Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 139
An Điềm nhìn vào hai bộ váy trước mặt, cảm thấy hơi lúng túng. So với chiếc váy màu đen, chiếc váy màu đỏ trông bảo thủ hơn. Nhưng bây giờ là tiệc kỷ niệm của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, nếu cô mặc chiếc váy màu đỏ và xuất hiện, ắt sẽ hơi khách áp đảo chủ, chắc Cố Thiên Tuấn cũng sẽ nghĩ rằng mình đến để phá hỏng buổi tiệc!
Mặc dù An Điềm không thích Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, cũng không còn cách nào khác mới đến tham dự buổi tiệc của họ, nhưng cô cũng không muốn chơi trội quá.
Nghĩ vậy, An Điềm lại một lần nữa dán mắt vào chiếc váy màu đen kia. Nhưng một giây sau, An Điềm lại lắc đầu: Chiếc váy này trông hở hang quá, thiết kế lệch vai đã đành, giữa ngực lại còn may ren và khoét ngực, chân váy lại xẻ cao như thế!
“Hiểu Hiểu, sao cô lại chọn hai chiếc váy này vậy?” An Điềm nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu với vẻ bối rối. “Cô còn chiếc váy nào khác không?”
“Đây là hai chiếc váy phù hợp nhất với phong cách của cô mà tôi chọn được trong thời gian gấp rút như thế này đấy!” Lâm Hiểu Hiểu phàn nàn với vẻ không hài lòng. “An Điềm à, bình thường cô mặc quần áo quê mùa quá. Cô vốn có một đôi mắt màu đào, một khuôn mặt duyên dáng, vậy mà cứ ăn mặc theo phong cách của người qua đường ấy!”
“Tuy tôi là một nhà thiết kế thời trang, nhưng phong cách yêu thích của tôi là giản dị và thoải mái, vì mục đích cơ bản nhất của thiết kế thời trang chính là làm cho mọi người mặc vào thấy thoải mái, sau đó mới tới mỹ quan và xinh đẹp. Vì vậy, tôi luôn tuân theo nguyên tắc này của mình…”
“Được rồi, được rồi. Đừng nói với tôi về lý tưởng thiết kế của cô nữa, dù sao tôi nghe rồi cũng không hiểu!” Lâm Hiểu Hiểu đẩy hai chiếc váy về phía trước, rồi hỏi: “Cô tự chọn đi. Muốn mặc cái nào? Chút nữa tôi còn phải nhờ thợ trang điểm của tôi trang điểm cho cô nữa đấy!”
“Vậy thì cái màu đen đi.” An Điềm do dự một lúc, cuối cùng đã chọn màu đen.
Bởi vì đây dù gì cũng là kỷ niệm ngày cưới của người khác, bản thân mặc màu đỏ tươi như thế, thực sự không hợp chút nào.
Đến lúc đó, cô mặc chiếc váy đen này và lẩn khuất sau đám đông. Sau khi nhìn thấy Bầu Trời Đầy Sao của mình xuất hiện, cô sẽ rút lui ngay lập tức!
“Được rồi. Vậy cô thay váy trước đi, sau đó nhanh chóng ra ngoài để thợ trang điểm của tôi trang điểm cho cô.” Lâm Hiểu Hiểu đặt chiếc hộp vào tay An Điềm, sau đó đẩy cô vào phòng thay đồ.
“Ôi…” An Điềm nhìn vào chiếc hộp trong tay, rồi khẽ thở dài: Mình đúng là tự dưng chuốc lấy cái khổ!
Từ từ thay chiếc váy vào, An Điềm đeo thêm bộ trang sức kim cương kia, sau đó mở cửa và đi ra ngoài.
“Ôi trời đất ơi! Đẹp quá!” Lâm Hiểu Hiểu ngạc nhiên và đi vòng quanh An Điềm vài vòng, rồi tự khen mình: “Tôi đúng là có mắt nhìn quá, chọn chiếc váy quá hợp với cô luôn. Cô nhìn mình đi, cá tính chớp mắt tăng lên mấy cấp độ luôn rồi!”
“Hiểu Hiểu, bệnh tự khen của cô đúng là không khi nào thay đổi được.” An Điềm lắc đầu bất lực.
“Tôi đã giúp cô một việc lớn như thế, vậy mà không cho tôi tự hào một chút à?” Lâm Hiểu Hiểu nghiêng đầu rồi chạy ra ngoài cửa. “Jack, mau đến đây nào, trang điểm cho bạn tôi với!”
Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, một anh chàng gay liền bước vào. Anh ta để một bộ ria mép thanh tú, kiểu tóc rất lạ, ăn mặc đầy màu sắc sặc sỡ. Nếu không thấy trái cổ của anh ta, An Điềm suýt nữa là nói “chào người đẹp” rồi.
“Cô gì ơi, mời ngồi xuống, để tôi trang điểm cho cô.” Jack cũng không khách sáo, kéo An Điềm ngồi xuống trước gương.
Jack nhìn chăm chú vào khuôn mặt của An Điềm rồi gật đầu nói: “Là một cô gái xinh đẹp, nhưng da hơi xấu, sau này nhớ thường xuyên làm sạch da nhé.”
Những lời Jack nói khiến An Điềm ngay lập tức đỏ mặt lên: Lời Jack nói còn tế nhị đấy, vì làn da trước đây của cô cũng khá đẹp.
Tuy nhiên, gần đây An Điềm đã đón An An về sống cnung, vả lại cô còn phải làm việc, nên cô bận đến tối mặt tối mũi, đôi khi ra ngoài còn không trang điểm. Khi mệt mỏi, cô thậm chí còn không rửa mặt.
“Tôi biết rồi. Cám ơn anh.” An Điềm ngoan ngoãn gật đầu.
“Đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ trang điểm cho cô nhé!” Jack chỉnh khuôn mặt của An Điềm lại cho ngay ngắn trước gương.
“Vâng.” An Điềm gật đầu, với bộ dạng như thể để mặc người khác muốn làm gì cũng được.
Jack mỉm cười rồi cầm dụng cụ trang điểm lên, bắt đầu “kế hoạch cải tạo” với An Điềm.
Không biết đã qua bao lâu, An Điềm cảm thấy hơi buồn ngủ, may mà phần mắt đã được trang điểm xong trước đó, nên cô đã nhân cơ hội này để chợp mắt một lúc.
Trong khi An Điềm đang ngủ mơ màng, cô bị đánh thức bởi giọng nói của Jack: “Cô An à, trang điểm xong rồi, cô mở mắt ra đi.”
An Điềm gật đầu rồi chầm chậm mở mắt ra.
Không thể không thừa nhận, đúng là tay nghề có chuyên môn. Kỹ thuật trang điểm của Jack gần như tương đương với phẫu thuật thẩm mỹ!
Sau khi được Jack trang điểm, làn da vốn sần sùi của An Điềm đã biến mất, thay vào đó là một làn da căng mịn và sáng như sứ. Jack còn tạo hiệu quả phóng lớn cho đôi mắt đào của An Điềm.
Vì được đánh bóng khá tốt nên chiếc mũi của An Điềm trông càng thẳng đứng hơn. Còn đôi môi vốn đẹp và mịn màng kia, sau khi được phủ một lớp son màu cam đỏ hợp với màu da của cô, làm thần sắc của An Điềm trông tốt hơn rất nhiều.
Jack cũng tiện tay tạo luôn kiểu tóc cho An Điềm. Mái tóc đen dài của cô được bới đơn giản ra sau đầu, phần đuôi tóc được uốn hơi cong thành hình lượn sóng, trông thật thanh lịch và bắt mắt.
Chính vẻ thanh lịch và bắt mắt này đã làm trung hòa đi vẻ quá hở hang của chiếc váy đen, khiến mọi người phải suy tưởng không ngừng.
Điều này làm cho An Điềm trông giống như một câu thơ: “Hoa sen từ bùn mọc lên mà không nhơ, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả”.
“Cám ơn anh nhiều.” An Điềm đứng dậy, bỗng không ngăn được lời cảm ơn với Jack.
“Không có gì, bạn của Hiểu Hiểu chính là bạn của tôi!” Jack kiễng chân mỉm cười với An Điềm.
“Hiểu Hiểu, lại đây nào. Tôi đã trang điểm xong cho bạn thân của cô rồi đây!” Jack bước ra ngoài và nói với Lâm Hiểu Hiểu.
“Tôi vào xem ngay!” Lâm Hiểu Hiểu đang ngồi lật tạp chí với vẻ buồn chán nghe thấy An Điềm đã trang điểm xong, liền đứng dậy một cách vui vẻ. Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó bước vào. “Vẫn kịp giờ, lễ kỷ niệm ngày cưới của anh chị ba vẫn chưa chính thức bắt đầu.”
Lâm Hiểu Hiểu hớn hở bước vào phòng, thoạt nhìn đã thấy An Điềm đang đứng đó như một quý bà.
Cô há miệng và hét lên: “Không phải chứ? An Điềm! Sao cô mới trang điểm chút xíu mà đã làm người ta kinh ngạc đến thế? Cô như thế này, sao tôi dám làm bạn với cô?”
“Jack!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền lập tức bước nhanh đến chỗ Jack, rồi hét lên: “Chút nữa tôi và An Điềm cùng vào sảnh tiệc, anh trang điểm cho An Điềm xinh như thế, làm sao tôi dám đi chung với cô ấy?”
“Người ta vốn dĩ xinh hơn cô mà trời!” Jack nhún vai và nói sự thật. “Vả lại, cô hai của tôi ơi, tôi đã cố gắng hết sức làm cho cô trở nên xinh đẹp rồi, nhưng mức đẹp nhất của cô cũng chỉ có vậy thôi!”
“A... Jack, tôi phải giết anh! Dám nói tôi như thế!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền gõ hai cái lên đầu Jack. “Nói! Tôi là người đẹp nhất thế giới!”
Mặc dù An Điềm không thích Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ, cũng không còn cách nào khác mới đến tham dự buổi tiệc của họ, nhưng cô cũng không muốn chơi trội quá.
Nghĩ vậy, An Điềm lại một lần nữa dán mắt vào chiếc váy màu đen kia. Nhưng một giây sau, An Điềm lại lắc đầu: Chiếc váy này trông hở hang quá, thiết kế lệch vai đã đành, giữa ngực lại còn may ren và khoét ngực, chân váy lại xẻ cao như thế!
“Hiểu Hiểu, sao cô lại chọn hai chiếc váy này vậy?” An Điềm nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu với vẻ bối rối. “Cô còn chiếc váy nào khác không?”
“Đây là hai chiếc váy phù hợp nhất với phong cách của cô mà tôi chọn được trong thời gian gấp rút như thế này đấy!” Lâm Hiểu Hiểu phàn nàn với vẻ không hài lòng. “An Điềm à, bình thường cô mặc quần áo quê mùa quá. Cô vốn có một đôi mắt màu đào, một khuôn mặt duyên dáng, vậy mà cứ ăn mặc theo phong cách của người qua đường ấy!”
“Tuy tôi là một nhà thiết kế thời trang, nhưng phong cách yêu thích của tôi là giản dị và thoải mái, vì mục đích cơ bản nhất của thiết kế thời trang chính là làm cho mọi người mặc vào thấy thoải mái, sau đó mới tới mỹ quan và xinh đẹp. Vì vậy, tôi luôn tuân theo nguyên tắc này của mình…”
“Được rồi, được rồi. Đừng nói với tôi về lý tưởng thiết kế của cô nữa, dù sao tôi nghe rồi cũng không hiểu!” Lâm Hiểu Hiểu đẩy hai chiếc váy về phía trước, rồi hỏi: “Cô tự chọn đi. Muốn mặc cái nào? Chút nữa tôi còn phải nhờ thợ trang điểm của tôi trang điểm cho cô nữa đấy!”
“Vậy thì cái màu đen đi.” An Điềm do dự một lúc, cuối cùng đã chọn màu đen.
Bởi vì đây dù gì cũng là kỷ niệm ngày cưới của người khác, bản thân mặc màu đỏ tươi như thế, thực sự không hợp chút nào.
Đến lúc đó, cô mặc chiếc váy đen này và lẩn khuất sau đám đông. Sau khi nhìn thấy Bầu Trời Đầy Sao của mình xuất hiện, cô sẽ rút lui ngay lập tức!
“Được rồi. Vậy cô thay váy trước đi, sau đó nhanh chóng ra ngoài để thợ trang điểm của tôi trang điểm cho cô.” Lâm Hiểu Hiểu đặt chiếc hộp vào tay An Điềm, sau đó đẩy cô vào phòng thay đồ.
“Ôi…” An Điềm nhìn vào chiếc hộp trong tay, rồi khẽ thở dài: Mình đúng là tự dưng chuốc lấy cái khổ!
Từ từ thay chiếc váy vào, An Điềm đeo thêm bộ trang sức kim cương kia, sau đó mở cửa và đi ra ngoài.
“Ôi trời đất ơi! Đẹp quá!” Lâm Hiểu Hiểu ngạc nhiên và đi vòng quanh An Điềm vài vòng, rồi tự khen mình: “Tôi đúng là có mắt nhìn quá, chọn chiếc váy quá hợp với cô luôn. Cô nhìn mình đi, cá tính chớp mắt tăng lên mấy cấp độ luôn rồi!”
“Hiểu Hiểu, bệnh tự khen của cô đúng là không khi nào thay đổi được.” An Điềm lắc đầu bất lực.
“Tôi đã giúp cô một việc lớn như thế, vậy mà không cho tôi tự hào một chút à?” Lâm Hiểu Hiểu nghiêng đầu rồi chạy ra ngoài cửa. “Jack, mau đến đây nào, trang điểm cho bạn tôi với!”
Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, một anh chàng gay liền bước vào. Anh ta để một bộ ria mép thanh tú, kiểu tóc rất lạ, ăn mặc đầy màu sắc sặc sỡ. Nếu không thấy trái cổ của anh ta, An Điềm suýt nữa là nói “chào người đẹp” rồi.
“Cô gì ơi, mời ngồi xuống, để tôi trang điểm cho cô.” Jack cũng không khách sáo, kéo An Điềm ngồi xuống trước gương.
Jack nhìn chăm chú vào khuôn mặt của An Điềm rồi gật đầu nói: “Là một cô gái xinh đẹp, nhưng da hơi xấu, sau này nhớ thường xuyên làm sạch da nhé.”
Những lời Jack nói khiến An Điềm ngay lập tức đỏ mặt lên: Lời Jack nói còn tế nhị đấy, vì làn da trước đây của cô cũng khá đẹp.
Tuy nhiên, gần đây An Điềm đã đón An An về sống cnung, vả lại cô còn phải làm việc, nên cô bận đến tối mặt tối mũi, đôi khi ra ngoài còn không trang điểm. Khi mệt mỏi, cô thậm chí còn không rửa mặt.
“Tôi biết rồi. Cám ơn anh.” An Điềm ngoan ngoãn gật đầu.
“Đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ trang điểm cho cô nhé!” Jack chỉnh khuôn mặt của An Điềm lại cho ngay ngắn trước gương.
“Vâng.” An Điềm gật đầu, với bộ dạng như thể để mặc người khác muốn làm gì cũng được.
Jack mỉm cười rồi cầm dụng cụ trang điểm lên, bắt đầu “kế hoạch cải tạo” với An Điềm.
Không biết đã qua bao lâu, An Điềm cảm thấy hơi buồn ngủ, may mà phần mắt đã được trang điểm xong trước đó, nên cô đã nhân cơ hội này để chợp mắt một lúc.
Trong khi An Điềm đang ngủ mơ màng, cô bị đánh thức bởi giọng nói của Jack: “Cô An à, trang điểm xong rồi, cô mở mắt ra đi.”
An Điềm gật đầu rồi chầm chậm mở mắt ra.
Không thể không thừa nhận, đúng là tay nghề có chuyên môn. Kỹ thuật trang điểm của Jack gần như tương đương với phẫu thuật thẩm mỹ!
Sau khi được Jack trang điểm, làn da vốn sần sùi của An Điềm đã biến mất, thay vào đó là một làn da căng mịn và sáng như sứ. Jack còn tạo hiệu quả phóng lớn cho đôi mắt đào của An Điềm.
Vì được đánh bóng khá tốt nên chiếc mũi của An Điềm trông càng thẳng đứng hơn. Còn đôi môi vốn đẹp và mịn màng kia, sau khi được phủ một lớp son màu cam đỏ hợp với màu da của cô, làm thần sắc của An Điềm trông tốt hơn rất nhiều.
Jack cũng tiện tay tạo luôn kiểu tóc cho An Điềm. Mái tóc đen dài của cô được bới đơn giản ra sau đầu, phần đuôi tóc được uốn hơi cong thành hình lượn sóng, trông thật thanh lịch và bắt mắt.
Chính vẻ thanh lịch và bắt mắt này đã làm trung hòa đi vẻ quá hở hang của chiếc váy đen, khiến mọi người phải suy tưởng không ngừng.
Điều này làm cho An Điềm trông giống như một câu thơ: “Hoa sen từ bùn mọc lên mà không nhơ, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả”.
“Cám ơn anh nhiều.” An Điềm đứng dậy, bỗng không ngăn được lời cảm ơn với Jack.
“Không có gì, bạn của Hiểu Hiểu chính là bạn của tôi!” Jack kiễng chân mỉm cười với An Điềm.
“Hiểu Hiểu, lại đây nào. Tôi đã trang điểm xong cho bạn thân của cô rồi đây!” Jack bước ra ngoài và nói với Lâm Hiểu Hiểu.
“Tôi vào xem ngay!” Lâm Hiểu Hiểu đang ngồi lật tạp chí với vẻ buồn chán nghe thấy An Điềm đã trang điểm xong, liền đứng dậy một cách vui vẻ. Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó bước vào. “Vẫn kịp giờ, lễ kỷ niệm ngày cưới của anh chị ba vẫn chưa chính thức bắt đầu.”
Lâm Hiểu Hiểu hớn hở bước vào phòng, thoạt nhìn đã thấy An Điềm đang đứng đó như một quý bà.
Cô há miệng và hét lên: “Không phải chứ? An Điềm! Sao cô mới trang điểm chút xíu mà đã làm người ta kinh ngạc đến thế? Cô như thế này, sao tôi dám làm bạn với cô?”
“Jack!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền lập tức bước nhanh đến chỗ Jack, rồi hét lên: “Chút nữa tôi và An Điềm cùng vào sảnh tiệc, anh trang điểm cho An Điềm xinh như thế, làm sao tôi dám đi chung với cô ấy?”
“Người ta vốn dĩ xinh hơn cô mà trời!” Jack nhún vai và nói sự thật. “Vả lại, cô hai của tôi ơi, tôi đã cố gắng hết sức làm cho cô trở nên xinh đẹp rồi, nhưng mức đẹp nhất của cô cũng chỉ có vậy thôi!”
“A... Jack, tôi phải giết anh! Dám nói tôi như thế!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền gõ hai cái lên đầu Jack. “Nói! Tôi là người đẹp nhất thế giới!”
Bình luận truyện