Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày

Chương 46: Boss Ốm Nghén Đấy Sao?



Thời gian trôi nhanh như tên bắn trong sự đau xót của ba Tần và anh trai Tần khi dán câu đối.

Khoảng 4-5 giờ chiều, mọi người trong gia tộc bắt đầu ùa về nhà chính của Tần gia. Thật ra thì Tần gia không có nhà của gia chủ như những gia tộc khác, mà chỉ có mỗi căn nhà chính y như từ đường.

Ai trong Tần gia cũng có một cái sân riêng, nếu ai chịu làm gia chủ mỗi đời thì sân của đó sẽ biến thành nhà của gia chủ, nơi này cũng chính là nơi tổ chức bữa cơm gia đình và bữa cơm tất niên.

“Tô Tô!”

Tần Chấp đang ngọt ngào ôm Tô Uyển ngồi trên sofa, sẵn tiện tận hưởng cảm giác vui vẻ này thì nghe thấy một giọng nói trẻ con vang lên.

Mặt anh tối sầm, lại là đứa nhóc mập mạp kia nữa!

Tiểu Bảo được thím hai nhà họ Tần dắt qua ngưỡng cửa. Sau khi bé thấy mợ nhỏ trắng nõn mềm mại ngồi trên sofa, đôi mắt sáng ngời, buông tay bà nội của mình ra, chập chững chạy tới chỗ mợ.

“Khoan đã!”

Thím ba nhà họ Tần: “… Tiểu Bảo đừng nhào vào lòng mợ Tô nhé!”

Mẹ Tần bình tĩnh cầm ly trà lên, thổi cho nguội, không thèm nhìn cảnh này. Ha ha, đứa con trai bị bệnh xà tinh của bà vốn đã có lòng chiếm hữu cực mạnh, giờ đã có lý do chính đáng thì… Còn lâu Tiểu Bảo mới ôm được Uyển Uyển!

Tiểu Bảo thấy mình sắp ôm được mợ nhỏ xinh đẹp thì đã bị xách lên, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, bĩu môi, đôi chân đạp liên hồi giữa không trung: “Người xấu! Mau… Bỏ Tiểu Bảo xuống!”

Tần Chấp nheo mắt, dùng cái móc trên quần yếm của bé để quơ nhóc con qua lại. Ha ha, lại dám ra lệnh cho anh cơ đấy!

“Người xấu!” Tiểu Bảo bĩu môi, nhìn cậu nhỏ trông rất đáng sợ, rụt cổ. Bé bỗng đảo tròng mắt, duỗi cánh tay trắng như ngó sen về phía Tô Uyển: “Tô Tô, cứu Tiểu Bảo với!”

Tô Tô đẹp như vậy thì sẽ đánh bại được Đại ma vương thôi!???

Mặt Tần Chấp đã đen như đít nồi, xách thằng nhóc mập mạp đến trước mặt anh hai rồi nói: “Anh ôm nó đi!”

Mọi người nhìn “cuộc chiến” giữa Tần Chấp và Tiểu Bảo, ai nấy cũng cười lăn cười bò, đã lâu rồi họ mới thấy một Tần Chấp ấu trĩ như thế này.

Vì Tần gia luôn tuân theo chủ trương con gái là để cưng chiều, con trai là để đánh, nên họ không mấy để tâm đến việc Tiểu Bảo bị Tần Chấp xách tới xách lui.

“Ha ha, Tiểu Bảo giỏi lắm!” Mẹ Tần nhận lấy Tiểu Bảo từ tay của đứa con trai đầu lạnh lùng. Bà véo khuôn mặt bụ bẫm của bé rồi nói: “Nhưng bây giờ con không thể nhào vào lòng mợ nhỏ được. Bây giờ trong bụng mợ đang có em bé đáng yêu như Tiểu Bảo, nếu con ôm lấy mợ Tô Tô thì sẽ khiến em bé hoảng sợ đấy. Tiểu Bảo hiểu chưa?”

Tiểu Bảo gật đầu nửa hiểu nửa không, khuôn mặt bụ bẫm bỗng trở nên nghiêm trang, giống như vừa nghĩ đến điều gì đó, vỗ tay hỏi: “Sẽ…Đẹp đẹp… Giống Tô Tô ạ?”

“Đúng vậy!” Mẹ Tần buồn cười gật đầu: “Là một em gái xinh đẹp như mợ nhỏ của con vậy đó!”

Đôi mắt của Tiểu Bảo liền sáng rực, lộ ra hàm răng trắng nõn, thò mặt qua chỗ mợ: “Vậy thì Tiểu Bảo… Sẽ cưới em gái!”

Một đứa nhóc bé tí tẹo mà cũng đòi cưới vợ cơ đấy!

Đám người cười lăn cười bò, sự ưu nhã trước mặt người ngoài đã bay theo gió.

Mẹ Tần cười đáp: “Được được được, vậy sau này Tiểu Bảo nhớ phải đối xử thật tốt với vợ của con nhé.”

“Dạ!” Tiểu Bảo chớp đôi mắt to tròn của mình, nghiêm chỉnh gật đầu.

Tần Chấp mải mê ngắm bàn tay của Tô Uyển, sau đó si mê nhìn chằm chằm vào bảo bối, giống như không nghe được việc tình nhân kiếp trước của mình sắp bị một tên nhóc thối tha “bắt cóc” vậy…

Trên thực tế, anh chỉ hận sao mình không thể đóng gói đứa con này rồi đưa đi thôi. Bộ là con gái thì sẽ không quấn lấy bảo bối của anh sao? Ha ha, nó không phải là tình nhân kiếp trước của anh, mà là tình địch kiếp này thì đúng hơn.

Mọi người vui vẻ trò chuyện, chỉ một lát đã đến giờ cơm tối.

Vì đây là bữa cơm tất niên nên tất nhiên sẽ thịnh soạn hơn bình thường.

Tần Chấp dắt Tô Uyển đến chỗ bàn ăn, kéo ghế giúp cô, đặt khăn ăn lên đùi cô xong xuôi, rồi anh mới ngồi xuống cạnh cô.

Tô Uyển ngẩng đầu nở một nụ cười đáng yêu với chồng, hai lúm đồng tiền tràn đầy ngọt ngào.

Chị dâu ngồi bên cạnh thấy vậy liền lặng lẽ véo eo chồng mình.

“Ui da.” Anh họ đau đến mức chửi thề một câu, đôi đũa đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

Dượng hai đang chuẩn bị ngồi xuống với ba Tần nghe vậy liền quay đầu lại, khuôn mặt đanh lại, đánh đầu con trai một cái: “Sao nữa vậy hả! Ăn một bữa cơm mà cũng không xong là sao!”

“Không có chuyện gì đâu ạ…” Anh họ nhìn khuôn mặt tươi cười của vợ, rồi nghiến răng nhìn sang Tần Chấp, nhịn đau nắm lấy bàn tay đang véo eo mình, cắn răng nói từng chữ một.

“Em muốn ăn món này phải không?” Tần Chấp không thèm để ý đến ánh mắt hình viên đạn của anh họ, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Tô Uyển. Mỗi khi cô nhìn món nào lâu một chút thì anh sẽ gắp cho cô ngay,

“Vâng ạ!” Đôi mắt của Tô Uyển sáng rực: “Món này ăn ngon lắm!” Sau đó, cô gắp một nửa còn lại đến bên miệng chồng: “A Chấp nếm thử xem! Có phải rất ngon không?” Cô chớp mắt với vẻ chờ mong.

“Ừ.” Tần Chấp mỉm cười, khuôn mặt dịu xuống: “Ăn ngon lắm.” Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ thoả mãn đáng yêu của bảo bối khi chia sẻ món ngon với anh là anh phải ăn ngay. Huống chi món này còn có vị ngọt của bảo bối nữa.

“Bảo bối coi chừng bị nghẹn nhé.” Anh lau đi nước sốt còn vương lại trên khoé môi của cô, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô vợ đang ăn ngon lành. Sau đó, anh múc một chén canh, rồi đưa tới bên miệng cô: “Húp một chút canh nhé bảo bối?”

“Vâng~” Tô Uyển ngẩng đầu nở một nụ cười đầy thoả mãn, húp một chút canh: “A Chấp cũng ăn đi!” Cô chớp mắt, ngọt ngào đẩy chén canh đến trước mặt anh.

“Ừm.” Đôi mắt của anh bỗng dịu dàng như nước, khi thấy đồ ăn trong chén cô đã hết thì lại gắp thêm cho cô, xong rồi mới lẳng lặng xoay cái chén về phía cô vừa chạm môi, rồi thè lưỡi li.ếm chỗ đó, vẻ mặt hạnh phúc như thể đang nhấm nháp cao lương mỹ vị vậy.

Quay lại với vợ chồng anh họ nào.

Chị dâu nhìn người chồng đang đợi mình múc canh như thể đương nhiên.

Ha ha, anh ta đang nằm mơ đấy à?

“Của Tiểu Bảo ngoan đây!” Tay cô đổi hướng, đưa chén canh của anh họ đến trước mặt của Tiểu Bảo.

Anh họ đang chuẩn bị nhận lấy chén canh: *Hoang mang-ing*

Mợ nó chứ, Tần Chấp cậu chỉ được cái là giỏi hãm hại anh đây thôi!

Ba Tần cũng sờ tay mình: Không dám đâu, nó cũng giỏi hãm hại ba nó lắm đấy, đã thế còn có cơ chế nổ tung bất kỳ lúc nào nữa chứ!

Thế là, đôi vợ chồng kia cứ tình tứ vậy đấy. Hết anh đút em, rồi đến em đút anh, lâu lâu lại cười ngọt ngào, khiến cho bầu không khí của bữa ăn bỗng trở nên hường phấn.

Mọi chuyện cứ êm ấm như thế cho đến Tô Uyển ăn một miếng cá…

Oẹ!

Đôi mắt của Tô Uyển mở to hết cỡ, đột nhiên đẩy Tần Chấp bên cạnh ra, che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.

“Uyển Uyển!” Nụ cười dịu dàng của Tần Chấp khựng lại, anh đột nhiên đứng bật dậy, không quan tâm đến việc mình đã làm ngã lăn quay mấy cái ghế, vội vàng đuổi kịp vợ.

“Oẹ!”

Tô Uyển đỡ bồn rửa tay, khó chịu vuốt ngực.

“Sao vậy bảo bối? Bảo bối ngoan! Chút nữa sẽ bớt thôi… Ngoan… Không khó chịu nha…” Tần Chấp nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Uyển, gương mặt đầy nôn nóng. Tuy anh luôn miệng an ủi cô nhưng chính anh cũng không biết mình đang nói gì cả.

“Nước~” Cô yếu ớt đẩy nhẹ chồng.

“Bảo bối đợi anh chút nhé, anh đi lấy ngay đây!” Tần Chấp gật đầu thật mạnh, đôi môi mím thật chặt.

“Nước chanh đây!” Vừa khéo là mẹ Tần đang đi qua đây xem sao, đưa một ly nước chanh ấm cho con trai, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng: “Uyển Uyển không sao chứ?”

“Bảo bối súc miệng trước đã.” Tần Chấp nhận lấy cái ly, chưa kịp trả lời mẹ Tần thì đã dịu dàng dỗ dành bảo bối.

Vị chua của nước chanh đã khiến cảm giác buồn nôn biến mất. Tô Uyển ngẩng đầu, tay vuốt ngực, trong mắt ngập nước, sắc mặt trắng bệch dựa vào lòng chồng: “Nước chanh hả mẹ?”

“Ừ.” Mẹ Tần gật đầu, nhìn sắc mặt của Tô Uyển, lo lắng nói: “Nước chanh có thể xua tan cảm giác buồn nôn. Lúc mẹ mang thai…”

“Oẹ!”

Mẹ Tần còn chưa dứt lời thì đã ngạc nhiên khi thấy con trai buông con dâu ra, sau đó ói ra!

Ói ra thật rồi…

Ói ra thật…

Ói ra…

Ói…

Vẻ mặt của mẹ Tần bỗng trở nên hoang mang.

Bà nhìn con dâu đã khoẻ hơn đang vỗ lưng cho con trai…

Con trai à!!! Rốt cuộc thì ai trong các con đang mang thai đây?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện