Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 74: Trần Du Lan Trở Về





Đỗ Hiểu Linh bỏ đi, để lại một mình Tô Tố Như trong căn phòng tối om không biết đến ngày mai.

Cô không nói một lời, trực tiếp đi ra khỏi cổng nhà họ Lục.
“Đỗ Hiểu Linh, để anh đưa em đi!” Tiếng Lục Thiếu Quân chạy đuổi theo cô.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh đã sớm bước ra, lên một chiếc taxi và nhanh chóng rời khỏi đó.
“Lục Thiếu Quân! Lục Thiếu Quân!”
Từ trong nhà Đỗ Tuyết Kỳ băng qua thảm cỏ đuổi theo Lục Thiếu Quân.

Từ lúc anh trở về hôm nay cô ta mới nhìn thấy chồng mình.

Nhưng Đỗ Tuyết Kỳ đuổi theo cũng không kịp, Lục Thiếu Quân cũng đã leo lên xe, bám theo Đỗ Hiểu Linh nhanh như một cơn gió.
“Cô Tuyết Kỳ, bà chủ trong nhà không chịu ăn gì.

Tôi phải làm sao bây giờ?”
Lúc này Lý Khắc Tư vội vã chạy ra.

Trên tay vẫn cầm theo khay đồ ăn.

Đỗ Tuyết Kỳ liếc mắt một cái, cay độc nói:
“Bà không có biện pháp thì tôi làm sao có biện pháp?” Nói rồi cô ta tức tối bước ra khỏi nhà họ Lục, bắt xe trở về nhà họ Đỗ.
Đón Đỗ Tuyết Kỳ là quản gia Hà.
“Cô chủ, bà chủ đang chờ cô trong phòng riêng.”
Đỗ Tuyết Kỳ hừ lạnh một cái, khẩn trương bước lên lầu.

Ngang qua căn phòng của Đỗ Kính Nghiệp cũng không dừng lại.

Chỉ là khi cô ta vừa bước qua, vừa vặn Kiều Thi Nhã cũng đã phát giác.

Cô âm thầm quay lại phòng Đỗ Kính Nghiệp, cẩn trọng truyền tin đi.
“Đỗ Tuyết Kỳ đã trở về.”
Lúc này, Vạn Như Ngọc có chút sốt ruột, sợ con gái mất bình tĩnh mà làm hỏng việc.


Vừa thấy con gái, bà ta vội vã đóng cửa lại.
“Mẹ, Lục Thiếu Quân đã về, nhưng anh ta lại lật án công bố Đỗ Hiểu Linh mới là mẹ ruột Tiểu Thành, con phải làm sao đây?”
Đỗ Tuyết Kỳ gần như nức nở ôm lấy mẹ mình.

Vạn Như Ngọc liếc xéo một cái, dò đoán một lần rồi hỏi con gái:
“Bình tĩnh đã, nghe mẹ hỏi đây, ngoài chuyện đó ra thì Lục Thiếu Quân có hỏi gì đến con không?”
Đỗ Tuyết Kỳ ngây ra một lúc cuối cùng mới nói:
“Không ạ.

Anh ấy bận xử lý chuyện Đường Thanh Minh, Đỗ Hiểu Linh lại thêm chuyện Tiểu Thành nên chẳng ngó ngàng gì tới con cả.”
“Tốt!” Ngay lập tức Vạn Như Ngọc đáp lại.

Đỗ Tuyết Kỳ có chút không hiểu, nhăn mặt định nói gì đó thì Vạn Như Ngọc đã tiếp lời:
“Lúc này con chỉ cần giữ bình tĩnh thôi.

Con nghĩ xem, bây giờ con vẫn là vợ hợp pháp trên giấy tờ của Lục Thiếu Quân, muốn ly hôn cũng không đơn giản.

Quan trọng là thằng oắt con kia.

Nếu nó còn sống thì vô cùng bất lợi.

Chỉ cần nó chết đi Lục Thiếu Quân và con câm kia không có một lý do gì để tiến đến với nhau cả.

Ông cụ Lục cũng sẽ không vì một con câm tay trắng mà để Lục Thiếu Quân ly hôn với con đâu.”
Đỗ Tuyết Kỳ nghe mẹ phân tích trong lòng cũng vơi đi một chút lo sợ.

Cô ta suy xét:
“Thật không mẹ? Sao con cứ thấy lo lắng trong lòng ấy? Con sợ Lục Thiếu Quân sẽ phát giác ra con đứng sau, lại sợ anh ấy bỏ con để cưới con câm kia.” Đỗ Tuyết Kỳ nói, thanh âm có chút khổ sở.
“Không phải lo.

Nếu Lục Thiếu Quân nghi ngờ con thì mấy hôm nay con có sống an lành được không? Con nhìn Đường Thanh Minh đó, bị xử lý gọn ghẽ không kịp trở tay như vậy.

Cũng may cho con là Đường Thanh Minh kia sớm nhận mình hạ độc Tiểu Thành, bây giờ bà ta điên rồi, Phương Liên Hoa thì bị Trịnh Nguyên Hưng bịt miệng, sẽ không ai truy ra được con là người thay Đường Thanh Minh bỏ độc.

Con cứ yên tâm đi.”
Vạn Như Ngọc cười khểnh, từng việc bà ta sắp xếp lại tường tận, cảm thấy mọi thứ vẫn có thể nắm chắc trong lòng bàn tay, lòng cũng bớt đi không ít lo nghĩ mấy ngày nay.
“Đúng vậy.

Mẹ nói rất đúng.

Vậy bước tiếp theo con nên làm gì?” Đỗ Tuyết Kỳ có vẻ thông suốt sau một hồi phán đoán, suy tư.
Vạn Như Ngọc không để con gái chờ lâu, trực tiếp nói:
“Con nghe mẹ đây, bây giờ trở về con phải đóng vai nạn nhân, nhận lỗi không chăm sóc Tiểu Thành cho tốt để Đường Thanh Minh thừa dịp ra tay hãm hại, đổ hết mọi tội hạ độc lên người Lưu Thịnh Nam.

Con hiểu không? Chỉ có Lưu Thịnh Nam mới có cớ ra vào nhà họ Lục, đổ cho hắn là hợp lý nhất.  Một khi con đã làm phải rất kín kẽ hiểu chưa? Nếu không kín kẽ kế sách sẽ phản chủ đó.” Vạn Như Ngọc vừa nói vừa đưa tay đặt lên vai con gái mình, thận trọng nhắc nhở từng chút.
Đỗ Tuyết Kỳ nghe mẹ nói càng thêm vững lòng.

Cô ta nở một nụ cười đầy ẩn ý tiếp tục dặn dò mẹ mình:
“Vâng.

Con biết rồi mẹ ạ.

Mẹ nói thế con yên tâm rồi.

Nhưng mà có chuyện này con nghĩ nên dặn mẹ.

Tình thế bây giờ thay đổi rồi, phiên tòa xét xử Đỗ Hiểu Linh sắp diễn ra trong âm thầm.

Mẹ giúp con lưu ý Trịnh Nguyên Hưng một chút, bảo anh ta đừng khiến vụ này căng thẳng.

Lục Thiếu Quân đã về, căng thẳng sẽ bất lợi.”
Vạn Như Ngọc thở dài một tiếng rồi gật đầu:

“Hừ.

Đành vậy chứ biết sao! Xem như con câm đó tốt số, lần này không hủy hoại nó hoàn toàn được thì chờ lần sau.

Chúng ta cứ từ từ chơi, không vội.”

Đỗ Hiểu Linh lên chùa Đại Quang theo lời chỉ của Tô Tố Như.

Nhờ vào vị đại sư chỉ điểm, cuối cùng Đỗ Hiểu Linh cũng tìm được người chế thuốc là lão quét rác trong chùa.

Cô vui mừng mang thuốc trở về, vừa vặn cứu Tiểu Thành qua cơn nguy hiểm.
Trong suốt hành trình đó, Lục Thiếu Quân chỉ dám âm thầm ở phía sau cô, một chút cũng không dám lại gần.
Tiểu Thành uống thuốc kết hợp lọc máu xem ra đã ổn hơn một chút.
Nhưng ông nội Lục lại không khả quan như vậy.
“Ngụy Tử Việt, tình hình ông nội tôi sao rồi?”
“Lục tổng, Lục lão gia không ổn một chút nào ạ.

Cả ngày thần trí mơ hồ, trên miệng lúc nào cũng là câu nói Lục Tư Phàm là cháu trai bảo bối, giỏi giang, sẽ để lại gia sản cho Lục Tư Phàm.

Thật sự không khác cái máy lặp là bao ạ.”
Lục Thiếu Quân nghe Ngụy Tử Việt nói, lại nhìn ông nội thì vô cùng đau lòng.

Xem ra Đường Thanh Minh đã sử dụng thôi miên sâu, nhưng làm chưa ổn thỏa khiến thần trí ông nội Lục mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn mất đi sự minh mẫn, không khác gì một kẻ khờ.
“Xem ra bây giờ phải dùng độc trị độc.

Cậu giúp tôi gọi cho chú Trần.”
“Ý của Lục tổng là muốn nhờ cô Trần Du Lan trở về?” Ngụy Tử Việt cất tiếng hỏi.

Trong lòng có chút không đồng tình cho lắm.
Lục Thiếu Quân nhanh chóng gật đầu, anh cất tiếng khẳng định:
“Đúng thế! Lúc này ngoài cô ấy ra thì sợ rằng trong nước không có bác sĩ tâm lý nào có thể dùng được nữa.”
“Vẫn còn bác sĩ Lăng thưa Lục tổng, trình độ của ngài ấy còn vượt xa Trần tiểu thư.” Ngụy Tử Việt khẩn trương đáp.
Lục Thiếu Quân nhíu mày một cái, sau đó thì liếc xéo về phía Ngụy Tử Việt, ánh mắt và biểu cảm khuôn mặt vô cùng không vui.
“Có chết tôi cũng không đi nhờ hắn ta.”
Lục Thiếu Quân tức tối nói.

Ngay sau đó cái kỉnh cả với Ngụy Tử Việt:
“Cậu khỏi cần liên lạc, tôi sẽ trực tiếp gọi cho Du Lan.

Cậu mau ra ngoài đi!”
Ngụy Tử Việt âm thầm tự cảm tạ trời phật vì máu điên của chủ nhân hôm nay chỉ phát tác ở mức độ nhẹ.

Anh ta nhanh chóng biến khỏi tầm mắt Lục Thiếu Quân như sợ trong thời gian ngắn sẽ có biến đổi lớn.

Hai ngày sau, bệnh viện đa khoa Giang Thành.
Tiểu Thành nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xanh xao tiều tụy.

Trên thanh ngang đầu giường bệnh vẫn treo hai bịch máu, một bịch hút ra một bịch truyền vào.

Những ngày này cậu bé đã trải qua cửa tử đến mấy lần.
Đỗ Hiểu Linh gục đầu vào cạnh giường.

Từ hôm ra khỏi tù cô chưa hề ngủ, luôn ở đây túc trực cạnh con trai.
“Đỗ Hiểu Linh, em nằm nghỉ một lát đi.

Nếu cứ tiếp tục như thế này cơ thể em sẽ không chịu nổi đâu.”
Lục Thiếu Quân xách tới một cặp lồng canh bổ được hầm sẵn ở nhà đặt lên chiếc bàn nhỏ góc phòng bệnh, cẩn trọng lấy ra một chén đặt ở đó.

Xong xuôi anh tiến lại phía Đỗ Hiểu Linh định đưa tay ra dìu cô.

Nhưng ngay lập tức bàn tay anh đưa ra lại bị bàn tay khác kéo lại.
“Lục Thiếu Quân, tránh xa cô ấy ra một chút.


Anh về đi.

Lúc này thấy anh tâm trạng cô ấy mới thực sự tệ đi.” Lăng Tuấn Dương có chút cáu kỉnh nói.
Nếu như là trước đây có lẽ Lục Thiếu Quân đã sớm nổi giận và đấu khẩu với Lăng Tuấn Dương.

Nhưng lúc này anh chỉ bận tâm duy nhất đến thái độ của Đỗ Hiểu Linh nên đưa mắt sang nhìn biểu hiện cô một chút.
Chỉ là sự lạnh nhạt.
Cả khuôn mặt của cô đều không thể hiện một chút biểu cảm nào với anh.
Lục Thiếu Quân liền lùi lại một chút.

Trong lòng vô cùng mất mát.

Anh ở đây không khác gì một người vô hình.
“Tuấn Dương! Bảo anh ta ra ngoài đi.”
Đỗ Hiểu Linh cất tiếng nói.

Không gian trong phòng chỉ có ba người nhưng Đỗ Hiểu Linh chẳng thèm nói trực tiếp với anh.
Lục Thiếu Quân lưỡng lự một lát, nhưng rồi nhìn biểu cảm vô hồn của cô anh lại không dám trái ý, lầm lũi cam chịu bước ra khỏi căn phòng.

Chưa bao giờ Lục Thiếu Quân lại cảm thấy bản thân không chút giá trị nào như thế.
“Cậu khuyên cô ấy ăn chút gì giúp tôi.” Lục Thiếu Quân khẽ nói với Lăng Tuấn Dương.

Trong lòng thực sự không yên tâm về sức khỏe của Đỗ Hiểu Linh.
Lục Thiếu Quân đã ra ngoài rồi, Đỗ Hiểu Linh liền cất tiếng nói:
“Phía Đỗ Tuyết Kỳ anh vẫn cho người để ý chứ?”
“Em yên tâm, nhất cử nhất động của cô ta đều được giám sát chặt chẽ.

Phía ba em cũng rất ổn.”
Lăng Tuấn Dương cất tiếng khẽ nói.

Anh nhìn vào khuôn mặt trống rỗng của Đỗ Hiểu Linh, đột nhiên trong lòng có cảm giác cô đã là một người khác.
“Cảm ơn anh.

Vất vả cho anh rồi.”
“Cốc cốc!” Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Lăng Tuấn Dương vừa xoay người nhìn lại thì y tá đã đưa một cô gái đến:
“Thưa cô Đỗ, có người quen đến thăm bệnh ạ!”
Đỗ Hiểu Linh ngẩng đầu lên, Lăng Tuấn Dương cũng còn đang bất ngờ.

Cô gái đến thăm bệnh không ai khác là Trần Du Lan.
Trần Du Lan thấy Lăng Tuấn Dương ở phòng bệnh sửng sốt đến không nói lên lời.
“Cô là ai?” Đỗ Hiểu Linh cất tiếng trước.

Trong lòng có một chút dò đoán.

Cô gái trước mặt này có rất nhiều nét giống cô nhưng cô lại chưa từng gặp.
“À.

Thật mạo muội, tôi là Trần Du Lan!” Trần Du Lan mất một lúc mới hoàn hồn lại để trả lời Đỗ Hiểu Linh, từ đầu đến cuối ánh mắt không rời Lăng Tuấn Dương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện