Viện Bảo Tàng Sơn Hải
Chương 10
Edit: Cá Mực Nướng
Beta: Thiên Vân
Hiệp hội quản lý Tu Chân?
“Anh Lăng nói gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua loại tổ chức như thế, ha ha ha ha….”
Lăng Mục Du khoanh tay, lẳng lặng đứng nhìn hắn làm trò.
Trương Bạch cười ba phút đồng hồ, thật sự cười không nổi nữa mới chân thành nói: “Tôi thật sự chưa từng nghe qua, thật đó, so với trân châu còn thật hơn.”
“Được rồi, anh chưa từng nghe qua, anh chỉ là phó tổng giám đốc của siêu thị Hoa An thôi.” Lăng Mục Du buông tay xuống, nhìn như không hề chấp nhất với đề tài này, xoay người cầm khay đi gắp thức ăn, Trương Bạch cũng cầm lấy khay đi lấy đồ ăn cùng cậu.
Lúc này, đèn trong hội trường đều tắt ngúm, chỉ để lại hai ánh đèn pha chiếu đến nhân vật chính của bữa tiệc là Khang Băng Khiết, một giọng hát không – được – hay – lắm hát vang bài chúc mừng sinh nhật, mọi người liền thấy Lăng Chí Chuyên và Lăng Giác đẩy một chiếc bánh kem tám tầng đến dưới ánh đèn, trên đỉnh là hình nộm của một phụ nữ mặc lễ phục phiên bản chibi làm bằng đường fondant.
Nói một cách logic thì hình nộm trên đỉnh bánh kem hẳn là được làm theo hình dáng của người được mừng sinh nhật, nhưng nói thật là không giống chút nào hết, hình nộm còn đẹp hơn người thật – Lăng Mục Du cảm thấy vậy.
Khang Băng Khiết nhìn chồng và con của mình, che miệng, vui quá mà bật khóc, Lăng Chí Chuyên cùng Lăng Giác mỗi người cùng hôn một bên mặt bà.
Trương Bạch nuốt miếng thịt bò, nhìn gia đình ba người vui vẻ hòa thuận dưới ánh đèn pha, lại quay đầu nương theo ánh sáng le lói mà liếc liếc Lăng Mục Du bên cạnh mình một cái.
Lăng Mục Du đang thong dong nhàn nhã ăn, không có biểu cảm nào như bất mãn cả.
“Cậu không qua hát chúc mừng sinh nhật thì có sao không?” Trương Bạch hỏi.
“Có sao đâu.” Lăng Mục Du mỉm cười nói: “Anh nhìn xem có ai thấy thiếu tôi là không được không?”
Trương Bạch há mồm, nói nhỏ một câu xin lỗi.
Lăng Mục Du cười nói: “Anh xin lỗi làm gì, tôi lên đó chỉ sợ quý bà Khang không vui mừng đến khóc mà là tức quá mà khóc đó.”
Trương Bạch không nói gì, chuyện hai cha con dòng thứ hai của Lăng gia xích mích với nhau, mẹ con thành thù, đã sớm không còn là bí mật gì trong giới nhà giàu của Vĩnh An nữa rồi.
Nghe nói là do khi cụ Lăng còn sống, đã giao gần như toàn bộ tài sản cho cháu trai nhỏ nhất là Lăng Mục Du thừa kế, còn sợ sau khi mình qua đời thì cháu mình sẽ bị hà hiếp nên đã lập ba phần di chúc. Mặc dù thế, nhưng khi cụ Lăng mất, Lăng Mục Du chỉ mới mười sáu tuổi, hai vợ chồng Lăng Chí Chuyên lợi dụng thân phận người giám hộ đã cầm đi một nửa di sản kế thừa của Lăng Mục Du.
Chuyện này vẫn luôn là đề tài bàn tán sau lưng của mọi người. Có người mắng Lăng Chí Chuyên bằng mặt mà không bằng lòng, có người thì nói Khang Băng Khiết tầm mắt hạn hẹp, còn có kẻ chỉ trích Lăng Chí Thâm là con trưởng trong dòng lại không được tích sự gì, nói xong đều thở dài một tiếng, nói thẳng ra là Lăng gia bị bại trong tay đám con cháu bất tài này, sau đó lấy Lăng gia ra làm gương xấu để giáo dục đám con cháu nhà mình.
Trương Bạch lại cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy (*), quan hệ của Lăng Mục Du và cha mẹ ruột ác liệt như vậy cũng không phải chỉ vì chuyện di sản.
* Nguyên văn ‘深觉冰冻三尺非一日之寒’, hán việt ‘thâm giác băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn’. Nghĩa là việc gì xảy ra cũng có nguyên nhân sâu xa của nó, phải trải qua tích lũy lâu dài, nào phải là kết quả trong sớm chiều.
Một nhà ba người vẫn vui vẻ hòa thuận, tình thâm như biển đứng dưới ánh đèn pha, và trong bóng tối phía dưới, Trương Bạch nghe được có người khe khẽ nói nhỏ.
“Tại sao lại không thấy Lăng Tứ (*)? Không phải cậu ta cũng đến đây à?”
(*) Ý chỉ Lăng Mục Du
“Chắc họ sợ Lăng Tứ lên phá rối nên không dám gọi cậu ta, haha.”
“Vãi! Vậy gọi Lăng Tứ tới bữa tiệc này làm gì? Để xem gia đình ba người bọn họ hạnh phúc thế nào á?”
“Nếu tôi là Lăng Tứ, giờ lập tức đi qua đó lấy bánh kem hất lên người bọn họ rồi, há há.”
“Lăng Tứ sẽ không làm thế đâu, cậu ấy là chính nhân quân tử mà.”
“Cho nên mới bị đoạt tài sản đó, chuyện này mà chính nhân quân tử làm cái quỷ gì.”
“Nếu là tôi, tôi căn bản sẽ không đến đây, nhìn một nhà ba người bọn họ là muốn ói.”
Khi ánh đèn sáng lên lần nữa thì những tiếng xì xầm cũng biến mất, Trương Bạch nhìn Lăng Mục Du không lộ biểu cảm gì. Hắn không tin vừa rồi cậu không nghe được những lời nói đó, nhưng cậu lại bình tĩnh như thể những người này không phải đang bàn tán về cậu.
Trương Bạch muốn nói gì đó, Lăng Mục Du liền chặn ngang: “Hiệp hội quản lý tu chân của mấy người có tặng cho viện bảo tàng một cái máy tính đúng không?”
“Hả? Đúng!” Tuy Trương Bạch không hiểu được mục đích của câu hỏi này, nhưng theo bản năng liền gật đầu, cũng chưa kịp chú ý đến sáu chữ ‘Hiệp hội quản lý tu chân’.
Biết ngay ông anh là người của Hiệp hội quản lý tu chân mà, còn giả ngu làm gì, hừ hừ!
Lăng Mục Du đặt chén đĩa đã ăn xong lên bàn, trừng mắt nhìn Trương Bạch: “Các người tặng máy tính mà lại không gắn Internet, hiệp hội của mấy người làm ăn nửa vời như vậy hả?” Hại cậu mấy ngày nay xài hết lưu lượng Internet của tháng này rồi, tức quá mà.
Trương Bạch nghẹn lời nhìn trân trối, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu kêu bọn họ gắn, gắn Internet giúp cậu á, chứ tôi không là, là người của tu, tu…”
“Phải gắn cáp quang, tốc độ 100Mb/s”. Lăng Mục Du được voi đòi tiên đưa ra yêu cầu.
“Tu, tu….. hả? À, được được.” Trương Bạch không ngừng gật đầu, sau nó nói với người đứng phía sau Lăng Mục Du: “Viện trưởng, ngài đến đây làm gì?”
Lăng Mục Du quay đầu, quả nhiên thấy được Đan Tiêu.
Đan Tiêu nói với Lăng Mục Du: “Tôi đến để xem cậu có cần tôi giúp gì không?”
“Hả?”
“Hả?”
Trong đầu Lăng Mục Du và Trương Bạch đầy dấu chấm hỏi.
Đan Tiêu khoanh tay, ngọc thụ lâm phong đưa mắt nhìn về hư không.
Kì thật là do Phượng Hoàng cùng Bạch Trạch nói liên miên trước mặt hắn, nào là lo quản lí viên trở lại thành phố bị vẻ phồn hoa của nó mê hoặc không muốn trở về bảo tàng hoang vắng này nữa, nào là lo quản lí viên ngồi khóc thút thít một mình vì bị người nhà bắt nạt. Bạch Trạch tinh thông tình cảm của vạn vật, về chuyện trong nhà của quản lí viên, nó đã sớm biết hết tất cả.
Mấy con yêu quái khác nghe Phượng Hoàng Bạch Trạch nói như vậy cũng đều lo lắng không thôi, liên tục ù ù cạc cạc ầm ĩ, làm cho viện trưởng đại nhân phải đích thân đến hiện trường bữa tiệc này.
Hiếm thấy tất cả yêu quái – ngoại trừ Thao Thiết, đều thích quản lí viên nhân loại này, Đan Tiêu tất nhiên không muốn bỏ lỡ một trợ thủ đắc lực như vậy, nhất định phải dẫn theo cậu cùng nhau trở về bảo tàng.
Huống chi, nếu thực sự có người không có mắt mà ăn hiếp người của hắn, hắn chắc chắn sẽ cho phàm nhân ngu xuẩn đó biết được hậu quả của việc làm Thần linh tức giận!
Hai người một thần đứng bên bàn ăn không nói lời nào. Lúc này, nhân viên phục vụ đẩy ổ bánh kem tám tầng chỉ mới bị cắt một cái đến gần bàn, để cho mọi người tự cắt ăn.
Lăng Mục Du nhìn bánh kem, mắt sáng lên.
Có gì muốn giúp không à?
Đương nhiên là có rồi! Cậu kêu Trương Bạch đứng che trước mặt ổ bánh kem, còn mình thì đến cạnh Đan Tiêu nói nhỏ: “Viện trưởng, túi càn khôn của anh có thể bỏ đồ vật vào rồi lấy ra nguyên vẹn hả?”
Đan Tiêu gật đầu.
Lăng Mục Du hỏi lại: “Có thể lấy một thứ mà không đụng tới mấy thứ khác không?”
Đan Tiêu lại gật đầu.
Quá tốt rồi!
Lăng Mục Du vui vẻ, đi đến chỗ bánh kem, cầm lấy dao ăn cắt phăng hình nộm trên đỉnh bánh kem đi, vẫy tay với Đan Tiêu: “Viện trưởng, mau thu hồi bánh kem đi, chúng ta mang về ăn.”
Trương Bạch trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Đan Tiêu vung tay áo một cái, hắn xoay người lại, quả nhiên cả cái bánh kem cùng xe đẩy thức ăn đều biến mất.
Tay áo càn khôn… còn có thể dùng như vậy hả?
Không đúng! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là tại sao Lăng Mục Du lại có thể kêu tôn thần Đan Tiêu làm một việc như vậy hả hả hả?
Đúng lúc có một nhóc con chạy đến muốn ăn bánh kem, lại tìm mãi không thấy ổ bánh kem lớn thật lớn kia, nó mờ mịt ngẩng mặt hỏi Lăng Mục Du: “Anh ơi, bánh kem đâu rồi?”
Lăng Mục Du ngồi xổm xuống nói với cậu nhóc: “Bánh kem bị thần tiên ăn mất rồi.”
Trương Bạch: “…” Lừa con nít vầy mà được hả? Mặc dù câu nói đó trên cơ bản đều là sự thật…
“Oa~ Thì ra thần tiên cũng thích ăn bánh kem à? Em phải kể cho mẹ nghe mới được.” Cậu nhóc như phát hiện ra tân đại lục, vô cùng mừng rỡ mà chạy đi.
Lăng Mục Du đứng dậy, nhận lấy ánh mắt sùng bái (?) của Trương Bạch, tiếp tục rình mò đến thức ăn trên bàn tiệc.
Phải biết rằng đám yêu quái của viện bảo tàng đều là một đám dạ dày vương, lại rất nhiệt tình với thức ăn đa dạng của nhân loại, một tuần qua xém nữa ăn mạt quản lí viên luôn. Có thể có đống đồ ăn miễn phí này thì mắc gì lại không gói đem về?!
“Không phải cậu muốn mang đống này đi luôn chứ?” Trương Bạch hoảng sợ nói: “Bàn ăn đột nhiên biến mất sẽ tạo thành khủng hoảng đó.”
“Có lý.” Lăng Mục Du gật đầu, ngay khi Trương Bạch cho là cậu muốn bỏ qua bàn cơm, lại nghe thấy cậu hỏi Đan Tiêu: “Viện trưởng, có thể chỉ vét đồ ăn và chén đĩa, không đụng tới bàn ăn được không?”
Đan Tiêu: “Được.”
Trương Bạch: “…”
Sau đó, phó tổng giám đốc Trương của siêu thị Hoa An, kiêm phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý tu chân, trơ mắt nhìn vị thần duy nhất còn lại trên đời vung tay áo một cái, thức ăn nóng, thức ăn nguội, nước trái cây, món khai vị trên bàn cùng chén đĩa đồng loạt biến mất, hơi lạnh từ máy lạnh nhẹ nhàng thổi bay bay tấm ra trải trên chiếc bàn trống rỗng.
“Phục vụ.” Lăng Mục Du gọi nhân viên phục vụ đang bưng ba ly sâm banh đi ngang qua, chỉ vào bàn cơm, nói: “Tại sao còn chưa phục vụ đồ ăn?”
Nhân viên nọ nhìn bàn ăn rỗng tuếch, trố mắt, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi đến nhà bếp giục mang đồ ăn lên ngay, thật sự rất xin lỗi.”
“Cậu mau đi đi, tôi giúp cậu cầm rượu cho.” Lăng Mục Du đỡ lấy khay rượu, chiếm được một tấm thẻ người tốt từ nhân viên phục vụ.
Trương Bạch bội phục Lăng Mục Du sát đất, khó trách cậu có thể làm việc trong viện bảo tàng đầy yêu quái như vậy, tố chất tâm lí thiệt mạnh mẽ quá đi.
“Đúng lúc có ba ly rượu, chúng ta mỗi người một ly đi.” Lăng Mục Du chia sâm banh cho Đan Tiêu và Trương Bạch, sau khi Đan Tiêu uống một ngụm liền hỏi hắn: “Viện trưởng uống loại rượu này bao giờ chưa? Cảm thấy thế nào?”
Đan Tiêu nhíu mày, nói: “Rượu này tại sao có bọt khí? Vừa chua vừa ngọt, mùi rượu thì nhạt, không ngon.”
Trương Bạch dừng động tác uống rượu, yên lặng đặt ly xuống, tự nhiên cảm thấy rượu mình đang uống là rượu giả.
Đan Tiêu bình luận về rượu sâm banh xong, tay lóe lên một cái, trong tay lập tức xuất hiện một bình rượu bạch ngọc: “Đây là bình rượu mà năm đó tôi đổi được từ một tu chân giả, thử xem.”
Hắn rót cho mỗi người một ly.
“Năm đó?” Lăng Mục Du ngửi một chút, một hương rượu thơm mát xông vào mũi, cảm thấy chưa uống đã say, “Năm đó là bao nhiêu năm trước?”
Đan Tiêu cố nhớ lại, nói: “Chắc là hơn hai ngàn năm trước.”
Trương Bạch không dám nuốt ngụm rượu đang ngậm trong miệng nữa, rượu cổ hơn hai… hai… hai ngàn năm hắn nào dám tùy tiện nuốt ực xuống như thế?!
“Trương phó tổng, anh làm sao vậy?” Sao vẻ mặt khổ đại cừu thâm (*) thế này?
(*) Khổ đại cừu thâm (苦大仇深) ý nói mối thù sâu nặng, gần như câu thâm thù đại hận ấy.
Trương Bạch nuốt rượu xuống, đang định trả lời Lăng Mục Du, lại cảm giác một luồng linh lực tinh thuần nồng đậm lan tỏa từ da dày ra khắp tứ chi, đồng thời còn có một luồng linh lực mạnh mẽ hướng thẳng đến Linh Đài (*), toàn thân thoải mái như được ngâm mình trong nước nóng, khiến hắn muốn nhập định ngay tại đây.
(*) Vị trí ở dưới đốt xương sống thứ 6
Lăng Mục Du nhìn bộ dạng Trương Bạch như sắp ngủ gục, giật mình nói: “Tửu lượng của Trương phó tổng kém quá, một ngụm đã gục rồi.”
Trương Bạch muốn giải thích mình không phải là một ngụm đã say thật, nhưng cảm giác càng ngày càng thoải mái khiến hắn không muốn động cũng không muốn nói, thầm nghĩ tìm một tư thế thoải mái nhất để linh lực rửa sạch mỗi tế bào của mình.
“Tiểu tu sĩ này sắp đột phá, phải đưa hắn trở về mới được.” Đan Tiêu giải thích thắc mắc của Lăng Mục Du, sau đó dặn cậu chờ ở đây, còn hắn đem Trương Bạch đến Tu Quản Ủy, sau đó bọn họ cùng nhau trở về bảo tàng.
“Vậy anh đi nhanh về nhanh đi.” Lăng Mục Du nhìn phục vụ bắt đầu lục đục bày thức ăn lên bàn cơm: “Chờ anh về, chúng ta đóng gói thức ăn và sâm banh bên kia mang về hết, đám yêu quái chắc chưa uống sâm banh bao giờ đâu.”
Trong mắt Đan Tiêu hiện lên ý cười, ấn lên đầu quản lí viên một cái rồi xách Trương Bạch lên, trong chớp mắt đã biến mất khỏi bữa tiệc.
Lăng Mục Du tấm tắc khen ngợi, khó trách nhân loại ai cũng muốn thành tiên, cái phương pháp ‘súc địa thành thốn’ (*) này một năm có thể giảm tải biết bao nhiêu phí tổn giao thông nha.
(*) Súc địa thành thốn là một phép thuật (theo triết lý của Đạo gia hay sao ấy), nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn, như vây mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Quản lí viên không có lương tâm cảm thấy, mình rất cần cách này để có thể tiết kiệm tiền xe di chuyển.
Cậu bên này đứng chờ ở cạnh bàn thức ăn, bên đầu kia đại sảnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai của phụ nữ bỗng vang lên: “Lăng Giác, cái tên cặn bã này, tôi đã mang thai con của anh!”
Lăng Mục Du: “!!!”
Quý quan khách: “!!!”
Tham gia một bữa tiệc sinh nhật còn có thể thấy được tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình mười mấy năm trước này, úi trời ơi, chuyến đi này thật sự không tệ chút nào.
Beta: Thiên Vân
Hiệp hội quản lý Tu Chân?
“Anh Lăng nói gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua loại tổ chức như thế, ha ha ha ha….”
Lăng Mục Du khoanh tay, lẳng lặng đứng nhìn hắn làm trò.
Trương Bạch cười ba phút đồng hồ, thật sự cười không nổi nữa mới chân thành nói: “Tôi thật sự chưa từng nghe qua, thật đó, so với trân châu còn thật hơn.”
“Được rồi, anh chưa từng nghe qua, anh chỉ là phó tổng giám đốc của siêu thị Hoa An thôi.” Lăng Mục Du buông tay xuống, nhìn như không hề chấp nhất với đề tài này, xoay người cầm khay đi gắp thức ăn, Trương Bạch cũng cầm lấy khay đi lấy đồ ăn cùng cậu.
Lúc này, đèn trong hội trường đều tắt ngúm, chỉ để lại hai ánh đèn pha chiếu đến nhân vật chính của bữa tiệc là Khang Băng Khiết, một giọng hát không – được – hay – lắm hát vang bài chúc mừng sinh nhật, mọi người liền thấy Lăng Chí Chuyên và Lăng Giác đẩy một chiếc bánh kem tám tầng đến dưới ánh đèn, trên đỉnh là hình nộm của một phụ nữ mặc lễ phục phiên bản chibi làm bằng đường fondant.
Nói một cách logic thì hình nộm trên đỉnh bánh kem hẳn là được làm theo hình dáng của người được mừng sinh nhật, nhưng nói thật là không giống chút nào hết, hình nộm còn đẹp hơn người thật – Lăng Mục Du cảm thấy vậy.
Khang Băng Khiết nhìn chồng và con của mình, che miệng, vui quá mà bật khóc, Lăng Chí Chuyên cùng Lăng Giác mỗi người cùng hôn một bên mặt bà.
Trương Bạch nuốt miếng thịt bò, nhìn gia đình ba người vui vẻ hòa thuận dưới ánh đèn pha, lại quay đầu nương theo ánh sáng le lói mà liếc liếc Lăng Mục Du bên cạnh mình một cái.
Lăng Mục Du đang thong dong nhàn nhã ăn, không có biểu cảm nào như bất mãn cả.
“Cậu không qua hát chúc mừng sinh nhật thì có sao không?” Trương Bạch hỏi.
“Có sao đâu.” Lăng Mục Du mỉm cười nói: “Anh nhìn xem có ai thấy thiếu tôi là không được không?”
Trương Bạch há mồm, nói nhỏ một câu xin lỗi.
Lăng Mục Du cười nói: “Anh xin lỗi làm gì, tôi lên đó chỉ sợ quý bà Khang không vui mừng đến khóc mà là tức quá mà khóc đó.”
Trương Bạch không nói gì, chuyện hai cha con dòng thứ hai của Lăng gia xích mích với nhau, mẹ con thành thù, đã sớm không còn là bí mật gì trong giới nhà giàu của Vĩnh An nữa rồi.
Nghe nói là do khi cụ Lăng còn sống, đã giao gần như toàn bộ tài sản cho cháu trai nhỏ nhất là Lăng Mục Du thừa kế, còn sợ sau khi mình qua đời thì cháu mình sẽ bị hà hiếp nên đã lập ba phần di chúc. Mặc dù thế, nhưng khi cụ Lăng mất, Lăng Mục Du chỉ mới mười sáu tuổi, hai vợ chồng Lăng Chí Chuyên lợi dụng thân phận người giám hộ đã cầm đi một nửa di sản kế thừa của Lăng Mục Du.
Chuyện này vẫn luôn là đề tài bàn tán sau lưng của mọi người. Có người mắng Lăng Chí Chuyên bằng mặt mà không bằng lòng, có người thì nói Khang Băng Khiết tầm mắt hạn hẹp, còn có kẻ chỉ trích Lăng Chí Thâm là con trưởng trong dòng lại không được tích sự gì, nói xong đều thở dài một tiếng, nói thẳng ra là Lăng gia bị bại trong tay đám con cháu bất tài này, sau đó lấy Lăng gia ra làm gương xấu để giáo dục đám con cháu nhà mình.
Trương Bạch lại cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy (*), quan hệ của Lăng Mục Du và cha mẹ ruột ác liệt như vậy cũng không phải chỉ vì chuyện di sản.
* Nguyên văn ‘深觉冰冻三尺非一日之寒’, hán việt ‘thâm giác băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn’. Nghĩa là việc gì xảy ra cũng có nguyên nhân sâu xa của nó, phải trải qua tích lũy lâu dài, nào phải là kết quả trong sớm chiều.
Một nhà ba người vẫn vui vẻ hòa thuận, tình thâm như biển đứng dưới ánh đèn pha, và trong bóng tối phía dưới, Trương Bạch nghe được có người khe khẽ nói nhỏ.
“Tại sao lại không thấy Lăng Tứ (*)? Không phải cậu ta cũng đến đây à?”
(*) Ý chỉ Lăng Mục Du
“Chắc họ sợ Lăng Tứ lên phá rối nên không dám gọi cậu ta, haha.”
“Vãi! Vậy gọi Lăng Tứ tới bữa tiệc này làm gì? Để xem gia đình ba người bọn họ hạnh phúc thế nào á?”
“Nếu tôi là Lăng Tứ, giờ lập tức đi qua đó lấy bánh kem hất lên người bọn họ rồi, há há.”
“Lăng Tứ sẽ không làm thế đâu, cậu ấy là chính nhân quân tử mà.”
“Cho nên mới bị đoạt tài sản đó, chuyện này mà chính nhân quân tử làm cái quỷ gì.”
“Nếu là tôi, tôi căn bản sẽ không đến đây, nhìn một nhà ba người bọn họ là muốn ói.”
Khi ánh đèn sáng lên lần nữa thì những tiếng xì xầm cũng biến mất, Trương Bạch nhìn Lăng Mục Du không lộ biểu cảm gì. Hắn không tin vừa rồi cậu không nghe được những lời nói đó, nhưng cậu lại bình tĩnh như thể những người này không phải đang bàn tán về cậu.
Trương Bạch muốn nói gì đó, Lăng Mục Du liền chặn ngang: “Hiệp hội quản lý tu chân của mấy người có tặng cho viện bảo tàng một cái máy tính đúng không?”
“Hả? Đúng!” Tuy Trương Bạch không hiểu được mục đích của câu hỏi này, nhưng theo bản năng liền gật đầu, cũng chưa kịp chú ý đến sáu chữ ‘Hiệp hội quản lý tu chân’.
Biết ngay ông anh là người của Hiệp hội quản lý tu chân mà, còn giả ngu làm gì, hừ hừ!
Lăng Mục Du đặt chén đĩa đã ăn xong lên bàn, trừng mắt nhìn Trương Bạch: “Các người tặng máy tính mà lại không gắn Internet, hiệp hội của mấy người làm ăn nửa vời như vậy hả?” Hại cậu mấy ngày nay xài hết lưu lượng Internet của tháng này rồi, tức quá mà.
Trương Bạch nghẹn lời nhìn trân trối, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu kêu bọn họ gắn, gắn Internet giúp cậu á, chứ tôi không là, là người của tu, tu…”
“Phải gắn cáp quang, tốc độ 100Mb/s”. Lăng Mục Du được voi đòi tiên đưa ra yêu cầu.
“Tu, tu….. hả? À, được được.” Trương Bạch không ngừng gật đầu, sau nó nói với người đứng phía sau Lăng Mục Du: “Viện trưởng, ngài đến đây làm gì?”
Lăng Mục Du quay đầu, quả nhiên thấy được Đan Tiêu.
Đan Tiêu nói với Lăng Mục Du: “Tôi đến để xem cậu có cần tôi giúp gì không?”
“Hả?”
“Hả?”
Trong đầu Lăng Mục Du và Trương Bạch đầy dấu chấm hỏi.
Đan Tiêu khoanh tay, ngọc thụ lâm phong đưa mắt nhìn về hư không.
Kì thật là do Phượng Hoàng cùng Bạch Trạch nói liên miên trước mặt hắn, nào là lo quản lí viên trở lại thành phố bị vẻ phồn hoa của nó mê hoặc không muốn trở về bảo tàng hoang vắng này nữa, nào là lo quản lí viên ngồi khóc thút thít một mình vì bị người nhà bắt nạt. Bạch Trạch tinh thông tình cảm của vạn vật, về chuyện trong nhà của quản lí viên, nó đã sớm biết hết tất cả.
Mấy con yêu quái khác nghe Phượng Hoàng Bạch Trạch nói như vậy cũng đều lo lắng không thôi, liên tục ù ù cạc cạc ầm ĩ, làm cho viện trưởng đại nhân phải đích thân đến hiện trường bữa tiệc này.
Hiếm thấy tất cả yêu quái – ngoại trừ Thao Thiết, đều thích quản lí viên nhân loại này, Đan Tiêu tất nhiên không muốn bỏ lỡ một trợ thủ đắc lực như vậy, nhất định phải dẫn theo cậu cùng nhau trở về bảo tàng.
Huống chi, nếu thực sự có người không có mắt mà ăn hiếp người của hắn, hắn chắc chắn sẽ cho phàm nhân ngu xuẩn đó biết được hậu quả của việc làm Thần linh tức giận!
Hai người một thần đứng bên bàn ăn không nói lời nào. Lúc này, nhân viên phục vụ đẩy ổ bánh kem tám tầng chỉ mới bị cắt một cái đến gần bàn, để cho mọi người tự cắt ăn.
Lăng Mục Du nhìn bánh kem, mắt sáng lên.
Có gì muốn giúp không à?
Đương nhiên là có rồi! Cậu kêu Trương Bạch đứng che trước mặt ổ bánh kem, còn mình thì đến cạnh Đan Tiêu nói nhỏ: “Viện trưởng, túi càn khôn của anh có thể bỏ đồ vật vào rồi lấy ra nguyên vẹn hả?”
Đan Tiêu gật đầu.
Lăng Mục Du hỏi lại: “Có thể lấy một thứ mà không đụng tới mấy thứ khác không?”
Đan Tiêu lại gật đầu.
Quá tốt rồi!
Lăng Mục Du vui vẻ, đi đến chỗ bánh kem, cầm lấy dao ăn cắt phăng hình nộm trên đỉnh bánh kem đi, vẫy tay với Đan Tiêu: “Viện trưởng, mau thu hồi bánh kem đi, chúng ta mang về ăn.”
Trương Bạch trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Đan Tiêu vung tay áo một cái, hắn xoay người lại, quả nhiên cả cái bánh kem cùng xe đẩy thức ăn đều biến mất.
Tay áo càn khôn… còn có thể dùng như vậy hả?
Không đúng! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là tại sao Lăng Mục Du lại có thể kêu tôn thần Đan Tiêu làm một việc như vậy hả hả hả?
Đúng lúc có một nhóc con chạy đến muốn ăn bánh kem, lại tìm mãi không thấy ổ bánh kem lớn thật lớn kia, nó mờ mịt ngẩng mặt hỏi Lăng Mục Du: “Anh ơi, bánh kem đâu rồi?”
Lăng Mục Du ngồi xổm xuống nói với cậu nhóc: “Bánh kem bị thần tiên ăn mất rồi.”
Trương Bạch: “…” Lừa con nít vầy mà được hả? Mặc dù câu nói đó trên cơ bản đều là sự thật…
“Oa~ Thì ra thần tiên cũng thích ăn bánh kem à? Em phải kể cho mẹ nghe mới được.” Cậu nhóc như phát hiện ra tân đại lục, vô cùng mừng rỡ mà chạy đi.
Lăng Mục Du đứng dậy, nhận lấy ánh mắt sùng bái (?) của Trương Bạch, tiếp tục rình mò đến thức ăn trên bàn tiệc.
Phải biết rằng đám yêu quái của viện bảo tàng đều là một đám dạ dày vương, lại rất nhiệt tình với thức ăn đa dạng của nhân loại, một tuần qua xém nữa ăn mạt quản lí viên luôn. Có thể có đống đồ ăn miễn phí này thì mắc gì lại không gói đem về?!
“Không phải cậu muốn mang đống này đi luôn chứ?” Trương Bạch hoảng sợ nói: “Bàn ăn đột nhiên biến mất sẽ tạo thành khủng hoảng đó.”
“Có lý.” Lăng Mục Du gật đầu, ngay khi Trương Bạch cho là cậu muốn bỏ qua bàn cơm, lại nghe thấy cậu hỏi Đan Tiêu: “Viện trưởng, có thể chỉ vét đồ ăn và chén đĩa, không đụng tới bàn ăn được không?”
Đan Tiêu: “Được.”
Trương Bạch: “…”
Sau đó, phó tổng giám đốc Trương của siêu thị Hoa An, kiêm phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý tu chân, trơ mắt nhìn vị thần duy nhất còn lại trên đời vung tay áo một cái, thức ăn nóng, thức ăn nguội, nước trái cây, món khai vị trên bàn cùng chén đĩa đồng loạt biến mất, hơi lạnh từ máy lạnh nhẹ nhàng thổi bay bay tấm ra trải trên chiếc bàn trống rỗng.
“Phục vụ.” Lăng Mục Du gọi nhân viên phục vụ đang bưng ba ly sâm banh đi ngang qua, chỉ vào bàn cơm, nói: “Tại sao còn chưa phục vụ đồ ăn?”
Nhân viên nọ nhìn bàn ăn rỗng tuếch, trố mắt, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi đến nhà bếp giục mang đồ ăn lên ngay, thật sự rất xin lỗi.”
“Cậu mau đi đi, tôi giúp cậu cầm rượu cho.” Lăng Mục Du đỡ lấy khay rượu, chiếm được một tấm thẻ người tốt từ nhân viên phục vụ.
Trương Bạch bội phục Lăng Mục Du sát đất, khó trách cậu có thể làm việc trong viện bảo tàng đầy yêu quái như vậy, tố chất tâm lí thiệt mạnh mẽ quá đi.
“Đúng lúc có ba ly rượu, chúng ta mỗi người một ly đi.” Lăng Mục Du chia sâm banh cho Đan Tiêu và Trương Bạch, sau khi Đan Tiêu uống một ngụm liền hỏi hắn: “Viện trưởng uống loại rượu này bao giờ chưa? Cảm thấy thế nào?”
Đan Tiêu nhíu mày, nói: “Rượu này tại sao có bọt khí? Vừa chua vừa ngọt, mùi rượu thì nhạt, không ngon.”
Trương Bạch dừng động tác uống rượu, yên lặng đặt ly xuống, tự nhiên cảm thấy rượu mình đang uống là rượu giả.
Đan Tiêu bình luận về rượu sâm banh xong, tay lóe lên một cái, trong tay lập tức xuất hiện một bình rượu bạch ngọc: “Đây là bình rượu mà năm đó tôi đổi được từ một tu chân giả, thử xem.”
Hắn rót cho mỗi người một ly.
“Năm đó?” Lăng Mục Du ngửi một chút, một hương rượu thơm mát xông vào mũi, cảm thấy chưa uống đã say, “Năm đó là bao nhiêu năm trước?”
Đan Tiêu cố nhớ lại, nói: “Chắc là hơn hai ngàn năm trước.”
Trương Bạch không dám nuốt ngụm rượu đang ngậm trong miệng nữa, rượu cổ hơn hai… hai… hai ngàn năm hắn nào dám tùy tiện nuốt ực xuống như thế?!
“Trương phó tổng, anh làm sao vậy?” Sao vẻ mặt khổ đại cừu thâm (*) thế này?
(*) Khổ đại cừu thâm (苦大仇深) ý nói mối thù sâu nặng, gần như câu thâm thù đại hận ấy.
Trương Bạch nuốt rượu xuống, đang định trả lời Lăng Mục Du, lại cảm giác một luồng linh lực tinh thuần nồng đậm lan tỏa từ da dày ra khắp tứ chi, đồng thời còn có một luồng linh lực mạnh mẽ hướng thẳng đến Linh Đài (*), toàn thân thoải mái như được ngâm mình trong nước nóng, khiến hắn muốn nhập định ngay tại đây.
(*) Vị trí ở dưới đốt xương sống thứ 6
Lăng Mục Du nhìn bộ dạng Trương Bạch như sắp ngủ gục, giật mình nói: “Tửu lượng của Trương phó tổng kém quá, một ngụm đã gục rồi.”
Trương Bạch muốn giải thích mình không phải là một ngụm đã say thật, nhưng cảm giác càng ngày càng thoải mái khiến hắn không muốn động cũng không muốn nói, thầm nghĩ tìm một tư thế thoải mái nhất để linh lực rửa sạch mỗi tế bào của mình.
“Tiểu tu sĩ này sắp đột phá, phải đưa hắn trở về mới được.” Đan Tiêu giải thích thắc mắc của Lăng Mục Du, sau đó dặn cậu chờ ở đây, còn hắn đem Trương Bạch đến Tu Quản Ủy, sau đó bọn họ cùng nhau trở về bảo tàng.
“Vậy anh đi nhanh về nhanh đi.” Lăng Mục Du nhìn phục vụ bắt đầu lục đục bày thức ăn lên bàn cơm: “Chờ anh về, chúng ta đóng gói thức ăn và sâm banh bên kia mang về hết, đám yêu quái chắc chưa uống sâm banh bao giờ đâu.”
Trong mắt Đan Tiêu hiện lên ý cười, ấn lên đầu quản lí viên một cái rồi xách Trương Bạch lên, trong chớp mắt đã biến mất khỏi bữa tiệc.
Lăng Mục Du tấm tắc khen ngợi, khó trách nhân loại ai cũng muốn thành tiên, cái phương pháp ‘súc địa thành thốn’ (*) này một năm có thể giảm tải biết bao nhiêu phí tổn giao thông nha.
(*) Súc địa thành thốn là một phép thuật (theo triết lý của Đạo gia hay sao ấy), nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn, như vây mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Quản lí viên không có lương tâm cảm thấy, mình rất cần cách này để có thể tiết kiệm tiền xe di chuyển.
Cậu bên này đứng chờ ở cạnh bàn thức ăn, bên đầu kia đại sảnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai của phụ nữ bỗng vang lên: “Lăng Giác, cái tên cặn bã này, tôi đã mang thai con của anh!”
Lăng Mục Du: “!!!”
Quý quan khách: “!!!”
Tham gia một bữa tiệc sinh nhật còn có thể thấy được tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình mười mấy năm trước này, úi trời ơi, chuyến đi này thật sự không tệ chút nào.
Bình luận truyện