Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày
Chương 61: Cục Cưng
Lúc Tô Uyển tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen như mực.
Cô nheo mắt giây lát mới tỉnh táo, bỗng phát hiện một bàn tay đang che nắng cho mình.
Tô Uyển nhìn theo bàn tay: “A Chấp?”
“Sao A Chấp lại ra thế này?” Cô gắng gượng dùng một bàn tay để sờ mấy cọng râu lún phún trên cằm và đôi mắt thâm quầng của anh: “Anh mệt không?”
Đôi mắt của anh cay xè, nhắm mắt lại rồi úp mặt vào lòng bàn tay cô, giọng nói khàn khàn như giấy nhám: “Bảo bối ngủ lâu quá.”
Ngón tay cái của Tô Uyển vuốt nhẹ quầng thâm nơi mắt anh: “Em đã khiến A Chấp lo lắng rồi.” Sau đó, cô cười ngọt ngào, kéo tay anh rồi hôn lên.
Tần Chấp cười, lúc bấy giờ mới cảm thấy mình đã sống lại. U ám trong mắt dần rút đi, thay vào đó là sự cưng chiều vô hạn.
Anh đi đến cạnh cửa, lẳng lặng mở chốt ra rồi bước đến lấy bình giữ nhiệt ngay đầu giường. Lúc Tần Chấp mở bình ra, mùi hương của cháo khoai lang tím bỗng bay khắp phòng.
Tô Uyển chớp mắt, đôi môi nứt nẻ khẽ động đậy.
Anh cười khẽ, búng yêu trán vợ: “Uyển Uyển đói bụng rồi phải không?” Sau đó, múc một muỗng thổi cho nguội, rồi đút đến miệng cô: “Ngoan, hôm nay bảo bối chỉ ăn thức ăn lỏng được thôi, mai anh làm mấy món ngon cho em nhé?”
Tô Uyển chớp mắt, hai má lúm đồng tiền cũng xuất hiện, hàm răng trắng bóc cắn cái muỗng đút cho mình nên nói không rõ: “Ngon quá, em muốn ăn nữa…”
Tần Chấp mỉm cười: “Bảo bối ngoan, bỏ cái muỗng ra trước nào~”
Cô ngây thơ chớp mắt, miệng lại vô thức bỏ ra.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lại thổi cháo cho nguội, sau đó đút cho cô…
Sau khi ăn hết một chén cháo, Tần Chấp vặn nắp bình lại thì thấy Tô Uyển đang nhìn chằm chằm vào nó, trong mắt như đang muốn nói anh hãy cho em ăn thêm đi mà.
Tần Chấp hoảng hốt, vội vàng nhìn sang chỗ khác. Ánh mắt này của cô chẳng khác nào nguồn sáng luôn hấp dẫn con thiêu thân là anh đây, dù cô có yêu cầu gì thì anh cũng không nỡ từ chối.
Tô Uyển bĩu môi, nhìn bàn tay chậm rãi đóng nắp lại của chồng, ấm ức gọi: “A Chấp ơi~”
Cô còn muốn ăn nữa cơ.
Tần Chấp dịu dàng vuốt tóc cô: “Bảo bối ngoan nào.” Sau đó, anh lại tiếp tục dỗ dành vợ: “Ngày đầu mới tỉnh không được ăn nhiều, đợi khi nào em khoẻ lên thì muốn gì anh cũng chiều nhé?
“Vâng.” Đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết.
Sau đó, lòng cô đau như cắt khi nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của chồng, ngón tay cái vu.ốt ve quầng thâm nơi mắt anh. Cô biết chừng nào cô còn chưa tỉnh là chừng ấy A Chấp sẽ còn không chịu ngủ.
Cô vuốt nhẹ tai anh: “A Chấp ngủ với em một lát được không?”
Anh nheo mắt, tim như hoá thành vũng nước, cũng xích lại gần vợ để cô dễ vuốt hơn: “Được.”
Anh biết cô đau lòng cho mình.
…
Vì ngủ cạnh Tô Uyển nên Tần Chấp chỉ nắm tay vợ một lát là đã ngủ thiếp đi.
Tô Uyển cũng nhắm mắt lại.
Trong phòng có một đôi vợ chồng nắm tay nhau đang ngủ say sưa.
…
Chắc vì đã ngủ quá nhiều nên mấy tiếng sau Tô Uyển đã tỉnh giấc, sau đó cũng không ngủ tiếp được nữa.
Tuy vậy, cô vẫn nằm yên trên giường. Lúc thuốc tê sắp hết, bụng hơi đau thì cô nhớ tới cục cưng của mình.
Đúng lúc này, mẹ Tần và mẹ Tô mở cửa, ngạc nhiên nghĩ: Ủa, cửa mở được rồi à???
“Uyển Uyển” Mẹ Tần thấy con dâu đã mở mắt liền nở nụ cười.
“Suỵt.” Tô Uyển chớp mắt, ra hiệu cho bà nói khẽ thôi.
Mẹ Tần nhìn theo tay cô thì thấy con trai đang nằm cạnh vợ nó. Bà tiến lại gần, thầm thì hỏi: “Sao nó lại ngủ ở đây? Lỡ như nó đụng trúng vết mổ của con thì sao?”
Dù rằng cái giường này rất lớn nhưng bà vẫn cảm thấy lo lắng không thôi.
Tô Uyển cười híp mắt, sự tin tưởng và vui vẻ ngập tràn trong mắt cô: “Không đâu ạ. Dù là tình huống gì thì A Chấp cũng sẽ không làm con bị thương.”
Tần Chấp đã cẩn thận tránh vết mổ của cô là bằng chứng tốt nhất cho lời cô nói.
Sự quan tâm của mẹ Tần biến thành cạn lời, bỗng nhiên cảm thấy mình lại bị tụi nó phát thức ăn cho chó nữa rồi.
Mẹ Tô bước lên, sau khi quan sát sắc mặt của con gái kỹ lưỡng thì sự lo lắng đã biến mất.
Sáng nay bà mới hay tin Tô Uyển đến bệnh viện, lúc đến nơi thì con gái đã sinh xong, sau đó cả hai lại bị thằng con rể bệnh xà tinh nhốt trong phòng bệnh. Đây là lần đầu tiên bà được gặp con gái sau khi sinh, làm sao có chuyện không lo lắng được cơ chứ.
Bà cười tủm tỉm hỏi: “Con có muốn gặp cục cưng không?”
Đôi mắt cô sáng rực, sau đó nhìn chồng, nuốt xuống lời đồng ý: “Lát nữa đi mẹ, giờ A Chấp mệt lắm.”
Đã lâu rồi A Chấp chưa ngủ, mà các cục cưng chưa chắc đã ngoan, lỡ như tụi nhỏ đánh thức anh thì sao?
Mẹ Tần:… Cẩu lương này làm dạ dày bà thắt lại…
Không ai nhìn thấy ngón tay khẽ nhúc nhích ở trong chăn của Tần Chấp đang nhắm mắt, khoé miệng anh cũng khẽ nhếch lên.
… Cũng may là người đầu tiên bảo bối nhìn thấy và quan tâm chính là anh.
Tàn bạo trong lòng dần được thay bằng sự ngọt ngào, anh thả lỏng cơ thể rồi đi vào giấc ngủ.
Lúc anh tỉnh lại thì trời đã tối, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt đỏ ửng đang ngủ say sưa của bảo bối. Trong căn phòng mờ mờ chỉ có mình họ.
Giữa hai hàng mày của anh xuất hiện sự thoả mãn, nhẹ nhàng dém chăn cho vợ.
Chân mày tinh xảo của Tô Uyển khẽ nhíu, lông mi run rẩy, sau đó mở choàng mắt.
Thấy vậy, Tần Chấp liền ngừng tay, dịu dàng hỏi: “Anh đánh thức bảo bối à?”
Tô Uyển chớp đôi mắt trong vắt không chút buồn ngủ của mình, mỉm cười rồi lắc đầu: “Không phải do A Chấp. Tại em đã ngủ quá nhiều nên muốn tỉnh dậy thôi.”
Tần Chấp nheo mắt vuốt nhẹ tóc vợ.
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, từ khóe mắt đến lông mày của anh đều dịu lại khi thấy ánh nhìn của cô. Sau đó, anh hôn lên trán cô, suy nghĩ rồi mỉm cười hỏi: “Bảo bối muốn đi vệ sinh à?”
Tô Uyển lắc đầu, rồi nhẹ nhàng lắc ống tay áo của chồng, đôi mắt cứ nhìn anh với vẻ chờ mong: “A Chấp ơi, cục cưng có đáng yêu không? Tụi nhỏ có giống anh không?”
Khi nghĩ đến hai bé A Chấp đáng yêu hôn má cô thì trong lòng cô liền nhũn ra…
Tần Chấp khựng lại, giống ai à… Anh bình tĩnh trả lời: “Là hai đứa bé trai.” Trong giọng nói của anh không hề có chút do dự nào.
Tô Uyển chớp mắt, hai má lúm đồng tiền liền xuất hiện: “Con trai sẽ đẹp trai giống A Chấp, chắc chắn tụi nhỏ dễ thương lắm~” Cô không hề phát hiện A Chấp đã chuyển chủ đề.
“Đáng yêu lắm!” Dĩ nhiên là con của Uyển Uyển sẽ đáng yêu rồi.
Tần Chấp nheo mắt. Đôi mắt của bảo bối rất đẹp, bên trong như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, khiến anh không nhịn được mà sờ nó. Nếu tụi nhỏ dám thu hút ánh mắt của cô thì…
Tô Uyển nhớ đến việc các cục cưng đang nằm trong lồng giữ nhiệt liền nóng ruột, nhìn chằm chằm chồng bằng cặp mắt sáng rực: “A Chấp ôm cục cưng đến đây cho em được không?”
Tần Chấp: “… Được chứ.”
Cuối cùng thì anh vẫn không nỡ nhìn thấy cô thất vọng.
Tuy bên ngoài là bệnh viện dành cho giới thượng lưu, nhưng bản chất vẫn là bệnh viện tư nhân của Tần gia, nên người nhà họ Tần luôn được hưởng đãi ngộ cao cấp nhất khi ở đây.
Ngay cạnh phòng cô là hai cục cưng vừa mới sinh đang được đặt trong lồng giữ nhiệt, còn có cả cha mẹ hai bên và anh hai bị anh nhốt ngoài cửa nhỏ giọng thảo luận.
Tần Chấp không bận tâm đến mấy người lớn, chỉ đi thẳng vào trong.
Anh nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ đang ngủ, khuôn mặt vô cảm khẽ nói: “Ha ha, xấu quá.”
Hai đứa bé như biết được bản thân bị ba chê bai bỗng mở choàng mắt. Đôi mắt đen láy trong veo tròn xoe nhìn chằm chằm vào Tần Chấp đang trưng ra vẻ mặt vô cảm, bàn tay mũm mĩm khẽ siết chặt thành nấm đấm. Sau đó thì… Gào khóc.
Mẹ Tần: “Tần Chấp! Con vừa làm gì thế hả!”
Ba Tần cũng nhìn anh với vẻ trách móc.
Tần Chấp:… Ha ha.
Anh vô cảm nheo mắt, không hề có ý định giải thích chuyện này. Sau đó, anh đẩy lồng giữ nhiệt ra khỏi phòng.
***
Lúc cánh cửa mở ra, Tô Uyển mỉm cười khi thấy chồng đẩy cái lồng giữ nhiệt, hai mắt cũng lấp la lấp lánh.
Tần Chấp đẩy cục cưng, rồi đặt chúng xuống giường của cô. Lúc nhìn thấy bảo bối, đôi mắt của anh dần dịu xuống, lắc đầu với vẻ cưng chiều: “Bảo bối nhìn đi.”
“A Chấp, cục cưng đang khóc~” Tô Uyển nôn nóng cau mũi, bàn tay khẽ nhúc nhích như sắp ngồi dậy.
Mặt Tần Chấp tối sầm, giữ lấy tay cô: “Bảo bối ngoan, em chưa được ngồi dậy đâu…”
Mẹ Tần đi theo trừng con trai, sau đó thành thạo bế một đứa cháu lên để dỗ dành. Tuy hai đứa bé sinh non nhưng vẫn khoẻ mạnh, họ để hai đứa trong đó để phòng hờ thôi.
“Nhưng mà…” Tô Uyển chớp mắt, sau đó như nhớ ra điều gì đấy, hai mắt sáng lên. Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhìn chồng với ánh mắt cầu cứu tràn đầy sự tin tưởng: “Vậy A Chấp hãy dỗ cục cưng đi!”
Tần Chấp nhìn thoáng qua hai đứa bé đang gào khóc, nheo mắt đáp: “Ừm.”
Anh mở cái lồng giữ nhiệt ra, bế đứa còn lại lên rồi quơ mấy cái.
Oe oe oe…
… Vậy mà cục cưng vẫn không chịu nín khóc.
Tay anh khựng lại, lòng khẽ trầm xuống khi thấy ánh mắt dần trở nên lo lắng của bảo bối, lẳng lặng bỏ cục cưng vào lòng ba Tần: “Chắc tụi nhỏ đói rồi. Ba ôm bọn nhỏ ra ngoài đi.”
Ba mẹ Tần không hoài nghi khi nghe anh nói hai cục cưng đói bụng, lập tức ôm bọn nhỏ ra ngoài.
Tần Chấp lẳng lặng nghiêng người che khuất bóng dáng cục cưng khi thấy vợ đang lưu luyến nhìn theo, dịu dàng dỗ dành cô: “Bảo bối ngoan nhé. Giờ cục cưng đang đói bụng, có gì mai tụi nhỏ lại đến nữa nhé?”
“Vâng.” Tô Uyển ngây thơ chớp đôi mắt đã bị chồng che khuất tầm nhìn, híp mắt thành vầng trăng khuyết, ngoan ngoãn thu ánh mắt lại.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Em cũng có thể cho cục cưng bú mà.”
Tần Chấp nheo đôi mắt vừa mới loé lên sự vặn vẹo.
Anh cúi đầu tỳ trán cô, ngón tay thon dài đang ôm lấy cặp thỏ ngọc, x.oa nắn một lát rồi mê hoặc nói: “Bảo bối ngoan, chúng nó là của mình anh thôi.”
Cô nheo mắt giây lát mới tỉnh táo, bỗng phát hiện một bàn tay đang che nắng cho mình.
Tô Uyển nhìn theo bàn tay: “A Chấp?”
“Sao A Chấp lại ra thế này?” Cô gắng gượng dùng một bàn tay để sờ mấy cọng râu lún phún trên cằm và đôi mắt thâm quầng của anh: “Anh mệt không?”
Đôi mắt của anh cay xè, nhắm mắt lại rồi úp mặt vào lòng bàn tay cô, giọng nói khàn khàn như giấy nhám: “Bảo bối ngủ lâu quá.”
Ngón tay cái của Tô Uyển vuốt nhẹ quầng thâm nơi mắt anh: “Em đã khiến A Chấp lo lắng rồi.” Sau đó, cô cười ngọt ngào, kéo tay anh rồi hôn lên.
Tần Chấp cười, lúc bấy giờ mới cảm thấy mình đã sống lại. U ám trong mắt dần rút đi, thay vào đó là sự cưng chiều vô hạn.
Anh đi đến cạnh cửa, lẳng lặng mở chốt ra rồi bước đến lấy bình giữ nhiệt ngay đầu giường. Lúc Tần Chấp mở bình ra, mùi hương của cháo khoai lang tím bỗng bay khắp phòng.
Tô Uyển chớp mắt, đôi môi nứt nẻ khẽ động đậy.
Anh cười khẽ, búng yêu trán vợ: “Uyển Uyển đói bụng rồi phải không?” Sau đó, múc một muỗng thổi cho nguội, rồi đút đến miệng cô: “Ngoan, hôm nay bảo bối chỉ ăn thức ăn lỏng được thôi, mai anh làm mấy món ngon cho em nhé?”
Tô Uyển chớp mắt, hai má lúm đồng tiền cũng xuất hiện, hàm răng trắng bóc cắn cái muỗng đút cho mình nên nói không rõ: “Ngon quá, em muốn ăn nữa…”
Tần Chấp mỉm cười: “Bảo bối ngoan, bỏ cái muỗng ra trước nào~”
Cô ngây thơ chớp mắt, miệng lại vô thức bỏ ra.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lại thổi cháo cho nguội, sau đó đút cho cô…
Sau khi ăn hết một chén cháo, Tần Chấp vặn nắp bình lại thì thấy Tô Uyển đang nhìn chằm chằm vào nó, trong mắt như đang muốn nói anh hãy cho em ăn thêm đi mà.
Tần Chấp hoảng hốt, vội vàng nhìn sang chỗ khác. Ánh mắt này của cô chẳng khác nào nguồn sáng luôn hấp dẫn con thiêu thân là anh đây, dù cô có yêu cầu gì thì anh cũng không nỡ từ chối.
Tô Uyển bĩu môi, nhìn bàn tay chậm rãi đóng nắp lại của chồng, ấm ức gọi: “A Chấp ơi~”
Cô còn muốn ăn nữa cơ.
Tần Chấp dịu dàng vuốt tóc cô: “Bảo bối ngoan nào.” Sau đó, anh lại tiếp tục dỗ dành vợ: “Ngày đầu mới tỉnh không được ăn nhiều, đợi khi nào em khoẻ lên thì muốn gì anh cũng chiều nhé?
“Vâng.” Đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết.
Sau đó, lòng cô đau như cắt khi nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của chồng, ngón tay cái vu.ốt ve quầng thâm nơi mắt anh. Cô biết chừng nào cô còn chưa tỉnh là chừng ấy A Chấp sẽ còn không chịu ngủ.
Cô vuốt nhẹ tai anh: “A Chấp ngủ với em một lát được không?”
Anh nheo mắt, tim như hoá thành vũng nước, cũng xích lại gần vợ để cô dễ vuốt hơn: “Được.”
Anh biết cô đau lòng cho mình.
…
Vì ngủ cạnh Tô Uyển nên Tần Chấp chỉ nắm tay vợ một lát là đã ngủ thiếp đi.
Tô Uyển cũng nhắm mắt lại.
Trong phòng có một đôi vợ chồng nắm tay nhau đang ngủ say sưa.
…
Chắc vì đã ngủ quá nhiều nên mấy tiếng sau Tô Uyển đã tỉnh giấc, sau đó cũng không ngủ tiếp được nữa.
Tuy vậy, cô vẫn nằm yên trên giường. Lúc thuốc tê sắp hết, bụng hơi đau thì cô nhớ tới cục cưng của mình.
Đúng lúc này, mẹ Tần và mẹ Tô mở cửa, ngạc nhiên nghĩ: Ủa, cửa mở được rồi à???
“Uyển Uyển” Mẹ Tần thấy con dâu đã mở mắt liền nở nụ cười.
“Suỵt.” Tô Uyển chớp mắt, ra hiệu cho bà nói khẽ thôi.
Mẹ Tần nhìn theo tay cô thì thấy con trai đang nằm cạnh vợ nó. Bà tiến lại gần, thầm thì hỏi: “Sao nó lại ngủ ở đây? Lỡ như nó đụng trúng vết mổ của con thì sao?”
Dù rằng cái giường này rất lớn nhưng bà vẫn cảm thấy lo lắng không thôi.
Tô Uyển cười híp mắt, sự tin tưởng và vui vẻ ngập tràn trong mắt cô: “Không đâu ạ. Dù là tình huống gì thì A Chấp cũng sẽ không làm con bị thương.”
Tần Chấp đã cẩn thận tránh vết mổ của cô là bằng chứng tốt nhất cho lời cô nói.
Sự quan tâm của mẹ Tần biến thành cạn lời, bỗng nhiên cảm thấy mình lại bị tụi nó phát thức ăn cho chó nữa rồi.
Mẹ Tô bước lên, sau khi quan sát sắc mặt của con gái kỹ lưỡng thì sự lo lắng đã biến mất.
Sáng nay bà mới hay tin Tô Uyển đến bệnh viện, lúc đến nơi thì con gái đã sinh xong, sau đó cả hai lại bị thằng con rể bệnh xà tinh nhốt trong phòng bệnh. Đây là lần đầu tiên bà được gặp con gái sau khi sinh, làm sao có chuyện không lo lắng được cơ chứ.
Bà cười tủm tỉm hỏi: “Con có muốn gặp cục cưng không?”
Đôi mắt cô sáng rực, sau đó nhìn chồng, nuốt xuống lời đồng ý: “Lát nữa đi mẹ, giờ A Chấp mệt lắm.”
Đã lâu rồi A Chấp chưa ngủ, mà các cục cưng chưa chắc đã ngoan, lỡ như tụi nhỏ đánh thức anh thì sao?
Mẹ Tần:… Cẩu lương này làm dạ dày bà thắt lại…
Không ai nhìn thấy ngón tay khẽ nhúc nhích ở trong chăn của Tần Chấp đang nhắm mắt, khoé miệng anh cũng khẽ nhếch lên.
… Cũng may là người đầu tiên bảo bối nhìn thấy và quan tâm chính là anh.
Tàn bạo trong lòng dần được thay bằng sự ngọt ngào, anh thả lỏng cơ thể rồi đi vào giấc ngủ.
Lúc anh tỉnh lại thì trời đã tối, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt đỏ ửng đang ngủ say sưa của bảo bối. Trong căn phòng mờ mờ chỉ có mình họ.
Giữa hai hàng mày của anh xuất hiện sự thoả mãn, nhẹ nhàng dém chăn cho vợ.
Chân mày tinh xảo của Tô Uyển khẽ nhíu, lông mi run rẩy, sau đó mở choàng mắt.
Thấy vậy, Tần Chấp liền ngừng tay, dịu dàng hỏi: “Anh đánh thức bảo bối à?”
Tô Uyển chớp đôi mắt trong vắt không chút buồn ngủ của mình, mỉm cười rồi lắc đầu: “Không phải do A Chấp. Tại em đã ngủ quá nhiều nên muốn tỉnh dậy thôi.”
Tần Chấp nheo mắt vuốt nhẹ tóc vợ.
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, từ khóe mắt đến lông mày của anh đều dịu lại khi thấy ánh nhìn của cô. Sau đó, anh hôn lên trán cô, suy nghĩ rồi mỉm cười hỏi: “Bảo bối muốn đi vệ sinh à?”
Tô Uyển lắc đầu, rồi nhẹ nhàng lắc ống tay áo của chồng, đôi mắt cứ nhìn anh với vẻ chờ mong: “A Chấp ơi, cục cưng có đáng yêu không? Tụi nhỏ có giống anh không?”
Khi nghĩ đến hai bé A Chấp đáng yêu hôn má cô thì trong lòng cô liền nhũn ra…
Tần Chấp khựng lại, giống ai à… Anh bình tĩnh trả lời: “Là hai đứa bé trai.” Trong giọng nói của anh không hề có chút do dự nào.
Tô Uyển chớp mắt, hai má lúm đồng tiền liền xuất hiện: “Con trai sẽ đẹp trai giống A Chấp, chắc chắn tụi nhỏ dễ thương lắm~” Cô không hề phát hiện A Chấp đã chuyển chủ đề.
“Đáng yêu lắm!” Dĩ nhiên là con của Uyển Uyển sẽ đáng yêu rồi.
Tần Chấp nheo mắt. Đôi mắt của bảo bối rất đẹp, bên trong như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, khiến anh không nhịn được mà sờ nó. Nếu tụi nhỏ dám thu hút ánh mắt của cô thì…
Tô Uyển nhớ đến việc các cục cưng đang nằm trong lồng giữ nhiệt liền nóng ruột, nhìn chằm chằm chồng bằng cặp mắt sáng rực: “A Chấp ôm cục cưng đến đây cho em được không?”
Tần Chấp: “… Được chứ.”
Cuối cùng thì anh vẫn không nỡ nhìn thấy cô thất vọng.
Tuy bên ngoài là bệnh viện dành cho giới thượng lưu, nhưng bản chất vẫn là bệnh viện tư nhân của Tần gia, nên người nhà họ Tần luôn được hưởng đãi ngộ cao cấp nhất khi ở đây.
Ngay cạnh phòng cô là hai cục cưng vừa mới sinh đang được đặt trong lồng giữ nhiệt, còn có cả cha mẹ hai bên và anh hai bị anh nhốt ngoài cửa nhỏ giọng thảo luận.
Tần Chấp không bận tâm đến mấy người lớn, chỉ đi thẳng vào trong.
Anh nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ đang ngủ, khuôn mặt vô cảm khẽ nói: “Ha ha, xấu quá.”
Hai đứa bé như biết được bản thân bị ba chê bai bỗng mở choàng mắt. Đôi mắt đen láy trong veo tròn xoe nhìn chằm chằm vào Tần Chấp đang trưng ra vẻ mặt vô cảm, bàn tay mũm mĩm khẽ siết chặt thành nấm đấm. Sau đó thì… Gào khóc.
Mẹ Tần: “Tần Chấp! Con vừa làm gì thế hả!”
Ba Tần cũng nhìn anh với vẻ trách móc.
Tần Chấp:… Ha ha.
Anh vô cảm nheo mắt, không hề có ý định giải thích chuyện này. Sau đó, anh đẩy lồng giữ nhiệt ra khỏi phòng.
***
Lúc cánh cửa mở ra, Tô Uyển mỉm cười khi thấy chồng đẩy cái lồng giữ nhiệt, hai mắt cũng lấp la lấp lánh.
Tần Chấp đẩy cục cưng, rồi đặt chúng xuống giường của cô. Lúc nhìn thấy bảo bối, đôi mắt của anh dần dịu xuống, lắc đầu với vẻ cưng chiều: “Bảo bối nhìn đi.”
“A Chấp, cục cưng đang khóc~” Tô Uyển nôn nóng cau mũi, bàn tay khẽ nhúc nhích như sắp ngồi dậy.
Mặt Tần Chấp tối sầm, giữ lấy tay cô: “Bảo bối ngoan, em chưa được ngồi dậy đâu…”
Mẹ Tần đi theo trừng con trai, sau đó thành thạo bế một đứa cháu lên để dỗ dành. Tuy hai đứa bé sinh non nhưng vẫn khoẻ mạnh, họ để hai đứa trong đó để phòng hờ thôi.
“Nhưng mà…” Tô Uyển chớp mắt, sau đó như nhớ ra điều gì đấy, hai mắt sáng lên. Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhìn chồng với ánh mắt cầu cứu tràn đầy sự tin tưởng: “Vậy A Chấp hãy dỗ cục cưng đi!”
Tần Chấp nhìn thoáng qua hai đứa bé đang gào khóc, nheo mắt đáp: “Ừm.”
Anh mở cái lồng giữ nhiệt ra, bế đứa còn lại lên rồi quơ mấy cái.
Oe oe oe…
… Vậy mà cục cưng vẫn không chịu nín khóc.
Tay anh khựng lại, lòng khẽ trầm xuống khi thấy ánh mắt dần trở nên lo lắng của bảo bối, lẳng lặng bỏ cục cưng vào lòng ba Tần: “Chắc tụi nhỏ đói rồi. Ba ôm bọn nhỏ ra ngoài đi.”
Ba mẹ Tần không hoài nghi khi nghe anh nói hai cục cưng đói bụng, lập tức ôm bọn nhỏ ra ngoài.
Tần Chấp lẳng lặng nghiêng người che khuất bóng dáng cục cưng khi thấy vợ đang lưu luyến nhìn theo, dịu dàng dỗ dành cô: “Bảo bối ngoan nhé. Giờ cục cưng đang đói bụng, có gì mai tụi nhỏ lại đến nữa nhé?”
“Vâng.” Tô Uyển ngây thơ chớp đôi mắt đã bị chồng che khuất tầm nhìn, híp mắt thành vầng trăng khuyết, ngoan ngoãn thu ánh mắt lại.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Em cũng có thể cho cục cưng bú mà.”
Tần Chấp nheo đôi mắt vừa mới loé lên sự vặn vẹo.
Anh cúi đầu tỳ trán cô, ngón tay thon dài đang ôm lấy cặp thỏ ngọc, x.oa nắn một lát rồi mê hoặc nói: “Bảo bối ngoan, chúng nó là của mình anh thôi.”
Bình luận truyện