Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Chương 18
Bên ngoài cửa dường như là một thế giới khác. Mưa đã nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa đánh vào cửa sổ. Không biết, mưa đã làm mơ hồ tầm mắt bao nhiêu người, chỉ biết bóng đêm vẫn là một mảnh mê ly thần sắc.
Trời đã dần sáng, không khí được cơn mưa tẩy rửa mà phá lệ tươi mát. Hướng Thanh Lam khẽ mở hai mắt, không quá thích loại ánh sáng đột nhiên tới này, Lý trí nói với cô giờ đã là lúc rời giường.
Nhưng thật sự cô rất mệt mỏi, xoay người, nhắm hai mắt lại lần nữa, thật ra rất muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng cô biết còn nhiều việc phải làm, bằng không cô sẽ phải ăn không khí.
Đột nhiên cô mở to hai mắt, dường như nhớ tới cái gì, rất nhanh nhìn về phía bên kia giường, thấy được một khuôn mặt đang gần sát, một đôi mắt màu xanh nhạt đang nhìn chằm chằm cô, đây là người nam nhân cô nhặt được đêm qua.
Nam nhân bình tĩnh nhìn cô, không biết tỉnh lúc nào, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu, ánh mắt màu xanh biếc giống như hồ nước thâm u, cực kì sạch sẽ trong sáng, không giống ánh mắt một người nam nhân đang nhìn nữ nhân, càng giống như là ánh mắt một đứa nhỏ đang xem trưởng bối.
“Chị.” Tiếng nói thành thụ
c mang theo một ít khàn khàn, lúc nói ra câu xưng hô này lại làm cho Hướng Thanh Lam ngây ngốc một lúc, anh đang gọi cô là gì, chị?
“Chị ơi, em đói bụng.” Nam nhân chu môi một chút, ánh mắt màu xanh lục ủy khuất nhìn Hướng Thanh Lam, hai tay xoa xoa bụng, Hướng Thanh Lam dường như còn nghe thấy bụng anh đang kêu.
Cô không khỏi chớp chớp hai mắt, ngồi dậy, vươn tay đặt trên trán nam nhân, anh đã hạ sốt, nhưng biểu hiện của anh dường như là…
Nhược trí?
Cô há to miệng, nhưng lại vẫn giống như trước đây, không thể phát ra thanh âm gì.
“Chị.” Nam nhân cũng ngồi dậy, nửa thân trần hiện ra da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, khuôn mặt anh có dấu hiệu của con lai, tuấn mỹ cực kì, so với model trên tivi không thua kém chút nào, mà hiện tại anh ai cũng không biết, chỉ bản năng muốn giữ lấy phần ấm áp này.
Hướng Thanh Lam nhấp môi một chút, vỗ vỗ vai anh, mà nam nhân hình như hiểu được điều gì, có chút khẩn trương ngồi ở trên giường.
Cô rời giường, vào phòng tắm thay quần áo, lúc đi ra lại phát hiện ánh mắt nam nhân vẫn theo cô từ lúc đi vào, không biết IQ hiện tại của anh là bao nhiêu, nhưng Hướng Thanh Lam có cảm giác anh đang cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn, không khỏi đối anh thêm vài phần đau lòng.
Người nam nhân co ro trong mưa kia, có lẽ, cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Đứa nhỏ, cô vuốt ve bụng mình, nếu con của cô vẫn còn, hiện tại đã được hơn năm tháng… Nhưng trên đời này cũng không có ‘nếu’ cho cô, mất đi, vẫn là mất đi.
Hướng Thanh Lam lại đi vào phòng tắm, lấy ra bộ quần áo nam nhân mặc đêm qua. Quả thật là loại vải tốt nhất, có lẽ nam nhân không đủ trí lực, nhưng có thể mặc bộ quần áo này thì chắc chắn không phải là ăn xin.
Đôi giầy của anh đã bị mưa làm hỏng, không thể đi được nữa, cô cầm quần áo đi ra ngoài, đặt ở trên giường, sau đó chỉ vào bộ quần áo, mỉm cười, không biết anh có hiểu hay không.
Cô cũng không quên, hiện tại cô là một người câm, một một người không thể nói.
Nam nhân có chút mê mang, tuy rằng đây vẫn là bộ quần áo anh quen thuộc, nhưng lại đã được giặt rất sạch sẽ. Anh vươn tay chạm vào nó, ngón tay tiêm dài cực kì, khớp xương lại rõ ràng, cảm giác giống như một nghệ thuật gia, thứ này thực mềm mại, không giống như là đồ của anh.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. “Chị muốn em mặc cái này?” Anh hỏi, không biết vì sao cô gái ôn nhu xinh đẹp này lại không nói với anh một câu nào.
Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, xoay người, cái này gọi là có tật giật mình, ngày hôm qua thật ra anh đã bị cô xem hết, bất quá, đó là bởi vì bất đắc dĩ. Tuy rằng hiện tại hành vi cùng ngôn ngữ của anh đều như là một đứa nhỏ, nhưng rốt cục thì anh vẫn là một người nam nhân.
Trời đã dần sáng, không khí được cơn mưa tẩy rửa mà phá lệ tươi mát. Hướng Thanh Lam khẽ mở hai mắt, không quá thích loại ánh sáng đột nhiên tới này, Lý trí nói với cô giờ đã là lúc rời giường.
Nhưng thật sự cô rất mệt mỏi, xoay người, nhắm hai mắt lại lần nữa, thật ra rất muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng cô biết còn nhiều việc phải làm, bằng không cô sẽ phải ăn không khí.
Đột nhiên cô mở to hai mắt, dường như nhớ tới cái gì, rất nhanh nhìn về phía bên kia giường, thấy được một khuôn mặt đang gần sát, một đôi mắt màu xanh nhạt đang nhìn chằm chằm cô, đây là người nam nhân cô nhặt được đêm qua.
Nam nhân bình tĩnh nhìn cô, không biết tỉnh lúc nào, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu, ánh mắt màu xanh biếc giống như hồ nước thâm u, cực kì sạch sẽ trong sáng, không giống ánh mắt một người nam nhân đang nhìn nữ nhân, càng giống như là ánh mắt một đứa nhỏ đang xem trưởng bối.
“Chị.” Tiếng nói thành thụ
c mang theo một ít khàn khàn, lúc nói ra câu xưng hô này lại làm cho Hướng Thanh Lam ngây ngốc một lúc, anh đang gọi cô là gì, chị?
“Chị ơi, em đói bụng.” Nam nhân chu môi một chút, ánh mắt màu xanh lục ủy khuất nhìn Hướng Thanh Lam, hai tay xoa xoa bụng, Hướng Thanh Lam dường như còn nghe thấy bụng anh đang kêu.
Cô không khỏi chớp chớp hai mắt, ngồi dậy, vươn tay đặt trên trán nam nhân, anh đã hạ sốt, nhưng biểu hiện của anh dường như là…
Nhược trí?
Cô há to miệng, nhưng lại vẫn giống như trước đây, không thể phát ra thanh âm gì.
“Chị.” Nam nhân cũng ngồi dậy, nửa thân trần hiện ra da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, khuôn mặt anh có dấu hiệu của con lai, tuấn mỹ cực kì, so với model trên tivi không thua kém chút nào, mà hiện tại anh ai cũng không biết, chỉ bản năng muốn giữ lấy phần ấm áp này.
Hướng Thanh Lam nhấp môi một chút, vỗ vỗ vai anh, mà nam nhân hình như hiểu được điều gì, có chút khẩn trương ngồi ở trên giường.
Cô rời giường, vào phòng tắm thay quần áo, lúc đi ra lại phát hiện ánh mắt nam nhân vẫn theo cô từ lúc đi vào, không biết IQ hiện tại của anh là bao nhiêu, nhưng Hướng Thanh Lam có cảm giác anh đang cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn, không khỏi đối anh thêm vài phần đau lòng.
Người nam nhân co ro trong mưa kia, có lẽ, cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Đứa nhỏ, cô vuốt ve bụng mình, nếu con của cô vẫn còn, hiện tại đã được hơn năm tháng… Nhưng trên đời này cũng không có ‘nếu’ cho cô, mất đi, vẫn là mất đi.
Hướng Thanh Lam lại đi vào phòng tắm, lấy ra bộ quần áo nam nhân mặc đêm qua. Quả thật là loại vải tốt nhất, có lẽ nam nhân không đủ trí lực, nhưng có thể mặc bộ quần áo này thì chắc chắn không phải là ăn xin.
Đôi giầy của anh đã bị mưa làm hỏng, không thể đi được nữa, cô cầm quần áo đi ra ngoài, đặt ở trên giường, sau đó chỉ vào bộ quần áo, mỉm cười, không biết anh có hiểu hay không.
Cô cũng không quên, hiện tại cô là một người câm, một một người không thể nói.
Nam nhân có chút mê mang, tuy rằng đây vẫn là bộ quần áo anh quen thuộc, nhưng lại đã được giặt rất sạch sẽ. Anh vươn tay chạm vào nó, ngón tay tiêm dài cực kì, khớp xương lại rõ ràng, cảm giác giống như một nghệ thuật gia, thứ này thực mềm mại, không giống như là đồ của anh.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. “Chị muốn em mặc cái này?” Anh hỏi, không biết vì sao cô gái ôn nhu xinh đẹp này lại không nói với anh một câu nào.
Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, xoay người, cái này gọi là có tật giật mình, ngày hôm qua thật ra anh đã bị cô xem hết, bất quá, đó là bởi vì bất đắc dĩ. Tuy rằng hiện tại hành vi cùng ngôn ngữ của anh đều như là một đứa nhỏ, nhưng rốt cục thì anh vẫn là một người nam nhân.
Bình luận truyện