Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 928



 

Chương 928

Nam Mẫn chạy xuống đón, ngoại trừ cảm nhận được chút lạnh lẽo trên người anh cả, còn ngửi thấy mùi máu tanh.

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Lạc Quân Hành, nhìn thấy đôi mắt màu xanh thẫm của anh ta lóe lên vẻ lạnh băng, như nhũ băng được hình thành khi trời vào đông giá, đâm đến trái tim đau đớn, khóe mắt nhuốm vệt màu đỏ tanh.

Nhất thời cô không thốt ra lời được, chỉ lặng lẽ ôm anh ta.

Cô biết, quá trình thẩm tra phu nhân Mey, bất kể hỏi ra điều gì đều chẳng khác nào đâm một đao lên vết thương đã thành sẹo của anh cả, máu thịt lẫn lỗn.

“Anh không sao”.

Lạc Quân Hành nhẹ nhàng buông em gái, cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Lên tầng trước đã”.

Nam Mãn khẽ gật đầu.

Lạc Quân Hành về phòng tắm rửa, Nam Mẫn vào phòng bếp đun một nồi canh gừng để xua tan lạnh giá cho anh ta.

Từ phòng tắm đi ra, mùi máu tanh trên người Lạc Quân Hành hoàn toàn được rửa sạch, mặc một bộ đồ ở nhà, lại trở lại hình tượng quý tộc nho nhã kiêu ngạo.

“Nào, anh uống đi”.

Lạc Quân Hành ngửi mùi canh gừng xộc vào mũi, cũng phải cau mày: “Anh không muốn uống cái này, không bằng uống rượu”.

Anh muốn đến tủ rượu lấy rượu, lại bị Nam Mẫn tóm lại.

“Không được! Anh ướt sũng nước mưa rất dễ bị cảm, uống canh gừng là hiệu quả nhất, uống rượu cái gì chứ”.

Nam Mẫn nói: “Đây là cách của quản gia Triệu, rất có hiệu quả đấy. Nếu anh có ý kiến khác, em gọi điện hỏi bà ấy?”

Nghĩ đến vẻ càm ràm của mẹ Triệu, Lạc Quân Hành bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Uống canh gừng.

Nam Mẫn hài lòng nói: “Thế mới ngoan”.

Lạc Quân Hành cau mày uống xong, cô đưa đến một cốc nước, anh vội vàng nhận lấy.

Uống canh gừng, dạ dày thực sự ấm hơn rất nhiều, người cũng ấm lên, không còn lạnh nữa.

Nam Mẫn nhìn sắc mặt của anh cả, không mong anh ta có thể chủ động nói với cô, bèn chỉ đành hỏi: “Thế nào rồi, anh hỏi được gì chưa?”

Ngón tay thon dài của Lạc Quân Hành cầm cốc thủy tinh, đầu ngón tay lóe trắng, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.

Anh ta không nói với Nam Mẫn anh ta đã dùng thủ đoạn gì, cũng không muốn để cô biết quá trình, chỉ nói cho cô kết quả: “Cô ta nhận rồi. Năm đó là cô ta đồng lõa giết chết Ngôn Hề”.

Lạc Quân Hành cất giọng khàn khàn, nói ra hai chữ “Ngôn Hề” vô cùng khó khăn.

Yết hầu cuộn lên.

Nam Mẫn nheo hai mắt: “Kẻ chủ mưu là ai?”

Lạc Quân Hành ngước đôi mắt màu xanh thẫm, như biển lớn xanh biếc sâu không thấy đáy, bên trong nổi lên hào quang vô tận.

Anh ta chậm rãi, nhả ra cái tên đó như từ trong kẽ răng: “Tiêu Ân”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện