Vợ À, Thua Em Rồi
Chương 38: Hương vị của hạnh phúc
Trữ Đan Thuần lấy tay chống cằm, nằm sấp trên giường, nhàm chán bắt đầu lật
tạp chí xem tin tức.
Nghiêm Túc, một tên đàn ông não tàn đã thật sự xâm nhập vào trái tim cô! Nhắm mắt lại, tự nhiên nhớ tới anh ta, những lúc nhàm chán, anh ta sẽ xuất hiện ở trong đầu mình, trước khi đi ngủ, thậm chí cũng sẽ nhớ tới anh ta!
Trữ Đan Thuần, mày thật sự hết thuốc chữa rồi!
“Đan Thuần, ông nội nói, sau khi em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn.” Nghiêm Túc đi vào, thấy dáng vẻ đáng yêu đang nằm sấp trên giường của Đan Thuần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
Trữ Đan Thuần ngẩng đầu: “Em mới có mười tám tuổi thôi! Không muốn kết hôn sớm!”
Cô còn có ba tháng nữa là thi đại học, đó chẳng khác nào nói cô còn có ba tháng nữa là chấm dứt cuộc sống đôc thân , gả làm vợ người ta rồi sao?
“Bà xã, chẳng lẽ anh đối xử với em không tốt sao?”
“Không được gọi em là bà xã, em còn chưa gả cho anh, em còn có quyền lựa chọn.” Đan Thuần bịt lỗ tai, không muốn nghe tiếng bà xã mờ ám kia của anh.
“Nương tử ….”
“Dừng! Anh còn chưa tiến hóa hả?”
“Phu nhân .…”
“Cút! Khó nghe quá!”
“Vợ của anh ….”
“Ai nha, rốt cuộc anh muốn gì?” Trữ Đan Thuần không nói gì, anh nói vài cái xưng hô không khỏi làm cô nhớ đến ông già khô khan của cô.
“Em gọi anh là ông xã, anh sẽ không gọi nữa.” Nghiêm Túc cười khanh khách nhìn cô, cười thật gian trá, giống như một con hồ ly.
Trữ Đan Thuần trợn trắng mắt, sau đó ngoắc ngón tay với anh. Nghiêm Túc nhích lại gần ….
“A!–” Anh bị Đan Thuần một cước đá văng ra!
“Ha ha, muốn em lại đá thêm một cước nữa không? Nếu không muốn, mời câm miệng của anh lại đi, bằng không, hừ hừ, em đánh anh đó!” Trữ Đan Thuần nhìn bộ dạng chật vật của Nghiêm Túc, bật cười ra tiếng.
Ha ha, anh ta rất thảm nha!
Nghiêm Túc từ dưới đất đứng lên, cũng không tức giận, một tay kéo Đan Thuần, nhốt ở trong lòng mình: “Đan Thuần à, em đền một cước này cho anh thế nào đây?”
“Cùng lắm thì tẩm bổ lại cho anh thôi! So đo như vậy làm gì .…” Trữ Đan Thuần giãy ra không được, liền thuận theo làm tổ trong lòng anh.
Ha ha, trong ngực anh thật ấm áp, thật thoải mái nha!
Cô cúi đầu cọ cọ trong lòng anh, giống như con mèo nhỏ đang làm nũng.
“Đan Thuần .…” Hơi thở của Nghiêm Túc bắt đầu nặng nề, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Nhưng anh cũng không có làm gì, hiện tại anh sẽ không muốn cô, đợi khi nào cô chính thức gả cho anh .…
Anh cười thật hạnh phúc, cúi đầu thơm trộm một cái, cái thơm này, thật sâu, cả căn phòng đều là hương vị của hạnh phúc .
Nghiêm Túc, một tên đàn ông não tàn đã thật sự xâm nhập vào trái tim cô! Nhắm mắt lại, tự nhiên nhớ tới anh ta, những lúc nhàm chán, anh ta sẽ xuất hiện ở trong đầu mình, trước khi đi ngủ, thậm chí cũng sẽ nhớ tới anh ta!
Trữ Đan Thuần, mày thật sự hết thuốc chữa rồi!
“Đan Thuần, ông nội nói, sau khi em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn.” Nghiêm Túc đi vào, thấy dáng vẻ đáng yêu đang nằm sấp trên giường của Đan Thuần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
Trữ Đan Thuần ngẩng đầu: “Em mới có mười tám tuổi thôi! Không muốn kết hôn sớm!”
Cô còn có ba tháng nữa là thi đại học, đó chẳng khác nào nói cô còn có ba tháng nữa là chấm dứt cuộc sống đôc thân , gả làm vợ người ta rồi sao?
“Bà xã, chẳng lẽ anh đối xử với em không tốt sao?”
“Không được gọi em là bà xã, em còn chưa gả cho anh, em còn có quyền lựa chọn.” Đan Thuần bịt lỗ tai, không muốn nghe tiếng bà xã mờ ám kia của anh.
“Nương tử ….”
“Dừng! Anh còn chưa tiến hóa hả?”
“Phu nhân .…”
“Cút! Khó nghe quá!”
“Vợ của anh ….”
“Ai nha, rốt cuộc anh muốn gì?” Trữ Đan Thuần không nói gì, anh nói vài cái xưng hô không khỏi làm cô nhớ đến ông già khô khan của cô.
“Em gọi anh là ông xã, anh sẽ không gọi nữa.” Nghiêm Túc cười khanh khách nhìn cô, cười thật gian trá, giống như một con hồ ly.
Trữ Đan Thuần trợn trắng mắt, sau đó ngoắc ngón tay với anh. Nghiêm Túc nhích lại gần ….
“A!–” Anh bị Đan Thuần một cước đá văng ra!
“Ha ha, muốn em lại đá thêm một cước nữa không? Nếu không muốn, mời câm miệng của anh lại đi, bằng không, hừ hừ, em đánh anh đó!” Trữ Đan Thuần nhìn bộ dạng chật vật của Nghiêm Túc, bật cười ra tiếng.
Ha ha, anh ta rất thảm nha!
Nghiêm Túc từ dưới đất đứng lên, cũng không tức giận, một tay kéo Đan Thuần, nhốt ở trong lòng mình: “Đan Thuần à, em đền một cước này cho anh thế nào đây?”
“Cùng lắm thì tẩm bổ lại cho anh thôi! So đo như vậy làm gì .…” Trữ Đan Thuần giãy ra không được, liền thuận theo làm tổ trong lòng anh.
Ha ha, trong ngực anh thật ấm áp, thật thoải mái nha!
Cô cúi đầu cọ cọ trong lòng anh, giống như con mèo nhỏ đang làm nũng.
“Đan Thuần .…” Hơi thở của Nghiêm Túc bắt đầu nặng nề, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Nhưng anh cũng không có làm gì, hiện tại anh sẽ không muốn cô, đợi khi nào cô chính thức gả cho anh .…
Anh cười thật hạnh phúc, cúi đầu thơm trộm một cái, cái thơm này, thật sâu, cả căn phòng đều là hương vị của hạnh phúc .
Bình luận truyện