Chương 68: Chương 68
Mặc dù Hạ Thanh Trì cũng hoài nghi là Hạ Lăng An, nhưng không chắc chắn giống như Lộ Tiểu Kỳ: “Quả thật khả năng cao là Hạ Lăng An, nhưng cũng không thể chắc chắn như vậy chứ.”
Lộ Tiểu Kỳ lại hết sức đinh ninh: “Thanh Trì, tớ với cậu cược nhé, tuyệt đối là Hạ Lăng An sắp xếp hết thảy, tuyệt đối không thể sai được.”
Hạ Thanh Trì không nói nhiều: “Hiện tại tớ không muốn bận tâm cái này, gần đây tớ không thể về nhà, sợ dọa đến Hạ Bảo Bối, cậu chăm sóc con bé hộ tớ nhé.”
“Không thành vấn đề, nhưng mà tối hôm qua…” Một hồi chuông điện thoại bỗng cắt đứt lời nói của Lộ Tiểu Kỳ.
Hạ Thanh Trì cầm điện thoại lên, từ màn hình nứt vỡ, có thể láng máng trông thấy người gọi điện thoại tới là chị Diêu.
Hạ Thanh Trì nhìn đồng hồ, cô ngủ giấc này say đến nỗi quên cả thời gian, bây giờ đã qua giờ vào làm nửa tiếng, chắc là chị Diệu gọi điện thoại tới hỏi thăm cô tại sao lại không đi làm.
“A lô, chị Diêu.” Hạ Thanh Trì nhận điện thoại rồi hỏi thăm trước.
“Janey, giọng của em sao vậy?” Giọng nói lo lắng của chị Diêu truyền đến từ đầu dây bên kia.
Lúc nãy Hạ Thanh Trì mới ý thức được giọng của mình vẫn hơi khàn, chưa khôi phục lại như cũ: “Không có gì đâu chị Diêu.
Tối hôm qua em bị nhiễm lạnh, chắc là cảm cúm rồi.”
“Ồ, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi, chị đã bảo với bên bộ phận nhân sự, nói là em đã xin nghỉ với chị rồi.” Giọng của chị Diêu rõ ràng không còn căng thẳng như trước nữa.
“Vâng, cảm ơn chị Diêu, quả thật là em phải xin nghỉ mấy ngày, em muốn nghỉ ngơi cho khỏe hẳn.
Từ lúc về nước đã bắt đầu bận rộn, em cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi.”
Hạ Thanh Trì nghĩ vết thương trên người mình kiểu gì cũng phải mất một thời gian mới khỏi hẳn được, trong khoảng thời gian này cũng không thể đến công ty làm việc, chi bằng mượn cơ hồi này xin nghỉ với chị Diêu luôn.
“Ừ, em nghỉ ngơi đi, bên phía công ty không cần lo lắng, chị sẽ xử lý gọn gàng giúp em.
Khi nào em thấy khỏe hẳn rồi thì trực tiếp quay trở lại làm việc là được.” Chị Diêu hào phóng trả lời.
Hạ Thanh Trì nói cảm ơn xong mới cúp máy, tạm thời không cần lo vấn đề của công ty nữa, Hạ Thanh Trì cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống.
“Chị Diêu này ở công ty các cậu quan tâm cậu thật đấy.” Lộ Tiểu Kỳ nói.
Hạ Thanh Trì ừ một tiếng: “Ừ, chị Diêu là người rất hào phóng, hơn nữa năng lực cũng rất mạnh.”
Lộ Tiểu Kỳ mỉm cười, ở Cố Thị có một cấp trên như thế, cô tạm thời không cần lo lắng cho sự an nguy của Hạ Thanh Trì ở Cố Thị.
“Đúng rồi, cậu vừa nói là tối hôm qua thế nào cơ?” Hạ Thanh Trì hỏi tiếp.
Lộ Tiểu Kỳ ồ một tiếng, tiếp tục chủ đề vừa bị cắt đứt: “Nửa đêm tối hôm qua, mãi không thấy cậu về, Hạ Bảo Bối bắt đầu sốt ruột, nằng nặc đòi đi tìm cậu, tớ bèn lừa con bé là cậu đi công tác rồi, có thời gian thì cậu gọi điện cho con bé đi.”
Đi công tác? Trong lòng Hạ Thanh Trì nghĩ, Lộ Tiểu Kỳ không hổ là bạn thân của cô, ngay cả lấy cớ cũng giống hệt nhau.
“Tớ phải dỗ mãi Hạ Bảo Bối mới chịu đi ngủ, nhưng mà sáng nay ngủ dậy vẫn rất ủ rũ, không vui một chút nào.
Cậu không về cũng được, nhưng buổi tối nhớ gọi điện thoại cho Hạ Bảo Bối, con bé rất nhớ cậu.” Lộ Tiểu Kỳ nói.
Hạ Thanh Trì nghe đến mức rớm nước mắt, nghĩ đến dáng vẻ buồn bã của Hạ Bảo Bối, Hạ Thanh Trì cảm thấy trái tim mình như bị dao cắt.
Nhưng so với buồn bã, Hạ Thanh Trì càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hạ Bảo Bối, cho nên chỉ có thể làm thế này.
“Ừ, tối nay tớ sẽ gọi cho con bé, bảo với con bé là tớ đi công tác, mấy ngày nữa mới về được.” Hạ Thanh Trì nói rồi cầm tay Lộ Tiểu Kỳ, “Khoảng thời gian này đành nhờ cậu chăm sóc Hạ Bảo Bối nhé.”
Lộ Tiểu Kỳ hất tay Hạ Thanh Trì: “Thôi đi, cảm ơn cái gì, tớ là mẹ nuôi của Hạ Bảo Bối, tớ không chăm sóc con bé thì ai chăm sóc con bé.”
Nói đoạn, Lộ Tiểu Kỳ đỡ Hạ Thanh Trì dậy, tiện tay cầm thuốc trên bàn lên: “Cậu cởi quần áo ra, tớ bôi thuốc cho cậu, xem vết thương của cậu thế nào.”
Hạ Thanh Trì phối hợp với Lộ Tiểu Kỳ để cô bôi thuốc lên vết thương một lần nữa: “Bây giờ cậu phải tìm một chỗ để dưỡng bệnh cẩn thận, hay là cậu đến chỗ tớ đi.” Lộ Tiểu Kỳ vừa bôi thuốc vừa nói.
Hạ Thanh Trì lập tức bác bỏ ý kiến của Lộ Tiểu Kỳ: “Không được, chỗ cậu toàn chó săn ảnh, tớ không thèm qua chỗ cậu ở đâu.
Tớ vốn không muốn để người khác biết chuyện này, nếu đến nhà cậu ở, cả thế giới sẽ biết hết cho xem.”
Lộ Tiểu Kỳ lườm cô trắng mắt: “Nói linh tinh, nào có khoa trương như vậy? Cậu không đến chỗ tớ thì định đi đâu dưỡng bệnh?”
Hạ Thanh Trì không cảm thấy đây là vấn đề lớn, cô thờ ơ trả lời: “Thuê lấy cái phòng là được.”
“Được cái gì mà được? Nếu Hạ Lăng An không chịu từ bỏ ý đồ, tiếp tục gây phiền phức cho cậu, cậu ở một mình quá nguy hiểm.” Lộ Tiểu Kỳ nhắc nhở Hạ Thanh Trì.
Vậy thì nơi nào mới an toàn đây? Hạ Thanh Trì đăm chiêu: “Nhưng tớ đi đâu Hạ Lăng An cũng có thể tìm được tớ mà.”
Lộ Tiểu Kỳ cắn ngón tay suy nghĩ hồi lâu: “Nếu cậu có thể ở lại đây thì tốt rồi, Cố Đình Thuấn là em trai Cố Đình Xuyên, chắc hẳn Hạ Lăng An không dám lỗ mãng đâu.”
Hạ Thanh Trì không hề nghĩ ngợi đã lắc đầu: “Không được, tối hôm qua đã làm phiền người ta nhiều lắm rồi, không thể tiếp tục ở chỗ này nữa, tìm chỗ khác đi.”
Lộ Tiểu Kỳ hiểu suy nghĩ của Hạ Thanh Trì, cũng không nói thêm nữa: “Kiểu gì cũng tìm được một chỗ thôi.
Nếu thật sự không được, tớ thuê cho cậu mấy vệ sĩ chuyên bảo vệ cậu.
Nhưng mà chân của cậu phải đến bệnh viện khám đi, để thế này không được, đến bệnh viện chụp hình xem thế nào.”
Hạ Thanh Trì nhìn cổ chân của mình đã sưng đến nỗi không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa, động nhẹ một cái là đau nhói: “Ừ, đi viện đi.”
Lộ Tiểu Kỳ lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn ra, giúp đỡ Hạ Thanh Trì thay quần áo, sau đó tìm mũ và kính râm, võ trang đầy đủ cho Hạ Thanh Trì.
Hạ Thanh Trì có phần bất đắc dĩ, hỏi: “Tiểu Kỳ, có cần phải biến thành thế này không?”
Lộ Tiểu Kỳ ừ một tiếng: “Đương nhiên, bây giờ cậu là học trò duy nhất của ông cụ Bùi Dũng, cậu cũng rất nổi, nếu như bị chụp được, e là sẽ không tốt.”
Lộ Tiểu Kỳ dù sao cũng là người lăn lộn trong giới giải trí, ở phương diện này thì suy nghĩ nhạy cảm hơn người khác một phần, Hạ Thanh Trì cũng gật gù tán thành.
Sau khi ăn mặc xong, Hạ Thanh Trì ngồi vào xe lăn, Lộ Tiểu Kỳ đẩy cô ra khỏi phòng ngủ.
“Sao vậy? Hai người phải ra ngoài à?” Vừa ra khỏi cửa đã thấy Cố Đình Thuấn đứng ở trước bàn ăn, trên bàn ăn bày phần bữa sáng của ba người.
“Đúng vậy, tôi đưa Janey đi bệnh viện khám chân, chụp hình xem thế nào, không sao thì yên tâm.” Lộ Tiểu Kỳ đáp.
Cố Đình Thuấn đặt bát đũa xuống: “Đi viện cũng không vội ngay lúc này, tôi đã chuẩn bị đồ săn sáng xong rồi, hai người ăn xong hãy đi.
Janey mới bị thương, không thể đói bụng.”
Trên thế giới này sao lại có người đàn ông lịch thiệp như vậy chứ, Lộ Tiểu Kỳ nhìn Hạ Thanh Trì, lời thì thầm trong lòng đã rõ như ban ngày.
Hạ Thanh Trì liếc Lộ Tiểu Kỳ một cái, dường như đang trả lời cô, lau nước miếng trên mép cậu đi, đừng để rơi vào cơm canh.
“Mời hai cô ngồi.” Cố Đình Thuấn làm động tác xin mời, hoan nghênh Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ ngồi vào bàn.
Cố Đình Thuấn kéo ghế ra giúp Lộ Tiểu Kỳ trước, chờ Lộ Tiểu Kỳ ngồi xuống, Cố Đình Thuấn lại đẩy xe lăn của Hạ Thanh Trì đến trước bàn ăn, còn cẩn thận khóa bánh xe lại.
Hành động cẩn thận chu đáo này giành được rất nhiều thiện cảm của Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ.
Bình luận truyện