Chương 63: Chương 63
“Đình Xuyên, tối nay anh có uống chút rượu rồi, hay để em đưa anh về nhà nhé.
” Giọng nói rõ ràng của Hạ Lăng An truyền vào tai Hạ Thanh Trì.
Cố Đình Xuyên dừng lại: “Không cần, có tài xế đưa tôi về rồi.
”
Hạ Thanh Trì mạnh mẽ di chuyển cơ thể, hy vọng Cố Đình Xuyên có thể nghe thấy tiếng động, nhưng sự ma sát của cơ thể cũng kích thích người đàn ông đầu đinh, anh ta ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh mình khống chế Hạ Thanh Trì lại, anh ta thì cởi quần của mình ra.
Hạ Thanh Trì cảm nhận được rõ ràng động tác của người đàn ông đầu đinh, cô không khỏi càng thêm dùng lực, bên trong miệng cũng ra sức lên tiếng.
Cuối cùng, Cố Đình Xuyên nghe thấy tiếng sột soạt trong rừng: “ m thanh gì vậy?”
Khi người đàn ông đầu đinh nghe thấy thế, dừng động tác lại, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Hạ Thanh Trì càng cố gắng giãy dụa, hy vọng rằng Cố Đình Xuyên có thể đến nhìn thử, sau đó có thể giải cứu cô.
“Đại ca, phải làm sao bây giờ? Nếu bọn họ tiến vào đây thì làm sao bây giờ?” Có một người đàn ông trong đó hỏi người đàn ông đầu đinh, trong thanh âm có chút hốt hoảng.
Người đàn ông đầu đinh lại rất bình tĩnh: “Không sao đâu, người đó không phải là chủ thuê của chúng ta, sợ cái gì chứ?”
Hạ Thanh Trì sửng sốt, chủ thuê ư? Là Hạ Lăng An hay vẫn là Cố Đình Xuyên?
“Âm thanh gì cơ? Tại sao em không nghe thấy gì nhỉ?” Hạ Lăng An nắm lấy cánh tay của Cố Đình Xuyên.
“Có tiếng động gì đó bên trong bụi cây này.
” Cố Đình Xuyên rất chắc chắn, vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy.
1
Vừa nói xong, Cố Đình Xuyên chuẩn bị đi vào để kiểm tra, Hạ Thanh Trì chưa bao giờ hy vọng Cố Đình Xuyên sẽ đến bên cạnh cô như lúc này, trong lòng cô tuyệt vọng kêu gọi Cố Đình Xuyên.
Nhưng, Hạ Lăng An lại vươn tay, hoàn toàn đập vỡ hy vọng của Hạ Thanh Trì.
“Đình Xuyên, anh đang làm gì vậy? Trong bụi cây này thì có thể có động tĩnh gì được chứ?” Hạ Lăng An nhích lại gần Cố Đình Xuyên: “Cho dù có động tĩnh gì thì chắc cũng là chỗ đôi nam nữ hẹn hò thôi mà, anh mà đi vào thì không phải sẽ phá hỏng hứng thú của bọn họ à.
”
Cố Đình Xuyên có hơi nghi ngờ nhìn Hạ Lăng An, nhưng anh cũng không loại trừ khả năng này, nhưng mà cũng có thể là có người đang kêu cứu.
“Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì đã sớm kêu cứu lâu rồi.
” Hạ Lăng An nói thêm.
Cố Đình Xuyên suy nghĩ một chút, nơi này có nhiều người như vậy, chắc hẳn sẽ không có lưu manh nào chọn nơi này để phạm tội, vậy là, Cố Đình Xuyên dừng bước.
Hạ Thanh Trì sững sờ, hi vọng hết lần này tới lần khác bị tan tành, chẳng lẽ đây là số mệnh mà cô không thể thoát khỏi sao?
“Đình Xuyên, em muốn hỏi anh một câu.
” Hạ Lăng An nghiêm túc nói.
Cố Đình Xuyên nhìn cô ta, không nói gì.
“Có phải anh thích Janey không?” Hạ Lăng An thấp giọng, mang theo thanh âm nghẹn ngào.
Cố Đình Xuyên không ngờ Hạ Lăng An sẽ hỏi một câu như vậy, mà lại là câu thích Janey không? Cố Đình Xuyên cũng đang tự hỏi trong lòng.
“Không.
” Cho dù có thích Janey hay không thích, thì Cố Đình Xuyên đều sẽ phủ nhận, không biết vì lý do gì, Cố Đình Xuyên đều theo bản năng muốn phủ nhận.
“Đình Xuyên, đã năm năm rồi, chúng ta bắt đầu lại, có được không?” Hạ Lăng An nói xong rồi chủ động ôm lấy Cố Đình Xuyên.
“Lăng An.
” Cố Đình Xuyên không đẩy Hạ Lăng An ra: “Hãy để những chuyện trong quá khứ trôi qua đi.
”
Hạ Linh An rất ngạc nhiên vì Cố Đình Xuyên không đẩy cô ta ra, cô tâ ậm ừ, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của Cố Đình Xuyên: “Đình Xuyên, em thực sự rất yêu anh, thực sự, chỉ cần có thể ở bên anh, việc gì em cũng có thể làm.
”
Cố Đình Xuyên kéo Hạ Lăng An ra: “Muộn rồi, để tôi đưa cô về.
” Ánh mắt mê ly của Hạ Lăng An nhìn Cố Đình Xuyên, cô ta biết lúc này vẫn đang có một người khác đang nhìn bọn họ, Hạ Lăng An đột nhiên nhón chân lên, hôn lên Cố Đình Xuyên.
Sau đó Hạ Thanh Trì mới biết thế nào là tuyệt vọng thực sự.
Cố Đình Xuyên nhất thời không chuẩn bị, anh không ngờ Hạ Lăng An lại làm hành động như vậy, anh vốn định đẩy ra, nhưng một mùi quen thuộc ấp đến, tâm trí Cố Đình Xuyên hơi nhớ lại đêm hôm đó.
Trong phút chốc, Cố Đình Xuyên có một xung động không thể giải thích được, anh nhìn sắc mặt của Hạ Lăng An, rồi từ từ thay đổi.
Đột nhiên, Cố Đình Xuyên kéo Hạ Lăng An ra, quay người rời đi.
“Được rồi, buổi biểu diễn kết thúc rồi, người khác cũng vui vẻ đi mất rồi, chúng ta cũng bắt đầu thôi.
” Người đàn ông đầu đinh cảm nhận được nỗi buồn của Hạ Thanh Trì, anh ta kịp thời bổ sung một đao.
!
Toàn thân Hạ Thanh Trì như bị rút hết sức lực, không biết Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An sẽ làm gì sau đó.
Người đàn ông đầu đinh lật người Hạ Thanh Trì lại, Hạ Thanh Trì không có bất kỳ phản ứng gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời tối đen như mực, người đàn ông đầu đinh sờ lên vòng eo của Hạ Thanh Trì, đồng thời vươn tay cởi quần của mình.
Hạ Thanh Trì không hề kháng cự, suy nghĩ của cô hoàn toàn không ở đây, cô liều mạng buộc mình phải tìm cách ngăn chặn tất cả chuyện này lại, nhưng đầu óc cô lại không kiểm soát được mà hiện lên hình ảnh của Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An đang triền miên với nhau.
Đột nhiên, Hạ Thanh Trì cảm thấy trên người nhẹ bẫng, nhìn lại, không biết từ khi nào, người đàn ông đầu đinh đã bị đá văng ra xa, vừa nhe răng mở to mắt vừa che bụng kêu đau.
Hạ Thanh Trì nhìn theo ánh mắt của đám đàn ông, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chẳng lẽ là Cố Đình Xuyên?
Chỉ nhìn thấy người đàn ông dễ dàng đánh bại một đám người của người đàn ông đầu đinh, đánh đến nỗi hoảng sợ bỏ chạy, sau đó người kia cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Hạ Thanh Trì.
“Cô không sao chứ?”
Sau đó Hạ Thanh Trì mới thấy rõ, người đàn ông đó không phải là Cố Đình Xuyên, mà là Cố Đình Thuấn.
Mình thật ngốc mà, làm sao Cố Đình Xuyên có thể từ bỏ người đẹp trong lòng, mà chạy đến cứu cô được cơ chứ.
“Tôi không sao.
” Ngay khi Hạ Thanh Trì vừa mở miện, mới nhận ra giọng nói của mình khàn khàn, Hạ Thanh Trì vừa đau vừa kêu ba chữ đã toát mồ hôi lạnh.
“Đừng nói nữa, chúng ta hãy ra khỏi đây trước đã.
” Cố Đình Thuấn khoác áo khoác của mình bọc lấy Hạ Thanh Trì, anh ta ôm ngang Hạ Thanh Trì lên, rồi sải bước đi ra ngoài.
Hạ Thanh Trì yếu ớt dựa vào vai Cố Đình Thuấn, cảm nhận được Cố Đình Thuấn cẩn thận từng li từng tí một, Hạ Thanh Trì rất cảm động, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Xe của Cố Đình Thuấn đỗ cách đó không xa, anh ta đặt Hạ Thanh Trì lên ghế lái phụ, đóng cửa lại, sau đó đi ra phía sau thùng xe lấy thứ gì đó rồi mới mở cửa ngồi vào ghế lái.
Ngay khi Cố Đình Thuấn vừa lên xe, đưa nước trong tay cho Hạ Thanh Trì: “Uống một chút đi, cổ họng sẽ thấy dễ chịu hơn chút đấy.
”
Hạ Thanh Trì nhận lấy nước, vặn nắp chai, mới phát hiện Cố Đình Thuấn đã giúp cô mở ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, nhấp một ngụm, quả nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều: “Cảm ơn.
”
Cố Đình Thuấn mở tấm chăn ra đắp lên người Hạ Thanh Trì.
Sau đó Hạ Thanh Trì mới biết hóa ra vừa rồi Cố Đình Thuấn đi lấy chăn: “Cảm ơn anh” cô vừa mới mở miệng, nước mắt đã không kiềm chế được rơi xuống.
Cố Đình Thuấn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má Hạ Thanh Trì: “Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.
”
Hạ Thanh Trì lắc đầu: “Không cần đâu, đều là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì.
”
“Được rồi.
” Cố Đình Thuấn không tiếp tục nữa: “Vậy để tôi đưa cô về.
”
Hạ Thanh Trì nhìn vết thương khắp người minh, không thể cứ như thế này mà về nhà, sẽ khiến Hạ Bảo Bối lo lắng mất: “Anh cứ tùy ý đưa tôi đến một khách sạn nào đó đi.
”
“Đi về nhà tôi đi.
” Cố Đình Thuấn nói, giọng điệu kiên quyết, không cho Hạ Thanh Trì bất kỳ cơ hội từ chối nào.
.
Bình luận truyện