Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa

Chương 10: Đến Ai Cập



Inari nhìn vào bình nước trên lưng lạc đà, nàng khẽ xoay đầu gọi: “Tito, nước trong bình sắp cạn rồi, cậu và tôi nên đi tìm nguồn nước để dự trữ thì hơn.” Ngay cả những người sống quanh năm ở Hattusa như Tito cũng hiểu, điều kiện tiên quyết khi muốn vượt qua sa mạc rộng lớn ấy chính là nguồn nước.

Cậu gật đầu rồi thúc lạc đà đến bên cạnh nàng, Inari xoay dây cương định rẽ hướng, thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy dây cương của nàng: “Cô và Tito không thông thuộc địa hình sa mạc, làm sao có thể tìm được nguồn nước giữa chốn mênh mông này cơ chứ? Để việc này cho tôi.” Nói xong, hắn tháo những bình nước của Inari và Tito từ hai bên hông lạc đà ra, rồi đặt vào đó những bình nước đầy ắp của hắn.

Ramses dặn dò lần nữa: “Cô nhất định phải chờ ta ở đây.”, sau đó mới quay đầu lạc đà, phóng đi mất hút. Đến khi bóng dáng của hắn vừa biến mất, Inari đã vội vã đập mạnh chân vào bụng lạc đà: “Đi thôi Tito, đừng để hắn đuổi kịp chúng ta.” Tito trợn tròn mắt không hiểu, nhưng cũng nhanh chóng đuổitheo nàng. Giữa cái nóng bỏng da của sa mạc, hai người cưỡi lạc đà lao qua những cồn cát về phía trước.

Bỗng nhiên, tiếng chim ưng chao lượn trên bầu trời khiến Inari giật mình, chết tiệt thật, vậy là đã đến rất gần sát biên giới rồi sao? Nhưng tại sao lại gặp phải chim ưng truyền tin của quân đội Ai Cập ở đây kia chứ? Rồi rất nhanh sau đó, cùng với những con chim ưng đang oai hùng sải cảnh, một toán quân mặc trên người y phục Ai Cập, cưỡi trên lưng những con ngựa chiến khỏe mạnh. Chặn ngang đường đi của nàng và Inari, một trong những con chim ưng sà xuống tay kẻ dẫn đầu đoàn quân ấy.

Hắn quan sát hai người các nàng rồi lớn tiếng nói: “Ta là quân nhân Ai Cập, không có ý làm khó các ngươi, chỉ là xung quanh đây các ngươi là đối tượng duy nhất còn sống mà chim ưng phát hiện ra. Không biết trên đường các ngươi tới đây, có găp một người Ai Cập nào ăn mặc giống như chúng ta hay không?” Inari nghe lời hắn hỏi, nhẹ nhõm thở phào một tiếng, ra hiệu lắc đầu không biết.

Nàng cứ tưởng bọn chúng đã phát hiện ra được vấn đề gì rồi cơ chứ, may mắn là nàng đã quá đa nghi. Hắn nhìn thấy cử chỉ của nàng, rồi gật đầu một cái, toán quân rẻ làm đôi để nàng và Tito đi qua. Tito nhận được sự đồng ý của nàng, cả hai thúc lạc đà phóng vội qua họ, nhưng chưa đi được bao xa, thì đã nghe được một tiếng hét quen thuộc: “Wasatto, bắt hai người họ lại cho ta.”

Inari cau mày lại, nàng không thể tùy tiện sử dụng ma pháp được nữa, nàng không muốn làm kinh động đến binh sĩ Ai Cập. Không còn sư lựa chọn nào khác, khi nhìn thấy toán quân từ hai bên đang bao vây lấy mình. Nàng đã ghìm cương lại, gọi Tito: “Tito,dừng lại.” Nàng thừa biết trốn chạy cũng vô ích, tại sao phải tự ngược đãi bản thân nếu kết quả đã nhìn thất trước.

Tito lo lắng nhìn nàng, cậu di chuyển lạc đà đến trước mặt Inari, như muốn che chắn nàng khỏi tầm nhìn của quân lính Ai Cập. Người vừa mới ra lên cho đội quân vây bắt lấy hai người họ, đang thong thả cưỡi lạc đà tiến về phía này, vẻ mặt thật sự rất tức giận, thậm chí trên tay anh ta còn đang cầm một bình da dê đựng nước. Phải! “Tại sao lại muốn bỏ chạy, chẳng phải ta đã dặn cô cứ đứng yên đó rồi sao?’’ Không ai khác chính là Lamu Ramses, người vừa bị Inari lừa gạt để cắt đuôi.

“Đội trưởng, ngài không sao chứ? Chúng tôi đã rất lo lắng cho ngài đấy ạ” Wasatto vui mừng gọi Ramses, nhưng thứ hắn nhận được chỉ là cái phẩy tay báo hiệu hãy giữ im lặng. Ramses đến trước mặt Inari và Tito, hắn vẫn đang đợi câu trả lời của nàng, còn nàng thì mặc kệ sự tức giận của hắn, Inari nhắm mắt lại và giữ im lặng.

“Được nếu cô không muốn nói cũng được, vậy từ bây giờ cô cứ giữ im lặng cho đến khi về đến Ai Cập đi. ” Ramses ném túi nước trên tay xuống đất, chỉ huy toán quân Ai Cập thẳng tiến về vùng đóng quân. Cả đoạn đường hắn không hề ngó ngàng dù chỉ là một chút đến nàng, con người kìa thật cứng đầu, hắn ghét ai nghi ngờ sự thật lòng của hắn. Hắn thật sự đã có ý định hộ tống nàng an toàn đến Ai Cập, nhưng cô bé con kia lại thách thức sự chịu đựng và tôn nghiêm của Ramses.

“Tito, thậtxin lỗi, vì tôi đã kéo cậu vào những chuyện như thế này.” Inari cưỡi chung lạc đà với Tito, khé thì thầm với cậu. Tito ngồi sau lưng Inari vội vàng trả lời nàng: “Công chúa, người đang nói gì vậy, nếu lần này người bỏ tôi lại phủ hoàng tử mà tự ý đến đây một mình. Thì nhất định tôi sẽ giận người đến chết mới thôi.”. Inari bật cười với cậu: “Thật không ngờ, Ramses lại là một quân nhân Ai Cập, lần này xem ra chúng ta gặp rắc rối rồi Tito.”

Tito đưa mắt về phía kẻ đi đầu toán quân, giọng cậu rất nhỏ, nhưng đầy sự kiên định: “Công chúa, Tito nhất định sẽ bảo vệ được người.”

Ramses dường như nhận ra ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, hắn quay đầu lại, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh Inari ngồi trong lòng Tito rất an nhiên tự tại. Một nỗi khó chịu lại dâng lên khiến hắn quay đầ nhìn thẳng về phía trước, chính hắn là người ra lệnh cho bọn họ ngồi chung một lạc đà và cũng chính hắn lafker đang âm thầm nổi điên.

Cuộc hành trình nhờ sự hộ tống của toán quân mà chẳng mấy chốc đã đến được Ai Cập, Ramses hạ lệnh với Wasatto: “Hãy trở về trước thông báo với tướng quân là ta đã bình an, còn toán cướp sa mạc cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Nói với ông ấy, ta sẽ đến để nhận thưởng sau, còn bây giờ ta muốn về nhà tắm rửa, và ôm những cô gái xinh đẹp.”

Wasatto thầm lau mồ hôi trên trán, nếu hắn thật sự nói lại nguyên văn câu này cho tướng quânHoremheb. Thì không biết hắn còn bao nhiêu cái mạng để bị chém nữa đây, nhưng cũng đâu còn cách nào khác, hắn đành cúi đầu phụng mệnh, dẫn toán quân ấy trở về doanh trại.

Còn Inari và Tito thì lại bị Ramses thúc ép đưa về nhà mình, họ lại ngồi trên thuyền rong ruổi hơn nữa ngày đường. Con thuyền xuôi theo dòng sông Nile hiền hòa, gió từ mặt sông thổi đến vờn mái tóc của Inari, từ lúc lên thuyền đến giờ, nàng tạm thời bỏ đi khăn choàng và mạng che mặt.

Nàng hiểu hắn không hề muốn hại nàng, nếu đã có người sẵn lòng giúp chuyến đi của nàng dễ dàng hơn một chút. Tại sao nàng lại không vui vẻ tận hưởng nó chứ nhỉ? Cơn buồn ngủ chợt ập đến, Tito vẫn luôn ở sát bên cạnh nàng, nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, cậu lên tiếng: “Tiểu thư, người hãy nghỉ ngơi một chút đi.”

Mí mắt chợt nặng triễu, Inari gật đầu với cậu, rồi nằm xuống ngủ luôn mà không hề để ý rằng. Mình đang gối đầu lên chân của Tito, hành động của nàng khiến cậu bé đỏ bừng mặt, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười dịu dàng, vuốt gọn mái tóc trắng muốt đang lòa xòa trước mặt cho nàng. “Ngủ ngon, tiểu thư của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện