Vợ À, Xin Em Đừng Rời Xa Anh

Chương 20: Nhiệm Vụ Của Cô Là Để Tôi Phát Tiết?



Anh ép chặt cô dưới thân, thấy cô vẫn không ngoan đe dọa:

- Cô cứ phản kháng đi, hét lên xem ai đến cứu cô không.

Nói rồi anh ép môi mình lên môi cô, anh cắn xé dày vò môi cô. Hai tay cô bị anh trói vào đầu giường. Cô cắn chặt răng không cho anh vào. Tay anh luồn vào áo cô bóp mạnh một bên ngực khiến cô kêu một tiếng, anh nhân cơ hội đi vào trong miệng cô. Quần áo hai người dần dần được trút bỏ xuống, cô khóc lóc van xin anh:

- Lăng Triệt..huhu.. Xin anh tha cho tôi. Đêm qua không đủ sao..huhu…

Anh nhìn lên thấy gương mặt cô nhòe nhoẹt nước mắt. Chỉ cần chạm vào cô anh đã khó chịu muốn phát tiết rồi. Anh nói:

- Chả bao giờ là đủ, nhiệm vụ của cô là để cho tôi phát tiết thôi.

Nói xong anh gỡ bỏ hàng rào bảo vệ cuối cùng của cô. Nâng chân cô đi vào. Hôm qua nó bị đau đến sưng cô bôi thuốc mới đỡ hơn mà giờ anh lại hoạt động mạnh thế cô làm

sao chịu nổi. Cô nắm chặt lấy ga giường, nói:

- Lăng Triệt…ưm...anh bảo tôi kinh tởm...a...cơ mà. Sao anh còn...làm chuyện….ưm..này với tôi

Anh nghe cô nói như vậy. Cảm thấy khó chịu động tác mạnh bạo, đâm sâu hơn cô nói:

- Chỉ cô mới làm tôi thỏa mãn được. Tôi không động vào cô, thì cô định cho thằng khác đụng vào người chắc.

Cô cười lạnh đáp:

- Đúng tôi thà ngủ với thằng khác...còn hơn với anh….a…

Anh nghe cô nói vậy, chạm đến lòng tự trọng của anh. Anh nâng mông cô lên đâm sâu đến tử cung của cô. Cô đau muốn chết đi hét:

- A...a...Lăng Triệt….ưm...tên khốn nạn nhà anh…..A...nhanh quá mau dừng lại cho tôi….huhu….

Anh tức giận đến đỉnh điểm mặc kệ cô gào thét, cứ thế đâm sâu vào người cô. Anh hành hạ cô suốt đêm đủ mọi tư thế, không để cô ngất. Mỗi lần cô như ngất đi anh lại mạnh bạo bắt cô mở mắt phục vụ anh.

Hoan ái qua đi, cô nằm bệt trên giường. Anh thỏa mãn đứng dậy nói:

- Tôi cho cô 5 phút dọn dẹp ra khỏi phòng tôi ngay.

Rồi anh bước vào phòng tắm. Cô nửa tỉnh nửa mơ, người đau như cắt làm đôi. Khó chịu, cố bám vào thành giường ngồi dậy đi xuống đây nhặt hết quần áo mặc vào. Sau đó cô đi từng bước về phòng. Cô hạ thân cô đau đến phát khóc. Mất 15 phút cô mới về được phòng mình.

Cô lập tức về phòng tắm sạch sẽ. Lúc lâu sau cô đi ra mệt mỏi bước lên giường nằm ngủ. Cô phải lấy sức để mai còn dậy sớm làm việc.

Sáng hôm sau, anh xuống dưới nhà ăn sáng. Nhìn xung quanh không thấy cô. Anh hỏi bà quản gia:

- Cô ta đâu.

- Thưa thiếu gia, cô Nhi vẫn chưa ra khỏi phòng. Tôi có làm đồ ăn sáng cho thiếu gia.

Anh ngồi vào bàn nói:

- Bác lên gọi cô ta xuống đây. Cô ta có nhiệm vụ làm tất cả mọi việc trong nhà này.

Bà ta cười thầm trong lòng trả lời:

- Vâng thưa thiếu gia.

Nói rồi bà ta đi lên phòng cô. Trong phòng, lúc này cô vẫn rất mệt nên chưa ngủ dậy. Cô không có thói quen chốt cửa phòng nên bà ta xông thẳng vào đánh lên người cô quát:

- Này con kia, mày dậy đi mau lên. Giờ này còn ngủ hả.

Cô lờ mờ tỉnh dậy, nhìn lên thấy bà ta đang quát mắng mình. Cô thều thào nói:

- Cháu dậy rồi đây.

Cô ngồi dậy định đi vào trong phòng vệ sinh. Chưa kịp đứng dậy bà ta đã chửi:

- Mày tưởng mày là thiếu phu nhân của cái nhà này hả. Suốt ngày chỉ ngủ, làm việc thì ít chỉ có cãi lại là giỏi. Mau chóng xuống nấu bữa sáng cho thiếu gia đi.

Mới sáng sớm bà ta đã quát mắng cô, cô không muốn đôi co nhiều nói:

- Vâng cháu biết rồi.

Sai đó cô cố gắng nhanh chóng vệ sinh cá nhân và đi nhanh nhất có thể. Hạ thân cô vẫn rất đau nhưng phải cố gắng chạy nhanh mới làm việc xong sớm được.

Một lúc sau cô xuống, thấy anh đang ngồi xem TV. Nhìn đồng hồ đã gần giờ anh đi làm rồi. Cô xuống bếp nấu món ăn sáng đơn giản. Cô giờ chỉ sợ anh nổi điên mà phát tiết hành hạ cô thôi.

- Thiếu gia, đồ ăn sáng chuẩn bị xong rồi.

Anh nghe cô gọi mình xa lạ như vậy quả thực không quen tai chút nào. Nhưng anh ra lệnh cô phải gọi thế nên cô không làm sai điều gì cả. Anh ngồi xuống bàn bắt đầu ăn sáng. Cô dọn dẹp khu bếp, sau đó ra ngoài lau dọn. Làm được việc nào hay việc đó, cô chỉ mong làm xong sớm có thời gian nghỉ ngơi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện