Việt Ma Tân Lục
Quyển 1 - Chương 25: Ngoao!
Ông Minh đứng giữa phòng thờ, ánh mắt ông thâm trầm, khó đoán biết ông đang nghĩ gì, Lan Phương đứng một bên, thi thoảng liếc ông một cái. Ông châm ba nén hương, cắm xuống chiếc lư hương mới thay, vái lạy ba cái rồi thở dài, quay người đi ra.
Lan Phương lặng lẽ đi theo ông, trong lòng thấp thỏm không yên. Ông Minh đứng ngoài hiên, mắt lẳng lặng dõi nhìn ra khoảng sân rộng xếp đầy cây cảnh lâu năm.
– Không hiểu gia đình ta gây ra nghiệp gì mà quả báo lại nặng nề như vậy!?
Ông than thở, Lan Phương vẫn lặng thinh, không dám lên tiếng.
– Minh Hưng bây giờ không tỉnh táo, con phân công người canh chừng nó cẩn thận, chuyện này là ngoài ý muốn, không phải lỗi của ai cả.
Nghe ông Minh nói vậy, Lan Phương thở phào nhẹ nhõm. Rồi cô tiến lên, đưa mảnh lư hương vỡ ra.
– Bố, con thấy mảnh lư hương này rất lạ.
Ông Minh nhận lấy, cũng bị hình bùa chú khắc trên đó thu hút. Ông nhìn chăm chú hồi lâu. Lan Phương dõi theo, một lúc sau cô mới dám lên tiếng hỏi.
– Bố biết ý nghĩa hình khắc này không?
Ông Minh lắc đầu.
– Không, nhìn rất kỳ lạ. Những mảnh khác có không?
– Không có. Chỉ mảnh lư hương này thôi.
Ông Minh đăm chiêu nhìn mảnh lư hương rồi thở dài.
– Chiếc lư hương này đã tồn tại qua nhiều thế hệ nhà họ Trịnh. Bố cũng chưa từng nghe ông nội nói gì về chuyện này nên không rõ nó có ý nghĩa gì không.
– Vâng, vậy con giữ nó được không?
– Ừ, tùy con.
Nói rồi ông đưa lại mảnh lư hương cho Lan Phương. Hai bố con vốn không hợp tính nên ít nói chuyện, bây giờ chuyện mảnh lư hương đã hỏi xong, không còn gì nữa nên Lan Phương chào ông Minh rồi trở lại phòng mình. Đi đến cửa phòng, cô đột nhiên xoay người, bước về phía gian nhà dành cho khách. Trời đã chập choạng tối, không khí trong nhà lành lạnh, âm u. Lan Phương xoa xoa hai tay vào nhau, rảo nhanh bước chân.
Cô đưa tay gõ cánh cửa bằng gỗ lim nặng nề, trang nghiêm. Tiếng Gia Huy từ trong nhà vọng ra.
– Ai vậy? Mời vào!
Thấy Lan Phương, Gia Huy hơi sững lại một chút, rồi anh mỉm cười.
– Cô ngồi đi. Tình hình mảnh lư hương thế nào rồi?
Lan Phương thở dài, đặt mảnh lư hương xuống bàn.
– Bố tôi nói không biết gì cả, ông ấy chưa từng nhìn thấy nó bao giờ, cũng không nghe ông nội kể gì trước đây.
– Vậy à? – Gia Huy ngập ngừng một chút rồi nói. – Chiều nay tôi tìm hiểu thì biết trên Hòa Bình có một người rất nổi tiếng, pháp lực cao cường, ông ấy cũng già rồi, hiểu biết rất nhiều về những thứ huyền bí. Hay là… cô cho tôi mượn mảnh lư hương đó…
Gia Huy không nói hết câu, dù sao đây cũng là cổ vật trong phòng thờ của nhà Lan Phương nên anh không dám tùy tiện. Lan Phương đăm chiêu suy nghĩ một lúc. Gia Huy thấy cô như vậy thì nghĩ chắc cô đang suy nghĩ xem có nên đưa anh mảnh lư hương không, nên anh cũng không làm phiền cô, chăm chú sắp xếp đồ đạc chuẩn bị lên đường.
– Gia Huy. – Giọng Lan Phương nhẹ bẫng khiến Gia Huy hơi giật mình. Cô thỏ thẻ. – Tôi có thể đi cùng anh không?
Gia Huy giật mình, suýt đánh rơi cái áo đang cầm trên tay xuống đất.
– Gì cơ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?
Mặt Lan Phương lập tức hơi xị xuống. Gia Huy biết mình lỡ lời, vội sửa lại.
– Không phải, tôi không có ý gì đâu, chỉ là bất ngờ quá thôi. Sao cô lại muốn đi cùng tôi?
Lan Phương xoay xoay cốc nước trong tay, giọng nhỏ nhẹ.
– Chiều nay tôi suy nghĩ mãi, từ nhỏ tôi đã thấy những thứ người khác không thấy, rõ ràng tôi có năng lực đặc biệt, nhưng không ai thừa nhận điều đó. Chỉ có anh công nhận năng lực của tôi. Anh còn giúp gia đình tôi giải nạn trùng tang. Tôi cũng muốn được như anh, giúp các oan hồn vất vưởng giải trừ oán hận, siêu thoát.
– Nhưng… bố cô đồng ý không?
Lan Phương cười yếu ớt.
– Bố tôi càng ngày càng thích đi chùa, ông ấy có quan tâm tôi mấy đâu. Bây giờ anh đi rồi, tôi lại sống những ngày vất vưởng trong căn nhà này. Tôi sợ tôi sẽ buồn chán chết mất. Hay anh cho tôi đi cùng lên Hòa Bình tìm hiểu mảnh lư hương này, được không?
Nhìn đôi mắt sáng rực đầy mong đợi của cô, Gia Huy không nỡ từ chối.
– Nhưng tôi phải nói trước, sau này sẽ rất cực khổ đấy, không được làm tiểu thư có người hầu hạ như bây giờ đâu.
Lan Phương gật đầu chắc nịch.
– Anh yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến anh. Chưa kể anh là thầy trừ tà mà không nhìn thấy ma được, vừa hay tôi lại có năng lực này, có thể trợ giúp cho anh.
Gia Huy hơi nghiêng đầu, suy nghĩ, thực ra Lan Phương nói cũng có lý, có cô chắc chắn công việc của anh sẽ thuận lợi hơn nhiều.
– Được, vậy theo ý cô đi.
Lan Phương nghe thấy thế thì cười rạng rỡ, chạy như bay về phía cửa, chỉ bỏ lại câu nói.
– Tôi đi nói với bố.
Cánh cửa vẫn mở, Gia Huy nhìn theo bóng Lan Phương, đột nhiên trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, vui vui. Nghĩ đến việc có thêm một người bạn đồng hành, như vậy hành trình của anh vừa có thêm người giúp sức, vừa bớt cô đơn. Xem ra lần đầu tiên hành động đã thu được kết quả vô cùng khả quan rồi.
Chỉ mấy phút sau đã thấy Lan Phương chạy về, cô chống tay xuống bàn, hổn hển thở.
– Ha ha… thành công rồi. Tôi về phòng thu dọn đồ đạc đây, ngày mai chúng ta lên đường.
Nói xong cô lại chạy như bay về phòng mình, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Có lẽ rất lâu rồi cô mới vui như thế. Mười chín năm nay cô hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà, đây là lần đầu tiên cô được bước chân ra thế giới rộng lớn bên ngoài, lại làm công việc vô cùng kỳ lạ kia nên cô rất háo hức. Lan Phương vừa thu dọn vừa khe khẽ hát mấy câu dân ca…
Sáng hôm sau, sau khi ăn uống xong xuôi, Lan Phương kéo chiếc vali sang phòng Gia Huy, đang đi nửa đường thì gặp anh. Lan Phương cười rạng rỡ.
– Hi!
Gia Huy cũng mỉm cười chào cô. Hôm nay nhìn cô rạng rỡ hơn hẳn ngày thường. Mái tóc dài được cột đuôi ngựa gọn gàng sau gáy, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng hơi xanh xao. Cô mặc chiếc áo thun trắng, chân váy dài bằng lụa màu trắng ngà, đi đôi giày thể thao màu xanh nhạt. Trời hơi lạnh nên cô khoác thêm chiếc áo cardigan màu xám nhạt. Nhìn cô vô cùng tươi trẻ, tràn trề sức sống, khác hẳn ngày thường. Gia Huy cười cười lắc đầu.
– Cô mặc đẹp lắm, nhưng kiểu trang phục này không phù hợp đi đường xa và đường rừng đâu.
– Vậy hả? Vậy đợi chút, tôi về thay đồ.
Gia Huy đứng trong sân, nhìn ngắm những chậu cây cảnh cổ quý giá. Khoảng nửa tiếng sau mới thấy Lan Phương đi ra, cô chỉ thay chân váy bằng chiếc quần jean mà lâu vậy sao? Lan Phương cười áy náy.
– Tôi phải xếp lại mấy bộ quần áo.
Gia Huy cũng mỉm cười. Hai người bước đi song song, đến cổng, cả hai cùng ngoái đầu nhìn chiếc cổng bằng gỗ lim cao lớn được chạm khắc tinh xảo. Lan Phương vẫy vẫy tay như chào tạm biệt.
***
Ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, làn gió lành lạnh u uất thổi tung đám bụi mờ mờ. Một thanh niên dáng người rắn rỏi, làn da ngăm rám nắng, đôi mắt màu nâu nhạt chăm chú nhìn cánh cửa cũ kỹ trước mặt. Anh ta chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt thâm trầm, khó đoán định. Một lát sau, anh ta đưa tay đẩy mạnh một cái. Cánh cửa kẽo kẹt mở rộng ra. Căn phòng âm u, đầy hơi ẩm lâu ngày không có hơi người ở. Người thanh niên ngước mắt nhìn lên xà nhà. Nơi đây từng có rất nhiều người đã treo cổ, bỏ mạng.
Người thanh niên đứng đó, chắp tay sau lưng, âm trầm nhìn xà nhà bằng gỗ lim trên cao, khóe môi hơi mấp máy, lẩm nhẩm điều gì đó không nghe rõ. Người thanh niên đó là ai? Tại sao anh ta lại đến căn nhà hoang mười tám năm có một người treo cổ của dòng họ Trịnh?
***
Tâm đưa tay vuốt ve bụng. Mặc dù bụng còn phẳng lì nhưng ở đây đang có một sinh linh dần hình thành. Mấy ngày trước cô phát hiện không thấy kinh nguyệt, người lúc nào cũng nôn nao khó chịu nên đi khám. Bác sĩ nói cô đã có thai hai tháng. Tâm lấy phim siêu âm trong túi xách ra, cái thai còn nhỏ xíu, chưa nhìn rõ hình thù nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Vì vậy bữa tối Tâm cũng ăn nhiều hơn một bát cơm, cô muốn con cô thật mập mạp, khỏe mạnh.
Lúc ăn tối, chồng của Tâm kể cho cô nghe chuyện hiện tại anh Minh Hưng (anh họ của cô) đang bị ảnh hưởng tâm lý, còn chị Lan Phương thì đã đi cùng một thầy trừ tà, hình như cũng muốn theo nghề đó. Hai vợ chồng Tâm đều cho rằng Lan Phương từ nhỏ tính tình cổ quái, luôn nói mấy chuyện ma quỷ, lần này chắc gặp được người cùng tiếng nói nên mới đi như vậy.
Đêm đó Tâm đi ngủ sớm hơn thường ngày, cô muốn chăm sóc bản thân thật tốt trong thai kỳ.
Đêm yên tĩnh như tờ, chỉ thi thoảng có tiếng gió vi vút thổi bên ngoài. Đột nhiên, cánh cửa sổ bật mở, một vật đen tuyền nhẹ nhàng nhảy qua cửa, đáp xuống giữa phòng Tâm. Mặc dù vật kia không phát ra bất kỳ tiếng động nào nhưng Tâm cũng giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi trên giường, chăm chú nhìn thứ vừa nhảy vào phòng mình.
– Ngoao!
Âm thanh rợn như tiếng xé vải vang lên trong đêm yên tĩnh khiến Tâm giật nảy mình, sống lưng cô bất giác lạnh toát. Con mèo soạt một cái, nhảy vụt lên giường, hai chân trước nó đặt lên bụng Tâm. Cô sợ hãi muốn đưa tay gạt con mèo đen ra thì thấy nó há miệng, lộ ra hàm răng sắc trắng nhởn. Miệng nó giống như đang cười, nụ cười ma quái, lại giống như đang dọa nạt.
– Cái thai… của tao… Tao muốn ăn thịt trẻ con… Ha… ha… ha…
Tâm giật mình ngồi bật dậy. Đêm tối như mực, cô đưa tay quờ quạng sang bên, đập mạnh chồng dậy.
– Sao thế? Có chuyện gì à?
Chồng Tâm vội vã ngồi dậy. Đèn được bật lên. Khuôn mặt cô tái xanh, cắt không còn giọt máu. Vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng tại sao lại sống động và đáng sợ đến thế. Cô vô thức đưa hai tay che bụng. Đây là đứa con đầu lòng của cô, nhà họ Trịnh luôn có những chuyện quỷ quái xảy ra. Nhưng cô không muốn nó rơi xuống đầu đứa con còn chưa thành hình của mình. Tâm khóc rưng rức. Cô hoảng sợ vô cùng. Biết làm sao bây giờ?
Lan Phương lặng lẽ đi theo ông, trong lòng thấp thỏm không yên. Ông Minh đứng ngoài hiên, mắt lẳng lặng dõi nhìn ra khoảng sân rộng xếp đầy cây cảnh lâu năm.
– Không hiểu gia đình ta gây ra nghiệp gì mà quả báo lại nặng nề như vậy!?
Ông than thở, Lan Phương vẫn lặng thinh, không dám lên tiếng.
– Minh Hưng bây giờ không tỉnh táo, con phân công người canh chừng nó cẩn thận, chuyện này là ngoài ý muốn, không phải lỗi của ai cả.
Nghe ông Minh nói vậy, Lan Phương thở phào nhẹ nhõm. Rồi cô tiến lên, đưa mảnh lư hương vỡ ra.
– Bố, con thấy mảnh lư hương này rất lạ.
Ông Minh nhận lấy, cũng bị hình bùa chú khắc trên đó thu hút. Ông nhìn chăm chú hồi lâu. Lan Phương dõi theo, một lúc sau cô mới dám lên tiếng hỏi.
– Bố biết ý nghĩa hình khắc này không?
Ông Minh lắc đầu.
– Không, nhìn rất kỳ lạ. Những mảnh khác có không?
– Không có. Chỉ mảnh lư hương này thôi.
Ông Minh đăm chiêu nhìn mảnh lư hương rồi thở dài.
– Chiếc lư hương này đã tồn tại qua nhiều thế hệ nhà họ Trịnh. Bố cũng chưa từng nghe ông nội nói gì về chuyện này nên không rõ nó có ý nghĩa gì không.
– Vâng, vậy con giữ nó được không?
– Ừ, tùy con.
Nói rồi ông đưa lại mảnh lư hương cho Lan Phương. Hai bố con vốn không hợp tính nên ít nói chuyện, bây giờ chuyện mảnh lư hương đã hỏi xong, không còn gì nữa nên Lan Phương chào ông Minh rồi trở lại phòng mình. Đi đến cửa phòng, cô đột nhiên xoay người, bước về phía gian nhà dành cho khách. Trời đã chập choạng tối, không khí trong nhà lành lạnh, âm u. Lan Phương xoa xoa hai tay vào nhau, rảo nhanh bước chân.
Cô đưa tay gõ cánh cửa bằng gỗ lim nặng nề, trang nghiêm. Tiếng Gia Huy từ trong nhà vọng ra.
– Ai vậy? Mời vào!
Thấy Lan Phương, Gia Huy hơi sững lại một chút, rồi anh mỉm cười.
– Cô ngồi đi. Tình hình mảnh lư hương thế nào rồi?
Lan Phương thở dài, đặt mảnh lư hương xuống bàn.
– Bố tôi nói không biết gì cả, ông ấy chưa từng nhìn thấy nó bao giờ, cũng không nghe ông nội kể gì trước đây.
– Vậy à? – Gia Huy ngập ngừng một chút rồi nói. – Chiều nay tôi tìm hiểu thì biết trên Hòa Bình có một người rất nổi tiếng, pháp lực cao cường, ông ấy cũng già rồi, hiểu biết rất nhiều về những thứ huyền bí. Hay là… cô cho tôi mượn mảnh lư hương đó…
Gia Huy không nói hết câu, dù sao đây cũng là cổ vật trong phòng thờ của nhà Lan Phương nên anh không dám tùy tiện. Lan Phương đăm chiêu suy nghĩ một lúc. Gia Huy thấy cô như vậy thì nghĩ chắc cô đang suy nghĩ xem có nên đưa anh mảnh lư hương không, nên anh cũng không làm phiền cô, chăm chú sắp xếp đồ đạc chuẩn bị lên đường.
– Gia Huy. – Giọng Lan Phương nhẹ bẫng khiến Gia Huy hơi giật mình. Cô thỏ thẻ. – Tôi có thể đi cùng anh không?
Gia Huy giật mình, suýt đánh rơi cái áo đang cầm trên tay xuống đất.
– Gì cơ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?
Mặt Lan Phương lập tức hơi xị xuống. Gia Huy biết mình lỡ lời, vội sửa lại.
– Không phải, tôi không có ý gì đâu, chỉ là bất ngờ quá thôi. Sao cô lại muốn đi cùng tôi?
Lan Phương xoay xoay cốc nước trong tay, giọng nhỏ nhẹ.
– Chiều nay tôi suy nghĩ mãi, từ nhỏ tôi đã thấy những thứ người khác không thấy, rõ ràng tôi có năng lực đặc biệt, nhưng không ai thừa nhận điều đó. Chỉ có anh công nhận năng lực của tôi. Anh còn giúp gia đình tôi giải nạn trùng tang. Tôi cũng muốn được như anh, giúp các oan hồn vất vưởng giải trừ oán hận, siêu thoát.
– Nhưng… bố cô đồng ý không?
Lan Phương cười yếu ớt.
– Bố tôi càng ngày càng thích đi chùa, ông ấy có quan tâm tôi mấy đâu. Bây giờ anh đi rồi, tôi lại sống những ngày vất vưởng trong căn nhà này. Tôi sợ tôi sẽ buồn chán chết mất. Hay anh cho tôi đi cùng lên Hòa Bình tìm hiểu mảnh lư hương này, được không?
Nhìn đôi mắt sáng rực đầy mong đợi của cô, Gia Huy không nỡ từ chối.
– Nhưng tôi phải nói trước, sau này sẽ rất cực khổ đấy, không được làm tiểu thư có người hầu hạ như bây giờ đâu.
Lan Phương gật đầu chắc nịch.
– Anh yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến anh. Chưa kể anh là thầy trừ tà mà không nhìn thấy ma được, vừa hay tôi lại có năng lực này, có thể trợ giúp cho anh.
Gia Huy hơi nghiêng đầu, suy nghĩ, thực ra Lan Phương nói cũng có lý, có cô chắc chắn công việc của anh sẽ thuận lợi hơn nhiều.
– Được, vậy theo ý cô đi.
Lan Phương nghe thấy thế thì cười rạng rỡ, chạy như bay về phía cửa, chỉ bỏ lại câu nói.
– Tôi đi nói với bố.
Cánh cửa vẫn mở, Gia Huy nhìn theo bóng Lan Phương, đột nhiên trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, vui vui. Nghĩ đến việc có thêm một người bạn đồng hành, như vậy hành trình của anh vừa có thêm người giúp sức, vừa bớt cô đơn. Xem ra lần đầu tiên hành động đã thu được kết quả vô cùng khả quan rồi.
Chỉ mấy phút sau đã thấy Lan Phương chạy về, cô chống tay xuống bàn, hổn hển thở.
– Ha ha… thành công rồi. Tôi về phòng thu dọn đồ đạc đây, ngày mai chúng ta lên đường.
Nói xong cô lại chạy như bay về phòng mình, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Có lẽ rất lâu rồi cô mới vui như thế. Mười chín năm nay cô hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà, đây là lần đầu tiên cô được bước chân ra thế giới rộng lớn bên ngoài, lại làm công việc vô cùng kỳ lạ kia nên cô rất háo hức. Lan Phương vừa thu dọn vừa khe khẽ hát mấy câu dân ca…
Sáng hôm sau, sau khi ăn uống xong xuôi, Lan Phương kéo chiếc vali sang phòng Gia Huy, đang đi nửa đường thì gặp anh. Lan Phương cười rạng rỡ.
– Hi!
Gia Huy cũng mỉm cười chào cô. Hôm nay nhìn cô rạng rỡ hơn hẳn ngày thường. Mái tóc dài được cột đuôi ngựa gọn gàng sau gáy, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng hơi xanh xao. Cô mặc chiếc áo thun trắng, chân váy dài bằng lụa màu trắng ngà, đi đôi giày thể thao màu xanh nhạt. Trời hơi lạnh nên cô khoác thêm chiếc áo cardigan màu xám nhạt. Nhìn cô vô cùng tươi trẻ, tràn trề sức sống, khác hẳn ngày thường. Gia Huy cười cười lắc đầu.
– Cô mặc đẹp lắm, nhưng kiểu trang phục này không phù hợp đi đường xa và đường rừng đâu.
– Vậy hả? Vậy đợi chút, tôi về thay đồ.
Gia Huy đứng trong sân, nhìn ngắm những chậu cây cảnh cổ quý giá. Khoảng nửa tiếng sau mới thấy Lan Phương đi ra, cô chỉ thay chân váy bằng chiếc quần jean mà lâu vậy sao? Lan Phương cười áy náy.
– Tôi phải xếp lại mấy bộ quần áo.
Gia Huy cũng mỉm cười. Hai người bước đi song song, đến cổng, cả hai cùng ngoái đầu nhìn chiếc cổng bằng gỗ lim cao lớn được chạm khắc tinh xảo. Lan Phương vẫy vẫy tay như chào tạm biệt.
***
Ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, làn gió lành lạnh u uất thổi tung đám bụi mờ mờ. Một thanh niên dáng người rắn rỏi, làn da ngăm rám nắng, đôi mắt màu nâu nhạt chăm chú nhìn cánh cửa cũ kỹ trước mặt. Anh ta chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt thâm trầm, khó đoán định. Một lát sau, anh ta đưa tay đẩy mạnh một cái. Cánh cửa kẽo kẹt mở rộng ra. Căn phòng âm u, đầy hơi ẩm lâu ngày không có hơi người ở. Người thanh niên ngước mắt nhìn lên xà nhà. Nơi đây từng có rất nhiều người đã treo cổ, bỏ mạng.
Người thanh niên đứng đó, chắp tay sau lưng, âm trầm nhìn xà nhà bằng gỗ lim trên cao, khóe môi hơi mấp máy, lẩm nhẩm điều gì đó không nghe rõ. Người thanh niên đó là ai? Tại sao anh ta lại đến căn nhà hoang mười tám năm có một người treo cổ của dòng họ Trịnh?
***
Tâm đưa tay vuốt ve bụng. Mặc dù bụng còn phẳng lì nhưng ở đây đang có một sinh linh dần hình thành. Mấy ngày trước cô phát hiện không thấy kinh nguyệt, người lúc nào cũng nôn nao khó chịu nên đi khám. Bác sĩ nói cô đã có thai hai tháng. Tâm lấy phim siêu âm trong túi xách ra, cái thai còn nhỏ xíu, chưa nhìn rõ hình thù nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Vì vậy bữa tối Tâm cũng ăn nhiều hơn một bát cơm, cô muốn con cô thật mập mạp, khỏe mạnh.
Lúc ăn tối, chồng của Tâm kể cho cô nghe chuyện hiện tại anh Minh Hưng (anh họ của cô) đang bị ảnh hưởng tâm lý, còn chị Lan Phương thì đã đi cùng một thầy trừ tà, hình như cũng muốn theo nghề đó. Hai vợ chồng Tâm đều cho rằng Lan Phương từ nhỏ tính tình cổ quái, luôn nói mấy chuyện ma quỷ, lần này chắc gặp được người cùng tiếng nói nên mới đi như vậy.
Đêm đó Tâm đi ngủ sớm hơn thường ngày, cô muốn chăm sóc bản thân thật tốt trong thai kỳ.
Đêm yên tĩnh như tờ, chỉ thi thoảng có tiếng gió vi vút thổi bên ngoài. Đột nhiên, cánh cửa sổ bật mở, một vật đen tuyền nhẹ nhàng nhảy qua cửa, đáp xuống giữa phòng Tâm. Mặc dù vật kia không phát ra bất kỳ tiếng động nào nhưng Tâm cũng giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi trên giường, chăm chú nhìn thứ vừa nhảy vào phòng mình.
– Ngoao!
Âm thanh rợn như tiếng xé vải vang lên trong đêm yên tĩnh khiến Tâm giật nảy mình, sống lưng cô bất giác lạnh toát. Con mèo soạt một cái, nhảy vụt lên giường, hai chân trước nó đặt lên bụng Tâm. Cô sợ hãi muốn đưa tay gạt con mèo đen ra thì thấy nó há miệng, lộ ra hàm răng sắc trắng nhởn. Miệng nó giống như đang cười, nụ cười ma quái, lại giống như đang dọa nạt.
– Cái thai… của tao… Tao muốn ăn thịt trẻ con… Ha… ha… ha…
Tâm giật mình ngồi bật dậy. Đêm tối như mực, cô đưa tay quờ quạng sang bên, đập mạnh chồng dậy.
– Sao thế? Có chuyện gì à?
Chồng Tâm vội vã ngồi dậy. Đèn được bật lên. Khuôn mặt cô tái xanh, cắt không còn giọt máu. Vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng tại sao lại sống động và đáng sợ đến thế. Cô vô thức đưa hai tay che bụng. Đây là đứa con đầu lòng của cô, nhà họ Trịnh luôn có những chuyện quỷ quái xảy ra. Nhưng cô không muốn nó rơi xuống đầu đứa con còn chưa thành hình của mình. Tâm khóc rưng rức. Cô hoảng sợ vô cùng. Biết làm sao bây giờ?
Bình luận truyện