Việt Ma Tân Lục

Quyển 2 - Chương 17: Rễ cây ma quái



Không hay rồi! Lang Trượng thầm nhủ, vừa ngoái nhìn cô gái, rồi lại chuyển ánh mắt về phía bầu trời Nà Thượng đang chuyển từ đỏ thậm sang tím tái. Hàng loạt hiện tượng kỳ lạ vừa mới xảy ra, ắt đều chung một nguyên nhân.

Không khí trong lành dần dần bị thay thế bởi thứ mùi xú uế khó chịu, như được bốc lên từ bùn đen, sình lầy dưới cánh đồng Nà Thượng. Bên miếu cô Thị, hương khói nghi ngút như thể vừa có ai mới hành lễ ở đó. Tiếng khóc tỉ tê, ai oán từ tứ phía chợt vọng về, càng lúc càng nghe rõ ràng, thê lương hơn.

Lang Trượng vội vàng chạy sang chỗ chiếc xe kéo. Cô gái vẫn giãy giụa. Mắt trợn ngược, miệng sùi bọt trắng xóa, cả thân hình co giật như con rối. Có lẽ, thứ gì đó từ trong người cô đang cố sức thoát ra.

– Gia Huy… – Lan Phương hét lên, khi Gia Huy mải lơ đãng ngó xuống cánh đồng của Nà Thượng đang bốc lên làn khói trắng ma quái.

Gia Huy giật thột quay lại, cùng với Lang Trượng chạy về hướng Lan Phương, đồng thời lôi từ trong chiếc túi vải ra cái chuông, lắc liên hồi, miệng không thôi lẩm nhẩm bùa chú. Một lúc sau, cô gái mới bình tĩnh trở lại.

– Mau lên! – Lang Trượng quát lớn, uy nghi.

Đoàn người lập tức xuôi từ con dốc lổn nhổn đá xuống thẳng con đường mòn bụi đỏ. Khi ấy, trời nổi sấm rền vang, một cơn gió lạ thổi mạnh, bốc từng đám bụi đường bay mù mịt, nhuốm đỏ cả không gian. Một vài người trong đoàn sợ hãi, bỏ cả quang gánh, đồ sính lễ, tìm chỗ ẩn nấp. Nhưng Lang Trượng lại quát lớn một lần nữa.

– Mau tiến về chân núi! Nhanh!

Trời sa sầm, mây đen lũ lượt kéo đến. Từng đợt sấm chớp thi nhau diễu võ giương oai trên nền trời xám xịt. Không nao núng, Lang Trượng đi đằng trước, rút thanh kiếm gỗ ra khỏi bao, vừa đi vừa thực hiện những động tác múa may kỳ dị, tay còn lại lắc chuông, miệng không thôi lẩm bẩm những câu tối nghĩa, lạ kỳ.

Thạnh đi sau, cứ bước được ba bước lại bốc một nắm gạo nếp nhỏ và muối trắng từ trong hũ rải khắp dọc đường. Gió tan, mây mù cũng không còn vần vũ như trước, đoàn người băng qua cánh đồng đang sủi lên thứ nước đen đặc, tiến thẳng về phía chân núi Nà Thượng. Lúc này, trời đã tối hẳn!

Thạnh ra hiệu cho vài thanh niên trai tráng khỏe mạnh đi lập đàn cầu siêu, một tốp người còn lại canh giữ cô gái. Đàn bà, con gái trong làng thì thắp nến, bày biện lễ vật gồm cơm nếp nương, gà luộc, thủ lợn còn sống, sẵn sàng cho lễ cầu siêu. Nhưng lạ thay, cứ thắp nến tới đâu, gió lại nổi lên, thổi tắt đến đó, buộc Lang Trượng phải lấy nước thánh đựng trong bình hồ lô tẩm lên những cây đuốc cắm xung quanh một trảng trống, tạo thành một vòng tròn.

Ở giữa vòng tròn ấy, một đàn cầu siêu đã được dựng lên, giữa tâm của mặt đàn cắm một cây nêu cao chừng hai mét. Cây nêu này được đẽo từ một cây dâu cổ thụ trong rừng, trên thân cây trét một lớp nhựa đen trông giống như nhựa đường, đỉnh cây nêu được trang trí bằng những dải lụa kỳ dị rất nhiều màu sắc. Quanh đàn tế lễ, bốn thân chuối được xếp đều nhau, mỗi thân chuối đều cắm những hình thù kỳ dị -thế thân đã được Thạnh chuẩn bị trước đó. Một chiếc bàn được đặt dưới cây nêu, trên đó có ba bát lư hương hoa văn kỳ dị, làm Gia Huy sực nhớ tới mảnh lư hương nằm trong ba lô của mình. Mỗi lư hương cắm ba cây nhang đen.

Dưới đàn tế lễ, cô gái bị ám đang được cột chặt vào một cây gỗ lớn chắc chắn cắm sâu xuống nền đất, xung quanh cô bày la liệt những hình nhân kỳ dị được làm bằng thứ vải xanh lam xen lẫn đỏ. Cô gái đã tỉnh lại, ánh mắt căm thù phản chiếu với ánh lửa lấp lánh. Đằng xa, những tiếng khóc dấm dứt vang lên đều đặn.

Theo Lang Trượng, cùng một tốp thanh niên trai tráng khỏe mạnh, Gia Huy và Lan Phương bắt đầu tiến sâu vào chân núi, nơi được cho là có mộ phần cô gái oan nghiệt ngày xưa.

Họ tiến dần về phía chân đồi. Cảnh trí thay đổi, những trảng cỏ trống cháy xém lần lượt được thay thế bằng những lùm cây cao thấp khác nhau. Nếu không quen địa hình thì sẽ bị lạc.

– Đi sát nhau! – Lang Trượng dặn dò tất cả.

Theo thông tin mà anh em Thứ, Thất thu thập được trước đó, ngôi mộ của người con gái tên Lại được chôn cất bên cạnh một bụi cây dương xỉ, gần một cái hang đá nông, nhỏ. Nhưng Gia Huy thấy là họ khó mà tìm ra ngay được.

Đi được chừng mười lăm phút, cảm giác như họ đang cách chỗ tế lễ một quãng đường khá xa.

Dưới ánh đuốc lập lòe, Gia Huy thấy bên cạnh mình, Lan Phương có vẻ đang mệt mỏi. Gương mặt cô đột nhiên tái nhợt đi dưới ánh đuốc.

– Cô sao thế? – Gia Huy hỏi.

– Đột nhiên tôi thấy không khí nặng nề quá, cảm giác như có thứ gì đó đang đè nặng lên cơ thể vậy. – Lan Phương nói.

– Cô vẫn ổn chứ? Có đi được nữa không? – Gia Huy lo lắng.

Lan Phương gật đầu, nói cô vẫn cố được. Đám trai tráng vẫn theo Lang Trượng phăm phăm tiến về phía trước, chẳng mấy chốc mà hai người đã bị cách một đoạn khá xa.

– Chờ chúng tôi với! – Gia Huy la lớn, nhưng giọng anh bỗng chốc tan biến rồi lọt thỏm vào thinh không lạnh ngắt, như chưa hề tồn tại.

Lan Phương kinh hãi ra mặt, cô cảm thấy khó thở, hai chân đột nhiên bủn rủn, ngã sụp xuống nền đất lạnh ngắt. Rất có thể, hai người lại rơi vào tình huống như lúc ở trong hẻm núi.

– Cô sao thế? – Gia Huy hoảng hốt vội đỡ Lan Phương dậy, người cô mềm rũ như sợ bún. – Đợi chúng tôi với!

Gia Huy nhìn về đằng trước, gọi lớn. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự thinh lặng của bóng đêm đang bao trùm tang tóc lên không gian u ám. Đột nhiên, có tiếng cười rúc rích đằng sau, Gia Huy quay phắt lại. Tiếng cười biến mất. Rồi lại phát lên từ phía khác, càng lúc càng lớn, dần dần thành những thanh âm man rợ. Anh nhìn quanh. Tiếng cười ấy vang khắp mọi chỗ. Lúc vẳng xa, khi dồn về dữ dội.

Đột nhiên, những lùm cây xung quanh anh như chuyển động, mỗi lúc một nhanh hơn.

– Anh nhìn kìa! – Lan Phương la lớn, mặt thất kinh trừng trừng nhìn xuống nền đất dưới chân, như có thứ gì đó đang chuyển động dưới mặt đất hoai mục, ẩm ướt.

– Cẩn thận! – Gia Huy hét lớn, cố gắng lôi Lan Phương nhảy ra sau, nhưng lại mất đà khiến cả hai ngã ngửa.

Từng tiếng rít vang lên khiến Gia Huy cảm thấy chói tai, đau điếng, anh la lên, vội bịt lấy hai tai. Lan Phương thảng thốt nhìn anh. Nhưng đồng thời khi ấy, thứ chuyển động từ dưới mặt đất cũng đang từ từ nhú lên. Đúng hơn là những cái rễ cây, được phủ một lớp đen đặc như nhựa đường, nóng rẫy, đang lúc nhúc bò lên, trườn trên mặt đất như những con rắn, rồi cứ thế tiến thẳng về phía hai con người tội nghiệp đang sợ hãi khôn cùng.

– Á. – Lan Phương kêu lên một tiếng thất thanh khi một rễ cây đã chạm vào chân cô, được đà rồi cứ thế quấn chặt. Lan Phương dùng tay gỡ, nhưng hễ tay cô chạm đến đâu, chỗ rễ cây ấy lại đột nhiên nóng rẫy, bỏng rát như lửa đốt đến đấy.

Gia Huy vừa mới định ngồi dậy thì một cái rễ khác đã vòng qua người anh, rồi cứ thế siết chặt lấy bụng. Gia Huy cảm thấy khó thở, xây xẩm mặt mày. Anh với tay lấy lại chiếc ba lô, nhưng mãi không chạm tới được.

Lan Phương quay lại nhìn Gia Huy, đau đớn, bất lực. Rễ cây bám chặt vào chân cô, Lan Phương cố nhoài người, những ngón tay bấu chặt trên nền đất nhưng dường như đám rễ cây đã ăn sâu vào chân cô không còn cảm giác gì nữa. Lan Phương chỉ còn biết gào khóc, hét lên trong vô vọng nhìn Gia Huy đang từ từ ngã gục.

Mắt Gia Huy mờ dần, hơi thở yếu ớt hẳn. Anh chỉ biết là mình đang chết dần. Bất chợt, từ bên bụi cây, một tia sáng lóe lên, rồi cứ thế bùng cháy dữ dội. Gia Huy lờ mờ nhìn thấy trong ánh lửa bập bùng, một người đàn ông đang tiến lại, tay cầm kiếm, tay cầm đuốc, rồi cứ thế di chuyển chân tay với vũ điệu kỳ lạ và đẹp mắt vô cùng. Gia Huy cảm thấy dễ chịu hơn, thân mình được thả lỏng, còn Lan Phương dần dần lấy lại cảm giác ở đôi chân.

– Hai người có sao không? – Thất vừa nói vừa đỡ Gia Huy, còn Thứ thì đỡ Lan Phương đứng dậy.

Lúc này, ánh sáng hiện rõ, không có cái cây ma quái nào cả, xung quanh chỉ toàn là bụi cây rậm rịt. Mọi thứ vẫn im lìm. Mặt đất trống hoác, không hề có rễ cây. Ma quỷ đã lợi dụng địa hình hòng trêu ngươi tâm trí con người. Lang Trượng từ từ tiến lại phía Gia Huy, rồi nói.

– Cậu có sao không?

– Chúng tôi bị lạc. – Gia Huy đáp.

– Phải cẩn thận, kẻo sập bẫy của nó – Lang Trượng nghiêm trọng nói. – Chúng ta đang tiến vào địa bàn của nó rồi. Ngôi mộ chỉ ở quanh đây thôi! Cậu mau lấy chuông ra đi.

Gia Huy chẳng nói chẳng rằng, lôi từ trong ba lô ra chiếc chuông quen thuộc của dòng họ. Lang Trượng đi trước dẫn đường, anh đi phía sau, vừa đi vừa rung chuông liên hồi.

Họ tiến sâu hơn vào trong núi. Cảnh trí một lần nữa đổi khác bởi những lùm cây dương xỉ lâu năm tuổi cao quá đầu người. Từ phía bụi cây, những tiếng cười kỳ lạ ban nãy một lần nữa rúc rích vang lên. Cùng tiếng khóc, tiếng cười, khi ai oán, khi sướng vui, như thể người chết ở nơi đây từ lâu đã chịu quá nhiều nỗi cô độc, nay chỉ mong có cơ hội để siêu thoát khỏi chốn ngục tù này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện