Chương 936
Chương 936
Lon bia trong tay Dụ Lâm Hải bị bóp méo biến dạng, bia phun ra ngoài, văng vào tay, anh chỉ cảm thấy có một luồng lửa giận bùng lên.
Khinh thường!
Nếu biết cái tên này có suy nghĩ không an phận với Mẫn sớm một chút, anh không nên tự chui đầu vào lưới, không nói chuyện với anh ta nhiều như vậy!
“Anh không thể!”
Mắt Dụ Lâm Hải nhuốm đỏ, có chút tức giận nói: “Giữa tôi và Mẫn… tình cảm của chúng tôi người ngoài không có cách nào hiểu được đâu, muốn chen vào cũng không chen được, tôi khuyên anh đừng tự chuốc lấy phiền phức”.
Vẻ mặt Ngôn Uyên thản nhiên: “Không thử một chút làm sao biết? Cô ấy không cần phải yêu tôi nhất, tôi chỉ hy vọng nếu tương lai chúng tôi ở bên nhau thì sẽ là ánh sáng của đời nhau. Ý nghĩa của vợ chồng không phải nằm ở đây sao?”
Anh ta càng tỏ ra nghiêm trang, mặt đầy nghiêm túc, Dụ Lâm Hải nghe xong liền bốc hỏa.
Lại còn vợ chồng…
“Nằm mơ giấc mộng xuân thu đi!”
Không nói chuyện nổi nữa, Dụ Lâm Hải ném lon bia trong tay vào thùng rác, muốn đi ra ngoài.
Đi đến cửa rồi lại dừng lại, vấn đề càng kéo càng xa, thiếu chút nữa anh quên mất mục đích đến đây.
Anh quay đầu, ánh mắt u ám nhìn Ngôn Uyên: “Anh thẩm vấn Kiều Lãnh có thể hỏi ra chút gì không?”
Con mắt của Ngôn Uyên chợt lóe, anh ta ngửa đầu uống nốt nửa lon bia còn lại.
“Anh cả!”
Nam Mẫn xông vào phòng Lạc Quân Hành như gió lốc, ngay cả cửa cũng không kịp gõ.
Mặc dù Lạc Quân Hành không ngủ, nhưng vẫn bị hành động của cô em gái làm cho giật mình, anh ta nhíu mày: “Tối rồi em còn làm loạn gì thế?”
Nam Mẫn mặc kệ bị anh cả quở trách, cô xông tới đưa điện thoại ra trước mặt anh ta.
“Cục băng gửi email cho em, anh nhìn đi!”
Lạc Quân Hành bật đèn bàn, nhíu mày nhìn hàng chữ trên điên thoại, con ngươi màu xanh thẳm cũng híp lại.
Dòng chữ này của Ngôn Uyên mặc dù số chữ không nhiều, nhưng lượng tin tức vô cùng lớn.
Anh ta không khỏi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của Nam Mẫn: “Ngôn Uyên gửi cho em?”
“Đúng vậy, em vừa nhận được!”
Nam Mẫn chạy tới, rõ ràng khoảng cách không xa, nhưng đầu chảy đầy mồ hôi, cô phóng qua như gió, vẫn còn thở hổn hển.
Đôi mắt vì có thêm ánh sáng hy vọng mà trở nên long lanh hơn bao giờ hết.
“Nếu quả thật là anh ta gửi, độ tin cậy sẽ rất cao”, Lạc Quân Hành nói xong, ánh mắt cũng thêm một tia sáng.
Nhưng sóng gió anh ta trải qua vẫn nhiều hơn Nam Mẫn, chuyện hoang đường như vậy, trừ phi chính bản thân anh ta trải qua, nếu không từ đầu đến cuối không dám tùy tiện tin tưởng.
Còn Nam Mẫn vẫn hết lòng tin tưởng không hề nghi ngờ.
“Anh nói xem, cục băng kia rốt cuộc đã dùng cách gì để cạy miệng Kiều Lãnh, thật lợi hại!”
Bình luận truyện