài gợi chuyện giữa Shuji và cô chính là bắt đầu từ cái thành thị mà cả hai đều hiểu biết này, dần dần chuyển sang những nơi họ từng sinh sống rồi đến thành Phụng Thiên mà họ đang ở hiện tại. Căn nguyên của hảo cảm ban đầu Shuji dành cho Yuriko là qua chủ đề về thành Phụng Thiên, bởi cô có cùng sự hài lòng và ấn tượng khách quan đối với nơi đây giống như Shuji. Cô không giống với đa số những người Nhật Bản vừa hưởng thụ ưu đãi và đặc quyền, vừa vênh mặt kênh kiệu phê bình mà Shuji biết.
Dù rằng đánh giá của Yuriko là căn cứ vào những chuyện rất nhỏ nhặt:
“Năm trước em nhờ chị họ mang hạt giống củ cải đỏ sang đây, trồng trong vườn hoa sau tiết cốc vũ (*), sinh trưởng vô cùng tươi tốt, đến tháng Tư thu hoạch được rất nhiều, ăn mãi không hết, mẹ em đem đi ướp giấm. Sau đó lại trồng tiếp, tháng Bảy lại chín thêm được mấy cây. Mẹ em nói, là do nơi này khí hậu tốt. Đất đai ở đây toàn là đất đen, Azuma-kun hẳn cũng chú ý đến phải không? Đó là loại thổ nhưỡng có dinh dưỡng, trồng cái gì cũng đều sinh trưởng rất tốt.”
(*) Tiết cốc vũ là một trong hai mươi tư tiết trong năm, vào khoảng 19, 20 tháng Tư âm lịch tức cỡ trung tuần tháng Ba dương lịch.
…
“Buổi sáng ăn xong bữa sáng, tài xế sẽ đưa cha em đến cơ quan, chú ấy đi đường vòng đến cửa Bắc Lăng, em xuống xe ở đó, mặc quần áo thể thao chạy bộ một lúc. Chim khách và quạ đen ở đây rất nhiều, mùa hè trong hồ nước nở đầy hoa sen, lá to thế này này (Yuriko nói đến đây thì dang hai tay ra minh họa, Shuji cúi đầu cười, nghĩ bụng: Vẫn còn trẻ con lắm). Sóc ở đây cũng to nữa, không sợ người, còn rất lanh lợi chạy tới gần em ăn bánh bích quy và trái cây trong tay em.”
…
“Bảo mẫu nhà em tên là cô Phượng, từ lúc ở Cáp Nhĩ Tân đã bắt đầu vào nhà chăm sóc cho em rồi. Các con trai của cô ấy đều làm việc đốn củi vận chuyển gỗ trong lâm trường. Em từng gặp họ hai lần, hiền lành đôn hậu, thích ăn mì Trung Quốc. Hằng năm cứ đến mùa xuân, con trai cô Phượng đều sẽ nhờ người mang những rổ quả mọng từ công trường tới, trên dưới đều lót băng, bên ngoài bọc vải gói đồ vừa dày vừa nặng, mang tới nơi, lúc em ăn vẫn còn tươi mới. Có một loại quả mọng ở Nhật Bản không có, màu tím, hai đầu nhòn nhọn, bên trên đính lá cây hình răng cưa, mùi vị siêu ngon… Azuma-kun thì sao? Sao anh lại tới Phụng Thiên?”
“Đến hỗ trợ cho cậu.”
“Anh có quen được người Trung Quốc nào không?”
“Có một vài đồng nghiệp chơi thấy không tệ, sau thành bạn bè.” Shuji đáp.
“Ngoài công việc thì sao, không quen ai ạ?”
Yuriko hỏi đến đây, ngẩng đầu lên nhìn anh. Họ đang đi dưới một cây dương cao lớn, lá cây to bè vàng rực, đón gió rung rinh, phát ra những âm thanh rì rào. Khuôn mặt Yuriko nho nhỏ, hình dạng như một chiếc lá dương hoàn mỹ, nhưng không hiểu sao, cô lại khiến Shuji nhớ tới một khuôn mặt khác, chủ nhân của khuôn mặt ấy bỗng nhiên biến mất không chút tung tích làm anh cứ canh cánh mãi trong lòng. Shuji chậm rãi nói: “Có quen một người khác, là bạn của em gái, đến đây rồi lại không tìm được.”
Yuriko cười: “Sao lại không tìm được ạ? Không biết cơn gió nào sẽ đưa người bạn khi trước quay trở lại.”
Shuji gật đầu: “Nói hay lắm. Hi vọng là vậy.”
Một tuần sau, một ngày nọ, Ishida Hideyoshi tự mình đến công trường “Ngân hàng Phụng Thiên” tìm Shuji. Ông hưng phấn vô cùng, muốn Shuji lập tức lên xe ông về tắm rửa thay quần áo, sau đó cùng ông đi gặp một vị khách hàng quan trọng. Shuji vốn cực kỳ không thích những thay đổi đột ngột, hỏi mai đi không được à? Chiều nay đặt hệ thống ống dẫn nước, anh thực sự không đi được.
Ishida Hideyoshi nói, người ta có thể có thời gian dành cho chúng ta đã là cơ hội tuyệt hảo, là chuyện quan trọng nhất rồi. Chuyện trước mắt tạm thời gác lại một buổi chiều cũng không vấn đề gì, còn cuộc gặp này thì liên quan đến chuyện có thể giành được hợp đồng mới hay không. Shuji nghe vậy đành nghe theo lời cậu, thu thập gọn gàng đi gặp khách hàng cùng ông.
Trên xe, Ishida Hideyoshi nói với Shuji, Cháu đoán xem đó là ai? Chính là tiểu vương gia Thanh triều không chịu đáp lời chúng ta câu nào ở yến tiệc soái phủ lần trước đó.
Shuji hỏi: “Tức là cậu rốt cuộc cũng làm ăn được với người này?”
Ishida Hideyoshi đáp: “Vất vả mãi mới móc nối được quan hệ, hi vọng sau này có thể nhận được dự án lớn hơn.”
Xe băng qua những con đường quanh co trong trung tâm thành phố, họ đi vào một con phố sâu, cuối cùng dừng lại trước cánh cổng màu tía, Shuji nhận ra đây chính là “số hai tám phố Vũ Lộ” mà Uông Minh Nguyệt từng nhắn lại. Xe đưa tới không thể vào trong, có người mở cửa hông dẫn họ vào. Shuji đi đằng sau cậu, hỏi: “Nơi này là…” Ishida Hideyoshi đáp: “Vương phủ.” Trong lòng Shuji thầm kinh ngạc: Uông Minh Nguyệt có quan hệ thế nào với chốn nhà cao cửa rộng này?
Shuji và Ishida Hideyoshi đợi hơn hai mươi phút mới có người tiếp đãi. Người nọ hơn ba mươi tuổi, cao ráo mặt dài, ăn nói nhã nhặn khách khí, tên là Lý Bá Phương, không có danh hiệu chức vị gì, chỉ nói mình là người giúp việc cho chủ tử. Ishida Hideyoshi biếu hai hộp thiếc trà xanh làm quà, mong y chiếu cố nhiều hơn. Lý Bá Phương nói: “Bên cạnh cung điện cũ có một dự án xây dựng phố mua sắm, tiểu vương gia và các thân thích trong tộc còn chưa ra quyết định gì, khi nào khởi động cũng chưa biết được. Hiện giờ trong vương phủ chỉ có vài việc tu bổ lặt vặt, Ishida tiên sinh mở công ty lớn, chỉ sợ chút việc vặt vãnh này không vào được mắt ngài.”
“Mở cửa buôn bán không phân lớn nhỏ. Huống chi người đời đều lấy việc có thể kết bạn với hoàng thân quốc thích làm vinh, có thể dốc sức phục vụ cho vương phủ là vinh quang của chúng tôi.”
Lý Bá Phương xua tay: “Đã là chuyện quá khứ rồi. Ngài thấy cổng chính rồi đó, chúng tôi bây giờ đến cả biển cũng không treo nữa kia mà.” Ishida không biết học đâu ra được tiếng Trung, thuần thục nịnh nọt: “Điềm lành náu sâu.” Lý Bá Phương cũng cười: “Vậy thì thật là… Lầu tây của soái phủ là do Ishida tiên sinh làm?”
“Đó là dự án đầu năm ngoái.”
“Tôi từng đi xem lễ khánh thành, quả thật không tệ. Thiết kế tinh xảo, phong cách cổ xưa, chất lượng thượng thừa.”
“Ngài quá khen.”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì một người từ bên ngoài tiến vào. Lý Bá Phương đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Ishida Hideyoshi cũng lập tức cùng Shuji đứng lên. Người tới chính là tiểu vương gia Hiển Sướng của dòng họ Ái Tân Giác La, chàng mặc trường bào màu quả hạnh, áo khoác màu nâu, gi-lê bằng gấm, cằm hơi giương lên, đôi mắt hẹp dài liếc qua Ishida và Shuji, hỏi Lý Bá Phương: “Người Nhật?”
Lý Bá Phương giúp chàng châm thuốc: “Là Ishida tiên sinh và Azuma tiên sinh của công ty Ryoyu.”
Hiển Sướng không chào hỏi, cũng không bắt tay với Ishida, đi tới ngồi xuống vị trí Lý Bá Phương ngồi ban nãy, rít vài hơi thuốc, nói: “Ta không muốn thuê người Nhật. Nhưng nghiệp vụ sau lưng của các người tốt thật, thiếu soái giúp các người nói chuyện, ta có chút giao tình với ông ấy, không thể không nể mặt được.”
Ishida vừa thu bàn tay chìa ra về, lập tức hơi cúi người, tư thế nhiệt tình lấy lòng: “Cảm ơn vương gia chiếu cố.”
Tiểu vương gia dùng tẩu thuốc cách một khoảng chỉ chỉ: “Nhưng cũng đừng đắc ý. Việc không xong, ta sẽ không trả tiền công, công trình phố mua sắm bên cạnh cố cung các người cũng đừng hòng đụng đến. Đến lúc đó không ai nói hộ cho được đâu.”
Ishida nói: “Hợp đồng đặt hàng có tiêu chuẩn, chất lượng công trình của bên tôi có thể qua được cửa đánh giá kiểm tra.”
Tiếng Trung những người này nói có đến quá nửa Shuji nghe không hiểu, nhưng sắc mặt và thái độ thì anh thấy rất rõ ràng. Thần sắc mắt đen nhìn trời mắt trắng nhìn người, động tác dùng tẩu thuốc chỉ vào người khác, tư thế tự tại xem thường đó tràn ngập vẻ quá đáng ngang ngược, ỷ thế hiếp người.
Shuji là người như vậy: Anh không coi thường kẻ bần hàn, trước sau vẫn luôn dành sự tôn kính và coi trọng đối với đám thợ xây quần áo tả tơi, mồ hôi như mưa cấp dưới của mình. Anh cũng không chia cho những kẻ giàu có quyền lực nhiều hơn sự kính trọng và nhiệt tình, bởi anh không muốn tranh lợi nên kẻ khác có giàu có cũng chẳng can hệ gì đến anh, không đáng vì thế mà hạ thấp sự tự tôn.
Bất kể có cẩn thận nội liễm thế nào, thái độ của anh cũng sẽ biểu hiện ra ngoài thông qua một số cử chỉ và hành vi. Các công nhân chứng kiến Azuma-san cùng ăn cùng làm với họ trên công trường, biết ngay anh giám sát này là người công bằng, không hiếp đáp người khác. Mà lúc này, Ái Tân Giác La Hiển Sướng đang giáo huấn tay thương nhân Ishida Hideyoshi, trông thấy thanh niên Nhật Bản mặc tây trang đứng phía sau kia càng lúc cổ càng cương cứng, càng lúc lưng càng thẳng tắp, và cả ánh mắt nghiêm nghị cùng đôi môi mím chặt, chàng phát hiện ra người này đã bắt đầu bất mãn.
“Hình như ta đã từng gặp anh.” Hiển Sướng nói với Shuji.
Shuji ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chàng, không trả lời.
“Anh từng tới đây? Hay là chúng ta từng gặp nhau ở chỗ nào khác?”
Ishida phiên dịch lại câu hỏi của Hiển Sướng cho Shuji, Shuji nhìn chàng đáp: “Từng gặp hai lần. Một lần ở chùa, một lần khác là ở yến tiệc soái phủ.”
Hiển Sướng hút vài hơi thuốc, nhả khói ra rồi tỉ mỉ nhìn anh, tiếp đó làn khói trước mặt chàng tản đi, dáng vẻ của chàng lại vẫn thờ ơ như cũ: “Ta đã bảo mà, ít nhiều gì ta cũng có đôi chút ấn tượng. Có điều, có cái này thú vị lắm nhé, ta thấy người Nhật các anh đều tầm tầm như nhau cả.” Chàng tự nói tự thấy vui, trỏ trỏ Shuji rồi lại trỏ trỏ cậu anh, làm anh thanh niên này hiểu được chàng có ý châm biếm.
Lý Bá Phương cười theo. Ishida Hideyoshi cũng cười. Shuji không cười.
“Anh không đồng ý à?” Hiển Sướng nói, mặt vẫn vương nụ cười.
Shuji chỉ chỉ vào mắt chàng, đồng thời dùng tiếng Trung nói: “Đi, bác, sĩ, đi.”
Hiển Sướng ngẩn người.
Lý Bá Phương và Ishida Hideyoshi cũng ngẩn người.
Shuji vẫn mặt lạnh như tiền, thản nhiên bình tĩnh, không sóng không gió.
Hiển Sướng bỗng phá ra cười, vừa cười vừa nói với Lý Bá Phương: “Ơ, anh chàng này đang châm chọc đấy à? Chà, thú vị ghê nhỉ? Tìm đâu ra được vậy?”
Lý Bá Phương cười theo. Ishida Hideyoshi hiểu được cũng cười.
Hiển Sướng hỏi Ishida Hideyoshi: “Người này không tệ, đang làm gì vậy?”
“Là kiến trúc sư của bên tôi ạ, hiện đang là tổng giám sát cho công trình ngân hàng Phụng Thiên.” Ishida Hideyoshi nói xong, không quên hòa giải, “Vừa từ Nhật Bản tới chưa được bao lâu, đang tập thích nghi với cuộc sống và công việc mới.”
“Bảo hắn tới làm việc cho ta. Mấy người các ông bàn hợp đồng đi.” Tiểu vương gia phân phó.
Cô gái tên là Yuriko, theo cha mẹ sang Trung Quốc làm ăn sinh sống ở đất Đông Bắc này đã được bảy năm. Cha mẹ cô quen biết Ishida Hideyoshi đã lâu, phụ huynh hai bên dắt mối cho họ gặp mặt. Yuriko xinh xắn dễ thương, dung mạo vô cùng mỹ lệ, lúc cười, mắt cong thành hai vành trăng non, chóp mũi hơi vểnh, cằm rất nhọn.
Trước khi tới Trung Quốc, Yuriko từng sống cùng ông bà ở Kyoto hai năm. Đề tài gợi chuyện giữa Shuji và cô chính là bắt đầu từ cái thành thị mà cả hai đều hiểu biết này, dần dần chuyển sang những nơi họ từng sinh sống rồi đến thành Phụng Thiên mà họ đang ở hiện tại. Căn nguyên của hảo cảm ban đầu Shuji dành cho Yuriko là qua chủ đề về thành Phụng Thiên, bởi cô có cùng sự hài lòng và ấn tượng khách quan đối với nơi đây giống như Shuji. Cô không giống với đa số những người Nhật Bản vừa hưởng thụ ưu đãi và đặc quyền, vừa vênh mặt kênh kiệu phê bình mà Shuji biết.
Dù rằng đánh giá của Yuriko là căn cứ vào những chuyện rất nhỏ nhặt:
“Năm trước em nhờ chị họ mang hạt giống củ cải đỏ sang đây, trồng trong vườn hoa sau tiết cốc vũ (*), sinh trưởng vô cùng tươi tốt, đến tháng Tư thu hoạch được rất nhiều, ăn mãi không hết, mẹ em đem đi ướp giấm. Sau đó lại trồng tiếp, tháng Bảy lại chín thêm được mấy cây. Mẹ em nói, là do nơi này khí hậu tốt. Đất đai ở đây toàn là đất đen, Azuma-kun hẳn cũng chú ý đến phải không? Đó là loại thổ nhưỡng có dinh dưỡng, trồng cái gì cũng đều sinh trưởng rất tốt.”
(*) Tiết cốc vũ là một trong hai mươi tư tiết trong năm, vào khoảng 19, 20 tháng Tư âm lịch tức cỡ trung tuần tháng Ba dương lịch.
…
“Buổi sáng ăn xong bữa sáng, tài xế sẽ đưa cha em đến cơ quan, chú ấy đi đường vòng đến cửa Bắc Lăng, em xuống xe ở đó, mặc quần áo thể thao chạy bộ một lúc. Chim khách và quạ đen ở đây rất nhiều, mùa hè trong hồ nước nở đầy hoa sen, lá to thế này này (Yuriko nói đến đây thì dang hai tay ra minh họa, Shuji cúi đầu cười, nghĩ bụng: Vẫn còn trẻ con lắm). Sóc ở đây cũng to nữa, không sợ người, còn rất lanh lợi chạy tới gần em ăn bánh bích quy và trái cây trong tay em.”
…
“Bảo mẫu nhà em tên là cô Phượng, từ lúc ở Cáp Nhĩ Tân đã bắt đầu vào nhà chăm sóc cho em rồi. Các con trai của cô ấy đều làm việc đốn củi vận chuyển gỗ trong lâm trường. Em từng gặp họ hai lần, hiền lành đôn hậu, thích ăn mì Trung Quốc. Hằng năm cứ đến mùa xuân, con trai cô Phượng đều sẽ nhờ người mang những rổ quả mọng từ công trường tới, trên dưới đều lót băng, bên ngoài bọc vải gói đồ vừa dày vừa nặng, mang tới nơi, lúc em ăn vẫn còn tươi mới. Có một loại quả mọng ở Nhật Bản không có, màu tím, hai đầu nhòn nhọn, bên trên đính lá cây hình răng cưa, mùi vị siêu ngon… Azuma-kun thì sao? Sao anh lại tới Phụng Thiên?”
“Đến hỗ trợ cho cậu.”
“Anh có quen được người Trung Quốc nào không?”
“Có một vài đồng nghiệp chơi thấy không tệ, sau thành bạn bè.” Shuji đáp.
“Ngoài công việc thì sao, không quen ai ạ?”
Yuriko hỏi đến đây, ngẩng đầu lên nhìn anh. Họ đang đi dưới một cây dương cao lớn, lá cây to bè vàng rực, đón gió rung rinh, phát ra những âm thanh rì rào. Khuôn mặt Yuriko nho nhỏ, hình dạng như một chiếc lá dương hoàn mỹ, nhưng không hiểu sao, cô lại khiến Shuji nhớ tới một khuôn mặt khác, chủ nhân của khuôn mặt ấy bỗng nhiên biến mất không chút tung tích làm anh cứ canh cánh mãi trong lòng. Shuji chậm rãi nói: “Có quen một người khác, là bạn của em gái, đến đây rồi lại không tìm được.”
Yuriko cười: “Sao lại không tìm được ạ? Không biết cơn gió nào sẽ đưa người bạn khi trước quay trở lại.”
Shuji gật đầu: “Nói hay lắm. Hi vọng là vậy.”
Một tuần sau, một ngày nọ, Ishida Hideyoshi tự mình đến công trường “Ngân hàng Phụng Thiên” tìm Shuji. Ông hưng phấn vô cùng, muốn Shuji lập tức lên xe ông về tắm rửa thay quần áo, sau đó cùng ông đi gặp một vị khách hàng quan trọng. Shuji vốn cực kỳ không thích những thay đổi đột ngột, hỏi mai đi không được à? Chiều nay đặt hệ thống ống dẫn nước, anh thực sự không đi được.
Ishida Hideyoshi nói, người ta có thể có thời gian dành cho chúng ta đã là cơ hội tuyệt hảo, là chuyện quan trọng nhất rồi. Chuyện trước mắt tạm thời gác lại một buổi chiều cũng không vấn đề gì, còn cuộc gặp này thì liên quan đến chuyện có thể giành được hợp đồng mới hay không. Shuji nghe vậy đành nghe theo lời cậu, thu thập gọn gàng đi gặp khách hàng cùng ông.
Trên xe, Ishida Hideyoshi nói với Shuji, Cháu đoán xem đó là ai? Chính là tiểu vương gia Thanh triều không chịu đáp lời chúng ta câu nào ở yến tiệc soái phủ lần trước đó.
Shuji hỏi: “Tức là cậu rốt cuộc cũng làm ăn được với người này?”
Ishida Hideyoshi đáp: “Vất vả mãi mới móc nối được quan hệ, hi vọng sau này có thể nhận được dự án lớn hơn.”
Xe băng qua những con đường quanh co trong trung tâm thành phố, họ đi vào một con phố sâu, cuối cùng dừng lại trước cánh cổng màu tía, Shuji nhận ra đây chính là “số hai tám phố Vũ Lộ” mà Uông Minh Nguyệt từng nhắn lại. Xe đưa tới không thể vào trong, có người mở cửa hông dẫn họ vào. Shuji đi đằng sau cậu, hỏi: “Nơi này là…” Ishida Hideyoshi đáp: “Vương phủ.” Trong lòng Shuji thầm kinh ngạc: Uông Minh Nguyệt có quan hệ thế nào với chốn nhà cao cửa rộng này?
Shuji và Ishida Hideyoshi đợi hơn hai mươi phút mới có người tiếp đãi. Người nọ hơn ba mươi tuổi, cao ráo mặt dài, ăn nói nhã nhặn khách khí, tên là Lý Bá Phương, không có danh hiệu chức vị gì, chỉ nói mình là người giúp việc cho chủ tử. Ishida Hideyoshi biếu hai hộp thiếc trà xanh làm quà, mong y chiếu cố nhiều hơn. Lý Bá Phương nói: “Bên cạnh cung điện cũ có một dự án xây dựng phố mua sắm, tiểu vương gia và các thân thích trong tộc còn chưa ra quyết định gì, khi nào khởi động cũng chưa biết được. Hiện giờ trong vương phủ chỉ có vài việc tu bổ lặt vặt, Ishida tiên sinh mở công ty lớn, chỉ sợ chút việc vặt vãnh này không vào được mắt ngài.”
“Mở cửa buôn bán không phân lớn nhỏ. Huống chi người đời đều lấy việc có thể kết bạn với hoàng thân quốc thích làm vinh, có thể dốc sức phục vụ cho vương phủ là vinh quang của chúng tôi.”
Lý Bá Phương xua tay: “Đã là chuyện quá khứ rồi. Ngài thấy cổng chính rồi đó, chúng tôi bây giờ đến cả biển cũng không treo nữa kia mà.” Ishida không biết học đâu ra được tiếng Trung, thuần thục nịnh nọt: “Điềm lành náu sâu.” Lý Bá Phương cũng cười: “Vậy thì thật là… Lầu tây của soái phủ là do Ishida tiên sinh làm?”
“Đó là dự án đầu năm ngoái.”
“Tôi từng đi xem lễ khánh thành, quả thật không tệ. Thiết kế tinh xảo, phong cách cổ xưa, chất lượng thượng thừa.”
“Ngài quá khen.”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì một người từ bên ngoài tiến vào. Lý Bá Phương đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Ishida Hideyoshi cũng lập tức cùng Shuji đứng lên. Người tới chính là tiểu vương gia Hiển Sướng của dòng họ Ái Tân Giác La, chàng mặc trường bào màu quả hạnh, áo khoác màu nâu, gi-lê bằng gấm, cằm hơi giương lên, đôi mắt hẹp dài liếc qua Ishida và Shuji, hỏi Lý Bá Phương: “Người Nhật?”
Lý Bá Phương giúp chàng châm thuốc: “Là Ishida tiên sinh và Azuma tiên sinh của công ty Ryoyu.”
Hiển Sướng không chào hỏi, cũng không bắt tay với Ishida, đi tới ngồi xuống vị trí Lý Bá Phương ngồi ban nãy, rít vài hơi thuốc, nói: “Ta không muốn thuê người Nhật. Nhưng nghiệp vụ sau lưng của các người tốt thật, thiếu soái giúp các người nói chuyện, ta có chút giao tình với ông ấy, không thể không nể mặt được.”
Ishida vừa thu bàn tay chìa ra về, lập tức hơi cúi người, tư thế nhiệt tình lấy lòng: “Cảm ơn vương gia chiếu cố.”
Tiểu vương gia dùng tẩu thuốc cách một khoảng chỉ chỉ: “Nhưng cũng đừng đắc ý. Việc không xong, ta sẽ không trả tiền công, công trình phố mua sắm bên cạnh cố cung các người cũng đừng hòng đụng đến. Đến lúc đó không ai nói hộ cho được đâu.”
Ishida nói: “Hợp đồng đặt hàng có tiêu chuẩn, chất lượng công trình của bên tôi có thể qua được cửa đánh giá kiểm tra.”
Tiếng Trung những người này nói có đến quá nửa Shuji nghe không hiểu, nhưng sắc mặt và thái độ thì anh thấy rất rõ ràng. Thần sắc mắt đen nhìn trời mắt trắng nhìn người, động tác dùng tẩu thuốc chỉ vào người khác, tư thế tự tại xem thường đó tràn ngập vẻ quá đáng ngang ngược, ỷ thế hiếp người.
Shuji là người như vậy: Anh không coi thường kẻ bần hàn, trước sau vẫn luôn dành sự tôn kính và coi trọng đối với đám thợ xây quần áo tả tơi, mồ hôi như mưa cấp dưới của mình. Anh cũng không chia cho những kẻ giàu có quyền lực nhiều hơn sự kính trọng và nhiệt tình, bởi anh không muốn tranh lợi nên kẻ khác có giàu có cũng chẳng can hệ gì đến anh, không đáng vì thế mà hạ thấp sự tự tôn.
Bất kể có cẩn thận nội liễm thế nào, thái độ của anh cũng sẽ biểu hiện ra ngoài thông qua một số cử chỉ và hành vi. Các công nhân chứng kiến Azuma-san cùng ăn cùng làm với họ trên công trường, biết ngay anh giám sát này là người công bằng, không hiếp đáp người khác. Mà lúc này, Ái Tân Giác La Hiển Sướng đang giáo huấn tay thương nhân Ishida Hideyoshi, trông thấy thanh niên Nhật Bản mặc tây trang đứng phía sau kia càng lúc cổ càng cương cứng, càng lúc lưng càng thẳng tắp, và cả ánh mắt nghiêm nghị cùng đôi môi mím chặt, chàng phát hiện ra người này đã bắt đầu bất mãn.
“Hình như ta đã từng gặp anh.” Hiển Sướng nói với Shuji.
Shuji ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chàng, không trả lời.
“Anh từng tới đây? Hay là chúng ta từng gặp nhau ở chỗ nào khác?”
Ishida phiên dịch lại câu hỏi của Hiển Sướng cho Shuji, Shuji nhìn chàng đáp: “Từng gặp hai lần. Một lần ở chùa, một lần khác là ở yến tiệc soái phủ.”
Hiển Sướng hút vài hơi thuốc, nhả khói ra rồi tỉ mỉ nhìn anh, tiếp đó làn khói trước mặt chàng tản đi, dáng vẻ của chàng lại vẫn thờ ơ như cũ: “Ta đã bảo mà, ít nhiều gì ta cũng có đôi chút ấn tượng. Có điều, có cái này thú vị lắm nhé, ta thấy người Nhật các anh đều tầm tầm như nhau cả.” Chàng tự nói tự thấy vui, trỏ trỏ Shuji rồi lại trỏ trỏ cậu anh, làm anh thanh niên này hiểu được chàng có ý châm biếm.
Lý Bá Phương cười theo. Ishida Hideyoshi cũng cười. Shuji không cười.
“Anh không đồng ý à?” Hiển Sướng nói, mặt vẫn vương nụ cười.
Shuji chỉ chỉ vào mắt chàng, đồng thời dùng tiếng Trung nói: “Đi, bác, sĩ, đi.”
Hiển Sướng ngẩn người.
Lý Bá Phương và Ishida Hideyoshi cũng ngẩn người.
Shuji vẫn mặt lạnh như tiền, thản nhiên bình tĩnh, không sóng không gió.
Hiển Sướng bỗng phá ra cười, vừa cười vừa nói với Lý Bá Phương: “Ơ, anh chàng này đang châm chọc đấy à? Chà, thú vị ghê nhỉ? Tìm đâu ra được vậy?”
Lý Bá Phương cười theo. Ishida Hideyoshi hiểu được cũng cười.
Hiển Sướng hỏi Ishida Hideyoshi: “Người này không tệ, đang làm gì vậy?”
“Là kiến trúc sư của bên tôi ạ, hiện đang là tổng giám sát cho công trình ngân hàng Phụng Thiên.” Ishida Hideyoshi nói xong, không quên hòa giải, “Vừa từ Nhật Bản tới chưa được bao lâu, đang tập thích nghi với cuộc sống và công việc mới.”
“Bảo hắn tới làm việc cho ta. Mấy người các ông bàn hợp đồng đi.” Tiểu vương gia phân phó.
Bình luận truyện