Vĩnh Dạ
Chương 8: Huấn luyện trong biệt viện
Một lần nữa nói với nó rằng, cái chức Thế tử này bảo nó làm thì làm, còn không cho làm nữa, thì nó vẫn là con chó mà Du Li Cốc thả ra để cắn người.
Giờ Mão. Trên trời vẫn còn vài ngôi sao, vầng trăng khuyết như lưỡi liềm, mặt tuyết im lặng vô bờ.
Thanh y nhân đưa ánh mắt phức tạp nhìn đôi mắt trong sáng của Tinh Hồn, giơ tay ra cài lại cổ áo cho nó: - Chỉ những kẻ không đàng hoàng mới để hở cổ áo vào mùa đông, ngực áo vào mùa hè, mới bé tí đừng có học theo thói hư bên ngoài.
Giọng ông không to không nhỏ, đủ để mọi người có mặt ở đó đều nghe thấy.
Tinh Hồn rất ngoan ngoãn đáp to: - Sư phụ dạy rất phải!
Nó vẫn còn nhỏ, khoác chiếc áo lông chồn trắng của mỹ nhân tiên sinh, trên đầu đội một chiếc mũ da, quá nửa gương mặt bị lông chồn che khuất, thắt lưng dắt một cái túi da đựng tiểu phi đao. Tinh Hồn cảm thấy mình giống như một thằng béo ăn quá nhiều McDonald, nghĩ tới đây, nó liếc Hồi Hồn sư phụ một cái.
Ông đang cau mày.
- Hồi Hồn sư phụ, nhất định con sẽ nỗ lực giảm cân!
- Tiểu Tinh Tinh...
- Mỹ nhân tiên sinh! - Tinh Hồn nhào vào lòng nàng, dụi dụi trước bờ ngực thơm ngát mềm mại ấy, hài lòng đứng thẳng lên. Nó chớp mắt, nói khẽ: - Thanh y sư phụ làm tướng công, Hồi Hồn sư phụ làm tình nhân, không tha cho ai hết!
Mỹ nhân tiên sinh ngỡ ngàng, che miệng cười rung cả cây trâm trên đầu.
Tinh Hồn lúc này mới nghiêm túc khấu đầu với ba vị sư phụ, coi như tạ sư l ễ.
Nó thấy khóe mắt ba người đều toát lên vẻ dịu dàng. Tinh Hồn hài lòng nghĩ, ngay cả hạnh phúc của ba người sau này con đều sắp xếp xong rồi, từ nay con không nợ gì ba người nữa.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, là chiếc xe do tám con ngựa kéo, tổng cộng có tám xe. Phía trước có một nhóm kỵ binh hai mươi người, phía sau lại có hai mươi người nữa. Đây là lần đầu tiên Tinh Hồn tham gia một đội xe ngựa tiền hô hậu ủng thế này, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
- Ở đây. - Lý Ngôn Niên ngồi trên chiếc xe đầu tiên, vẫy tay gọi nó.
Tinh Hồn lắc mông chạy tới, nhún chân nhảy lên xe. Khi vén rèm lên, xộc vào mũi nó là mùi vỏ quýt. Tinh Hồn thở dài, nhớ lại cảnh tượng trong tòa tiểu lâu của Lý Ngôn Niên ba năm trước. Chỉ có điều lần này nó không phải quỳ, mà ngồi đối diện Lý Ngôn Niên.
Chiếc xe lắc lư chuyển động, đoàn xe rời khỏi sơn cốc.
Tinh Hồn để ý thấy cửa xe ngựa được che bằng vải dày, không để một khe hở nào. Chẳng lẽ suốt dọc đường không cho nó xuống khỏi xe ngựa?
- Ngươi tên là Lý Vĩnh Dạ, Thế tử của Đoan Vương phủ. Đoan Vương chỉ có mình ngươi là con trai. - Lý Ngôn Niên bắt đầu nói vào việc chính. Thằng bé mà nó giết là Thế tử của Đoan Vương? Tinh Hồn bật cười.
Nụ cười của nó khiến Lý Ngôn Niên ngạc nhiên: - Vì sao lại cười?
- Tôi được đi làm một Thế tử! - Trò chơi này càng lúc càng lớn, nụ cười của Tinh Hồn càng lúc càng rạng rỡ.
Lý Ngôn Niên cũng không nhịn được: - Ha ha, đúng, ngươi là Thế tử của Vương phủ! Thế tử của Đoan Vương có quyền thế nhất An quốc.
- Người đó bình thường không thích nói chuyện sao?
Tinh Hồn đã nhìn thấy quyển sách đặt trên cái bàn gỗ, bèn cầm lấy. Sách có cả hình cả chữ, lớn thì là địa hình của Vương phủ, nhỏ thì là vị trí của nhà xí, phòng ngủ, chi tiết tới từng việc như hồi ba tuổi trốn vào cái hang trong ngọn giả sơn đặt trong sân khiến thị nữ phải dùng khúc xương để dụ ra.
Nó đọc rất say mê, coi như trò tiêu khiển.
Con trai của Vương gia có quyền thế nhất An quốc chết trong tay mình? Trước khi đi không hề cho mình uống bất kỳ loại thuốc nào... Đột nhiên Tinh Hồn cảm thấy nhiệt độ trong chiếc xe ngựa giảm xuống nhanh chóng.
Du Li Cốc quá nắm chắc về mình. Nếu không nghe lời, chỉ cần nói với Đoan Vương mình đã giết con trai ông ta thì ông ta sẽ mang mình ra làm tương thịt! Nếu bị nhận ra là hàng giả thì sơn cốc cũng sẽ giết người diệt khẩu. Tinh Hồn chỉ có một con đường, đó là ngoan ngoãn bắt chước Thế tử cho thật giống. Hoặc là... trốn? Nhìn nụ cười của Lý Ngôn Niên thì Tinh Hồn không dám chắc lắm.
- Nghĩ gì thế? - Lý Ngôn Niên ôn tồn hỏi.
- Tính cách của Thế tử.
- Hắn vốn được đưa vào sơn cốc để chữa bệnh. Chữa khỏi rồi thì đương nhiên tính tình cũng sẽ chuyển biến.
Tinh Hồn thở phào, Vương gia quyền thế nhất thiên hạ lo lắng con trai mình mắc bệnh, Du Li Cốc có thần y Hồi Hồn, đương nhiên sẽ nghĩ cách mời tới. Mà người trong cốc lại phát hiện ra mình và Thế tử trông rất giống nhau, thế là nổi lên âm mưu thay thế.
- Cần Tinh Hồn làm gì vậy?
- Làm một Thế tử, sau này là Vương gia có quyền thế nhất An quốc!
Mắt Tinh Hồn sáng lên, tuy rằng rất khó khăn, nhưng quả thật là một tiền đồ rất tốt. Vấn đề là phải xem làm thế nào để nắm được quyền thế đó chứ không để lọt vào tay Du Li Cốc.
Trời dần sáng, trên đường chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa đạp lên mặt tuyết. Tinh Hồn buông sách, nhắm mắt lại.
Hơi thở của Lý Ngôn Niên dài và bình ổn, sự kiên nhẫn của hắn ta thật đáng n ể.
Hai canh giờ sau, chiếc xe ngựa chạy chậm dần, Lý Ngôn Niên xuống xe.
Lúc này Tinh Hồn mới mở mắt ra, hai tay gối sau đầu yên tâm suy nghĩ.
Trong sách sử có ghi: Đoan Vương Lý Cốc là em trai ruột của đương kim Thánh thượng, đồng thời cũng là Chinh Bắc Đại tướng quân. Đoan Vương phi là con gái độc nhất của Thừa tướng Trương Kỳ Lĩnh. Hai người, một nắm quân quyền, một nắm bách quan trong triều, thêm vào đó lại được Hoàng thượng tin tưởng, nói Đoan Vương là Vương gia quyền thế nhất An quốc cũng không ngoa.
Điều Tinh Hồn thấy hứng thú là vì sao Du Li Cốc lại có gan dây vào Đoan Vương? Đằng sau họ có thế lực nào chống đỡ?
Nghe khẩu khí của Lý Ngôn Niên thì sau này mình sẽ được kế thừa Vương vị, trở thành Vương gia quyền lực nhất, phải bỏ ra một khoảng thời gian rất dài để chờ nó trưởng thành là vì sao?
Tinh Hồn nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu được, rồi lại nghĩ khi tới Vương phủ, người của Du Li Cốc đương nhiên sẽ nói cho mình biết phải làm thế nào, thế là Tinh Hồn nhắm mắt vào ngủ thật.
Khoảng chiều tối thì xe dừng lại. Tinh Hồn mở mắt ra, những tưởng chỉ là dừng chân nghỉ đêm, ai ngờ vừa xuống khỏi xe ngựa đã thấy một viện tử(1).
- Đây là biệt viện, tạm thời cứ ở đây đã. Nhớ nhé, bắt đầu từ khi bước vào cửa, ngươi sẽ là Thế tử Lý Vĩnh Dạ? - Lý Ngôn Niên bình thản nói.
Trong bóng tối, trước cửa biệt viện có hai ngọn đèn lồng thắp sáng và một đám người đứng chờ. Lý Ngôn Niên dẫn đầu, lại gần, Tinh Hồn tinh mắt, nhìn thấy Lý Nhị.
- Chấp sự, chuẩn bị xong hết rồi. Dùng cơm trước hay nghỉ ngơi trước ạ? - Lý Nhị đón lấy áo khoác của Lý Ngôn Niên, vui vẻ hỏi.
Lý Ngôn Niên liếc nhìn Tinh Hồn, dặn dò: - Mời Thế tử về phòng nghỉ ngơi trước, đưa đồ ăn vào phòng.
- Vâng? - Lý Nhị quay đầu phẩy tay.
Hai thị nữ đi tới trước mặt nó nhún mình hành lễ, cung kính nói: - Thế tử dọc đường vất vả, xin theo nô tì ạ!
Tinh Hồn nhìn Lý Ngôn Niên một cái, người đó mỉm cười khom lưng đứng ở cửa, tỏ ý mời nó đi trước.
Lý Ngôn Niên chẳng qua chỉ là một Chấp sự trong Vương phủ, là kẻ hầu người hạ của mình. Tinh Hồn lòng vui như hoa, thong thả bước vào. Khi đi qua, Lý Ngôn Niên nói khẽ: - Thế tử dọc đường mệt nhọc, xin hãy nghỉ sớm, ngày mai sẽ đưa Thế tử đi làm quen với biệt viện.
Ngữ khí của hắn ta khiến Tinh Hồn thấy rất hài lòng, rất vui vẻ gật đầu, theo thị nữ rời đi.
Dưới ánh đèn mờ mờ, tòa biệt viện sừng sững chiếm một khoảng diện tích rất lớn. Đi qua một hành lang, Tinh Hồn đột nhiên mở miệng: - Tỷ tỷ, có phải đằng trước có một cửa nguyệt nha không?
Một thị nữ bụm miệng cười: - Thế tử thật thông minh, qua cửa nguyệt nha là tới viện tử nơi Thế tử sống.
Tinh Hồn đã hiểu ra, biệt viện ở trong núi này được xây dựng dựa theo Vương phủ. Mục đích là để nó làm quen với môi trường.
- Tỷ tỷ có phải là Ỷ Hồng không?
- Thế tử không nhớ nô tì sao? Mới có nửa năm đã nhầm Lãm Thúy thành Ỷ Hồng. Nô tì biết Thế tử thích Ỷ Hồng nhiều hơn mà. - Lãm Thúy có vẻ oán trách, chớp mắt nhìn Tinh Hồn, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.
Tinh Hồn giơ tay ra vuốt mặt nàng, quả nhiên làn da khác thường, thì ra là đã dịch dung rồi. Du Li Cốc sợ nó về Vương phủ nhận nhầm người khác nên đến chuyện này cũng sắp đặt. Tinh Hồn khâm phục, mỉm cười: - Tỷ tỷ đừng trách, sau này Vĩnh Dạ còn nhờ tỷ tỷ nhắc nhở nhiều.
Lãm Thúy cũng cười: - Được hầu hạ Thế tử là phúc của Lãm Thúy. Chỉ có điều sau này Thế tử đừng làm thế nữa, Vương gia nhìn thấy sẽ không vui.
Ỷ Hồng đi cạnh nhìn thấy cảnh ấy thì che miệng cười. Tinh Hồn đảo mắt, đi tới trước mặt nàng, đứng khựng lại: - Cõng!
Ỷ Hồng khựng lại, bất lực cúi xuống: - Nghe nói bệnh tình của Thế tử đã ổn rồi, sao vẫn không chịu tự đi như hồi bé?
Tinh Hồn cố nín cười không đáp. Làm Thế tử quả nhiên là khác người, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, muốn bò trên lưng mỹ nữ để nàng ta cõng mà nàng ta cũng chẳng dám nói không. Chỉ tiếc rằng... họ không phải là những người mà mình có thể quá thân cận.
Tới chỗ ở, quay một vòng trong phòng, thấy Ỷ Hồng, Lãm Thúy không có ý rời đi, nó cau mày: - Khi ngủ ta không thích có người bên cạnh.
- Thế tử, hồi nhỏ người sợ tối, lúc nào cũng có người ở bên khi người ngủ. -
Ỷ Hồng nhắc nhở.
- Đó là lúc nhỏ. Khi đi chữa bệnh, thần y nói muốn chữa khỏi bệnh của ta thì phải bắt ta thích nghi với bóng tối. Ta đã khỏe rồi, những thói quen xấu đó đương nhiên cũng không còn nữa. Ra ngoài đi! - Tinh Hồn cười nói.
- Nhưng Lý Chấp sự nói...
- Hắn là Thế tử hay ta là Thế tử? Ra ngoài!
Ỷ Hồng và Lãm Thúy lúc mới gặp thấy Tinh Hồn mỉm cười tươi tắn vẫn như một đứa trẻ bình thường, không ngờ chớp mắt đã thay đổi sắc mặt. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhún mình hành lễ, lanh lảnh nói: - Nay Thế tử đã khỏi bệnh, khác trước rất nhiều. Nô tì sẽ mang tin vui này báo cho Lý Chấp sự, chắc chắn ngài ấy sẽ vui lắm!
Tinh Hồn xua tay, dù sao chăng nữa, nó sẽ không đi ngủ mà để hai con rắn ở bên. Hôm nay thể hiện rõ cái uy Thế tử rồi, không biết Lý Ngôn Niên có hài lòng với màn biểu diễn này không?
Thong thả đi mấy vòng trong phòng, Tinh Hồn đã nhớ hết từng món đồ trong căn phòng này. Đối chiếu với những gì ghi trong sách, trong lòng nó cũng có sự chắc chắn.
Thổi tắt nến, nằm lên giường, Tinh Hồn lặng lẽ cảm nhận bầu không khí trong và ngoài phòng.
Trong viện tử này ít nhất phải có tới chục người canh đêm cho nó. Tinh Hồn mỉm cười, bắt đầu luyện công.
- Thế tử, dậy thôi. - Ỷ Hồng vén màn, kinh ngạc nhìn chiếc giường trống không, thoáng cau mày rồi chạy nhanh ra khỏi phòng.
Tinh Hồn lẳng lặng từ trên xà nhà bay xuống, liếc nhìn làn nước còn ấm trong cái chậu bạc, cầm khăn, lên lau mặt. Nó rất hài lòng với phán đoán của mình, Ỷ Hồng biết võ công.
Khi nó dựa người vào chiếc ghế êm ái uống trà, thích thú với những câu chuyện trong Vương phủ thì Lý Ngôn Niên, Lý Nhị, Ỷ Hồng, Lãm Thúy xuất hiện ngoài cửa.
- Chuyện gì thế? - Lý Ngôn Niên chằm chằm nhìn Tinh Hồn, hỏi.
- Lý Chấp sự, ta đói rồi. - Tinh Hồn buông sách xuống, chớp mắt.
- Ban nãy đi đâu?
Tinh Hồn chỉ lên xà nhà, có vẻ tủi thân: - Ta không quen ngủ ở những nơi ngoài thạch thất nên mới lên đó ngủ. Ta chưa kịp gọi Ỷ Hồng tỷ tỷ thì tỷ ấy đã chạy mất.
Lý Ngôn Niên nhìn nó một lát, ôn tồn nói: - Ra sảnh hoa ăn sáng đi.
Ỷ Hồng trừng mắt nhìn nó.
Tinh Hồn cười, chủ động nắm tay nàng ta: - Võ công của tỷ tỷ rất cao, lúc bước vào ta không nghe thấy.
Ỷ Hồng định hất tay nó ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn: - Tỷ tỷ nổi giận hả?
- Vĩnh Dạ! - Lý Ngôn Niên gọi nó.
- Lý tổng quản gọi ta là gì thế? Cái tên này để ông tùy tiện gọi sao? - Tinh Hồn bình thản ngắt lời hắn.
Lý Ngôn Niên sững lại, cười ha hả, hành lễ với nó: - Thế tử muốn ăn trong phòng hay ngoài sảnh hoa?
- Ngoài sảnh hoa. - Nói đoạn, Tinh Hồn lộ vẻ ngượng ngùng - Tinh Hồn mạo muội, Chấp sự đừng trách.
Lý Ngôn Niên sa sầm mặt: - Ngươi tên là gì? Gọi ta là gì?
- Vĩnh Dạ... Ta là Lý Vĩnh Dạ, Thế tử của Đoan Vương phủ! Lý Chấp sự phiền đi trước dẫn đường.
Hai người cùng cười, đằng sau nụ cười của cả hai đều ẩn chứa tâm tư riêng.
Thần sắc của nó khi nói chuyện khiến Lý Ngôn Niên cảm thấy người đang đứng trước mắt mình thực sự là Thế tử Lý Vĩnh Dạ, bởi vậy tâm trạng rất vui v ẻ.
Vĩnh Dạ thì cảm thấy được giẫm Lý Ngôn Niên dưới chân quả là một việc sung sướng tột độ. Không ngờ nhanh như vậy đã thoát khỏi cái tên Tinh Hồn, điều này khiến Vĩnh Dạ cũng hơi luyến tiếc.
Bữa sáng đơn giản nhưng phong phú: Bốn món ăn nhỏ, một đĩa màn thầu, cháo thịt nấu măng.
Vĩnh Dạ thực sự đã hơi đói, ở Du Li Cốc, nó chưa bao giờ thấy bữa sáng nào được chuẩn bị ngon lành như thế này, bèn cầm đôi đũa bằng ngà voi lên chuẩn bị ăn.
Gắp quả trứng gà chưa kịp nhét vào miệng thì trước mặt đã nghe thấy tiếng gió. Nó vô thức tránh ra, Lý Ngôn Niên xuất thủ thất bại bất giác sửng sốt, bực bội giáng mạnh một chưởng, lần này Vĩnh Dạ không dám tránh nữa, đau lòng nhìn cả đôi đũa và quả trứng kẹp trong đó bị đánh bay đi.
- Mời Thế tử đứng sang một bên học quy củ. - Lý Ngôn Niên lạnh nhạt nói.
Vĩnh Dạ sợ hãi bất lực đứng lên, nghĩ bụng hỏng rồi. Tuy Lý Ngôn Niên luôn miệng nhấn mạnh kể từ khi vào biệt viện, nó chính là Thế tử, nhưng lại không cho nó thoải mái hành động. Dù sao thì nơi này vẫn chưa là Vương phủ, mình nhập vai quá giỏi khiến Lý Ngôn Niên thực sự giống một nô tài. Lời nói ban nãy rõ ràng khiến hắn ta thấy không vui. Giả thì vẫn là giả, Lý Ngôn Niên làm vậy chẳng qua là muốn nó biết rằng, trước mặt người của Vương phủ, Vĩnh Dạ là Thế tử, còn trước mặt hắn thì không phải.
Lý Ngôn Niên tao nhã gắp thức ăn lên ăn, cẩn thận gạt miếng thịt nạc trong bát ra, thong thả ăn một ngụm cháo. Ỷ Hồng vội vàng đưa cho hắn một chiếc khăn trắng như tuyết, hắn lau miệng rồi mới quay đầu nhìn Vĩnh Dạ: - Phải ăn như thế.
Vĩnh Dạ tưởng rằng như thế là có thể ăn rồi, ai ngờ Lý Ngôn Niên lại nói: - Ăn vào rồi nhổ hết ra! Chỉ học quy tắc!
Ăn vào rồi còn nhổ ra? Vĩnh Dạ lập tức lại cảm thấy áp lực năm xưa toát ra từ người Lý Ngôn Niên ập tới. Nó không nói gì, biết rằng mình đã coi thường Lý Ngôn Niên rồi. Những tưởng hắn ta cho phép mình diễn thật, ai ngờ lại còn chiêu này, đưa mình lên địa vị Thế tử rồi lại gạt xuống. Hiển nhiên là một lần nữa nói với nó rằng, cái chức Thế tử này bảo nó làm thì làm, còn không cho làm nữa, thì nó vẫn là con chó mà Du Li Cốc thả ra để cắn người.
Vĩnh Dạ rất ngoan ngoãn. Nó lặng lẽ ngồi xuống, thong thả gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, nước miếng tứa ra, nó nhổ vào đĩa, rồi lại học theo Lý Ngôn Niên, gạt miếng thịt ra, ăn một miếng cháo, nước miếng lại tứa ra, lại nhổ đi.
Vĩnh Dạ thầm chửi Lý Ngôn Niên biến thái. Cứ thế "ăn" hết bữa sáng, nhận cái khăn từ tay Ỷ Hồng lau miệng, nho nhã đứng lên.
- Giỏi lắm, bữa trưa bữa tối cũng ăn thế này, học ba ngày.
Lý Ngôn Niên hài lòng nhìn Vĩnh Dạ nuốt nước miếng trước đĩa thức ăn vô cùng đắc ý với biện pháp một mũi tên trúng nhiều đích của mình.
Phạt ba ngày không ăn cơm? Vĩnh Dạ nhớ rồi. Nhắc nhở bản thân ghi nhớ mình đang chấp hành nhiệm vụ, nhắc nhở bản thân sau này làm việc cũng đừng quên nghĩ tới tâm tư của người khác, đừng coi thường bất cứ ai.
- Đúng rồi, tối qua là sao hả?
Vĩnh Dạ cúi đầu, đáp khẽ: - Vĩnh Dạ cho rằng bệnh đã khỏe rồi thì không cần người ở trong phòng nữa.
Dù sao con người ngủ cũng có lúc nói mơ.
Lý Ngôn Niên sững lại, gật đầu đồng ý.
Thấy hắn ta đồng ý, Vĩnh Dạ vội vàng bổ sung thêm một câu: - Vĩnh Dạ là người học võ, cơ bắp lộ ra ngoài rất rõ, về tới Vương phủ tốt nhất là để ít người phục vụ thôi.
Lý Ngôn Niên ngẫm nghĩ rồi cười: - Ngươi suy nghĩ rất chu đáo. Ăn xong rồi thì đi khắp nơi thăm thú đi. Chúng ta chỉ có thể ở đây mười ngày, phải về Kinh đô trước ngày Ba mươi.
Vĩnh Dạ vội vàng gật đầu.
Ba ngày không ăn thì sẽ thế nào?
Khi đi trong viện tử, Vĩnh Dạ nhìn thấy một ngọn giả sơn, bên dưới thực sự có một cái động. Nó không hề nghĩ ngợi chui luôn vào đó, cười tươi nói: - Lãm Thúy! Mau mang xương sườn ra đây, không thì ta không ra đâu.
Đó là tình tiết được viết rõ ràng trong sách.
Lãm Thúy thấy nó bị Lý Ngôn Niên giáo huấn thì tỏ ra coi thường, cười lạnh đáp: - Thế tử, trí nhớ của người rất tốt, biết có chuyện này là được rồi. Người tưởng có xương sườn ăn thật sao? Lý Chấp sự nói rồi... á...
Vĩnh Dạ phẩy tay từ trong động chui ra, nhìn Lãm Thúy sợ hãi hét toáng lên, thản nhiên nói: - Một con rắn ngủ đông thôi mà, tỷ tỷ cần gì phải hét lên nghe thảm thiết thê.
Mình đã chui vào động mà còn không chịu mang xương sườn tới, Vĩnh Dạ cho rằng có ném con rắn đông cứng này ra cũng chẳng vấn đề gì.
Giờ ăn trưa, Vĩnh Dạ ngoan ngoãn tuân theo hết mọi quy củ, ăn rồi lại nhổ, ăn rồi lại nhổ trong ánh mắt sung sướng của Lãm Thúy và Ỷ Hồng. Chỉ được tiếp xúc bằng đầu lưỡi với những món ăn ngon khiến nó vô cùng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói. Khi Lãm Thúy múc một bát canh đưa cho nó với nụ cười xảo trá, Vĩnh Dạ vung tay làm đổ bát canh, bắn cả lên người ả, rồi bình thản nói: - Ta muốn Ỷ Hồng bón cho ta ăn.
Trong sách có viết, Thế tử Vĩnh Dạ rất ỷ lại vào thị nữ Ỷ Hồng đã hầu hạ mình từ khi còn nhỏ, đi đường bắt nàng cõng, uống canh thích nàng bón.
Mắt Ỷ Hồng như sắp tóe lửa, lẳng lặng múc một bát canh khác, dùng thìa đút cho Vĩnh Dạ.
- Phì! - Vĩnh Dạ nhổ hết canh lên người ả, cười nói. - Lý Chấp sự bảo, chỉ học quy củ, không được ăn!
Ỷ Hồng bị nó phun canh đầy mặt, vung tay nắm lại. Lòng bàn tay nóng bừng, nắm thành nắm đấm, nhìn lại thấy một miếng thịt mỡ, bèn chỉ mặt Vĩnh Dạ, tức giận lắp bắp: - Ngươi... ngươi...
Vĩnh Dạ chỉ chờ câu này của ả, nhìn Lý Nhị đang há hốc miệng đứng ở cửa, quát: - Dám chỉ mặt Thế tử... quy củ trong phủ thế nào?
- Đánh hai mươi gậy, phạt quỳ! - Lý Nhị đã nghe Lý Chấp sự nói những điều này quen rồi nên chẳng hề nghĩ ngợi, buột miệng nói ngay.
Vĩnh Dạ rời khỏi bàn: - Mỹ nhân tiên sinh nói không nên đắc tội với nữ nhân, ta một lần đắc tội cả hai, làm thế nào đây.
Nói xong quay đầu bỏ đi một mạch. Lý Nhị và Ỷ Hồng, Lãm Thúy giận điên người, đưa mắt nhìn nhau. Gậy thì đương nhiên không bị đánh, cũng không phải phạt quỳ, nhưng Vĩnh Dạ lại khiến bọn họ cảm thấy mình đang phải đối diện với Lý Chấp sự thứ hai.
Buổi chiều, Vĩnh Dạ định ngủ một giấc. Phải nhịn đói ba ngày, nó chỉ đành ngủ nhiều thêm một chút, bây giờ không thể chọc vào Lý Ngôn Niên được. Vĩnh Dạ bức bối trong lòng lắm, chỉ mong mau tới ngày về Kinh đô, mau lớn hơn nữa. Nó hằn học tự nhủ, sau này nhất định phải giẫm Lý Ngôn Niên dưới chân mình.
Nhưng Ỷ Hồng và Lãm Thúy không cho nó như ý, đứng trước giường lạnh lùng nói: - Lý Chấp sự mời Thế tử tới đại đường nói chuyện.
Vĩnh Dạ ngáp dài, sao càng nhìn càng thấy hai người này đáng ghét, trong lòng bắt đầu mơ tưởng về Ỷ Hồng và Lãm Thúy thực sự trong Vương phủ. Đối với một người có thật lòng hay không, không phải dựa vào việc trang điểm gương mặt cho giống là được. Trong sách viết Ỷ Hồng và Lãm Thúy thực sự đối xử với Thế tử rất tốt. Hai người này, Vĩnh Dạ nguyền rủa nhiệm vụ tiếp theo của bọn họ là tới Mẫu Đơn viện tiếp khách.
Một khúc xương sườn mà cũng không nỡ cho, lại còn có đôi mắt xếch sắc sảo, loại nữ nhân này thì nó chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc.
Ban đêm Vĩnh Dạ không ngủ được. Trước là vì buổi tối tinh thần của nó rất tốt, giờ lại thêm một lý do nữa, đói không ngủ được.
Vĩnh Dạ lặng lẽ nằm trên giường cười khổ. Kiếp trước khả năng chịu đói của bản thân rất tốt, kiếp này thân thể vẫn còn đang trưởng thành nên cảm giác đói thật là đáng sợ.
Nếu có thể ra ngoài ăn trộm cái gì đó... Nó cười. Ngưng thần cảm nhận động tĩnh bên ngoài, trực giác nói cho nó biết mười người ở ngoài sân kia nếu xét về khinh công thì không bằng mình, nhưng nếu ra ngoài mà bị phát hiện thì có hậu quả gì? Liệu mình có nên nhịn tiếp không? Người ta vẫn nói chuyện nhỏ không nhịn tất hỏng đại sự, Vĩnh Dạ bắt đầu phân tích.
Đúng lúc này, nó nghe thấy trên trần nhà có động tĩnh, có người đang đứng trên nóc nhà.
Vĩnh Dạ mở to mắt ra nhìn, một viên ngói bị dỡ ra, có bóng người ném một túi giấy vào, chớp mắt đã bỏ đi.
Nó vô cùng kích động, đó chính là Ảnh Tử đã đưa mình vào sơn cốc và cho quyển "Thiên Mạch Nội Kinh". Thì ra người đó cũng ở biệt viện.
Vĩnh Dạ nhặt túi giấy lên, hài lòng ngửi thấy mùi thơm của thịt. Nó mở ra, cầm một miếng thịt nếm thử rồi nhai ngon lành.
Miệng thịt vừa vào tới miệng đã như tan ra, hương thơm nhảy múa nơi đầu lưỡi. Vĩnh Dạ bật cười ngơ ngẩn, mình còn có cả nội ứng cơ à! Nó lập tức quyết định phải lợi dụng triệt để Ảnh Tử thúc thúc.
Một người có thể vào Du Li Cốc, bảo vệ một đứa ngốc bình an suốt gần một năm, hiểu rõ thói quen thu nhận đồ đệ của Thanh y sư phụ, vào thạch thất tặng mình "Thiên Mạch Nội Kinh", lại không nỡ để mình nhịn đói, mạo hiểm mang đồ ăn tới, nếu không lợi dụng thì là đồ ngu.
Có thể nào là Lý Ngôn Niên không? Vĩnh Dạ lập tức phủ nhận. Với nhãn lực của mình, Vĩnh Dạ có thể nhận ra người này tuyệt đối không phải là Lý Ngôn Niên. Thế thì là ai?
Ghi chú: 1. Một tổ hợp gồm nhà, sân, vườn.
Giờ Mão. Trên trời vẫn còn vài ngôi sao, vầng trăng khuyết như lưỡi liềm, mặt tuyết im lặng vô bờ.
Thanh y nhân đưa ánh mắt phức tạp nhìn đôi mắt trong sáng của Tinh Hồn, giơ tay ra cài lại cổ áo cho nó: - Chỉ những kẻ không đàng hoàng mới để hở cổ áo vào mùa đông, ngực áo vào mùa hè, mới bé tí đừng có học theo thói hư bên ngoài.
Giọng ông không to không nhỏ, đủ để mọi người có mặt ở đó đều nghe thấy.
Tinh Hồn rất ngoan ngoãn đáp to: - Sư phụ dạy rất phải!
Nó vẫn còn nhỏ, khoác chiếc áo lông chồn trắng của mỹ nhân tiên sinh, trên đầu đội một chiếc mũ da, quá nửa gương mặt bị lông chồn che khuất, thắt lưng dắt một cái túi da đựng tiểu phi đao. Tinh Hồn cảm thấy mình giống như một thằng béo ăn quá nhiều McDonald, nghĩ tới đây, nó liếc Hồi Hồn sư phụ một cái.
Ông đang cau mày.
- Hồi Hồn sư phụ, nhất định con sẽ nỗ lực giảm cân!
- Tiểu Tinh Tinh...
- Mỹ nhân tiên sinh! - Tinh Hồn nhào vào lòng nàng, dụi dụi trước bờ ngực thơm ngát mềm mại ấy, hài lòng đứng thẳng lên. Nó chớp mắt, nói khẽ: - Thanh y sư phụ làm tướng công, Hồi Hồn sư phụ làm tình nhân, không tha cho ai hết!
Mỹ nhân tiên sinh ngỡ ngàng, che miệng cười rung cả cây trâm trên đầu.
Tinh Hồn lúc này mới nghiêm túc khấu đầu với ba vị sư phụ, coi như tạ sư l ễ.
Nó thấy khóe mắt ba người đều toát lên vẻ dịu dàng. Tinh Hồn hài lòng nghĩ, ngay cả hạnh phúc của ba người sau này con đều sắp xếp xong rồi, từ nay con không nợ gì ba người nữa.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, là chiếc xe do tám con ngựa kéo, tổng cộng có tám xe. Phía trước có một nhóm kỵ binh hai mươi người, phía sau lại có hai mươi người nữa. Đây là lần đầu tiên Tinh Hồn tham gia một đội xe ngựa tiền hô hậu ủng thế này, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
- Ở đây. - Lý Ngôn Niên ngồi trên chiếc xe đầu tiên, vẫy tay gọi nó.
Tinh Hồn lắc mông chạy tới, nhún chân nhảy lên xe. Khi vén rèm lên, xộc vào mũi nó là mùi vỏ quýt. Tinh Hồn thở dài, nhớ lại cảnh tượng trong tòa tiểu lâu của Lý Ngôn Niên ba năm trước. Chỉ có điều lần này nó không phải quỳ, mà ngồi đối diện Lý Ngôn Niên.
Chiếc xe lắc lư chuyển động, đoàn xe rời khỏi sơn cốc.
Tinh Hồn để ý thấy cửa xe ngựa được che bằng vải dày, không để một khe hở nào. Chẳng lẽ suốt dọc đường không cho nó xuống khỏi xe ngựa?
- Ngươi tên là Lý Vĩnh Dạ, Thế tử của Đoan Vương phủ. Đoan Vương chỉ có mình ngươi là con trai. - Lý Ngôn Niên bắt đầu nói vào việc chính. Thằng bé mà nó giết là Thế tử của Đoan Vương? Tinh Hồn bật cười.
Nụ cười của nó khiến Lý Ngôn Niên ngạc nhiên: - Vì sao lại cười?
- Tôi được đi làm một Thế tử! - Trò chơi này càng lúc càng lớn, nụ cười của Tinh Hồn càng lúc càng rạng rỡ.
Lý Ngôn Niên cũng không nhịn được: - Ha ha, đúng, ngươi là Thế tử của Vương phủ! Thế tử của Đoan Vương có quyền thế nhất An quốc.
- Người đó bình thường không thích nói chuyện sao?
Tinh Hồn đã nhìn thấy quyển sách đặt trên cái bàn gỗ, bèn cầm lấy. Sách có cả hình cả chữ, lớn thì là địa hình của Vương phủ, nhỏ thì là vị trí của nhà xí, phòng ngủ, chi tiết tới từng việc như hồi ba tuổi trốn vào cái hang trong ngọn giả sơn đặt trong sân khiến thị nữ phải dùng khúc xương để dụ ra.
Nó đọc rất say mê, coi như trò tiêu khiển.
Con trai của Vương gia có quyền thế nhất An quốc chết trong tay mình? Trước khi đi không hề cho mình uống bất kỳ loại thuốc nào... Đột nhiên Tinh Hồn cảm thấy nhiệt độ trong chiếc xe ngựa giảm xuống nhanh chóng.
Du Li Cốc quá nắm chắc về mình. Nếu không nghe lời, chỉ cần nói với Đoan Vương mình đã giết con trai ông ta thì ông ta sẽ mang mình ra làm tương thịt! Nếu bị nhận ra là hàng giả thì sơn cốc cũng sẽ giết người diệt khẩu. Tinh Hồn chỉ có một con đường, đó là ngoan ngoãn bắt chước Thế tử cho thật giống. Hoặc là... trốn? Nhìn nụ cười của Lý Ngôn Niên thì Tinh Hồn không dám chắc lắm.
- Nghĩ gì thế? - Lý Ngôn Niên ôn tồn hỏi.
- Tính cách của Thế tử.
- Hắn vốn được đưa vào sơn cốc để chữa bệnh. Chữa khỏi rồi thì đương nhiên tính tình cũng sẽ chuyển biến.
Tinh Hồn thở phào, Vương gia quyền thế nhất thiên hạ lo lắng con trai mình mắc bệnh, Du Li Cốc có thần y Hồi Hồn, đương nhiên sẽ nghĩ cách mời tới. Mà người trong cốc lại phát hiện ra mình và Thế tử trông rất giống nhau, thế là nổi lên âm mưu thay thế.
- Cần Tinh Hồn làm gì vậy?
- Làm một Thế tử, sau này là Vương gia có quyền thế nhất An quốc!
Mắt Tinh Hồn sáng lên, tuy rằng rất khó khăn, nhưng quả thật là một tiền đồ rất tốt. Vấn đề là phải xem làm thế nào để nắm được quyền thế đó chứ không để lọt vào tay Du Li Cốc.
Trời dần sáng, trên đường chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa đạp lên mặt tuyết. Tinh Hồn buông sách, nhắm mắt lại.
Hơi thở của Lý Ngôn Niên dài và bình ổn, sự kiên nhẫn của hắn ta thật đáng n ể.
Hai canh giờ sau, chiếc xe ngựa chạy chậm dần, Lý Ngôn Niên xuống xe.
Lúc này Tinh Hồn mới mở mắt ra, hai tay gối sau đầu yên tâm suy nghĩ.
Trong sách sử có ghi: Đoan Vương Lý Cốc là em trai ruột của đương kim Thánh thượng, đồng thời cũng là Chinh Bắc Đại tướng quân. Đoan Vương phi là con gái độc nhất của Thừa tướng Trương Kỳ Lĩnh. Hai người, một nắm quân quyền, một nắm bách quan trong triều, thêm vào đó lại được Hoàng thượng tin tưởng, nói Đoan Vương là Vương gia quyền thế nhất An quốc cũng không ngoa.
Điều Tinh Hồn thấy hứng thú là vì sao Du Li Cốc lại có gan dây vào Đoan Vương? Đằng sau họ có thế lực nào chống đỡ?
Nghe khẩu khí của Lý Ngôn Niên thì sau này mình sẽ được kế thừa Vương vị, trở thành Vương gia quyền lực nhất, phải bỏ ra một khoảng thời gian rất dài để chờ nó trưởng thành là vì sao?
Tinh Hồn nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu được, rồi lại nghĩ khi tới Vương phủ, người của Du Li Cốc đương nhiên sẽ nói cho mình biết phải làm thế nào, thế là Tinh Hồn nhắm mắt vào ngủ thật.
Khoảng chiều tối thì xe dừng lại. Tinh Hồn mở mắt ra, những tưởng chỉ là dừng chân nghỉ đêm, ai ngờ vừa xuống khỏi xe ngựa đã thấy một viện tử(1).
- Đây là biệt viện, tạm thời cứ ở đây đã. Nhớ nhé, bắt đầu từ khi bước vào cửa, ngươi sẽ là Thế tử Lý Vĩnh Dạ? - Lý Ngôn Niên bình thản nói.
Trong bóng tối, trước cửa biệt viện có hai ngọn đèn lồng thắp sáng và một đám người đứng chờ. Lý Ngôn Niên dẫn đầu, lại gần, Tinh Hồn tinh mắt, nhìn thấy Lý Nhị.
- Chấp sự, chuẩn bị xong hết rồi. Dùng cơm trước hay nghỉ ngơi trước ạ? - Lý Nhị đón lấy áo khoác của Lý Ngôn Niên, vui vẻ hỏi.
Lý Ngôn Niên liếc nhìn Tinh Hồn, dặn dò: - Mời Thế tử về phòng nghỉ ngơi trước, đưa đồ ăn vào phòng.
- Vâng? - Lý Nhị quay đầu phẩy tay.
Hai thị nữ đi tới trước mặt nó nhún mình hành lễ, cung kính nói: - Thế tử dọc đường vất vả, xin theo nô tì ạ!
Tinh Hồn nhìn Lý Ngôn Niên một cái, người đó mỉm cười khom lưng đứng ở cửa, tỏ ý mời nó đi trước.
Lý Ngôn Niên chẳng qua chỉ là một Chấp sự trong Vương phủ, là kẻ hầu người hạ của mình. Tinh Hồn lòng vui như hoa, thong thả bước vào. Khi đi qua, Lý Ngôn Niên nói khẽ: - Thế tử dọc đường mệt nhọc, xin hãy nghỉ sớm, ngày mai sẽ đưa Thế tử đi làm quen với biệt viện.
Ngữ khí của hắn ta khiến Tinh Hồn thấy rất hài lòng, rất vui vẻ gật đầu, theo thị nữ rời đi.
Dưới ánh đèn mờ mờ, tòa biệt viện sừng sững chiếm một khoảng diện tích rất lớn. Đi qua một hành lang, Tinh Hồn đột nhiên mở miệng: - Tỷ tỷ, có phải đằng trước có một cửa nguyệt nha không?
Một thị nữ bụm miệng cười: - Thế tử thật thông minh, qua cửa nguyệt nha là tới viện tử nơi Thế tử sống.
Tinh Hồn đã hiểu ra, biệt viện ở trong núi này được xây dựng dựa theo Vương phủ. Mục đích là để nó làm quen với môi trường.
- Tỷ tỷ có phải là Ỷ Hồng không?
- Thế tử không nhớ nô tì sao? Mới có nửa năm đã nhầm Lãm Thúy thành Ỷ Hồng. Nô tì biết Thế tử thích Ỷ Hồng nhiều hơn mà. - Lãm Thúy có vẻ oán trách, chớp mắt nhìn Tinh Hồn, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.
Tinh Hồn giơ tay ra vuốt mặt nàng, quả nhiên làn da khác thường, thì ra là đã dịch dung rồi. Du Li Cốc sợ nó về Vương phủ nhận nhầm người khác nên đến chuyện này cũng sắp đặt. Tinh Hồn khâm phục, mỉm cười: - Tỷ tỷ đừng trách, sau này Vĩnh Dạ còn nhờ tỷ tỷ nhắc nhở nhiều.
Lãm Thúy cũng cười: - Được hầu hạ Thế tử là phúc của Lãm Thúy. Chỉ có điều sau này Thế tử đừng làm thế nữa, Vương gia nhìn thấy sẽ không vui.
Ỷ Hồng đi cạnh nhìn thấy cảnh ấy thì che miệng cười. Tinh Hồn đảo mắt, đi tới trước mặt nàng, đứng khựng lại: - Cõng!
Ỷ Hồng khựng lại, bất lực cúi xuống: - Nghe nói bệnh tình của Thế tử đã ổn rồi, sao vẫn không chịu tự đi như hồi bé?
Tinh Hồn cố nín cười không đáp. Làm Thế tử quả nhiên là khác người, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, muốn bò trên lưng mỹ nữ để nàng ta cõng mà nàng ta cũng chẳng dám nói không. Chỉ tiếc rằng... họ không phải là những người mà mình có thể quá thân cận.
Tới chỗ ở, quay một vòng trong phòng, thấy Ỷ Hồng, Lãm Thúy không có ý rời đi, nó cau mày: - Khi ngủ ta không thích có người bên cạnh.
- Thế tử, hồi nhỏ người sợ tối, lúc nào cũng có người ở bên khi người ngủ. -
Ỷ Hồng nhắc nhở.
- Đó là lúc nhỏ. Khi đi chữa bệnh, thần y nói muốn chữa khỏi bệnh của ta thì phải bắt ta thích nghi với bóng tối. Ta đã khỏe rồi, những thói quen xấu đó đương nhiên cũng không còn nữa. Ra ngoài đi! - Tinh Hồn cười nói.
- Nhưng Lý Chấp sự nói...
- Hắn là Thế tử hay ta là Thế tử? Ra ngoài!
Ỷ Hồng và Lãm Thúy lúc mới gặp thấy Tinh Hồn mỉm cười tươi tắn vẫn như một đứa trẻ bình thường, không ngờ chớp mắt đã thay đổi sắc mặt. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhún mình hành lễ, lanh lảnh nói: - Nay Thế tử đã khỏi bệnh, khác trước rất nhiều. Nô tì sẽ mang tin vui này báo cho Lý Chấp sự, chắc chắn ngài ấy sẽ vui lắm!
Tinh Hồn xua tay, dù sao chăng nữa, nó sẽ không đi ngủ mà để hai con rắn ở bên. Hôm nay thể hiện rõ cái uy Thế tử rồi, không biết Lý Ngôn Niên có hài lòng với màn biểu diễn này không?
Thong thả đi mấy vòng trong phòng, Tinh Hồn đã nhớ hết từng món đồ trong căn phòng này. Đối chiếu với những gì ghi trong sách, trong lòng nó cũng có sự chắc chắn.
Thổi tắt nến, nằm lên giường, Tinh Hồn lặng lẽ cảm nhận bầu không khí trong và ngoài phòng.
Trong viện tử này ít nhất phải có tới chục người canh đêm cho nó. Tinh Hồn mỉm cười, bắt đầu luyện công.
- Thế tử, dậy thôi. - Ỷ Hồng vén màn, kinh ngạc nhìn chiếc giường trống không, thoáng cau mày rồi chạy nhanh ra khỏi phòng.
Tinh Hồn lẳng lặng từ trên xà nhà bay xuống, liếc nhìn làn nước còn ấm trong cái chậu bạc, cầm khăn, lên lau mặt. Nó rất hài lòng với phán đoán của mình, Ỷ Hồng biết võ công.
Khi nó dựa người vào chiếc ghế êm ái uống trà, thích thú với những câu chuyện trong Vương phủ thì Lý Ngôn Niên, Lý Nhị, Ỷ Hồng, Lãm Thúy xuất hiện ngoài cửa.
- Chuyện gì thế? - Lý Ngôn Niên chằm chằm nhìn Tinh Hồn, hỏi.
- Lý Chấp sự, ta đói rồi. - Tinh Hồn buông sách xuống, chớp mắt.
- Ban nãy đi đâu?
Tinh Hồn chỉ lên xà nhà, có vẻ tủi thân: - Ta không quen ngủ ở những nơi ngoài thạch thất nên mới lên đó ngủ. Ta chưa kịp gọi Ỷ Hồng tỷ tỷ thì tỷ ấy đã chạy mất.
Lý Ngôn Niên nhìn nó một lát, ôn tồn nói: - Ra sảnh hoa ăn sáng đi.
Ỷ Hồng trừng mắt nhìn nó.
Tinh Hồn cười, chủ động nắm tay nàng ta: - Võ công của tỷ tỷ rất cao, lúc bước vào ta không nghe thấy.
Ỷ Hồng định hất tay nó ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn: - Tỷ tỷ nổi giận hả?
- Vĩnh Dạ! - Lý Ngôn Niên gọi nó.
- Lý tổng quản gọi ta là gì thế? Cái tên này để ông tùy tiện gọi sao? - Tinh Hồn bình thản ngắt lời hắn.
Lý Ngôn Niên sững lại, cười ha hả, hành lễ với nó: - Thế tử muốn ăn trong phòng hay ngoài sảnh hoa?
- Ngoài sảnh hoa. - Nói đoạn, Tinh Hồn lộ vẻ ngượng ngùng - Tinh Hồn mạo muội, Chấp sự đừng trách.
Lý Ngôn Niên sa sầm mặt: - Ngươi tên là gì? Gọi ta là gì?
- Vĩnh Dạ... Ta là Lý Vĩnh Dạ, Thế tử của Đoan Vương phủ! Lý Chấp sự phiền đi trước dẫn đường.
Hai người cùng cười, đằng sau nụ cười của cả hai đều ẩn chứa tâm tư riêng.
Thần sắc của nó khi nói chuyện khiến Lý Ngôn Niên cảm thấy người đang đứng trước mắt mình thực sự là Thế tử Lý Vĩnh Dạ, bởi vậy tâm trạng rất vui v ẻ.
Vĩnh Dạ thì cảm thấy được giẫm Lý Ngôn Niên dưới chân quả là một việc sung sướng tột độ. Không ngờ nhanh như vậy đã thoát khỏi cái tên Tinh Hồn, điều này khiến Vĩnh Dạ cũng hơi luyến tiếc.
Bữa sáng đơn giản nhưng phong phú: Bốn món ăn nhỏ, một đĩa màn thầu, cháo thịt nấu măng.
Vĩnh Dạ thực sự đã hơi đói, ở Du Li Cốc, nó chưa bao giờ thấy bữa sáng nào được chuẩn bị ngon lành như thế này, bèn cầm đôi đũa bằng ngà voi lên chuẩn bị ăn.
Gắp quả trứng gà chưa kịp nhét vào miệng thì trước mặt đã nghe thấy tiếng gió. Nó vô thức tránh ra, Lý Ngôn Niên xuất thủ thất bại bất giác sửng sốt, bực bội giáng mạnh một chưởng, lần này Vĩnh Dạ không dám tránh nữa, đau lòng nhìn cả đôi đũa và quả trứng kẹp trong đó bị đánh bay đi.
- Mời Thế tử đứng sang một bên học quy củ. - Lý Ngôn Niên lạnh nhạt nói.
Vĩnh Dạ sợ hãi bất lực đứng lên, nghĩ bụng hỏng rồi. Tuy Lý Ngôn Niên luôn miệng nhấn mạnh kể từ khi vào biệt viện, nó chính là Thế tử, nhưng lại không cho nó thoải mái hành động. Dù sao thì nơi này vẫn chưa là Vương phủ, mình nhập vai quá giỏi khiến Lý Ngôn Niên thực sự giống một nô tài. Lời nói ban nãy rõ ràng khiến hắn ta thấy không vui. Giả thì vẫn là giả, Lý Ngôn Niên làm vậy chẳng qua là muốn nó biết rằng, trước mặt người của Vương phủ, Vĩnh Dạ là Thế tử, còn trước mặt hắn thì không phải.
Lý Ngôn Niên tao nhã gắp thức ăn lên ăn, cẩn thận gạt miếng thịt nạc trong bát ra, thong thả ăn một ngụm cháo. Ỷ Hồng vội vàng đưa cho hắn một chiếc khăn trắng như tuyết, hắn lau miệng rồi mới quay đầu nhìn Vĩnh Dạ: - Phải ăn như thế.
Vĩnh Dạ tưởng rằng như thế là có thể ăn rồi, ai ngờ Lý Ngôn Niên lại nói: - Ăn vào rồi nhổ hết ra! Chỉ học quy tắc!
Ăn vào rồi còn nhổ ra? Vĩnh Dạ lập tức lại cảm thấy áp lực năm xưa toát ra từ người Lý Ngôn Niên ập tới. Nó không nói gì, biết rằng mình đã coi thường Lý Ngôn Niên rồi. Những tưởng hắn ta cho phép mình diễn thật, ai ngờ lại còn chiêu này, đưa mình lên địa vị Thế tử rồi lại gạt xuống. Hiển nhiên là một lần nữa nói với nó rằng, cái chức Thế tử này bảo nó làm thì làm, còn không cho làm nữa, thì nó vẫn là con chó mà Du Li Cốc thả ra để cắn người.
Vĩnh Dạ rất ngoan ngoãn. Nó lặng lẽ ngồi xuống, thong thả gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, nước miếng tứa ra, nó nhổ vào đĩa, rồi lại học theo Lý Ngôn Niên, gạt miếng thịt ra, ăn một miếng cháo, nước miếng lại tứa ra, lại nhổ đi.
Vĩnh Dạ thầm chửi Lý Ngôn Niên biến thái. Cứ thế "ăn" hết bữa sáng, nhận cái khăn từ tay Ỷ Hồng lau miệng, nho nhã đứng lên.
- Giỏi lắm, bữa trưa bữa tối cũng ăn thế này, học ba ngày.
Lý Ngôn Niên hài lòng nhìn Vĩnh Dạ nuốt nước miếng trước đĩa thức ăn vô cùng đắc ý với biện pháp một mũi tên trúng nhiều đích của mình.
Phạt ba ngày không ăn cơm? Vĩnh Dạ nhớ rồi. Nhắc nhở bản thân ghi nhớ mình đang chấp hành nhiệm vụ, nhắc nhở bản thân sau này làm việc cũng đừng quên nghĩ tới tâm tư của người khác, đừng coi thường bất cứ ai.
- Đúng rồi, tối qua là sao hả?
Vĩnh Dạ cúi đầu, đáp khẽ: - Vĩnh Dạ cho rằng bệnh đã khỏe rồi thì không cần người ở trong phòng nữa.
Dù sao con người ngủ cũng có lúc nói mơ.
Lý Ngôn Niên sững lại, gật đầu đồng ý.
Thấy hắn ta đồng ý, Vĩnh Dạ vội vàng bổ sung thêm một câu: - Vĩnh Dạ là người học võ, cơ bắp lộ ra ngoài rất rõ, về tới Vương phủ tốt nhất là để ít người phục vụ thôi.
Lý Ngôn Niên ngẫm nghĩ rồi cười: - Ngươi suy nghĩ rất chu đáo. Ăn xong rồi thì đi khắp nơi thăm thú đi. Chúng ta chỉ có thể ở đây mười ngày, phải về Kinh đô trước ngày Ba mươi.
Vĩnh Dạ vội vàng gật đầu.
Ba ngày không ăn thì sẽ thế nào?
Khi đi trong viện tử, Vĩnh Dạ nhìn thấy một ngọn giả sơn, bên dưới thực sự có một cái động. Nó không hề nghĩ ngợi chui luôn vào đó, cười tươi nói: - Lãm Thúy! Mau mang xương sườn ra đây, không thì ta không ra đâu.
Đó là tình tiết được viết rõ ràng trong sách.
Lãm Thúy thấy nó bị Lý Ngôn Niên giáo huấn thì tỏ ra coi thường, cười lạnh đáp: - Thế tử, trí nhớ của người rất tốt, biết có chuyện này là được rồi. Người tưởng có xương sườn ăn thật sao? Lý Chấp sự nói rồi... á...
Vĩnh Dạ phẩy tay từ trong động chui ra, nhìn Lãm Thúy sợ hãi hét toáng lên, thản nhiên nói: - Một con rắn ngủ đông thôi mà, tỷ tỷ cần gì phải hét lên nghe thảm thiết thê.
Mình đã chui vào động mà còn không chịu mang xương sườn tới, Vĩnh Dạ cho rằng có ném con rắn đông cứng này ra cũng chẳng vấn đề gì.
Giờ ăn trưa, Vĩnh Dạ ngoan ngoãn tuân theo hết mọi quy củ, ăn rồi lại nhổ, ăn rồi lại nhổ trong ánh mắt sung sướng của Lãm Thúy và Ỷ Hồng. Chỉ được tiếp xúc bằng đầu lưỡi với những món ăn ngon khiến nó vô cùng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói. Khi Lãm Thúy múc một bát canh đưa cho nó với nụ cười xảo trá, Vĩnh Dạ vung tay làm đổ bát canh, bắn cả lên người ả, rồi bình thản nói: - Ta muốn Ỷ Hồng bón cho ta ăn.
Trong sách có viết, Thế tử Vĩnh Dạ rất ỷ lại vào thị nữ Ỷ Hồng đã hầu hạ mình từ khi còn nhỏ, đi đường bắt nàng cõng, uống canh thích nàng bón.
Mắt Ỷ Hồng như sắp tóe lửa, lẳng lặng múc một bát canh khác, dùng thìa đút cho Vĩnh Dạ.
- Phì! - Vĩnh Dạ nhổ hết canh lên người ả, cười nói. - Lý Chấp sự bảo, chỉ học quy củ, không được ăn!
Ỷ Hồng bị nó phun canh đầy mặt, vung tay nắm lại. Lòng bàn tay nóng bừng, nắm thành nắm đấm, nhìn lại thấy một miếng thịt mỡ, bèn chỉ mặt Vĩnh Dạ, tức giận lắp bắp: - Ngươi... ngươi...
Vĩnh Dạ chỉ chờ câu này của ả, nhìn Lý Nhị đang há hốc miệng đứng ở cửa, quát: - Dám chỉ mặt Thế tử... quy củ trong phủ thế nào?
- Đánh hai mươi gậy, phạt quỳ! - Lý Nhị đã nghe Lý Chấp sự nói những điều này quen rồi nên chẳng hề nghĩ ngợi, buột miệng nói ngay.
Vĩnh Dạ rời khỏi bàn: - Mỹ nhân tiên sinh nói không nên đắc tội với nữ nhân, ta một lần đắc tội cả hai, làm thế nào đây.
Nói xong quay đầu bỏ đi một mạch. Lý Nhị và Ỷ Hồng, Lãm Thúy giận điên người, đưa mắt nhìn nhau. Gậy thì đương nhiên không bị đánh, cũng không phải phạt quỳ, nhưng Vĩnh Dạ lại khiến bọn họ cảm thấy mình đang phải đối diện với Lý Chấp sự thứ hai.
Buổi chiều, Vĩnh Dạ định ngủ một giấc. Phải nhịn đói ba ngày, nó chỉ đành ngủ nhiều thêm một chút, bây giờ không thể chọc vào Lý Ngôn Niên được. Vĩnh Dạ bức bối trong lòng lắm, chỉ mong mau tới ngày về Kinh đô, mau lớn hơn nữa. Nó hằn học tự nhủ, sau này nhất định phải giẫm Lý Ngôn Niên dưới chân mình.
Nhưng Ỷ Hồng và Lãm Thúy không cho nó như ý, đứng trước giường lạnh lùng nói: - Lý Chấp sự mời Thế tử tới đại đường nói chuyện.
Vĩnh Dạ ngáp dài, sao càng nhìn càng thấy hai người này đáng ghét, trong lòng bắt đầu mơ tưởng về Ỷ Hồng và Lãm Thúy thực sự trong Vương phủ. Đối với một người có thật lòng hay không, không phải dựa vào việc trang điểm gương mặt cho giống là được. Trong sách viết Ỷ Hồng và Lãm Thúy thực sự đối xử với Thế tử rất tốt. Hai người này, Vĩnh Dạ nguyền rủa nhiệm vụ tiếp theo của bọn họ là tới Mẫu Đơn viện tiếp khách.
Một khúc xương sườn mà cũng không nỡ cho, lại còn có đôi mắt xếch sắc sảo, loại nữ nhân này thì nó chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc.
Ban đêm Vĩnh Dạ không ngủ được. Trước là vì buổi tối tinh thần của nó rất tốt, giờ lại thêm một lý do nữa, đói không ngủ được.
Vĩnh Dạ lặng lẽ nằm trên giường cười khổ. Kiếp trước khả năng chịu đói của bản thân rất tốt, kiếp này thân thể vẫn còn đang trưởng thành nên cảm giác đói thật là đáng sợ.
Nếu có thể ra ngoài ăn trộm cái gì đó... Nó cười. Ngưng thần cảm nhận động tĩnh bên ngoài, trực giác nói cho nó biết mười người ở ngoài sân kia nếu xét về khinh công thì không bằng mình, nhưng nếu ra ngoài mà bị phát hiện thì có hậu quả gì? Liệu mình có nên nhịn tiếp không? Người ta vẫn nói chuyện nhỏ không nhịn tất hỏng đại sự, Vĩnh Dạ bắt đầu phân tích.
Đúng lúc này, nó nghe thấy trên trần nhà có động tĩnh, có người đang đứng trên nóc nhà.
Vĩnh Dạ mở to mắt ra nhìn, một viên ngói bị dỡ ra, có bóng người ném một túi giấy vào, chớp mắt đã bỏ đi.
Nó vô cùng kích động, đó chính là Ảnh Tử đã đưa mình vào sơn cốc và cho quyển "Thiên Mạch Nội Kinh". Thì ra người đó cũng ở biệt viện.
Vĩnh Dạ nhặt túi giấy lên, hài lòng ngửi thấy mùi thơm của thịt. Nó mở ra, cầm một miếng thịt nếm thử rồi nhai ngon lành.
Miệng thịt vừa vào tới miệng đã như tan ra, hương thơm nhảy múa nơi đầu lưỡi. Vĩnh Dạ bật cười ngơ ngẩn, mình còn có cả nội ứng cơ à! Nó lập tức quyết định phải lợi dụng triệt để Ảnh Tử thúc thúc.
Một người có thể vào Du Li Cốc, bảo vệ một đứa ngốc bình an suốt gần một năm, hiểu rõ thói quen thu nhận đồ đệ của Thanh y sư phụ, vào thạch thất tặng mình "Thiên Mạch Nội Kinh", lại không nỡ để mình nhịn đói, mạo hiểm mang đồ ăn tới, nếu không lợi dụng thì là đồ ngu.
Có thể nào là Lý Ngôn Niên không? Vĩnh Dạ lập tức phủ nhận. Với nhãn lực của mình, Vĩnh Dạ có thể nhận ra người này tuyệt đối không phải là Lý Ngôn Niên. Thế thì là ai?
Ghi chú: 1. Một tổ hợp gồm nhà, sân, vườn.
Bình luận truyện