Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 120: Đổi chiến công
Mỹ nhân che mạng đen từ trên núi rơi xuống, chân khí quanh người vỡ vụn, nghiền nát vài tên tử sĩ của trận doanh Cốt Ma Cung.
Chạy!
Trên mặt nàng tràn ngập khủng hoảng, bất chất tất cả mà chạy trốn.
Trước khi nhận nhiệm vụ tập kích, nàng cũng không biết sư tôn của Trần Vũ là Mao Thu Vũ.
Nếu sớm biết thì nàng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đáp ứng.
- Vũ nhi, ngươi không sao chứ?
Thân hình Mao trưởng lão hạ xuống trên tường thành, khí lưu màu xanh lượn lờ quanh người, trên mặt lộ vẻ quan tâm.
- Sư tôn, ta không nguy hiểm đến tính mạng.
Trần Vũ ngồi xếp bằng xuống, phục dụng một viên thuốc trị thương.
Đồng thời, trung niên mặc giáp cũng rút trở về, kiểm tra tình huống bên phía của Trần Vũ.
Kết quả, vị cường giả Hóa Khí Hậu Thiên của Thiết Kiếm môn không khỏi lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Chủ yếu là thương thế trên người Trần Vũ quá nhẹ so với tưởng tượng, thậm chí còn không có thương tích rõ ràng.
Nột thương?
Sau khi tiếp một kích phạm vi rộng của mỹ nhân che mạng đen kia mà ngoại thương không nghiêm trọng thì nội thương có thể nặng tới mức nào?
- Vũ nhi, đợi vi sư báo thù cho ngươi!
Thấy Trần Vũ không có gì đáng ngại, Mao trưởng lão thở phào một hơi, trên mặt thoáng hiện một tia tàn khốc.
Vù...
Luồng khí xanh nhạt lóe lên, Mao trưởng lão đã biến mất tại chỗ.
Chỉ trong chớp mắt, thân hình của hắn đã xuất hiện ngoài tường thành, chỉ trong mấy nhịp hô hấp đã đuổi kịp mỹ nhân che mạng đen.
- Không!
Mỹ nhân che mạng đen dốc toàn lực bỏ chạy, cảm nhận được uy áp Tiên Thiên cường đại từ phía sau lưng ập đến, toàn thân đều run rẩy.
Hóa Khí cảnh chia làm Hậu Thiên và Tiên Thiên.
Chênh lệch giữa hai tầng thứ này cũng không nhỏ, giống như là hai cảnh giới hoàn toàn khác vậy.
Huống chi, Mao trưởng lão còn là tồn tại đỉnh cấp trong tầng thứ Hóa Khí Tiên Thiên.
Chỉ thấy Mao trưởng lão tiếp cận mỹ nhân che mạng đen trong phạm vi mười trượng, đơn trảo vung lên, vài sợi tơ ánh sáng màu xanh cực kỳ sắc bén lóe lên.
- Ha ha... Mao Thu Vũ! Lâu ngày không gặp!
Trong bóng đêm phía đối diện chợt truyền đến thanh âm chấn động vang dội.
Mao trưởng lão hừ lạnh một tiếng, thân hình lướt tới bảy tám trượng, vài sợi tơ xanh phóng ra.
- Dừng tay!
Một trung niên tóc tím mặc kim giáp từ phía đối diện lao tới, bấm tay điểm ra một chùm ánh sáng tím.
Thế nhưng hắn ra tay vẫn chậm nửa nhịp.
Phốc...
Tầng chân khí trên người mỹ nhân che mạng đen bị sợi tơ màu xanh mảnh như kim khâu quấn lấy, chỉ trong nháy mắt đã bị xé nát.
- A...
Mỹ nhân che mạng đen hét thảm một tiếng, thân thể bị cắt thành hai đoạn.
- Thượng Quan hộ pháp, đã lâu không gặp.
Mao trưởng lão một kích đắc thủ, liền cười ha hả chào hỏi.
- Mao Thu Vũ, ngươi dám giết thủ hạ của ta?
Trung niên mặc kim giáp phẫn nộ quát, giữa hai ngón tay bắn ra một chùm sáng tím, tiếng nổ vang lên không ngừng.
Chỉ trong khoảng khắc, Mao trưởng lão đã bị vài chục đạo chỉ kình màu tím bao trùm, chùm sáng tím này cực kỳ đáng sợ, đánh trúng mặt đất cũng lưu lại hố sâu đường kính nửa trượng, chấn động mãnh liệt.
Mao trưởng lão vẫn bình thản không chút hoang mang, song trảo cùng vung lên, một loạt sợi tơ xanh quấn lại thành một cuộn tơ lớn.
Ầm... Ầm...
Trong phạm vi mười mấy trượng xung quanh khu vực hai người giao phong, bụi bặm bốc lên mù mịt.
Trên mặt đất xuất hiện từng đạo vết rách sâu không thấy đáy, kích thước bất đồng, bụi mờ nuốt chửng toàn bộ khu vực phụ cận.
Trận chiến giữa hai người diễn ra trên không trung hai mươi trượng, dịch chuyển đến ngọn núi giữa trận doanh hai bên.
Nhất thời, vách núi sụp đổ, cây cỏ nát bấy bay tán loạn.
Trên thành lầu, đám người Trần Vũ xem chiến cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Chậc chậc... đường đường là Thượng Quan hộ pháp, vậy mà phái ra hai tên Hóa Khí Hậu Thiên hạ thủ với đệ tử của ta, Mao mỗ xem như được mở rộng tầm mắt rồi.
Mao trưởng lão vừa đánh vừa cười quái dị.
Âm thanh tận lực phóng đại, chỉ sợ người khác không nghe thấy.
Gương mặt Thượng Quan hộ pháp trở nên âm u, mặc dù nghẹn khuất nhưng không thể phản bác được.
Hai tên Hóa Khí Hậu Thiên trong tối ngoài sáng cùng tập kích một tên hậu bối tinh anh Luyện Tạng kỳ, nói ra cũng không vẻ vang gì.
Mấu chốt nhất là tập kích còn thất bại.
Hơn nữa, hắn càng không thể nói: Con trai của ta bị đệ tử của ngươi phế bỏ một cánh tay, cho nên ta mới hạ sát thủ với hắn.
Một khi nói ra, e rằng sẽ càng khiến Mao trưởng lão đắc ý hơn, thậm chí ngông cuồng càn rỡ.
- Thượng Quan hộ pháp?
Trên thành lầu, Trần Vũ mơ hồ nghe được vài chữ mấu chốt, lại nhìn gương mặt của trung niên tóc tím kia, không khỏi lâm vào trầm tư.
Rất nhanh, hắn nhớ lại chiến dịch Bắc Sơn Linh Viên, tên thanh niên tóc tím – đệ tử bí truyền của Cốt Ma Cung dường như tên là Thượng Quan Kỳ?
Mao trưởng lão và Thượng Quan hộ pháp giao phong cũng không kéo dài bao lâu.
Một lát sau, song phương bởi vì có Hóa Khí Tiên Thiên nhúng tay cho nên cuộc chiến cũng bị tạm ngừng.
Cùng trong ngày hôm đó, vì Trần Vũ bị Hóa Khí cảnh tập sát cho nên trung niên mặc giáp cũng phê chuẩn cho hắn nghỉ phép một ngày.
Thực ra, trung niên mặc giáp cũng muốn cho hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, thế nhưng ai bảo “Giáo Liệp Ma” Trần Vũ lại có giá trị chiến lược không nhỏ trong quá trình thủ thành chứ?
Mấy hôm nay đã tích lũy được không ít chiến công, nên đi đổi chút đồ thôi.
Trần Vũ thầm nghĩ.
Hắn cố gắng nhẫn nại, làm bộ “điều dưỡng” vài canh giờ, sau đó mới đứng dậy.
Trong thành Lô Vân.
Trong một tòa cung điện rộng lớn, Trần Vũ dò xem điểm chiến công của mình.
Mấy ngày hôm nay, hắn tổng cộng dùng giáo đánh chết 20 tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm, tất cả đều là Luyện Tạng kỳ.
Cứ đánh chết một tên là hắn lại được khen thưởng 1 vạn điểm chiến công.
Nên nhớ: đánh chết Luyện Tạng kỳ bình thường cũng chỉ từ 3000 đến 5000 điểm chiến công mà thôi.
Kỵ sĩ cưỡi phi cầm có tầm quan trọng chiến lược quá lớn, bọn chúng là tinh anh của Cốt Ma Cung, cho nên đánh chết thì càng được thưởng nhiều chiến công.
Cuối cùng, Trần Vũ kiểm kê xong điểm chiến công, tổng cộng là hơn 26 vạn.
- Điểm chiến công này có thể đổi vật phẩm tài nguyên trên Chiến Công bảng...
Một mỹ phụ mặc váy xanh của Thủy Nguyệt phái đưa cho Trần Vũ một quyển sách.
Đồng thời, trong mắt nàng cũng hiện lên một tia khác thường, không ngờ Giáo Liệp Ma uy danh hiển hách trên chiến trường lại là một tiểu thiếu niên, e rằng cũng chỉ mới 15, 16 tuổi mà thôi.
Trần Vũ mở quyển sách ra, ánh mắt liền sáng lên.
Trên sách quả thật ghi chép không ít vật phẩm tài nguyên để trao đổi.
Từ phàm binh Tinh Cương đao, thuốc trị thương, Hồi Khí đan, cho đến Bảo Khí, vẫn thạch, trân tài trăm năm, cần gì cũng có.
Bây giờ liên minh ba tông đang cùng chống chọi Cốt Ma Cung, cho nên vật phẩm trao đổi bằng điểm chiến công này thật ra đều là do ba tông cùng chi ra, mục đích cổ vũ giết địch.
Bỗng nhiên, Trần Vũ nhìn thấy mấy chữ “Thổ Linh Tham” ở trên danh sách trao đổi, tối đa có thể đổi được là Thổ Linh Tham 150 năm tuổi.
- Mười vạn chiến công.
Trần Vũ cũng bị con số trao đổi điểm chiến công dọa sợ hãi.
Nên nhớ: một vài Bảo Khí bình thường, chỉ cần bảy tám vạn điểm chiến công là có thể đổi được rồi.
Một hồi sau, Trần Vũ thở ra một hơi, tiêu gần sạch toàn bộ điểm chiến công trên người.
Trong đó có mười vạn là đổi một gốc Thổ Linh Tham 150 năm tuổi.
Bởi vì, trong ấn tượng của Trần Vũ, phương thuốc luyện thể “Linh Tham mật rắn” càng có niên đại lâu đời thì hiệu quả lại càng tốt.
Dược dịch luyện thể 150 năm, nói không chừng có thể sánh bằng mấy bình 100 năm.
Tiếp đó, Trần Vũ lại đổi một kiện Bảo Khí nhuyễn giáp hạ phẩm, mặc dù là giáp nửa người, nhưng cũng tiêu hao của hắn hơn 9 vạn điểm chiến công.
Bán Bảo Khí nhuyễn giáp của hắn đã bị tên Hóa Khí cảnh tập kích phá hỏng rồi.
Lần này thay Bảo Khí nhuyễn giáp, lực phòng ngự của hắn cũng tăng lên không ít.
Mặc dù phòng ngự của bản thân Trần Vũ rất mạnh, thế nhưng trên chiến trường đầy rẫy nguy cơ này, thêm một phần phòng hộ thì lại càng nhiều hơn một phần bảo đảm.
Về phần điểm chiến công còn dư lại, Trần Vũ dò xét bảng biểu một lúc lâu mới đổi ba thanh giáo Bán Bảo Khí.
Ba thanh giáo Bảo Khí này đều nặng hai, ba trăm cân, so với giáo bình thường còn nặng hơn nhiều.
Thân giáo màu tím, mũi giáo thỉnh thoảng lóe lên tia sáng bạc, cực kỳ sắc bén.
- Còn đắt hơn cả Bán Bảo Khí bình thường.
Trần Vũ thầm nghĩ.
Nếu không phải hiện nay hắn dùng giáo càng lúc càng thuận tay, lại thiếu khuyết thủ đoạn công kích viễn trình, quả thật cũng không nỡ tiêu phí như vậy.
- Ba thanh “Ngân Phong Giáo” này, độ cứng của chất liệu có thể so với Bảo Khí, mũi giáo được gia trì một ít bột phấn “Ngân Phong thạch”, có thể tăng lực xuyên thấu, thậm chí có chút khả năng xuyên thấu chân khí Hậu Thiên bình thường.
Mỹ phụ mặc váy xanh khẽ cười, giải thích.
Từ một góc độ nào dó mà nói: ba thanh giáo này là một bộ Bảo Khí.
Cứ như vậy, Trần Vũ mặc lên người một kiện giáp da màu đen, vác lên lưng ba thanh giáo mũi bạc cán tím, đi ra khỏi đại điện trao đổi chiến công.
Ngày hôm sau, Trần Vũ lại lên chiến trường.
Chẳng qua, Trần Vũ lại không nỡ dùng ba thanh “Ngân Phong Giáo” đổi được.
Giá trị của bộ giáo này có thể so với một kiện Bảo Khí.
Trận chiến hôm nay càng đánh thảm liệt hơn trước đây.
Nhân mã viện binh của ba tông gần như đã đến đông đủ, không còn giới hạn trong phạm vi phòng thủ nữa, ngược lại bắt đầu phản công ở một số khu vực.
- Giết!
Phía trận doanh ba tông, đông đảo thành viên tông môn, thậm chí đệ tử cũng lao xuống khỏi tường thành, giết vào trận doanh của Cốt Ma Cung.
Trận doanh của Cốt Ma Cung nằm ở một khu vực bị sương mù xám đen bao phủ. Chỉ thấy trong sương mù có một đám sài lang ma hóa đông đảo dữ tợn lao ra.
Keng... Keng... Phành... Phành...
Hai phe nhân mã bắt đầu triển khai chém giết thảm liệt tại khu vực gò núi chiến trường. Tứ chi, đầu lâu, thịt vụn bay tung tóe.
Vù... Vù...
Trên bầu trời, phi cầm của song phương lướt qua lướt lại, triển khai chém giết trên không.
Ầm... Ầm...
Trên dãy núi, Hóa Khí cảnh giao phong, cát bay đá chạy, chân khí gào thét, uy thế khủng bố, kẻ không có chút vốn liếng thì căn bản không có tư cách tới gần.
Mấy ngày sau đó.
Chiến đấu càng trở nên nghiêm trọng hơn, ba tông và Cốt Ma Cung đã đầu nhập hơn mấy vạn thành viên vào chiến trường.
Trong tràng giết chóc máu tanh, vầng trăng trên trời đã hoàn toàn biến thành màu máu, thỉnh thoảng dấy lên từng trận sóng máu đáng sợ.
...
Nhiệm vụ trước mắt của Trần Vũ vẫn là tọa trấn thành lâu.
Chủ yếu là vì lực uy hiếp của “Giáo Liệp Ma” mang ý nghĩa chiến lược nhất định, chỉ thích hợp chiến đấu trên tường thành.
Dù vậy, bên phía Cốt Ma Cung vẫn thỉnh thoảng có người giết tới, Trần Vũ không cảm xúc vung quyền, lúc địch nhân quá đông thì mới rút Huyền Trọng kiếm ra.
Ầm...
Bỗng nhiên, cách xa mấy trăm trượng về phía chân trời, chợt truyền đến tiếng nổ trầm đục chấn động trời đất.
Một luồng uy áp âm trầm cuồn cuộn ập thẳng vào mặt.
- Đó là...
Đông đảo thành viên của ba tông, bao gồm cả Trần Vũ, đều ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên tầng mây phụ cận hiện lên một làn sương đen cuồn cuộn, khí tức âm lãnh đáng sợ đè ép xuống, khiến mấy vạn nhân mã đều cảm thấy hô hấp nặng nề.
Trong mơ hồ, Trần Vũ nhìn thấy một cái quan tài đá quen thuộc, tỏa ra khí tức âm tà kinh thiên, lơ lửng trên tầng mây phía chân trời.
- Âm Thạch Quan!
Phía trận doanh ba tông có không ít người hô lên.
Bỗng nhiên, Trần Vũ nhớ lại chiếc quan tài đá mình từng gặp ở Vân Uyên sơn mạch.
Lúc này, trên Âm Thạch Quan có một thân ảnh thần bí ngồi xếp bằng, thân hình như củi khô, quanh người trôi nổi một đoàn hắc khí cuồn cuộn, tản mát khí tức âm tà ngút trời.
Cùng lúc đó, phía đối diện Âm Thạch Quan lại hiện ra ba luồng khí tức mạnh mẽ khác, mỗi một luồng đều vượt xa Hóa Khí Tiên Thiên.
Người ở chính giữa là một lão giả tóc bạc, lưng đeo một thanh mộc kiếm màu cam, trong mắt bắn ra thần quang, tựa như kiếm ảnh sắc bén xuyên thủng hư không.
Trần Vũ mơ hồ cảm thấy đường nét tướng mạo của lão giả tóc bạc này có ba phần giống với Lữ Tam Thông.
Bên cạnh lão giả tóc bạc là một nam một nữ, lần lượt là một lão giả mặc áo bào xanh tóc trắng bay phất phới và một thiếu nữ mặc váy đỏ, vóc người hấp dẫn quyến rũ.
Ầm...
Phía trên Âm Thạch Quan, bóng người thần bí như củi khô vươn cánh tay xương xẩu của mình ra, chậm rãi vỗ xuống nắp quan tài.
Ô...ô...ô...n...g
Bề mặt Âm Thạch Quan nổi lên một tầng ánh sáng màu xám, lúc sáng lúc tối cực kỳ quỷ dị, sau đó hắc khí và sương mù âm u cuồn cuộn bốc lên, nháy mắt bao trùm hai nam một nữ phía đối diện.
Chạy!
Trên mặt nàng tràn ngập khủng hoảng, bất chất tất cả mà chạy trốn.
Trước khi nhận nhiệm vụ tập kích, nàng cũng không biết sư tôn của Trần Vũ là Mao Thu Vũ.
Nếu sớm biết thì nàng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đáp ứng.
- Vũ nhi, ngươi không sao chứ?
Thân hình Mao trưởng lão hạ xuống trên tường thành, khí lưu màu xanh lượn lờ quanh người, trên mặt lộ vẻ quan tâm.
- Sư tôn, ta không nguy hiểm đến tính mạng.
Trần Vũ ngồi xếp bằng xuống, phục dụng một viên thuốc trị thương.
Đồng thời, trung niên mặc giáp cũng rút trở về, kiểm tra tình huống bên phía của Trần Vũ.
Kết quả, vị cường giả Hóa Khí Hậu Thiên của Thiết Kiếm môn không khỏi lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Chủ yếu là thương thế trên người Trần Vũ quá nhẹ so với tưởng tượng, thậm chí còn không có thương tích rõ ràng.
Nột thương?
Sau khi tiếp một kích phạm vi rộng của mỹ nhân che mạng đen kia mà ngoại thương không nghiêm trọng thì nội thương có thể nặng tới mức nào?
- Vũ nhi, đợi vi sư báo thù cho ngươi!
Thấy Trần Vũ không có gì đáng ngại, Mao trưởng lão thở phào một hơi, trên mặt thoáng hiện một tia tàn khốc.
Vù...
Luồng khí xanh nhạt lóe lên, Mao trưởng lão đã biến mất tại chỗ.
Chỉ trong chớp mắt, thân hình của hắn đã xuất hiện ngoài tường thành, chỉ trong mấy nhịp hô hấp đã đuổi kịp mỹ nhân che mạng đen.
- Không!
Mỹ nhân che mạng đen dốc toàn lực bỏ chạy, cảm nhận được uy áp Tiên Thiên cường đại từ phía sau lưng ập đến, toàn thân đều run rẩy.
Hóa Khí cảnh chia làm Hậu Thiên và Tiên Thiên.
Chênh lệch giữa hai tầng thứ này cũng không nhỏ, giống như là hai cảnh giới hoàn toàn khác vậy.
Huống chi, Mao trưởng lão còn là tồn tại đỉnh cấp trong tầng thứ Hóa Khí Tiên Thiên.
Chỉ thấy Mao trưởng lão tiếp cận mỹ nhân che mạng đen trong phạm vi mười trượng, đơn trảo vung lên, vài sợi tơ ánh sáng màu xanh cực kỳ sắc bén lóe lên.
- Ha ha... Mao Thu Vũ! Lâu ngày không gặp!
Trong bóng đêm phía đối diện chợt truyền đến thanh âm chấn động vang dội.
Mao trưởng lão hừ lạnh một tiếng, thân hình lướt tới bảy tám trượng, vài sợi tơ xanh phóng ra.
- Dừng tay!
Một trung niên tóc tím mặc kim giáp từ phía đối diện lao tới, bấm tay điểm ra một chùm ánh sáng tím.
Thế nhưng hắn ra tay vẫn chậm nửa nhịp.
Phốc...
Tầng chân khí trên người mỹ nhân che mạng đen bị sợi tơ màu xanh mảnh như kim khâu quấn lấy, chỉ trong nháy mắt đã bị xé nát.
- A...
Mỹ nhân che mạng đen hét thảm một tiếng, thân thể bị cắt thành hai đoạn.
- Thượng Quan hộ pháp, đã lâu không gặp.
Mao trưởng lão một kích đắc thủ, liền cười ha hả chào hỏi.
- Mao Thu Vũ, ngươi dám giết thủ hạ của ta?
Trung niên mặc kim giáp phẫn nộ quát, giữa hai ngón tay bắn ra một chùm sáng tím, tiếng nổ vang lên không ngừng.
Chỉ trong khoảng khắc, Mao trưởng lão đã bị vài chục đạo chỉ kình màu tím bao trùm, chùm sáng tím này cực kỳ đáng sợ, đánh trúng mặt đất cũng lưu lại hố sâu đường kính nửa trượng, chấn động mãnh liệt.
Mao trưởng lão vẫn bình thản không chút hoang mang, song trảo cùng vung lên, một loạt sợi tơ xanh quấn lại thành một cuộn tơ lớn.
Ầm... Ầm...
Trong phạm vi mười mấy trượng xung quanh khu vực hai người giao phong, bụi bặm bốc lên mù mịt.
Trên mặt đất xuất hiện từng đạo vết rách sâu không thấy đáy, kích thước bất đồng, bụi mờ nuốt chửng toàn bộ khu vực phụ cận.
Trận chiến giữa hai người diễn ra trên không trung hai mươi trượng, dịch chuyển đến ngọn núi giữa trận doanh hai bên.
Nhất thời, vách núi sụp đổ, cây cỏ nát bấy bay tán loạn.
Trên thành lầu, đám người Trần Vũ xem chiến cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Chậc chậc... đường đường là Thượng Quan hộ pháp, vậy mà phái ra hai tên Hóa Khí Hậu Thiên hạ thủ với đệ tử của ta, Mao mỗ xem như được mở rộng tầm mắt rồi.
Mao trưởng lão vừa đánh vừa cười quái dị.
Âm thanh tận lực phóng đại, chỉ sợ người khác không nghe thấy.
Gương mặt Thượng Quan hộ pháp trở nên âm u, mặc dù nghẹn khuất nhưng không thể phản bác được.
Hai tên Hóa Khí Hậu Thiên trong tối ngoài sáng cùng tập kích một tên hậu bối tinh anh Luyện Tạng kỳ, nói ra cũng không vẻ vang gì.
Mấu chốt nhất là tập kích còn thất bại.
Hơn nữa, hắn càng không thể nói: Con trai của ta bị đệ tử của ngươi phế bỏ một cánh tay, cho nên ta mới hạ sát thủ với hắn.
Một khi nói ra, e rằng sẽ càng khiến Mao trưởng lão đắc ý hơn, thậm chí ngông cuồng càn rỡ.
- Thượng Quan hộ pháp?
Trên thành lầu, Trần Vũ mơ hồ nghe được vài chữ mấu chốt, lại nhìn gương mặt của trung niên tóc tím kia, không khỏi lâm vào trầm tư.
Rất nhanh, hắn nhớ lại chiến dịch Bắc Sơn Linh Viên, tên thanh niên tóc tím – đệ tử bí truyền của Cốt Ma Cung dường như tên là Thượng Quan Kỳ?
Mao trưởng lão và Thượng Quan hộ pháp giao phong cũng không kéo dài bao lâu.
Một lát sau, song phương bởi vì có Hóa Khí Tiên Thiên nhúng tay cho nên cuộc chiến cũng bị tạm ngừng.
Cùng trong ngày hôm đó, vì Trần Vũ bị Hóa Khí cảnh tập sát cho nên trung niên mặc giáp cũng phê chuẩn cho hắn nghỉ phép một ngày.
Thực ra, trung niên mặc giáp cũng muốn cho hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, thế nhưng ai bảo “Giáo Liệp Ma” Trần Vũ lại có giá trị chiến lược không nhỏ trong quá trình thủ thành chứ?
Mấy hôm nay đã tích lũy được không ít chiến công, nên đi đổi chút đồ thôi.
Trần Vũ thầm nghĩ.
Hắn cố gắng nhẫn nại, làm bộ “điều dưỡng” vài canh giờ, sau đó mới đứng dậy.
Trong thành Lô Vân.
Trong một tòa cung điện rộng lớn, Trần Vũ dò xem điểm chiến công của mình.
Mấy ngày hôm nay, hắn tổng cộng dùng giáo đánh chết 20 tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm, tất cả đều là Luyện Tạng kỳ.
Cứ đánh chết một tên là hắn lại được khen thưởng 1 vạn điểm chiến công.
Nên nhớ: đánh chết Luyện Tạng kỳ bình thường cũng chỉ từ 3000 đến 5000 điểm chiến công mà thôi.
Kỵ sĩ cưỡi phi cầm có tầm quan trọng chiến lược quá lớn, bọn chúng là tinh anh của Cốt Ma Cung, cho nên đánh chết thì càng được thưởng nhiều chiến công.
Cuối cùng, Trần Vũ kiểm kê xong điểm chiến công, tổng cộng là hơn 26 vạn.
- Điểm chiến công này có thể đổi vật phẩm tài nguyên trên Chiến Công bảng...
Một mỹ phụ mặc váy xanh của Thủy Nguyệt phái đưa cho Trần Vũ một quyển sách.
Đồng thời, trong mắt nàng cũng hiện lên một tia khác thường, không ngờ Giáo Liệp Ma uy danh hiển hách trên chiến trường lại là một tiểu thiếu niên, e rằng cũng chỉ mới 15, 16 tuổi mà thôi.
Trần Vũ mở quyển sách ra, ánh mắt liền sáng lên.
Trên sách quả thật ghi chép không ít vật phẩm tài nguyên để trao đổi.
Từ phàm binh Tinh Cương đao, thuốc trị thương, Hồi Khí đan, cho đến Bảo Khí, vẫn thạch, trân tài trăm năm, cần gì cũng có.
Bây giờ liên minh ba tông đang cùng chống chọi Cốt Ma Cung, cho nên vật phẩm trao đổi bằng điểm chiến công này thật ra đều là do ba tông cùng chi ra, mục đích cổ vũ giết địch.
Bỗng nhiên, Trần Vũ nhìn thấy mấy chữ “Thổ Linh Tham” ở trên danh sách trao đổi, tối đa có thể đổi được là Thổ Linh Tham 150 năm tuổi.
- Mười vạn chiến công.
Trần Vũ cũng bị con số trao đổi điểm chiến công dọa sợ hãi.
Nên nhớ: một vài Bảo Khí bình thường, chỉ cần bảy tám vạn điểm chiến công là có thể đổi được rồi.
Một hồi sau, Trần Vũ thở ra một hơi, tiêu gần sạch toàn bộ điểm chiến công trên người.
Trong đó có mười vạn là đổi một gốc Thổ Linh Tham 150 năm tuổi.
Bởi vì, trong ấn tượng của Trần Vũ, phương thuốc luyện thể “Linh Tham mật rắn” càng có niên đại lâu đời thì hiệu quả lại càng tốt.
Dược dịch luyện thể 150 năm, nói không chừng có thể sánh bằng mấy bình 100 năm.
Tiếp đó, Trần Vũ lại đổi một kiện Bảo Khí nhuyễn giáp hạ phẩm, mặc dù là giáp nửa người, nhưng cũng tiêu hao của hắn hơn 9 vạn điểm chiến công.
Bán Bảo Khí nhuyễn giáp của hắn đã bị tên Hóa Khí cảnh tập kích phá hỏng rồi.
Lần này thay Bảo Khí nhuyễn giáp, lực phòng ngự của hắn cũng tăng lên không ít.
Mặc dù phòng ngự của bản thân Trần Vũ rất mạnh, thế nhưng trên chiến trường đầy rẫy nguy cơ này, thêm một phần phòng hộ thì lại càng nhiều hơn một phần bảo đảm.
Về phần điểm chiến công còn dư lại, Trần Vũ dò xét bảng biểu một lúc lâu mới đổi ba thanh giáo Bán Bảo Khí.
Ba thanh giáo Bảo Khí này đều nặng hai, ba trăm cân, so với giáo bình thường còn nặng hơn nhiều.
Thân giáo màu tím, mũi giáo thỉnh thoảng lóe lên tia sáng bạc, cực kỳ sắc bén.
- Còn đắt hơn cả Bán Bảo Khí bình thường.
Trần Vũ thầm nghĩ.
Nếu không phải hiện nay hắn dùng giáo càng lúc càng thuận tay, lại thiếu khuyết thủ đoạn công kích viễn trình, quả thật cũng không nỡ tiêu phí như vậy.
- Ba thanh “Ngân Phong Giáo” này, độ cứng của chất liệu có thể so với Bảo Khí, mũi giáo được gia trì một ít bột phấn “Ngân Phong thạch”, có thể tăng lực xuyên thấu, thậm chí có chút khả năng xuyên thấu chân khí Hậu Thiên bình thường.
Mỹ phụ mặc váy xanh khẽ cười, giải thích.
Từ một góc độ nào dó mà nói: ba thanh giáo này là một bộ Bảo Khí.
Cứ như vậy, Trần Vũ mặc lên người một kiện giáp da màu đen, vác lên lưng ba thanh giáo mũi bạc cán tím, đi ra khỏi đại điện trao đổi chiến công.
Ngày hôm sau, Trần Vũ lại lên chiến trường.
Chẳng qua, Trần Vũ lại không nỡ dùng ba thanh “Ngân Phong Giáo” đổi được.
Giá trị của bộ giáo này có thể so với một kiện Bảo Khí.
Trận chiến hôm nay càng đánh thảm liệt hơn trước đây.
Nhân mã viện binh của ba tông gần như đã đến đông đủ, không còn giới hạn trong phạm vi phòng thủ nữa, ngược lại bắt đầu phản công ở một số khu vực.
- Giết!
Phía trận doanh ba tông, đông đảo thành viên tông môn, thậm chí đệ tử cũng lao xuống khỏi tường thành, giết vào trận doanh của Cốt Ma Cung.
Trận doanh của Cốt Ma Cung nằm ở một khu vực bị sương mù xám đen bao phủ. Chỉ thấy trong sương mù có một đám sài lang ma hóa đông đảo dữ tợn lao ra.
Keng... Keng... Phành... Phành...
Hai phe nhân mã bắt đầu triển khai chém giết thảm liệt tại khu vực gò núi chiến trường. Tứ chi, đầu lâu, thịt vụn bay tung tóe.
Vù... Vù...
Trên bầu trời, phi cầm của song phương lướt qua lướt lại, triển khai chém giết trên không.
Ầm... Ầm...
Trên dãy núi, Hóa Khí cảnh giao phong, cát bay đá chạy, chân khí gào thét, uy thế khủng bố, kẻ không có chút vốn liếng thì căn bản không có tư cách tới gần.
Mấy ngày sau đó.
Chiến đấu càng trở nên nghiêm trọng hơn, ba tông và Cốt Ma Cung đã đầu nhập hơn mấy vạn thành viên vào chiến trường.
Trong tràng giết chóc máu tanh, vầng trăng trên trời đã hoàn toàn biến thành màu máu, thỉnh thoảng dấy lên từng trận sóng máu đáng sợ.
...
Nhiệm vụ trước mắt của Trần Vũ vẫn là tọa trấn thành lâu.
Chủ yếu là vì lực uy hiếp của “Giáo Liệp Ma” mang ý nghĩa chiến lược nhất định, chỉ thích hợp chiến đấu trên tường thành.
Dù vậy, bên phía Cốt Ma Cung vẫn thỉnh thoảng có người giết tới, Trần Vũ không cảm xúc vung quyền, lúc địch nhân quá đông thì mới rút Huyền Trọng kiếm ra.
Ầm...
Bỗng nhiên, cách xa mấy trăm trượng về phía chân trời, chợt truyền đến tiếng nổ trầm đục chấn động trời đất.
Một luồng uy áp âm trầm cuồn cuộn ập thẳng vào mặt.
- Đó là...
Đông đảo thành viên của ba tông, bao gồm cả Trần Vũ, đều ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên tầng mây phụ cận hiện lên một làn sương đen cuồn cuộn, khí tức âm lãnh đáng sợ đè ép xuống, khiến mấy vạn nhân mã đều cảm thấy hô hấp nặng nề.
Trong mơ hồ, Trần Vũ nhìn thấy một cái quan tài đá quen thuộc, tỏa ra khí tức âm tà kinh thiên, lơ lửng trên tầng mây phía chân trời.
- Âm Thạch Quan!
Phía trận doanh ba tông có không ít người hô lên.
Bỗng nhiên, Trần Vũ nhớ lại chiếc quan tài đá mình từng gặp ở Vân Uyên sơn mạch.
Lúc này, trên Âm Thạch Quan có một thân ảnh thần bí ngồi xếp bằng, thân hình như củi khô, quanh người trôi nổi một đoàn hắc khí cuồn cuộn, tản mát khí tức âm tà ngút trời.
Cùng lúc đó, phía đối diện Âm Thạch Quan lại hiện ra ba luồng khí tức mạnh mẽ khác, mỗi một luồng đều vượt xa Hóa Khí Tiên Thiên.
Người ở chính giữa là một lão giả tóc bạc, lưng đeo một thanh mộc kiếm màu cam, trong mắt bắn ra thần quang, tựa như kiếm ảnh sắc bén xuyên thủng hư không.
Trần Vũ mơ hồ cảm thấy đường nét tướng mạo của lão giả tóc bạc này có ba phần giống với Lữ Tam Thông.
Bên cạnh lão giả tóc bạc là một nam một nữ, lần lượt là một lão giả mặc áo bào xanh tóc trắng bay phất phới và một thiếu nữ mặc váy đỏ, vóc người hấp dẫn quyến rũ.
Ầm...
Phía trên Âm Thạch Quan, bóng người thần bí như củi khô vươn cánh tay xương xẩu của mình ra, chậm rãi vỗ xuống nắp quan tài.
Ô...ô...ô...n...g
Bề mặt Âm Thạch Quan nổi lên một tầng ánh sáng màu xám, lúc sáng lúc tối cực kỳ quỷ dị, sau đó hắc khí và sương mù âm u cuồn cuộn bốc lên, nháy mắt bao trùm hai nam một nữ phía đối diện.
Bình luận truyện