Vịnh Tình Yêu (Diamond Bay)
Chương 5
Trans: thiennga
Những giấc mơ quá sống động đến nỗi phải mất nhiều phút trôi qua anh mới nhận ra mình đã thức giấc, nhưng nhận thức không mang đến sự hiểu biết. Anh nằm yên lặng, nhìn quanh căn phòng xa lạ, mờ ảo, mát mẻ và góp nhặt bất cứ chi tiết nào trong đầu có thể cho anh một dấu hiệu của những gì đang diễn ra và anh đang ở đâu. Dường như không có sự liên kết nào giữa ký ức của anh và căn phòng yên tỉnh này. Nhưng đó là ký ức hay là giấc mơ? Anh đã mơ thấy một người phụ nữ, một phụ nữ ấm áp và mềm mại với đôi mắt xám trong sáng như hồ nước dưới bầu trời đầy mây, đôi tay nàng dịu dàng vuốt ve anh, đôi bờ ngực mượt như nhung sưng phồng trong bàn tay anh. Những ngón tay anh co giật trên nệm; giấc mơ quá thật đến nỗi anh hầu như nhức nhối cảm thấy nàng dưới đôi tay anh. Còn nữa, đó chỉ là một giấc mơ, và anh thì phải đương đầu với hiện thực. Anh nằm đó cho đến khi có điều gì đó quay trở lại, và anh biết chúng không phải là những giấc mơ. Cuộc tấn công trên thuyền của anh; thời gian bơi lội đau đớn vô tận trong bóng tối, bị kéo đi bởi sự bất lực hoàn toàn của chính mình. Lúc đó, sau đó... không còn gì cả. Thậm chí cả một ý nghĩ mơ hồ về những gì đã xảy ra cũng không có.
Anh đang ở đâu? Anh đã bị bắt chăng? Bọn chúng sẽ bằng mọi cách, liều mọi thứ để bắt sống anh.
Anh di chuyển một cách thận trọng, miệng mím lại vì gắng sức. Anh bị đau ở vai và đùi trái, và cả một cơn đau đầu âm ỉ, nhưng cả cánh tay và chân thì vẫn chuyển động được. Sử dụng tay phải một cách vụng về, anh ném chăn ra sau và cố ngồi dậy. Cơn choáng váng ập đến, nhưng anh đã túm lấy cạnh giường cho đến khi cảm giác đó lắng xuống rồi thử lại lần nữa. Một miếng băng sạch được quấn quanh đùi đệm lên vết thương. Vai anh cũng được chăm sóc như thế; miếng băng gạt vòng quanh vai rồi bắt chéo qua ngực. Anh hoàn toàn khỏa thân, nhưng điều đó chẳng nhầm nhò gì với anh hết. Ưu tiên hàng đầu hiện giờ của anh là lấy lại khả năng di chuyển; thứ hai là tìm ra mình đang ở chổ quái nào.
Anh đứng đó, những cơ bắp bị thương rung lên đau đớn vì bị ép vận động. Anh lảo đảo nhưng không ngã, chỉ đơn thuần đứng đó cho đến khi căn phòng ngừng quay cuồng và chân anh đứng vững. Dù căn phòng mát mẻ nhưng mồ hôi bắt đầu óng ánh trên người.
Không có chút âm thanh nào ngoại trừ tiếng vù vù của máy quạt trên trần nhà và máy lạnh. Anh chăm chú lắng nghe nhưng không phát hiện thêm gì khác. Vẫn để bàn tay phải chống vào giường, anh bước từng bước đến cửa sổ, nghiến chặt răng vì cơn đau ở chân. Nhưng lát gỗ của bức mành cũ kỹ đã thu hút anh. Đến bên cửa sổ, anh dùng một ngón tay gạt một lát gỗ lên và nhòm xuyên qua khe hở. Một khoảnh sân, một vườn rau. Không có gì bất thường, nhưng cũng ko có gì để nhìn cả, không có người cũng không có con vật nào.
Phía trước mặt anh là một cánh cửa mở, một phòng tắm. Anh chầm chậm bước trên lối cửa, đôi mắt anh ghi chú những thứ trên bàn trang điểm. Keo xịt tóc, kem dưỡng, mỹ phẩm. Rồi, phòng tắm của một phụ nữ. Có lẽ là người đàn bà tóc đỏ trên thuyền chăng? Mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ không chê vào đâu được, và có một sự xa hoa nào đó ở cả nhà tắm và phòng ngủ, cứ như mọi thứ được chọn dành cho sự thoải mái tối đa trong khi vẫn có nhiều cho khoảng không gian trống. Bên cạnh cánh cửa là tủ quần áo. Anh đẩy giá đồ và kiểm tra kích cỡ. Một lần nữa mọi thứ là dành cho một phụ nữ, hoặc là một người đàn ông nhỏ bé, rất mảnh khảnh và không xác định giới tính. Quần áo được phân loại từ tả tơi đến kiểu cách công phu. Một sự ngụy trang chăng?
Anh cẩn thận mở cánh cửa bên cạnh một cách nhẹ nhàng, ghé sát mắt vào khe hở để chắc chắn không có ai ngoài kia. Hành lang nhỏ trống không, từ căn phòng anh có thể nhìn xa tít tắp ra đó. Anh đẩy cánh cửa mở ra, vịn vào khung cửa để giữ thăng bằng. Không có gì cả. Không một bóng người. Anh đang ở đây một mình, và điều này thật vô lý.
Chết tiệt, anh yếu ớt, và khát nước đến nỗi cổ họng như thiêu đốt. Anh khập khiễng nặng nhọc ra phòng khách, thỉnh thoảng còn lảo đảo muốn ngã. Kế đến có một góc hóng mát nhỏ tràn ngập ánh nắng, ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ khiến anh phải chớp chớp mắt điều chỉnh với sự tiếp xúc đột ngột. Kế nữa là căn bếp nhỏ, sáng sủa và rất hiện đại. Một dãy các loại rau tươi đủ màu sắc nằm trên quầy, và có cả một tô trái cây tươi đặt giữa bàn.
Miệng và cổ họng anh như thắt lại. Anh dò dẫm đến bồn rửa bát, rồi mở những cánh cửa tủ cho đến khi tìm được ly. Anh bật vòi nước lạnh và lấy đầy một ly trút vào cái cổ họng khát khô của anh đến nỗi nước tràn cả xuống ngực. Với sự thỏa mãn cấp bách đầu tiên đó, anh uống thêm một ly khác và lần này cố gắng không để đổ ra ngoài.
Anh đã ở đây bao lâu rồi? Những khoảng trống trong ký ức khiến anh điên tiết. Anh có thể bị tổn hại, không chắc chắn mình đang ở đâu hay điều gì đã xảy ra, và khả năng bị hại là điều không thể. Nhưng anh cũng đang rất đói. Tô trái cây đang mời gọi, và anh ngốn lấy một trái chuối, rồi nửa quả táo. Đột nhiên anh quá no để mà ăn tiếp, thế nên anh ném cả vỏ chuối và nửa trái táo đang ăn dỡ vào thùng rác.
Được rồi, anh có thể đi một vòng. Một cách chậm rãi, nhưng anh không phải là không có khả năng hoạt động. Ưu tiên tiếp theo của anh là tìm vài thứ để tự vệ. Vũ khí sẵn tiện nhất là một con dao, và anh kiểm tra những con dao trong bếp trước khi chọn một cái có lưỡi sắc bén nhất. Với con dao trong tay, anh bắt đầu chậm rãi tìm kiếm quanh căn nhà, nhưng không tìm được bất cứ vũ khí nào khác.
Những cánh cửa bên ngoài có ổ khóa cực kỳ chắc chắn. Chúng không phải trang trí cho vui mắt mà sẽ làm chậm những kẽ muốn thử vào trong. Anh nhìn chúng, cố nhớ xem liệu anh có từng thấy qua những cái tương tự chưa, và anh khẳng định anh chưa từng thấy. Chúng bị khóa, nhưng lý nào lại để ổ khóa bên trong, nơi anh có thể lấy được chứ? Anh xoay ổ khóa và nó bật mở nhẹ nhàng, rất khẽ. Anh thận trọng với tới nấm cửa và hé mở cánh cửa, một lần nữa kiểm tra qua khe hỡ để xem có ai trong tầm mắt không. Cánh cửa nặng nề, quá nặng so với một cánh cửa bình thường. Anh mở rộng thêm một chút, lướt tay dọc mép cạnh. Anh đoán đây là thép gia cố.
Đây là một nhà tù nhỏ xinh xắn, nhưng ổ khóa thì lắp sai hướng, và không có cai ngục.
Anh mở hẳn cửa ra, nhìn xuyên thẳng ra mảnh sân nhỏ gọn gàng, một bụi thông cao, một đàn ngỗng trắng và xám đang tìm côn trùng trong bãi cỏ. Cái nóng bức qua cửa lùa ập vào anh như một cú đánh. Một chú chó xuất hiện như ma thuật từ dưới tàng cây, nhảy lên hàng hiên và nhìn chằm chằm vào anh vì đôi tai chú bị cụp lại và những tiếng gầm gừ vặn xoắn chiếc rọ mõm.
Anh thản nhiên kiểm tra chú chó, tính toán các cơ hội của mình. Một chú chó được huấn luyện để công kích, giống chó chăn cừu của Đức, cân nặng khoảng 80 hoặc 90 pounds. Anh không có cơ hội chống lại một chú chó như thế trong hoàn cảnh yếu ớt này, dù là có một con dao trong tay. Rốt cuộc, anh thực tế đang bị nhốt mà.
Chân anh chỉ có thể đỡ được cơ thể anh thôi. Anh hoàn toàn khỏa thân, yếu ớt, và không biết bản thân đang ở đâu. Lợi thế không nghiêng về phía anh, nhưng anh vẫn còn sống và bị lấp đầy bởi cơn thịnh nộ đã được kiềm chế lạnh lẽo. Giờ anh cũng có một lợi thế đáng ngạc nhiên, là bất cứ ai đã mang anh về đây cũng không muốn anh bị phát hiện và bị bắt. Anh đóng cửa và khóa lại, rồi quan sát chú chó qua cửa sổ cho đến khi nó rời hàng hiên mà quay lại bụi cây.
Anh phải đợi.
***
Trên bầu trời, sấm chớp dữ dội đang lờ mờ kéo tới khi Rachel rẽ vào lối về nhà, cô nhìn trời và tự hỏi liệu mưa có đổ ầm xuống biển không hay kéo vào đất liền. Trời mà mưa thì sẽ mưa xối xả, và nhiệt độ sẽ giảm khủng khiếp, nhưng ngay khi mây bay đi thì sự nóng bức lại quay lại, và mưa sẽ làm tan biến đám mây nước ngột ngạt. Chú vịt Ebenezer và đàn của nó chạy tán loạn, hò hét điếc cả tai, khi cô tấp xe vào dưới bóng cây sồi, nơi chúng đang thơ thẩn nhặt nhạnh đám cỏ. Joe ngóc đầu dậy nhìn cô rồi lại gà gật ngủ tiếp. Mọi thứ vẫn yên tịnh như khi cô rời khỏi. Đến lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm với sự co thắt trong ngực.
Cô lấy túi đồ ra khỏi xe mà không biết có một đôi mắt đen sắc bén dõi theo mỗi cử động của mình. Nắm túi trong một tay và chùm chìa khóa trong tay còn lại, cô bước lên hàng hiên nhà, dừng lại để đẩy cặp kiếng mát lên đầu, rồi dùng hông mình giữ màn che cửa mở trong khi cô mở khóa và đẩy cửa ra. Sự mát mẽ của máy lạnh tương phản hẳn với cái nóng khan bên ngoài đến nổi cô nổi cả da gà và rùng mình.
Hít một hơi thật sâu, cô đặt túi đồ và ví trên một chiếc ghế, đi vào kiểm tra bệnh nhân của mình.
Ngay khi tay chạm vào tay nắm cửa, cô bị một cánh tay cứng ngắt vòng qua cổ họng và lôi ngược về phía sau, cổ cô cực kỳ đau đớn. Một con dao sáng lóng lánh ở trước mặt. Cô quá choáng váng để mà phản ứng, nhưng giờ sự kinh hoàng tuyệt đối tràn qua khi ánh mắt cô khóa vào con dao. Làm sao bọn chúng vào nhà? Có phải họ đã giết anh rồi không? Nỗi đau đớn dâng lên trong cô một cách hoang dại và tàn bạo, phá hủy cô.
“Đứng yên và tôi sẽ không làm cô đau,” một giọng nói sâu lắng thì thầm trong tay cô. “Tôi muốn vài câu trả lời, nhưng tôi không muốn liều lĩnh. Nếu cô có bất cứ hành động nào... ” anh chưa nói dứt câu, nhưng không cần phải nói nữa. Thật là một giọng nói điềm tĩnh, lạnh lẽo và không cảm xúc như đá cuội. Nó làm máu cô đông lại.
Cô đang bị ngạt vì cánh tay bên dưới cằm mình, và tự động giơ hai tay lên, nắm chặt anh. Con dao dí vào một cách đe dọa. “Đừng, không một cử động nào,”anh thì thầm, miệng anh sát bên tai cô. Rachel lùi lại, đầu cô ấn sâu vào vai anh, cả người cô dán vào anh điên cuồng với cố gắng giản khoảng cách giữa cô vào lưỡi dao sáng hoắt đó. Mỗi chi tiết của cơ thể anh ấn vào cô, và đột nhiên các giác quan của cô nhận ra những gì cô đang cảm thấy. Anh ta khỏa thân! Và nếu anh ta khỏa thân, thì đó phải là...
Cảm giác khuây khỏa sâu sắc, cũng như sự đau đớn theo cách của nó, sự sợ hãi và nỗi thống khổ, khiến các cơ trong cô run lên khi sự căng thẳng qua đi. Bàn tay cô nới lỏng ra trên cánh tay anh.
“Tốt hơn rồi đấy,” giọng nói thấp gầm gừ. “Cô là ai?”
“Rachel Jones,” cô nói, giọng cô hỗn hễn vì áp lực của cánh tay anh nơi cổ họng.
“Tôi đang ở đâu?”
“Nhà tôi. Tôi đã kéo anh lên bờ và mang anh về đây.” Cô có thể cảm thấy anh do dự, dù có lẽ đó chỉ đơn thuần là anh đang yếu đi. Sức mạnh của anh đang thật đáng ngạc nhiên trong hoàn cảnh này, nhưng anh đang rất mệt, và khả năng chịu đựng của anh đang lung lay. “Xin anh,” cô thì thào. “Anh không nên xuống giường đâu.”
Đó là sự thật, Sabin dứt khoát nghĩ. Anh đã kiệt sức, cứ như anh đã có một cuộc chạy ma-ra-tông ấy; chân anh cảm giác như tách rời khỏi anh vào lúc này. Anh không biết cô, và anh không thể tin cô; anh chỉ có một cơ hội duy nhất này thôi, và một phán đoán sai lầm sẽ đáng đổi cả cuộc đời anh, nhưng anh không có nhiều lựa chọn. Chết tiệt, anh yếu đuối! Anh chầm chậm nới lỏng cánh tay khỏi cổ họng cô và hạ cánh tay cầm dao xuống. Vai anh đau dai dẳng, anh nghi ngờ việc mình có thể nâng cánh tay lên nổi lần nữa.
Tốt hơn là nên tránh anh ra, cô thận trọng quay lại, cứ như sợ làm anh giật mình mà tấn công cô, và nêm vai mình vào dưới cánh tay phải của anh, trong khi hai cánh tay vòng quanh anh và đỡ lấy anh. “Dựa vào tôi trước khi anh té ngã,” cô nói, giọng vẫn hổn hển. “Sẽ lộn xộn lắm nếu anh xé toạc những mũi khâu này.”
Anh không có sự lựa chọn nào ngoài việc choàng tay qua đôi vai mềm mại của cô và nặng nhọc dựa vào cô. Nếu anh không ngồi xuống hoặc là nằm xuống ngay - anh sẽ ngã, và anh biết thế. Chậm rãi, cô giúp anh đi vào phòng ngủ, đỡ lấy anh lúc anh sắp va vào cạnh giường, và gập cánh tay trái để giữ lấy đầu anh khi cô hạ anh nằm ngửa xuống trong khi cánh tay kia vòng quanh anh để xốc lại chiếc gối. Sabin hít lấy một hơi thở sâu, các giác quan của anh tự động phản ứng với hương thơm nữ tính ấm áp của cô và sự mềm mại của ngực cô ấn vào gò má anh. Anh chỉ cần quay đầu là có thể ấn miệng mình vào ngực cô, và hình ảnh đó trêu chọc anh với sự khẩn cấp kỳ lạ.
Anh nằm nhắm mắt, thở gấp vì kiệt sức, trong khi cô nhấc chân anh lên giường và kéo chăn lên eo anh. “Đấy,” cô nói dịu dàng. “Giờ anh có thể nghỉ ngơi”. Cô vuốt tay lên ngực anh, như cô đã làm quá nhiều lần trước đây, một hành động đã trở thành tự nhiên vì điều đó có vẻ làm anh dịu sự bồn chồn của anh. Cơ thể anh dịu hơn rất nhiều rồi; cơn suốt sau cùng cũng buông tha anh. Con dao vẫn còn trong bàn tay trái của anh, và cô với tới để lấy nó đi, nhưng những ngón tay anh túm chặt vào bàn tay cô chạm vào, anh mở bừng mắt, tia nhìn đen tối và dữ dằn.
Rachel vẫn giữ tay đặt trên con dao, mắt ngước dần lên nhìn vào mắt anh. “Tại sao anh phải cần nó?” cô hỏi. “Nếu tôi có ý hãm hại anh, tôi đã có nhiều cơ hội để làm trước đây rồi.”
Đôi mắt cô hoàn toàn màu xám, không có chút màu xanh nào. Chúng hầu như có màu chì, nhưng ấm áp, và với sự trong sáng tuyệt đối làm cho chúng có vẻ không dò được. Anh cảm thấy sốc khi nhận ra điều đó. Đôi mắt này, và người phụ nữ này đã chiếm trọn những giấc mơ gần đây của anh với những cử chỉ gợi tình dịu dàng khiến thắt lưng anh siết chặt. Nhưng... đó có phải là mơ không. Người phụ nữ này không phải một giấc mơ. Cô là thật, da thịt ấm áp và rắn chắc, đôi tay cô vuốt ve anh với sự xoa dịu quen thuộc. Cô không hành động như một người canh ngục, nhưng anh không thể liều lĩnh. Nếu anh buông con dao, anh có khi không thể lấy nó lại. “Tôi sẽ giữ nó,” anh nói.
Rachel do dự, tự hỏi liệu cô có nên gây sức ép vào chuyện này không, nhưng có điều gì đó trong chất giọng trầm lặng dứt khoát của anh khiến cô quyết định cho qua chuyện này. Dù anh đang yếu ớt và chỉ có thể quanh quẩn đây, có cái gì đó về anh nói với cô rằng anh không thể bị thúc đẩy. Anh là một người nguy hiểm, người lạ này lại đang ngủ trên giường của cô. Cô chuyển tay ra khỏi người anh.
“Được rồi. Anh có đói không?”
“Không. Tôi đã ăn một quả chuối và một quả táo.”
“Anh đã tỉnh bao lâu rồi?”
Anh đã không nhìn đồng hồ, nhưng anh không cần đồng hồ để xác định thời gian. “Gần một giờ rồi.” Tia nhìn của anh không hề rời khỏi cô một tẹo nào. Rachel cảm giác cứ như anh có thể nhìn xuyên qua cô, như thể anh đang thăm dò đầu óc cô.
“Anh đã tỉnh một vài lần trước đó, nhưng lúc đó anh vẫn còn sốt và nói mớ.”
“Nói mơ về cái gì?” anh hỏi sắc bén.
Rachel lặng lẽ nhìn anh. “Không phải bí mất quốc gia hoặc những thứ đại loại thề. Anh nghĩ anh đang ở một bữa tiệc.”
Có hai ý nghĩa cho tiết lộ về bí mất quốc gia chăng? Cô ta đã biết điều gì đó, hay chỉ là tình cờ nói thế? Sabin muốn hỏi cô, nhưng anh hầu như không thể nhấc tay lên vào lúc này, và sự kiệt sức đang nhấn chìm anh vào sự buồn ngủ tức thời. Như thể cô biết điều đó, cô chạm vào mặt anh, những ngón tay dịu dàng và mát mẻ. “Anh ngủ đi,” cô nói. “Tôi sẽ vẫn ở đây khi anh thức dậy.”
Thật kỳ lạ, đó là một sự đảm bảo anh cần để thả lỏng mình trong giấc ngủ.
Rachel nhẹ nhàng rời khỏi phòng và đi vào nhà bếp, một cách yếu ớt dựa vào bàn. Đôi chân cô run lẩy bẫy, bên trong cô rung lên như có chất nổ, phản ứng lại tất cả những gì đã xảy ra với cô... và còn chưa hết buổi trưa nữa mà! Cô cũng không có những câu trả lời mà cô hứa với bản thân là cô sẽ có ngay khi anh tỉnh lại; thay vì hỏi, cô đã trả lời những câu hỏi của anh. Cô đã không chuẩn bị cho sự mãnh liệt trong ánh mắt anh, quá dữ dội đến nổi thật khó để mà nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt của thầy phù thủy... cô chắc chắn không chuẩn bị cho việc có một con dao đặt ngay cuống họng mình! Và cô đã bất lực trong tình huống đó, không thể làm gì chống lại một sức mạnh quá lớn so với cô, dù anh rõ ràng rất yếu vì những vết thương và cơn sốt.
Cơn khủng hoảng đã giữ rịt cô trong vòng lạnh băng của nó trở nên tồi tệ hơn cả những gì cô từng tưởng tượng. Cô đã từng bị khiếp đảm trước đây, nhưng chưa đến mức độ này. Cô vẫn còn đang run rẫy, và đôi mắt đang cháy bỏng với nước mắt mà cô không muốn để trào ra. Đây không phải là lúc để khóc; cô phải để bản thân mình lấy lại tự chủ. Có lẽ anh sẽ ngủ cả nữa ngày, hoặc giả anh sẽ thức trong vòng một giờ, cô sẽ sẳn sàng bất cứ khi nào anh thức giấc. Anh cũng sẽ cần được ăn, cô nghĩ, chộp lấy việc gì đó thực tế để mà làm. Mặc cho chuối và táo, anh sẽ cần thức ăn hàng ngày đến khi hồi phục. Cô xốc mình dậy, cho thịt bò vào nồi hầm và bắt đầu thái khoai tây, cà-rốt, và cần tây. Có lẽ bữa ăn sẽ sẳn sàng lúc anh thức dậy; nếu không thì, anh có thể ăn súp và bánh sandwich. Khi mọi thứ được cho vào nồi, cô lao ra vườn rau và hái cà chua, lờ đi thời tiết đang nóng bức và bắt đầu nhổ cỏ dại. Cô không nhận ra mình đã hành động thất thường đến chừng nào cho đến khi đầu gối cô sắp khụy xuống, bị thúc đẩy bởi chất adrenaline quá nhiều trong cơ thể. Thật điên rồ khi làm việc dưới trời nắng như thiêu đốt, đặc biệt là không đội mũ!
Cô đi vào trong và rửa mặt mình bằng nước lạnh; giờ thì cảm thấy bình tỉnh hơn rồi, dù đôi tay cô vẫn còn run nhẹ. Không có gì để làm nữa, chỉ chờ đợi: đợi cho đến khi nồi hầm đã sẳn sàng; đợi cho đến khi anh thức giấc; đợi cho đến khi cô có câu trả lời....đợi.
Rất đáng trân trong cho sự bình tỉnh và tập trung của cô, cái mà cô thật sự có thể dành để làm nghiên cứu cho khóa học cô sẽ dạy vào mùa thu này. Cũng như bản thảo, khóa học đòi hỏi các bước và cốt cách để duy trì sự quan tâm của sinh viên, làm cho họ suy nghĩ rộng ra. Nhưng dù cô đã dấn sâu vào các bài đọc và ghi chú, cô quá hòa hợp với anh đến nổi cô nghe được cả tiếng sột soạt gây ra bởi dra giường khi anh cử động, và cô biết anh đã thức. Nhìn đồng hồ, cô biết anh đã ngủ hơn ba giờ; nồi súp đã sẳn sàng, nếu anh đói bụng.
Khi cô vào phòng ngủ, anh đã ngồi thẳng dậy, ngáp dài và chà chà khuôn mặt đã mọc đầy râu. Ngay lập tức cô cảm thấy sự chú ý của anh mục định nơi cô như một chùm năng lượng tinh khiết, làm nhoi nhói da cô.
“Giờ anh có đói không? Anh đã ngủ khoảng 3 tiếng.”
Anh xem xét việc đó, rồi gật nhẹ đầu. “Phải, tôi cần phòng tắm, tắm và cạo râu trước đã.”
“Rất tiếc, tắm là chuyện không thể trong lúc anh vẫn còn đang bị những mũi khâu đó,” cô nói, vội vã đến bên anh khi anh tung chăn và đẩy chân xuống sàn nhà, nhăn mặt vì đau và ôm lấy đùi trái. Rachel vòng tay đỡ anh cho đến khi anh đứng vững. “Tôi sẽ để một lưỡi dao cạo mới vào dao cạo của tôi cho anh.” Cảm thấy anh thích tự băng qua phòng để vào phòng tắm hơn, cô buông cánh tay anh xuống và lo lắng nhìn anh bước từng bước đau đớn. Anh là một người đơn độc; anh không quen được giúp đỡ và không hoan nghênh điều đó, dù anh biết rõ mình không có khả năng làm những điều đó ngay lúc này. Anh sẽ để cô giúp anh, nhưng chỉ khi thật sự cần thiết. Còn cô thì cảm thấy bắt buộc phải đề nghị giúp anh.
“Tôi cạo râu giúp anh nhé, hay anh nghĩ là mình có thể đứng vững để mà tự làm?”
Anh dừng lại ngay cửa phòng tắm và ngoáy lại nhìn cô. “Tôi tự làm lấy.”
Cô gật đầu và bước về phía anh. “Tôi sẽ chỉ lắp lưỡi dao cạo mới vào cho -”
“Tôi sẽ tìm ra chúng,” anh thều thào, ngăn cô lại trước khi cô đến gần anh. Rachel chấp nhận sự từ chối đó, thay vào đó quay sang cánh cửa khác. Thật đau khi anh từ chối sự giúp đỡ của cô sau những ngày hoàn toàn bất lực và phụ thuộc vào cô mọi thứ, sau những đêm cô nghiêng người trên anh, lau mát để anh hạ sốt, và đặc biệt là sau sự căng thẳng thần kinh cô đã trải qua. Khi bày bàn ăn, cô đã cố gắng đương đầu với nỗi đau đó, đẩy nó ra xa. Sau rốt thì, cô thậm chí là một người lạ với anh hơn cả việc anh chả biết gì về cô, và thế là bình thường khi anh cố lấy lại quyền kiểm soát ngay khi có thể. Với một người đàn ông như anh, tự chủ là sống còn. Cô phải dừng việc luẩn quẩn quanh anh như một cô gà mái mẹ.
Nói với chính mình thì dễ, nhưng khi cô nghe tiếng tắt máy nước trong phòng tắm, cô chỉ do dự đúng 1 giây trước khi đầu hàng sự thúc đẩy đi kiểm tra anh. Anh đang đứng giữa phòng ngủ, nhìn quanh như thể cân nhắc ý kiến của mình. Một chiếc khăn tắm thắt ngang hông anh, và trái với logic là nó khiến anh dường như khỏa thân hơn cả khi anh hoàn toàn không mặc gì. Các tĩnh mạch của Rachel nhảy tưng tưng. Thậm chí với sự tương phản hoàn toàn giữa băng gạt trắng trên chân và vai anh, anh vẫn có vẻ mạnh mẽ đầy quyền lực, và quá đàn ông đến nỗi cô cảm thấy miệng mình trở nên khô khốc.
Anh đã cạo râu, và đường quai hàm nhẵn bóng khiến những ngón tay cô xoắn lại ngăn thôi thúc muốn vuốt ve nó - một cử chỉ khác mà anh sẽ không hoan nghênh.
“Có cái gì tôi có thể mặc không, hay tôi chỉ trần truồng mà đi lòng vòng? “ cuối cùng thì anh cũng hỏi, khi Rachel không di chuyển để tiếp cận anh hay để nói chuyện.
Cô làu bàu khi nhớ ra và đưa tay gõ trán mình. “Tôi có quần áo cho anh mặc. Nơi tôi đến sáng nay là để mua những thứ cần thiết cho anh. “Túi đồ vẫn còn nằm chỏng trơ nơi cô đã bỏ xuống trong phòng khách; cô tóm lấy, mang vào phòng ngủ và đặt lên giường.
Anh mở túi và một biểu hiện tò mò xẹt qua mặt anh; rồi anh lôi ra một cái quần con bằng ren và giơ nó lên xem trước khi Rachel có thể giải thích.
“Cỡ 5,” anh phán, và nhìn vào cô như thể đo lường xem có vừa vặn không. Chiếc quần con đong đưa trên ngón tay anh. “Xinh xắn, nhưng tôi không nghĩ nó vừa với tôi đâu.”
“Nó không phải cho anh,” Rachel nói một cách bình tĩnh, vẫn còn kích động vì sự đo lường mà anh vừa làm với cô. “Chúng chỉ là ngụy trang thôi, tất cả chỉ có thế. Bất cứ thứ gì anh tìm thấy trong đó, những thứ anh bình thường không dùng ấy, thì hãy bỏ trở lại túi.” Cô không để mình bối rối, vì cô chỉ làm những điều cần thiết thôi mà. “Sự ngụy trang” cũng đắt đỏ lắm! Để anh vận vào những thứ anh chọn, cô quay lại nhà bếp và cho bánh mì đã phết bơ vào lò nướng, rồi múc thịt hầm và châm trà đá.
“Tôi cần giúp mặc áo.”
Cô không nghe tiếng anh vào, và xoay tít, giật mình vì sự gần gũi với anh và những gì anh nói. Anh đứng ngay phía sau cô, mặc chiếc quần jean lửng màu đen và cầm trên tay chiếc áo thun tròng đầu. Ngực anh che hết tầm nhìn của cô, những lọn tóc xoăn đen và mớ băng trắng quấn quanh vai trái anh đã che hết nhưng múi cơ mạnh mẽ săn chắc. Anh đã vật lộn bao lâu với cái áo trước khi thừa nhận mình không thể tự mặc vào? Cô lấy làm ngạc nhiên sao anh không chỉ đơn giản đổi cái áo khác có nút đi, để không phải nhờ cô giúp.
“Ngồi xuống đi, để tôi có thể với tới anh dễ hơn,” cô nói, lấy cái áo từ tay anh. Anh giữ góc tủ chén để làm điểm tựa khi chầm chậm lê tới chiếc bàn trong hốc tường và ngồi xuống ghế. Rachel cẩn thận tròng chiếc áo vào cánh tay anh, một dáng vẻ tập trung chăm chú trên mặt cô khi cố gắng không làm va vào vai anh. Khi cô tròng vào được rồi mới nói với anh, “Trượt cánh tay kia của anh vào tay áo trong khi tôi giữ để nó không giật trúng vai anh.”
Anh làm như cô hướng dẫn mà không nói lời nào, và họ cùng nhau kéo chiếc áo qua đầu anh. Rachel kéo giật chiếc áo cho ngay ngắn cứ như là một bà mẹ mặc đồ cho đứa con mới chập chững bước đi ấy, nhưng người đàn ông đang ngồi bất động dưới sự chăm sóc của cô không phải là đứa trẻ trong bất cứ khả năng nào cô có thể nghĩ ra. Cô không kéo dài cái việc vặt này lâu, nhận thức rõ ràng là anh ghét phải phụ thuộc vào sự hỗ trợ của cô. Cô nhanh nhẹn lấy bánh mì ra và cho vào rổ đã lót khăn ăn, rồi đặt rổ bánh lên bàn và ngồi vào bàn. “Anh thuận tay trái hay tay phải?” cô hỏi, không nhìn anh, dù cô có thể cảm thấy năng lượng đang bốc cháy trong ánh mắt anh nhìn cô. “Cả hai tay. Thì sao?”
“Sẽ rất khó cho anh dùng muỗng nếu anh thuận tay trái,” cô trả lời, hất đầu về phía món hầm.
“Anh ăn bánh mì không?”
“Làm ơn.”
Anh rất giỏi với những câu chỉ có một từ, cô nghĩ thầm khi lấy bánh mì cho anh. Thật ra thì, cô lẽ ra nên nghĩ đến việc hỏi anh liệu anh có điều khiển được dao cạo không, nhưng khuôn mặt đã được cạo nhẵn râu của anh đã nói rõ rằng anh có thể. Họ ăn trong yên lặng được một lúc, và anh thật sự thưởng thức món thịt hầm. Cô đã không nghĩ khẩu vị của anh trở lại nhanh đến thế.
Cái tô gần như sạch bóng khi anh đặt muỗng xuống và nhìn chằm vào cô với đôi mắt lấp lánh đen như gỗ mun. “Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra.”
Đó là một yêu cầu mà Rachel không muốn nghe. Cô cẩn thận đặt muỗng của mình xuống. “Tôi nghĩ đã đến phiên tôi hỏi anh rồi chứ. Anh là ai? Tên anh là gì?”
Anh không thích bị hỏi ngược lại. Cô cảm nhận được sự phật ý của anh, dù nét mặt anh không biểu hiện gì. Sự do dự kéo dài chỉ một giây, nhưng cô chú ý điều đó và thấy ngay cái ấn tượng anh sẽ không trả lời. Rồi anh lè nhè, “Gọi tôi là ‘Joe’. “
“Tôi không thể gọi thế.” Cô đáp. “‘Joe’ là cái tên tôi gọi chú chó, bởi vì nó không thể nói với tôi tên của nó. Thay một cái tên khác vào.” Điên tiết bởi làn sóng căng thẳng kéo dài trong không khí, cô bắt đầu dọn bàn, di chuyển nhanh nhẹn và tự động. Anh quan sát cô một lúc, rồi nói lặng, “Ngồi xuống đi.”
Rachel không dừng lại. “Tại sao? Tôi phải ngồi xuống để nghe anh nói dối thêm nữa à?”
“Rachel, ngồi xuống.” Anh không lên giọng, không thay đổi tông giọng bình tĩnh, chết chóc của mình, nhưng đột nhiên nó là một mệnh lệnh. Cô nhìn chằm chằm vào anh một khắc, rồi ngước cằm và quay lại ghế ngồi. Khi cô chỉ yên lặng ngồi đợi, nhìn thẳng anh, anh thở dài nhẹ nhàng.
“Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của em, nhưng em biết càng ít thì càng tốt cho em.”
Rachel luôn căm ghét khi ai đó tự cho là bản thân họ biết cái gì là tốt với cô và cái gì không. “Tôi biết. Tôi không có nhiệm vụ phải biết anh có hai vết đạn trên người, khi tôi kéo anh ra khỏi biển đúng không? Cũng không có bổn phận phải lắc đầu khi có hai người đàn ông giả vờ là đặc vụ FBI đến tìm anh, và chỉ đơn giản là giao anh cho họ đúng không? Cũng không cần quan tâm việc anh đã dí dao vào cổ tôi sáng nay à? Tôi thừa nhận mình hơi tò mò! Tôi đã chăm sóc anh bốn ngày qua, và tôi thật sự muốn biết tên anh, liệu đó có là đòi hỏi quá đáng không!”
Một bên chân mày anh nhướng lên vì sự châm chích của cô. “Có thể là vậy.”
“Được thôi, đừng quan tâm. Cứ chơi trò chơi của anh. Anh không trả lời câu hỏi của tôi và tôi cũng không trả lời câu hỏi của anh. Thỏa thuận vậy nhé? “
Anh quan sát cô một lúc lâu, và Rachel cũng nhìn trừng anh, không hề xê dịch một inch nào. “Tôi tên Sabin,” cuối cùng anh đã nói, những lời nói chầm chậm nhả ra khỏi miệng, cứ như anh bực dọc với từng âm tiết.
Cô chăm chú nghe âm thanh của tên anh, đầu óc lơ lửng với cảm giác và hình thức của nó. “Và phần còn lại là gì?”
“Có quan trọng không?”
“Không. Nhưng tôi muốn biết, dù sao chăng nữa.”
Anh dừng chỉ một phần giây. “Kell Sabin.”
Cô chìa tay ra. “Rất vui được gặp anh, Kell Sabin.”
Anh chầm chậm bắt lấy tay cô, lòng bàn tay chai sần trượt vào bàn tay mềm mại của cô, và những ngón tay cứng cáp, ấm áp của anh bao quanh bàn tay cô. “Cảm ơn em vì đã chăm sóc tôi. Tôi đã ở đây bốn ngày rồi sao?”
Rachel bắt đầu cảm thấy như thể mình
“Hôm nay là ngày thứ tư đấy.”
“Kể với tôi chuyện gì đã xảy ra đi.”
Anh có cái cách của người quen ra lệnh; đúng hơn là yêu cầu, anh ra lệnh, và rõ ràng là anh muốn mệnh lệnh của anh được tuân theo. Rachel rút tay lại, bối rối vì cái chạm tay ấm áp của anh và cái cách nó ảnh hưởng đến cô. Siết chặt những ngón tay để xua đi cảm giác ran ran, cô để hai tay lên bàn. “Tôi đã kéo anh lên bờ và mang anh về đây. Tôi nghĩ đầu anh va vào một trong những tản đá dọc theo bờ vịnh. Anh bị chấn động và choáng. Có một viên đạn trên vai anh.”
Anh nhíu mày. “Tôi biết. Cô đã lấy nó ra àh?”
“Không phải tôi. Tôi đã gọi cho bác sĩ thú y,”
Ít nhất cũng có cái gì đó làm anh giật mình, dù biểu hiện đó nhanh chóng qua đi. “Một bác sĩ thú y àh?”
“Tôi phải làm gì đó, và bác sĩ thì phải trình báo tất cả những vết thương do súng bắn.”
Anh nhìn cô một cách thấu đáo. “Em không muốn nó được báo cáo à?”
“Tôi đã nghĩ có thể anh không muốn thế.”
“Em đoán đúng. Rồi sau đó thì sao?”
“Tôi đã chăm sóc anh. Anh mê man suốt 2 ngày. Rồi anh bắt đầu tỉnh lại, nhưng anh bị sốt và vất váng. Anh đã không biết xảy ra chuyện gì.”
“Và những đặc vụ FBI thì sao?”
“Họ ko phải FBI. Tôi đã kiểm tra rồi.”
“Bọn chúng trông như thế nào?”
Rachel bắt đầu cảm thấy như mình đang bị điều tra. “Một người tự gọi mình là Lowell thì gầy, đen, cao khoảng khoảng 5 feet, hơn 40 tuổi. Một người khác là Ellis, cao, ưa nhìn, tóc màu nâu đất, mắt xanh biển.”
“Ellis,” anh nói, như thể nói với chính mình.
“Tôi đã giả vờ không biết. Dường như đó là cách an toàn nhất cho đến khi anh tỉnh lại. Họ là bạn của anh à?”
“Không phải.”
Họ rơi vào im lặng. Rachel cứ nghiên cứu bàn tay mình, đợi anh hỏi tiếp. Khi không thấy anh hỏi gì, cô thử hỏi câu hỏi của mình. “Tôi có nên báo cảnh sát không?”
“Sẽ an toàn cho em hơn nếu em làm thế.”
“Tôi đã tính trước rủi ro. Tôi đã nghĩ tỷ lệ chênh lệch lợi ích nghiên về phía tôi hơn là phía anh.” cô hít một hơi thật sâu. “Tôi là một công dân, nhưng tôi đã từng là phóng viên điều tra. Tôi đã nhìn thấy những thứ không được trưng ra, và tôi đã đào sâu một tí, và phát hiện những thứ mà trước kia tôi được cảnh báo không được đi sâu hơn. Anh có thể là tên buôn ma túy hoặc giả là tù vượt ngục, nhưng anh không có dấu hiệu nào của kẻ như thế. Anh cũng có thể là một đặc vụ. Anh bị bắn 2 lần. Anh bất tỉnh và không thể tự vệ hay là nói cho tôi biết bất cứ thứ gì. Nếu có người....đang săn tìm anh, anh sẽ không có bất cứ cơ hội nào nếu vào bệnh viện. “
Anh chớp mắt, che giấu biểu hiện của mình. “Em đang tưởng tượng.”
“Tôi đã tưởng tượng,” cô đồng ý một cách ôn tồn.
Anh dựa vào ghế, hơi nhăn mặt khi cố để cho vai thoải mái. “Có ai khác biết tôi đang ở đây không, ngoài người bác sĩ thú y?”
“Không ai biết cả.”
“Vậy thì làm sao em kéo được tôi đến đây? Hay là vị bác sĩ thú y đó giúp em? Em không phải siêu nhân.”
“Tôi đã đặt anh lên một cái chăn và kéo anh về đây, với sự giúp đỡ của chú chó. Có lẽ nó nghĩ đó là một trò chơi. “đôi mắt xám của cô tối lại khi nghĩ đến nỗ lực Herculean mà cô đã cố để mang anh vào nhà. “Khi Honey đến đây, chúng tôi đã nâng anh lên giường.”
“Honey?”
“Bác sĩ thú y ấy. Honey Mayfield.”
Sabin ngắm khuôn mặt lặng lẽ của cô, tự hỏi cô còn điều gì chưa nói. Cô đã kéo anh đi bao xa? Làm thế nào cô kéo anh lên những bậc thang ngoài hành lang? Anh đã từng mang những người đàn ông bị thương ra khỏi chiến trường, vì thế anh biết khó khăn thế nào, dù anh mạnh hơn và được huấn luyện. Anh nặng hơn cô ít nhất 80 pound; không cách nào cô có thể nâng anh lên. Cô có thể nói dối là không ai khác giúp cô, nhưng không có lý do gì để cô làm thế; tất cả những gì anh có thể làm là đừng không tin những gì được nghe. Hầu như mọi người sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức khi tìm thấy một người bất tỉnh trên bãi biển của họ, nhưng cô thì không. Ít người xem xét các lựa chọn và hoàn cảnh như cô. Mọi người chỉ là không nghĩ đến những việc như thế. Đây không phải là một phần của cuộc sống bình thường; nó chỉ xảy ra trong phim và tiểu thuyết, vì vậy nó không thật. Cô đã trải qua cuộc đời như thế nào mà khiến cô cảnh giác, nhận thức sâu sắc những điều có lẽ cách xa trải nghiệm của mình đến thế?
Cả hai người đều nghe thấy tiếng đang đến. Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế, hai tay đặt trên vai anh. “Đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại nào,” cô nói đều đều, không chú ý đến cái cách chân mày anh nhướng lên vì mệnh lệnh của cô. Cô đi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài; sau đó sự căng thẳng đã rời khỏi cô.
“Là Honey. Mọi thứ ổn cả. Tôi đã đoán chị ấy sẽ tránh xa ra miễn là sự tò mò buông tha chị ấy.”
Những giấc mơ quá sống động đến nỗi phải mất nhiều phút trôi qua anh mới nhận ra mình đã thức giấc, nhưng nhận thức không mang đến sự hiểu biết. Anh nằm yên lặng, nhìn quanh căn phòng xa lạ, mờ ảo, mát mẻ và góp nhặt bất cứ chi tiết nào trong đầu có thể cho anh một dấu hiệu của những gì đang diễn ra và anh đang ở đâu. Dường như không có sự liên kết nào giữa ký ức của anh và căn phòng yên tỉnh này. Nhưng đó là ký ức hay là giấc mơ? Anh đã mơ thấy một người phụ nữ, một phụ nữ ấm áp và mềm mại với đôi mắt xám trong sáng như hồ nước dưới bầu trời đầy mây, đôi tay nàng dịu dàng vuốt ve anh, đôi bờ ngực mượt như nhung sưng phồng trong bàn tay anh. Những ngón tay anh co giật trên nệm; giấc mơ quá thật đến nỗi anh hầu như nhức nhối cảm thấy nàng dưới đôi tay anh. Còn nữa, đó chỉ là một giấc mơ, và anh thì phải đương đầu với hiện thực. Anh nằm đó cho đến khi có điều gì đó quay trở lại, và anh biết chúng không phải là những giấc mơ. Cuộc tấn công trên thuyền của anh; thời gian bơi lội đau đớn vô tận trong bóng tối, bị kéo đi bởi sự bất lực hoàn toàn của chính mình. Lúc đó, sau đó... không còn gì cả. Thậm chí cả một ý nghĩ mơ hồ về những gì đã xảy ra cũng không có.
Anh đang ở đâu? Anh đã bị bắt chăng? Bọn chúng sẽ bằng mọi cách, liều mọi thứ để bắt sống anh.
Anh di chuyển một cách thận trọng, miệng mím lại vì gắng sức. Anh bị đau ở vai và đùi trái, và cả một cơn đau đầu âm ỉ, nhưng cả cánh tay và chân thì vẫn chuyển động được. Sử dụng tay phải một cách vụng về, anh ném chăn ra sau và cố ngồi dậy. Cơn choáng váng ập đến, nhưng anh đã túm lấy cạnh giường cho đến khi cảm giác đó lắng xuống rồi thử lại lần nữa. Một miếng băng sạch được quấn quanh đùi đệm lên vết thương. Vai anh cũng được chăm sóc như thế; miếng băng gạt vòng quanh vai rồi bắt chéo qua ngực. Anh hoàn toàn khỏa thân, nhưng điều đó chẳng nhầm nhò gì với anh hết. Ưu tiên hàng đầu hiện giờ của anh là lấy lại khả năng di chuyển; thứ hai là tìm ra mình đang ở chổ quái nào.
Anh đứng đó, những cơ bắp bị thương rung lên đau đớn vì bị ép vận động. Anh lảo đảo nhưng không ngã, chỉ đơn thuần đứng đó cho đến khi căn phòng ngừng quay cuồng và chân anh đứng vững. Dù căn phòng mát mẻ nhưng mồ hôi bắt đầu óng ánh trên người.
Không có chút âm thanh nào ngoại trừ tiếng vù vù của máy quạt trên trần nhà và máy lạnh. Anh chăm chú lắng nghe nhưng không phát hiện thêm gì khác. Vẫn để bàn tay phải chống vào giường, anh bước từng bước đến cửa sổ, nghiến chặt răng vì cơn đau ở chân. Nhưng lát gỗ của bức mành cũ kỹ đã thu hút anh. Đến bên cửa sổ, anh dùng một ngón tay gạt một lát gỗ lên và nhòm xuyên qua khe hở. Một khoảnh sân, một vườn rau. Không có gì bất thường, nhưng cũng ko có gì để nhìn cả, không có người cũng không có con vật nào.
Phía trước mặt anh là một cánh cửa mở, một phòng tắm. Anh chầm chậm bước trên lối cửa, đôi mắt anh ghi chú những thứ trên bàn trang điểm. Keo xịt tóc, kem dưỡng, mỹ phẩm. Rồi, phòng tắm của một phụ nữ. Có lẽ là người đàn bà tóc đỏ trên thuyền chăng? Mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ không chê vào đâu được, và có một sự xa hoa nào đó ở cả nhà tắm và phòng ngủ, cứ như mọi thứ được chọn dành cho sự thoải mái tối đa trong khi vẫn có nhiều cho khoảng không gian trống. Bên cạnh cánh cửa là tủ quần áo. Anh đẩy giá đồ và kiểm tra kích cỡ. Một lần nữa mọi thứ là dành cho một phụ nữ, hoặc là một người đàn ông nhỏ bé, rất mảnh khảnh và không xác định giới tính. Quần áo được phân loại từ tả tơi đến kiểu cách công phu. Một sự ngụy trang chăng?
Anh cẩn thận mở cánh cửa bên cạnh một cách nhẹ nhàng, ghé sát mắt vào khe hở để chắc chắn không có ai ngoài kia. Hành lang nhỏ trống không, từ căn phòng anh có thể nhìn xa tít tắp ra đó. Anh đẩy cánh cửa mở ra, vịn vào khung cửa để giữ thăng bằng. Không có gì cả. Không một bóng người. Anh đang ở đây một mình, và điều này thật vô lý.
Chết tiệt, anh yếu ớt, và khát nước đến nỗi cổ họng như thiêu đốt. Anh khập khiễng nặng nhọc ra phòng khách, thỉnh thoảng còn lảo đảo muốn ngã. Kế đến có một góc hóng mát nhỏ tràn ngập ánh nắng, ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ khiến anh phải chớp chớp mắt điều chỉnh với sự tiếp xúc đột ngột. Kế nữa là căn bếp nhỏ, sáng sủa và rất hiện đại. Một dãy các loại rau tươi đủ màu sắc nằm trên quầy, và có cả một tô trái cây tươi đặt giữa bàn.
Miệng và cổ họng anh như thắt lại. Anh dò dẫm đến bồn rửa bát, rồi mở những cánh cửa tủ cho đến khi tìm được ly. Anh bật vòi nước lạnh và lấy đầy một ly trút vào cái cổ họng khát khô của anh đến nỗi nước tràn cả xuống ngực. Với sự thỏa mãn cấp bách đầu tiên đó, anh uống thêm một ly khác và lần này cố gắng không để đổ ra ngoài.
Anh đã ở đây bao lâu rồi? Những khoảng trống trong ký ức khiến anh điên tiết. Anh có thể bị tổn hại, không chắc chắn mình đang ở đâu hay điều gì đã xảy ra, và khả năng bị hại là điều không thể. Nhưng anh cũng đang rất đói. Tô trái cây đang mời gọi, và anh ngốn lấy một trái chuối, rồi nửa quả táo. Đột nhiên anh quá no để mà ăn tiếp, thế nên anh ném cả vỏ chuối và nửa trái táo đang ăn dỡ vào thùng rác.
Được rồi, anh có thể đi một vòng. Một cách chậm rãi, nhưng anh không phải là không có khả năng hoạt động. Ưu tiên tiếp theo của anh là tìm vài thứ để tự vệ. Vũ khí sẵn tiện nhất là một con dao, và anh kiểm tra những con dao trong bếp trước khi chọn một cái có lưỡi sắc bén nhất. Với con dao trong tay, anh bắt đầu chậm rãi tìm kiếm quanh căn nhà, nhưng không tìm được bất cứ vũ khí nào khác.
Những cánh cửa bên ngoài có ổ khóa cực kỳ chắc chắn. Chúng không phải trang trí cho vui mắt mà sẽ làm chậm những kẽ muốn thử vào trong. Anh nhìn chúng, cố nhớ xem liệu anh có từng thấy qua những cái tương tự chưa, và anh khẳng định anh chưa từng thấy. Chúng bị khóa, nhưng lý nào lại để ổ khóa bên trong, nơi anh có thể lấy được chứ? Anh xoay ổ khóa và nó bật mở nhẹ nhàng, rất khẽ. Anh thận trọng với tới nấm cửa và hé mở cánh cửa, một lần nữa kiểm tra qua khe hỡ để xem có ai trong tầm mắt không. Cánh cửa nặng nề, quá nặng so với một cánh cửa bình thường. Anh mở rộng thêm một chút, lướt tay dọc mép cạnh. Anh đoán đây là thép gia cố.
Đây là một nhà tù nhỏ xinh xắn, nhưng ổ khóa thì lắp sai hướng, và không có cai ngục.
Anh mở hẳn cửa ra, nhìn xuyên thẳng ra mảnh sân nhỏ gọn gàng, một bụi thông cao, một đàn ngỗng trắng và xám đang tìm côn trùng trong bãi cỏ. Cái nóng bức qua cửa lùa ập vào anh như một cú đánh. Một chú chó xuất hiện như ma thuật từ dưới tàng cây, nhảy lên hàng hiên và nhìn chằm chằm vào anh vì đôi tai chú bị cụp lại và những tiếng gầm gừ vặn xoắn chiếc rọ mõm.
Anh thản nhiên kiểm tra chú chó, tính toán các cơ hội của mình. Một chú chó được huấn luyện để công kích, giống chó chăn cừu của Đức, cân nặng khoảng 80 hoặc 90 pounds. Anh không có cơ hội chống lại một chú chó như thế trong hoàn cảnh yếu ớt này, dù là có một con dao trong tay. Rốt cuộc, anh thực tế đang bị nhốt mà.
Chân anh chỉ có thể đỡ được cơ thể anh thôi. Anh hoàn toàn khỏa thân, yếu ớt, và không biết bản thân đang ở đâu. Lợi thế không nghiêng về phía anh, nhưng anh vẫn còn sống và bị lấp đầy bởi cơn thịnh nộ đã được kiềm chế lạnh lẽo. Giờ anh cũng có một lợi thế đáng ngạc nhiên, là bất cứ ai đã mang anh về đây cũng không muốn anh bị phát hiện và bị bắt. Anh đóng cửa và khóa lại, rồi quan sát chú chó qua cửa sổ cho đến khi nó rời hàng hiên mà quay lại bụi cây.
Anh phải đợi.
***
Trên bầu trời, sấm chớp dữ dội đang lờ mờ kéo tới khi Rachel rẽ vào lối về nhà, cô nhìn trời và tự hỏi liệu mưa có đổ ầm xuống biển không hay kéo vào đất liền. Trời mà mưa thì sẽ mưa xối xả, và nhiệt độ sẽ giảm khủng khiếp, nhưng ngay khi mây bay đi thì sự nóng bức lại quay lại, và mưa sẽ làm tan biến đám mây nước ngột ngạt. Chú vịt Ebenezer và đàn của nó chạy tán loạn, hò hét điếc cả tai, khi cô tấp xe vào dưới bóng cây sồi, nơi chúng đang thơ thẩn nhặt nhạnh đám cỏ. Joe ngóc đầu dậy nhìn cô rồi lại gà gật ngủ tiếp. Mọi thứ vẫn yên tịnh như khi cô rời khỏi. Đến lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm với sự co thắt trong ngực.
Cô lấy túi đồ ra khỏi xe mà không biết có một đôi mắt đen sắc bén dõi theo mỗi cử động của mình. Nắm túi trong một tay và chùm chìa khóa trong tay còn lại, cô bước lên hàng hiên nhà, dừng lại để đẩy cặp kiếng mát lên đầu, rồi dùng hông mình giữ màn che cửa mở trong khi cô mở khóa và đẩy cửa ra. Sự mát mẽ của máy lạnh tương phản hẳn với cái nóng khan bên ngoài đến nổi cô nổi cả da gà và rùng mình.
Hít một hơi thật sâu, cô đặt túi đồ và ví trên một chiếc ghế, đi vào kiểm tra bệnh nhân của mình.
Ngay khi tay chạm vào tay nắm cửa, cô bị một cánh tay cứng ngắt vòng qua cổ họng và lôi ngược về phía sau, cổ cô cực kỳ đau đớn. Một con dao sáng lóng lánh ở trước mặt. Cô quá choáng váng để mà phản ứng, nhưng giờ sự kinh hoàng tuyệt đối tràn qua khi ánh mắt cô khóa vào con dao. Làm sao bọn chúng vào nhà? Có phải họ đã giết anh rồi không? Nỗi đau đớn dâng lên trong cô một cách hoang dại và tàn bạo, phá hủy cô.
“Đứng yên và tôi sẽ không làm cô đau,” một giọng nói sâu lắng thì thầm trong tay cô. “Tôi muốn vài câu trả lời, nhưng tôi không muốn liều lĩnh. Nếu cô có bất cứ hành động nào... ” anh chưa nói dứt câu, nhưng không cần phải nói nữa. Thật là một giọng nói điềm tĩnh, lạnh lẽo và không cảm xúc như đá cuội. Nó làm máu cô đông lại.
Cô đang bị ngạt vì cánh tay bên dưới cằm mình, và tự động giơ hai tay lên, nắm chặt anh. Con dao dí vào một cách đe dọa. “Đừng, không một cử động nào,”anh thì thầm, miệng anh sát bên tai cô. Rachel lùi lại, đầu cô ấn sâu vào vai anh, cả người cô dán vào anh điên cuồng với cố gắng giản khoảng cách giữa cô vào lưỡi dao sáng hoắt đó. Mỗi chi tiết của cơ thể anh ấn vào cô, và đột nhiên các giác quan của cô nhận ra những gì cô đang cảm thấy. Anh ta khỏa thân! Và nếu anh ta khỏa thân, thì đó phải là...
Cảm giác khuây khỏa sâu sắc, cũng như sự đau đớn theo cách của nó, sự sợ hãi và nỗi thống khổ, khiến các cơ trong cô run lên khi sự căng thẳng qua đi. Bàn tay cô nới lỏng ra trên cánh tay anh.
“Tốt hơn rồi đấy,” giọng nói thấp gầm gừ. “Cô là ai?”
“Rachel Jones,” cô nói, giọng cô hỗn hễn vì áp lực của cánh tay anh nơi cổ họng.
“Tôi đang ở đâu?”
“Nhà tôi. Tôi đã kéo anh lên bờ và mang anh về đây.” Cô có thể cảm thấy anh do dự, dù có lẽ đó chỉ đơn thuần là anh đang yếu đi. Sức mạnh của anh đang thật đáng ngạc nhiên trong hoàn cảnh này, nhưng anh đang rất mệt, và khả năng chịu đựng của anh đang lung lay. “Xin anh,” cô thì thào. “Anh không nên xuống giường đâu.”
Đó là sự thật, Sabin dứt khoát nghĩ. Anh đã kiệt sức, cứ như anh đã có một cuộc chạy ma-ra-tông ấy; chân anh cảm giác như tách rời khỏi anh vào lúc này. Anh không biết cô, và anh không thể tin cô; anh chỉ có một cơ hội duy nhất này thôi, và một phán đoán sai lầm sẽ đáng đổi cả cuộc đời anh, nhưng anh không có nhiều lựa chọn. Chết tiệt, anh yếu đuối! Anh chầm chậm nới lỏng cánh tay khỏi cổ họng cô và hạ cánh tay cầm dao xuống. Vai anh đau dai dẳng, anh nghi ngờ việc mình có thể nâng cánh tay lên nổi lần nữa.
Tốt hơn là nên tránh anh ra, cô thận trọng quay lại, cứ như sợ làm anh giật mình mà tấn công cô, và nêm vai mình vào dưới cánh tay phải của anh, trong khi hai cánh tay vòng quanh anh và đỡ lấy anh. “Dựa vào tôi trước khi anh té ngã,” cô nói, giọng vẫn hổn hển. “Sẽ lộn xộn lắm nếu anh xé toạc những mũi khâu này.”
Anh không có sự lựa chọn nào ngoài việc choàng tay qua đôi vai mềm mại của cô và nặng nhọc dựa vào cô. Nếu anh không ngồi xuống hoặc là nằm xuống ngay - anh sẽ ngã, và anh biết thế. Chậm rãi, cô giúp anh đi vào phòng ngủ, đỡ lấy anh lúc anh sắp va vào cạnh giường, và gập cánh tay trái để giữ lấy đầu anh khi cô hạ anh nằm ngửa xuống trong khi cánh tay kia vòng quanh anh để xốc lại chiếc gối. Sabin hít lấy một hơi thở sâu, các giác quan của anh tự động phản ứng với hương thơm nữ tính ấm áp của cô và sự mềm mại của ngực cô ấn vào gò má anh. Anh chỉ cần quay đầu là có thể ấn miệng mình vào ngực cô, và hình ảnh đó trêu chọc anh với sự khẩn cấp kỳ lạ.
Anh nằm nhắm mắt, thở gấp vì kiệt sức, trong khi cô nhấc chân anh lên giường và kéo chăn lên eo anh. “Đấy,” cô nói dịu dàng. “Giờ anh có thể nghỉ ngơi”. Cô vuốt tay lên ngực anh, như cô đã làm quá nhiều lần trước đây, một hành động đã trở thành tự nhiên vì điều đó có vẻ làm anh dịu sự bồn chồn của anh. Cơ thể anh dịu hơn rất nhiều rồi; cơn suốt sau cùng cũng buông tha anh. Con dao vẫn còn trong bàn tay trái của anh, và cô với tới để lấy nó đi, nhưng những ngón tay anh túm chặt vào bàn tay cô chạm vào, anh mở bừng mắt, tia nhìn đen tối và dữ dằn.
Rachel vẫn giữ tay đặt trên con dao, mắt ngước dần lên nhìn vào mắt anh. “Tại sao anh phải cần nó?” cô hỏi. “Nếu tôi có ý hãm hại anh, tôi đã có nhiều cơ hội để làm trước đây rồi.”
Đôi mắt cô hoàn toàn màu xám, không có chút màu xanh nào. Chúng hầu như có màu chì, nhưng ấm áp, và với sự trong sáng tuyệt đối làm cho chúng có vẻ không dò được. Anh cảm thấy sốc khi nhận ra điều đó. Đôi mắt này, và người phụ nữ này đã chiếm trọn những giấc mơ gần đây của anh với những cử chỉ gợi tình dịu dàng khiến thắt lưng anh siết chặt. Nhưng... đó có phải là mơ không. Người phụ nữ này không phải một giấc mơ. Cô là thật, da thịt ấm áp và rắn chắc, đôi tay cô vuốt ve anh với sự xoa dịu quen thuộc. Cô không hành động như một người canh ngục, nhưng anh không thể liều lĩnh. Nếu anh buông con dao, anh có khi không thể lấy nó lại. “Tôi sẽ giữ nó,” anh nói.
Rachel do dự, tự hỏi liệu cô có nên gây sức ép vào chuyện này không, nhưng có điều gì đó trong chất giọng trầm lặng dứt khoát của anh khiến cô quyết định cho qua chuyện này. Dù anh đang yếu ớt và chỉ có thể quanh quẩn đây, có cái gì đó về anh nói với cô rằng anh không thể bị thúc đẩy. Anh là một người nguy hiểm, người lạ này lại đang ngủ trên giường của cô. Cô chuyển tay ra khỏi người anh.
“Được rồi. Anh có đói không?”
“Không. Tôi đã ăn một quả chuối và một quả táo.”
“Anh đã tỉnh bao lâu rồi?”
Anh đã không nhìn đồng hồ, nhưng anh không cần đồng hồ để xác định thời gian. “Gần một giờ rồi.” Tia nhìn của anh không hề rời khỏi cô một tẹo nào. Rachel cảm giác cứ như anh có thể nhìn xuyên qua cô, như thể anh đang thăm dò đầu óc cô.
“Anh đã tỉnh một vài lần trước đó, nhưng lúc đó anh vẫn còn sốt và nói mớ.”
“Nói mơ về cái gì?” anh hỏi sắc bén.
Rachel lặng lẽ nhìn anh. “Không phải bí mất quốc gia hoặc những thứ đại loại thề. Anh nghĩ anh đang ở một bữa tiệc.”
Có hai ý nghĩa cho tiết lộ về bí mất quốc gia chăng? Cô ta đã biết điều gì đó, hay chỉ là tình cờ nói thế? Sabin muốn hỏi cô, nhưng anh hầu như không thể nhấc tay lên vào lúc này, và sự kiệt sức đang nhấn chìm anh vào sự buồn ngủ tức thời. Như thể cô biết điều đó, cô chạm vào mặt anh, những ngón tay dịu dàng và mát mẻ. “Anh ngủ đi,” cô nói. “Tôi sẽ vẫn ở đây khi anh thức dậy.”
Thật kỳ lạ, đó là một sự đảm bảo anh cần để thả lỏng mình trong giấc ngủ.
Rachel nhẹ nhàng rời khỏi phòng và đi vào nhà bếp, một cách yếu ớt dựa vào bàn. Đôi chân cô run lẩy bẫy, bên trong cô rung lên như có chất nổ, phản ứng lại tất cả những gì đã xảy ra với cô... và còn chưa hết buổi trưa nữa mà! Cô cũng không có những câu trả lời mà cô hứa với bản thân là cô sẽ có ngay khi anh tỉnh lại; thay vì hỏi, cô đã trả lời những câu hỏi của anh. Cô đã không chuẩn bị cho sự mãnh liệt trong ánh mắt anh, quá dữ dội đến nổi thật khó để mà nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt của thầy phù thủy... cô chắc chắn không chuẩn bị cho việc có một con dao đặt ngay cuống họng mình! Và cô đã bất lực trong tình huống đó, không thể làm gì chống lại một sức mạnh quá lớn so với cô, dù anh rõ ràng rất yếu vì những vết thương và cơn sốt.
Cơn khủng hoảng đã giữ rịt cô trong vòng lạnh băng của nó trở nên tồi tệ hơn cả những gì cô từng tưởng tượng. Cô đã từng bị khiếp đảm trước đây, nhưng chưa đến mức độ này. Cô vẫn còn đang run rẫy, và đôi mắt đang cháy bỏng với nước mắt mà cô không muốn để trào ra. Đây không phải là lúc để khóc; cô phải để bản thân mình lấy lại tự chủ. Có lẽ anh sẽ ngủ cả nữa ngày, hoặc giả anh sẽ thức trong vòng một giờ, cô sẽ sẳn sàng bất cứ khi nào anh thức giấc. Anh cũng sẽ cần được ăn, cô nghĩ, chộp lấy việc gì đó thực tế để mà làm. Mặc cho chuối và táo, anh sẽ cần thức ăn hàng ngày đến khi hồi phục. Cô xốc mình dậy, cho thịt bò vào nồi hầm và bắt đầu thái khoai tây, cà-rốt, và cần tây. Có lẽ bữa ăn sẽ sẳn sàng lúc anh thức dậy; nếu không thì, anh có thể ăn súp và bánh sandwich. Khi mọi thứ được cho vào nồi, cô lao ra vườn rau và hái cà chua, lờ đi thời tiết đang nóng bức và bắt đầu nhổ cỏ dại. Cô không nhận ra mình đã hành động thất thường đến chừng nào cho đến khi đầu gối cô sắp khụy xuống, bị thúc đẩy bởi chất adrenaline quá nhiều trong cơ thể. Thật điên rồ khi làm việc dưới trời nắng như thiêu đốt, đặc biệt là không đội mũ!
Cô đi vào trong và rửa mặt mình bằng nước lạnh; giờ thì cảm thấy bình tỉnh hơn rồi, dù đôi tay cô vẫn còn run nhẹ. Không có gì để làm nữa, chỉ chờ đợi: đợi cho đến khi nồi hầm đã sẳn sàng; đợi cho đến khi anh thức giấc; đợi cho đến khi cô có câu trả lời....đợi.
Rất đáng trân trong cho sự bình tỉnh và tập trung của cô, cái mà cô thật sự có thể dành để làm nghiên cứu cho khóa học cô sẽ dạy vào mùa thu này. Cũng như bản thảo, khóa học đòi hỏi các bước và cốt cách để duy trì sự quan tâm của sinh viên, làm cho họ suy nghĩ rộng ra. Nhưng dù cô đã dấn sâu vào các bài đọc và ghi chú, cô quá hòa hợp với anh đến nổi cô nghe được cả tiếng sột soạt gây ra bởi dra giường khi anh cử động, và cô biết anh đã thức. Nhìn đồng hồ, cô biết anh đã ngủ hơn ba giờ; nồi súp đã sẳn sàng, nếu anh đói bụng.
Khi cô vào phòng ngủ, anh đã ngồi thẳng dậy, ngáp dài và chà chà khuôn mặt đã mọc đầy râu. Ngay lập tức cô cảm thấy sự chú ý của anh mục định nơi cô như một chùm năng lượng tinh khiết, làm nhoi nhói da cô.
“Giờ anh có đói không? Anh đã ngủ khoảng 3 tiếng.”
Anh xem xét việc đó, rồi gật nhẹ đầu. “Phải, tôi cần phòng tắm, tắm và cạo râu trước đã.”
“Rất tiếc, tắm là chuyện không thể trong lúc anh vẫn còn đang bị những mũi khâu đó,” cô nói, vội vã đến bên anh khi anh tung chăn và đẩy chân xuống sàn nhà, nhăn mặt vì đau và ôm lấy đùi trái. Rachel vòng tay đỡ anh cho đến khi anh đứng vững. “Tôi sẽ để một lưỡi dao cạo mới vào dao cạo của tôi cho anh.” Cảm thấy anh thích tự băng qua phòng để vào phòng tắm hơn, cô buông cánh tay anh xuống và lo lắng nhìn anh bước từng bước đau đớn. Anh là một người đơn độc; anh không quen được giúp đỡ và không hoan nghênh điều đó, dù anh biết rõ mình không có khả năng làm những điều đó ngay lúc này. Anh sẽ để cô giúp anh, nhưng chỉ khi thật sự cần thiết. Còn cô thì cảm thấy bắt buộc phải đề nghị giúp anh.
“Tôi cạo râu giúp anh nhé, hay anh nghĩ là mình có thể đứng vững để mà tự làm?”
Anh dừng lại ngay cửa phòng tắm và ngoáy lại nhìn cô. “Tôi tự làm lấy.”
Cô gật đầu và bước về phía anh. “Tôi sẽ chỉ lắp lưỡi dao cạo mới vào cho -”
“Tôi sẽ tìm ra chúng,” anh thều thào, ngăn cô lại trước khi cô đến gần anh. Rachel chấp nhận sự từ chối đó, thay vào đó quay sang cánh cửa khác. Thật đau khi anh từ chối sự giúp đỡ của cô sau những ngày hoàn toàn bất lực và phụ thuộc vào cô mọi thứ, sau những đêm cô nghiêng người trên anh, lau mát để anh hạ sốt, và đặc biệt là sau sự căng thẳng thần kinh cô đã trải qua. Khi bày bàn ăn, cô đã cố gắng đương đầu với nỗi đau đó, đẩy nó ra xa. Sau rốt thì, cô thậm chí là một người lạ với anh hơn cả việc anh chả biết gì về cô, và thế là bình thường khi anh cố lấy lại quyền kiểm soát ngay khi có thể. Với một người đàn ông như anh, tự chủ là sống còn. Cô phải dừng việc luẩn quẩn quanh anh như một cô gà mái mẹ.
Nói với chính mình thì dễ, nhưng khi cô nghe tiếng tắt máy nước trong phòng tắm, cô chỉ do dự đúng 1 giây trước khi đầu hàng sự thúc đẩy đi kiểm tra anh. Anh đang đứng giữa phòng ngủ, nhìn quanh như thể cân nhắc ý kiến của mình. Một chiếc khăn tắm thắt ngang hông anh, và trái với logic là nó khiến anh dường như khỏa thân hơn cả khi anh hoàn toàn không mặc gì. Các tĩnh mạch của Rachel nhảy tưng tưng. Thậm chí với sự tương phản hoàn toàn giữa băng gạt trắng trên chân và vai anh, anh vẫn có vẻ mạnh mẽ đầy quyền lực, và quá đàn ông đến nỗi cô cảm thấy miệng mình trở nên khô khốc.
Anh đã cạo râu, và đường quai hàm nhẵn bóng khiến những ngón tay cô xoắn lại ngăn thôi thúc muốn vuốt ve nó - một cử chỉ khác mà anh sẽ không hoan nghênh.
“Có cái gì tôi có thể mặc không, hay tôi chỉ trần truồng mà đi lòng vòng? “ cuối cùng thì anh cũng hỏi, khi Rachel không di chuyển để tiếp cận anh hay để nói chuyện.
Cô làu bàu khi nhớ ra và đưa tay gõ trán mình. “Tôi có quần áo cho anh mặc. Nơi tôi đến sáng nay là để mua những thứ cần thiết cho anh. “Túi đồ vẫn còn nằm chỏng trơ nơi cô đã bỏ xuống trong phòng khách; cô tóm lấy, mang vào phòng ngủ và đặt lên giường.
Anh mở túi và một biểu hiện tò mò xẹt qua mặt anh; rồi anh lôi ra một cái quần con bằng ren và giơ nó lên xem trước khi Rachel có thể giải thích.
“Cỡ 5,” anh phán, và nhìn vào cô như thể đo lường xem có vừa vặn không. Chiếc quần con đong đưa trên ngón tay anh. “Xinh xắn, nhưng tôi không nghĩ nó vừa với tôi đâu.”
“Nó không phải cho anh,” Rachel nói một cách bình tĩnh, vẫn còn kích động vì sự đo lường mà anh vừa làm với cô. “Chúng chỉ là ngụy trang thôi, tất cả chỉ có thế. Bất cứ thứ gì anh tìm thấy trong đó, những thứ anh bình thường không dùng ấy, thì hãy bỏ trở lại túi.” Cô không để mình bối rối, vì cô chỉ làm những điều cần thiết thôi mà. “Sự ngụy trang” cũng đắt đỏ lắm! Để anh vận vào những thứ anh chọn, cô quay lại nhà bếp và cho bánh mì đã phết bơ vào lò nướng, rồi múc thịt hầm và châm trà đá.
“Tôi cần giúp mặc áo.”
Cô không nghe tiếng anh vào, và xoay tít, giật mình vì sự gần gũi với anh và những gì anh nói. Anh đứng ngay phía sau cô, mặc chiếc quần jean lửng màu đen và cầm trên tay chiếc áo thun tròng đầu. Ngực anh che hết tầm nhìn của cô, những lọn tóc xoăn đen và mớ băng trắng quấn quanh vai trái anh đã che hết nhưng múi cơ mạnh mẽ săn chắc. Anh đã vật lộn bao lâu với cái áo trước khi thừa nhận mình không thể tự mặc vào? Cô lấy làm ngạc nhiên sao anh không chỉ đơn giản đổi cái áo khác có nút đi, để không phải nhờ cô giúp.
“Ngồi xuống đi, để tôi có thể với tới anh dễ hơn,” cô nói, lấy cái áo từ tay anh. Anh giữ góc tủ chén để làm điểm tựa khi chầm chậm lê tới chiếc bàn trong hốc tường và ngồi xuống ghế. Rachel cẩn thận tròng chiếc áo vào cánh tay anh, một dáng vẻ tập trung chăm chú trên mặt cô khi cố gắng không làm va vào vai anh. Khi cô tròng vào được rồi mới nói với anh, “Trượt cánh tay kia của anh vào tay áo trong khi tôi giữ để nó không giật trúng vai anh.”
Anh làm như cô hướng dẫn mà không nói lời nào, và họ cùng nhau kéo chiếc áo qua đầu anh. Rachel kéo giật chiếc áo cho ngay ngắn cứ như là một bà mẹ mặc đồ cho đứa con mới chập chững bước đi ấy, nhưng người đàn ông đang ngồi bất động dưới sự chăm sóc của cô không phải là đứa trẻ trong bất cứ khả năng nào cô có thể nghĩ ra. Cô không kéo dài cái việc vặt này lâu, nhận thức rõ ràng là anh ghét phải phụ thuộc vào sự hỗ trợ của cô. Cô nhanh nhẹn lấy bánh mì ra và cho vào rổ đã lót khăn ăn, rồi đặt rổ bánh lên bàn và ngồi vào bàn. “Anh thuận tay trái hay tay phải?” cô hỏi, không nhìn anh, dù cô có thể cảm thấy năng lượng đang bốc cháy trong ánh mắt anh nhìn cô. “Cả hai tay. Thì sao?”
“Sẽ rất khó cho anh dùng muỗng nếu anh thuận tay trái,” cô trả lời, hất đầu về phía món hầm.
“Anh ăn bánh mì không?”
“Làm ơn.”
Anh rất giỏi với những câu chỉ có một từ, cô nghĩ thầm khi lấy bánh mì cho anh. Thật ra thì, cô lẽ ra nên nghĩ đến việc hỏi anh liệu anh có điều khiển được dao cạo không, nhưng khuôn mặt đã được cạo nhẵn râu của anh đã nói rõ rằng anh có thể. Họ ăn trong yên lặng được một lúc, và anh thật sự thưởng thức món thịt hầm. Cô đã không nghĩ khẩu vị của anh trở lại nhanh đến thế.
Cái tô gần như sạch bóng khi anh đặt muỗng xuống và nhìn chằm vào cô với đôi mắt lấp lánh đen như gỗ mun. “Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra.”
Đó là một yêu cầu mà Rachel không muốn nghe. Cô cẩn thận đặt muỗng của mình xuống. “Tôi nghĩ đã đến phiên tôi hỏi anh rồi chứ. Anh là ai? Tên anh là gì?”
Anh không thích bị hỏi ngược lại. Cô cảm nhận được sự phật ý của anh, dù nét mặt anh không biểu hiện gì. Sự do dự kéo dài chỉ một giây, nhưng cô chú ý điều đó và thấy ngay cái ấn tượng anh sẽ không trả lời. Rồi anh lè nhè, “Gọi tôi là ‘Joe’. “
“Tôi không thể gọi thế.” Cô đáp. “‘Joe’ là cái tên tôi gọi chú chó, bởi vì nó không thể nói với tôi tên của nó. Thay một cái tên khác vào.” Điên tiết bởi làn sóng căng thẳng kéo dài trong không khí, cô bắt đầu dọn bàn, di chuyển nhanh nhẹn và tự động. Anh quan sát cô một lúc, rồi nói lặng, “Ngồi xuống đi.”
Rachel không dừng lại. “Tại sao? Tôi phải ngồi xuống để nghe anh nói dối thêm nữa à?”
“Rachel, ngồi xuống.” Anh không lên giọng, không thay đổi tông giọng bình tĩnh, chết chóc của mình, nhưng đột nhiên nó là một mệnh lệnh. Cô nhìn chằm chằm vào anh một khắc, rồi ngước cằm và quay lại ghế ngồi. Khi cô chỉ yên lặng ngồi đợi, nhìn thẳng anh, anh thở dài nhẹ nhàng.
“Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của em, nhưng em biết càng ít thì càng tốt cho em.”
Rachel luôn căm ghét khi ai đó tự cho là bản thân họ biết cái gì là tốt với cô và cái gì không. “Tôi biết. Tôi không có nhiệm vụ phải biết anh có hai vết đạn trên người, khi tôi kéo anh ra khỏi biển đúng không? Cũng không có bổn phận phải lắc đầu khi có hai người đàn ông giả vờ là đặc vụ FBI đến tìm anh, và chỉ đơn giản là giao anh cho họ đúng không? Cũng không cần quan tâm việc anh đã dí dao vào cổ tôi sáng nay à? Tôi thừa nhận mình hơi tò mò! Tôi đã chăm sóc anh bốn ngày qua, và tôi thật sự muốn biết tên anh, liệu đó có là đòi hỏi quá đáng không!”
Một bên chân mày anh nhướng lên vì sự châm chích của cô. “Có thể là vậy.”
“Được thôi, đừng quan tâm. Cứ chơi trò chơi của anh. Anh không trả lời câu hỏi của tôi và tôi cũng không trả lời câu hỏi của anh. Thỏa thuận vậy nhé? “
Anh quan sát cô một lúc lâu, và Rachel cũng nhìn trừng anh, không hề xê dịch một inch nào. “Tôi tên Sabin,” cuối cùng anh đã nói, những lời nói chầm chậm nhả ra khỏi miệng, cứ như anh bực dọc với từng âm tiết.
Cô chăm chú nghe âm thanh của tên anh, đầu óc lơ lửng với cảm giác và hình thức của nó. “Và phần còn lại là gì?”
“Có quan trọng không?”
“Không. Nhưng tôi muốn biết, dù sao chăng nữa.”
Anh dừng chỉ một phần giây. “Kell Sabin.”
Cô chìa tay ra. “Rất vui được gặp anh, Kell Sabin.”
Anh chầm chậm bắt lấy tay cô, lòng bàn tay chai sần trượt vào bàn tay mềm mại của cô, và những ngón tay cứng cáp, ấm áp của anh bao quanh bàn tay cô. “Cảm ơn em vì đã chăm sóc tôi. Tôi đã ở đây bốn ngày rồi sao?”
Rachel bắt đầu cảm thấy như thể mình
“Hôm nay là ngày thứ tư đấy.”
“Kể với tôi chuyện gì đã xảy ra đi.”
Anh có cái cách của người quen ra lệnh; đúng hơn là yêu cầu, anh ra lệnh, và rõ ràng là anh muốn mệnh lệnh của anh được tuân theo. Rachel rút tay lại, bối rối vì cái chạm tay ấm áp của anh và cái cách nó ảnh hưởng đến cô. Siết chặt những ngón tay để xua đi cảm giác ran ran, cô để hai tay lên bàn. “Tôi đã kéo anh lên bờ và mang anh về đây. Tôi nghĩ đầu anh va vào một trong những tản đá dọc theo bờ vịnh. Anh bị chấn động và choáng. Có một viên đạn trên vai anh.”
Anh nhíu mày. “Tôi biết. Cô đã lấy nó ra àh?”
“Không phải tôi. Tôi đã gọi cho bác sĩ thú y,”
Ít nhất cũng có cái gì đó làm anh giật mình, dù biểu hiện đó nhanh chóng qua đi. “Một bác sĩ thú y àh?”
“Tôi phải làm gì đó, và bác sĩ thì phải trình báo tất cả những vết thương do súng bắn.”
Anh nhìn cô một cách thấu đáo. “Em không muốn nó được báo cáo à?”
“Tôi đã nghĩ có thể anh không muốn thế.”
“Em đoán đúng. Rồi sau đó thì sao?”
“Tôi đã chăm sóc anh. Anh mê man suốt 2 ngày. Rồi anh bắt đầu tỉnh lại, nhưng anh bị sốt và vất váng. Anh đã không biết xảy ra chuyện gì.”
“Và những đặc vụ FBI thì sao?”
“Họ ko phải FBI. Tôi đã kiểm tra rồi.”
“Bọn chúng trông như thế nào?”
Rachel bắt đầu cảm thấy như mình đang bị điều tra. “Một người tự gọi mình là Lowell thì gầy, đen, cao khoảng khoảng 5 feet, hơn 40 tuổi. Một người khác là Ellis, cao, ưa nhìn, tóc màu nâu đất, mắt xanh biển.”
“Ellis,” anh nói, như thể nói với chính mình.
“Tôi đã giả vờ không biết. Dường như đó là cách an toàn nhất cho đến khi anh tỉnh lại. Họ là bạn của anh à?”
“Không phải.”
Họ rơi vào im lặng. Rachel cứ nghiên cứu bàn tay mình, đợi anh hỏi tiếp. Khi không thấy anh hỏi gì, cô thử hỏi câu hỏi của mình. “Tôi có nên báo cảnh sát không?”
“Sẽ an toàn cho em hơn nếu em làm thế.”
“Tôi đã tính trước rủi ro. Tôi đã nghĩ tỷ lệ chênh lệch lợi ích nghiên về phía tôi hơn là phía anh.” cô hít một hơi thật sâu. “Tôi là một công dân, nhưng tôi đã từng là phóng viên điều tra. Tôi đã nhìn thấy những thứ không được trưng ra, và tôi đã đào sâu một tí, và phát hiện những thứ mà trước kia tôi được cảnh báo không được đi sâu hơn. Anh có thể là tên buôn ma túy hoặc giả là tù vượt ngục, nhưng anh không có dấu hiệu nào của kẻ như thế. Anh cũng có thể là một đặc vụ. Anh bị bắn 2 lần. Anh bất tỉnh và không thể tự vệ hay là nói cho tôi biết bất cứ thứ gì. Nếu có người....đang săn tìm anh, anh sẽ không có bất cứ cơ hội nào nếu vào bệnh viện. “
Anh chớp mắt, che giấu biểu hiện của mình. “Em đang tưởng tượng.”
“Tôi đã tưởng tượng,” cô đồng ý một cách ôn tồn.
Anh dựa vào ghế, hơi nhăn mặt khi cố để cho vai thoải mái. “Có ai khác biết tôi đang ở đây không, ngoài người bác sĩ thú y?”
“Không ai biết cả.”
“Vậy thì làm sao em kéo được tôi đến đây? Hay là vị bác sĩ thú y đó giúp em? Em không phải siêu nhân.”
“Tôi đã đặt anh lên một cái chăn và kéo anh về đây, với sự giúp đỡ của chú chó. Có lẽ nó nghĩ đó là một trò chơi. “đôi mắt xám của cô tối lại khi nghĩ đến nỗ lực Herculean mà cô đã cố để mang anh vào nhà. “Khi Honey đến đây, chúng tôi đã nâng anh lên giường.”
“Honey?”
“Bác sĩ thú y ấy. Honey Mayfield.”
Sabin ngắm khuôn mặt lặng lẽ của cô, tự hỏi cô còn điều gì chưa nói. Cô đã kéo anh đi bao xa? Làm thế nào cô kéo anh lên những bậc thang ngoài hành lang? Anh đã từng mang những người đàn ông bị thương ra khỏi chiến trường, vì thế anh biết khó khăn thế nào, dù anh mạnh hơn và được huấn luyện. Anh nặng hơn cô ít nhất 80 pound; không cách nào cô có thể nâng anh lên. Cô có thể nói dối là không ai khác giúp cô, nhưng không có lý do gì để cô làm thế; tất cả những gì anh có thể làm là đừng không tin những gì được nghe. Hầu như mọi người sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức khi tìm thấy một người bất tỉnh trên bãi biển của họ, nhưng cô thì không. Ít người xem xét các lựa chọn và hoàn cảnh như cô. Mọi người chỉ là không nghĩ đến những việc như thế. Đây không phải là một phần của cuộc sống bình thường; nó chỉ xảy ra trong phim và tiểu thuyết, vì vậy nó không thật. Cô đã trải qua cuộc đời như thế nào mà khiến cô cảnh giác, nhận thức sâu sắc những điều có lẽ cách xa trải nghiệm của mình đến thế?
Cả hai người đều nghe thấy tiếng đang đến. Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế, hai tay đặt trên vai anh. “Đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại nào,” cô nói đều đều, không chú ý đến cái cách chân mày anh nhướng lên vì mệnh lệnh của cô. Cô đi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài; sau đó sự căng thẳng đã rời khỏi cô.
“Là Honey. Mọi thứ ổn cả. Tôi đã đoán chị ấy sẽ tránh xa ra miễn là sự tò mò buông tha chị ấy.”
Bình luận truyện