Viễn Phương

Chương 21: Cái cậu Triển Chiêu này, sợ là Có vấn đề



Chân mày Bạch Ngọc Đường nhíu chặt, nhiều ngày nay, sự đối xử ghẻ lạnh đổ lên người Triển Chiêu nhiều ít gì hắn cũng thấy được, chỉ là không muốn gây xích mích với mấy người anh trai nên cũng đành miễn cưỡng nhịn xuống. Nhưng hôm nay Nhị ca lại nói vậy ngay trước mặt mình, thật sự là không thể nhịn được nữa.



Mấy ngày trôi qua, Triển Chiêu cũng không thấy người nào của cục công an tới tìm, nhìn tình hình có lẽ thẻ căn cước không xảy ra vấn đề gì, Bạch Ngọc Đường cũng dần dần yên tâm.

Tuy nhiên vẫn còn một việc khiến hắn lo lắng, hay phải nói là phiền lòng, đó chính là quan hệ của bốn vị ca ca với Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường biết mình tùy tiện đưa người vào Bạch thị đúng là đáng lo, nhưng mà tình huống của Triển Chiêu lại đặc thù, Triển Chiêu căn bản không hề giữ bất kỳ chức vụ nào trong biên chế của công ty, bất quá là Bạch Ngọc Đường mang tâm tư riêng muốn giữ cậu ở gần để tiện giúp đỡ và chiếu cố cậu. Triển Chiêu một, không lấy tiền lương từ công ty, hai, không tham dự bất cứ quyết định nào của Bạch Ngọc Đường dưới chức danh tổng giám đốc tập đoàn. Bạch Ngọc Đường không rõ, chính hắn trên danh nghĩa là xếp lớn, tại sao lại không thể đưa một người nhận lấy danh nghĩa trợ lý đến công ty được chứ? Đây rốt cuộc là e ngại bọn đại ca cái gì?

Đối với bọn Lô Phương, Bạch Ngọc Đường vẫn tôn kính gọi tiếng ca ca, bởi vì bọn họ là bằng hữu tốt nhất của đại ca Bạch Cẩm Đường, tình cảm đối với hắn cũng không khác anh em ruột là mấy, Thế nhưng Bạch Ngọc Đường không thể nào hiểu được hành động bảo hộ quá đà của bọn họ đối với mình. Rất có thể đối với bọn họ, mình và Bạch thị đều là thứ đại ca coi trong nhất đi.

Bạch Ngọc Đường cười khổ, nếu như đại ca vẫn còn, rất có thể hắn đã sớm bị đá khỏi công ty này rồi, đại ca là người hào hiệp như vậy, tuyệt đối sẽ không vì những thứ quan điểm cố chấp này nọ mà ràng buộc cuộc sống của mình. Anh ấy và Đinh đại ca là cùng một loại người, tuyệt đối sẽ không xem chuyện kiếm tiền là quan trọng nhất của đời người.

Ngày đó trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Triển Chiêu nói một câu, làm Bạch Ngọc Đường rung động mạnh mẽ, hai mươi bốn năm, Bạch Ngọc Đường chưa từng vì ai mà cảm động sâu sắc đến như vậy. Hắn như nghe từ miệng một người khác miêu tả lại chính xác tâm cảnh của mình, thậm chí ngay cả những chuyện tình mình không nghĩ tới, người kia cũng biết rõ.

Cậu ấy biết mình không thích cái gì, như vậy liệu cậu ấy có biết được mình thích cái gì không nhỉ? Bạch Ngọc Đường kéo khóe môi, hướng về phía trước cười cười, cậu ấy nhất định biết. Triển Chiêu, mặc kệ cậu từ đâu mà tới, chúng ta nhất định là tri kỷ quen biết từ kiếp trước. (Là người yêu!!!!) Kiếp trước? Bạch Ngọc Đường bật cười vì ý nghĩ vừa rồi, sao lại tin vào cái loại kiếp trước kiếp này hư vô mờ mịt gì đó chứ. Bất quá, thật không còn cách giải thích nào tốt hơn nữa, dù sao thì quan tâm quái gì tới chuyện xảy ra trong kiếp trước chứ, nói gì thì nói hiện tại không thể để cho một người hiếm hoi trên đời này hiểu được tâm tình của mình phải rơi vào cảnh không nơi nương tựa được. Chuyện của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhất định phải quản rồi.

Người trong cuộc, rất dễ mờ mắt trước chân tướng sự việc, có đôi khi cho dù không ở trong cuộc, chỉ là giao trái tim đặt vào, tư tưởng tình cảm cũng vẫn chịu rối loạn như thế. Bằng không người đời làm sao có thể đúc kết lại thành một câu quan tâm tất loạn chứ? Theo Bạch Ngọc Đường, thái độ của hắn đối với Triển Chiêu không hề có bất cứ chỗ nào không ổn, nhưng thật ra là do hắn không nhận ra mới đúng phải không?

Là những người thân gần gũi nhất của Bạch Ngọc Đường, bốn người Bạch thị đối với chuyện này cũng không phải hoàn toàn tỏ thái độ như vậy. Ấn tượng của Lô Phương dành cho Triển Chiêu không rồi, ông chỉ là có chút hiếu kỳ, vì sao một đứa luôn luôn lãnh đạm như Bạch Ngọc Đường lại quan tâm tới Triển Chiêu như vậy. Từ Khánh là một người tính tình hào sảng, không có nhiều tính toán khôn khéo như vậy, đối với việc trong công ty nhiều thêm một người anh cũng không có ý kiến gì cả. Tương Bình không chỉ không ghét Triển Chiêu, mà thậm chí đối với cậu còn có một chút hảo cảm. Tuy rằng anh không ghét việc làm ăn buôn bán như Bạch Ngọc Đường, nhưng anh có cùng chung một quan điểm với hắn, đó chính là con người phải được làm chuyện của mình thích. Cho nên anh cũng không chấp nhất thúc ép Bạch Ngọc Đường quay về Bạch thị, cho nên, anh rất tán thưởng lời nói ngày hôm đó của Triển Chiêu.

Vấn đề lớn nhất cuối cùng rớt trên người Hàn Chương. Hệt như một ngàn năm trước, vị Hàn Nhị gia trầm mặc ít nói này, trên thực tế lại là người quan tâm đến Bạch Ngọc Đường nhất trong bốn người. Chỉ tiếc rằng, anh ta không biết mong muốn của Bạch Ngọc Đường là gì. Quan tâm tất loạn, vô luận là dạng cảm tình nào, nếu như vượt qua giới hạn đã định sẵn sẽ tạo thành hỗn loạn. Một người bảo hộ quá mức, nếu như gặp phải sự khiêu chiến, nhất định xuất phát từ tâm lý chống cự bản năng, người bị khiêu chiến đó nhất định sẽ phẫn nộ. Cho nên, lời nói của Triển Chiêu chọc giận Hàn Chương, anh ta đương nhiên không muốn thấy mặt cái người khiến mình tức giận bên trong tòa nhà của Bạch thị rồi.

Thông qua Từ Khánh, Hàn Chương bắt được một sự kiện rất có ý nghĩa, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên quan tâm tới vụ làm ăn với Thiên Hữu, đến tìm Từ Khánh cầm đi tư liệu về việc mua bán với Thiên Hữu, lại còn hỏi thăm thư ký Trương rất nhiều vấn đề chi tiết.

Chuyện này phát sinh ngay ngày đầu tiên Triển Chiêu đến công ty, cho nên Hàn Chương với trực giác của mình, xác định hành động này của Bạch Ngọc Đường nhất định là chủ ý của Triển Chiêu. Người này lai lịch không rõ, không biết có ý định gì, là muốn đối phó với Bạch thị hay đối phó với Tiểu Bạch? Không đúng, nói không chừng là một gián điệp thương nghiệp nữa.

Kỳ thực chúng ta không thể trách cứ sức tưởng tượng quá mức phong phú của Hàn Chương, hành vi của Bạch Ngọc Đường thật sự có chút bất bình thường, cảm tình hắn đối với Triển Chiêu đã sớm vượt qua sự quan tâm thông thường. Mà cái cậu Triển Chiêu này hệt như từ trên trời rơi xuống, không biết lai lịch gì, lại càng không biết có phải người tốt hay không. Một người thường tuyệt đối sẽ không tín nhiệm một người không quen biết, không phải sao? Cho nên, Hàn Chương rất muốn tìm ra chứng cớ cho Bạch Ngọc Đường xem, Triển Chiêu đối với nó không hề có ý tốt, hơn nữa còn rất muốn tìm cơ hội để đuổi Triển Chiêu ra khỏi Bạch thị. Anh ta phát hiện ra, vụ làm ăn với Thiên Hữu là một cơ hội tốt.

Thiên Hữu là một công ty đa quốc gia quy mô lớn, tổng bộ của nó thiết lập tại Hoa Kỳ, trong năm nay mới tiến vào Trung Hoa Đại lục mở rộng sản nghiệp, hạng mục tiên phong chính là bất động sản. Thành phố D phong cảnh xinh đẹp, hoàn cảnh thuận lợi, có thể được đánh giá là thành phố có năng lực phát triển kinh doanh bất động sản tương đối tốt của Trung Hoa đại lục, cho nên bọn họ quyết định lựa chọn đây là điểm đầu tiên. Hợp tác với Bạch thị lần này là rất tình cờ, bởi vì tuy Bạch thị là một trong những công ty quy mô lớn nhất thành phố D, nhưng chưa từng kinh doanh bất động sản.

Kỳ thực Bạch thị cũng không hề nôn nóng tiến vào lĩnh vực bất động sản, bất quá cơ hội này rất khó gặp, nếu như hợp tác thành công với Thiên Hữu, đối với sự phát triển của Bạch thị là việc vô cùng tốt, cho nên Lô Phương cực kỳ coi trọng lần hợp tác này.

Nhưng khi ông biết được Bạch Ngọc Đường có hứng thú đối với vụ làm ăn này, tình cảm dành cho em trai lập tức đẩy tình yêu dành cho công ty xuống hàng thứ hai. Hàn Chương đề nghị, bất kể như thế nào cũng phải giữ vững được nhiệt tình hiếm có của Bạch Ngọc Đường đối với việc làm ăn, nên tốt nhất là đem chuyện hợp tác lần này giao cho Bạch Ngọc Đường lo liệu. Một người đề nghị, lập tức được ba người còn lại đồng tình, vì vậy, trong tình huống bị xử vắng mặt, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc trở thành đại diện đàm phán của Bạch thị trong vụ làm ăn lần này.

“Nhị ca, anh nói cái gì?!” Bạch Ngọc Đường mắt trợn trừng, nhìn nhị ca mình không tin nổi, “Anh không phát sốt chứ, không phải phát sốt rồi chứ?”

“Tiểu Bạch, cậu nói gì vậy, bọn anh biết cậu đối với vụ này cảm thấy hứng thú, nên cố ý sắp xếp cho cậu lo hết. Sao hả? Cảm động không?” Vẻ mặt Hàn Chương lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Hẳn là không có ai nhắc ảnh một tiếng, băng sơn thì không nên cười thường xuyên, bởi vì mặt cười không tự nhiên nhìn cực kỳ kinh khủng, anh tuấn cỡ nào cũng mất hết.

“Em thấy hứng thú á? Đây ——” Biểu tình trên mặt Bạch Ngọc Đường mất tự nhiên không thua gì Hàn Chương, dở khóc dở cười, nhướng mắt nhìn một cái về phía Triển Chiêu cũng đang đầu óc mơ hồ, lòng nói, tiểu tử cậu hại chết tôi rồi.

“Nhị ca, có thể nào khuyên đại ca thu hồi mệnh lệnh được không vậy?” Bạch Ngọc Đường cười khổ nói.

“Ha ha, anh không có cái bản lĩnh đó đâu, hay là tự cậu đến hỏi đi?”

Bạch Ngọc Đường bĩu môi một cái, trong lòng tự động hiểu rõ mấy ông anh trai này cùng chung một chiến tuyến, một mình mình muốn phản kháng, cơ bản là không thể được.

Vừa nhìn Triển Chiêu, trong bụng đồng thời tính toán, vậy cũng tốt, dù sao đi nữa cậu ấy cũng nói là phải đề phòng Triệu Giác bên mé Thiên Hữu đó. Nếu như nói với mấy ảnh cảm giác của Triển Chiêu, còn lâu bọn họ mới tin. Không bằng cứ để mình làm, đề phòng cũng được, chú ý cũng tốt, tóm lại tiện lợi mọi bề luôn.

“Được rồi, em đồng ý.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười.

“Tiểu Bạch, anh biết thế nào chú cũng đồng ý mà.” Hàn Chương chuyển qua nhìn Triển Chiêu, cười nói, “Triển tiên sinh, ngài cũng biết đấy, vụ làm ăn lần này là bí mật kinh doanh của Bạch thị, nếu trong thời gian này ngài có thể tạm thời tránh mặt, họ Hàn tôi cùng với những người khác của Bạch thị đều sẽ rất biết ơn.”

“Nhị ca!”

Chân mày Bạch Ngọc Đường nhíu chặt, nhiều ngày nay, sự đối xử ghẻ lạnh đổ lên người Triển Chiêu nhiều ít gì hắn cũng thấy được, chỉ là không muốn gây xích mích với mấy người anh này nên cũng đành miễn cưỡng nhịn xuống. Nhưng hôm nay Nhị ca lại nói vậy ngay trước mặt mình, thật sự là không thể nhịn được nữa.

“Nhị ca, em nói một lần thôi, anh nhất định phải rõ cách nhìn nhận của em về Triển Chiêu,” Bạch Ngọc Đường đã vứt bỏ cái biểu tình em trai ngoan hiền của mình, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Chương.

“Thứ nhất, cậu ấy là bạn em. Thứ hai, cậu ấy là trợ lý em đưa vào công ty. Thứ ba, cậu ấy là người mà em đặc biệt tin tưởng. Thứ tư, cũng là quan trọng nhất, không phải cậu ấy không thích hợp có mặt tại Bạch thị, mà chính em mới là người không nên giữ cậu ấy ở đây. (P/s: Điều thứ năm, cậu ấy là người em yêu.) Cho nên, nếu nhị ca anh có ý kiến gì, mời trực tiếp nói chuyện với em, đừng có đến làm khó cậu ấy.”

Xoa dịu lại tâm tình kích động một chút, Bạch Ngọc Đường nói tiếp.

“Vụ lần này giờ có làm hay không, nếu muốn làm thì để Triển Chiêu theo em, còn như Nhị ca không tự quyết định được, xin cứ đem mấy lời em vừa nói chuyển lại cho Đại ca.”

Hàn Chương nhíu mày thật chặt, anh không ngờ chỉ một câu nói đơn giản của mình lại dẫn đến phản ứng lớn như vậy từ Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu, rốt cuộc cậu là ai, vì sao lại có thể gây ra ảnh hưởng lớn như vậy lên Tiểu Bạch.

Không hề tức giận, Hàn Chương cười một cái nhìn hai người, thản nhiên nói: “Tiểu Bạch, lời cậu nói anh hiểu, anh cũng có thể làm chủ vụ này cho cậu. Yêu cầu của cậu anh đồng ý.”

Thoáng nhìn Triển Chiêu, Hàn Chương nói tiếp: “Bất quá vụ lần này vô cùng quan trọng, anh yên tâm giao cho các cậu, tuy nhiên nếu như cậu đã cố tình muốn Triển tiên sinh cùng tiến hành với mình, thì nếu xảy ra vấn đề thì giải quyết thế nào?”

“Sẽ không xảy ra vấn đề, còn nếu có phát sinh, em sẽ chịu trách nhiệm.” Giọng của Bạch Ngọc Đường chắc như đinh đóng cột.

Hàn Chương không nhìn Bạch Ngọc Đường, mà đang nhìn chằm chằm Triển Chiêu, mỉm cười hỏi: “Tiểu Bạch, cậu nói một mình cậu chịu trách nhiệm sao?”

Triển Chiêu cũng cười, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Hàn Chương.

“Nếu như có vấn đề phát sinh, Triển Chiêu sẽ lập tức rời khỏi Bạch thị, một phút cũng không lưu.”

“Được, quyết định vậy đi.” Hàn Chương tựa như đang chờ những lời này của Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhận ra tâm tình Bạch Ngọc Đường biến động, nhìn hắn cười trấn an, sau đó mới quay sang Hàn Chương.

“Một lời đã định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện