Vĩnh Trú
Chương 5
Xem mắt nam nói thêm một câu: "Đúng đấy, ở cổ đại người ta gọi là quản ngục, trong ti vi cũng thường chiếu mà, trong nhà tù thì giam giữ phạm nhận, những quản ngục thì ở bên cạnh vung tay đổ xúc xắc không làm việc cho tử tế," Anh ta cười, "Tôi đùa đấy, bây giờ canh giữ nghiêm ngặt như thế, chắc chắn sẽ không giống như trước đâu."
Cô nàng người mẫu có chút mất hứng: "Anh đừng có nói bậy bạ." Cô ta giương mắt nhìn về phía Thẩm Liệt, chờ anh mở miệng.
Vẻ mặt Thẩm Liệt bình tĩnh: "Cũng không hẳn là nói bậy, trong cấp bậc nhân viên công chức, cảnh sát là thấp nhất, chính là nói chúng tôi đấy."
Người mẫu: "Thấp nhất cũng nằm trong tổ chức mà."
Xem mắt nam không ngừng nụ cười trên mặt được: "Trong tổ chức, chỉ người ở trong đó mới để ý. Tôi nghe người ta nói một câu thế này, hình dung công việc của các anh... Tội phạm là bản án, quản ngục là tù chung thân, đúng không?"
Thẩm Liệt bóc tôm, gật đầu một cái.
Người mẫu tiếp tục bất mãn: "Theo như anh nói, thì người trong tổ chức đều bị tù chung thân?"
Xem mắt nam lắc đầu: "Sự khác biệt bên trong tổ chức lớn lắm, nhà tù hơn nửa ở vùng rừng núi hoang vắng, tôi đoán anh... Mức lương cũng chỉ trung bình, như thế để sống qua ngày chắc không dễ dàng. Đúng rồi, các anh bên đấy chia phòng thế nào? Hay là ở trọ?"
Thẩm Liệt suy nghĩ một lúc: "Năm tư sẽ được chia phòng, bất quá thì ở cạnh khu làm việc kế bên, không ở trong thành phố."
Xem mắt nam nhìn về phía cô nàng người mẫu: "Cô xem, tôi lại nói đúng rồi, chỗ ấy cực lắm, đi dạo phố cũng không thể đi, mua hàng trên mạng cũng không được miễn phí giao hàng."
Thẩm Liệt: "Ừ, không miễn cước phí, chỉ có thể mỗi tuần đi chợ một lần?"
Người mẫu: "Chợ gì cơ?"
Xem mắt nam: "Đi chợ mà cô cũng không biết à? Chính là cái kiểu nông thôn, chạy máy kéo ba bánh..."
Thẩm Liệt: "Bán chút quần áo, đồ dùng, còn cả nông sản."
Xem mắt nam: "Bây giờ còn có lừa kéo xe không?"
Thẩm Liệt: "Đều có cả."
Hai người đàn ông mỗi người một lời trò chuyện hăng say, cô nàng người mẫu càng nghe càng khó hiểu... Vài phút đồng hồ trước, trong lòng cô ta còn không ôm ảo tưởng về chuyện tình cảm lãng mạn với cái nghề thiết thực này, không ngờ chỉ sau vài ba lời, loại sùng bái chủ nghĩa anh hùng lặng lẽ tan rã, mặc kệ mọi người nghĩ cái nghề đó cao thượng thuần khiết thế nào, cũng không ngăn được bản năng đòi hỏi thứ tốt đẹp cho cuộc sốn, so sánh mà nói, bề ngoài đẹp trai, nghề nghiệp thần bí, nhạt nhẽo như tờ giấy trắng.
Một lúc sau, cô cuối cùng hỏi một câu dò xét: "Anh định làm cơ động à, tôi nghe dì Từ nói... anh có thể sẽ được triệu tập về đây làm."
Thẩm Liệt nhíu mày một cái rất khẽ, đảo mắt bình tĩnh nói: "Khó nói lắm, từ thôn lên thành phố lớn làm cơ động, thực sự quá khó."
Cô gái "À" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Chàng trai lại hỏi: "Chỗ của các anh trong ngôi nhà ấy chắc hẳn đầy đủ tiện nghi, được mấy trăm mét vuông?"
Bạch Phương Phương nghe mà không nhịn được, trong lòng thầm nói anh nói xong chưa, cô hắng giọng một tiếng: "Thật ra thì để làm được công việc này không dễ dàng gì, chỉ có điều việc khó khăn cũng phải có người làm, bây giờ mọi người đều thích cuộc sống của mình dễ dàng một chút, còn làm cai ngục, mỗi ngày đều phải quan sát tội phạm, áp lực cực kì lớn. Cái nghề này, không có tinh thần dâng hiến chịu đủ khổ nhọc thì không được, chỉ với điều này, tôi thực sự kính nể họ, ít nhất thì họ đã làm việc mà tôi không thể làm. Có một vài thứ, không thể dùng tiền hay nhà để cân nhắc, giá trị của chúng có hạn, mấu chốt là điều có ý nghĩa, cảm thấy mình sống không uổng phí là được." Bạch Phương Phương vừa nói xong liền cảm thấy ghét bản thân mình, giọng nói cũng bất giác nhỏ dần...
Lúc cô nói chuyện, Thẩm Liệt chăm chăm nhìn cô, lúc này đột nhiên hỏi: "Em học Đại học chuyên ngành gì?"
Bạch Phương Phương sững sốt một lúc: "Học y."
"Ồ," Anh như có điều phải suy nghĩ, "Không phải học sư phạm à?"
Bạch Phương Phương không kịp phản ứng: "Không phải, anh nghe ai nói?"
"Tôi thấy em làm cô giáo được đấy," Anh chỉ cô, "Em thế này, dạy chính trị không tệ đâu."
Bạch Phương Phương nếm được mùi, gương mặt nhất thời phồng đến đỏ bừng: "Anh..."
Bạch Phương Phương cảm thấy mình như bị cho ra rìa.
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, Thẩm Liệt căn tôm, cúi đầu cười một tiếng.
Xem mắt nam: "Bác sĩ Bạch thật cao thượng, cô còn trẻ, không biết rằng thực tế thường rất tàn khốc, không nhất định phải dâng mình chịu khổ, có lẽ là biểu hiện của người không có tài cán gì, phẩm chất cuộc sống tốt thì dựa vào chỗ ấy là có được." Xem mắt nam gật đầu một cái, "Sorry, tôi không cao thượng, tôi chỉ là một người phàm, cho nên tôi lăn lộn khắp các con phố, bất kể là Mỹ hay Trung Quốc, cái nghề của tôi đã chu cấp cho gia đình tôi một cuộc sống vẻ vang thoải mái."
Cô nàng người mẫu nhỏ giọng than thở: "Tôi cũng là người phàm."
Xem mắt nam nhìn Thẩm Liệt và Bạch Phương Phương: "Cám ơn sự tiếp đãi nhiệt tình của hai người," Anh ta cười nhìn về phía cô người mẫu, giọng nhỏ nhẹ, "Tôi về, cô có về không?"
Cô nàng người mẫu suy nghĩ một lúc, dứt khoát đứng dậy.
Mắt liếc thấy hai người muốn đi ra khỏi phòng bao, Thẩm Liệt mở miệng: "Chờ một lát, cái gì nhỉ, cô tên là..."
Hai người xoay lại nhìn.
Cô nàng người mẫu vội vàng nói: "Tôi họ Hồ."
Thẩm Liệt: "Tiểu Hồ, cô nói chúng ta vừa rồi trò chuyện có thực sự vui vẻ không? Tôi cũng không níu kéo cô bỏ đi..."
Thẩm Liệt cầm điện thoại lên cân nhắc, ra hiệu.
Cô người mẫu có chút ngượng ngùng, ân cần lấy điện thoại ra: "Anh muốn thêm Weixin của tôi? Được thôi."
Thẩm Liệt: "Tôi muốn phiền cô nói mấy lời khen với mẹ tôi, nói rằng tôi rất biết cách xử sự với cô, được không?"
Đầu tiên mặt cô nàng người mẫu đầy ngạc nhiên, lúc này thì trợn mắt hung tợn nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi ra, dùng sức đập cửa.
Chỉ nghe được ngoài cửa, cô người mẫu nói: "Anh ta đúng là bệnh."
Xem mắt nam khuyên người mẫu: "Loại người ấy, tư chất không được cao, cô xem anh ta thì biết ngay mà."
Bạch Phương Phương: "Nhìn anh chọc tức người ta, cũng xem như báo được thù."
Thẩm Liệt tiếp tục lột tôm, nghiêm mặt: "Tôi chỉ muốn được khen."
Bạch Phương Phương chợt nhớ đến gì đó, đi nhanh đến bên cạnh khung cửa sổ sát đất rồi nhìn ra bên ngoài, một lát sau, bắt đầu đập vào tấm kính: "Anh ta đúng là gian diếm." Cô rất buồn lòng, xoay người hỏi Thẩm Liệt, "Anh nói xem, tôi có chỗ nào không tốt?"
Thẩm Liệt: "Thân hình em không đẹp."
Bạch Phương Phương tức giận: "Thẩm Liệt, hôm nay tôi nói đỡ cho anh đấy."
Thẩm Liệt: "Nhưng mà..."
Bạch Phương Phương giương mắt nhìn anh.
Thẩm Liệt: "Tôi chắc chắn em học nhiều hơn cô ta. Em bao nhiêu năm đèn sách rồi?"
Bạch Phương Phương cao hứng tính tính toán toán một lúc: "Năm tuổi đi học, mười chín năm."
Thẩm Liệt ngước đầu nhìn cô một cái: "Thảo nào, đầu óc học đến hư cả não, toàn nói mấy lời đần độn. Đàn ông sợ nhất là khi em nghiêm mặt nói bừa."
Bạch Phương Phương ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, như có điều suy nghĩ: "Anh ta không để ý đến tôi không phải vì gương mặt của tôi, mà là sợ tôi chèn ép chỉ số thông minh của anh ta."
Thẩm Liệt cầm vỏ tôm chỉ cô: "Tự kiểm điểm bản thân lại đi."
Bạch Phương Phương giận dỗi: "Dựa vào cái gì, người nên tỉnh lại là anh, không có tự tin lại còn mắt kém."
Thẩm Liệt nhìn cô: "Lòng ghen tị của em quá nặng, dân số một tỉ tư, chẳng lẽ không có ai đẹp hơn em? Em vẫn giống trước, nhìn thấy cái hộp bút hay cặp sách của người khác đẹp hơn của em, em liền mè nheo bố mẹ mua cho, thấy người khác đi thi đạt điểm cao hơn, lại tức mà khóc... Bây giờ đã lớn từng này rồi, còn như vậy? Người ta đẹp hơn em, em có cách gì không, kêu bố mẹ em xào nấu nặn hình lại em à? Lại đây, ăn thêm chút nữa đi."
Bạch Phương Phương chun mũi, lắc đầu: "Tôi không ăn, bên trong toàn nước miếng của bọn họ..."
Thẩm Liệt nhìn cô cười, giống như đứa trẻ không hiểu sự đời, cuối cùng anh hơi lắc đầu.
Bạch Phương Phương không có hứng thú nói tiếp, cô cho rằng mình phải rèn luyện bản thân một chút, nếu không thì tiền đồ sẽ chẳng có gì. Không thể không nói, lời nói của Thẩm Liệt như hồi chuông báo động cô, cô không muốn vì người khác mà lựa chọn thứ cầu kì cho bản thân, cô hy vộng cho dù trong bất kì mặt nào bản thân cũng được hoàn thiện, từ đó tìm được một người đàn ông toàn tâm toàn ý bị thu phục, mặc dù cô chưa chắc đã ưa gì đối phương, chưa chắc sẽ rơi vào tiếng sét ái tình. Cô chỉ muốn, dù thế nào cũng phải chiếm vị trí chủ động, nắm cục diện trong tay. Bất kể là sự nghiệp, công việc, hay là tình cảm, cô đều muốn mình phải thật hoàn hảo.
Bạch Phương Phương bước ra khỏi quán rượu, đi thẳng đến tiệm làm tóc kêu người ta sửa sang lại, lại còn gắn mấy lô tóc lớn dưới chân tóc, nhuộm màu, cả quá trình chỉnh sửa tốn hết bốn tiếng đồng hồ, khi về đến nhà, đã là mười một mười hai giờ đêm, không ngủ được bao lâu đã phải đi làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô nhớ đến một đống chuyện trong bệnh viện, vẫn thức dậy vội vội vàng vàng và mơ màng như mọi ngày, tắm sơ một phát rồi chạy ra khỏi cửa, ngủ không đủ giấc, cố cũng không thể làm được gì. Năng lực của con người dù sao cũng có hạn, mặt này cần bổ sung thêm, mặt kia thì không cần bận tâm.
Bạch Phương Phương chẳng thay đổi gì cả, cô vẫn là cô gái giỏi giang như trước đây, sự nghiệp và thái độ chính trực với cuộc sống luôn là mục tiêu đỉnh cao của cô.
Vào khoảnh khắc ấy, Thẩm Liệt đang chạy bộ buổi sáng, anh nhìn thấy Bạch Phương Phương buộc mái tóc màu nâu dài thành đuôi sau đầu, vui vẻ chạy bên ngoài tiểu khu, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Liệt chạy mấy vòng trong tiểu khu, rồi đến xà đơn đẩy người năm mươi cái, khi lên đến cái cuối cùng, anh giống như thường ngày tay chân căng cứng tiếp tục dùng sức, phần lưng bên trái truyền đến những cơn đau tê rần đau đớn.
Thẩm Liệt cau mày, buông tay ra, hai chân đáp đất. Anh đưa tay nhè nhẹ ấn vào chỗ bị đau.
Về đến nhà, anh rón rén lên lầu, đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa khóa lại.
Thẩm Liệt vén áo thun, lộ ra cả cơ thể bắp thịt cường tráng. Bên hông quấn một lớp băng, anh nghiêng đầu nhìn lưng mình trong gương, cởi từng vòng băng ra. Trong gương, múi cơ trên lớp vải mỏng thấm một vệt máu mờ ảo. Thẩm Liệt làm rất chậm, cẩn thận xé lớp vải thưa dính máu, cơn đau truyền đến, miệng anh không chịu được chửi thầm: "Chết tiệt..." Anh cắn răng tháo toàn bộ lớp vải thưa còn lại ra, cuối cùng thở dài một hơi, giọng khàn khàn: "...Khốn nạn, mẹ kiếp."
Vết thương trên lưng lại rách ra, đang từ từ rướm máu ra ngoài, anh kiềm chế hô hấp, ngực phập phồng.
Một lát sau, Thẩm Liệt lấy ra một gói bột thuốc Vân Nam thoa lên vết thương, rồi dùng lớp băng sạch quấn vết thương lại.
Từ Huệ Phân ngoài cửa kêu: "Con trai, con dậy rồi à?"
Thẩm Liệt mím môi, động tác băng bó vết thương dứt khoát, dùng sức cột lớp băng bên hông.
Từ Huệ Phân lại gọi: "Con trai..."
Lúc này Thẩm Liệt mới nhả ra một hơi, buồn bực nói: "Dậy rồi, ở phòng vệ sinh."
Từ Huệ Phân cách lớp cửa hỏi: "Bữa sáng muốn ăn gì, sữa đậu nành bánh quẫy thì thế nào?"
Thẩm Liệt: "Ừm."
Từ Huệ Phân ngáp dài đi ra.
Thẩm Liệt lấy lớp vải nhuốm máu quấn lại thành một cục rồi nhét vào túi quần, mở cửa, xuống lầu, xách túi rác trong thùng rác ở phòng bếp, nói: "Mẹ, con đi vứt rác."
Từ Huệ Phân ở trên lầu lầm bầm lầu bầu: Sao lại đi vứt rác? Lớn rồi, biết sạch sẽ rồi.
Từ Huệ Phân nói với xuống lầu: "Con nghỉ ngơi đi, để đó lát nữa mẹ đi mua đồ sẽ vứt luôn..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Liệt đã đóng sầm cửa.
Cô nàng người mẫu có chút mất hứng: "Anh đừng có nói bậy bạ." Cô ta giương mắt nhìn về phía Thẩm Liệt, chờ anh mở miệng.
Vẻ mặt Thẩm Liệt bình tĩnh: "Cũng không hẳn là nói bậy, trong cấp bậc nhân viên công chức, cảnh sát là thấp nhất, chính là nói chúng tôi đấy."
Người mẫu: "Thấp nhất cũng nằm trong tổ chức mà."
Xem mắt nam không ngừng nụ cười trên mặt được: "Trong tổ chức, chỉ người ở trong đó mới để ý. Tôi nghe người ta nói một câu thế này, hình dung công việc của các anh... Tội phạm là bản án, quản ngục là tù chung thân, đúng không?"
Thẩm Liệt bóc tôm, gật đầu một cái.
Người mẫu tiếp tục bất mãn: "Theo như anh nói, thì người trong tổ chức đều bị tù chung thân?"
Xem mắt nam lắc đầu: "Sự khác biệt bên trong tổ chức lớn lắm, nhà tù hơn nửa ở vùng rừng núi hoang vắng, tôi đoán anh... Mức lương cũng chỉ trung bình, như thế để sống qua ngày chắc không dễ dàng. Đúng rồi, các anh bên đấy chia phòng thế nào? Hay là ở trọ?"
Thẩm Liệt suy nghĩ một lúc: "Năm tư sẽ được chia phòng, bất quá thì ở cạnh khu làm việc kế bên, không ở trong thành phố."
Xem mắt nam nhìn về phía cô nàng người mẫu: "Cô xem, tôi lại nói đúng rồi, chỗ ấy cực lắm, đi dạo phố cũng không thể đi, mua hàng trên mạng cũng không được miễn phí giao hàng."
Thẩm Liệt: "Ừ, không miễn cước phí, chỉ có thể mỗi tuần đi chợ một lần?"
Người mẫu: "Chợ gì cơ?"
Xem mắt nam: "Đi chợ mà cô cũng không biết à? Chính là cái kiểu nông thôn, chạy máy kéo ba bánh..."
Thẩm Liệt: "Bán chút quần áo, đồ dùng, còn cả nông sản."
Xem mắt nam: "Bây giờ còn có lừa kéo xe không?"
Thẩm Liệt: "Đều có cả."
Hai người đàn ông mỗi người một lời trò chuyện hăng say, cô nàng người mẫu càng nghe càng khó hiểu... Vài phút đồng hồ trước, trong lòng cô ta còn không ôm ảo tưởng về chuyện tình cảm lãng mạn với cái nghề thiết thực này, không ngờ chỉ sau vài ba lời, loại sùng bái chủ nghĩa anh hùng lặng lẽ tan rã, mặc kệ mọi người nghĩ cái nghề đó cao thượng thuần khiết thế nào, cũng không ngăn được bản năng đòi hỏi thứ tốt đẹp cho cuộc sốn, so sánh mà nói, bề ngoài đẹp trai, nghề nghiệp thần bí, nhạt nhẽo như tờ giấy trắng.
Một lúc sau, cô cuối cùng hỏi một câu dò xét: "Anh định làm cơ động à, tôi nghe dì Từ nói... anh có thể sẽ được triệu tập về đây làm."
Thẩm Liệt nhíu mày một cái rất khẽ, đảo mắt bình tĩnh nói: "Khó nói lắm, từ thôn lên thành phố lớn làm cơ động, thực sự quá khó."
Cô gái "À" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Chàng trai lại hỏi: "Chỗ của các anh trong ngôi nhà ấy chắc hẳn đầy đủ tiện nghi, được mấy trăm mét vuông?"
Bạch Phương Phương nghe mà không nhịn được, trong lòng thầm nói anh nói xong chưa, cô hắng giọng một tiếng: "Thật ra thì để làm được công việc này không dễ dàng gì, chỉ có điều việc khó khăn cũng phải có người làm, bây giờ mọi người đều thích cuộc sống của mình dễ dàng một chút, còn làm cai ngục, mỗi ngày đều phải quan sát tội phạm, áp lực cực kì lớn. Cái nghề này, không có tinh thần dâng hiến chịu đủ khổ nhọc thì không được, chỉ với điều này, tôi thực sự kính nể họ, ít nhất thì họ đã làm việc mà tôi không thể làm. Có một vài thứ, không thể dùng tiền hay nhà để cân nhắc, giá trị của chúng có hạn, mấu chốt là điều có ý nghĩa, cảm thấy mình sống không uổng phí là được." Bạch Phương Phương vừa nói xong liền cảm thấy ghét bản thân mình, giọng nói cũng bất giác nhỏ dần...
Lúc cô nói chuyện, Thẩm Liệt chăm chăm nhìn cô, lúc này đột nhiên hỏi: "Em học Đại học chuyên ngành gì?"
Bạch Phương Phương sững sốt một lúc: "Học y."
"Ồ," Anh như có điều phải suy nghĩ, "Không phải học sư phạm à?"
Bạch Phương Phương không kịp phản ứng: "Không phải, anh nghe ai nói?"
"Tôi thấy em làm cô giáo được đấy," Anh chỉ cô, "Em thế này, dạy chính trị không tệ đâu."
Bạch Phương Phương nếm được mùi, gương mặt nhất thời phồng đến đỏ bừng: "Anh..."
Bạch Phương Phương cảm thấy mình như bị cho ra rìa.
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, Thẩm Liệt căn tôm, cúi đầu cười một tiếng.
Xem mắt nam: "Bác sĩ Bạch thật cao thượng, cô còn trẻ, không biết rằng thực tế thường rất tàn khốc, không nhất định phải dâng mình chịu khổ, có lẽ là biểu hiện của người không có tài cán gì, phẩm chất cuộc sống tốt thì dựa vào chỗ ấy là có được." Xem mắt nam gật đầu một cái, "Sorry, tôi không cao thượng, tôi chỉ là một người phàm, cho nên tôi lăn lộn khắp các con phố, bất kể là Mỹ hay Trung Quốc, cái nghề của tôi đã chu cấp cho gia đình tôi một cuộc sống vẻ vang thoải mái."
Cô nàng người mẫu nhỏ giọng than thở: "Tôi cũng là người phàm."
Xem mắt nam nhìn Thẩm Liệt và Bạch Phương Phương: "Cám ơn sự tiếp đãi nhiệt tình của hai người," Anh ta cười nhìn về phía cô người mẫu, giọng nhỏ nhẹ, "Tôi về, cô có về không?"
Cô nàng người mẫu suy nghĩ một lúc, dứt khoát đứng dậy.
Mắt liếc thấy hai người muốn đi ra khỏi phòng bao, Thẩm Liệt mở miệng: "Chờ một lát, cái gì nhỉ, cô tên là..."
Hai người xoay lại nhìn.
Cô nàng người mẫu vội vàng nói: "Tôi họ Hồ."
Thẩm Liệt: "Tiểu Hồ, cô nói chúng ta vừa rồi trò chuyện có thực sự vui vẻ không? Tôi cũng không níu kéo cô bỏ đi..."
Thẩm Liệt cầm điện thoại lên cân nhắc, ra hiệu.
Cô người mẫu có chút ngượng ngùng, ân cần lấy điện thoại ra: "Anh muốn thêm Weixin của tôi? Được thôi."
Thẩm Liệt: "Tôi muốn phiền cô nói mấy lời khen với mẹ tôi, nói rằng tôi rất biết cách xử sự với cô, được không?"
Đầu tiên mặt cô nàng người mẫu đầy ngạc nhiên, lúc này thì trợn mắt hung tợn nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi ra, dùng sức đập cửa.
Chỉ nghe được ngoài cửa, cô người mẫu nói: "Anh ta đúng là bệnh."
Xem mắt nam khuyên người mẫu: "Loại người ấy, tư chất không được cao, cô xem anh ta thì biết ngay mà."
Bạch Phương Phương: "Nhìn anh chọc tức người ta, cũng xem như báo được thù."
Thẩm Liệt tiếp tục lột tôm, nghiêm mặt: "Tôi chỉ muốn được khen."
Bạch Phương Phương chợt nhớ đến gì đó, đi nhanh đến bên cạnh khung cửa sổ sát đất rồi nhìn ra bên ngoài, một lát sau, bắt đầu đập vào tấm kính: "Anh ta đúng là gian diếm." Cô rất buồn lòng, xoay người hỏi Thẩm Liệt, "Anh nói xem, tôi có chỗ nào không tốt?"
Thẩm Liệt: "Thân hình em không đẹp."
Bạch Phương Phương tức giận: "Thẩm Liệt, hôm nay tôi nói đỡ cho anh đấy."
Thẩm Liệt: "Nhưng mà..."
Bạch Phương Phương giương mắt nhìn anh.
Thẩm Liệt: "Tôi chắc chắn em học nhiều hơn cô ta. Em bao nhiêu năm đèn sách rồi?"
Bạch Phương Phương cao hứng tính tính toán toán một lúc: "Năm tuổi đi học, mười chín năm."
Thẩm Liệt ngước đầu nhìn cô một cái: "Thảo nào, đầu óc học đến hư cả não, toàn nói mấy lời đần độn. Đàn ông sợ nhất là khi em nghiêm mặt nói bừa."
Bạch Phương Phương ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, như có điều suy nghĩ: "Anh ta không để ý đến tôi không phải vì gương mặt của tôi, mà là sợ tôi chèn ép chỉ số thông minh của anh ta."
Thẩm Liệt cầm vỏ tôm chỉ cô: "Tự kiểm điểm bản thân lại đi."
Bạch Phương Phương giận dỗi: "Dựa vào cái gì, người nên tỉnh lại là anh, không có tự tin lại còn mắt kém."
Thẩm Liệt nhìn cô: "Lòng ghen tị của em quá nặng, dân số một tỉ tư, chẳng lẽ không có ai đẹp hơn em? Em vẫn giống trước, nhìn thấy cái hộp bút hay cặp sách của người khác đẹp hơn của em, em liền mè nheo bố mẹ mua cho, thấy người khác đi thi đạt điểm cao hơn, lại tức mà khóc... Bây giờ đã lớn từng này rồi, còn như vậy? Người ta đẹp hơn em, em có cách gì không, kêu bố mẹ em xào nấu nặn hình lại em à? Lại đây, ăn thêm chút nữa đi."
Bạch Phương Phương chun mũi, lắc đầu: "Tôi không ăn, bên trong toàn nước miếng của bọn họ..."
Thẩm Liệt nhìn cô cười, giống như đứa trẻ không hiểu sự đời, cuối cùng anh hơi lắc đầu.
Bạch Phương Phương không có hứng thú nói tiếp, cô cho rằng mình phải rèn luyện bản thân một chút, nếu không thì tiền đồ sẽ chẳng có gì. Không thể không nói, lời nói của Thẩm Liệt như hồi chuông báo động cô, cô không muốn vì người khác mà lựa chọn thứ cầu kì cho bản thân, cô hy vộng cho dù trong bất kì mặt nào bản thân cũng được hoàn thiện, từ đó tìm được một người đàn ông toàn tâm toàn ý bị thu phục, mặc dù cô chưa chắc đã ưa gì đối phương, chưa chắc sẽ rơi vào tiếng sét ái tình. Cô chỉ muốn, dù thế nào cũng phải chiếm vị trí chủ động, nắm cục diện trong tay. Bất kể là sự nghiệp, công việc, hay là tình cảm, cô đều muốn mình phải thật hoàn hảo.
Bạch Phương Phương bước ra khỏi quán rượu, đi thẳng đến tiệm làm tóc kêu người ta sửa sang lại, lại còn gắn mấy lô tóc lớn dưới chân tóc, nhuộm màu, cả quá trình chỉnh sửa tốn hết bốn tiếng đồng hồ, khi về đến nhà, đã là mười một mười hai giờ đêm, không ngủ được bao lâu đã phải đi làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô nhớ đến một đống chuyện trong bệnh viện, vẫn thức dậy vội vội vàng vàng và mơ màng như mọi ngày, tắm sơ một phát rồi chạy ra khỏi cửa, ngủ không đủ giấc, cố cũng không thể làm được gì. Năng lực của con người dù sao cũng có hạn, mặt này cần bổ sung thêm, mặt kia thì không cần bận tâm.
Bạch Phương Phương chẳng thay đổi gì cả, cô vẫn là cô gái giỏi giang như trước đây, sự nghiệp và thái độ chính trực với cuộc sống luôn là mục tiêu đỉnh cao của cô.
Vào khoảnh khắc ấy, Thẩm Liệt đang chạy bộ buổi sáng, anh nhìn thấy Bạch Phương Phương buộc mái tóc màu nâu dài thành đuôi sau đầu, vui vẻ chạy bên ngoài tiểu khu, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Liệt chạy mấy vòng trong tiểu khu, rồi đến xà đơn đẩy người năm mươi cái, khi lên đến cái cuối cùng, anh giống như thường ngày tay chân căng cứng tiếp tục dùng sức, phần lưng bên trái truyền đến những cơn đau tê rần đau đớn.
Thẩm Liệt cau mày, buông tay ra, hai chân đáp đất. Anh đưa tay nhè nhẹ ấn vào chỗ bị đau.
Về đến nhà, anh rón rén lên lầu, đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa khóa lại.
Thẩm Liệt vén áo thun, lộ ra cả cơ thể bắp thịt cường tráng. Bên hông quấn một lớp băng, anh nghiêng đầu nhìn lưng mình trong gương, cởi từng vòng băng ra. Trong gương, múi cơ trên lớp vải mỏng thấm một vệt máu mờ ảo. Thẩm Liệt làm rất chậm, cẩn thận xé lớp vải thưa dính máu, cơn đau truyền đến, miệng anh không chịu được chửi thầm: "Chết tiệt..." Anh cắn răng tháo toàn bộ lớp vải thưa còn lại ra, cuối cùng thở dài một hơi, giọng khàn khàn: "...Khốn nạn, mẹ kiếp."
Vết thương trên lưng lại rách ra, đang từ từ rướm máu ra ngoài, anh kiềm chế hô hấp, ngực phập phồng.
Một lát sau, Thẩm Liệt lấy ra một gói bột thuốc Vân Nam thoa lên vết thương, rồi dùng lớp băng sạch quấn vết thương lại.
Từ Huệ Phân ngoài cửa kêu: "Con trai, con dậy rồi à?"
Thẩm Liệt mím môi, động tác băng bó vết thương dứt khoát, dùng sức cột lớp băng bên hông.
Từ Huệ Phân lại gọi: "Con trai..."
Lúc này Thẩm Liệt mới nhả ra một hơi, buồn bực nói: "Dậy rồi, ở phòng vệ sinh."
Từ Huệ Phân cách lớp cửa hỏi: "Bữa sáng muốn ăn gì, sữa đậu nành bánh quẫy thì thế nào?"
Thẩm Liệt: "Ừm."
Từ Huệ Phân ngáp dài đi ra.
Thẩm Liệt lấy lớp vải nhuốm máu quấn lại thành một cục rồi nhét vào túi quần, mở cửa, xuống lầu, xách túi rác trong thùng rác ở phòng bếp, nói: "Mẹ, con đi vứt rác."
Từ Huệ Phân ở trên lầu lầm bầm lầu bầu: Sao lại đi vứt rác? Lớn rồi, biết sạch sẽ rồi.
Từ Huệ Phân nói với xuống lầu: "Con nghỉ ngơi đi, để đó lát nữa mẹ đi mua đồ sẽ vứt luôn..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Liệt đã đóng sầm cửa.
Bình luận truyện