Vĩnh Viễn Cùng Một Chỗ
Chương 5
Từ trong xe nhìn ra, bên ngoài tối đen như mực. Xe cộ qua lại thưa
thớt, các nhà hầu hết đều đã tắt đèn đi ngủ. Hai bên đường còn lác đác
tiền vàng chưa cháy hết tạo thành những đốm lửa vàng vọt, lốm đốm trong
màn đêm.
Theo đường đi nhà cửa càng ngày càng ít, cây cối càng ngày càng rậm rạp. Đi mấy vòng đường núi tới nơi ngoại thành, nhà Tống Phàm Hiên là một biệt thự biệt lập đứng sừng sững tại nơi hoang vu này, cơ hồ không có ai khác sống ở đây. Tuy rằng rời xa nơi ồn ào không khí thật thoáng đãng nhưng không hiểu sao cảm giác lại có chút là lạ.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Chu Vũ theo Tống Phàm Hiên đi vào. Bên trong chỉ bật có một vài ngọn đèn nho nhỏ mờ mờ ảo ảo. Đi qua một hành lang dài đến phòng khách, sofa quay lưng về phía hắn, đối diện là TV đang phát sóng chương trình gì đó, nhờ ánh sáng chiếu lên tóc nên Chu Vũ mới có thể nhìn thấy đỉnh đầu của bọn họ.
“Đó là?” Lúc này còn xem TV sao? Cũng quá muộn rồi?
“Là ba mẹ của mình. Họ thường vừa xem TV vừa ngủ. Đừng quan tâm, chúng ta lên lầu trước đi.” Tống Phàm Hiên cũng quay người nhìn xuống, nhỏ giọng nói với Chu Vũ.
“Nga, hảo.” Hoá ra là cha mẹ Tống Phàm Hiên. Nhớ lại ánh mắt khinh bỉ mấy năm trước mẹ Tống Phàm Hiên nhìn mình, giờ gặp lại quả thực cũng không tốt lắm. Chu Vũ gật gật đầu theo Tống Phàm Hiên nhẹ nhàng bước lên cầu thang, hướng lầu 2 đi đến.
“Đây là phòng cậu hả?” Chu Vũ vào trong phòng sau cánh cửa Tống Phàm Hiên vừa mở. Đồ vật trong phòng tất cả đều sạch sẽ gọn gàng lại khiến Chu Vũ cảm thấy không giống nơi thường được sử dụng. Kéo một cái ghế dựa tuỳ tiện ngồi xuống, Chu Vũ chú ý thấy còn có một cách cửa nhạt sắc ngay bên cạnh: “Bên đó cũng là phòng của cậu sao?”
“Ân …”
“Bên trong có cái gì thế?” Chu Vũ có chút tò mò đứng lên đi về phía cánh cửa.
Một bàn tay nắm chặt lấy hắn, ngăn cản hắn mở cửa. “Không có gì đâu. Là nơi mình đựng một vài đồ vật linh tinh thôi mà, lộn xộn lắm.”
“Không phải là chứa phim cấp ba đó chứ?” Cố ý tỏ vẻ đáng khinh cười cười trêu chọc Tống Phàm Hiên. Chu Vũ đoán trong đó chắc là chứa một vài đĩa phim, mấy tấm áp phích mát mẻ nào đó mà Tống Phàm Hiên cố tình cất giữ.
“…. Thật sự là đồ vật linh tinh mà.” Tống Phàm Hiên một bên lấp liếm một bên lôi kéo Chu Vũ trở lại ghế ngồi.
“Được rồi, được rồi. Cậu không thích tôi cũng không muốn xem.” Chu Vũ ngồi lại trên ghế tỏ vẻ không còn hiếu kỳ nữa.
Hai người, một người ngồi ghế, một người ngồi giường trầm mặc nhìn nhau không nói gì.
“Cậu … không thay đổi gì hết.” Không ngờ Tống Phàm Hiên lại là người lên tiếng trước, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Chu Vũ có chút si mê.
“Sao lại không thay đổi chứ? Tôi so với trước kia cường tráng hơn rất nhiều, đánh nhau lại càng lợi hại hơn.” Chu Vũ giơ lên bắp tay ha ha cười. Nước da màu đồng bóng loáng do phơi nắng nhiều năm, mái tóc cạo ngắn ba phân càng làm nổi bật rõ ràng hình dáng cùng ngũ quan góc cạnh rõ ràng. [Ta chém a, uhm củ ấu nó góc cạnh mà]
“Ân. Cho dù thay đổi thế nào với mình cậu vẫn là tốt nhất.”
“….” Lời nói này có chút kỳ quái? Chu Vũ khó hiểu im lặng, lấy gói thuốc vừa mua đưa qua mời Tống Phàm Hiên. Tống Phàm Hiên lắc đầu tỏ vẻ không cần, hắn liền lấy một điếu hút.
Hai người nói một chút chuyện cũ. Trên cơ bản đều là Chu Vũ nói, Tống Phàm Hiên nghe. Sau vài năm lăn lộn, Chu Vũ đã không còn giống như trước đây. Hiện tại ở nơi này lại không có nhiều người quen, gặp được Tống Phàm Hiên liền vui vẻ nói nhiều một chút. Chu Vũ nghĩ mình năm đó đã lợi dụng Tống Phàm Hiên, khi rời đi cũng không nói lời tạm biệt. Mà hiện tại Tống Phàm Hiên lại vẫn như cũ đối xử tốt với hắn, người như vậy đúng là trên đời khó gặp.
Càng tán gẫu càng muộn, Tống Phàm Hiên nói Chu Vũ ngồi đợi mình đi tắm rửa một chút. Chu Vũ gật gật đầu đồng ý.
Tống Phàm Hiên đi rồi Chu Vũ lại không tự giác đưa mắt nhìn về phía căn phòng vừa rồi. Không cho hắn mở cửa lại càng khiến hắn tò mò. Chu Vũ lặng lẽ đi đến, đưa tay mở cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa bị kéo ra, trong phòng một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Sờ sờ một chút, cảm giác trên tay chạm phải thứ gì đó rất dày (edit bậy:-s) không giống với tường nhưng Chu Vũ không quan tâm nhiều như vậy, tiếp tục đưa tay tìm kiếm công tắc bật đèn. Rốt cuộc sờ đến được, Chu Vũ vận lực một chút bật nó lên.
Giây phút đèn sáng, thứ đập vào mắt khiến Chu Vũ kinh ngạc không nói lên lời.
Theo đường đi nhà cửa càng ngày càng ít, cây cối càng ngày càng rậm rạp. Đi mấy vòng đường núi tới nơi ngoại thành, nhà Tống Phàm Hiên là một biệt thự biệt lập đứng sừng sững tại nơi hoang vu này, cơ hồ không có ai khác sống ở đây. Tuy rằng rời xa nơi ồn ào không khí thật thoáng đãng nhưng không hiểu sao cảm giác lại có chút là lạ.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Chu Vũ theo Tống Phàm Hiên đi vào. Bên trong chỉ bật có một vài ngọn đèn nho nhỏ mờ mờ ảo ảo. Đi qua một hành lang dài đến phòng khách, sofa quay lưng về phía hắn, đối diện là TV đang phát sóng chương trình gì đó, nhờ ánh sáng chiếu lên tóc nên Chu Vũ mới có thể nhìn thấy đỉnh đầu của bọn họ.
“Đó là?” Lúc này còn xem TV sao? Cũng quá muộn rồi?
“Là ba mẹ của mình. Họ thường vừa xem TV vừa ngủ. Đừng quan tâm, chúng ta lên lầu trước đi.” Tống Phàm Hiên cũng quay người nhìn xuống, nhỏ giọng nói với Chu Vũ.
“Nga, hảo.” Hoá ra là cha mẹ Tống Phàm Hiên. Nhớ lại ánh mắt khinh bỉ mấy năm trước mẹ Tống Phàm Hiên nhìn mình, giờ gặp lại quả thực cũng không tốt lắm. Chu Vũ gật gật đầu theo Tống Phàm Hiên nhẹ nhàng bước lên cầu thang, hướng lầu 2 đi đến.
“Đây là phòng cậu hả?” Chu Vũ vào trong phòng sau cánh cửa Tống Phàm Hiên vừa mở. Đồ vật trong phòng tất cả đều sạch sẽ gọn gàng lại khiến Chu Vũ cảm thấy không giống nơi thường được sử dụng. Kéo một cái ghế dựa tuỳ tiện ngồi xuống, Chu Vũ chú ý thấy còn có một cách cửa nhạt sắc ngay bên cạnh: “Bên đó cũng là phòng của cậu sao?”
“Ân …”
“Bên trong có cái gì thế?” Chu Vũ có chút tò mò đứng lên đi về phía cánh cửa.
Một bàn tay nắm chặt lấy hắn, ngăn cản hắn mở cửa. “Không có gì đâu. Là nơi mình đựng một vài đồ vật linh tinh thôi mà, lộn xộn lắm.”
“Không phải là chứa phim cấp ba đó chứ?” Cố ý tỏ vẻ đáng khinh cười cười trêu chọc Tống Phàm Hiên. Chu Vũ đoán trong đó chắc là chứa một vài đĩa phim, mấy tấm áp phích mát mẻ nào đó mà Tống Phàm Hiên cố tình cất giữ.
“…. Thật sự là đồ vật linh tinh mà.” Tống Phàm Hiên một bên lấp liếm một bên lôi kéo Chu Vũ trở lại ghế ngồi.
“Được rồi, được rồi. Cậu không thích tôi cũng không muốn xem.” Chu Vũ ngồi lại trên ghế tỏ vẻ không còn hiếu kỳ nữa.
Hai người, một người ngồi ghế, một người ngồi giường trầm mặc nhìn nhau không nói gì.
“Cậu … không thay đổi gì hết.” Không ngờ Tống Phàm Hiên lại là người lên tiếng trước, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Chu Vũ có chút si mê.
“Sao lại không thay đổi chứ? Tôi so với trước kia cường tráng hơn rất nhiều, đánh nhau lại càng lợi hại hơn.” Chu Vũ giơ lên bắp tay ha ha cười. Nước da màu đồng bóng loáng do phơi nắng nhiều năm, mái tóc cạo ngắn ba phân càng làm nổi bật rõ ràng hình dáng cùng ngũ quan góc cạnh rõ ràng. [Ta chém a, uhm củ ấu nó góc cạnh mà]
“Ân. Cho dù thay đổi thế nào với mình cậu vẫn là tốt nhất.”
“….” Lời nói này có chút kỳ quái? Chu Vũ khó hiểu im lặng, lấy gói thuốc vừa mua đưa qua mời Tống Phàm Hiên. Tống Phàm Hiên lắc đầu tỏ vẻ không cần, hắn liền lấy một điếu hút.
Hai người nói một chút chuyện cũ. Trên cơ bản đều là Chu Vũ nói, Tống Phàm Hiên nghe. Sau vài năm lăn lộn, Chu Vũ đã không còn giống như trước đây. Hiện tại ở nơi này lại không có nhiều người quen, gặp được Tống Phàm Hiên liền vui vẻ nói nhiều một chút. Chu Vũ nghĩ mình năm đó đã lợi dụng Tống Phàm Hiên, khi rời đi cũng không nói lời tạm biệt. Mà hiện tại Tống Phàm Hiên lại vẫn như cũ đối xử tốt với hắn, người như vậy đúng là trên đời khó gặp.
Càng tán gẫu càng muộn, Tống Phàm Hiên nói Chu Vũ ngồi đợi mình đi tắm rửa một chút. Chu Vũ gật gật đầu đồng ý.
Tống Phàm Hiên đi rồi Chu Vũ lại không tự giác đưa mắt nhìn về phía căn phòng vừa rồi. Không cho hắn mở cửa lại càng khiến hắn tò mò. Chu Vũ lặng lẽ đi đến, đưa tay mở cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa bị kéo ra, trong phòng một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Sờ sờ một chút, cảm giác trên tay chạm phải thứ gì đó rất dày (edit bậy:-s) không giống với tường nhưng Chu Vũ không quan tâm nhiều như vậy, tiếp tục đưa tay tìm kiếm công tắc bật đèn. Rốt cuộc sờ đến được, Chu Vũ vận lực một chút bật nó lên.
Giây phút đèn sáng, thứ đập vào mắt khiến Chu Vũ kinh ngạc không nói lên lời.
Bình luận truyện