Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày

Chương 50: Bao Lì Xì



Mới tờ mờ sáng, cửa phòng của Tô Uyển và Tần Chấp đã bị gõ ầm trời.

“Uyển Uyển, A Chấp, mau dậy ăn sủi cảo nào!”

Bốp!

Ông anh họ nghe thấy tiếng của thứ gì đó đập trúng cửa thì nhớ đến việc suýt nữa là mình không leo lên giường được, môi nở một nụ cười nham hiểm, động tác gõ cửa ngày càng dồn dập.

“Mau lên! Dậy đi nào!”

“Ưm…” Tô Uyển nhíu chặt mày khi bị âm thanh này quấy rầy, rúc vào lòng chồng như con đà điểu vùi đầu vào cát vậy.

“Ngoan~ Bảo bối ngoan… Ngủ tiếp đi.”

Tần Chấp bịt tai cô, dịu dàng dỗ dành đến tận khi chân mày của vợ giãn ra.

Anh nheo mắt, lắng nghe tiếng đập cửa vang dội, sự u ám giữa hai hàng lông mày chậm rãi xuất hiện rồi lan ra cả người anh.

“Em nghĩ mình nên nói chuyện với chị dâu.”

Nghe vậy, nụ cười của anh họ liền cứng đờ. Thằng nhóc Tần Chấp này không cố ý mà đã khiến anh ta suýt thì bị đuổi xuống giường, nếu nó cố tình thì…

“Em thắng rồi!”

Động tác của anh ta dừng lại, bực bội đập thêm phát nữa: “Mau lên! Dưới nhà có sủi cảo thật đấy!”

Sau đó, anh họ mới rời khỏi.

Sủi cảo ư?

Cuối cùng thì Tô Uyển vẫn bị tiếng đập cửa liên hồi đánh thức, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo.

“Chào buổi sáng, A Chấp~” Cô phụng phịu chu môi, mơ màng mở mắt, đặt tay lên lồ.ng ngực đang vô cùng khó chịu của mình. Sau đó, cô dụi đầu vào ngực anh, mơ màng trả lời.

“Chào buổi sáng, bảo bối.” Vẻ mặt u ám của Tần Chấp chậm rãi dịu xuống khi nhìn cô.

Anh nhíu mày khi thấy dáng vẻ muốn ói của vợ, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Lúc răng lưỡi của họ quấn lấy nhau, anh dịu dàng thổi bay sự khó chịu của cô.

Tần Chấp không hề để tâm đến việc liệu Tô Uyển có ói ra khi họ hôn nhau không.

Mỗi ngày mở mắt nhìn thấy bảo bối đã khiến cho tim anh nhũn ra, sự thoả mãn vô hạn cũng khiến khuôn mặt anh dịu xuống, thậm chí còn cảm tạ ông trời vì điều này. Anh yêu cô còn không kịp, sao có thể ghét bỏ cô được chứ?

Tần Chấp nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hỏi: “Uyển Uyển còn muốn ngủ nữa không?”

Tô Uyển ngáp, trong mắt bỗng xuất hiện nước mắt, tiếp tục vùi đầu vào ngực chồng: “Em không ngủ nữa đâu.” Cô nói tiếp: “Phải dậy thôi~ Tụi mình còn phải đi chúc tết mẹ nữa!”

“Ừm.” Tần Chấp thấy cô đã tỉnh, liền lấy một cái bao lì xì mình đã chuẩn bị ra từ đầu giường: “Năm mới vui vẻ nhé bảo bối!”

Bao lì xì kìa! Đôi mắt của Tô Uyển cong thành một vầng trăng khuyết, cô thích nhất là mở bao lì xì!

Khóe miệng của anh khẽ nhếch, dịu dàng nhìn cô vợ đang vội vã mở bao lì xì. Lúc anh cụp mắt, hàng lông mi đã vô tình che khuất sự đáng sợ chợt lóe lên.

Tất cả những gì của bảo bối đều thuộc về anh, thì sao anh có thể để cho những người khác để lại dấu ấn trong lòng cô được chứ.

Anh muốn là người đầu tiên lì xì cho cô!

Ôi chao, thì ra bên trong là tổng doanh thu của Tần Chấp trong năm 2026 cơ đấy.

Tô Uyển chớp mắt khi thấy chuỗi số không dài ngoằng, nụ cười trên môi càng sâu hơn. Cô cứ cảm thấy như mình vừa ăn mật ong vậy, không thì sao cả hơi thở cũng ngọt lịm thế này?

Cô hiểu ý của A Chấp.

Kể từ khi Tần Chấp nhận ra tình cảm của mình với Tô Uyển thì đã thêm tên của cô vào tất cả tài sản của mình. Ngày họ kết hôn, anh còn đưa hết tài sản cho cô, nhưng năm nào anh cũng có thêm doanh thu cả. Đây không chỉ là lì xì, mà còn là tấm lòng của anh.

Mỗi một năm trôi qua, A Chấp càng ngày càng xuất chúng, mà bao lì xì này là minh chứng cho việc dù anh có thay đổi thế nào, thì tình yêu anh dành cho Tô Uyển vẫn nguyên vẹn, mọi thứ của anh vẫn thuộc về cô.

Tần Chấp thấy bảo bối của mình cười tươi rói, thì cũng không kiềm được mà nở một nụ cười ngọt ngào.

Anh để mặt sát lại gần cô: “Anh có được phần thưởng gì không?”

“Chụt~ Chụt chụt~” Tô Uyển cười khúc khích, ôm mặt anh lên, rồi hôn lên mặt anh như gà con đang mổ thóc.

Để tiện cho vợ ôm ấp, Tần Chấp ngồi im, bộ dạng không muốn rời xa đôi môi mềm mại của cô, giả vờ ấm ức mở mắt: “Uyển Uyển không yêu anh nữa rồi.” Anh dụi mặt vào lòng bàn tay của cô: “Có phải em chê anh vì anh chưa đánh răng không?”

Tô Uyển chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “Không đâu! A Chấp tốt nhất!” Cô ngẫm nghĩ, sau đó chu môi tiến về phía chồng, thậm chí còn vụng về chủ động l.iếm môi anh như cách anh thường làm như để chứng minh lời mình là thật.

Tần Chấp nheo mắt, giữ chặt lấy bảo bối tự “nộp mạng”, khẽ mở đôi môi, lẳng lặng dẫn đường cho cô. Đôi mắt của anh ánh lên niềm vui khi cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại vụng về của cô.

…​

“Bảo bối tới đây nào~” Anh ngồi dậy, bế cô ngồi lên đùi mình, rồi lấy một bộ đồ đỏ bằng nhung: “Hôm nay em mặc bộ này được không?”

Tô Uyển gật đầu, hôn lên môi anh thay cho lời đồng ý.

“Bảo bối giơ tay trái lên nào…”

***​

“Chào buổi sáng, mẹ!”

Mọi người nghe tiếng của Tô Uyển, quay đầu lại thì thấy cô mặc đồ bằng nhung đỏ rực từ đầu đến chân, y hệt một chú gấu trúc mặc đồ đỏ đang được “con trai của Tần Thịnh” cẩn thận ôm xuống lầu.

“Con dậy rồi à!”

“Dạ~”

Mẹ Tần, thím hai và thím ba đồng loạt vẫy tay với cô.

Tay của anh họ đang tách hạt dưa chợt run lên, nở một nụ cười chột dạ.

Tần Chấp và Tô Uyển đồng loạt nói: “Chúc mẹ có một năm mới vui vẻ!”

“Nhìn Uyển Uyển đáng yêu chưa kìa!” Mẹ Tần cười tủm tỉm đến mức có nếp nhăn khi nhìn cặp vợ chồng son đang nắm tay nhau, hiếm khi không mạnh miệng, lấy hai bao lì xì: “Hai đứa cũng có một năm vui vẻ nhé! Lấy lì xì đi nào!”

Tần Chấp nhận tiền lì xì, véo nhẹ khuôn mặt vui vẻ của bảo bối, rồi đưa nó cho cô: “Của anh đều là của Uyển Uyển.”

Tô Uyển ôm bao lì xì vào lòng, dúi đầu trong lòng chồng, hai má lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào.

Mẹ Tần liếc thằng con dùng tiền lì xì của bà để dỗ vợ… Cái đứa mặt dày chắc chắn không phải là con bà!

Mọi người thấy thế thì mỉm cười, liền dứt khoát đưa lì xì của cả hai cho Tô Uyển: “Uyển Uyển gia chủ mau nhận tiền lì xì thay cho Tần Chấp nhà con đi nào!”



​Chíu chíu…

Tần Chấp lẳng lặng xoay người, rồi đứng trước người Tô Uyển, dùng tay bịt tai cô. Anh nhìn khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa của bảo bối, không nhịn được mà tựa vào trán cô, khoé môi cũng khẽ nhếch.

Mỗi lần cô cười, thế giới của anh như bừng sáng.

“Em có muốn ăn sủi cảo không?” Anh như chợt nhớ ra điều gì đó, xoa đầu cô, giọng nói khe khẽ vương chút đau lòng.

Đều tại tình địch nhỏ kia! Trong mắt anh bỗng xuất hiện sự điên cuồng.

Tô Uyển nuốt nước miếng, ngửa đầu nhìn anh: “Tự nhiên em thèm ăn sủi cảo đi kèm với nước chấm siêu chua quá.”

“Ừm.” Khóe môi anh khẽ nhếch, nở một nụ cười thật khẽ.

Trùng hợp thay, mẹ Tần đang bưng một mâm sủi cảo đến đây. Từ xa, họ đã ngửi được mùi dấm chua cực kỳ nồng: “Tụi con ăn trong phòng để Uyển Uyển đỡ bị khó chịu.”

“Dạ.” Anh gật đầu, nhận lấy cái mâm: “Sao nghe chua dữ vậy mẹ?”

Mẹ Tần còn chưa kịp trả lời thì Tô Uyển đã chớp mắt với vẻ khó hiểu: “Em đâu thấy chua đâu.” Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào sủi cảo như một chú chuột: “Cảm thấy ăn rất ngon…”

Mẹ Tần cười, rồi nhìn Tô Uyển: “Nếu chút nữa con thấy chưa đủ chua hay cay thì nhớ nói cho A Chấp, để nó bỏ thêm cho con nhé.”

“Vâng ạ.” Tô Uyển gật đầu.

…​

Tô Uyển ngoan ngoãn há miệng, ăn hết sủi cảo mà chồng đút cho mình. Vị chua dần lan tỏa ra khoang miệng, khiến cô thỏa mãn nheo mắt lại.

Ấy, hình như có vẻ còn hơi lạt thì phải?

Cô ngẫm nghĩ, sau đó gắp một cái sủi cảo rồi đút cho anh, hỏi với vẻ chờ mong: “Anh có thấy chua không A Chấp?”

Sủi cảo vừa vào miệng thì vị chua đã lan tỏa, khiến anh phải âm thầm nheo mắt. Mãi đến khi sự ngọt ngào trong lòng áp đảo vị chua, anh không thấy chua nữa thì mới xoa đầu cô: “Không chua.”

Anh sẽ không lừa cô, đồng thời cũng không khiến cô cảm thấy thất vọng.

Tô Uyển như được cổ vũ, đôi mắt sáng rực, cầm cái mâm lên, làm nũng: “Em cũng thấy vậy! A Chấp cho em chút dấm được không~”

Tần Chấp: “… Được thôi bảo bối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện