Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 149
“Nhưng ông ta có vợ, có gia đình rồi, con ông ta lại còn là bạn thân của em nữa!”
“Thế thì đã sao? Vợ ông ấy già rồi, còn em vẫn còn rất trẻ, chỉ cần em có đủ lòng kiên nhẫn thì ông ấy nhất định sẽ lấy em! Còn về cái người gọi là bạn thân kia…”
Chu Mộng Chỉ nói đến đây chợt quay sang nhìn Chu Hán Khanh, nở nụ cười khiến anh lạnh sống lưng: “Hán Khanh, bạn bè chẳng qua chỉ là để lợi dụng thôi!”
Trên gương mặt Chu Mộng Chỉ lúc ấy hiện lên một vẻ kiêu ngạo tuyệt đối: Em đẹp thế này thì phải xứng đáng có được mọi thứ!
Chu Hán Khanh lắc đầu, nhìn cô như thể nhìn một người không quen biết, anh không hiểu sao Chu Mộng Chỉ lại thành ra thế này, hay là… cô vốn đã là người như thế rồi? Cô rất biết lợi dụng người khác, ở huyện thành thì lợi dụng anh để không bị ức hiếp, lên cấp ba thì lợi dụng anh để duy trì hình tượng đẹp đẽ trước mặt bạn bè.
Bây giờ cô đã gặp được người mà cô cho rằng có thể nương tựa rồi, thế nên mới muốn vứt bỏ anh!
Chu Hán Khanh nghĩ đến đây thì cảm thấy lồng ngực đau nhói như bị ai xé ra, anh liền nắm lấy tay Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ, em chờ anh đi, bây giờ anh vẫn còn đang đi học, chờ đến khi anh có khả năng rồi thì sẽ cho em mọi thứ mà em muốn.”
“Chu Hán Khanh, em không tin anh có thể cho em hạnh phúc.” Khi nghe câu nói này, Chu Hán Khanh rõ ràng trông thấy một Chu Mộng Chỉ có gương mặt thiếu nữ nhưng lại hiện lên một vẻ từng trải của người phụ nữ trưởng thành.
Cô nhìn Chu Hán Khanh lắc đầu thương cảm rồi khẽ nói: “Hán Khanh, em trước nay đều không chờ đợi, chỉ cần có cơ hội là em sẽ không do dự mà bắt lấy. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì em đã muốn rời khỏi cái nhà đó rồi. Vào hôm đỗ vào cấp ba, em cứ tưởng mình cuối cùng đã có thể thoát khỏi họ, nhưng người đàn ông đã sinh ra em đó lại chính tay hủy đi sự trong sạch của em!”
Chu Mộng Chỉ nói đến đây thì nghiến răng ken két, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ âm hiểm: “Hán Khanh, từ lúc đó trở đi thì em đã không còn tin bất kì người nào có thể cho em hạnh phúc nữa, em chỉ có thể tự dựa vào mình mà thôi!”
Chu Hán Khanh lại nhìn Chu Mộng Chỉ như một người xa lạ, đã hai năm trôi qua rồi, anh nhìn thấy Chu Mộng Chỉ sống rất hạnh phúc, cứ tưởng rằng cô đã thoát ra được cái ám ảnh quá khứ đó rồi, nhưng không ngờ cô vẫn cứ không thể quên đi được quá khứ ấy.
Chu Hán Khanh lắc đầu, trong lòng càng đau xót nhiều hơn, Mộng Chỉ đã phải trải qua quá nhiều đau đớn, đến mức bây giờ chỉ cần gặp được một chút hi vọng thôi là liền bấu víu.
Anh biết đây không phải là lỗi của cô, càng không phải là lỗi của anh!
Nhưng Chu Hán Khanh vẫn tự trách mình, anh trách mình chỉ là một học sinh cấp ba, tuy đã cố hết sức để đưa tiền sinh hoạt phí cho Chu Mộng Chỉ, nhưng chừng đó rõ ràng vẫn là chưa đủ.
Song, anh tuyệt đối không thể giương mắt nhìn cô sa đọa như vậy. Chu Hán Khanh liền nhìn Chu Mộng Chỉ bằng ánh mắt kiên định, Mộng Chỉ làm sao biết được rằng mọi chuyện trên đời rất phức tạp, lòng người hiểm ác, cạnh tranh lợi ích. Người đàn ông đó sẽ không chịu trách nhiệm với cô như cô đã tưởng tượng đâu!
Nhưng anh bây giờ chỉ là một học sinh cấp ba, anh rốt cuộc có thể làm gì mới giúp cho một Mộng Chỉ đang tổn thương đầy mình thế này chịu rời xa người đàn ông đó?
Thế là, Chu Hán Khanh ngoài mặt án binh bất động, nhưng sau lưng thì âm thầm điều tra người đàn ông đó.
Tuy Chu Hán Khanh chỉ là một học sinh cấp ba, không quen biết nhiều người, nhưng người đàn ông mà Chu Mộng Chỉ đang qua lại lại là một người có máu mặt trong thành phố, Chu Hán Khanh sau khi biết tên người đó qua lời nói của Chu Mộng Chỉ thì chỉ cần lên mạng tra một chút là biết ngay những tin tức mới nhất và bộ mặt giả tạo của ông ta.
Sau đó, anh bắt đầu tiếp cận con gái của ông ta.
Một khi một người đã quyết định yêu bằng một mục đích gì đó, đồng thời lại có thể giữ vững cho bản thân không bị ảnh hưởng bởi tình cảm ấy thì người đó đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Lại cộng thêm việc Chu Hán Khanh trông cũng khá đẹp trai, thành tích học tập tốt, có kinh nghiệm trong việc tán tỉnh con gái nên chẳng mấy chốc đã theo đuổi được con gái của người đàn ông kia, từ đó có được thông tin địa chỉ và tình hình gia đình họ.
Chu Hán Khanh phát hiện, tuy người đàn ông đó có địa vị cao sang, nhưng lúc đầu cũng là nhờ dựa vào vợ mới có được ngày hôm nay, vợ ông ta còn là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, thế lực và địa vị không hề thua kém chồng mình chút nào.
Thế nên, sau khi hỏi cô con gái và biết được thông tin liên lạc của người đàn ông kia rồi, Chu Hán Khanh liền bắt đầu viết thư đe dọa ông ta, bảo ông ta phải biết điều mà chung thủy với vợ, nếu không thì sẽ khiến ông ta thân bại danh liệt.
Những người làm ăn thì luôn chú trọng danh tiếng, hơn nữa vợ của người đàn ông đó cũng có địa vị không hề nhỏ, thế nên ông ta lúc ấy đã không hề do dự mà vứt bỏ Chu Mộng Chỉ.
Lúc ấy, Chu Mộng Chỉ đột nhiên bị bỏ rơi, cảm thấy cực kì hoảng loạn, đã tuyệt vọng và đau khổ đến gặp Chu Hán Khanh khóc một trận.
Thấy sự việc kết thúc như vậy, Chu Hán Khanh cảm thấy rất mừng, bây giờ chỉ cần anh an ủi Mộng Chỉ thật tốt là được rồi. Nếu Mộng Chỉ bằng lòng, anh sẽ không bao giờ từ bỏ cô, sẽ mãi là người bạn trai của cô, chờ sau khi anh có đủ khả năng rồi sẽ lấy cô về làm vợ.
Thế nhưng, điều khiến Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không ngờ được chính là, Chu Mộng Chỉ lúc ấy lại mang thai đứa con của người đàn ông kia! Chu Mộng Chỉ mừng rỡ, không sợ trời cao đất dày mà đến văn phòng tìm ông ta, nói cho ông ta biết việc mình đã mang thai.
Tất nhiên, người đàn ông đó cuối cùng trở mặt. Ông ta đưa cho Chu Mộng Chỉ một số tiền rồi bảo cô đi phá cái thai, đồng thời còn uy hiếp cô, sau này nếu còn xuất hiện trước mặt ông ta nữa thì cô sẽ không thể được sống yên ổn.
Lúc ấy, Chu Mộng Chỉ vẫn còn quá trẻ, chưa có được nhiều toan tính như bây giờ, thế nên những lời uy hiếp đe dọa của ông ta đã hoàn toàn khuất phục được cô.
Chu Mộng Chỉ bất lực, đành phải đi tìm Chu Hán Khanh.
Nếu muốn phá thai ở các bệnh viện chính quy thì phải đăng kí, Chu Mộng Chỉ cảm thấy như thế sẽ mất mặt, vì vậy đã nghe lời người đàn ông kia đến một bệnh viện chui để phá thai.
Đứa bé cuối cùng cũng bị bỏ, nhưng do thực hiện phá thai ở bệnh viện chui, dụng cụ khử trùng không sạch sẽ, thế nên Chu Mộng Chỉ lúc đó đã ốm nặng, phải mất một thời gian tịnh dưỡng rất dài mới khỏe lại.
Nhưng kể từ lúc đó thì sức khỏe của cô đã sa sút đi rất nhiều.
Đương nhiên, sau sự việc lần đó, Chu Mộng Chỉ cũng trở nên trưởng thành hơn. Cô là người luôn mau chóng học được bài học để không phạm lại sai lầm tương tự.
Từ đó, Chu Mộng Chỉ bắt đầu quyết tâm học hành, cô muốn đến một nơi thật xa, đến một nơi mà không ai quen biết mình để làm lại từ đầu.
Chu Hán Khanh lúc ấy còn tưởng rằng Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, thế nên rất mừng, anh cũng quyết tâm học hành thật tốt để có thể mãi mãi ở bên cô.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cả hai người đều đỗ vào trường đại học H danh tiếng nhất nước đúng như ước nguyện của mình, bắt đầu đến thành phố phồn hoa nhất nước, thành phố H.
Chu Mộng Chỉ lúc ấy đang ở lứa tuổi đẹp nhất cuộc đời, 21 tuổi. Cô như một đóa hoa bách hợp ngậm sương mai, vẻ đẹp rực rỡ rạng ngời.
Lúc này cô cũng không còn quá tỏ ra khát khao tiền tài giống như khi còn học cấp ba nữa.
Cô đã biết cách che giấu tâm tư, bề ngoài tỏ ra không quan tâm gì cả, nhưng thật ra trong lòng thì luôn quan sát rất kĩ những gì xung quanh.
Chính lúc ấy, Chu Mộng Chỉ đã quen được một người bạn học cùng trường với mình là Cố Thiên Tuấn
“Thế thì đã sao? Vợ ông ấy già rồi, còn em vẫn còn rất trẻ, chỉ cần em có đủ lòng kiên nhẫn thì ông ấy nhất định sẽ lấy em! Còn về cái người gọi là bạn thân kia…”
Chu Mộng Chỉ nói đến đây chợt quay sang nhìn Chu Hán Khanh, nở nụ cười khiến anh lạnh sống lưng: “Hán Khanh, bạn bè chẳng qua chỉ là để lợi dụng thôi!”
Trên gương mặt Chu Mộng Chỉ lúc ấy hiện lên một vẻ kiêu ngạo tuyệt đối: Em đẹp thế này thì phải xứng đáng có được mọi thứ!
Chu Hán Khanh lắc đầu, nhìn cô như thể nhìn một người không quen biết, anh không hiểu sao Chu Mộng Chỉ lại thành ra thế này, hay là… cô vốn đã là người như thế rồi? Cô rất biết lợi dụng người khác, ở huyện thành thì lợi dụng anh để không bị ức hiếp, lên cấp ba thì lợi dụng anh để duy trì hình tượng đẹp đẽ trước mặt bạn bè.
Bây giờ cô đã gặp được người mà cô cho rằng có thể nương tựa rồi, thế nên mới muốn vứt bỏ anh!
Chu Hán Khanh nghĩ đến đây thì cảm thấy lồng ngực đau nhói như bị ai xé ra, anh liền nắm lấy tay Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ, em chờ anh đi, bây giờ anh vẫn còn đang đi học, chờ đến khi anh có khả năng rồi thì sẽ cho em mọi thứ mà em muốn.”
“Chu Hán Khanh, em không tin anh có thể cho em hạnh phúc.” Khi nghe câu nói này, Chu Hán Khanh rõ ràng trông thấy một Chu Mộng Chỉ có gương mặt thiếu nữ nhưng lại hiện lên một vẻ từng trải của người phụ nữ trưởng thành.
Cô nhìn Chu Hán Khanh lắc đầu thương cảm rồi khẽ nói: “Hán Khanh, em trước nay đều không chờ đợi, chỉ cần có cơ hội là em sẽ không do dự mà bắt lấy. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì em đã muốn rời khỏi cái nhà đó rồi. Vào hôm đỗ vào cấp ba, em cứ tưởng mình cuối cùng đã có thể thoát khỏi họ, nhưng người đàn ông đã sinh ra em đó lại chính tay hủy đi sự trong sạch của em!”
Chu Mộng Chỉ nói đến đây thì nghiến răng ken két, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ âm hiểm: “Hán Khanh, từ lúc đó trở đi thì em đã không còn tin bất kì người nào có thể cho em hạnh phúc nữa, em chỉ có thể tự dựa vào mình mà thôi!”
Chu Hán Khanh lại nhìn Chu Mộng Chỉ như một người xa lạ, đã hai năm trôi qua rồi, anh nhìn thấy Chu Mộng Chỉ sống rất hạnh phúc, cứ tưởng rằng cô đã thoát ra được cái ám ảnh quá khứ đó rồi, nhưng không ngờ cô vẫn cứ không thể quên đi được quá khứ ấy.
Chu Hán Khanh lắc đầu, trong lòng càng đau xót nhiều hơn, Mộng Chỉ đã phải trải qua quá nhiều đau đớn, đến mức bây giờ chỉ cần gặp được một chút hi vọng thôi là liền bấu víu.
Anh biết đây không phải là lỗi của cô, càng không phải là lỗi của anh!
Nhưng Chu Hán Khanh vẫn tự trách mình, anh trách mình chỉ là một học sinh cấp ba, tuy đã cố hết sức để đưa tiền sinh hoạt phí cho Chu Mộng Chỉ, nhưng chừng đó rõ ràng vẫn là chưa đủ.
Song, anh tuyệt đối không thể giương mắt nhìn cô sa đọa như vậy. Chu Hán Khanh liền nhìn Chu Mộng Chỉ bằng ánh mắt kiên định, Mộng Chỉ làm sao biết được rằng mọi chuyện trên đời rất phức tạp, lòng người hiểm ác, cạnh tranh lợi ích. Người đàn ông đó sẽ không chịu trách nhiệm với cô như cô đã tưởng tượng đâu!
Nhưng anh bây giờ chỉ là một học sinh cấp ba, anh rốt cuộc có thể làm gì mới giúp cho một Mộng Chỉ đang tổn thương đầy mình thế này chịu rời xa người đàn ông đó?
Thế là, Chu Hán Khanh ngoài mặt án binh bất động, nhưng sau lưng thì âm thầm điều tra người đàn ông đó.
Tuy Chu Hán Khanh chỉ là một học sinh cấp ba, không quen biết nhiều người, nhưng người đàn ông mà Chu Mộng Chỉ đang qua lại lại là một người có máu mặt trong thành phố, Chu Hán Khanh sau khi biết tên người đó qua lời nói của Chu Mộng Chỉ thì chỉ cần lên mạng tra một chút là biết ngay những tin tức mới nhất và bộ mặt giả tạo của ông ta.
Sau đó, anh bắt đầu tiếp cận con gái của ông ta.
Một khi một người đã quyết định yêu bằng một mục đích gì đó, đồng thời lại có thể giữ vững cho bản thân không bị ảnh hưởng bởi tình cảm ấy thì người đó đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Lại cộng thêm việc Chu Hán Khanh trông cũng khá đẹp trai, thành tích học tập tốt, có kinh nghiệm trong việc tán tỉnh con gái nên chẳng mấy chốc đã theo đuổi được con gái của người đàn ông kia, từ đó có được thông tin địa chỉ và tình hình gia đình họ.
Chu Hán Khanh phát hiện, tuy người đàn ông đó có địa vị cao sang, nhưng lúc đầu cũng là nhờ dựa vào vợ mới có được ngày hôm nay, vợ ông ta còn là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, thế lực và địa vị không hề thua kém chồng mình chút nào.
Thế nên, sau khi hỏi cô con gái và biết được thông tin liên lạc của người đàn ông kia rồi, Chu Hán Khanh liền bắt đầu viết thư đe dọa ông ta, bảo ông ta phải biết điều mà chung thủy với vợ, nếu không thì sẽ khiến ông ta thân bại danh liệt.
Những người làm ăn thì luôn chú trọng danh tiếng, hơn nữa vợ của người đàn ông đó cũng có địa vị không hề nhỏ, thế nên ông ta lúc ấy đã không hề do dự mà vứt bỏ Chu Mộng Chỉ.
Lúc ấy, Chu Mộng Chỉ đột nhiên bị bỏ rơi, cảm thấy cực kì hoảng loạn, đã tuyệt vọng và đau khổ đến gặp Chu Hán Khanh khóc một trận.
Thấy sự việc kết thúc như vậy, Chu Hán Khanh cảm thấy rất mừng, bây giờ chỉ cần anh an ủi Mộng Chỉ thật tốt là được rồi. Nếu Mộng Chỉ bằng lòng, anh sẽ không bao giờ từ bỏ cô, sẽ mãi là người bạn trai của cô, chờ sau khi anh có đủ khả năng rồi sẽ lấy cô về làm vợ.
Thế nhưng, điều khiến Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không ngờ được chính là, Chu Mộng Chỉ lúc ấy lại mang thai đứa con của người đàn ông kia! Chu Mộng Chỉ mừng rỡ, không sợ trời cao đất dày mà đến văn phòng tìm ông ta, nói cho ông ta biết việc mình đã mang thai.
Tất nhiên, người đàn ông đó cuối cùng trở mặt. Ông ta đưa cho Chu Mộng Chỉ một số tiền rồi bảo cô đi phá cái thai, đồng thời còn uy hiếp cô, sau này nếu còn xuất hiện trước mặt ông ta nữa thì cô sẽ không thể được sống yên ổn.
Lúc ấy, Chu Mộng Chỉ vẫn còn quá trẻ, chưa có được nhiều toan tính như bây giờ, thế nên những lời uy hiếp đe dọa của ông ta đã hoàn toàn khuất phục được cô.
Chu Mộng Chỉ bất lực, đành phải đi tìm Chu Hán Khanh.
Nếu muốn phá thai ở các bệnh viện chính quy thì phải đăng kí, Chu Mộng Chỉ cảm thấy như thế sẽ mất mặt, vì vậy đã nghe lời người đàn ông kia đến một bệnh viện chui để phá thai.
Đứa bé cuối cùng cũng bị bỏ, nhưng do thực hiện phá thai ở bệnh viện chui, dụng cụ khử trùng không sạch sẽ, thế nên Chu Mộng Chỉ lúc đó đã ốm nặng, phải mất một thời gian tịnh dưỡng rất dài mới khỏe lại.
Nhưng kể từ lúc đó thì sức khỏe của cô đã sa sút đi rất nhiều.
Đương nhiên, sau sự việc lần đó, Chu Mộng Chỉ cũng trở nên trưởng thành hơn. Cô là người luôn mau chóng học được bài học để không phạm lại sai lầm tương tự.
Từ đó, Chu Mộng Chỉ bắt đầu quyết tâm học hành, cô muốn đến một nơi thật xa, đến một nơi mà không ai quen biết mình để làm lại từ đầu.
Chu Hán Khanh lúc ấy còn tưởng rằng Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, thế nên rất mừng, anh cũng quyết tâm học hành thật tốt để có thể mãi mãi ở bên cô.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cả hai người đều đỗ vào trường đại học H danh tiếng nhất nước đúng như ước nguyện của mình, bắt đầu đến thành phố phồn hoa nhất nước, thành phố H.
Chu Mộng Chỉ lúc ấy đang ở lứa tuổi đẹp nhất cuộc đời, 21 tuổi. Cô như một đóa hoa bách hợp ngậm sương mai, vẻ đẹp rực rỡ rạng ngời.
Lúc này cô cũng không còn quá tỏ ra khát khao tiền tài giống như khi còn học cấp ba nữa.
Cô đã biết cách che giấu tâm tư, bề ngoài tỏ ra không quan tâm gì cả, nhưng thật ra trong lòng thì luôn quan sát rất kĩ những gì xung quanh.
Chính lúc ấy, Chu Mộng Chỉ đã quen được một người bạn học cùng trường với mình là Cố Thiên Tuấn
Bình luận truyện